"Hiểu được!" Dược Thiên Sầu đi tới bên bàn, lấy ra hai nắm tử sắc linh thạch ào ào đổ xuống bàn, quay đầu lại cười nói: "Thêm luôn khối đó, tổng cộng ba mươi khối, các ngươi kiểm một chút."
Vị trưởng lão kia bước nhanh tới, rải đống tử sắc linh thạch lóe sáng bằng ra, đếm một lần, xác nhận không lầm, vui mừng nói: "Không sai, không thiếu một khối."
Võ Tứ Hải gật đầu, nhìn Dược Thiên Sầu cười nói: "Tiên sinh nguyện ý ra giá lớn như vậy, nhất định đã xác nhận vật ấy là trứng Chu Tước không thể nghi ngờ. Võ gia ta ăn cơm bằng ánh mắt, lão phu mắt vụng về, muốn mời tiên sinh chỉ giáo một phen làm sao nhận rõ vật ấy? Chẳng hay có thể chỉ giáo hay không?"
"Đó thật là trứng Chu Tước sao? Ngươi muốn ta chỉ giáo thật đã tìm lộn người, quỷ biết đó là thứ gì, ta chỉ là đáp ứng một vị bằng hữu đem kiện vật phẩm đầu tiên hôm nay mua tặng cho người ấy mà thôi." Thần tình Dược Thiên Sầu bên dưới mảnh vải đen cũng co quắp, lễ vật này tặng ra cũng làm hắn có chút xót ruột.
Nghe vậy mọi người không nói gì. Trên mặt Võ Tứ Hải hiện ra dáng tươi cười, nói: "Tiên sinh thực sự là danh tác! Được rồi, hiện tại tiên sinh lĩnh vật ấy đi ngay, hay đợi lúc tan cuộc mới lĩnh?"
"Đặt ở đây trước đi! Ta xem sau đó còn thứ gì tốt nữa không?" Dược Thiên Sầu nói.
Võ Tứ Hải phất tay, một gã đệ tử cầm lại một thẻ bài, mặt trên viết chữ "nhất". Dược Thiên Sầu tiếp nhận thẻ bài, cũng không cần hỏi nhiều, quy củ này hắn đã sớm nghe qua từ trong miệng Võ Lập Thành, sau khi mua xong vật phẩm, vẫn chưa lĩnh vật phẩm mà giao cho bên bán đấu giá bảo quản, đồng thời bên bán đấu giá theo thứ tự phát thẻ bài giao cho người mua, người mua sau khi lĩnh vật phẩm bằng thẻ bài, ở trong buổi bán đấu giá có thể đưa thẻ bài kêu giá. Dược Thiên Sầu mua kiện vật phẩm đầu tiên, nên dãy số là "nhất".
"Hai ngươi đưa tiễn tiên sinh về phòng đấu giá, lại nói cho Võ Thái trưởng lão tiếp tục bán đấu giá." Võ Tứ Hải nói với hai gã đệ tử.
"Làm phiền!" Dược Thiên Sầu khách khí một câu, đi theo hai gã đệ tử không ngừng cung kính dẫn đường phía trước quay trở về ngồi bên cạnh Võ Lập Tuyết. Những người ở đây cũng đều phát hiện tình huống có điểm sai, người này lúc đi vào chỉ có một gã đệ tử dẫn đường, ở trong đó có chút khá lâu, khi đi ra lại có hai gã đệ tử dẫn đường, xem thần tình hai gã đệ tử, có vẻ dị thường cung kính, lẽ nào bên trong xảy ra chuyện gì? Mọi người đều đang suy đoán thân phận của Dược Thiên Sầu.
Dược Thiên Sầu ngồi trên ghế, nhớ tới lão giả vừa rồi, nụ cười bên dưới mảnh vải đen có vẻ thật sâu, đáy lòng hắc hắc cười nói, có thể để trưởng lão Võ gia cung kính như vậy, ngươi không phải là Võ gia gia trưởng Võ Tứ Hải thì còn có thể là ai? Ta không tin tưởng ngươi không biết ta là ai! Mong muốn ta lần đầu tiên xuất thủ ra cực phẩm linh thạch có thể cho ngươi hiểu được đạo lý, đừng lãng phí một phen tâm tư của ta!
