Tiểu Gia Vô Xử Bất Tại

Chương 42 - Quản Chế Tiểu Đội

/115


Cuộc sống của những con chuột ở vùng lân cận vườn hoa biệt thự Mục gia gần đây có chút ăn hại.

Mảnh đất này của bọn chúng vốn là khu nhà giàu hoàng kim, tuy rằng nhà cửa phòng ốc của những người giàu này quét dọn vô cùng sạch sẽ hơn nữa còn tử thủ canh phòng những con chuột nghiêm ngặt đến trình độ biến thái, nhưng khu nhà giàu thì chính là khu nhà giàu, cho dù không thể vào phòng để kiếm ăn, vườn hoa bên ngoài biệt thự còn có cây ăn quả các loại hoặc hoa cỏ dùng để ăn, thậm chí là một vườn rau nhỏ.

Lại thêm mật độ tương đối thưa thớt, cuộc sống gia đình tạm bợ của những con chuột trôi qua khá tùy tiện.

Nhưng mà, cái loại tùy ý này liền kết thúc vào một ngày nọ, có một con chuột nhỏ, lỗ tai nhỏ tròn, bộ lông trắng điểm màu cà phê đến ở. Một đứa kỳ lạ không biết tên nào đó sợ hãi, tự mình cống nạp một cái hang thoải mái và một núi đậu phộng nhỏ đầy quái gở. Chờ bọn chúng tỉnh táo lại liền cảm thấy cực kỳ tức giận, dưới sự phẫn nộ quyết định muốn đi quần ẩu cái tên mới tới không biết sống chết kia.

Nhưng ngay lúc bọn chúng còn chưa kịp hành động, một con chồn già nua đã sống lâu đời, rất được lòng những con chuột thậm chí là những động vật xung quanh tôn kính tỏ vẻ, không muốn chết thì đừng có đi tìm đường chết nữa, bởi vì nó cũng vừa mới cúng một bụi đậu phộng rồi.

Vì thế mấy con chuột liền yên lặng. Nếu như ngại sống nhiều thì cứ ông đây xông lên một lượt thay vì cống nạp đậu phộng, con chuột nhỏ này hình như thật sự không thể chọc đâu.

Nhưng ngay khi mấy con chuột hơi buồn bực chuẩn bị quyết định nhượng lại cái hang thoải mái kia và đậu phộng, bọn chúng lại phát hiện, con chuột nhỏ kia không chịu yên ổn chút nào, vậy mà lại chạy lên xe của con người.

Sau đó. . . lúc trở lại, con chuột nhỏ này đã được chủ nhân Mục gia chủ động đưa đồ ăn rồi.

Đối với chuyện này, không riêng gì mấy con chuột, những động vật ở khu vực hoàng kim cũng tỏ vẻ, con chuột nhỏ này quả nhiên thuộc loại trâu bò — nhìn đi, người ta mới ra ngoài có một ngày, liền được con người cung phụng mỗi ngày đó. Đậu phộng bóc vỏ cũng không có gì lạ!

Những con chuột còn vì thế mà tụ lại một chỗ thảo luận, chủ đề chính là, bàn về tầm quan trọng của tướng mạo.

Ha hả.

Vốn những con chuột còn cho là cuộc sống liền có thể yên lặng mà trôi qua bình thản như vậy.

Nhưng ba ngày sau, mấy con chuột phát hiện con chuột nhỏ thần kỳ kia đã chết. Mà gần như cùng lúc đó, một con mèo bự mới, hung hãn xuất hiện trên địa bàn biệt thự Mục gia.

Khi một con chuột tiểu đệ đối với lão đại của mình tỏ vẻ, trừ việc đó ra còn có chuyện khi con mèo mập một phát đã cắn chết con chuột nhỏ lại bị con mèo bự kia hung hăng đánh cho một trận, tập thể mấy con chuột có chút gút mắt, tại sao một con mèo, lại báo thù cho một con chuột vậy? Chuyện này thật không khoa học.

Vì thế con chuột lão đại phải viếng thăm ông chồn một lần nữa.

Chồn ông tỏ vẻ, nhất định phải tạo quan hệ tốt với con mèo bự này, nó còn lợi hại hơn con chuột nhỏ kia, hình như, là cấp đại ca đích thực.

Cho nên mấy con chuột nhận chỉ thị của lão đại, nhất định lúc cần thiết, phải tạo mối quan hệ tốt với kẻ thù không đội trời chung!

Đối với cái chỉ thị này, một con chuột tương đối thẳng thắng nói ra tiếng lòng của chúng chuột:

【Tạo quan hệ tốt chẳng lẽ lại là dâng mình lên cho nó cắn vài hớp sao? 】

Chuột lão đại liếc mắt, tự nghĩ đi, lão tử cũng không phải là người!

Cũng may, ngay lúc bọn chuột cảm thấy chuyện tạo quan hệ tốt thật là khó, tập thể nghe được một tiếng mèo kêu làm cho bọn chúng cảm thấy run rẩy tận sâu trong xương tủy.

【Con chuột nào không muốn chết thì đi ra ngoài a! Có chuyện cần tụi bây làm đây! Làm xong tiểu gia có thưởng! Làm không tốt thì hang ổ chuột của tụi bây đều sụp hết! 】

Vì thế, vào buổi tối trăng mờ gió lớn, bọn chuột một truyền mười mười truyền trăm, sau khi nghe Lâm U tiểu gia gọi về, dùng tốc độ nhanh nhất tụ tập đến biệt thự nhà nông vui mừng.

Chuột lão đại bớt thời gian nhìn quanh một vòng, sau đó tức giận điên cuồng dùng móng vuốt đào bới, lúc này còn tụ tập đông đủ hơn lúc nó triệu tập ngày thường a!

