Chương 10 :
Sau khi ăn cơm chiều xong, chỗ nghĩ ngơi chính là một vấn đề khó khăn không nhỏ. Tổng cộng dựng lên ba lều trại, trước kia cũng chỉ có Băng Phong và Băng Tịch ở một lều, còn bốn người Trảm Sát, Trảm Đoạt, Trảm Bạch cùng Trảm Mạc ở một lều. Vì bảo đảm an toàn cho Băng Phong và Băng Tịch, vào ban đêm mỗi người sẽ thay nhau tuần tra.
Bây giờ có thêm Bảo Lam, vốn là một người tuần tra ban đêm sẽ còn lại sáu người khác có thể ngủ, nhưng vấn đề chính là, Bảo Lam cùng ngủ với ai? Theo lý thuyết, ba hộ vệ vừa lúc có một chỗ trống, nhưng Bảo Lam là nữ hài tử, hơn nửa thân phận còn không tầm thường tất nhiên là không thể cùng ngủ với ba người bọn hắn. Nhưng mà, nếu không làm như vậy, giữa Băng Phong và Băng Tịch sẽ có một người ra ngoài nhường lại vị trí cho Bảo Lam vào lều chủ, vậy cũng không ổn, dù sao thân phận của hai vị chủ tử cũng cao quý, không có thể để cho một nữ tử có lai lịch không rõ này tùy tiện chiếm lấy lều chủ.
Vậy cuối cùng nên làm cái gì bây giờ?
Vì an toàn của chủ tử, Trảm Bạch thân là quân sư nên mở miệng : "Nếu Bảo cô nương không ghét bỏ, liền cùng ở với tại hạ đi!"
Lời này vừa nói Băng Phong cùng Băng Tịch liền phản đối, nhất là Băng Tịch có quan hệ tốt nhất với Bảo Lam, tự nhiên là không thể trơ mắt nhìn Bảo Lam cùng ngủ với nam nhân khác, cho dù thị vệ thân cận nhất!
"Ta thấy, hay là Lam Lam cùng lều với ta đi, dù sao hai ta quen thuộc nhất. Ngươi nói đúng không, Lam Lam?"
"Không thể!"
"Không thể!"
Lúc này liền cùng vang lên mấy tiếng nói. Huynh đệ Trảm thị là tuyệt đối lo lắng Tịch chủ tử và Lam Lam ở cùng một chỗ, nếu Tịch chủ tử xảy ra bất luận vấn đề gì, dựa vào tính cách của Phong chủ tử thì mấy người bọn họ cũng không cần phải sống nửa!
Mà giọng nói xen vào kia là đến từ Băng Phong, hắn cũng không biết vì sao mình muốn xen vào việc của người khác, thật ra hắn đối Bảo Lam là không đề phòng, chỉ đơn giản là không muốn để cho Bảo Lam thân cận quá với bất cứ nam nhân nào, nhất là ban đêm gió lớn, cô nam quả nữ, chỉ là nghĩ cũng liền cảm thấy khó chịu!
Nghe được tiếng phản đối nhất trí, Băng Tịch bất mãn than thở nói với ca ca mình sùng bái: "Vì sao không được a?"
Băng Phong không muốn thừa nhận cũng không thể thừa nhận lực khống chế của mình không chịu được khiêu chiến của một nữ tử nho nhỏ, vì thế vội vàng lấy cớ: "Võ công của đệ quá yếu, nếu ban đêm nàng có cái gì mờ ám, ngươi ứng phó không được!"
"Này này này! Phong lão đại, ngươi có ý gì hả? Ngươi là nói ngươi lo lắng nửa đêm ta sẽ ám sát các ngươi sao? Ngươi cũng quá không phân rõ phải trái rồi? Ngươi có chứng cớ gì nói xấu ta như vậy hả? Ngươi nói đi, hôm nay ngươi không nói ra nguyên do vì sao, ta sẽ không để yên cho ngươi!" Bảo Lam nghe được có người nghi ngờ nhân phẩm của nàng như vậy, thím có thể nhìn, thúc không thể nhịn!
