Tiểu Thiếu Gia Dựa Vào Mỹ Mạo Hoành Hành Toàn Hệ Thống
Chương 24 - Bá tổng hai nhân cách x chim hoàng yến nhỏ xinh đẹp 24
/47
|
Tác giả: Toàn Cơ Phu Nhân
Edit: Gấu Trắng
___________________24
Chỉ có trên Wattpad
Trong thâm tâm Khương Lạc Lạc luôn mắng đối phương là tên háo sắc, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười ngoan ngoãn, ngồi vào trong lòng ngực đối phương.
Phó Đình Xuyên mở tài liệu ra, hơi cau mày, thỉnh thoảng quét số liệu trên máy tính, rồi lại cúi đầu đối chiếu với bản báo cáo, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc và tập trung.
Còn tay hắn thì ôm lấy Khương Lạc Lạc như là ôm thú nhồi bông.
Khương Lạc Lạc đóng vai thú nhồi bông cúi đầu theo hắn nhìn tài liệu, đáng tiếc là cậu không hiểu gì hết, nên lại bắt đầu lấy điện thoại di động ra mua sắm.
Ốp lưng điện thoại của cậu nhìn không đẹp, gần đây trên mạng có trend ốp lưng dán keo, cậu cũng muốn mua hai cái!
Bàn tay Phó Đình Xuyên đặt trên eo cậu siết chặt, Khương Lạc Lạc nhìn đối phương nhấc vạt áo của mình lên, thành thạo mà đưa tay đi vào trong, trong lòng nhất thời rầu rĩ——
Cậu muốn mua năm cái!
Phải trả thù tên cẩu nam nhân luôn muốn chiếm tiện nghi cậu!
Phó Đình Xuyên kí xong trang cuối cùng, nhìn người đang ngồi trong lòng ngực mình.
Một đôi môi đỏ mọng mím chặt, hàm răng cắn môi dưới, lông mi cong vút chớp chớp, ánh mắt đang nhìn chằm chằm màn hình, trên màn hình là khuôn mặt của một người đàn ông, õng ẹo tạo dáng, đang muốn bán cái gì đó.
Phó Đình Xuyên cười lạnh.
Ha!
Khương Lạc Lạc quả nhiên chỉ yêu tiền của hắn, luôn cầm tiền của hắn mà không ngừng đưa cho người đàn ông khác!
Trên cổ truyền đến cảm giác tê dại, như là bị những con kiến nhỏ cắn, Khương Lạc Lạc trong lúc nhất thời không kịp phòng bị, nhẹ nhàng thở một hơi, thì lập tức cảm thấy chỗ mình ngồi có biến hóa lớn.
Khương Lạc Lạc cả kinh, điện thoại “Bang” một tiếng rớt trên mặt bàn, cả người bị khiêng lên, đi đến cửa phòng trong.
“Phó Đình Xuyên!”
Phó Đình Xuyên đá văng cửa phòng ra, dường như rất bất mãn với xưng hô của cậu: “Gọi chồng.”
Thân thể nhẹ nhàng bị ném lên giường, giọng nói trong miệng Khương Lạc Lạc theo nệm mà run run“ Chồng ~”
Phó Đình Xuyên vỗ vỗ mặt cậu, duỗi tay cởi thắt lưng: “Ừ, chồng thương em.”
Khương Lạc Lạc nắm chặt thắt lưng thương lượng cùng hắn: “Buổi tối! Chờ đến buổi tối được không, bây giờ eo em đau như muốn gãy ra luôn! Thiệt á!”
Phó Đình Xuyên cởi nửa ngày, thắt lưng của hắn không biết bị làm sao mà thắt thành nút chết, nghe giọng nói không tình nguyện của Khương Lạc Lạc, Phó Đình Xuyên đột nhiên ngừng lại, ngước mắt nhìn cậu một cái, lặp lại nói: “Eo đau như muốn gãy?”
Khương Lạc Lạc điên cuồng gật đầu nhỏ, khuôn mặt mềm mại như bánh bao đặc biệt ủy khuất: “Chồng ơi~ eo đau ~ rất đau ~”
“Cũng được”
Phó Đình Xuyên từ bỏ đấu tranh cùng thắt lưng của hắn, bàn tay to sờ lên mặt đối phương, dùng ngón cái cùng ngón trỏ nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt nhỏ.
