Gần giữa trưa, hai người ngồi trong lương đình, không! Phải nói là ba. Chẳng qua người kia không phải là người, là một hắc lang to lớn.
Đại hắc lang nằm sấp bên cạnh người nọ, đầu của nó thoải mái đặt trên đùi người kia. Không cần phải nói, người này nhất định là Khởi Diệu. Chắc hẳn là vậy, còn một người khác chính là Vân Huyên.
Khởi Diệu đang dạy Vân Huyên học. Bởi vì gần đây học ở trong phòng, thật sự là quá buồn bực, cho nên liền tới bên ngoài học.
Nàng vì Tiểu Vân hoàn thành bài học hôm nay, đang giới thiệu “Cây đu đủ” cho Tiểu Vân biết.
“Tiểu Vân, ngươi đại khái chưa từng ăn đu đủ đi?” Thấy Tiểu Vân lắc đầu một cái, Khởi Diệu nói tiếp: “Đu đủ là một loại dưa, hình dáng gần giống hồ lô, chỉ mọc ở nơi nhiệt đới. Nó được trồng ở nhà ta nga! Lúc nào sai người mua cho ngươi ăn.”
“Tẩu tẩu, ngươi quên, ngươi bây giờ là ở thời đại của chúng ta nga!” Vân Huyên nhắc nhở.
“Ngô, nói cũng đúng. Bất quá không quan hệ, bảo đại ca ngươi dẫn chúng ta đi miền nam chơi, như vậy không phải có cơ hội ăn sao?”
“Hảo!” Vân Huyên cao hứng gật đầu.
“Ân, hảo, vậy hôm nay chúng ta học đến đây thôi.” Khởi Diệu tuyên bố tan lớp.
Vân Huyên rất nhanh dọn dẹp văn phòng tứ bảo, hưng phấn hỏi Khởi Diệu: “Tẩu tẩu, hôm nay ngươi không phải là muốn nói chuyện lần trước chưa nói xong?”
Khởi Diệu gật đầu.
Nàng cao hứng nở nụ cười, thúc giục: “Tẩu tẩu, mau nói, sao đó như thế nào?”
Khởi Diệu uống một hớp trà, làm cổ họng đỡ khô mới bắt đầu nói: “Sau đó a, Simba đạt...” lời còn chưa nói hết, liền bị thanh âm vang dội của Hoắc Lỗi cắt đứt.
“Đại tẩu, chờ ta một chút a! Ta còn chưa có tới!” Hắn chạy giống như có quỷ đuổi theo phía sau, lập tức đã đến bên trong đình. “Chị dâu, ngươi thật không có ý tứ! Ta còn chưa tới, ngươi đã khai giảng.” Hắn vừa oán trách vừa đi hướng các nàng, tự mình rót trà, một hơi uống hết.
Khởi Diệu liếc hắn một cái, vô tội nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi không tới.”
“Thế nào, toàn bộ sổ sách huynh kiểm tra đối chiếu xong rồi à?” Vân Huyên hỏi.
“Dĩ nhiên, đều tại đại ca!” Hắn hướng về phía hắc lang lớn tiếng oán trách, “Mình ở nơi này lười biếng, đem công việc để lại cho ta.”
Hắc lang vừa nghe, ngẩng đầu lên liếc hắn một cái rồi không để ý đến hắn nữa, giữ cững tư thế cũ, thoải mái tựa đầu trên đùi Khởi Diệu.
“Ca, ngươi đừng oán trách, ban đầu chính ngươi đảm bảo sẽ làm xong!” Vân Huyên bướng bỉnh vạch trần Hoắc Lỗi, quay đầu lại hỏi hắc lang: “Có đúng không đại ca?”
Nó giương mắt to nhìn bọn hắn, thấp giọng kêu mấy tiếng, ý tứ chính là: chớ kéo ta vào, căn bản không liên quan đến ta.
“Ngươi nha đầu này, ta bị uy hiếp a.” Hoắc Lỗi giả bộ vẻ mặt đáng thương, chọc cho mọi người cười ha ha.