Thực sự xuất ra ba mươi vạn thượng phẩm linh thạch! Bốn người Tất Tử Thông nhìn hắn, từ khi bắt đầu nhận thức hắn, phát hiện hắn xuất thủ một lần so với một lần càng chuyên gia, nhưng lại có thời gian hết lần này tới lần khác lại rất keo kiệt, có điểm tiểu tiện nghi liền chiếm, từ vài lần hắn đều muốn cọ cơm của Yến Truy Tinh là có thể nhìn ra. Tim Võ Lập Tuyết cũng đập thật nhanh, đời này chính là lần đầu tiên có người tặng thứ quý trọng như vậy cho nàng, hiện tại nàng căn bản không dám nhìn hắn.
Bên trong hậu trường Võ Tứ Hải nhìn đống linh thạch màu tím lóe sáng một mảnh trên bàn, lâm vào trầm tư, loại đồ vật đã tuyệt tích ngày hôm nay không ngờ bị người lấy ra xem như tiền để dùng, Dược Thiên Sầu này rốt cục lại có bối cảnh gì, nghe khẩu khí của hắn tựa hồ không quan tâm tới những cực phẩm linh thạch này, vậy nói rõ một vấn đề, hắn không chỉ có cực phẩm linh thạch! Ra vẻ Lập Thành từng nói qua, hắc y nhân ngay cả Phù Tiên Đảo cũng không để vào mắt, bối cảnh thâm hậu, bối cảnh thâm hậu a! Xem ra trên đời này còn tồn tại thế lực cường đại không muốn người biết a!
"Võ Lôi trưởng lão." Võ Tứ Hải lấy lại tinh thần hô một câu. Chính là gọi vị trưởng lão vừa rồi.
"Gia chủ!" Võ Lôi nhích lại gần. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Võ Tứ Hải chỉ vào một mảnh tử sắc linh thạch trên bàn nói: "Những cực phẩm linh thạch này chúng ta để lại, thu vào trong khố phòng. Ba mươi vạn thượng phẩm linh thạch trích phần trăm, còn bao nhiêu chuẩn bị giao cho chủ bán."
Võ Lôi quét mắt nhìn đống tử sắc trên bàn, mừng rỡ chắp tay nói: "Gia chủ anh minh, lẽ ra nên như vậy, ta đi chuẩn bị." Nói xong bốc đồ vật trên bàn bỏ vào trong túi trữ vật, cùng hai gã đệ tử mặt mày rạng rỡ đi theo, bọn họ cũng thuộc Võ gia, Võ gia được chỗ tốt tự nhiên bọn họ cũng hài lòng.
Trên đài, hai gã đệ tử Võ gia đi ra, một người nâng khay, tên còn lại từ bên trong lấy ra hai vật vàng óng ánh biểu diễn cho mọi người xem, Dược Thiên Sầu nghĩ thứ này có điểm nhìn quen mắt.
"Kiện vật phẩm bán đấu giá thứ hai, trung phẩm đỉnh cấp pháp bảo phòng ngự, một đôi Kim Cương Trạc, cộng cả hai, giá quy định hai vạn thượng phẩm linh thạch, giá cao sẽ được, thấp nhất tăng giá một ngàn thượng phẩm linh thạch, thỉnh chư vị kêu giá!" Võ Thái vui vẻ tuyên bố nói. Ngày hôm nay bắt đầu tốt đẹp, tâm tình của hắn không tệ.
Nguyên lai là Kim Cương Trạc, hèn chi sao ta lại thấy quen, Dược Thiên Sầu âm thầm nói.
"Hai vạn." Đã có người bắt đầu kêu giá.
"Hai vạn nhất."
"Hai vạn nhị."
"Hai vạn tam."
Sau đó liên tục có người tăng giá, hiển nhiên thứ này trong mắt mọi người có mị lực hơn hẳn trứng Chu Tướng chó má gì đó, cũng thực dụng hơn nhiều. Mà những người có thể ngồi nơi này ra giá, cũng đại biểu cho chính ma hai đạo, hoặc một ít phú hào trong tu chân giới, đều là kẻ có tiền, chỉ cần nghĩ là thứ đáng giá xuất thủ, tất cả mọi người sẽ không keo kiệt.
