Nam Cung Tịch đột nhiên thổ lộ, hoàn toàn ngoài dự kiến của Tiếu Dao.
Nàng nói không để bụng thân thể của mình, còn cười nhạo hắn ngốc, vì cái gì muốn để ý đồ vật mà nàng coi thường?
Không nghĩ tới, hắn chẳng những không có sinh khí, còn nói ra lời làm người cảm động như vậy.
Trong nháy mắt, Tiếu Dao là thật sự nghĩ không màng tất cả mà gật đầu.
Nhưng, nếu là nàng không quay về, Anh Tử cùng Nhất Phi làm sao bây giờ? Còn có những người khác, bọn họ nhất định sẽ bởi vì lựa chọn của nàng đã bị liên lụy.
Đến lúc đó, có lẽ cũng chỉ là một bàn tay hoặc là một bàn chân, đơn giản như vậy.
Miễn cưỡng mà hơi hơi cong cong môi, Tiếu Dao tận lực làm chính mình thoạt nhìn tự nhiên chút.
"Thực xin lỗi! Anh không thỏa mãn được tôi".
Thừa dịp Nam Cung Tịch đang thất hồn lạc phách, Tiếu Dao đã nhanh chóng vòng qua hắn, rời khỏi phòng, vội vã mà đi rồi.
Nếu không đi, nước mắt nàng nhất định sẽ rơi xuống.
Không thể để Tịch nhìn thấy mình khóc, nếu để hắn biết nàng thực lòng thích hắn, nam nhân này nhất định sẽ không từ thủ đoạn bắt mình ở lại.
Nhưng, nàng không xứng với hắn, hơn nữa, nàng cũng không thể không màng tính mạng của Nhất Phi cùng Anh Tử.
Mọi người đều là anh em vào sinh ra tử, nàng không thể ích kỷ như vậy, nếu là bọn họ, khẳng định họ cũng sẽ làm như vậy.
Lúc Tiếu Dao đang nắm chặt khăn tắm mà chạy ở trên hành lang, Quân Mạc Bắc đã đợi được năm phút đồng hồ, khí thế mãnh liệt mà xuất hiện ở trước mặt mình.
Lúc sau Nhạc Phi cùng Tiểu Trịnh theo sau cũng đuổi không kịp bước chân Quân Mạc Bắc.
Nhìn đến Tiếu Dao đã trở thành cái dạng này, hơi thở Quân Mạc Bắc càng thêm lạnh băng.
Nhưng, khi nhìn đến khóe mắt của nàng ướt át, hắn tận lực đem phẫn nộ của mình áp xuống đi.
"Làm sao vậy?".
"Không có việc gì, đưa tôi trở về".
Thanh âm của Tiếu Dao khàn khàn, truyền đến trong tai Quân Mạc Bắc, hắn liền hiệ lên suy nghĩ , Tiếu Dao là bị khi dễ đến khóc.
Mà hắn giống như có thể thông qua hai tròng mắt nàng nhìn đến trái tim nhỏ kia còn đang run rẩy.
Nữ nhân này, hắn thật sự càng ngày càng nhìn không thấu.
Câu dẫn cậu nhỏ, câu dẫn chính mình, hiện tại ở trong phòng của Tịch mà đi ra, nàng lại khóc đến thương tâm như vậy.
Đến tột cùng đây là nữ nhân như thế nào vậy, sau lưng lại có cái tổ chức quái quỷ gì? Mục đích của Tiếu Dao là cái gì, hoặc là nói, mục đích của tổ chức kia là cái gì?
Hết thảy những điều này, Quân Mạc Bắc còn không thể làm rõ ràng.
Nhưng, hắn biết rõ một việc là, từ sau ngày đó, hắn căn bản không hy vọng bên cạnh nàng còn có nam nhân khác xuất hiện.
Thậm chí nói, nếu là có thể, hắn không cho phép nam nhân khác nhìn đến thân thể của nàng.
Quân Mạc Bắc biết chính mình là điên rồi, nhưng loại cảm giác này không lừa được người, hắn chỉ có thể tự mình áp xuống.
Cởi ra áo khoác tây trang, tròng lên trên người nàng, Quân Mạc Bắc mới xoay người rời đi.
"Mang Tiếu Dao trở về". Sau âm thanh lạnh nhạt đó, hắn không có quay đầu lại.
"Vâng". Tiểu Trịnh đáp lại, lập tức đi theo bên cạnh Tiếu Dao.
Phía sau, "Phanh" một tiếng vang lớn, nhìn theo, hình như là âm thanh của cổng chính bị ngã xuống đất.
Âm thanh cực lớn, làm cả tòa biệt thự đều rung chuyển.
"Lão đại". Nhất Phi lo lắng ra mặt, cất bước chạy nhanh tới phòng của Nam Cung Tịch.
Tiếu Dao khoác tây trang phục, bước xuống lầu thang, trên mặt hoàn toàn không có một chút biểu tình.
Hẹn gặp lại! Tịch, chỉ mong anh có thể nhanh gặp được nữ nhân thuộc về mình, nàng không thích hợp, không cần lại bởi vì nàng mà đau lòng, không đáng!
Quân Mạc Bắc mang theo Tiếu Dao rời đi, quân đội của hắn cũng đi theo mà rời đi.
Chỉ chốc lát sau, nam nhân kia đi vào gara, lái một chiếc xe mui trần mà đi theo.
"Uy, Quân tứ thiếu, lão đại nhà tôi lái xe đi ra ngoài, tâm tình thật không tốt, còn mang theo vũ khí*".
Nhạc Phi biết rõ hắn sẽ đuổi không kịp, chỉ có thể thông qua Quân Dạ Huyền.