Nhìn ánh mắt nguy hiểm cùng ý xấu rõ ràng của hắn, đáy lòng Khương Lạc Lạc dâng lên một dự cảm cực kì không tốt.
Nam nhân hơi cúi người nhìn cậu, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua môi cậu, “Dùng chỗ này cũng như nhau.”
Khương Lạc Lạc kinh hãi mà trợn tròn đôi mắt, ánh mắt sợ hãi nhìn lướt qua khuôn mặt Phó Đình Xuyên, có thể thấy rõ bộ dáng khiếp sợ trong con ngươi không gợn sóng ấy.
Nhìn bộ dáng như gặp kẻ địch đáng gờm của cậu, Phó Đình Xuyên càng muốn chọc cậu.
Hắn để sát vào một chút, Khương Lạc Lạc đột nhiên đột nhiên bịt kín miệng mình,từ khe hở ngón tay truyền ra giọng nói ngọt ngào, đặc biệt đáng thương: “Chồng ~”
Con ngươi trong trẻo ẩm ướt một lớp nước, lắp bắp mà làm nũng.
Đầu quả tim như bị cái đuôi mèo nhỏ quét qua, có cảm giác khó tả.
Phó Đình Xuyên cùng cậu nằm ở trên giường, ôm chặt người vào trong lòng ngực.
Hơi thở kiềm nén phả vào bả vai cậu, Phó Đình Xuyên xoa mặt cậu, lại lưu luyến mà hôn lên má cậu, “Vậy buổi tối.”
Khương Lạc Lạc thở phào một hơi, hai tay nhỏ nắm lấy cổ áo vest của Phó Đình Xuyên, giữ chặt.
Phó Đình Xuyên vùi vào xương quai xanh của cậu, “Chồng em bây giờ khó chịu như vậy, buổi tối em tính báo đáp tôi thế nào đây?”
Khương Lạc Lạc “Ừmmmmmm……” kéo dài nửa ngày, vẫn chưa “ừm” xong.
Xương quai xanh vừa ngứa ngáy vừa tê dại, Phó Đình Xuyên cắn một cái rồi chống người đứng dậy: “Đi thôi!”
……
Dây dưa dây cà cả một giờ cơm trưa, bá tổng Phó Đình Xuyên như bị trúng tà, nhất quyết phải ôm Khương Lạc Lạc ở trên đùi đút cậu ăn cơm.
Kết quả không phải múc canh quá nóng đến phỏng miệng, thì chính là gắp thịt cá có xương bên trong, hoặc là tưởng miếng gừng là miếng khoai tây vụn đút vào miệng Khương Lạc Lạc, hoặc là gắp một đũa gà cay nhưng chỉ có ớt cay chứ không có gà……
Đồ ăn trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống, thì một đũa đồ ăn khác đã được đút qua.
Một bữa cơm Khương Lạc Lạc khóc không ra nước mắt, trong lòng lăn qua lộn lại mắng bá tổng Phó Đình Xuyên 800 câu.
Ăn xong, Phó Đình Xuyên buông đũa xuống, vẻ mặt thâm tình mà nhìn cái miệng nhỏ đỏ bừng của Khương Lạc Lạc: “Cảm động không? Đây là lần đầu tiên tôi đút người khác ăn cơm, em có chút cảm giác rung động nào không?”
Khương Lạc Lạc: “……”
Khương Lạc Lạc vất vả mà nuốt thứ trong miệng xuống, cổ họng bị cay nên giọng nói có chút khàn, “Nói thật, có phải anh muốn em bị sặc chết không?”
Vẻ mặt bình tĩnh của Phó Đình Xuyên có chút rạn nứt, hắn ôm Khương Lạc Lạc từ trên đùi xuống đặt ở một bên, âm thầm mở trang web “Làm thế nào để nuôi chim hoàng yến” lên rồi đánh giá 1 sao.
Bài viết rác rưởi, gây hiểu lầm, thật quá đáng!
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, trợ lý Tiểu Lưu đẩy cửa tiến vào, bắt đầu báo cáo công việc buổi chiều mà Phó Đình Xuyên muốn xử lý.
Khương Lạc Lạc chán nản ngồi ở bên cạnh Phó Đình Xuyên, hai tay chống cằm, rất nhanh đã bị thứ màu vàng lấp lánh trên cổ tay Tiểu Lưu hấp dẫn.