"Không chứng cớ, chỉ là lo lắng! Không thể không có lòng phòng bị người khác!" Băng Phong chẳng muốn giải thích.
"Ngươi ngươi ngươi! Hơi quá đáng!" Bảo Lam rất tức giận! Nếu Băng Phong nói ra lý do, Bảo Lam dựa vào miệng lưỡi ăn nói ba tấc không đối thủ sẽ có thể lật ngược lại, nhưng một câu không chứng cớ của Băng Phong làm cho vũ khí của Bảo Lam vô ích! Cái này cực kỳ nội thương a!
"Đệ tin tưởng Lam Lam sẽ không hại đệ a!" Băng Tịch cũng giúp Bảo Lam giải vây.
"Cứ quyết định như vậy!"
"Vậy Bảo Lam phải làm sao? Dù sao cũng không thể để cho nàng ở ngoài chứ?" Băng Tịch bắt đầu lo lắng cho Bảo Lam.
"Nếu không như vậy đi, thuộc hạ và Trảm Mạc cùng trực đêm, như vậy thì lều trại không có ai rồi!" Trảm Đoạt nói ra đề nghị tốt, nhưng nói như vậy thì không phải là người nào đó không đạt được mục đích sao? Vì thế người nào đó lại liền mở miệng.
"Không được, các ngươi phải giữ vững tinh thần và sức lực thật tốt, nếu không khi có chuyện xảy ra sẽ không cách nào ứng phó!" Băng Phong vừa nói xong, bốn huynh đệ Trảm thị cảm động suýt chút nữa lệ nóng doanh tròng a, chủ tử, người thực quan tâm chúng ta a! Thật không ngờ Băng Phong lại nói như vậy.
"Tịch vào trong lều của Trảm Đoạt đi, tối nay nàng cùng ta ngủ một cái lều!"
Băng Phong giải quyết dứt khoát, không cho ai xía vào!
Nói xong, không đợi những người khác có bất cứ dị nghị gì liền thong thả bước về lều!
Vì thế, Bảo Lam cứ như vậy mà bị Băng Phong lừa gạt vào trong lều, ngoại trừ Băng Tịch có chút bất mãn thì tất cả đều vui vẻ.
"Ta muốn quy ước với ngươi ba điều, ngươi không được phép động tay động chân, không cho phép vượt qua ranh giới, không cho phép ngáy ngủ!" Bảo Lam vội vàng lo nghĩ cho mình, dù sao thì Phong lão đại này cũng khó đối phó a!
"Nàng cũng không nhìn thân thể khô teo của mình xem, giống như cây đâu que, ta không có hứng thú!" So sánh lời nói ác độc, Băng Phong cũng là người không nhường ai .
Bảo Lam vừa nghe cây đâu que khô teo, lập tức bốc lửa, ra sức ưỡn hếch bộ ngực đầy đặn của mình, ngẩng đầu lên mà nói: "Trợn to ánh mắt của ngươi nhìn kỹ xem, chỗ nào của bản cô nương khô teo rồi hả ? Bản cô nương rất đầy đủ có được hay không?" Đương nhiên nếu không phải thấp hơn Băng Phong một đầu sẽ càng khí thế hơn!
Băng Phong cúi đầu nhìn bộ ngực của Bảo Lam một chút, bình tĩnh mà nói: "Nàng là đang quyến rũ ta sao?"
"Má!" Bảo Lam bùng nổ nói tục rồi !
Nam nữ đánh trận đấu đơn, kết thúc Bảo Lam thảm bại!
Cuối cùng hai người vẫn theo quy củ nằm xuống ngủ. Vốn cho rằng bên người có thêm một nam tử xa lạ sẽ khó có thể đi vào giấc ngủ, nhưng lại ngủ được rất an ổn, một đêm không nằm mơ.
Bầu trời giữa núi thay đổi bất thường, một khắc trước trên trời đêm vẫn còn trong sáng, ngay sau đó liền mưa to như trút nước rồi. May mắn, vài vị này đều cũng có kinh nghiệm từng trải, dựng lều trại lên bãi đất, cho nên cũng không có ảnh hưởng gì.