Khởi Diệu mỉm cười nhìn bọn họ, hai người bọn họ cũng đã biết bí mật của Mạt Vô Ngân, cùng với việc Khởi Diệu đến từ tương lai.
Nhớ lại sau khi thành thân, nàng kiên trì không để Mạt Vô Ngân vào mật thất chịu khổ, hơn nữa nhấn mạnh bất kể hắn biến thành cái gì, cũng sẽ không tổn hại tới nàng, bởi vì hắn yêu nàng. Mà bởi vì nàng cũng yêu Mạt Vô Ngân, cho nên muốn ở bên cạnh hắn, bồi hắn.
Nàng tốn thật lâu mới thuyết phục được Mạt Vô Ngân, đồng ý đem chuyện nói cho hai người Hoắc Lỗi cùng Vân Huyên. Bởi vì nàng tin tưởng hai người bọn họ sẽ không thương tổn Mạt Vô Ngân, hơn nữa còn có thể giúp hắn.
Còn nữa, nàng có lí do tin tưởng Hoắc Lỗi đã đoán được toàn bộ sự thật, nếu không lúc trước hắn đã không nói một số điều kì quái với nadng, hơn nữa người nhà vốn là tín nhiệm lẫn nhau, bao dung cùng giúp đỡ.
Bất quá dự phòng vạn nhất, trước khi nói cho bọn họ biết, hai vợ chồng đã sớm tính toán tình huống xấu nhất. Nếu như bọn họ không có cách nào tiếp nhận chuyện như vậy, Mạt Vô Ngân cùng Khởi Diệu quyết định thoát khỏi chuyện hồng trần, đem sự nghiệp giao cho Hoắc Lỗi, ẩn cư rừng núi, sống cuộc sống thần tiên quyến lữ.
Nhưng là, không nghĩ tới khi Mạt Vô Ngân hướng bọn họ nói chân tướng, Hoắc Lỗi chẳng qua là nhíu nhíu mày, tuyệt không thấy ngạc nhiên. Mà Vân Huyên là kinh ngạc, nàng đỏ mắt, xúc động hướng Mạt Vô Ngân nói: “Đại ca, ta không quan tâm ngươi biến thành cái gì! Ta chỉ biết ngươi là đại ca ta, vĩnh viễn đều là đại ca của ta.”
“Đúng vậy a! Đại ca, lời Tiểu Vân chính là lời ta muốn nói, ngươi cũng đừng đem chúng ta bỏ rơi a!” Hoắc Lỗi cũng nói ra điều đã muốn nói từ lâu.
“Ai nói ta muốn bỏ rơi các ngươi, các ngươi vĩnh viễn đều là đệ muội của ta!” Mạt Vô Ngân kích động ôm hai người.
Nhìn tình cảm chân thành của mọi người, Khởi Diệu cảm động thiếu chút nữa khóc to, xem ra nàng cùng Mạt Vô Ngân đã đa tâm.
Mà khi bọn họ biết thân phận Khởi Diệu, lại là tò mò, rối rít hướng nàng đưa ra nhiều vấn đề, cũng muốn biết thế giới ngàn năm sau thay đổi thần kì thế nào.
Lúc ấy, mọi người tán gẫu trò chuyện, mỗi người thật sâu cảm nhận được thân tình ấm áp.
“Đại tẩu! Ngươi không cần thử thách sự tò mò của chúng ta, mau nói đi.” Hoắc Lỗi nóng lòng muốn nghe diễn biến câu chuyện.
“Là sao! Tẩu tẩu, mau nói a!” Tiểu Vân chống khửu tay, đỡ gò má thúc giục.
Ngay cả lão công nàng cho là đã ngủ cũng mở mắt nhìn nàng.
“Hảo, ta đây không phải nói sa ? Simba từ lần trước mạo hiểm, còn không tìm được điều hắn mơ ước, thế là hắn lại lần nữa lên kế hoạch ra biển...”
Từng trận gió nhẹ thổi lất phất, đem mọi người vào chuyến phiêu lưu mạo hiểm của Simba.
Khởi Diệu cũng không cần giống Simba mạo hiểm như vậy! Bởi vì nàng đã tìm được thứ mà nàng mơ ước.
