Thôi bà tử cơ hồ sắp bị dọa đến tè ra quần.
Bà ta mấy ngày nay đều lòng vòng quanh khu vực ở gần Tập Phúc Tự chỗ cầu gỗ lớn, cầm tiền mời lão bà tử, tiểu nha đầu quét dọn trong chùa ăn mì vằn thắn, ăn được vài bữa, bà tử kia đã gọi bà ta Thôi muội tử, tiểu nha đầu gọi bà ta là bà nội, giống như người một nhà.
Ngày hôm đó bà ta thấy trong chùa miếu xua đuổi ngoại nhân, lại chứng kiến thân gia phu nhân Đào thị xuất hiện, Thôi bà tử đã biết có cửa.
Bà ta cố ý nói bụng không thoải mái, từ trong phòng hạ nhân của bà tử quét dọn lặng lẽ từ sau đầu đường nhỏ đi vòng qua phía sau tĩnh thất, dè dặt đem lỗ tai áp vào cửa sau nghe lén.
Bà ta cho rằng nhiều lắm là nghe được việc ngấm ngầm xấu xa gì, không lớn không nhỏ vừa vặn có thể lấy chút tiền thưởng từ chỗ Nhị nãi nãi, nhưng là bà ta thực không ngờ được thế nhưng lại nghe được thiên đại tin tức như vậy.
Thôi bà tử vốn là nói dối đau bụng, hiện tại trong lúc hoảng hốt là thực sự đau.
Bà ta thậm chí không dám trở lại nói với bà tử quét dọn một tiếng, liền lặng lẽ từ cửa sau dành cho hạ nhân đi ra ngoài, một đường chạy chậm trở về Bùi gia, thẳng đến sân nhỏ của Nhị nãi nãi.
*****
Bên trong Hàn Tùng Hiên.
Minh Kỳ đem một cái hộp khắc hoa nhỏ để ở trên bàn, mỉm cười nói: "Tiểu nhân may mắn không làm nhục mệnh."
Bùi Hành mở hộp, lấy ra văn khế bên trong, lật từng tờ một, đến lúc thấy được một tờ viết "Sao nhi", nghĩ đến từng nghe Nguyệt Thược nói qua nhũ danh trước đây gọi "Sao nhi", đến Lý gia mới bị đổi tên gọi Nguyệt Thược. Lại nhìn tuổi tác phía trên cũng đúng như hắn đoán, chỉ là vẫn chưa yên tâm, buổi tối trên lầu lúc chỉ còn hai người, Bùi Hành hỏi nàng, "Hoàn cảnh trong nhà ngươi ra sao, có mấy huynh đệ tỷ muội, cha mẹ tên gì?"
Nguyệt Thược kỳ thật có chút phát giác Bùi Hành để cho Minh Kỳ làm chuyện sau lưng, khuya hôm nay thừa dịp Vĩnh Tuyên hầu hạ Bùi Hành tắm rửa, gã sai vặt hầu ở phòng bên, lặng lẽ mở ra cái hộp nhỏ kia nhìn thoáng qua, xác nhận suy đoán của mình.
Trong nháy mắt đó, trong lòng nàng ngũ vị tạp trần, khó có thể miêu tả. Phảng phất như là ăn phải một trái quýt xanh vừa chua vừa chát, nhưng bên trong lại bọc một viên mật đường, chua xót còn chưa tản ra, tư vị ngọt ngào đã bao trùm bên trên, lan tràn ở khắp mọi nơi.
Nàng ngẩng đầu nhìn Bùi Hành một cái, chỉ thấy đối phương nghiêm túc nhìn nàng chăm chú, Nguyệt Thược sợ nét mặt của mình không đúng, không dấu vết nghiêng thân thể không nhìn Bùi Hành, một bên thanh âm thật thấp, làm như không có chuyện gì xảy ra trả lời: "Trong nhà là bán mì vằn thắn, cha gọi Lâm Đại Trung, nương họ Liễu, hai tỷ tỷ, một ca ca."
Bùi Hành nghe, xác định tờ văn khế kia chính là của nàng, trong nội tâm hài lòng, gật đầu nhẹ không hỏi thêm, chuẩn bị ngày mai để Minh Kỳ mang theo thủ tín của hắn đi quan phủ xử lý thủ tục tiêu trừ nô tịch, giải quyết sự tình ổn thỏa.
Nguyệt Thược ở một bên xõa tóc, từ trong gương đồng lặng lẽ nhìn Bùi Hành. Chỉ thấy hắn nửa nằm ở trên giường, chân dài vắt chéo, cầm sách suy tư.
Nàng không khỏi suy đoán đến suy nghĩ của hắn, hắn đang suy nghĩ gì đây?
