Giản Tiểu Bạch từ nhà Lâm Hiểu Tình chạy ra vừa lúc một chiếc taxi lướt qua cổng, Giản Tiểu Bạch ngoắc xe lại: “Anh lái xe chạy mau đi!”
Cô chỉ lo chạy cho mau đến gặp con nên không ngờ lại lên phải thuyền cướp. Xe vùn vụt lao như tên bắn về phía trước, tiến vào đường quốc lộ trên núi. Giản Tiểu Bạch còn chưa ngồi vững thì cả người đã nảy lên một cái thiếu chút nữa là ói.
“Nhanh quá rồi!” Giản Tiểu Bạch ngồi ở phía sau la to.
“Không phải cô muốn nhanh sao?” Một giọng nói mang theo nụ cười lành lạnh từ phía trước truyền đến. Nghe rất quen.
Giản Tiểu Bạch ngồi sang một bên nhìn sườn mặt hắn ta mà hoảng sợ la to: “Ôn Hướng Đình!”
“Hừ hừ! Không ngờ đúng không!” Ôn Hướng Đình vẻ mặt dữ tợn. “Tao đã trở lại hừ hừ! Tao chịu bao nhiêu cực khổ chính là muốn trả thù gấp bội. Lúc này tao muốn xem mày có thể thoát được hay không. Ha ha mặt nạ vàng hả, tao thấy lần này cho dù là mặt nạ vàng, mặt nạ bạc cùng nhau đến cũng không thể nào cứu mày được. Ha ha!”
Giản Tiểu Bạch hoảng sợ mở to hai mắt khẽ nói: “Ôn Hướng Đình, ông đúng là âm hồn bất tán mà.”
“Sẽ tán ngay thôi, tao còn có chuyện phải nói với Mạc Tử Bắc! Cho nên mày nhẫn nại một chút, lát nữa ông sẽ tiễn mày về Tây Thiên. Yên tâm tao tuyệt đối sẽ không để mày đau đớn lắm đâu. Mày chỉ cần thành thật một chút, còn nếu không nghe lời thì tao cũng không thể cam đoan.”
Mạc Tử Bắc đi ra khỏi biệt thự của Hùng Lập Tân liền nhìn thấy Giản Tiểu Bạch đi lên một chiếc taxi, anh không kịp tự hỏi liền lên xe đuổi theo. Hùng Lập Tân nhận một cú điện thoại, không nói gì với đầu dây bên kia, dường như chỉ nói mấy câu rất ngắn gọn, ngay sau đó nét mắt Hùng Lập Tân liền lạnh hẳn, mày xoắn tít lại. Lâm Hiểu Tình lo lắng chạy đến hỏi: “Sao vậy?”
Anh ta cười với Lâm Hiểu Tình, an ủi nói: “Anh có việc phải đi trước. Xem ra hôm nay em phải đi đón Thiên Thiên rồi. Chuyện giữa Tiểu Bạch và Mạc Tử Bắc mà không giải quyết được thì Thiên Thiên về cũng không ổn.”
“Uhm! Yên tâm đi, đi đường cẩn thận một chút!” Lâm Hiểu Tình cười gật đầu.
Ở trên trán cô ấn xuống một nụ hôn, Hùng Lập Tân cầm điếu thuốc trên bàn lên rồi chạy đi ngay.
Mạc Tử Bắc mắt thấy chiếc taxi màu trắng kia giống như con ngựa hoang đứt cương chạy như bay xuống con đường núi mà trái tim anh siết lại thật chặt, chạy nhanh như vậy muốn giết người à. Tiểu Bạch này đúng là làm anh lo lắng quá. Không dám bám theo quá sát nhưng chiếc xe kia hình như thật sự là điên mất rồi, khi tốc độ lên đến 150 thì Mạc Tử Bắc chỉ thấy trái tim mình cũng muốn vọt ra ngoài. Dưới tình thế cấp bách Mạc Tử Bắc vừa lái xe vừa lấy điện thoại gọi cho cô.
“Tiểu Bạch, Tiểu Bạch!” Anh muốn bảo cô không cần nhanh như vậy, anh có thể không đuổi theo cô. Không cần điên như vậy, sẽ xảy ra tai nạn mất thôi.