Mỗi khi nghe được có người ra giá, Dược Thiên Sầu lại nhịn không được quay đầu nhìn lại. Hội đấu giá long trọng như vậy, năm năm một lần, hầu như tập hợp lại bảo bối vơ vét trong mấy năm nay, tin tưởng Phù Tiên Đảo nhất định cũng phái người đến, chỉ là không biết là ai? Còn có người của tứ đại gia tộc khẳng định cũng tham gia.
Thấy Dược Thiên Sầu hết nhìn đông tới nhìn tây, mấy người không biết hắn muốn làm gì? Khi giá thét lên tới ba vạn, Dược Thiên Sầu bỗng nhiên giơ bài tử trong tay lên hô: "Sáu vạn."
Mấy người ngẩn ra, rất muốn hỏi một câu: "Lão đại, ngươi muốn làm gì?"
Toàn trường ồn ào, người này lại bắt đầu phát rồ! Ánh mắt Võ Thái sáng lên, phất tay cao giọng hô: "Vừa rồi vị tiên sinh nhất hào đã ra sáu vạn, nhất hào ra sáu vạn, còn có ai tăng giá nữa không?" Võ Thái thật sự yêu chết người này, ra thêm vài người mua giống như vậy, Võ gia không phát tài mới lạ!
"Sáu vạn nhất."
"Sáu vạn nhị."
"Sáu vạn tam." Vẫn có người tiếp tục tăng giá, đối với pháp bảo phòng ngự như vậy, là thứ bảo mạng trong thời khắc mấu chốt, huống chi thứ này có thể bảo mạng hai lần, giá như vậy cũng có thể tiếp thu. Nhưng bị Dược Thiên Sầu chen tay vào, tiếng ra giá nhất thời giảm phân nửa, có người trong lòng liên thanh mắng, chưa thấy qua ai ra giá kiểu như vậy, người này không phải là người điên thì Võ gia đã sai lầm.
"Bảy vạn!" Giá vừa đến bảy vạn, mọi người đồng loạt đưa mắt nhìn Dược Thiên Sầu vẫn không hé răng, không biết người điên này còn có bão nổi nữa hay không. Mà Dược Thiên Sầu cũng quả nhiên không làm mọi người thất vọng, vừa giơ thẻ bài trong tay nói: "Mười bốn vạn!"
"Mẹ nó! Ngươi có bản lĩnh thì đem toàn bộ vật phẩm hôm nay mua hết đi…" Đã có người thật sự nhịn không được mắng ra tiếng. Võ Thái cũng mặc kệ những người này, vui vẻ lớn tiếng nói: "Mười bốn vạn! Người mua nhất hào đã ra giá mười bốn vạn! Còn có ai tăng giá nữa không?"
Trong lòng mọi người đang tính toán, đều âm thầm lắc đầu, đôi Kim Cương Trạc tuy rằng dùng bảo mạng, nhưng bất quá chỉ là trung phẩm pháp bảo, đụng với cao thủ có tu vi Độ Kiếp trung kỳ cũng không kham nổi một kích, giá lên tới mười vạn thượng phẩm linh thạch đã là cao nhất, có giá này, lại hao chút mặt mũi, hoàn toàn có thể cầu một gã luyện khí cao thủ luyện ra một đôi, cần chi kéo dài xuống dưới sẽ không sáng suốt.
"Lão tử ra mười lăm vạn!" Mọi người cả kinh, còn có người tăng giá? Quay đầu nhìn lại, chính là tên vừa phát hỏa mắng to. Mọi người lại nhìn qua Dược Thiên Sầu, Dược Thiên Sầu nhắm mắt dưỡng thần, không lên tiếng.
"Vị tiên sinh này đã ra mười lăm vạn! Còn có ai tăng giá không?" Võ Thái nhìn quanh bốn phía cười nói, hắn nhìn Dược Thiên Sầu hỏi: "Người mua nhất hào, xin hỏi ngươi còn muốn tăng giá không?"
Mẹ nó! Thật xem lão tử coi tiền như rác, kỹ thuật luyện khí của lão tử tuy rằng không được tốt lắm, nhưng tốt xấu cũng hiểu giá trị, tùy tiện hô lên chơi đùa không được sao? Nếu không ngồi ở đây bao buồn chán! Đáy lòng Dược Thiên Sầu cười nhạt, cho ngươi mắng lão tử. Hắn mở mắt ra, nhìn Võ Thái lắc đầu, biểu thị từ bỏ.
"Hoa…Hắn từ bỏ?"
"Hoa…Không phải đâu!"