Tứ gia có phải đang suy nghĩ tiêu nô tịch của nàng, sau đó đưa nàng về nhà, sau đó nạp nàng làm thiếp, như vậy nàng chính là xuất thân lương thiếp, tứ nãi nãi cũng không thể tùy ý đánh chửi làm nhục nàng quá đáng.
Hẳn là vậy.
Nàng cảm động và nhớ nhung phần tâm đau sủng này của Tứ gia, vô luận xem xét từ góc độ của Bùi Hành, hay là từ góc độ của người khác, hắn đã làm được rất nhiều.
Triều đại hiện thời không phóng khoáng, ngông nghênh như Hán Đường Ngụy Tấn, hoàng đế có thể cưới đào hát làm hoàng hậu, hoàng hậu sẽ luân lạc □□. Đại triều nhà Chu không nghiêm cẩn giống như tiền triều, chú ý lễ tiết, trói buộc nữ tử. Nhưng là còn có một chút thế tục không thành danh tập lễ.
Như hôn nhân chú ý môn đăng hộ đối; làm quan chú ý dựng thân giữ chính, nội ngoại kiêm tu*. Làm quan phong lưu không phải là chuyện gì sai, tương giao với hoa khôi ngược lại sẽ là câu chuyện được mọi người ca tụng, nhưng vì sắc đẹp mà bỏ bê chính thê thì không thể được, trừ phi không phải quý tộc tử đệ hoặc gia đình thương nhân, nếu không chỉ cần là sĩ nhân tấn thân khoa cử sẽ phải thời thời khắc khắc chú ý đến điểm này.
Không có đặc thù cơ duyên gì, để cho một công tử thế gia bỏ vợ cưới một đứa nha hoàn là mò trăng dưới nước, trong kịch bản cũng không dám hát khoa trương như vậy. Huống chi Bùi Hành lại một lòng quan lộ, lòng ôm chí lớn, vì một nha đầu mà cùng cách với thê tử hay là bỏ vợ đều là điểm nhơ rất lớn, trước khi thi đậu Tiến sĩ có thể bởi vì ô danh này mà mất tư cách đi thi, hoặc là dù cho có thể khảo trúng, tiền đồ làm quan cũng ảm đạm.
Hơn nữa, Bùi Hành không chỉ có một mình, phía sau hắn là một đại gia tộc, hắn làm chuyện gì cũng phải nghĩ đến cảm thụ của chư vị trưởng bối. Nếu hắn dám nói muốn kết hôn một nha đầu, phỏng đoán Bùi lão phu nhân sẽ nghẹn thở mà chết. Dù hắn không thích Lý Diệu Quỳnh, nàng ta vẫn là biểu muội ruột thịt của hắn, luôn có một phần thân tình như vậy ràng buộc tồn tại.
Rất nhiều toan tính và nhân tố như vậy, kiếp trước Phương Ngọc Dung rõ ràng nắm trong tay bí mật và nhược điểm lớn như vậy cũng không dám dùng hết. Đương nhiên ngoại trừ nàng ta có điều cố kỵ, còn có một nguyên nhân là một đêm kia nàng ta đưa canh giải rượu cho Bùi Hành uống, hai người đã có phu thê chi thực (ở kiếp trước).
Phương Ngọc Dung là người cực kỳ thực tế, nàng ta dù nói ngưỡng mộ Bùi Hành là nửa thật nửa giả, nhưng một khi thật sự có quan hệ, nàng ta đem toàn bộ tình cảm đặt vào, toàn tâm toàn ý suy nghĩ vì Bùi Hành, bởi vậy lúc sau làm việc do do dự dự, kết quả bỏ lỡ cơ hội tốt, rơi vào đường cùng chỉ đành phải làm thiếp.
Nhưng nàng ta cũng chiếm được những thứ nàng ta muốn, như cuộc sống phú quý vô song, như trưởng tử của nàng ta là Hầu gia tương lai.
Nguyệt Thược từng phát từng phát chải tóc của mình, suy nghĩ từ Phương Ngọc Dung bay trở về mưu đồ của bản thân, nàng suy tính từng phân đoạn thật nhỏ, nàng không nghĩ bản thân cũng giống như Phương Ngọc Dung kiếp trước, đánh cờ kém một chiêu vẫn thua.
Nàng khát vọng gả cho Tứ gia làm thê tử, loại * thường thường khiến cho bản thân nàng khiếp sợ, nàng biết rõ ý tưởng bình thường là nên đuổi đi Lý Diệu Quỳnh, sau đổi lại một chủ mẫu ôn hòa. Nhưng là nàng căn bản không cách nào tiếp nhận ý tưởng "Bình thường" này.
Về đêm, khi không cách nào chìm vào giấc ngủ, bản thân cũng kinh ngạc chính mình lại có tâm lớn như vậy, nói ra, người khác sẽ nói nàng đại nghịch bất đạo, ý nghĩ kỳ lạ, lòng tham không đáy.
