Tinh Thần Châu

Chương 136: Địa phương nên đi đến.

/1255


Mỗi lần tới, nàng đều mang theo một ít thực vật mà Dược Thiên Sầu thích ăn. Có một lần Dược Thiên Sầu đột nhiên nói: "Phù Dung, nàng nên đề cao tu vi đi! Nói không chừng sau này ta còn nhờ nàng hỗ trợ!" Vì vậy ngoại trừ đến thăm Dược Thiên Sầu, những thời gian khác nàng hoàn toàn đặt lên việc tu luyện, lại có thêm đan dược do chính Dược Thiên Sầu luyện chế giúp đỡ, nàng thuận lợi đột phá tới Kết Đan kỳ.
 
Kết quả, làm Phí Đức Nam vui vẻ vô cùng, có người đốc thúc nữ nhi tu luyện đương nhiên là chuyện tốt, tại tu chân giới có chuyện gì càng thực tế hơn đề cao thực lực? Bởi vậy hắn không hề ngăn cản nữ nhi đi tới chỗ Dược Thiên Sầu, huống chi hắn cũng biết, đời này của nữ nhi chỉ sợ không cách nào rời khỏi Dược Thiên Sầu, cho nên hắn cũng đành nhận mệnh.
 
"Lúc nào đi?" Dược Thiên Sầu nhìn ba người mỉm cười hỏi.
 
Lăng Phong than thở: "Ai! Tỉnh mộng, là nên đi, phỏng chừng trong vòng mấy ngày nay thôi."
 
Dược Thiên Sầu vỗ vỗ bàn tay mềm mại trên vai, ý bảo Phù Dung ngừng tay nghỉ ngơi một chút, người sau nhu thuận dựa ở sau hắn, con mắt sáng sủa thiên chân vô tà nhìn quanh bốn người. Ba người Lăng Phong âm thầm thở dài, xem người ta sinh hoạt thế nào kìa, đường đường là nữ nhi của chủ sự trưởng lão Vạn Phân Viên lại xoa bóp vai cho hắn, mình lại không có được một mỹ nữ đẹp như vậy, người so với người thật tức chết người a!
 
Trên bàn bày đồ ăn vặt do Phù Dung mang đến, Dược Thiên Sầu tự mình nâng bình rượu rót đầy bốn chén, hỏi: "Sau khi rời khỏi đây ba người có tính toán gì không?"
 
Ba người nhìn nhau, lắc đầu cười khổ không ngớt, Lăng Phong sắc mặt thê lương nói: "Ba người chúng ta vốn là cô nhi, từ nhỏ bị mang đến Phù Tiên Đảo, cũng chưa từng đi ra ngoài, hôm nay dù là thế đạo bên ngoài như thế nào cũng không biết, sau khi rời khỏi đây thật đúng không biết nên làm gì bây giờ."
 
"Không muốn tiếp tục đi con đường tu chân này nữa?" Dược Thiên Sầu bưng chén rượu nhấp môi nói.
 
Lăng Phong lắc đầu: "Không cơ hội nữa, vĩnh viễn không còn cơ hội, đệ tử trục xuất môn phái đều là phế vật ngay cả dùng ba viên Trúc Cơ Đan cũng không thành công! Tu chân giới có môn phái nào chịu thu lưu đệ tử bị trục xuất của Phù Tiên Đảo?"
 
Bắc Tử nghe vậy, nhấc lên chén rượu trước mặt, uống một hơi cạn sạch, không ngờ chảy nước mắt, bật khóc: "Sư thúc, ta thực sự không cam lòng! Thực sự không cam lòng!" Tuyên Bình lại cúi đầu uống cạn một chén.
 
Dược Thiên Sầu lại rót đầy chén cho bọn hắn, mỉm cười nói: "Nếu như sau khi rời khỏi đây còn có đường sáng thì sao? Các ngươi có muốn hay không?"
 
Ba người cùng chấn động, nhìn về phía hắn. Lăng Phong chợt trầm tư, bật đứng lên vui mừng nói: "Sư thúc có đường sáng sao? Nếu như có thể chỉ điểm chúng ta, ba người chúng ta sau này tùy theo sư thúc sai phái."
 
Dược Thiên Sầu mỉm cười, chỉ nhìn lướt qua hai người còn lại, nâng chén uống cạn. Bắc Tử và Tuyên Bình cùng đứng lên nói: "Thỉnh sư thúc chỉ đường sáng, chúng ta nguyện ý nghe lời sư thúc sai phái."
 
