"Khanh khách! Như thế nào, không ngờ sao?" Bách Mị Yêu Cơ cười như chuông bạc nói.
"Ta.., ài!" Trong đầu Dược Thiên Sầu sinh ra một cái ý niệm, phi kiếm xung quanh liền tiêu thất, coi như đã loại trừ phòng vệ. Hắn xám xịt đi đến trước mặt Bách Mị Yêu Cơ, hành lễ cười khổ: "Đệ tử Dược Thiên Sầu, bái kiến sư...Sư nương!"
Trong lúc nhất thời hắn vẫn khó lòng có thể đem Hắc Tam Tư lão đầu này, liên hệ cùng một chỗ với nữ nhân mị hoặc chúng sinh. Nhưng người ta dù sao cũng là...Không tiếp thụ cũng không được à! Theo đủ loại dấu hiệu ngày trước, thì trong lòng lão đầu vẫn in hình bóng của nữ nhân này, bằng không cũng sẽ không để chính mình cam chịu thành cái bộ dạng kia. Nếu như ta không tiếp thụ, lương tâm khó có thể bình an. Chỉ sợ lão đầu tử ở dưới suối vàng cũng chết không có nhắm mắt. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
"Yêu! Đúng là một hài tử ngoan." Hiển nhiên Bách Mị Yêu Cơ rất thưởng thức hai chữ sư nương. Nàng cười một tiếng quyến rũ, rồi bước đến gần dùng ngón tay khiêu khích ngoắc cằm hắn.
Hương thơm trớt át xông vào trong cánh mũi, Dược Thiên Sầu cười khổ không thôi. Nữ nhân này liệu có si tình đúng như cô ta nói không? Ài, đúng là vưu vật, thật khiến cho người ta dâng cao hỏa khí! Đáng tiếc đánh chết ta cũng không bao giờ làm cái loại chuyện tình như vậy.
"Khụ khụ! Sư.., sư nương, làm sao ngài chạy tới địa phương như Vạn Hoa Lầu làm gì vậy?" Dược Thiên Sầu thay đổi đề tài, nhân cơ hội thoái lui ra xa. Hắn cũng không muốn mình chảy máu mũi ở ngay trước mặt sư nương.
"Lời này, làm sao ta chạy tới địa phương như Vạn Hoa Lâu ư? Vạn Hoa Lâu vốn dĩ thuộc là sản nghiệp của Huyễn Ma Cung. Ta làm cung chủ quay về địa bàn của mình đâu có gì lạ chứ." Bách Mị Yêu Cơ cười nói.
"Cái gì?" Dược Thiên Sầu kinh, ngạc: "Hóa ra Huyễn Ma Cung cũng mở kĩ viện! Ách.., không đúng nha."
"Tiểu tử ngươi nói chuyện thật khó nghe." Bách Mị Yêu Cơ phóng ra một cái mị nhãn tràn đầy vẻ xem thường, thở dài: "Quên đi, nhìn ngươi cũng thuận mắt, nên sư nương ta sẽ nói cho ngươi biết một cái bí mật. Có phải ngươi tưởng rằng Huyễn Ma Cung bị Thanh Quang Tông san bằng, ta không có chỗ đặt chân, nên đành phải tránh ở trong kĩ viện?"
Chẳng lẽ không đúng ư? Dược Thiên Sầu mỉm cười không đáp. Bách Mị Yêu Cơ trắng mắt nhìn hắn, tiếp tục nói: "Ma đạo bài danh hàng thứ mười, Hồng Phấn giáo ngươi biết chứ? Hồng Phấn giáo cũng dùng mị công làm pháp thuật sở trường, Vạn Hoa Lâu ở thế tục chính là do Hồng Phấn giáo mở ra. Tuy nhiên, sư nương ta ngoại trừ làm cung chủ Huyễn Ma Cung, thì còn là giáo chủ Hồng Phấn giáo nữa. Cái này ngươi chưa biết phải không?"