Chẳng qua, nhiệt độ không khí trong núi lại đột nhiên liền thấp hơn rất nhiều. Hơi lạnh không ngừng xâm nhập vào thân thể Bảo Lam, không khỏi cuộn mình thành một đoàn, cuối cùng có cảm giác nhiệt độ ấm áp liền theo bản năng nhanh chóng sáp lại gần, tìm vị trí thoải mái tiếp tục ngủ.
Băng Phong nhìn thấy toàn bộ quá trình thì nở rộ nụ cười sâu, đêm tối không ngăn được hai tròng mắt sáng ngời, một đôi con ngươi giống như dạ minh châu tốt nhất, chiếu sáng không gian nhỏ hẹp này. Tóc dài như mực buộc cao lên, buông xuống trên cần cổ lại tăng thêm một chút mị hoặc. Mày kiếm dày rậm, sống mũi cao thẳng, cánh môi mỏng nhạt chính là kiệt tác hoàn mỹ nhất của chúa trời. Thân thể thon dài, hai chân thẳng tắp, chứa đầy sức lực, toàn thân là trường bào màu den, ở trong đêm tối ban đêm càng phát ra yêu mị, càng phát ra huênh hoang, càng phát ra mê người!
Băng Phong cúi đầu nhìn người trong lồng ngực mình, vẻ mặt thỏa mãn khi ngủ như con mèo nhỏ, trong lòng nảy lên thỏa mãn nồng đậm, chính là tốt đẹp như vậy, chính là không muốn ngừng lại như vậy, chính là mở to mắt chuyên chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp như vậy, một đêm không ngủ!
Ngày hôm sau, sau cơn mưa trời lại sáng, không khí trên núi càng thêm tươi mát. Sau khi Bảo Lam mở to mắt, không nhìn thấy một bóng người trong lều, liền vội vàng đứng dậy ra ngoài tìm đoàn người.
"Bảo Lam cô nương đêm qua ngủ ngon giấc không?" Đây là Trảm Bạch vừa chuẩn bị thức ăn vừa hỏi.
"Rất ngon a! Bạch đại ca, sao cái này đều đã ẩm ướt rồi hả ?"
Bảo Lam con heo lười!
Một tiếng đại ca làm lòng hư vinh của Trảm Bạch rất thỏa mãn , "Ha ha, đây là đêm qua trời mưa xuống vẫn còn ướt đấy! Xem ra Bảo Lam cô nương thật sự là ngủ ngon nha!"
"Bạch đại ca, ngươi cười nhạo ta! Bọn họ đâu?" Bảo Lam cười xinh đẹp còn hơn không khí tươi mát!
"Bọn họ đều ở bên bờ sông rửa mặt. Ngươi cũng đi đi, một lát thì có thức ăn rồi!"
"Vậy Bạch đại ca liền vất vả a!" Nói xong, Bảo Lam nhẹ nhàng chạy đi!
Tìm được bọn họ bên bờ sông, Bảo Lam liền chào hỏi mọi người, "Chào Đoạt đại ca! Chào Sát đại ca! Chào Mạc đại ca!"
Ba người vô cùng vui vẻ, nhanh chóng trả lời: "Chào buổi sáng, Lam Lam cô nương!"
"Lam Lam, chúng ta đâu! Sao ngươi không chào hỏi ta?" Băng Tịch tính trẻ con hỏi.
"Các ngươi không phải rất tốt sap! Ta không cần hỏi cũng biết!" Bảo Lam cho hắn một ánh mắt xem thường.
"Nhìn mấy người bọn hắn càng tốt hơn!" Băng Tịch bất mãn nói ra sự thật.
Mấy người Trảm thị ca vừa nghe trâu bò đánh nhau vạ đến ruồi muỗi, liếc mắt nhìn nhau không nói một lời, vội vàng chuồn mất rồi.
Nhưng mà bọn hắn cho rằng chuồn mất liền không có chuyện gì thì có thể đặc biệt rất sai rồi ! Một người phúc hắc nào đó đã sớm ghi nhớ việc sáng nay vào trong lòng rồi, Sau ngày này, mỗi ngày của bọn hắn đều gặp tai họa rồi !