Toàn trường sôi trào lên, rốt cục có người bị hãm hại!
Tinh Thần Châu
Tác giả: Thiên Sầu
Vị trưởng lão kia bước nhanh tới, rải đống tử sắc linh thạch lóe sáng bằng ra, đếm một lần, xác nhận không lầm, vui mừng nói: "Không sai, không thiếu một khối."
Võ Tứ Hải gật đầu, nhìn Dược Thiên Sầu cười nói: "Tiên sinh nguyện ý ra giá lớn như vậy, nhất định đã xác nhận vật ấy là trứng Chu Tước không thể nghi ngờ. Võ gia ta ăn cơm bằng ánh mắt, lão phu mắt vụng về, muốn mời tiên sinh chỉ giáo một phen làm sao nhận rõ vật ấy? Chẳng hay có thể chỉ giáo hay không?"
"Đó thật là trứng Chu Tước sao? Ngươi muốn ta chỉ giáo thật đã tìm lộn người, quỷ biết đó là thứ gì, ta chỉ là đáp ứng một vị bằng hữu đem kiện vật phẩm đầu tiên hôm nay mua tặng cho người ấy mà thôi." Thần tình Dược Thiên Sầu bên dưới mảnh vải đen cũng co quắp, lễ vật này tặng ra cũng làm hắn có chút xót ruột.
Nghe vậy mọi người không nói gì. Trên mặt Võ Tứ Hải hiện ra dáng tươi cười, nói: "Tiên sinh thực sự là danh tác! Được rồi, hiện tại tiên sinh lĩnh vật ấy đi ngay, hay đợi lúc tan cuộc mới lĩnh?"
"Đặt ở đây trước đi! Ta xem sau đó còn thứ gì tốt nữa không?" Dược Thiên Sầu nói.
Võ Tứ Hải phất tay, một gã đệ tử cầm lại một thẻ bài, mặt trên viết chữ "nhất". Dược Thiên Sầu tiếp nhận thẻ bài, cũng không cần hỏi nhiều, quy củ này hắn đã sớm nghe qua từ trong miệng Võ Lập Thành, sau khi mua xong vật phẩm, vẫn chưa lĩnh vật phẩm mà giao cho bên bán đấu giá bảo quản, đồng thời bên bán đấu giá theo thứ tự phát thẻ bài giao cho người mua, người mua sau khi lĩnh vật phẩm bằng thẻ bài, ở trong buổi bán đấu giá có thể đưa thẻ bài kêu giá. Dược Thiên Sầu mua kiện vật phẩm đầu tiên, nên dãy số là "nhất".
"Hai ngươi đưa tiễn tiên sinh về phòng đấu giá, lại nói cho Võ Thái trưởng lão tiếp tục bán đấu giá." Võ Tứ Hải nói với hai gã đệ tử.
"Làm phiền!" Dược Thiên Sầu khách khí một câu, đi theo hai gã đệ tử không ngừng cung kính dẫn đường phía trước quay trở về ngồi bên cạnh Võ Lập Tuyết. Những người ở đây cũng đều phát hiện tình huống có điểm sai, người này lúc đi vào chỉ có một gã đệ tử dẫn đường, ở trong đó có chút khá lâu, khi đi ra lại có hai gã đệ tử dẫn đường, xem thần tình hai gã đệ tử, có vẻ dị thường cung kính, lẽ nào bên trong xảy ra chuyện gì? Mọi người đều đang suy đoán thân phận của Dược Thiên Sầu.
Dược Thiên Sầu ngồi trên ghế, nhớ tới lão giả vừa rồi, nụ cười bên dưới mảnh vải đen có vẻ thật sâu, đáy lòng hắc hắc cười nói, có thể để trưởng lão Võ gia cung kính như vậy, ngươi không phải là Võ gia gia trưởng Võ Tứ Hải thì còn có thể là ai? Ta không tin tưởng ngươi không biết ta là ai! Mong muốn ta lần đầu tiên xuất thủ ra cực phẩm linh thạch có thể cho ngươi hiểu được đạo lý, đừng lãng phí một phen tâm tư của ta!