*vũ khí: bản gốc là "thương".
Nàng nói không để bụng thân thể của mình, còn cười nhạo hắn ngốc, vì cái gì muốn để ý đồ vật mà nàng coi thường?
Không nghĩ tới, hắn chẳng những không có sinh khí, còn nói ra lời làm người cảm động như vậy.
Trong nháy mắt, Tiếu Dao là thật sự nghĩ không màng tất cả mà gật đầu.
Nhưng, nếu là nàng không quay về, Anh Tử cùng Nhất Phi làm sao bây giờ? Còn có những người khác, bọn họ nhất định sẽ bởi vì lựa chọn của nàng đã bị liên lụy.
Đến lúc đó, có lẽ cũng chỉ là một bàn tay hoặc là một bàn chân, đơn giản như vậy.
Miễn cưỡng mà hơi hơi cong cong môi, Tiếu Dao tận lực làm chính mình thoạt nhìn tự nhiên chút.
"Thực xin lỗi! Anh không thỏa mãn được tôi".
Thừa dịp Nam Cung Tịch đang thất hồn lạc phách, Tiếu Dao đã nhanh chóng vòng qua hắn, rời khỏi phòng, vội vã mà đi rồi.
Nếu không đi, nước mắt nàng nhất định sẽ rơi xuống.
Không thể để Tịch nhìn thấy mình khóc, nếu để hắn biết nàng thực lòng thích hắn, nam nhân này nhất định sẽ không từ thủ đoạn bắt mình ở lại.
Nhưng, nàng không xứng với hắn, hơn nữa, nàng cũng không thể không màng tính mạng của Nhất Phi cùng Anh Tử.
Mọi người đều là anh em vào sinh ra tử, nàng không thể ích kỷ như vậy, nếu là bọn họ, khẳng định họ cũng sẽ làm như vậy.
Lúc Tiếu Dao đang nắm chặt khăn tắm mà chạy ở trên hành lang, Quân Mạc Bắc đã đợi được năm phút đồng hồ, khí thế mãnh liệt mà xuất hiện ở trước mặt mình.
Lúc sau Nhạc Phi cùng Tiểu Trịnh theo sau cũng đuổi không kịp bước chân Quân Mạc Bắc.
Nhìn đến Tiếu Dao đã trở thành cái dạng này, hơi thở Quân Mạc Bắc càng thêm lạnh băng.
Nhưng, khi nhìn đến khóe mắt của nàng ướt át, hắn tận lực đem phẫn nộ của mình áp xuống đi.
"Làm sao vậy?".
"Không có việc gì, đưa tôi trở về".
Thanh âm của Tiếu Dao khàn khàn, truyền đến trong tai Quân Mạc Bắc, hắn liền hiệ lên suy nghĩ , Tiếu Dao là bị khi dễ đến khóc.
Mà hắn giống như có thể thông qua hai tròng mắt nàng nhìn đến trái tim nhỏ kia còn đang run rẩy.
Nữ nhân này, hắn thật sự càng ngày càng nhìn không thấu.
Câu dẫn cậu nhỏ, câu dẫn chính mình, hiện tại ở trong phòng của Tịch mà đi ra, nàng lại khóc đến thương tâm như vậy.
Đến tột cùng đây là nữ nhân như thế nào vậy, sau lưng lại có cái tổ chức quái quỷ gì? Mục đích của Tiếu Dao là cái gì, hoặc là nói, mục đích của tổ chức kia là cái gì?
Hết thảy những điều này, Quân Mạc Bắc còn không thể làm rõ ràng.
Nhưng, hắn biết rõ một việc là, từ sau ngày đó, hắn căn bản không hy vọng bên cạnh nàng còn có nam nhân khác xuất hiện.
Thậm chí nói, nếu là có thể, hắn không cho phép nam nhân khác nhìn đến thân thể của nàng.
Quân Mạc Bắc biết chính mình là điên rồi, nhưng loại cảm giác này không lừa được người, hắn chỉ có thể tự mình áp xuống.
Cởi ra áo khoác tây trang, tròng lên trên người nàng, Quân Mạc Bắc mới xoay người rời đi.
"Mang Tiếu Dao trở về". Sau âm thanh lạnh nhạt đó, hắn không có quay đầu lại.
"Vâng". Tiểu Trịnh đáp lại, lập tức đi theo bên cạnh Tiếu Dao.
Phía sau, "Phanh" một tiếng vang lớn, nhìn theo, hình như là âm thanh của cổng chính bị ngã xuống đất.
Âm thanh cực lớn, làm cả tòa biệt thự đều rung chuyển.
"Lão đại". Nhất Phi lo lắng ra mặt, cất bước chạy nhanh tới phòng của Nam Cung Tịch.
Tiếu Dao khoác tây trang phục, bước xuống lầu thang, trên mặt hoàn toàn không có một chút biểu tình.
Hẹn gặp lại! Tịch, chỉ mong anh có thể nhanh gặp được nữ nhân thuộc về mình, nàng không thích hợp, không cần lại bởi vì nàng mà đau lòng, không đáng!
Quân Mạc Bắc mang theo Tiếu Dao rời đi, quân đội của hắn cũng đi theo mà rời đi.
Chỉ chốc lát sau, nam nhân kia đi vào gara, lái một chiếc xe mui trần mà đi theo.
"Uy, Quân tứ thiếu, lão đại nhà tôi lái xe đi ra ngoài, tâm tình thật không tốt, còn mang theo vũ khí*".
Nhạc Phi biết rõ hắn sẽ đuổi không kịp, chỉ có thể thông qua Quân Dạ Huyền.
*vũ khí: bản gốc là "thương".
/189
|