TIỂU KHẢ ÁI, TAN HỌC ĐỪNG ĐI

Chương 78: Tai thỏ

/85


Cửa đóng lại, căn phòng liền lâm vào một mảnh tối tăm.

Sở Sở bị Lục Xuyên trực tiếp đặt cô lên cái tủ nhỏ, hắn tiến lên, tách chân cô ra, khóa chặt cổ tay cô lại, áp lên tường.

Nụ hôn của hắn ập tới, cùng cô dây dưa, một nụ hôn này sâu không lường được, ướt át quấn quít. Mùi thuốc lá nhàn nhạt tới gần, khiến cho cô trầm mê vô tận, cô vươn tay ôm lấy cổ hắn, đem thân thể dính chặt lên người hắn, da thịt ma xát cách một lớp quần áo, cô cảm thấy mình giống như bị nước biển ôn nhu vây lấy, cơ thể và linh hồn như muốn hòa tan.

Tay Lục Xuyên vươn lên chạm vào gò má cô, đầu ngón tay lướt nhẹ, thấy bên tai cô đeo bông tai Hắc Diệu Thạch.

Hô hấp của Lục Xuyên đình trệ hai giây, tay hắn xoa nhẹ vành tai của cô.

“Có đeo sao?”

Hắn còn nhớ lúc trước muốn dẫn cô đi bấm lỗ tai, cô khóc như sắp tận thế vậy.

“Nhiều năm rồi.” Sở Sở đem trán dựa vào lồng ngực của hắn: “Từ sau khi chia tay.”

“Không đau sao?” ngón tay thon dài của hắn, gảy lên vành tai của cô từng chút một, làm cho cô thấy ngứa, cô đem mặt vùi vào trong áo hắn, hơi hờn dỗi thấp giọng nói: “Đau chết đi được.”

Cô nhẹ nhàng cầm lấy tay hắn, đặt lên ngực mình: “Nhưng mà nơi này, còn đau hơn.”

Hô hấp của Lục Xuyên càng ngày càng nặng nề, bàn tay to lớn nhẹ nhàng nâng ngực trái cô lên vuốt ve, Sở Sở dính chặt cơ thể hắn, lại lần nữa hôn lên môi hắn.

“Lục Xuyên.” Cô hôn hắn, gọi tên hắn: “Lục Xuyên, em nhớ anh!”

Mấy năm này, em rất nhớ anh.

Mỗi một giây mỗi một phút, em đều nhớ anh.

“Anh biết, anh đều biết.”

Hắn thả chậm động tác, hôn trấn an cô: “Về sau, chúng ta sẽ không tách ra nữa.”

Sở Sở dời tay xuống, rơi xuống dây nịt của hắn, tay chân luống cuống cởi bỏ dây nịt, phía dưới hắn đã sớm cứng như sắt, vô cùng nóng.

Lục Xuyên tùy ý để cô chơi đùa, đem cô áp kên tường, tay nâng mông cô lên, dùng sức mút lấy cánh môi mềm mại của cô, giống như đang thưởng thức một viên kẹo ngọt.

Cơ thể hắn trong sự ôn nhe vuốt ve của cô, đã muốn nổ tung rồi, hắn chỉ nghĩ muốn cô, chỉ nghĩ hung hăng mà muốn cô, để cho cô hoàn toàn thuộc về mình hắn.

“Lục, cậu trong toilet à? Sao lại lâu như vậy?” ngoài cửa truyền đến thanh âm của Lí Nghiêu.

“Ưm.” Sở Sở đẩy hắn ra.

“Mặc kệ.”

Lục Xuyên đem cô nâng lên, vươn tay cởi quần cô.

“Lục, tôi ngửi thấy mùi khói rồi.” Ngoài cửa lại vang lên tiếng đập cửa: “Hút thuốc còn khóa cửa làm gì vậy?”

Sở Sở khoát tay lên ngực hắn, lại đẩy hắn ra.

Lục Xuyên nhắm mắt lại, hít sâu, rồi lưu luyến hôn lên má cô.

“Đến đây.”

“Ừ. Chúng ta đưa thầy về khách sạn nghỉ ngơi trước, tôi còn có chuyện muốn nói với cậu.”

Sở Sở kéo khóa quần lên chi hắn, sau đó đeo dây nịt vào, dưới thân vẫn cứng rắn như trước, cách lớp quần cũng có thể cảm nhận được độ nóng như muốn thiêu đốt của hắn.

“Vừa nãy, tên sư huynh kia tỏ tình với em?”

“Ừ.”

“Đồng ý rồi?”

“Anh đoán đi.”

“Sẽ không.”

“Như thế nào sẽ không?”

Lục Xuyên lại lần nữa ôm cô áp lên tường, đôi mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt ửng hồng của cô, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng dùng chóp mũi cọ lên mặt cô.

“Em không yêu nổi người khác được nữa.”