Chuyển kiếp ngàn năm thời không, nàng ở chỗ này tìm được gia đình!
Đại hắc lang nằm sấp bên cạnh người nọ, đầu của nó thoải mái đặt trên đùi người kia. Không cần phải nói, người này nhất định là Khởi Diệu. Chắc hẳn là vậy, còn một người khác chính là Vân Huyên.
Khởi Diệu đang dạy Vân Huyên học. Bởi vì gần đây học ở trong phòng, thật sự là quá buồn bực, cho nên liền tới bên ngoài học.
Nàng vì Tiểu Vân hoàn thành bài học hôm nay, đang giới thiệu “Cây đu đủ” cho Tiểu Vân biết.
“Tiểu Vân, ngươi đại khái chưa từng ăn đu đủ đi?” Thấy Tiểu Vân lắc đầu một cái, Khởi Diệu nói tiếp: “Đu đủ là một loại dưa, hình dáng gần giống hồ lô, chỉ mọc ở nơi nhiệt đới. Nó được trồng ở nhà ta nga! Lúc nào sai người mua cho ngươi ăn.”
“Tẩu tẩu, ngươi quên, ngươi bây giờ là ở thời đại của chúng ta nga!” Vân Huyên nhắc nhở.
“Ngô, nói cũng đúng. Bất quá không quan hệ, bảo đại ca ngươi dẫn chúng ta đi miền nam chơi, như vậy không phải có cơ hội ăn sao?”
“Hảo!” Vân Huyên cao hứng gật đầu.
“Ân, hảo, vậy hôm nay chúng ta học đến đây thôi.” Khởi Diệu tuyên bố tan lớp.
Vân Huyên rất nhanh dọn dẹp văn phòng tứ bảo, hưng phấn hỏi Khởi Diệu: “Tẩu tẩu, hôm nay ngươi không phải là muốn nói chuyện lần trước chưa nói xong?”
Khởi Diệu gật đầu.
Nàng cao hứng nở nụ cười, thúc giục: “Tẩu tẩu, mau nói, sao đó như thế nào?”
Khởi Diệu uống một hớp trà, làm cổ họng đỡ khô mới bắt đầu nói: “Sau đó a, Simba đạt...” lời còn chưa nói hết, liền bị thanh âm vang dội của Hoắc Lỗi cắt đứt.
“Đại tẩu, chờ ta một chút a! Ta còn chưa có tới!” Hắn chạy giống như có quỷ đuổi theo phía sau, lập tức đã đến bên trong đình. “Chị dâu, ngươi thật không có ý tứ! Ta còn chưa tới, ngươi đã khai giảng.” Hắn vừa oán trách vừa đi hướng các nàng, tự mình rót trà, một hơi uống hết.
Khởi Diệu liếc hắn một cái, vô tội nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi không tới.”
“Thế nào, toàn bộ sổ sách huynh kiểm tra đối chiếu xong rồi à?” Vân Huyên hỏi.
“Dĩ nhiên, đều tại đại ca!” Hắn hướng về phía hắc lang lớn tiếng oán trách, “Mình ở nơi này lười biếng, đem công việc để lại cho ta.”
Hắc lang vừa nghe, ngẩng đầu lên liếc hắn một cái rồi không để ý đến hắn nữa, giữ cững tư thế cũ, thoải mái tựa đầu trên đùi Khởi Diệu.
“Ca, ngươi đừng oán trách, ban đầu chính ngươi đảm bảo sẽ làm xong!” Vân Huyên bướng bỉnh vạch trần Hoắc Lỗi, quay đầu lại hỏi hắc lang: “Có đúng không đại ca?”
Nó giương mắt to nhìn bọn hắn, thấp giọng kêu mấy tiếng, ý tứ chính là: chớ kéo ta vào, căn bản không liên quan đến ta.
“Ngươi nha đầu này, ta bị uy hiếp a.” Hoắc Lỗi giả bộ vẻ mặt đáng thương, chọc cho mọi người cười ha ha.
Khởi Diệu mỉm cười nhìn bọn họ, hai người bọn họ cũng đã biết bí mật của Mạt Vô Ngân, cùng với việc Khởi Diệu đến từ tương lai.