Lúc nàng trùng sinh, tối chấp nhất chính là tìm Lý Diệu Quỳnh báo thù, muốn cho nàng ta cũng nhận thức tư vị chờ chết trên giường, nghĩ đến lúc nàng ta bị hành hạ hỏi một tiếng "Hối hận không?".
Nhưng là vừa nghĩ tới nàng căn bản không rõ nàng trả xong ân oán đời trước, có thể có cái gì "Hối hận" , chỉ sợ lòng tràn đầy oán hận căm hận chính mình vong ân bội nghĩa thôi.
Ngẫm lại báo thù như vậy có ý tứ gì, dù là nàng ta chết đi, bản thân sẽ thanh thản sao?
Nàng từ từ chuyển ý niệm trong đầu, mặc dù vẫn muốn báo thù, nhưng đã không giống ngay từ đầu dùng thủ đoạn báo thù kịch liệt như thế. Suy nghĩ một chút, chỉ cần kế hoạch trước mắt thành công, Lý Diệu Quỳnh nhất định sẽ hối hận cả đời, cả ngày lẫn đêm chịu đựng cảm giác thống khổ khi có bảo vật trong tay mà vứt bỏ, có lẽ sẽ thống khổ hơn so với giết nàng ta.
Mà chính nàng, khi đã phai nhạt cừu hận với Lý Diệu Quỳnh, con tim bất tri bất giác chuyển qua Bùi Hành, bảy năm thành quỷ làm bạn, hiện thời trùng sinh lại trải qua cuộc sống phu thê, ban ngày ấm áp, ban đêm triền miên.
Nàng bao nhiêu lần ân hận kiếp trước bản thân ngu ngốc, lúc ấy bị chuyện phòng the đau đớn hù dọa, một đôi mắt như mù nhìn không ra sủng ái và thân cận của Bùi Hành đối với nàng. Hiện thời mở ra mây mù thấy mặt trời, mới biết được trong cuộc đời nàng có được tình cảm nồng liệt nhất chính là đến từ người nam nhân trước mắt này.
Cha mẹ của nàng có thể bán nàng, huynh đệ tỷ muội không quen biết, Vương mụ mụ cay nghiệt vô tình huấn đạo nàng lớn lên, trung tâm với tiểu thư tâm địa sắt đá... Trong số đó, Bùi Hành đối đãi với nàng dụng tâm chân thật nhất.
Nguyệt Thược không biết rõ được phụ thân yêu thương là cảm thụ gì, nhưng là có đôi khi bị Bùi Hành xoa mũi vui đùa "Tiểu nha đầu", nàng có một loại cảm giác tràn ngập hạnh phúc.
Được Bùi Hành ôm vào trong ngực, lại là một loại tư vị khác không đồng dạng, có một loại là trưởng thành, được trở thành nữ nhân được nam nhân trìu mến yêu thương.
Bùi Hành sủng ái và thương yêu phảng phất như nước mưa, đổ vào con tim thiếu thốn yêu thương và khô khốc của nàng, cũng từng chút từng chút tiêu trừ lệ khí mà nàng tích lũy lúc thành quỷ, dần dần an tường và bình tĩnh lại, không giống như khi mới vừa trùng sinh có một loại cảm giác khống chế không nổi hận ý.
Nàng bắt đầu ảo tưởng tương lai gả cho Bùi Hành, muốn hoàn toàn có được hắn... Chỉ cần vừa nghĩ tới, sâu trong đáy lòng nàng sẽ tuôn ra một luồng rung động và thỏa mãn thật sâu.
Cho nên nàng biết rõ bí mật kia sẽ khiến cho sóng ngầm Bùi phủ bắt đầu khởi động, bí mật bại lộ ra sẽ có tổn thương thật lớn với Bùi Hành, nhưng vẫn phải làm, bởi vì chỉ có như vậy, nàng mới có cơ hội có được hắn thật hoàn chỉnh.
Đối với Bùi Hành mà nói, vô luận như thế nào hắn cũng sẽ có tương lai ánh sáng vạn trượng, nếu như nàng không làm như vậy, hắn dù có thể không biết rõ chân tướng xấu xí nhưng vẫn sẽ trở thành thiên chi kiêu tử, từng bước thăng chức. Hiện tại nàng muốn miễn cưỡng đem sự thật tàn nhẫn này dùng phương thức nhanh chóng nhất vạch trần ra, cho dù hắn cuối cùng vẫn có thể tìm được thứ hắn vốn nên có được, nhưng tổn thương của hắn thì những ngoại vật kia đền bù không được.
Nàng biết rõ này có bao nhiêu ích kỷ hèn hạ, nửa đêm tỉnh mộng, nàng lệ rơi đầy mặt, cũng chán ghét bản thân có nội tâm xấu xí.