"Cùng người thông minh nói chuyện thật tốt." Dược Thiên Sầu giơ ngón cái, sau đó lấy ra một bình sứ nhỏ màu trắng đựng đan dược đã đóng kín nắp đặt lên bàn, cười nói: "Nếu như ba người còn muốn trúc cơ thành công, thì mau chóng đem chiếc bình nhỏ này đưa tới kinh thành Hoa Hạ đế quốc, đi tới phủ tướng quân Trụ Quốc tìm một người tên là Thạch Tiểu Thiên, người này là tam thiếu gia của phủ tướng quân. Sau khi tìm được hắn, các ngươi nói cho hắn, là ta gọi các ngươi đi tìm hắn, hắn tự nhiên sẽ an bài cho các ngươi ở lại, kiên trì đợi, đến lúc đó sẽ có người trợ các ngươi trúc cơ. Ngàn vạn lần phải nhớ cho kỹ, đừng quên."
 
Vẻ mặt ba người vui mừng, đưa mắt nhìn nhau cũng không biết việc này có phải là sự thật? Lăng Phong hít sâu một hơi, đưa tay cầm chặt bình sứ trong tay, đây là cơ hội duy nhất, mặc kệ có đúng hay không cũng phải đi thử một lần, đem lời Dược Thiên Sầu vừa nói nhớ thật kỹ, sau khi xác nhận không có sai lầm, gật đầu nói: "Sư thúc, chuyện người nói chúng ta nhớ kỹ."
 
"Nhớ kỹ là tốt rồi, cơ hội do chính các ngươi phải tự nắm chắc." Dược Thiên Sầu nói xong ra dấu cho ba người ngồi xuống, nói: "Nghe nói lần này bị trục xuất Phù Tiên Đảo tổng cộng hơn mười người, có khả năng, hay nhất cùng mang bọn họ đi, việc này coi như là ta khảo nghiệm các ngươi! Đừng cho những người khác biết."
 
Ba người trao đổi ánh mắt, cùng nhau gật đầu nói: "Sư thúc, chúng ta đã biết."
 
Vài ngày sau, trước đại điện Bồng Lai Các, hơn mười đệ tử ủ rũ dưới sự giám sát của hai đệ tử Tục Vật Điện leo lên pháp khí phi hành. Dù sao những đệ tử này đã ngây người tại Phù Tiên Đảo nhiều năm, trước khi đi không ngờ không có một người đến tiễn. Ngược lại ba người Lăng Phong lại có Dược Thiên Sầu và Phù Dung đến đưa tiễn. Thấy tràng diện thê lương, Dược Thiên Sầu không khỏi cảm thán tu chân giới đúng là bạc tình bạc nghĩa.
 
Hai đệ tử Tục Vật Điện có một người là Trình Canh, Dược Thiên Sầu nhìn hắn cười nói: "Ba người bọn hắn dù sao cùng ta ở chung một chỗ nhiều năm, ngươi cũng đã nhiều lần gặp qua bọn họ, xem như là người quen, trên đường ta nhờ ngươi chiếu cố! Ở kinh thành bọn họ có một người mà họ muốn đến đầu nhập, nếu phương tiện, tận lực để họ xuống ở địa phương gần kinh thành một chút."
 
"Đã biết, lề mề như một bà lão." Trình Canh đấm nhẹ một quyền, đồng thời bao hàm thâm ý nhìn Phù Dung đứng phía sau, lắc đầu cười cười. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
 
Ba người Lăng Phong dị thường cảm kích hành lễ nói: "Tạ sơn sư thúc đã đưa tiễn." Dược Thiên Sầu khoát khoát tay, chỉ vào Trình Canh nói: "Các ngươi đừng cảm tạ ta, nên cảm tạ hắn đi! Trên đường còn trông cậy vào hắn chiếu cố!"
 
"Đi, đi, đi, các ngươi đừng nghe lời hắn, tranh thủ đi thôi! Bên kia còn có người đang nhìn chằm chằm!" Trình Canh hất mặt về hướng Bồng Lai Các, đẩy ba người lên pháp khí phi hành.
 
