Đại đội rất nhanh sẽ bắt đầu tập họp, Phượng Tĩnh Xu đi tới xem tình hình của Lục Tình La, sau khi xác định tương đối ổn định, đã đến trong lều Hoa Ngọc Dung nằm. Mấy nam nhân bên trong đều còn đang hôn mê, Phượng Tĩnh Xu nhân cơ hội đi tới trước mặt của Hoa Ngọc Dung, hít sâu một hơi, bắt đầu kết thủ ấn, sau một nén nhang, một tia sáng màu vàng chói mắt thoáng hiện, theo Phượng Tĩnh Xu ra dấu tay càng lúc càng nhanh, tia sáng màu vàng cũng càng ngày càng sáng, đến cuối cùng, tia sáng kia lại còn chói mắt hơn ánh mặt trời phía ngoài, thật may là lúc vừa vào Phượng Tĩnh Xu thuận tay bày kết giới ra, nếu không không chừng sẽ khiến mọi người càng kinh động.
Dần dần, ánh sáng từ sắc bén trở nên êm dịu, chậm rãi bao vây Hoa Ngọc Dung, một bóng màu đỏ bay ra từ trong Thấm Xu Văn, đó là Linh Lung có cấp bậc cao nhất trong Thấm Xu Văn mà Phượng Tĩnh Xu dùng thời gian mấy năm mới chế tạo ra —— Hồng Linh Lung. Bình thường Hồng Linh Lung không cần thi hành nhiệm vụ, địa vị của nó ở trong Thấm Xu Văn tương đương với người lãnh đạo tối cao, thống lĩnh tất cả Linh Lung.
Thấm Xu Văn có một chức năng đặc biệt, đó chính là có thể chứa cơ thể sống, những động vật trong Tử Vong sâm lâm chính là một ví dụ. Nhưng mà, dù sao đó cũng là động vật, nếu như muốn chứa người sống, ở trên số lượng thì có hạn chế nhất định, hơn nữa trong vòng mười ngày chỉ có thể vận dụng một lần, một lần nhiều nhất chỉ chứa một vạn người, mỗi lần vận hành, nhất định phải có Hồng Linh Lung tương trợ, là một pháp thuật tương đối hao phí linh lực, vì vậy không tới lúc khẩn cấp, Phượng Tĩnh Xu sẽ không vận dụng chức năng này.
Lần này Phượng Tĩnh Xu nóng lòng chạy tới hoàng đô Hí Triều quốc, cộng thêm tình huống đặc biệt của Hoa Ngọc Dung, vì vậy mới bất đắc dĩ vận dụng, lại nói, Hoa Ngọc Dung còn là vị khách đầu tiên của Thấm Xu Văn! Trong Thấm Xu Văn phân bố các khu vực chằng chịt, đều dựa vào tiên khí Phượng Tĩnh Xu tu luyện triển khai, Hoa Ngọc Dung đến bên trong nằm bảy tám ngày, không chỉ có ích cho việc thân thể hắn hồi phục, hơn nữa, tiên khí thông qua vết thương thấm vào trong cơ thể sẽ cải thiện thể chất của hắn, để cho hắn càng khỏe mạnh hơn người thường, cho dù không biết võ, trong cơ thể cũng sẽ có một cỗ tiên khí như có như không, để cho hắn tương đương với cao thủ võ lâm trung đẳng, chỉ cần học sử dụng, sẽ tùy tâm mà động, từ đó không hề lo lắng người khác tập kích nữa.
Lần này có thể coi Hoa Ngọc Dung là nhân họa đắc phúc.
Hồng Linh Lung ôm lấy Hoa Ngọc Dung, sau khi cung kính chào Phượng Tĩnh Xu một cái, Hồng Quang chợt lóe, liền biến mất ở trong lều.
Phượng Tĩnh Xu thả tay xuống, thở phào, hiện tại vấn đề của Hoa Ngọc Dung đã được giải quyết, nhưng còn có hai người. . . . . . Phượng Tĩnh Xu đưa ánh mắt về phía nam nhân áo đen trong đám người hôn mê nằm trên giường kia, suy nghĩ một chút, vẫn nên quyết định giải quyết vấn đề thay con hồ ly kia trước lúc xuất phát trước. Vì vậy nàng tiến lên điểm mấy chỗ huyệt trên người Hàm Tinh, Hàm Tinh chậm rãi mở mắt.
Mặc dù khó hiểu tại sao mình nằm ở trên giường, nhưng Hàm Tinh cũng không có hỏi, chỉ là lẳng lặng đứng lên đối mặt với Phượng Tĩnh Xu.
Ngươi nói ngươi muốn tìm được hồ ly, ngươi tìm nàng làm gì? Phượng Tĩnh Xu cũng không giải thích cái gì với hắn, mở miệng đi thẳng vào vấn đề.
Hàm Tinh cúi đầu, mím chặt cánh môi, giống như không muốn nhiều lời.
Hừ! Không nói thì ngươi đi đi! Ta sẽ không mang theo ngươi đi quấy rầy nàng! Phượng Tĩnh Xu hừ lạnh nói.
