“Mạc, hắc hắc!” Doãn Đằng Nhân cười gượng hai tiếng bá vai Mạc Tử Bắc, hai người cùng nhau đi ra ngoài để Túc Nhĩ Nhiên có không gian ở lại một mình đỏ mặt.
“Mạc, xin lỗi nhé. Trong lúc nhất thời có chút không kiềm chế được.”
“Thằng nhóc cậu hành động cảm tính thực đấy.” Mạc Tử Bắc không chút khách khí vạch trần.
“!” Doãn Đằng Nhân cười cười. “Cảm tính cho lắm đến cuối cùng giá trị bao nhiêu tiền đâu?”
“Đừng lừa mình dối người, cô Túc rất hợp với cậu.” Mạc Tử Bắc tự đáy lòng nói: “Thôi được rồi cứ xem như chuyện của người ngoài đi. Hiện tại mình không có tâm trạng quan tâm đến mấy chuyện này của cậu. Giúp mình cứu con trai ra đi. Con trai mình đang ở trong tay trùm ma túy quốc tế Dạ Lang. Giờ mình đang rất lo lắng.”
“Dạ Lang?” Doãn Đằng Nhân trong lòng cũng cả kinh: “Sao lại gặp phải hắn ta chứ?”
Mạc Tử Bắc đành phải đem tin tức mình biết nói lại cho Doãn Đằng Nhân. “Hiện tại mọi người ăn uống trước đã, ăn xong rồi chúng ta sẽ bàn là phải làm sao? Giờ trong lòng mình rối tinh lên rồi không biết nên làm như thế nào. Hùng Lập Tân nói Thiên Thiên tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng nhưng mà mình vẫn lo lắng.”
“Mình cũng rất lo. Để mình báo cho bạn mình biết để nhờ bang phái Nhật Bản tham gia một chút. Có lẽ Dạ Lang sẽ nể mặt mũi của cậu ta!”
“Đi đi. Hiện tại mọi biện pháp mình đều thử hết, giúp mình nhé.” Mạc Tử Bắc hiện tại có thể dùng hoang mang lo sợ để hình dung.
Ăn cơm xong ba người đàn ông chạy đến phòng bên cạnh bàn chuyện. Túc Nhĩ Nhiên cùng Lâm Hiểu Tình ở với giản Tiểu Bạch. Nằm chán Giản Tiểu Bạch nhịn không được mà đối với Túc Nhĩ Nhiên tò mò hẳn lên. “Cô Túc, hình như cô không thích nói chuyện?”
Túc Nhĩ Nhiên nở nụ cười lắc đầu. “Không có đâu!”
“Đúng vậy tôi cũng thấy cô không thích nói chuyện.” Lâm Hiểu Tình đã cảm thấy cô rất im lìm.
“À!” Túc Nhĩ Nhiên cười đến rất lạnh nhạt: “Không có gì để nói cũng không biết nói cái gì.”
“Như vậy thì kỳ quá!” Giản Tiểu Bạch thực thẳng thắn nói.
Lâm Hiểu Tình liếc xéo cô một cái để tránh xấu hổ, cô chuyển hướng đề tài. “Vậy cô Túc trong nhà còn có mấy người?”
“À! Còn có chị gái!” Túc Nhĩ Nhiên nhắc tới chị mình mà không khỏi thở dài một hơi.
“Cô còn có chị gái?” Giản Tiểu Bạch có chút hâm mộ. “Thật là sướng.”
“Cô hiện tại cũng có anh trai rồi đấy thôi?” Túc Nhĩ Nhiên nhẹ nhàng cười, nụ cười vô cùng xinh đẹp. “Hơn nữa, anh Hùng lại là một người xuất sắc như vậy vả lại con còn ngay lập tức có thêm một chị dâu.”
“Đúng vậy, tôi rất hạnh phúc.” Giản Tiểu Bạch hạnh phúc cười: “Có người thân cảm giác thật là sướng. Cô Túc, chị cô có đẹp như cô không?”
“Chị ấy đúng là một cô gái rất đẹp chỉ là…” Túc Nhĩ Nhiên dừng một chút.
“Chỉ là cái gì?” Giản Tiểu Bạch cùng Lâm Hiểu Tình đều rất tò mò.
Túc Nhĩ Nhiên biết các cô đều là người tốt nên rốt cục vẫn nói ra. “Chị gái tôi bảy năm trước có yêu một người đàn ông. Nhưng gã đó đối với chị tôi chỉ là gặp dịp thì chơi, sau khi phong hoa tuyết nguyệt xong liền vứt bỏ chị ấy. Vì không chịu được cú sốc thất tình mà hiện tại đang ở trong bệnh viện tâm thần.”