Sau khi ăn cơm chiều xong, chỗ nghĩ ngơi chính là một vấn đề khó khăn không nhỏ. Tổng cộng dựng lên ba lều trại, trước kia cũng chỉ có Băng Phong và Băng Tịch ở một lều, còn bốn người Trảm Sát, Trảm Đoạt, Trảm Bạch cùng Trảm Mạc ở một lều. Vì bảo đảm an toàn cho Băng Phong và Băng Tịch, vào ban đêm mỗi người sẽ thay nhau tuần tra.
Bây giờ có thêm Bảo Lam, vốn là một người tuần tra ban đêm sẽ còn lại sáu người khác có thể ngủ, nhưng vấn đề chính là, Bảo Lam cùng ngủ với ai? Theo lý thuyết, ba hộ vệ vừa lúc có một chỗ trống, nhưng Bảo Lam là nữ hài tử, hơn nửa thân phận còn không tầm thường tất nhiên là không thể cùng ngủ với ba người bọn hắn. Nhưng mà, nếu không làm như vậy, giữa Băng Phong và Băng Tịch sẽ có một người ra ngoài nhường lại vị trí cho Bảo Lam vào lều chủ, vậy cũng không ổn, dù sao thân phận của hai vị chủ tử cũng cao quý, không có thể để cho một nữ tử có lai lịch không rõ này tùy tiện chiếm lấy lều chủ.
Vậy cuối cùng nên làm cái gì bây giờ?
Vì an toàn của chủ tử, Trảm Bạch thân là quân sư nên mở miệng : "Nếu Bảo cô nương không ghét bỏ, liền cùng ở với tại hạ đi!"
Lời này vừa nói Băng Phong cùng Băng Tịch liền phản đối, nhất là Băng Tịch có quan hệ tốt nhất với Bảo Lam, tự nhiên là không thể trơ mắt nhìn Bảo Lam cùng ngủ với nam nhân khác, cho dù thị vệ thân cận nhất!
"Ta thấy, hay là Lam Lam cùng lều với ta đi, dù sao hai ta quen thuộc nhất. Ngươi nói đúng không, Lam Lam?"
"Không thể!"
"Không thể!"
Lúc này liền cùng vang lên mấy tiếng nói. Huynh đệ Trảm thị là tuyệt đối lo lắng Tịch chủ tử và Lam Lam ở cùng một chỗ, nếu Tịch chủ tử xảy ra bất luận vấn đề gì, dựa vào tính cách của Phong chủ tử thì mấy người bọn họ cũng không cần phải sống nửa!
Mà giọng nói xen vào kia là đến từ Băng Phong, hắn cũng không biết vì sao mình muốn xen vào việc của người khác, thật ra hắn đối Bảo Lam là không đề phòng, chỉ đơn giản là không muốn để cho Bảo Lam thân cận quá với bất cứ nam nhân nào, nhất là ban đêm gió lớn, cô nam quả nữ, chỉ là nghĩ cũng liền cảm thấy khó chịu!
Nghe được tiếng phản đối nhất trí, Băng Tịch bất mãn than thở nói với ca ca mình sùng bái: "Vì sao không được a?"
Băng Phong không muốn thừa nhận cũng không thể thừa nhận lực khống chế của mình không chịu được khiêu chiến của một nữ tử nho nhỏ, vì thế vội vàng lấy cớ: "Võ công của đệ quá yếu, nếu ban đêm nàng có cái gì mờ ám, ngươi ứng phó không được!"
"Này này này! Phong lão đại, ngươi có ý gì hả? Ngươi là nói ngươi lo lắng nửa đêm ta sẽ ám sát các ngươi sao? Ngươi cũng quá không phân rõ phải trái rồi? Ngươi có chứng cớ gì nói xấu ta như vậy hả? Ngươi nói đi, hôm nay ngươi không nói ra nguyên do vì sao, ta sẽ không để yên cho ngươi!" Bảo Lam nghe được có người nghi ngờ nhân phẩm của nàng như vậy, thím có thể nhìn, thúc không thể nhịn!
"Không chứng cớ, chỉ là lo lắng! Không thể không có lòng phòng bị người khác!" Băng Phong chẳng muốn giải thích.