Thực sự xuất ra ba mươi vạn thượng phẩm linh thạch! Bốn người Tất Tử Thông nhìn hắn, từ khi bắt đầu nhận thức hắn, phát hiện hắn xuất thủ một lần so với một lần càng chuyên gia, nhưng lại có thời gian hết lần này tới lần khác lại rất keo kiệt, có điểm tiểu tiện nghi liền chiếm, từ vài lần hắn đều muốn cọ cơm của Yến Truy Tinh là có thể nhìn ra. Tim Võ Lập Tuyết cũng đập thật nhanh, đời này chính là lần đầu tiên có người tặng thứ quý trọng như vậy cho nàng, hiện tại nàng căn bản không dám nhìn hắn.
Bên trong hậu trường Võ Tứ Hải nhìn đống linh thạch màu tím lóe sáng một mảnh trên bàn, lâm vào trầm tư, loại đồ vật đã tuyệt tích ngày hôm nay không ngờ bị người lấy ra xem như tiền để dùng, Dược Thiên Sầu này rốt cục lại có bối cảnh gì, nghe khẩu khí của hắn tựa hồ không quan tâm tới những cực phẩm linh thạch này, vậy nói rõ một vấn đề, hắn không chỉ có cực phẩm linh thạch! Ra vẻ Lập Thành từng nói qua, hắc y nhân ngay cả Phù Tiên Đảo cũng không để vào mắt, bối cảnh thâm hậu, bối cảnh thâm hậu a! Xem ra trên đời này còn tồn tại thế lực cường đại không muốn người biết a!
"Võ Lôi trưởng lão." Võ Tứ Hải lấy lại tinh thần hô một câu. Chính là gọi vị trưởng lão vừa rồi.
"Gia chủ!" Võ Lôi nhích lại gần. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Võ Tứ Hải chỉ vào một mảnh tử sắc linh thạch trên bàn nói: "Những cực phẩm linh thạch này chúng ta để lại, thu vào trong khố phòng. Ba mươi vạn thượng phẩm linh thạch trích phần trăm, còn bao nhiêu chuẩn bị giao cho chủ bán."
Võ Lôi quét mắt nhìn đống tử sắc trên bàn, mừng rỡ chắp tay nói: "Gia chủ anh minh, lẽ ra nên như vậy, ta đi chuẩn bị." Nói xong bốc đồ vật trên bàn bỏ vào trong túi trữ vật, cùng hai gã đệ tử mặt mày rạng rỡ đi theo, bọn họ cũng thuộc Võ gia, Võ gia được chỗ tốt tự nhiên bọn họ cũng hài lòng.
Trên đài, hai gã đệ tử Võ gia đi ra, một người nâng khay, tên còn lại từ bên trong lấy ra hai vật vàng óng ánh biểu diễn cho mọi người xem, Dược Thiên Sầu nghĩ thứ này có điểm nhìn quen mắt.
"Kiện vật phẩm bán đấu giá thứ hai, trung phẩm đỉnh cấp pháp bảo phòng ngự, một đôi Kim Cương Trạc, cộng cả hai, giá quy định hai vạn thượng phẩm linh thạch, giá cao sẽ được, thấp nhất tăng giá một ngàn thượng phẩm linh thạch, thỉnh chư vị kêu giá!" Võ Thái vui vẻ tuyên bố nói. Ngày hôm nay bắt đầu tốt đẹp, tâm tình của hắn không tệ.
Nguyên lai là Kim Cương Trạc, hèn chi sao ta lại thấy quen, Dược Thiên Sầu âm thầm nói.
"Hai vạn." Đã có người bắt đầu kêu giá.
"Hai vạn nhất."
"Hai vạn nhị."
"Hai vạn tam."
Sau đó liên tục có người tăng giá, hiển nhiên thứ này trong mắt mọi người có mị lực hơn hẳn trứng Chu Tướng chó má gì đó, cũng thực dụng hơn nhiều. Mà những người có thể ngồi nơi này ra giá, cũng đại biểu cho chính ma hai đạo, hoặc một ít phú hào trong tu chân giới, đều là kẻ có tiền, chỉ cần nghĩ là thứ đáng giá xuất thủ, tất cả mọi người sẽ không keo kiệt.
Mỗi khi nghe được có người ra giá, Dược Thiên Sầu lại nhịn không được quay đầu nhìn lại. Hội đấu giá long trọng như vậy, năm năm một lần, hầu như tập hợp lại bảo bối vơ vét trong mấy năm nay, tin tưởng Phù Tiên Đảo nhất định cũng phái người đến, chỉ là không biết là ai? Còn có người của tứ đại gia tộc khẳng định cũng tham gia.