“Haizz!” Giản Tiểu Bạch cùng Lâm Hiểu Tình nhìn nhau cũng nhịn không được thổn thức không thôi.
“Thực xin lỗi, chúng tôi không biết.” Giản Tiểu Bạch thực áy náy nói xin lỗi. Nhắc tới vết sẹo của người khác luôn là một chuyện không hay.
Túc Nhĩ Nhiên ngược lại rất chân thành nở nụ cười: “Không sao, chuyện đã qua rất lâu rồi. Huống hồ chị tôi quả thực cũng có trách nhiệm, năm đó người kia đâu có muốn sống cùng chị tôi chỉ là muốn chơi đùa mà thôi, là tự chị tôi tưởng thật thôi. Hiện tại cuối cùng tôi cũng đã điều tra xong. Đây chắc là số mệnh rồi!”
“Cô đã điều tra rõ ràng?” Giản Tiểu Bạch có chút bất ngờ. “Cô biết người đó là ai?”
Túc Nhĩ Nhiên gật đầu. “Đúng vậy.”
“Ai mà thiếu đạo đức như vậy. Dám lấy tình cảm ra làm trò đùa hại chị cô như vậy haizz!” Giản Tiểu Bạch rất là thương xót.
Không ngờ Túc Nhĩ Nhiên cũng rất thản nhiên nói ra cái tên khiết Lâm Hiểu Tình cùng Giản Tiểu Bạch giật nảy mình.
“Người đó hai người cũng biết. Chính là Doãn Đằng Nhân.”
“Gì! Là tên lẳng lơ đó sao?” Giản Tiểu Bạch kinh ngạc há to miệng.
Lâm Hiểu Tình cũng rất bất ngờ: “Nói vậy, cô Túc ngay từ đầu vào Doãn thị chính là có ý đồ riêng?”
“Cũng gần vậy chỉ là không ngờ sau khi vạch trần chân tướng sự thật lại không thể hoàn toàn trách anh ấy.” Túc Nhĩ Nhiên không khỏi thở dài một tiếng, cô vốn muốn đến báo thù thay chị gái lại không ngờ giữa đường ngay cả trái tim cô cũng thua luôn vào đó.
“Cái tên đó sắc quá!” Ấn tượng của Giản Tiểu Bạch đối với Doãn Đằng Nhân vốn đã không tốt, giờ nghe Túc Nhĩ Nhiên nói đến quá khứ của anh ta thì trong lòng càng thêm tức giận, trực tiếp chỉ trích Doãn Đằng Nhân.
“À!” Nụ cười nhạt trên mặt Túc Nhĩ Nhiên cứng đờ. “Ấn tượng của cô đối với Doãn Đằng Nhân không tốt lắm?”
Cô đột nhiên cảm thấy Giản Tiểu Bạch rất trực tiếp cũng rất thẳng thắn, cô rất thích kiểu người như Giản Tiểu Bạch, bằng không cũng sẽ không nói nhiều chuyện của mình như vậy. Nếu Túc Nhĩ Nhiên không có nhớ lầm thì đây là lần đầu tiên trong đời cô thẳng thắn cùng người khác nói nhiều như vậy. Sau khi chị gái phát điên cô liền cố gắng luyện tập Karate, hy vọng có một ngày gặp được gã đã tổn thương chị gái mà hung hăng giáo huấn một trận.
Giản Tiểu Bạch thấy cô không nói tiếp thì nói với cô cùng Lâm Hiểu Tình: “Lần đầu tiên gặp Doãn Đằng Nhân, anh ta dám chê tôi ăn mặc quê mùa, tức chết tôi mà.”
Lâm Hiểu Tình dùng ánh mắt ngăn cô bởi vì tức giận mà nói bậy nhưng Giản Tiểu Bạch ngờ nghệch nên không phát hiện ra. Lâm Hiểu Tình rõ ràng trực tiếp nói với cô. “Cậu đừng có công khai lên án anh Doãn nữa làm gì? Hiện tại cô Túc và anh Doãn đang yêu nhau đấy.”
“Ớ!” Giản Tiểu Bạch lập tức đỏ bừng mặt, hắc hắc cười hai tiếng. “Tôi không biết, thực xin lỗi cô Túc.”