Suy tính chốc lát, Hàm Tinh hiểu, hiện tại sợ rằng chỉ có Phượng Tĩnh Xu có thể giúp mình, không nói dựa vào năng lực của bản thân tìm được Tâm Mộng Hồ là chuyện sớm muộn, nhưng sau khi tìm được nàng nên làm thế nào để được nàng tha thứ, để cho nàng có thể khiến hắn tiếp tục sống ở bên cạnh nàng, đối với lần này hắn lại không có biện pháp gì! Hắn còn nhớ rõ ngày đó sự quyết tuyệt trong lời của nàng, người quật cường như vậy, chỉ sợ là sẽ không tiếp nhận mình quay đầu.
Dần dần, ánh sáng từ sắc bén trở nên êm dịu, chậm rãi bao vây Hoa Ngọc Dung, một bóng màu đỏ bay ra từ trong Thấm Xu Văn, đó là Linh Lung có cấp bậc cao nhất trong Thấm Xu Văn mà Phượng Tĩnh Xu dùng thời gian mấy năm mới chế tạo ra —— Hồng Linh Lung. Bình thường Hồng Linh Lung không cần thi hành nhiệm vụ, địa vị của nó ở trong Thấm Xu Văn tương đương với người lãnh đạo tối cao, thống lĩnh tất cả Linh Lung.
Thấm Xu Văn có một chức năng đặc biệt, đó chính là có thể chứa cơ thể sống, những động vật trong Tử Vong sâm lâm chính là một ví dụ. Nhưng mà, dù sao đó cũng là động vật, nếu như muốn chứa người sống, ở trên số lượng thì có hạn chế nhất định, hơn nữa trong vòng mười ngày chỉ có thể vận dụng một lần, một lần nhiều nhất chỉ chứa một vạn người, mỗi lần vận hành, nhất định phải có Hồng Linh Lung tương trợ, là một pháp thuật tương đối hao phí linh lực, vì vậy không tới lúc khẩn cấp, Phượng Tĩnh Xu sẽ không vận dụng chức năng này.
Lần này Phượng Tĩnh Xu nóng lòng chạy tới hoàng đô Hí Triều quốc, cộng thêm tình huống đặc biệt của Hoa Ngọc Dung, vì vậy mới bất đắc dĩ vận dụng, lại nói, Hoa Ngọc Dung còn là vị khách đầu tiên của Thấm Xu Văn! Trong Thấm Xu Văn phân bố các khu vực chằng chịt, đều dựa vào tiên khí Phượng Tĩnh Xu tu luyện triển khai, Hoa Ngọc Dung đến bên trong nằm bảy tám ngày, không chỉ có ích cho việc thân thể hắn hồi phục, hơn nữa, tiên khí thông qua vết thương thấm vào trong cơ thể sẽ cải thiện thể chất của hắn, để cho hắn càng khỏe mạnh hơn người thường, cho dù không biết võ, trong cơ thể cũng sẽ có một cỗ tiên khí như có như không, để cho hắn tương đương với cao thủ võ lâm trung đẳng, chỉ cần học sử dụng, sẽ tùy tâm mà động, từ đó không hề lo lắng người khác tập kích nữa.
Lần này có thể coi Hoa Ngọc Dung là nhân họa đắc phúc.
Hồng Linh Lung ôm lấy Hoa Ngọc Dung, sau khi cung kính chào Phượng Tĩnh Xu một cái, Hồng Quang chợt lóe, liền biến mất ở trong lều.
Phượng Tĩnh Xu thả tay xuống, thở phào, hiện tại vấn đề của Hoa Ngọc Dung đã được giải quyết, nhưng còn có hai người. . . . . . Phượng Tĩnh Xu đưa ánh mắt về phía nam nhân áo đen trong đám người hôn mê nằm trên giường kia, suy nghĩ một chút, vẫn nên quyết định giải quyết vấn đề thay con hồ ly kia trước lúc xuất phát trước. Vì vậy nàng tiến lên điểm mấy chỗ huyệt trên người Hàm Tinh, Hàm Tinh chậm rãi mở mắt.
Mặc dù khó hiểu tại sao mình nằm ở trên giường, nhưng Hàm Tinh cũng không có hỏi, chỉ là lẳng lặng đứng lên đối mặt với Phượng Tĩnh Xu.
Ngươi nói ngươi muốn tìm được hồ ly, ngươi tìm nàng làm gì? Phượng Tĩnh Xu cũng không giải thích cái gì với hắn, mở miệng đi thẳng vào vấn đề.
Hàm Tinh cúi đầu, mím chặt cánh môi, giống như không muốn nhiều lời.
Hừ! Không nói thì ngươi đi đi! Ta sẽ không mang theo ngươi đi quấy rầy nàng! Phượng Tĩnh Xu hừ lạnh nói.
Suy tính chốc lát, Hàm Tinh hiểu, hiện tại sợ rằng chỉ có Phượng Tĩnh Xu có thể giúp mình, không nói dựa vào năng lực của bản thân tìm được Tâm Mộng Hồ là chuyện sớm muộn, nhưng sau khi tìm được nàng nên làm thế nào để được nàng tha thứ, để cho nàng có thể khiến hắn tiếp tục sống ở bên cạnh nàng, đối với lần này hắn lại không có biện pháp gì! Hắn còn nhớ rõ ngày đó sự quyết tuyệt trong lời của nàng, người quật cường như vậy, chỉ sợ là sẽ không tiếp nhận mình quay đầu.
/222
|