"A!" Dược Thiên Sầu ngạc nhiên. Chính xác ra mà nói thì lúc này hắn bị quan hệ loằng ngoằng làm cho hồ đồ. Lúc trước mới nói Vạn Hoa Lầu vốn là sản nghiệp của Huyễn Ma Cung, hiện giờ Vạn Hoa Lầu lại biến thành Hồng Phấn giáo. Bình tĩnh sắp xếp lại suy nghĩ, cuối cùng hắn cũng hiểu ra, quả thật không nghĩ tới vị sư nương này có hai tầng thân phận, một người lại có thể nắm giữ trong tay hai đại môn phái.
Bách Mị Yêu Cơ khinh thường nói: "Ngoại nhân chỉ nghĩ, ma đạo bài đanh hàng thứ năm Huyễn Ma Cung, thế nhưng lại không chống nổi một kích của Thanh Quang Tông đứng hàng thứ sáu chính đạo, cứ như vậy sụp đổ. Nhưng nào ai biết Huyễn Ma Cung chúng ta phân chia ra hơn một nửa thực lực kinh doanh ở Hồng Phấn giáo, rồi bỗng nhiên bị Thanh Quang Tông đánh trở tay không kịp, cho nên mới tổn thất nặng nề. Nếu không, bằng vào thực lực của Thanh Quang Tông, làm sao có thể đắc thủ dễ dàng như vậy."
"Nhưng ta không hiểu..." Dược Thiên Sầu cau mày nói: "Huyễn Ma Cung vì sao phải chia nửa thực lực ra tổ chức Hồng Phấn giáo đây? Tập trung tất cả về cùng một chỗ không phải sẽ đề cao thực lực của Huyễn Ma Cung hay sao? Nếu làm như thế, cũng sẽ không thảm bại dưới tay Thanh Quang Tông đâu!"
"Ngươi tưởng rằng một nữ nhân như ta ngồi trên vị trí cung chủ Huyễn Ma Cung dễ dàng lắm hay sao?" Bách Mị Yêu Cơ không đáp mà hỏi. Tiếp theo nàng mới sâu kín
Thở dài: "Một nữ nhân như ta nếu thượng vị, tự nhiên phải xuất ra thủ đoạn khiến cho thuộc hạ tin phục. Xưa nay Huyễn Ma Cung thường đứng ở hàng thứ năm trong ma đạo, thế nhưng có vị chưởng môn nào lại không muốn đề cao thực lực, không muốn tăng tiến thêm nữa? Chẳng qua khi ngươi trèo lên, những môn phái ở phía trên tất sẽ nghĩ cách đè bẹp ngươi xuống. Tạm thời chưa nói đến phản ứng của chính đạo, nếu ngươi uy hiếp môn phái bài danh ở phía trước, vậy ngươi tất nhiên sẽ nằm trong tầm chèn ép của bọn chúng, muốn tiến lên một bước này cũng là vô cùng khó khăn. Bởi thế ngay từ lúc ta làm cung chủ, đã âm thầm phân người ra đi phát triển Hồng Phấn giáo. Hiệu quả phi thường rõ ràng, những môn phái đứng đầu không hề quan tâm đến một cái môn phái nhỏ như vậy. Lại có thêm Huyễn Ma Cung chúng ta ủng hộ Hồng Phấn giáo. Chẳng bao nhiêu năm sau liền nhảy vọt lên, bài danh trong hàng thứ mười ma đạo. Cái công lao này, cũng khiến ta ngồi yên trên vị trí cung chủ Huyễn Ma Cung."
"Sư nương quả nhiên anh minh, đệ từ vạn lần bội phục!" Dược Thiên Sầu vỗ mông ngựa xong, lại cười mỉa: "Sư nương nói cho ta biết một cái bí mật lớn như vậy. Ngài không sợ ta tiết lộ ra ngoài sao?"
"Tiết lộ bí mật của ta?" Bách Mị Yêu Cơ liếc mắt cao thấp đánh giá hắn. Ánh mắt giống như đang nhìn thấy một con heo. Theo sau mới cười nhạo: "Vẫn là ngươi tự lo lắng cho chính mình đi! Đại La Tông đang muốn bắt ngươi về hành hạ thật thống khoái, thậm chí Thanh Quang Tông còn treo giải thưởng bắt ngươi ở khắp mọi nơi trong thiên hạ, cả liên mình tu chân giới đang tầm nã ngươi nơi nơi, mấy phái ma đạo cũng vậy. Ngươi nên tiếp tục trốn trong Trụ Quốc phủ tướng quân làm hạ nhân, đừng ló mặt ra ngoài tu chân giới. Nếu không hành tung bị phát hiện ra, khẳng định rằng phe chính đạo sẽ truy sát ngươi, hoặc là ngươi phải đầu nhấp vào ma đạo, để bảo toàn tính mạng!"