Nhớ lại sau khi thành thân, nàng kiên trì không để Mạt Vô Ngân vào mật thất chịu khổ, hơn nữa nhấn mạnh bất kể hắn biến thành cái gì, cũng sẽ không tổn hại tới nàng, bởi vì hắn yêu nàng. Mà bởi vì nàng cũng yêu Mạt Vô Ngân, cho nên muốn ở bên cạnh hắn, bồi hắn.
Nàng tốn thật lâu mới thuyết phục được Mạt Vô Ngân, đồng ý đem chuyện nói cho hai người Hoắc Lỗi cùng Vân Huyên. Bởi vì nàng tin tưởng hai người bọn họ sẽ không thương tổn Mạt Vô Ngân, hơn nữa còn có thể giúp hắn.
Còn nữa, nàng có lí do tin tưởng Hoắc Lỗi đã đoán được toàn bộ sự thật, nếu không lúc trước hắn đã không nói một số điều kì quái với nadng, hơn nữa người nhà vốn là tín nhiệm lẫn nhau, bao dung cùng giúp đỡ.
Bất quá dự phòng vạn nhất, trước khi nói cho bọn họ biết, hai vợ chồng đã sớm tính toán tình huống xấu nhất. Nếu như bọn họ không có cách nào tiếp nhận chuyện như vậy, Mạt Vô Ngân cùng Khởi Diệu quyết định thoát khỏi chuyện hồng trần, đem sự nghiệp giao cho Hoắc Lỗi, ẩn cư rừng núi, sống cuộc sống thần tiên quyến lữ.
Nhưng là, không nghĩ tới khi Mạt Vô Ngân hướng bọn họ nói chân tướng, Hoắc Lỗi chẳng qua là nhíu nhíu mày, tuyệt không thấy ngạc nhiên. Mà Vân Huyên là kinh ngạc, nàng đỏ mắt, xúc động hướng Mạt Vô Ngân nói: “Đại ca, ta không quan tâm ngươi biến thành cái gì! Ta chỉ biết ngươi là đại ca ta, vĩnh viễn đều là đại ca của ta.”
“Đúng vậy a! Đại ca, lời Tiểu Vân chính là lời ta muốn nói, ngươi cũng đừng đem chúng ta bỏ rơi a!” Hoắc Lỗi cũng nói ra điều đã muốn nói từ lâu.
“Ai nói ta muốn bỏ rơi các ngươi, các ngươi vĩnh viễn đều là đệ muội của ta!” Mạt Vô Ngân kích động ôm hai người.
Nhìn tình cảm chân thành của mọi người, Khởi Diệu cảm động thiếu chút nữa khóc to, xem ra nàng cùng Mạt Vô Ngân đã đa tâm.
Mà khi bọn họ biết thân phận Khởi Diệu, lại là tò mò, rối rít hướng nàng đưa ra nhiều vấn đề, cũng muốn biết thế giới ngàn năm sau thay đổi thần kì thế nào.
Lúc ấy, mọi người tán gẫu trò chuyện, mỗi người thật sâu cảm nhận được thân tình ấm áp.
“Đại tẩu! Ngươi không cần thử thách sự tò mò của chúng ta, mau nói đi.” Hoắc Lỗi nóng lòng muốn nghe diễn biến câu chuyện.
“Là sao! Tẩu tẩu, mau nói a!” Tiểu Vân chống khửu tay, đỡ gò má thúc giục.
Ngay cả lão công nàng cho là đã ngủ cũng mở mắt nhìn nàng.
“Hảo, ta đây không phải nói sa ? Simba từ lần trước mạo hiểm, còn không tìm được điều hắn mơ ước, thế là hắn lại lần nữa lên kế hoạch ra biển...”
Từng trận gió nhẹ thổi lất phất, đem mọi người vào chuyến phiêu lưu mạo hiểm của Simba.
Khởi Diệu cũng không cần giống Simba mạo hiểm như vậy! Bởi vì nàng đã tìm được thứ mà nàng mơ ước.
Chuyển kiếp ngàn năm thời không, nàng ở chỗ này tìm được gia đình!
/13
|