Nhìn đi, nàng còn không bằng bản thân đời trước.
Đời trước ít nhất nàng có trung, có thuần khiết, có thiện lương. Mặc dù hồn nhiên là do nàng thấy không rõ thực tế, thiện lương là nàng đặt ở sai người, tận trung với chủ nhân lại là muốn mạng của nàng.
Nhưng là đời này nàng thấy rõ hết thảy lại lợi dụng lừa gạt người thật sự yêu nàng. Nàng biết rõ Bùi Hành thích mình, liền giả bộ hồn nhiên nhuyễn nhu để hắn thích, để cho hắn càng ngày càng yêu thương chính mình. Nàng thậm chí cố ý dùng thân thể đi nịnh nọt hắn, rõ ràng chính mình không thích, còn giả bộ say mê đón ý nói hùa.
Nàng đang dùng giả tạo để đổi chân thật.
Bùi Hành thấy Nguyệt Thược cuối cùng chải tóc xong, thiếu nữ để xõa tóc dài đen bóng, mặc trung y nguyệt sắc đứng ở nơi đó, không thổi đèn, mắt to xinh đẹp sâu kín nhìn hắn.
Bùi Hành kỳ thật hôm nay không có cái ý nghĩ này, trong đầu hắn nghĩ vẫn là chuyện người nhà của Nguyệt Thược, muốn hỏi một chút cho rõ ràng hoàn cảnh trong nhà nàng, cha mẹ đối đãi nàng thế nào, nhưng sau một lúc Nguyệt Thược xấu hổ ở trước mặt hắn, thế nhưng chậm chạp thoát đi quần áo trong, lộ ra cái yếm đỏ thẫm thêu thủy tiên, đôi chân trắng noãn trơn mượt...
Cổ họng hắn khẽ nhúc nhích, sách trong tay không ý thức để xuống, ép vào trong chăn lụa xanh thẳm.
Nguyệt Thược quay đầu, ở dưới ánh đèn cười một tiếng với hắn, thiếu nữ ở Hàn Tùng Hiên được ăn ngon mặc đẹp, giờ khắc này xinh đẹp kinh người.
"Tứ gia, ngài thích không?"
Bùi Hành ý thức được nha đầu kia đang dụ dỗ hắn, không khỏi cảm thấy vừa kích thích vừa mới lạ, nha đầu kia bình thường đốt đèn làm việc đều nũng nịu mềm giọng cầu xin không để cho, hôm nay bị cái gì kích thích?
Nhưng là quản nhiều như vậy làm gì, hiếm khi được mỹ nhân thi ân, ánh mắt Bùi Hành tĩnh mịch, sâu bên trong là dung nham sáng quắc, hắn nhìn Nguyệt Thược, ánh mắt cực kỳ xâm lược nhìn khắp toàn thân thiếu nữ.
"Gia thấy không rõ, ngươi đến để cho gia nhìn kỹ xem có thích hay không..."
Nguyệt Thược chỉ mặc một cái yếm đỏ thẫm, lỗ tai và khuôn mặt đều đỏ, nhưng vẫn ra vẻ rất bình tĩnh, nói: "Thấy không rõ thì quên đi, người ta đêm nay trở về trong phòng ngủ, Tứ gia gần đây sự tình bận rộn, vẫn là đi ngủ sớm một chút đi."
Bùi Hành phía dưới đã cao cao ngất khởi, cứng rắn đến đau đớn, toàn thân lại nóng rực khó nhịn, làm sao có thể thả Nguyệt Thược đi. Hơn nữa rõ ràng là Nguyệt Thược cố ý khiêu khích, này đốt lửa xong rồi chạy, bướng bỉnh như vậy, khiến cho hắn dở khóc dở cười, "Xấu nha đầu, cố ý chọc gia." Hắn đứng dậy, chân dài bước tới kéo Nguyệt Thược.
Nguyệt Thược né hai cái, "Đừng, người ta trở về phòng thôi..."
Bùi Hành cuối cùng bắt lấy được con cá trơn mượt này, nhe răng hù dọa nàng, "Cho ngươi gan lớn trêu gia, đêm nay không tha cho ngươi..."
Bùi Hành bị trêu chọc toàn thân như lửa, đè nặng Nguyệt Thược giống như dã thú đói bụng hơn mười ngày chưa ăn, không biết thoả mãn.
Kể từ khi Bùi Hành phát hiện Nguyệt Thược hết sức nhẫn nại, đây là lần đầu tiên Bùi Hành tùy ý chính mình làm càn phát tiết, thỏa mãn bản thân.
Mà hắn không biết rõ, đây chính là Nguyệt Thược áy náy đền bù cho hắn.
* Tư tưởng đạo đức trong Chu Dịch nói về đạo làm người quân tử, phải chú trọng bồi dưỡng cả trong và ngoài.