Túc Nhĩ Nhiên cũng không có để ý, hất mái tóc ngắn xinh xắn, gương mặt lại khôi phục vẻ lạnh nhạt. Lúc này Mạc Tử Bắc đột nhiên đi vào nói với Giản Tiểu Bạch: “Anh đi ra ngoài một chút. Tiểu Bạch em lo dưỡng bệnh cho tốt không được chạy lung tung. Ngày nào nguy hiểm còn chưa được loại trừ thì em không được chạy lung tung đấy.”
Anh vừa nói như vậy Giản Tiểu Bạch đột nhiên có chút khẩn trương. “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Lâm Hiểu Tình cùng Túc Nhĩ Nhiên cũng có chút khẩn trương.
Mạc Tử Bắc trên mặt nhìn không ra biểu cảm gì chỉ nói: “Công ty có chút việc anh phải đi xử lý một chút. Mọi người đều cẩn thận một chút.”
Mạc Tử Bắc đi đến trước mặt Giản Tiểu Bạch hôn lên trán cô một cái rồi thấp giọng nói: “Ngoan, chờ anh về.”
“Uhm!” Giản Tiểu Bạch có chút thẹn thùng lén liếc mắt nhìn một cái. Lâm Hiểu Tình phát hiện cô đang cười mình nên trên mặt đỏ ửng.
Mạc Tử Bắc không kịp nhìn cô vội vàng rời đi. Lâm Hiểu Tình cũng chạy ra khỏi phòng, cô không biết đã xảy ra chuyện gì, muốn đi hỏi Hùng Lập Tân một chút. Kết quả Hùng Lập Tân nói với cô Thiên Thiên bị mang ra khỏi bệnh viện. Mạc Tử Bắc hiện tại đang trên đường đuổi theo.
“Vậy có nguy hiểm gì không?
Hùng Lập Tân gật đầu. “Đương nhiên anh ngăn cản anh ta không được, cũng hết cách.”
“Đối phương có súng. Nếu Mạc Tử Bắc xảy ra chuyện thì Tiểu Bạch phải sống như thế nào?” Lâm Hiểu Tình vẻ mặt lo lắng.
“Phải xem số trời thôi. Anh đã thông báo cho một số anh em giúp anh ta một tay. Chỉ mong có thể cứu Thiên Thiên về.” Sự tình càng ngày càng phức tạp, hàng lông mày của Hùng Lập Tân cũng nhịn không được mà nhíu chặt.
“Mạc, xin lỗi nhé. Trong lúc nhất thời có chút không kiềm chế được.”
“Thằng nhóc cậu hành động cảm tính thực đấy.” Mạc Tử Bắc không chút khách khí vạch trần.
“!” Doãn Đằng Nhân cười cười. “Cảm tính cho lắm đến cuối cùng giá trị bao nhiêu tiền đâu?”
“Đừng lừa mình dối người, cô Túc rất hợp với cậu.” Mạc Tử Bắc tự đáy lòng nói: “Thôi được rồi cứ xem như chuyện của người ngoài đi. Hiện tại mình không có tâm trạng quan tâm đến mấy chuyện này của cậu. Giúp mình cứu con trai ra đi. Con trai mình đang ở trong tay trùm ma túy quốc tế Dạ Lang. Giờ mình đang rất lo lắng.”
“Dạ Lang?” Doãn Đằng Nhân trong lòng cũng cả kinh: “Sao lại gặp phải hắn ta chứ?”
Mạc Tử Bắc đành phải đem tin tức mình biết nói lại cho Doãn Đằng Nhân. “Hiện tại mọi người ăn uống trước đã, ăn xong rồi chúng ta sẽ bàn là phải làm sao? Giờ trong lòng mình rối tinh lên rồi không biết nên làm như thế nào. Hùng Lập Tân nói Thiên Thiên tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng nhưng mà mình vẫn lo lắng.”
“Mình cũng rất lo. Để mình báo cho bạn mình biết để nhờ bang phái Nhật Bản tham gia một chút. Có lẽ Dạ Lang sẽ nể mặt mũi của cậu ta!”
“Đi đi. Hiện tại mọi biện pháp mình đều thử hết, giúp mình nhé.” Mạc Tử Bắc hiện tại có thể dùng hoang mang lo sợ để hình dung.
Ăn cơm xong ba người đàn ông chạy đến phòng bên cạnh bàn chuyện. Túc Nhĩ Nhiên cùng Lâm Hiểu Tình ở với giản Tiểu Bạch. Nằm chán Giản Tiểu Bạch nhịn không được mà đối với Túc Nhĩ Nhiên tò mò hẳn lên. “Cô Túc, hình như cô không thích nói chuyện?”