Chợt nghe thấy Giản Tiểu Bạch thét chói tai nói với anh: “Mạc Tử Bắc, là Ôn Hướng Đình, Ôn Hướng Đình đấy.” Nói tới đây thì không có tín hiệu nữa.
Mạc Tử Bắc căng thẳng trong lòng, chẳng lẽ là Ôn Hướng Đình? Hắn ta muốn bắt cóc Tiểu Bạch? Hay là đã bắt cóc rồi!
Không! Sự hoảng sợ lan ra trong lòng anh, cái tên điên đó đã tới bờ vực điên cuồng rồi. Hắn ta có thể làm bất cứ chuyện gì. Lại gọi điện thoại nhưng vẫn không có tín hiệu. Anh không biết Ôn Hướng Đình đã ném điện thoại của Giản Tiểu Bạch vào trong khe núi.
Mạc Tử Bắc hoang mang, lo sợ, chỉ cảm thấy trái tim như thiếu đi một mảng lớn. Lại gọi điện thoại cho Doãn Đằng Nhân.
“Nhân!”
“Chuyện gì!”
“Tiểu Bạch bị Ôn Hướng Đình bắt cóc, hiện tại mình đang đuổi theo hắn ta ở trên đường núi, giúp mình định vị chiếc xe biển số 7889. Mình sợ đuổi theo cuối cùng lại bị mất dấu.”
“Ừ mình biết rồi!”
Mạc Tử Bắc ném điện thoại, chuyên tâm lái xe. Trong lòng tuy rằng bất an, lo lắng muốn chết nhưng vẫn phải kiềm chế bản thân. Lúc này phải đuổi theo sau hắn ta, anh muốn giết Ôn Hướng Đình, tuyệt đối không thể để hắn ta trở lại làm hại mình.
Ở bên trong xe Giản Tiểu Bạch bị Ôn Hướng Đình điên cuồng điều khiển xe làm cho dạ dày không ngừng quay cuồng, rốt cuộc nhịn không được lại nôn ra, thoáng cái đã nôn lên phần đầu phía sau lưng Ôn Hướng Đình. Đống nôn cũng theo từng sợi tóc ngắn nhỏ của hắn ta mà giọt xuống toàn thân.
“Con ả chết tiệt, bẩn chết đi được!” Ôn Hướng Đình rống to.
Ói xong một trận, Giản Tiểu Bạch cuối cùng cũng thư thái một chút. “Ai bảo anh lái nhanh như vậy. Tôi cũng không phải cố ý muốn nôn chỉ là hoảng quá thôi.”
“Nói cho mày biết, lần này tao sẽ giày vò trái tim Mạc Tử Bắc trước, để nó nơm nớp lo sợ một phen rồi sau đó mới trực tiếp giết chết mày!”
Ôn Hướng Đình xuất hiện chính là muốn báo thù. Mạc Tử Bắc đã khiến hắn ta bị sỉ nhục, hắn ta nhất định phải trả thù. Mấy năm nay lão già một lòng muốn giao Ôn thị cho Mạc Tử Bắc, dựa vào cái gì mà giao cho Mạc Tử Bắc. Đồ con vợ lẽ thì là cái thá gì, nó thậm chí cũng không họ Ôn vì cái gì mà ông già lại giao cho nó? Lúc nào cũng nhìn hắn không vừa mắt, một khi đã như vậy thì cũng đừng trách hắn ta thủ đoạn độc ác.
Thoát khỏi ngục giam hắn ta vốn có thể chạy trốn đến một nơi thật xa nhưng hắn ta không muốn cuộc sống ngày nào cũng phải chạy trốn. Hắn ta còn ảo tưởng vào lúc sắp chết được trở lại làm đàn ông. Tuy rằng hiện tại trên người hắn đã không còn là đàn ông nhưng vẫn nhịn không được mà ao ước! Chết cũng muốn chết rạng rỡ một chút!
“Ôn Hướng Đình, ông thả tôi ra đi. Tôi cam đoan Mạc Tử Bắc sẽ không tìm ông. Giúp ông cầu xin. Mà con người ông đúng là vong ân phụ nghĩa, ông đối xử với mẹ anh ta như vậy mà bà ấy vẫn cầu xin cho ông, muốn Mạc Tử Bắc cho ông một chức vụ, cứu vớt ông một phen. Ông ngẫm lại đi ông không phải đã hơi quá đáng sao?”