"Ngươi ngươi ngươi! Hơi quá đáng!" Bảo Lam rất tức giận! Nếu Băng Phong nói ra lý do, Bảo Lam dựa vào miệng lưỡi ăn nói ba tấc không đối thủ sẽ có thể lật ngược lại, nhưng một câu không chứng cớ của Băng Phong làm cho vũ khí của Bảo Lam vô ích! Cái này cực kỳ nội thương a!
"Đệ tin tưởng Lam Lam sẽ không hại đệ a!" Băng Tịch cũng giúp Bảo Lam giải vây.
"Cứ quyết định như vậy!"
"Vậy Bảo Lam phải làm sao? Dù sao cũng không thể để cho nàng ở ngoài chứ?" Băng Tịch bắt đầu lo lắng cho Bảo Lam.
"Nếu không như vậy đi, thuộc hạ và Trảm Mạc cùng trực đêm, như vậy thì lều trại không có ai rồi!" Trảm Đoạt nói ra đề nghị tốt, nhưng nói như vậy thì không phải là người nào đó không đạt được mục đích sao? Vì thế người nào đó lại liền mở miệng.
"Không được, các ngươi phải giữ vững tinh thần và sức lực thật tốt, nếu không khi có chuyện xảy ra sẽ không cách nào ứng phó!" Băng Phong vừa nói xong, bốn huynh đệ Trảm thị cảm động suýt chút nữa lệ nóng doanh tròng a, chủ tử, người thực quan tâm chúng ta a! Thật không ngờ Băng Phong lại nói như vậy.
"Tịch vào trong lều của Trảm Đoạt đi, tối nay nàng cùng ta ngủ một cái lều!"
Băng Phong giải quyết dứt khoát, không cho ai xía vào!
Nói xong, không đợi những người khác có bất cứ dị nghị gì liền thong thả bước về lều!
Vì thế, Bảo Lam cứ như vậy mà bị Băng Phong lừa gạt vào trong lều, ngoại trừ Băng Tịch có chút bất mãn thì tất cả đều vui vẻ.
"Ta muốn quy ước với ngươi ba điều, ngươi không được phép động tay động chân, không cho phép vượt qua ranh giới, không cho phép ngáy ngủ!" Bảo Lam vội vàng lo nghĩ cho mình, dù sao thì Phong lão đại này cũng khó đối phó a!
"Nàng cũng không nhìn thân thể khô teo của mình xem, giống như cây đâu que, ta không có hứng thú!" So sánh lời nói ác độc, Băng Phong cũng là người không nhường ai .
Bảo Lam vừa nghe cây đâu que khô teo, lập tức bốc lửa, ra sức ưỡn hếch bộ ngực đầy đặn của mình, ngẩng đầu lên mà nói: "Trợn to ánh mắt của ngươi nhìn kỹ xem, chỗ nào của bản cô nương khô teo rồi hả ? Bản cô nương rất đầy đủ có được hay không?" Đương nhiên nếu không phải thấp hơn Băng Phong một đầu sẽ càng khí thế hơn!
Băng Phong cúi đầu nhìn bộ ngực của Bảo Lam một chút, bình tĩnh mà nói: "Nàng là đang quyến rũ ta sao?"
"Má!" Bảo Lam bùng nổ nói tục rồi !
Nam nữ đánh trận đấu đơn, kết thúc Bảo Lam thảm bại!
Cuối cùng hai người vẫn theo quy củ nằm xuống ngủ. Vốn cho rằng bên người có thêm một nam tử xa lạ sẽ khó có thể đi vào giấc ngủ, nhưng lại ngủ được rất an ổn, một đêm không nằm mơ.
Bầu trời giữa núi thay đổi bất thường, một khắc trước trên trời đêm vẫn còn trong sáng, ngay sau đó liền mưa to như trút nước rồi. May mắn, vài vị này đều cũng có kinh nghiệm từng trải, dựng lều trại lên bãi đất, cho nên cũng không có ảnh hưởng gì.