Bà ta mấy ngày nay đều lòng vòng quanh khu vực ở gần Tập Phúc Tự chỗ cầu gỗ lớn, cầm tiền mời lão bà tử, tiểu nha đầu quét dọn trong chùa ăn mì vằn thắn, ăn được vài bữa, bà tử kia đã gọi bà ta Thôi muội tử, tiểu nha đầu gọi bà ta là bà nội, giống như người một nhà.
Ngày hôm đó bà ta thấy trong chùa miếu xua đuổi ngoại nhân, lại chứng kiến thân gia phu nhân Đào thị xuất hiện, Thôi bà tử đã biết có cửa.
Bà ta cố ý nói bụng không thoải mái, từ trong phòng hạ nhân của bà tử quét dọn lặng lẽ từ sau đầu đường nhỏ đi vòng qua phía sau tĩnh thất, dè dặt đem lỗ tai áp vào cửa sau nghe lén.
Bà ta cho rằng nhiều lắm là nghe được việc ngấm ngầm xấu xa gì, không lớn không nhỏ vừa vặn có thể lấy chút tiền thưởng từ chỗ Nhị nãi nãi, nhưng là bà ta thực không ngờ được thế nhưng lại nghe được thiên đại tin tức như vậy.
Thôi bà tử vốn là nói dối đau bụng, hiện tại trong lúc hoảng hốt là thực sự đau.
Bà ta thậm chí không dám trở lại nói với bà tử quét dọn một tiếng, liền lặng lẽ từ cửa sau dành cho hạ nhân đi ra ngoài, một đường chạy chậm trở về Bùi gia, thẳng đến sân nhỏ của Nhị nãi nãi.
*****
Bên trong Hàn Tùng Hiên.
Minh Kỳ đem một cái hộp khắc hoa nhỏ để ở trên bàn, mỉm cười nói: "Tiểu nhân may mắn không làm nhục mệnh."
Bùi Hành mở hộp, lấy ra văn khế bên trong, lật từng tờ một, đến lúc thấy được một tờ viết "Sao nhi", nghĩ đến từng nghe Nguyệt Thược nói qua nhũ danh trước đây gọi "Sao nhi", đến Lý gia mới bị đổi tên gọi Nguyệt Thược. Lại nhìn tuổi tác phía trên cũng đúng như hắn đoán, chỉ là vẫn chưa yên tâm, buổi tối trên lầu lúc chỉ còn hai người, Bùi Hành hỏi nàng, "Hoàn cảnh trong nhà ngươi ra sao, có mấy huynh đệ tỷ muội, cha mẹ tên gì?"
Nguyệt Thược kỳ thật có chút phát giác Bùi Hành để cho Minh Kỳ làm chuyện sau lưng, khuya hôm nay thừa dịp Vĩnh Tuyên hầu hạ Bùi Hành tắm rửa, gã sai vặt hầu ở phòng bên, lặng lẽ mở ra cái hộp nhỏ kia nhìn thoáng qua, xác nhận suy đoán của mình.
Trong nháy mắt đó, trong lòng nàng ngũ vị tạp trần, khó có thể miêu tả. Phảng phất như là ăn phải một trái quýt xanh vừa chua vừa chát, nhưng bên trong lại bọc một viên mật đường, chua xót còn chưa tản ra, tư vị ngọt ngào đã bao trùm bên trên, lan tràn ở khắp mọi nơi.
Nàng ngẩng đầu nhìn Bùi Hành một cái, chỉ thấy đối phương nghiêm túc nhìn nàng chăm chú, Nguyệt Thược sợ nét mặt của mình không đúng, không dấu vết nghiêng thân thể không nhìn Bùi Hành, một bên thanh âm thật thấp, làm như không có chuyện gì xảy ra trả lời: "Trong nhà là bán mì vằn thắn, cha gọi Lâm Đại Trung, nương họ Liễu, hai tỷ tỷ, một ca ca."
Bùi Hành nghe, xác định tờ văn khế kia chính là của nàng, trong nội tâm hài lòng, gật đầu nhẹ không hỏi thêm, chuẩn bị ngày mai để Minh Kỳ mang theo thủ tín của hắn đi quan phủ xử lý thủ tục tiêu trừ nô tịch, giải quyết sự tình ổn thỏa.
Nguyệt Thược ở một bên xõa tóc, từ trong gương đồng lặng lẽ nhìn Bùi Hành. Chỉ thấy hắn nửa nằm ở trên giường, chân dài vắt chéo, cầm sách suy tư.
Nàng không khỏi suy đoán đến suy nghĩ của hắn, hắn đang suy nghĩ gì đây?