Túc Nhĩ Nhiên nở nụ cười lắc đầu. “Không có đâu!”
“Đúng vậy tôi cũng thấy cô không thích nói chuyện.” Lâm Hiểu Tình đã cảm thấy cô rất im lìm.
“À!” Túc Nhĩ Nhiên cười đến rất lạnh nhạt: “Không có gì để nói cũng không biết nói cái gì.”
“Như vậy thì kỳ quá!” Giản Tiểu Bạch thực thẳng thắn nói.
Lâm Hiểu Tình liếc xéo cô một cái để tránh xấu hổ, cô chuyển hướng đề tài. “Vậy cô Túc trong nhà còn có mấy người?”
“À! Còn có chị gái!” Túc Nhĩ Nhiên nhắc tới chị mình mà không khỏi thở dài một hơi.
“Cô còn có chị gái?” Giản Tiểu Bạch có chút hâm mộ. “Thật là sướng.”
“Cô hiện tại cũng có anh trai rồi đấy thôi?” Túc Nhĩ Nhiên nhẹ nhàng cười, nụ cười vô cùng xinh đẹp. “Hơn nữa, anh Hùng lại là một người xuất sắc như vậy vả lại con còn ngay lập tức có thêm một chị dâu.”
“Đúng vậy, tôi rất hạnh phúc.” Giản Tiểu Bạch hạnh phúc cười: “Có người thân cảm giác thật là sướng. Cô Túc, chị cô có đẹp như cô không?”
“Chị ấy đúng là một cô gái rất đẹp chỉ là…” Túc Nhĩ Nhiên dừng một chút.
“Chỉ là cái gì?” Giản Tiểu Bạch cùng Lâm Hiểu Tình đều rất tò mò.
Túc Nhĩ Nhiên biết các cô đều là người tốt nên rốt cục vẫn nói ra. “Chị gái tôi bảy năm trước có yêu một người đàn ông. Nhưng gã đó đối với chị tôi chỉ là gặp dịp thì chơi, sau khi phong hoa tuyết nguyệt xong liền vứt bỏ chị ấy. Vì không chịu được cú sốc thất tình mà hiện tại đang ở trong bệnh viện tâm thần.”
“Haizz!” Giản Tiểu Bạch cùng Lâm Hiểu Tình nhìn nhau cũng nhịn không được thổn thức không thôi.
“Thực xin lỗi, chúng tôi không biết.” Giản Tiểu Bạch thực áy náy nói xin lỗi. Nhắc tới vết sẹo của người khác luôn là một chuyện không hay.
Túc Nhĩ Nhiên ngược lại rất chân thành nở nụ cười: “Không sao, chuyện đã qua rất lâu rồi. Huống hồ chị tôi quả thực cũng có trách nhiệm, năm đó người kia đâu có muốn sống cùng chị tôi chỉ là muốn chơi đùa mà thôi, là tự chị tôi tưởng thật thôi. Hiện tại cuối cùng tôi cũng đã điều tra xong. Đây chắc là số mệnh rồi!”
“Cô đã điều tra rõ ràng?” Giản Tiểu Bạch có chút bất ngờ. “Cô biết người đó là ai?”
Túc Nhĩ Nhiên gật đầu. “Đúng vậy.”
“Ai mà thiếu đạo đức như vậy. Dám lấy tình cảm ra làm trò đùa hại chị cô như vậy haizz!” Giản Tiểu Bạch rất là thương xót.
Không ngờ Túc Nhĩ Nhiên cũng rất thản nhiên nói ra cái tên khiết Lâm Hiểu Tình cùng Giản Tiểu Bạch giật nảy mình.
“Người đó hai người cũng biết. Chính là Doãn Đằng Nhân.”
“Gì! Là tên lẳng lơ đó sao?” Giản Tiểu Bạch kinh ngạc há to miệng.
Lâm Hiểu Tình cũng rất bất ngờ: “Nói vậy, cô Túc ngay từ đầu vào Doãn thị chính là có ý đồ riêng?”
“Cũng gần vậy chỉ là không ngờ sau khi vạch trần chân tướng sự thật lại không thể hoàn toàn trách anh ấy.” Túc Nhĩ Nhiên không khỏi thở dài một tiếng, cô vốn muốn đến báo thù thay chị gái lại không ngờ giữa đường ngay cả trái tim cô cũng thua luôn vào đó.