Phó Đình Xuyên theo ánh mắt cậu nhìn qua, hướng cằm tới cổ tay Tiểu Lưu: “Cậu mua ở đâu vậy?”
Tiểu Lưu vén tay áo, lộ ra chiếc vòng tay được đan từ năm sợi dây đỏ xâu vào một chiếc bùa may mắn hình con bò vàng, “Là bạn gái tôi tự đan, cô ấy nói năm nay là năm bổn mạng của tôi, mang cái này để trừ tà; hai chúng tôi vẫn đang yêu xa, cô ấy nói đeo cái này giống như cô ấy đang ở bên cạnh đồng hành cùng tôi.”
Tiểu Lưu vừa nói chuyện vừa sờ sợi dây đỏ trên cổ tay, có chút ngượng ngùng lại có chút khoe khoang mà giải thích: “Cô ấy có hơi ngốc, đan lại rồi tháo ra, mất hơn một tuần mới làm xong nó cho tôi.”
Phó Đình Xuyên nghe vậy, ngoái đầu nhìn lại nhìn thoáng qua Khương Lạc Lạc đang nâng mặt nghe kể chuyện.
Hắn duỗi tay ra, bàn tay to lớn dừng ở trước mắt Khương Lạc Lạc: “Em cũng đan cho tôi một cái đi.”
Phó Đình Xuyên nhíu mày: “Sao, không muốn à?”
Khương Lạc Lạc nghiêng đầu trông mong mà nhìn hắn, ngoan ngoãn không chịu nỗi: “ Nhưng mà em rất ngốc.”
Phó Đình Xuyên sờ đầu cậu: “Không vội, em cứ từ từ mà học”
Sau khi ra khỏi văn phòng, Khương Lạc Lạc tức giận mà nhảy vào thang máy, vung nắm đấm vào cửa thang máy đang dần đóng lại, giận dữ nói: “Tư bản chủ nghĩa độc ác, bóc lột người quá đáng!”
“Tôi đã bị anh lăn lộn muốn chết rồi anh còn bắt tôi học đan vòng tay!”
“Đi chết đi cẩu nam nhân!”
Trong văn phòng chủ tịch, Phó Đình Xuyên nhìn Khương Lạc Lạc đang gương nanh múa vuốt trên camera giám sát:
“……”
Edit: Gấu Trắng
___________________24
Chỉ có trên Wattpad
Trong thâm tâm Khương Lạc Lạc luôn mắng đối phương là tên háo sắc, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười ngoan ngoãn, ngồi vào trong lòng ngực đối phương.
Phó Đình Xuyên mở tài liệu ra, hơi cau mày, thỉnh thoảng quét số liệu trên máy tính, rồi lại cúi đầu đối chiếu với bản báo cáo, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc và tập trung.
Còn tay hắn thì ôm lấy Khương Lạc Lạc như là ôm thú nhồi bông.
Khương Lạc Lạc đóng vai thú nhồi bông cúi đầu theo hắn nhìn tài liệu, đáng tiếc là cậu không hiểu gì hết, nên lại bắt đầu lấy điện thoại di động ra mua sắm.
Ốp lưng điện thoại của cậu nhìn không đẹp, gần đây trên mạng có trend ốp lưng dán keo, cậu cũng muốn mua hai cái!
Bàn tay Phó Đình Xuyên đặt trên eo cậu siết chặt, Khương Lạc Lạc nhìn đối phương nhấc vạt áo của mình lên, thành thạo mà đưa tay đi vào trong, trong lòng nhất thời rầu rĩ——
Cậu muốn mua năm cái!
Phải trả thù tên cẩu nam nhân luôn muốn chiếm tiện nghi cậu!
Phó Đình Xuyên kí xong trang cuối cùng, nhìn người đang ngồi trong lòng ngực mình.
Một đôi môi đỏ mọng mím chặt, hàm răng cắn môi dưới, lông mi cong vút chớp chớp, ánh mắt đang nhìn chằm chằm màn hình, trên màn hình là khuôn mặt của một người đàn ông, õng ẹo tạo dáng, đang muốn bán cái gì đó.
Phó Đình Xuyên cười lạnh.
Ha!
Khương Lạc Lạc quả nhiên chỉ yêu tiền của hắn, luôn cầm tiền của hắn mà không ngừng đưa cho người đàn ông khác!