Tứ gia có phải đang suy nghĩ tiêu nô tịch của nàng, sau đó đưa nàng về nhà, sau đó nạp nàng làm thiếp, như vậy nàng chính là xuất thân lương thiếp, tứ nãi nãi cũng không thể tùy ý đánh chửi làm nhục nàng quá đáng.
Hẳn là vậy.
Nàng cảm động và nhớ nhung phần tâm đau sủng này của Tứ gia, vô luận xem xét từ góc độ của Bùi Hành, hay là từ góc độ của người khác, hắn đã làm được rất nhiều.
Triều đại hiện thời không phóng khoáng, ngông nghênh như Hán Đường Ngụy Tấn, hoàng đế có thể cưới đào hát làm hoàng hậu, hoàng hậu sẽ luân lạc □□. Đại triều nhà Chu không nghiêm cẩn giống như tiền triều, chú ý lễ tiết, trói buộc nữ tử. Nhưng là còn có một chút thế tục không thành danh tập lễ.
Như hôn nhân chú ý môn đăng hộ đối; làm quan chú ý dựng thân giữ chính, nội ngoại kiêm tu*. Làm quan phong lưu không phải là chuyện gì sai, tương giao với hoa khôi ngược lại sẽ là câu chuyện được mọi người ca tụng, nhưng vì sắc đẹp mà bỏ bê chính thê thì không thể được, trừ phi không phải quý tộc tử đệ hoặc gia đình thương nhân, nếu không chỉ cần là sĩ nhân tấn thân khoa cử sẽ phải thời thời khắc khắc chú ý đến điểm này.
Không có đặc thù cơ duyên gì, để cho một công tử thế gia bỏ vợ cưới một đứa nha hoàn là mò trăng dưới nước, trong kịch bản cũng không dám hát khoa trương như vậy. Huống chi Bùi Hành lại một lòng quan lộ, lòng ôm chí lớn, vì một nha đầu mà cùng cách với thê tử hay là bỏ vợ đều là điểm nhơ rất lớn, trước khi thi đậu Tiến sĩ có thể bởi vì ô danh này mà mất tư cách đi thi, hoặc là dù cho có thể khảo trúng, tiền đồ làm quan cũng ảm đạm.
Hơn nữa, Bùi Hành không chỉ có một mình, phía sau hắn là một đại gia tộc, hắn làm chuyện gì cũng phải nghĩ đến cảm thụ của chư vị trưởng bối. Nếu hắn dám nói muốn kết hôn một nha đầu, phỏng đoán Bùi lão phu nhân sẽ nghẹn thở mà chết. Dù hắn không thích Lý Diệu Quỳnh, nàng ta vẫn là biểu muội ruột thịt của hắn, luôn có một phần thân tình như vậy ràng buộc tồn tại.
Rất nhiều toan tính và nhân tố như vậy, kiếp trước Phương Ngọc Dung rõ ràng nắm trong tay bí mật và nhược điểm lớn như vậy cũng không dám dùng hết. Đương nhiên ngoại trừ nàng ta có điều cố kỵ, còn có một nguyên nhân là một đêm kia nàng ta đưa canh giải rượu cho Bùi Hành uống, hai người đã có phu thê chi thực (ở kiếp trước).
Phương Ngọc Dung là người cực kỳ thực tế, nàng ta dù nói ngưỡng mộ Bùi Hành là nửa thật nửa giả, nhưng một khi thật sự có quan hệ, nàng ta đem toàn bộ tình cảm đặt vào, toàn tâm toàn ý suy nghĩ vì Bùi Hành, bởi vậy lúc sau làm việc do do dự dự, kết quả bỏ lỡ cơ hội tốt, rơi vào đường cùng chỉ đành phải làm thiếp.
Nhưng nàng ta cũng chiếm được những thứ nàng ta muốn, như cuộc sống phú quý vô song, như trưởng tử của nàng ta là Hầu gia tương lai.
Nguyệt Thược từng phát từng phát chải tóc của mình, suy nghĩ từ Phương Ngọc Dung bay trở về mưu đồ của bản thân, nàng suy tính từng phân đoạn thật nhỏ, nàng không nghĩ bản thân cũng giống như Phương Ngọc Dung kiếp trước, đánh cờ kém một chiêu vẫn thua.
Nàng khát vọng gả cho Tứ gia làm thê tử, loại * thường thường khiến cho bản thân nàng khiếp sợ, nàng biết rõ ý tưởng bình thường là nên đuổi đi Lý Diệu Quỳnh, sau đổi lại một chủ mẫu ôn hòa. Nhưng là nàng căn bản không cách nào tiếp nhận ý tưởng "Bình thường" này.
Về đêm, khi không cách nào chìm vào giấc ngủ, bản thân cũng kinh ngạc chính mình lại có tâm lớn như vậy, nói ra, người khác sẽ nói nàng đại nghịch bất đạo, ý nghĩ kỳ lạ, lòng tham không đáy.