Dược Thiên Sầu ngạc nhiên, đối với những chuyện này hắn còn chưa biết, cho nên cười mỉa nói: "Sư nương, ngài đang hù dọa ta phải không? Ta chỉ là một tu sĩ Kết Đan Kỳ, làm sao có thể khiến cho cả tu chân giới oanh động như vậy chứ."
Bách Mị Yêu Cơ tùy tiện khuấy động dây đàn bên người, phát ra những tiếng "đinh đinh đang đang" trầm bổng, thản nhiên nói: "Người nào cung cấp hành tung của Dược Thiên Sầu, sẽ được thưởng một trăm vạn thượng phẩm linh thạch. Lấy đầu của Dược Thiên Sầu sẽ được thưởng năm trăm vạn thượng phẩm linh thạch, còn ai bắt sống được hắn thì sẽ được thưởng một trăm ngàn vạn thượng phẩm linh thạch. Ngươi không tin có thể chạy ra ngoài đường hét lớn "Ta Là Dược Thiên Sầu" thử xem. Nhưng ngươi cần phải hiểu là ta đang nói thật."
Dược Thiên Sầu ngoảnh mặt nhìn đèn đuốc mông lung bên ngoài kinh thành. Cơ mặt hơi co rút, hắn cũng không có lá gan đi thử, kì thật không cần thử cũng hiểu. Chính mình giết chưởng môn Thanh Quang Tông, người ta chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho mình.
"Thỉnh thoảng làm rùa đen rút đầu thì được, nhưng phải tránh mặt suốt đời thì không phải là tính cách của ta. Tục ngữ nói Tiên Hạ Thủ Vi Cường, Hậu Hạ Thủ Tai trơng*. Nếu cả chính ma lưỡng đạo đều muốn bắt ta, vậy thì các ngươi đến đây hết đi, xem ai sợ ai! Chẳng qua lão tử quay về Ô Thác Châu làm ruộng là cùng, huống chi lão tử vẫn còn một đạo quân chưa sử dụng qua. Đám cẩu môn phái này, khinh lão tử thân cô nhược thế sao!" Nghĩ đến đây, hai mắt Dược Thiên Sầu híp chặt, trong cánh mũi nhẹ nhàng hừ ra một tiếng, trên mặt hiện lên một tia tàn nhẫn.
Bách Mị Yêu Cơ im lặng ngồi một bên đánh giá hắn...
"Sư nương, lần này ngài gọi ta đến không phải là vì muốn nói cho ta biết chuyện này chứ?" Dược Thiên Sầu xoay người lại hỏi.
"Tự nhiên là không phải." Bách Mị Yêu Cơ mủn cười nói: "Ta cũng không nghĩ hôm nay sẽ đụng phải ngươi. Ta báo cho ngươi biết những chuyện này là bởi vì ta biết, ngươi muốn báo thù cho Hắc Vô úy. Mà ta cũng muốn báo thù cho hắn, hơn nữa..."
Nhãn tình của Bách Mị Yêu Cơ khẽ lướt qua mặt Dược Thiên Sầu, cố tình dừng lại một chút, mới cười khanh khách nói: "Hơn nữa ta còn dám khẳng định, sau lưng ngươi đang có thế lực thần bí giúp ngươi. Nghe nói tại Yến Tử thành, ngươi từng dẫn theo mấy trăm hắc y nhân ra chiến đấu. Dường như có cả Độ Kiếp hậu kỳ cao thủ, nếu không bằng vào thực lực của ngươi, chỉ sợ không thể giết nổi Lưu Trường Thanh a! Năm đó ta đi cướp linh thạch của Thanh Quang Tông, đã từng gieo một luồng thần thức vào trong người ngươi, nhưng nào ngờ nháy mắt liền bị người khác hóa giải, xem ra thế lực sau lưng ngươi bối cảnh cũng không phải đơn giản a!"