“Cái tên đó sắc quá!” Ấn tượng của Giản Tiểu Bạch đối với Doãn Đằng Nhân vốn đã không tốt, giờ nghe Túc Nhĩ Nhiên nói đến quá khứ của anh ta thì trong lòng càng thêm tức giận, trực tiếp chỉ trích Doãn Đằng Nhân.
“À!” Nụ cười nhạt trên mặt Túc Nhĩ Nhiên cứng đờ. “Ấn tượng của cô đối với Doãn Đằng Nhân không tốt lắm?”
Cô đột nhiên cảm thấy Giản Tiểu Bạch rất trực tiếp cũng rất thẳng thắn, cô rất thích kiểu người như Giản Tiểu Bạch, bằng không cũng sẽ không nói nhiều chuyện của mình như vậy. Nếu Túc Nhĩ Nhiên không có nhớ lầm thì đây là lần đầu tiên trong đời cô thẳng thắn cùng người khác nói nhiều như vậy. Sau khi chị gái phát điên cô liền cố gắng luyện tập Karate, hy vọng có một ngày gặp được gã đã tổn thương chị gái mà hung hăng giáo huấn một trận.
Giản Tiểu Bạch thấy cô không nói tiếp thì nói với cô cùng Lâm Hiểu Tình: “Lần đầu tiên gặp Doãn Đằng Nhân, anh ta dám chê tôi ăn mặc quê mùa, tức chết tôi mà.”
Lâm Hiểu Tình dùng ánh mắt ngăn cô bởi vì tức giận mà nói bậy nhưng Giản Tiểu Bạch ngờ nghệch nên không phát hiện ra. Lâm Hiểu Tình rõ ràng trực tiếp nói với cô. “Cậu đừng có công khai lên án anh Doãn nữa làm gì? Hiện tại cô Túc và anh Doãn đang yêu nhau đấy.”
“Ớ!” Giản Tiểu Bạch lập tức đỏ bừng mặt, hắc hắc cười hai tiếng. “Tôi không biết, thực xin lỗi cô Túc.”
Túc Nhĩ Nhiên cũng không có để ý, hất mái tóc ngắn xinh xắn, gương mặt lại khôi phục vẻ lạnh nhạt. Lúc này Mạc Tử Bắc đột nhiên đi vào nói với Giản Tiểu Bạch: “Anh đi ra ngoài một chút. Tiểu Bạch em lo dưỡng bệnh cho tốt không được chạy lung tung. Ngày nào nguy hiểm còn chưa được loại trừ thì em không được chạy lung tung đấy.”
Anh vừa nói như vậy Giản Tiểu Bạch đột nhiên có chút khẩn trương. “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Lâm Hiểu Tình cùng Túc Nhĩ Nhiên cũng có chút khẩn trương.
Mạc Tử Bắc trên mặt nhìn không ra biểu cảm gì chỉ nói: “Công ty có chút việc anh phải đi xử lý một chút. Mọi người đều cẩn thận một chút.”
Mạc Tử Bắc đi đến trước mặt Giản Tiểu Bạch hôn lên trán cô một cái rồi thấp giọng nói: “Ngoan, chờ anh về.”
“Uhm!” Giản Tiểu Bạch có chút thẹn thùng lén liếc mắt nhìn một cái. Lâm Hiểu Tình phát hiện cô đang cười mình nên trên mặt đỏ ửng.
Mạc Tử Bắc không kịp nhìn cô vội vàng rời đi. Lâm Hiểu Tình cũng chạy ra khỏi phòng, cô không biết đã xảy ra chuyện gì, muốn đi hỏi Hùng Lập Tân một chút. Kết quả Hùng Lập Tân nói với cô Thiên Thiên bị mang ra khỏi bệnh viện. Mạc Tử Bắc hiện tại đang trên đường đuổi theo.
“Vậy có nguy hiểm gì không?
Hùng Lập Tân gật đầu. “Đương nhiên anh ngăn cản anh ta không được, cũng hết cách.”
“Đối phương có súng. Nếu Mạc Tử Bắc xảy ra chuyện thì Tiểu Bạch phải sống như thế nào?” Lâm Hiểu Tình vẻ mặt lo lắng.
“Phải xem số trời thôi. Anh đã thông báo cho một số anh em giúp anh ta một tay. Chỉ mong có thể cứu Thiên Thiên về.” Sự tình càng ngày càng phức tạp, hàng lông mày của Hùng Lập Tân cũng nhịn không được mà nhíu chặt.
/164
|