“Cầu xin?” Ôn Hướng Đình thật sự không nghĩ tới. “Hừ! Tao không cần bà ta thương hại.”
“Ông dựa vào cái gì mà muốn kéo tôi vào chết chùm? Tôi vô tội!” Giản Tiểu Bạch vẫn muốn làm mấy động tác giãy dụa và khuyên giải cuối cùng.
“Đừng có nói nhiều!” Ôn Hướng Đình quát lớn.
Chiếc xe vẫn không hề giảm tốc, Giản Tiểu Bạch biết lúc này thật sự là trốn không thoát. Không sao Mạc Tử Bắc đã biết chuyện của con trai, cô chết rồi thì anh sẽ chăm sóc cho Thiên Thiên. Nghĩ như vậy ngược lại cô chẳng phải sợ.
“Ôn Hướng Đình nếu muốn chết thì chúng ta sẽ cùng chết! Nhưng mà tôi không tính cho ông và Mạc Tử Bắc có cơ hội nói chuyện. Nói xong cô liền nhào lên, dung toàn lực hợp lại nhéo lỗ tai Ôn Hướng Đình.
Bị đau Ôn Hướng Đình thiếu chút nữa lạc tay lái, chiếc xe gần như sắp bay vào trong khe núi. Nhưng hắn ta vẫn ngăn được cơn sóng dữ vung tay, hất Giản Tiểu Bạch ra sau. Sau đó hắn ta từ trong túi quần rút ra một khẩu súng ngay cả nhìn cũng không thèm mà nả về phía Giản Tiểu Bạch một phát.
“Pằng, pằng!” mấy tiếng chói tai.
Tiếng súng chói tai vang vọng khắp sơn cốc, Mạc Tử Bắc chỉ cảm thấy trái tim anh cũng muốn ngừng đập.
Hắn ta có súng!
“Không!”
Một cơn đau đớn cùng cực tựa như roi quất mạnh vào trái tim anh. Anh thấy máu khắp người như muốn đông lại, dọc đường anh không có ý thức cũng không có tư tưởng cứ như chiếc taxi màu trắng phía trước kia mới chính là mục tiêu của anh. Bất luận chết sống anh đều phải gặp được cô.
Cô chỉ lo chạy cho mau đến gặp con nên không ngờ lại lên phải thuyền cướp. Xe vùn vụt lao như tên bắn về phía trước, tiến vào đường quốc lộ trên núi. Giản Tiểu Bạch còn chưa ngồi vững thì cả người đã nảy lên một cái thiếu chút nữa là ói.
“Nhanh quá rồi!” Giản Tiểu Bạch ngồi ở phía sau la to.
“Không phải cô muốn nhanh sao?” Một giọng nói mang theo nụ cười lành lạnh từ phía trước truyền đến. Nghe rất quen.
Giản Tiểu Bạch ngồi sang một bên nhìn sườn mặt hắn ta mà hoảng sợ la to: “Ôn Hướng Đình!”
“Hừ hừ! Không ngờ đúng không!” Ôn Hướng Đình vẻ mặt dữ tợn. “Tao đã trở lại hừ hừ! Tao chịu bao nhiêu cực khổ chính là muốn trả thù gấp bội. Lúc này tao muốn xem mày có thể thoát được hay không. Ha ha mặt nạ vàng hả, tao thấy lần này cho dù là mặt nạ vàng, mặt nạ bạc cùng nhau đến cũng không thể nào cứu mày được. Ha ha!”
Giản Tiểu Bạch hoảng sợ mở to hai mắt khẽ nói: “Ôn Hướng Đình, ông đúng là âm hồn bất tán mà.”
“Sẽ tán ngay thôi, tao còn có chuyện phải nói với Mạc Tử Bắc! Cho nên mày nhẫn nại một chút, lát nữa ông sẽ tiễn mày về Tây Thiên. Yên tâm tao tuyệt đối sẽ không để mày đau đớn lắm đâu. Mày chỉ cần thành thật một chút, còn nếu không nghe lời thì tao cũng không thể cam đoan.”