"Ta.., ài!" Trong đầu Dược Thiên Sầu sinh ra một cái ý niệm, phi kiếm xung quanh liền tiêu thất, coi như đã loại trừ phòng vệ. Hắn xám xịt đi đến trước mặt Bách Mị Yêu Cơ, hành lễ cười khổ: "Đệ tử Dược Thiên Sầu, bái kiến sư...Sư nương!"
Trong lúc nhất thời hắn vẫn khó lòng có thể đem Hắc Tam Tư lão đầu này, liên hệ cùng một chỗ với nữ nhân mị hoặc chúng sinh. Nhưng người ta dù sao cũng là...Không tiếp thụ cũng không được à! Theo đủ loại dấu hiệu ngày trước, thì trong lòng lão đầu vẫn in hình bóng của nữ nhân này, bằng không cũng sẽ không để chính mình cam chịu thành cái bộ dạng kia. Nếu như ta không tiếp thụ, lương tâm khó có thể bình an. Chỉ sợ lão đầu tử ở dưới suối vàng cũng chết không có nhắm mắt. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
"Yêu! Đúng là một hài tử ngoan." Hiển nhiên Bách Mị Yêu Cơ rất thưởng thức hai chữ sư nương. Nàng cười một tiếng quyến rũ, rồi bước đến gần dùng ngón tay khiêu khích ngoắc cằm hắn.
Hương thơm trớt át xông vào trong cánh mũi, Dược Thiên Sầu cười khổ không thôi. Nữ nhân này liệu có si tình đúng như cô ta nói không? Ài, đúng là vưu vật, thật khiến cho người ta dâng cao hỏa khí! Đáng tiếc đánh chết ta cũng không bao giờ làm cái loại chuyện tình như vậy.
"Khụ khụ! Sư.., sư nương, làm sao ngài chạy tới địa phương như Vạn Hoa Lầu làm gì vậy?" Dược Thiên Sầu thay đổi đề tài, nhân cơ hội thoái lui ra xa. Hắn cũng không muốn mình chảy máu mũi ở ngay trước mặt sư nương.
"Lời này, làm sao ta chạy tới địa phương như Vạn Hoa Lâu ư? Vạn Hoa Lâu vốn dĩ thuộc là sản nghiệp của Huyễn Ma Cung. Ta làm cung chủ quay về địa bàn của mình đâu có gì lạ chứ." Bách Mị Yêu Cơ cười nói.
"Cái gì?" Dược Thiên Sầu kinh, ngạc: "Hóa ra Huyễn Ma Cung cũng mở kĩ viện! Ách.., không đúng nha."
"Tiểu tử ngươi nói chuyện thật khó nghe." Bách Mị Yêu Cơ phóng ra một cái mị nhãn tràn đầy vẻ xem thường, thở dài: "Quên đi, nhìn ngươi cũng thuận mắt, nên sư nương ta sẽ nói cho ngươi biết một cái bí mật. Có phải ngươi tưởng rằng Huyễn Ma Cung bị Thanh Quang Tông san bằng, ta không có chỗ đặt chân, nên đành phải tránh ở trong kĩ viện?"
Chẳng lẽ không đúng ư? Dược Thiên Sầu mỉm cười không đáp. Bách Mị Yêu Cơ trắng mắt nhìn hắn, tiếp tục nói: "Ma đạo bài danh hàng thứ mười, Hồng Phấn giáo ngươi biết chứ? Hồng Phấn giáo cũng dùng mị công làm pháp thuật sở trường, Vạn Hoa Lâu ở thế tục chính là do Hồng Phấn giáo mở ra. Tuy nhiên, sư nương ta ngoại trừ làm cung chủ Huyễn Ma Cung, thì còn là giáo chủ Hồng Phấn giáo nữa. Cái này ngươi chưa biết phải không?"
"A!" Dược Thiên Sầu ngạc nhiên. Chính xác ra mà nói thì lúc này hắn bị quan hệ loằng ngoằng làm cho hồ đồ. Lúc trước mới nói Vạn Hoa Lầu vốn là sản nghiệp của Huyễn Ma Cung, hiện giờ Vạn Hoa Lầu lại biến thành Hồng Phấn giáo. Bình tĩnh sắp xếp lại suy nghĩ, cuối cùng hắn cũng hiểu ra, quả thật không nghĩ tới vị sư nương này có hai tầng thân phận, một người lại có thể nắm giữ trong tay hai đại môn phái.