Trên cổ truyền đến cảm giác tê dại, như là bị những con kiến nhỏ cắn, Khương Lạc Lạc trong lúc nhất thời không kịp phòng bị, nhẹ nhàng thở một hơi, thì lập tức cảm thấy chỗ mình ngồi có biến hóa lớn.
Khương Lạc Lạc cả kinh, điện thoại “Bang” một tiếng rớt trên mặt bàn, cả người bị khiêng lên, đi đến cửa phòng trong.
“Phó Đình Xuyên!”
Phó Đình Xuyên đá văng cửa phòng ra, dường như rất bất mãn với xưng hô của cậu: “Gọi chồng.”
Thân thể nhẹ nhàng bị ném lên giường, giọng nói trong miệng Khương Lạc Lạc theo nệm mà run run“ Chồng ~”
Phó Đình Xuyên vỗ vỗ mặt cậu, duỗi tay cởi thắt lưng: “Ừ, chồng thương em.”
Khương Lạc Lạc nắm chặt thắt lưng thương lượng cùng hắn: “Buổi tối! Chờ đến buổi tối được không, bây giờ eo em đau như muốn gãy ra luôn! Thiệt á!”
Phó Đình Xuyên cởi nửa ngày, thắt lưng của hắn không biết bị làm sao mà thắt thành nút chết, nghe giọng nói không tình nguyện của Khương Lạc Lạc, Phó Đình Xuyên đột nhiên ngừng lại, ngước mắt nhìn cậu một cái, lặp lại nói: “Eo đau như muốn gãy?”
Khương Lạc Lạc điên cuồng gật đầu nhỏ, khuôn mặt mềm mại như bánh bao đặc biệt ủy khuất: “Chồng ơi~ eo đau ~ rất đau ~”
“Cũng được”
Phó Đình Xuyên từ bỏ đấu tranh cùng thắt lưng của hắn, bàn tay to sờ lên mặt đối phương, dùng ngón cái cùng ngón trỏ nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt nhỏ.
Nhìn ánh mắt nguy hiểm cùng ý xấu rõ ràng của hắn, đáy lòng Khương Lạc Lạc dâng lên một dự cảm cực kì không tốt.
Nam nhân hơi cúi người nhìn cậu, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua môi cậu, “Dùng chỗ này cũng như nhau.”
Khương Lạc Lạc kinh hãi mà trợn tròn đôi mắt, ánh mắt sợ hãi nhìn lướt qua khuôn mặt Phó Đình Xuyên, có thể thấy rõ bộ dáng khiếp sợ trong con ngươi không gợn sóng ấy.
Nhìn bộ dáng như gặp kẻ địch đáng gờm của cậu, Phó Đình Xuyên càng muốn chọc cậu.
Hắn để sát vào một chút, Khương Lạc Lạc đột nhiên đột nhiên bịt kín miệng mình,từ khe hở ngón tay truyền ra giọng nói ngọt ngào, đặc biệt đáng thương: “Chồng ~”
Con ngươi trong trẻo ẩm ướt một lớp nước, lắp bắp mà làm nũng.
Đầu quả tim như bị cái đuôi mèo nhỏ quét qua, có cảm giác khó tả.
Phó Đình Xuyên cùng cậu nằm ở trên giường, ôm chặt người vào trong lòng ngực.
Hơi thở kiềm nén phả vào bả vai cậu, Phó Đình Xuyên xoa mặt cậu, lại lưu luyến mà hôn lên má cậu, “Vậy buổi tối.”
Khương Lạc Lạc thở phào một hơi, hai tay nhỏ nắm lấy cổ áo vest của Phó Đình Xuyên, giữ chặt.
Phó Đình Xuyên vùi vào xương quai xanh của cậu, “Chồng em bây giờ khó chịu như vậy, buổi tối em tính báo đáp tôi thế nào đây?”
Khương Lạc Lạc “Ừmmmmmm……” kéo dài nửa ngày, vẫn chưa “ừm” xong.
Xương quai xanh vừa ngứa ngáy vừa tê dại, Phó Đình Xuyên cắn một cái rồi chống người đứng dậy: “Đi thôi!”
……
Dây dưa dây cà cả một giờ cơm trưa, bá tổng Phó Đình Xuyên như bị trúng tà, nhất quyết phải ôm Khương Lạc Lạc ở trên đùi đút cậu ăn cơm.