Chẳng qua, nhiệt độ không khí trong núi lại đột nhiên liền thấp hơn rất nhiều. Hơi lạnh không ngừng xâm nhập vào thân thể Bảo Lam, không khỏi cuộn mình thành một đoàn, cuối cùng có cảm giác nhiệt độ ấm áp liền theo bản năng nhanh chóng sáp lại gần, tìm vị trí thoải mái tiếp tục ngủ.
Băng Phong nhìn thấy toàn bộ quá trình thì nở rộ nụ cười sâu, đêm tối không ngăn được hai tròng mắt sáng ngời, một đôi con ngươi giống như dạ minh châu tốt nhất, chiếu sáng không gian nhỏ hẹp này. Tóc dài như mực buộc cao lên, buông xuống trên cần cổ lại tăng thêm một chút mị hoặc. Mày kiếm dày rậm, sống mũi cao thẳng, cánh môi mỏng nhạt chính là kiệt tác hoàn mỹ nhất của chúa trời. Thân thể thon dài, hai chân thẳng tắp, chứa đầy sức lực, toàn thân là trường bào màu den, ở trong đêm tối ban đêm càng phát ra yêu mị, càng phát ra huênh hoang, càng phát ra mê người!
Băng Phong cúi đầu nhìn người trong lồng ngực mình, vẻ mặt thỏa mãn khi ngủ như con mèo nhỏ, trong lòng nảy lên thỏa mãn nồng đậm, chính là tốt đẹp như vậy, chính là không muốn ngừng lại như vậy, chính là mở to mắt chuyên chú nhìn khuôn mặt xinh đẹp như vậy, một đêm không ngủ!
Ngày hôm sau, sau cơn mưa trời lại sáng, không khí trên núi càng thêm tươi mát. Sau khi Bảo Lam mở to mắt, không nhìn thấy một bóng người trong lều, liền vội vàng đứng dậy ra ngoài tìm đoàn người.
"Bảo Lam cô nương đêm qua ngủ ngon giấc không?" Đây là Trảm Bạch vừa chuẩn bị thức ăn vừa hỏi.
"Rất ngon a! Bạch đại ca, sao cái này đều đã ẩm ướt rồi hả ?"
Bảo Lam con heo lười!
Một tiếng đại ca làm lòng hư vinh của Trảm Bạch rất thỏa mãn , "Ha ha, đây là đêm qua trời mưa xuống vẫn còn ướt đấy! Xem ra Bảo Lam cô nương thật sự là ngủ ngon nha!"
"Bạch đại ca, ngươi cười nhạo ta! Bọn họ đâu?" Bảo Lam cười xinh đẹp còn hơn không khí tươi mát!
"Bọn họ đều ở bên bờ sông rửa mặt. Ngươi cũng đi đi, một lát thì có thức ăn rồi!"
"Vậy Bạch đại ca liền vất vả a!" Nói xong, Bảo Lam nhẹ nhàng chạy đi!
Tìm được bọn họ bên bờ sông, Bảo Lam liền chào hỏi mọi người, "Chào Đoạt đại ca! Chào Sát đại ca! Chào Mạc đại ca!"
Ba người vô cùng vui vẻ, nhanh chóng trả lời: "Chào buổi sáng, Lam Lam cô nương!"
"Lam Lam, chúng ta đâu! Sao ngươi không chào hỏi ta?" Băng Tịch tính trẻ con hỏi.
"Các ngươi không phải rất tốt sap! Ta không cần hỏi cũng biết!" Bảo Lam cho hắn một ánh mắt xem thường.
"Nhìn mấy người bọn hắn càng tốt hơn!" Băng Tịch bất mãn nói ra sự thật.
Mấy người Trảm thị ca vừa nghe trâu bò đánh nhau vạ đến ruồi muỗi, liếc mắt nhìn nhau không nói một lời, vội vàng chuồn mất rồi.
Nhưng mà bọn hắn cho rằng chuồn mất liền không có chuyện gì thì có thể đặc biệt rất sai rồi ! Một người phúc hắc nào đó đã sớm ghi nhớ việc sáng nay vào trong lòng rồi, Sau ngày này, mỗi ngày của bọn hắn đều gặp tai họa rồi !
/107
|