Bách Mị Yêu Cơ khinh thường nói: "Ngoại nhân chỉ nghĩ, ma đạo bài đanh hàng thứ năm Huyễn Ma Cung, thế nhưng lại không chống nổi một kích của Thanh Quang Tông đứng hàng thứ sáu chính đạo, cứ như vậy sụp đổ. Nhưng nào ai biết Huyễn Ma Cung chúng ta phân chia ra hơn một nửa thực lực kinh doanh ở Hồng Phấn giáo, rồi bỗng nhiên bị Thanh Quang Tông đánh trở tay không kịp, cho nên mới tổn thất nặng nề. Nếu không, bằng vào thực lực của Thanh Quang Tông, làm sao có thể đắc thủ dễ dàng như vậy."
"Nhưng ta không hiểu..." Dược Thiên Sầu cau mày nói: "Huyễn Ma Cung vì sao phải chia nửa thực lực ra tổ chức Hồng Phấn giáo đây? Tập trung tất cả về cùng một chỗ không phải sẽ đề cao thực lực của Huyễn Ma Cung hay sao? Nếu làm như thế, cũng sẽ không thảm bại dưới tay Thanh Quang Tông đâu!"
"Ngươi tưởng rằng một nữ nhân như ta ngồi trên vị trí cung chủ Huyễn Ma Cung dễ dàng lắm hay sao?" Bách Mị Yêu Cơ không đáp mà hỏi. Tiếp theo nàng mới sâu kín
Thở dài: "Một nữ nhân như ta nếu thượng vị, tự nhiên phải xuất ra thủ đoạn khiến cho thuộc hạ tin phục. Xưa nay Huyễn Ma Cung thường đứng ở hàng thứ năm trong ma đạo, thế nhưng có vị chưởng môn nào lại không muốn đề cao thực lực, không muốn tăng tiến thêm nữa? Chẳng qua khi ngươi trèo lên, những môn phái ở phía trên tất sẽ nghĩ cách đè bẹp ngươi xuống. Tạm thời chưa nói đến phản ứng của chính đạo, nếu ngươi uy hiếp môn phái bài danh ở phía trước, vậy ngươi tất nhiên sẽ nằm trong tầm chèn ép của bọn chúng, muốn tiến lên một bước này cũng là vô cùng khó khăn. Bởi thế ngay từ lúc ta làm cung chủ, đã âm thầm phân người ra đi phát triển Hồng Phấn giáo. Hiệu quả phi thường rõ ràng, những môn phái đứng đầu không hề quan tâm đến một cái môn phái nhỏ như vậy. Lại có thêm Huyễn Ma Cung chúng ta ủng hộ Hồng Phấn giáo. Chẳng bao nhiêu năm sau liền nhảy vọt lên, bài danh trong hàng thứ mười ma đạo. Cái công lao này, cũng khiến ta ngồi yên trên vị trí cung chủ Huyễn Ma Cung."
"Sư nương quả nhiên anh minh, đệ từ vạn lần bội phục!" Dược Thiên Sầu vỗ mông ngựa xong, lại cười mỉa: "Sư nương nói cho ta biết một cái bí mật lớn như vậy. Ngài không sợ ta tiết lộ ra ngoài sao?"
"Tiết lộ bí mật của ta?" Bách Mị Yêu Cơ liếc mắt cao thấp đánh giá hắn. Ánh mắt giống như đang nhìn thấy một con heo. Theo sau mới cười nhạo: "Vẫn là ngươi tự lo lắng cho chính mình đi! Đại La Tông đang muốn bắt ngươi về hành hạ thật thống khoái, thậm chí Thanh Quang Tông còn treo giải thưởng bắt ngươi ở khắp mọi nơi trong thiên hạ, cả liên mình tu chân giới đang tầm nã ngươi nơi nơi, mấy phái ma đạo cũng vậy. Ngươi nên tiếp tục trốn trong Trụ Quốc phủ tướng quân làm hạ nhân, đừng ló mặt ra ngoài tu chân giới. Nếu không hành tung bị phát hiện ra, khẳng định rằng phe chính đạo sẽ truy sát ngươi, hoặc là ngươi phải đầu nhấp vào ma đạo, để bảo toàn tính mạng!"