Sở Sở cúi đầu cười một tiếng: “Anh thì sao?”

“Anh cũng vậy.”

Trừ em ra, anh không yêu được ai nữa.

Hắn mang theo giọng mũi, chạm lên vành tai và tóc mai của cô: “Hử?”

Sở Sở thấp giọng: “Hử cái gì?”

Lục Xuyên hôn lên chóp mũi cô: “Còn thích anh không?”

Sở Sở ngẩng đầu, vươn tay xoa nốt ruồi như ẩn như hiện dưới khóe mắt hắn.

“Màu đậm lên rồi.” Cô thì thào.

“A.”

“Sao lại thế này?”

“Đã khóc.”

Hô hấp của Sở Sở như bị chặn lại, hắn đã khóc, người đàn ông như hắn......

Lễ giáng sinh sau một năm chia tay, một mình đứng trên đường, bên tai truyền đến bài Jingle bells, nhớ tới cô.

“Khóc sẽ trở nên đậm hơn ư?”

“Không biết, nói bừa thôi.”

Môi hắn ôn mềm mại chạm đến vành tai cô, sau đó lại chậm rãi dời qua, cô không kìm lòng đợc mà hôn hắn, hắn bị động tác của cô kích thích, điên cuồng hôn trả cô, như muốn đem cô nuốt vào bụng.

Bàn tay của hắn chế trụ cằm cô, ép cô mở miệng, đầu lưỡi ấm áo linh hoạt đi vào trong miệng cô dò xét, dây dưa quấn quít từng chút một, cùng cô liều chết triền miên.

“Ưm......” Sở Sở sắp không thở nổi, tay khoát lên ngực hắn, đẩy ra, Lục Xuyên lại ôm chặt cô, đầu lưỡi chạy ra ngoài, để cho cô thở dốc, hô hấp hai người đan xen.

Đúng lúc này, di động Lục Xuyên lại vang lên, hắn bất đắc dĩ phải buông cô ra, nghe điện thoại.

“Tôi lập tức sẽ trở lại.”

Sở Sở chỉnh lại mái tóc dài, nói với hắn: “Buổi chiều em phải đưa sư huynh ra sân bay, buổi tối.....”

Lời của cô như bị chặn lại trong cổ họng, Lục Xuyên nhếch mày cười hỏi: “Buổi tối thế nào.”

Sở Sở vươn tay chỉnh lại cà vạt cho hắn, ôn nhu nở nụ cười: “Sau bảy giờ, khách sạn Vân Sơn, 4503.”

-

Lục Xuyên và Lí Nghiêu đưa thầy giáo về khách sạn nghỉ ngơi, thời điểm đi ra, hắn liền mắt một cái liền nhìn ra người bạn cùng phòng này muốn nói gì đó mà lại thôi.

“Muốn nói gì thì nói thẳng đi.”

Lĩ Nghiêu dừng bước, cùng hắn đứng ở hành lang khách sạn, đưa cho hắn một điếu thuốc, nhưng Lục Xuyên lại không nhận lấy.

“Không hút nữa.”

“Không hút?” Lí Nghiêu ngạc nhiên, phải biết rằng khoảng thời gian học thạc sĩ, Lục Xuyên là người thuốc là không rời tay.

“Ước định với người khác, ngoại trừ chủ nhật, những lúc khác liền không thể hút thuốc.”

“Ước định kỳ lạ.” Lí Nghiêu cảm thấy không thể lý giải được.

Lục Xuyên nhìn ánh mặt trời ấm áp, hơi híp mắt: “Phải.”

“Cho nên, vẫn là nghĩ làm thuyết khách cho thầy?” Lục Xuyên nhìn về phía Lí Nghiêu.

Lí Nghiêu bất đắc dĩ nở nụ cười: “Không có cách nào khác, thầy cũng đã mở miệng, tôi còn có thể làm gì được nữa.”

“Chúng ta nhiều năm giao tình như vậy, cậu biết tôi mà.”

Lí Nghiêu biết tính tình của Lục Xuyên, một khi đã quyết định chuyện gì, thì sẽ không thay đổi.

“Không chỉ bởi vì cô gái kia đi.” Lí Nghiêu nhíu mày: “Cậu có biết, với tình hình của cậu, mang cô ấy qua Mĩ định cư là không có bất cứ vấn đề gì, đương nhiên, với hiểu biết của tôi với cậu, cũng không tin người nhà bạn bè có thể trói buộc dã tâm của cậu đối với nghiên cứu khoa học.”

“Cô ấy có lẽ sẽ không nguyện ý rời xa quê hương ra nước ngoài, đây là nguyên nhân chủ yếu mà tôi về nước.” Lục Xuyên vươn tay nghịch chậu cây cạnh cửa sổ, ngược lại nói: “Còn có, hàng không của quốc gia chúng ta không ngừng phát triển, tôi đương nhiên cũng hy vọng có thể lược tẫn miên lực (

/85

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status