Thấy Dược Thiên Sầu hết nhìn đông tới nhìn tây, mấy người không biết hắn muốn làm gì? Khi giá thét lên tới ba vạn, Dược Thiên Sầu bỗng nhiên giơ bài tử trong tay lên hô: "Sáu vạn."
Mấy người ngẩn ra, rất muốn hỏi một câu: "Lão đại, ngươi muốn làm gì?"
Toàn trường ồn ào, người này lại bắt đầu phát rồ! Ánh mắt Võ Thái sáng lên, phất tay cao giọng hô: "Vừa rồi vị tiên sinh nhất hào đã ra sáu vạn, nhất hào ra sáu vạn, còn có ai tăng giá nữa không?" Võ Thái thật sự yêu chết người này, ra thêm vài người mua giống như vậy, Võ gia không phát tài mới lạ!
"Sáu vạn nhất."
"Sáu vạn nhị."
"Sáu vạn tam." Vẫn có người tiếp tục tăng giá, đối với pháp bảo phòng ngự như vậy, là thứ bảo mạng trong thời khắc mấu chốt, huống chi thứ này có thể bảo mạng hai lần, giá như vậy cũng có thể tiếp thu. Nhưng bị Dược Thiên Sầu chen tay vào, tiếng ra giá nhất thời giảm phân nửa, có người trong lòng liên thanh mắng, chưa thấy qua ai ra giá kiểu như vậy, người này không phải là người điên thì Võ gia đã sai lầm.
"Bảy vạn!" Giá vừa đến bảy vạn, mọi người đồng loạt đưa mắt nhìn Dược Thiên Sầu vẫn không hé răng, không biết người điên này còn có bão nổi nữa hay không. Mà Dược Thiên Sầu cũng quả nhiên không làm mọi người thất vọng, vừa giơ thẻ bài trong tay nói: "Mười bốn vạn!"
"Mẹ nó! Ngươi có bản lĩnh thì đem toàn bộ vật phẩm hôm nay mua hết đi…" Đã có người thật sự nhịn không được mắng ra tiếng. Võ Thái cũng mặc kệ những người này, vui vẻ lớn tiếng nói: "Mười bốn vạn! Người mua nhất hào đã ra giá mười bốn vạn! Còn có ai tăng giá nữa không?"
Trong lòng mọi người đang tính toán, đều âm thầm lắc đầu, đôi Kim Cương Trạc tuy rằng dùng bảo mạng, nhưng bất quá chỉ là trung phẩm pháp bảo, đụng với cao thủ có tu vi Độ Kiếp trung kỳ cũng không kham nổi một kích, giá lên tới mười vạn thượng phẩm linh thạch đã là cao nhất, có giá này, lại hao chút mặt mũi, hoàn toàn có thể cầu một gã luyện khí cao thủ luyện ra một đôi, cần chi kéo dài xuống dưới sẽ không sáng suốt.
"Lão tử ra mười lăm vạn!" Mọi người cả kinh, còn có người tăng giá? Quay đầu nhìn lại, chính là tên vừa phát hỏa mắng to. Mọi người lại nhìn qua Dược Thiên Sầu, Dược Thiên Sầu nhắm mắt dưỡng thần, không lên tiếng.
"Vị tiên sinh này đã ra mười lăm vạn! Còn có ai tăng giá không?" Võ Thái nhìn quanh bốn phía cười nói, hắn nhìn Dược Thiên Sầu hỏi: "Người mua nhất hào, xin hỏi ngươi còn muốn tăng giá không?"
Mẹ nó! Thật xem lão tử coi tiền như rác, kỹ thuật luyện khí của lão tử tuy rằng không được tốt lắm, nhưng tốt xấu cũng hiểu giá trị, tùy tiện hô lên chơi đùa không được sao? Nếu không ngồi ở đây bao buồn chán! Đáy lòng Dược Thiên Sầu cười nhạt, cho ngươi mắng lão tử. Hắn mở mắt ra, nhìn Võ Thái lắc đầu, biểu thị từ bỏ.
"Hoa…Hắn từ bỏ?"
"Hoa…Không phải đâu!"
Toàn trường sôi trào lên, rốt cục có người bị hãm hại!
Tinh Thần Châu
Tác giả: Thiên Sầu
/1255
|