Mạc Tử Bắc đi ra khỏi biệt thự của Hùng Lập Tân liền nhìn thấy Giản Tiểu Bạch đi lên một chiếc taxi, anh không kịp tự hỏi liền lên xe đuổi theo. Hùng Lập Tân nhận một cú điện thoại, không nói gì với đầu dây bên kia, dường như chỉ nói mấy câu rất ngắn gọn, ngay sau đó nét mắt Hùng Lập Tân liền lạnh hẳn, mày xoắn tít lại. Lâm Hiểu Tình lo lắng chạy đến hỏi: “Sao vậy?”
Anh ta cười với Lâm Hiểu Tình, an ủi nói: “Anh có việc phải đi trước. Xem ra hôm nay em phải đi đón Thiên Thiên rồi. Chuyện giữa Tiểu Bạch và Mạc Tử Bắc mà không giải quyết được thì Thiên Thiên về cũng không ổn.”
“Uhm! Yên tâm đi, đi đường cẩn thận một chút!” Lâm Hiểu Tình cười gật đầu.
Ở trên trán cô ấn xuống một nụ hôn, Hùng Lập Tân cầm điếu thuốc trên bàn lên rồi chạy đi ngay.
Mạc Tử Bắc mắt thấy chiếc taxi màu trắng kia giống như con ngựa hoang đứt cương chạy như bay xuống con đường núi mà trái tim anh siết lại thật chặt, chạy nhanh như vậy muốn giết người à. Tiểu Bạch này đúng là làm anh lo lắng quá. Không dám bám theo quá sát nhưng chiếc xe kia hình như thật sự là điên mất rồi, khi tốc độ lên đến 150 thì Mạc Tử Bắc chỉ thấy trái tim mình cũng muốn vọt ra ngoài. Dưới tình thế cấp bách Mạc Tử Bắc vừa lái xe vừa lấy điện thoại gọi cho cô.
“Tiểu Bạch, Tiểu Bạch!” Anh muốn bảo cô không cần nhanh như vậy, anh có thể không đuổi theo cô. Không cần điên như vậy, sẽ xảy ra tai nạn mất thôi.
Chợt nghe thấy Giản Tiểu Bạch thét chói tai nói với anh: “Mạc Tử Bắc, là Ôn Hướng Đình, Ôn Hướng Đình đấy.” Nói tới đây thì không có tín hiệu nữa.
Mạc Tử Bắc căng thẳng trong lòng, chẳng lẽ là Ôn Hướng Đình? Hắn ta muốn bắt cóc Tiểu Bạch? Hay là đã bắt cóc rồi!
Không! Sự hoảng sợ lan ra trong lòng anh, cái tên điên đó đã tới bờ vực điên cuồng rồi. Hắn ta có thể làm bất cứ chuyện gì. Lại gọi điện thoại nhưng vẫn không có tín hiệu. Anh không biết Ôn Hướng Đình đã ném điện thoại của Giản Tiểu Bạch vào trong khe núi.
Mạc Tử Bắc hoang mang, lo sợ, chỉ cảm thấy trái tim như thiếu đi một mảng lớn. Lại gọi điện thoại cho Doãn Đằng Nhân.
“Nhân!”
“Chuyện gì!”
“Tiểu Bạch bị Ôn Hướng Đình bắt cóc, hiện tại mình đang đuổi theo hắn ta ở trên đường núi, giúp mình định vị chiếc xe biển số 7889. Mình sợ đuổi theo cuối cùng lại bị mất dấu.”
“Ừ mình biết rồi!”
Mạc Tử Bắc ném điện thoại, chuyên tâm lái xe. Trong lòng tuy rằng bất an, lo lắng muốn chết nhưng vẫn phải kiềm chế bản thân. Lúc này phải đuổi theo sau hắn ta, anh muốn giết Ôn Hướng Đình, tuyệt đối không thể để hắn ta trở lại làm hại mình.
Ở bên trong xe Giản Tiểu Bạch bị Ôn Hướng Đình điên cuồng điều khiển xe làm cho dạ dày không ngừng quay cuồng, rốt cuộc nhịn không được lại nôn ra, thoáng cái đã nôn lên phần đầu phía sau lưng Ôn Hướng Đình. Đống nôn cũng theo từng sợi tóc ngắn nhỏ của hắn ta mà giọt xuống toàn thân.
“Con ả chết tiệt, bẩn chết đi được!” Ôn Hướng Đình rống to.