Kết quả không phải múc canh quá nóng đến phỏng miệng, thì chính là gắp thịt cá có xương bên trong, hoặc là tưởng miếng gừng là miếng khoai tây vụn đút vào miệng Khương Lạc Lạc, hoặc là gắp một đũa gà cay nhưng chỉ có ớt cay chứ không có gà……
Đồ ăn trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống, thì một đũa đồ ăn khác đã được đút qua.
Một bữa cơm Khương Lạc Lạc khóc không ra nước mắt, trong lòng lăn qua lộn lại mắng bá tổng Phó Đình Xuyên 800 câu.
Ăn xong, Phó Đình Xuyên buông đũa xuống, vẻ mặt thâm tình mà nhìn cái miệng nhỏ đỏ bừng của Khương Lạc Lạc: “Cảm động không? Đây là lần đầu tiên tôi đút người khác ăn cơm, em có chút cảm giác rung động nào không?”
Khương Lạc Lạc: “……”
Khương Lạc Lạc vất vả mà nuốt thứ trong miệng xuống, cổ họng bị cay nên giọng nói có chút khàn, “Nói thật, có phải anh muốn em bị sặc chết không?”
Vẻ mặt bình tĩnh của Phó Đình Xuyên có chút rạn nứt, hắn ôm Khương Lạc Lạc từ trên đùi xuống đặt ở một bên, âm thầm mở trang web “Làm thế nào để nuôi chim hoàng yến” lên rồi đánh giá 1 sao.
Bài viết rác rưởi, gây hiểu lầm, thật quá đáng!
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, trợ lý Tiểu Lưu đẩy cửa tiến vào, bắt đầu báo cáo công việc buổi chiều mà Phó Đình Xuyên muốn xử lý.
Khương Lạc Lạc chán nản ngồi ở bên cạnh Phó Đình Xuyên, hai tay chống cằm, rất nhanh đã bị thứ màu vàng lấp lánh trên cổ tay Tiểu Lưu hấp dẫn.
Phó Đình Xuyên theo ánh mắt cậu nhìn qua, hướng cằm tới cổ tay Tiểu Lưu: “Cậu mua ở đâu vậy?”
Tiểu Lưu vén tay áo, lộ ra chiếc vòng tay được đan từ năm sợi dây đỏ xâu vào một chiếc bùa may mắn hình con bò vàng, “Là bạn gái tôi tự đan, cô ấy nói năm nay là năm bổn mạng của tôi, mang cái này để trừ tà; hai chúng tôi vẫn đang yêu xa, cô ấy nói đeo cái này giống như cô ấy đang ở bên cạnh đồng hành cùng tôi.”
Tiểu Lưu vừa nói chuyện vừa sờ sợi dây đỏ trên cổ tay, có chút ngượng ngùng lại có chút khoe khoang mà giải thích: “Cô ấy có hơi ngốc, đan lại rồi tháo ra, mất hơn một tuần mới làm xong nó cho tôi.”
Phó Đình Xuyên nghe vậy, ngoái đầu nhìn lại nhìn thoáng qua Khương Lạc Lạc đang nâng mặt nghe kể chuyện.
Hắn duỗi tay ra, bàn tay to lớn dừng ở trước mắt Khương Lạc Lạc: “Em cũng đan cho tôi một cái đi.”
Phó Đình Xuyên nhíu mày: “Sao, không muốn à?”
Khương Lạc Lạc nghiêng đầu trông mong mà nhìn hắn, ngoan ngoãn không chịu nỗi: “ Nhưng mà em rất ngốc.”
Phó Đình Xuyên sờ đầu cậu: “Không vội, em cứ từ từ mà học”
Sau khi ra khỏi văn phòng, Khương Lạc Lạc tức giận mà nhảy vào thang máy, vung nắm đấm vào cửa thang máy đang dần đóng lại, giận dữ nói: “Tư bản chủ nghĩa độc ác, bóc lột người quá đáng!”
“Tôi đã bị anh lăn lộn muốn chết rồi anh còn bắt tôi học đan vòng tay!”
“Đi chết đi cẩu nam nhân!”
Trong văn phòng chủ tịch, Phó Đình Xuyên nhìn Khương Lạc Lạc đang gương nanh múa vuốt trên camera giám sát:
“……”
/47
|