Nhìn theo một đạo lưu quang bay về hướng chân trời, Dược Thiên Sầu dẫn Phù Dung ngự kiếm bay về tiểu viện. Ở đây thiếu đi ba người, trong tâm lý chợt cảm thấy quạnh quẽ không ít. Dược Thiên Sầu ngồi xuống ghế đá, ôm lấy Phù Dung kéo ngồi lên đùi, cảm thụ sự co dãn, nắm lấy eo nhỏ của nàng, tay không thành thật liền sờ loạn. Người sau thất kinh đè tay hắn lại, nói: "Thiên Sầu, không nên, sẽ có người thấy đó."
 
"Như vậy a!" Dược Thiên Sầu thoáng trầm tư, bỗng nhiên bế nàng lên nói: "Vậy đến phòng của ta, nơi đó không ai thấy." Làm người sau hoảng sợ liên tục kêu sợ hãi.
 
Chạy ào vào gian phòng, dùng chân đóng cửa lại, trực tiếp ném Phù Dung lên giường, hai người hỉ hả đùa giỡn thành một đoàn, y phục tán loạn không còn hình dạng. Đến cuối cùng, những địa phương nên sờ cũng đều đã sờ qua, Dược Thiên Sầu vẫn không cởi y phục nàng, đối với nàng làm ra hành động đột phá cuối cùng.
 
Không phải là hắn không muốn làm, mà đã từng có thời gian hắn muốn, Phù Dung vẫn nói nàng sợ. Vì vậy Dược Thiên Sầu hứa hẹn son sắt: "Ta không miễn cưỡng nàng, chờ ngày nào đó nàng không còn sợ nữa, thì nói cho ta biết." Từ đó về sau, mỗi khi đến lúc này, Dược Thiên Sầu chỉ hận không tát vào mặt mình, thật không biết bị quỷ mê tâm hồn gì lại phát sinh lời thề như thế, khiến cho hiện tại chỉ có thể dùng tay để đỡ nghiện. Ngẫm lại đi tới thế giới này thời gian dài như vậy, không ngờ bản thân vẫn còn là một xử nam, ta kháo!
 
Phù Dung đầy mặt ửng đỏ, nằm trong lòng Dược Thiên Sầu, nói: "Thiên Sầu, phụ thân muốn ta nói cho ngươi, qua đoạn thời gian Phù Tiên Đảo sẽ phái thêm đệ tử đến Tu Chân Liên Minh."
 
Tu Chân Liên Minh? Sắc mặt Dược Thiên Sầu trầm xuống, ngồi dậy, ngày trước ở tại Thanh Quang Tông, sư phụ Hắc Tam Tư bị Đại La Tông giết chết, cũng từng đem việc này nhờ Tu Chân Liên Minh xử lý, kết quả không giải quyết được gì, hắn vẫn còn nhớ kỹ!
 
Kinh thành Hoa Hạ đế quốc, trước cửa phủ tướng quân Trụ Quốc, hơn mười người phong trần mệt mỏi tụ tập ngay trước cửa, mọi người quan sát phủ đệ khí thế phi phàm một phen, nghi hoặc nhìn về ba người đứng trước, người dẫn đầu bước tới gõ cửa.
 
Một hồi cửa mở, một người hầu đi ra, nhíu mày quan sát mọi người hỏi: "Các ngươi tìm ai?"
 
"Chúng ta tìm tam thiếu gia Thạch Tiểu Thiên của quý phủ." Một người dẫn đầu cười nói. Người hầu trông cửa lại quan sát bọn họ, nghi hoặc nói: "Các ngươi nhận thức tam thiếu gia chúng ta?"
 
"Không nhận ra, phiền phức ngươi thay chúng ta thông báo một tiếng, đã nói cố nhân Dược Thiên Sầu của hắn đã nhờ chúng ta mang đến cho hắn một đồ vật."
 
"Dược Thiên Sầu?" Người hầu gãi đầu, tựa hồ nghĩ tên này đã nghe qua nơi nào, trong lúc nhất thời lại không nhớ nổi, thế nhưng thái độ đã tốt hơn không ít, nhìn bọn họ gật đầu nói: "Các ngươi chờ, ta vào thông báo." Nói xong đóng cửa lại.
 
Mọi người đợi không bao lâu, liền nghe được bên trong truyền đến tiếng chạy gấp gáp, có người la lớn: "Mở rộng cửa, mở rộng cửa, mau mở cửa đón khách."
 
Người ngoài cửa nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
 
Tinh Thần Châu
 
Tác giả: Thiên Sầu
 

/1255

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status