Ói xong một trận, Giản Tiểu Bạch cuối cùng cũng thư thái một chút. “Ai bảo anh lái nhanh như vậy. Tôi cũng không phải cố ý muốn nôn chỉ là hoảng quá thôi.”
“Nói cho mày biết, lần này tao sẽ giày vò trái tim Mạc Tử Bắc trước, để nó nơm nớp lo sợ một phen rồi sau đó mới trực tiếp giết chết mày!”
Ôn Hướng Đình xuất hiện chính là muốn báo thù. Mạc Tử Bắc đã khiến hắn ta bị sỉ nhục, hắn ta nhất định phải trả thù. Mấy năm nay lão già một lòng muốn giao Ôn thị cho Mạc Tử Bắc, dựa vào cái gì mà giao cho Mạc Tử Bắc. Đồ con vợ lẽ thì là cái thá gì, nó thậm chí cũng không họ Ôn vì cái gì mà ông già lại giao cho nó? Lúc nào cũng nhìn hắn không vừa mắt, một khi đã như vậy thì cũng đừng trách hắn ta thủ đoạn độc ác.
Thoát khỏi ngục giam hắn ta vốn có thể chạy trốn đến một nơi thật xa nhưng hắn ta không muốn cuộc sống ngày nào cũng phải chạy trốn. Hắn ta còn ảo tưởng vào lúc sắp chết được trở lại làm đàn ông. Tuy rằng hiện tại trên người hắn đã không còn là đàn ông nhưng vẫn nhịn không được mà ao ước! Chết cũng muốn chết rạng rỡ một chút!
“Ôn Hướng Đình, ông thả tôi ra đi. Tôi cam đoan Mạc Tử Bắc sẽ không tìm ông. Giúp ông cầu xin. Mà con người ông đúng là vong ân phụ nghĩa, ông đối xử với mẹ anh ta như vậy mà bà ấy vẫn cầu xin cho ông, muốn Mạc Tử Bắc cho ông một chức vụ, cứu vớt ông một phen. Ông ngẫm lại đi ông không phải đã hơi quá đáng sao?”
“Cầu xin?” Ôn Hướng Đình thật sự không nghĩ tới. “Hừ! Tao không cần bà ta thương hại.”
“Ông dựa vào cái gì mà muốn kéo tôi vào chết chùm? Tôi vô tội!” Giản Tiểu Bạch vẫn muốn làm mấy động tác giãy dụa và khuyên giải cuối cùng.
“Đừng có nói nhiều!” Ôn Hướng Đình quát lớn.
Chiếc xe vẫn không hề giảm tốc, Giản Tiểu Bạch biết lúc này thật sự là trốn không thoát. Không sao Mạc Tử Bắc đã biết chuyện của con trai, cô chết rồi thì anh sẽ chăm sóc cho Thiên Thiên. Nghĩ như vậy ngược lại cô chẳng phải sợ.
“Ôn Hướng Đình nếu muốn chết thì chúng ta sẽ cùng chết! Nhưng mà tôi không tính cho ông và Mạc Tử Bắc có cơ hội nói chuyện. Nói xong cô liền nhào lên, dung toàn lực hợp lại nhéo lỗ tai Ôn Hướng Đình.
Bị đau Ôn Hướng Đình thiếu chút nữa lạc tay lái, chiếc xe gần như sắp bay vào trong khe núi. Nhưng hắn ta vẫn ngăn được cơn sóng dữ vung tay, hất Giản Tiểu Bạch ra sau. Sau đó hắn ta từ trong túi quần rút ra một khẩu súng ngay cả nhìn cũng không thèm mà nả về phía Giản Tiểu Bạch một phát.
“Pằng, pằng!” mấy tiếng chói tai.
Tiếng súng chói tai vang vọng khắp sơn cốc, Mạc Tử Bắc chỉ cảm thấy trái tim anh cũng muốn ngừng đập.
Hắn ta có súng!
“Không!”
Một cơn đau đớn cùng cực tựa như roi quất mạnh vào trái tim anh. Anh thấy máu khắp người như muốn đông lại, dọc đường anh không có ý thức cũng không có tư tưởng cứ như chiếc taxi màu trắng phía trước kia mới chính là mục tiêu của anh. Bất luận chết sống anh đều phải gặp được cô.
/164
|