Lúc nàng trùng sinh, tối chấp nhất chính là tìm Lý Diệu Quỳnh báo thù, muốn cho nàng ta cũng nhận thức tư vị chờ chết trên giường, nghĩ đến lúc nàng ta bị hành hạ hỏi một tiếng "Hối hận không?".
Nhưng là vừa nghĩ tới nàng căn bản không rõ nàng trả xong ân oán đời trước, có thể có cái gì "Hối hận" , chỉ sợ lòng tràn đầy oán hận căm hận chính mình vong ân bội nghĩa thôi.
Ngẫm lại báo thù như vậy có ý tứ gì, dù là nàng ta chết đi, bản thân sẽ thanh thản sao?
Nàng từ từ chuyển ý niệm trong đầu, mặc dù vẫn muốn báo thù, nhưng đã không giống ngay từ đầu dùng thủ đoạn báo thù kịch liệt như thế. Suy nghĩ một chút, chỉ cần kế hoạch trước mắt thành công, Lý Diệu Quỳnh nhất định sẽ hối hận cả đời, cả ngày lẫn đêm chịu đựng cảm giác thống khổ khi có bảo vật trong tay mà vứt bỏ, có lẽ sẽ thống khổ hơn so với giết nàng ta.
Mà chính nàng, khi đã phai nhạt cừu hận với Lý Diệu Quỳnh, con tim bất tri bất giác chuyển qua Bùi Hành, bảy năm thành quỷ làm bạn, hiện thời trùng sinh lại trải qua cuộc sống phu thê, ban ngày ấm áp, ban đêm triền miên.
Nàng bao nhiêu lần ân hận kiếp trước bản thân ngu ngốc, lúc ấy bị chuyện phòng the đau đớn hù dọa, một đôi mắt như mù nhìn không ra sủng ái và thân cận của Bùi Hành đối với nàng. Hiện thời mở ra mây mù thấy mặt trời, mới biết được trong cuộc đời nàng có được tình cảm nồng liệt nhất chính là đến từ người nam nhân trước mắt này.
Cha mẹ của nàng có thể bán nàng, huynh đệ tỷ muội không quen biết, Vương mụ mụ cay nghiệt vô tình huấn đạo nàng lớn lên, trung tâm với tiểu thư tâm địa sắt đá... Trong số đó, Bùi Hành đối đãi với nàng dụng tâm chân thật nhất.
Nguyệt Thược không biết rõ được phụ thân yêu thương là cảm thụ gì, nhưng là có đôi khi bị Bùi Hành xoa mũi vui đùa "Tiểu nha đầu", nàng có một loại cảm giác tràn ngập hạnh phúc.
Được Bùi Hành ôm vào trong ngực, lại là một loại tư vị khác không đồng dạng, có một loại là trưởng thành, được trở thành nữ nhân được nam nhân trìu mến yêu thương.
Bùi Hành sủng ái và thương yêu phảng phất như nước mưa, đổ vào con tim thiếu thốn yêu thương và khô khốc của nàng, cũng từng chút từng chút tiêu trừ lệ khí mà nàng tích lũy lúc thành quỷ, dần dần an tường và bình tĩnh lại, không giống như khi mới vừa trùng sinh có một loại cảm giác khống chế không nổi hận ý.
Nàng bắt đầu ảo tưởng tương lai gả cho Bùi Hành, muốn hoàn toàn có được hắn... Chỉ cần vừa nghĩ tới, sâu trong đáy lòng nàng sẽ tuôn ra một luồng rung động và thỏa mãn thật sâu.
Cho nên nàng biết rõ bí mật kia sẽ khiến cho sóng ngầm Bùi phủ bắt đầu khởi động, bí mật bại lộ ra sẽ có tổn thương thật lớn với Bùi Hành, nhưng vẫn phải làm, bởi vì chỉ có như vậy, nàng mới có cơ hội có được hắn thật hoàn chỉnh.
Đối với Bùi Hành mà nói, vô luận như thế nào hắn cũng sẽ có tương lai ánh sáng vạn trượng, nếu như nàng không làm như vậy, hắn dù có thể không biết rõ chân tướng xấu xí nhưng vẫn sẽ trở thành thiên chi kiêu tử, từng bước thăng chức. Hiện tại nàng muốn miễn cưỡng đem sự thật tàn nhẫn này dùng phương thức nhanh chóng nhất vạch trần ra, cho dù hắn cuối cùng vẫn có thể tìm được thứ hắn vốn nên có được, nhưng tổn thương của hắn thì những ngoại vật kia đền bù không được.
Nàng biết rõ này có bao nhiêu ích kỷ hèn hạ, nửa đêm tỉnh mộng, nàng lệ rơi đầy mặt, cũng chán ghét bản thân có nội tâm xấu xí.