Dược Thiên Sầu ngạc nhiên, đối với những chuyện này hắn còn chưa biết, cho nên cười mỉa nói: "Sư nương, ngài đang hù dọa ta phải không? Ta chỉ là một tu sĩ Kết Đan Kỳ, làm sao có thể khiến cho cả tu chân giới oanh động như vậy chứ."
Bách Mị Yêu Cơ tùy tiện khuấy động dây đàn bên người, phát ra những tiếng "đinh đinh đang đang" trầm bổng, thản nhiên nói: "Người nào cung cấp hành tung của Dược Thiên Sầu, sẽ được thưởng một trăm vạn thượng phẩm linh thạch. Lấy đầu của Dược Thiên Sầu sẽ được thưởng năm trăm vạn thượng phẩm linh thạch, còn ai bắt sống được hắn thì sẽ được thưởng một trăm ngàn vạn thượng phẩm linh thạch. Ngươi không tin có thể chạy ra ngoài đường hét lớn "Ta Là Dược Thiên Sầu" thử xem. Nhưng ngươi cần phải hiểu là ta đang nói thật."
Dược Thiên Sầu ngoảnh mặt nhìn đèn đuốc mông lung bên ngoài kinh thành. Cơ mặt hơi co rút, hắn cũng không có lá gan đi thử, kì thật không cần thử cũng hiểu. Chính mình giết chưởng môn Thanh Quang Tông, người ta chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho mình.
"Thỉnh thoảng làm rùa đen rút đầu thì được, nhưng phải tránh mặt suốt đời thì không phải là tính cách của ta. Tục ngữ nói Tiên Hạ Thủ Vi Cường, Hậu Hạ Thủ Tai trơng*. Nếu cả chính ma lưỡng đạo đều muốn bắt ta, vậy thì các ngươi đến đây hết đi, xem ai sợ ai! Chẳng qua lão tử quay về Ô Thác Châu làm ruộng là cùng, huống chi lão tử vẫn còn một đạo quân chưa sử dụng qua. Đám cẩu môn phái này, khinh lão tử thân cô nhược thế sao!" Nghĩ đến đây, hai mắt Dược Thiên Sầu híp chặt, trong cánh mũi nhẹ nhàng hừ ra một tiếng, trên mặt hiện lên một tia tàn nhẫn.
Bách Mị Yêu Cơ im lặng ngồi một bên đánh giá hắn...
"Sư nương, lần này ngài gọi ta đến không phải là vì muốn nói cho ta biết chuyện này chứ?" Dược Thiên Sầu xoay người lại hỏi.
"Tự nhiên là không phải." Bách Mị Yêu Cơ mủn cười nói: "Ta cũng không nghĩ hôm nay sẽ đụng phải ngươi. Ta báo cho ngươi biết những chuyện này là bởi vì ta biết, ngươi muốn báo thù cho Hắc Vô úy. Mà ta cũng muốn báo thù cho hắn, hơn nữa..."
Nhãn tình của Bách Mị Yêu Cơ khẽ lướt qua mặt Dược Thiên Sầu, cố tình dừng lại một chút, mới cười khanh khách nói: "Hơn nữa ta còn dám khẳng định, sau lưng ngươi đang có thế lực thần bí giúp ngươi. Nghe nói tại Yến Tử thành, ngươi từng dẫn theo mấy trăm hắc y nhân ra chiến đấu. Dường như có cả Độ Kiếp hậu kỳ cao thủ, nếu không bằng vào thực lực của ngươi, chỉ sợ không thể giết nổi Lưu Trường Thanh a! Năm đó ta đi cướp linh thạch của Thanh Quang Tông, đã từng gieo một luồng thần thức vào trong người ngươi, nhưng nào ngờ nháy mắt liền bị người khác hóa giải, xem ra thế lực sau lưng ngươi bối cảnh cũng không phải đơn giản a!"
/1255
|