Nhìn đi, nàng còn không bằng bản thân đời trước.
Đời trước ít nhất nàng có trung, có thuần khiết, có thiện lương. Mặc dù hồn nhiên là do nàng thấy không rõ thực tế, thiện lương là nàng đặt ở sai người, tận trung với chủ nhân lại là muốn mạng của nàng.
Nhưng là đời này nàng thấy rõ hết thảy lại lợi dụng lừa gạt người thật sự yêu nàng. Nàng biết rõ Bùi Hành thích mình, liền giả bộ hồn nhiên nhuyễn nhu để hắn thích, để cho hắn càng ngày càng yêu thương chính mình. Nàng thậm chí cố ý dùng thân thể đi nịnh nọt hắn, rõ ràng chính mình không thích, còn giả bộ say mê đón ý nói hùa.
Nàng đang dùng giả tạo để đổi chân thật.
Bùi Hành thấy Nguyệt Thược cuối cùng chải tóc xong, thiếu nữ để xõa tóc dài đen bóng, mặc trung y nguyệt sắc đứng ở nơi đó, không thổi đèn, mắt to xinh đẹp sâu kín nhìn hắn.
Bùi Hành kỳ thật hôm nay không có cái ý nghĩ này, trong đầu hắn nghĩ vẫn là chuyện người nhà của Nguyệt Thược, muốn hỏi một chút cho rõ ràng hoàn cảnh trong nhà nàng, cha mẹ đối đãi nàng thế nào, nhưng sau một lúc Nguyệt Thược xấu hổ ở trước mặt hắn, thế nhưng chậm chạp thoát đi quần áo trong, lộ ra cái yếm đỏ thẫm thêu thủy tiên, đôi chân trắng noãn trơn mượt...
Cổ họng hắn khẽ nhúc nhích, sách trong tay không ý thức để xuống, ép vào trong chăn lụa xanh thẳm.
Nguyệt Thược quay đầu, ở dưới ánh đèn cười một tiếng với hắn, thiếu nữ ở Hàn Tùng Hiên được ăn ngon mặc đẹp, giờ khắc này xinh đẹp kinh người.
"Tứ gia, ngài thích không?"
Bùi Hành ý thức được nha đầu kia đang dụ dỗ hắn, không khỏi cảm thấy vừa kích thích vừa mới lạ, nha đầu kia bình thường đốt đèn làm việc đều nũng nịu mềm giọng cầu xin không để cho, hôm nay bị cái gì kích thích?
Nhưng là quản nhiều như vậy làm gì, hiếm khi được mỹ nhân thi ân, ánh mắt Bùi Hành tĩnh mịch, sâu bên trong là dung nham sáng quắc, hắn nhìn Nguyệt Thược, ánh mắt cực kỳ xâm lược nhìn khắp toàn thân thiếu nữ.
"Gia thấy không rõ, ngươi đến để cho gia nhìn kỹ xem có thích hay không..."
Nguyệt Thược chỉ mặc một cái yếm đỏ thẫm, lỗ tai và khuôn mặt đều đỏ, nhưng vẫn ra vẻ rất bình tĩnh, nói: "Thấy không rõ thì quên đi, người ta đêm nay trở về trong phòng ngủ, Tứ gia gần đây sự tình bận rộn, vẫn là đi ngủ sớm một chút đi."
Bùi Hành phía dưới đã cao cao ngất khởi, cứng rắn đến đau đớn, toàn thân lại nóng rực khó nhịn, làm sao có thể thả Nguyệt Thược đi. Hơn nữa rõ ràng là Nguyệt Thược cố ý khiêu khích, này đốt lửa xong rồi chạy, bướng bỉnh như vậy, khiến cho hắn dở khóc dở cười, "Xấu nha đầu, cố ý chọc gia." Hắn đứng dậy, chân dài bước tới kéo Nguyệt Thược.
Nguyệt Thược né hai cái, "Đừng, người ta trở về phòng thôi..."
Bùi Hành cuối cùng bắt lấy được con cá trơn mượt này, nhe răng hù dọa nàng, "Cho ngươi gan lớn trêu gia, đêm nay không tha cho ngươi..."
Bùi Hành bị trêu chọc toàn thân như lửa, đè nặng Nguyệt Thược giống như dã thú đói bụng hơn mười ngày chưa ăn, không biết thoả mãn.
Kể từ khi Bùi Hành phát hiện Nguyệt Thược hết sức nhẫn nại, đây là lần đầu tiên Bùi Hành tùy ý chính mình làm càn phát tiết, thỏa mãn bản thân.
Mà hắn không biết rõ, đây chính là Nguyệt Thược áy náy đền bù cho hắn.
* Tư tưởng đạo đức trong Chu Dịch nói về đạo làm người quân tử, phải chú trọng bồi dưỡng cả trong và ngoài.
/46
|