Mục Viêm Khiếu nghe thấy tiếng Mục Ngũ không ngừng hít thở, nghĩ một chút hình như Mục Ngũ đang rất sợ hãi và vân vân, sau đó, mặc dù hắn không nhìn thấy gì, nhưng toàn thân vẫn nhanh chóng nổi da gà.

Cái thứ có thể làm cho Mục Ngũ sợ hãi đến như thế, dường như trừ những động vật có tốc độ sinh sôi nảy nở cực đặc biệt, cũng chưa từng có thứ nào khác.

“Lâm Lâm, mày rốt cuộc muốn làm gì?” Mục Viêm Khiếu có chút không hiểu được ý nghĩa của việc triệu tập mấy con chuột. Nhưng mà rất nhanh, thì hắn biết bảo bối yêu thương nhà mình đang đánh cái chủ ý gì.

“Khụ khụ.” Lâm U • tiểu linh miêu • âm điệu đại ca xã hội đen: “Hôm nay mời mọi người tới đây a, không có việc gì khác, cái chính là lão đại ta cần các người giúp chút việc. Đi giám thị hai người kia cho ta một chút, ở nhà làm cái gì, nói gì, giấu cái thứ đồ gì quan trọng, trong ba ngày! Người nào mang đến tin tức khiến ta hài lòng, ta sẽ cho người đó ăn phao câu gà!”

“Chi chi! ! !”

“Chi chi chi!”

“Chi chi chi chi!”

Trong nháy mắt cả bầy chuột xôn xao. Đại khái ý tứ mấy con chuột muốn tỏ vẻ là: Cả ba ngày đều có phao câu gà sao?!

Lâm U tiểu gia nghiêng cái đầu của mình, sau đó dưới ánh mắt như dao của năm người Mục Nhất đến Mục Ngũ dùng cái chân mềm núc ních thịt cào cào lỗ tai, ơ, quả nhiên làm linh miêu là tốt nhất, tự mình có thể sờ tới lỗ tai nè!

Trọng điểm là cậu cào tai suy tư một chút, đến lúc sắp mở miệng, thanh âm lạnh lùng như đối mặt nguy hiểm của Mục boss vang lên: “Mày đây là muốn tao nuôi mấy trăm con chuột này sao?”

Tiểu linh miêu Lâm Lâm trong nháy mắt ý thức được hình như chủ nhân mắt mù nhà cậu không thích chuột, ừm, được rồi, nói thật thì, chính cậu cũng không thể nào thích được.

“Yên lặng yên lặng! Suy xét đến tính gian khổ của nhiệm vụ này, vì thế, người già yếu không được đi, không đủ thông minh không thể đi, trí nhớ không tốt cũng không cần! Tóm lại, cần hai mươi dũng sĩ tham gia hành động, nếu làm được việc, lão đại tất nhiên có trọng thưởng! Mỗi ngày một đùi gà chiên! Phần thưởng khác để sau!”

Lần này, sau khi Lâm U tiểu gia nói xong, những con chuột phía dưới chẳng những xôn xao, mà còn giống như bùng nổ bắt đầu chi chi chi chi, cuối cùng sau khi trải qua một phen so đo làm Mục Ngũ Mục Tam nhìn mà da đầu ngứa ngáy, hai mươi con chuột cường tráng bộ dạng vênh váo đắc ý đi ra. Trong đó có chuột lão đại.

Lâm U nhìn hai mươi con chuột thân thể cường tráng béo tốt, âm thầm cảm thấy, nhiệm vụ lần này nhất định có thể hoàn thành viên mãn.

“Tốt! Các người, bắt đầu từ ngày mai! Các người phải đi giám thị hai bà lão kia!”

Tiếp đó, chuột lão đại có tố chất dày công tu dưỡng chuyên nghiệp chi chi hai tiếng.

Trong nháy mắt Lâm U tiểu gia khựng lại.

Mục Viêm Khiếu nhướng mày: “Mày có phải quên hỏi chỗ ở của hai dì tao rồi hay không?”

“Tôi nói! Chủ nhân mắt mù anh rất nghịch thiên nha! chúng ta tâm linh tương thông quả thật có thể tâm đầu ý hợp ha ha ha!”

Mục Viêm Khiếu: “. . .” Cái loại cảm giác trong nháy mắt tiếp xúc vẹt thần kinh này là sao đây?

Sau đó Mục Viêm Khiếu nói cho Lâm U địa chỉ của hai dì. Hơn nữa, mặc dù không thể nào tin được ‘con chuột còn thuộc loại trâu bò hơn camera’, nhưng, ừm, coi như là, cho hai dì của hắn cơ hội tiếp xúc thân mật với chuột cũng làm người ta vui vẻ trong lòng rồi.

Dĩ nhiên, tâm linh tương thông với đại thiếu cũng làm Lâm U tiểu gia tự nhiên nghĩ đến một chuyện, lúc mấy con chuột khác cho là không còn gì ngon ngọt cho mình thử nữa, đại vương Lâm U tỏ vẻ quyết đoán, cậu có thể cung cấp một túi gạo lâu năm cho mọi người cùng chia sẻ, điều kiện trước hết là, mỗi khi đi đến hai chỗ đó phải lưu lại dấu chân hoặc, dấu vết tồn tại của mình. Nếu có thể cắn nát vật phẩm quý trọng gì đó mang tới đây, thì sẽ cho một cái phao câu gà!

Ngay sau đó, tất cả chuột hăng hái bừng bừng tản đi, Mục đại thiếu và năm tiểu đệ bị gió lạnh tạt cho lạnh ngắt, không khỏi khẳng định trong lòng, ba ngày trong tương lai của hai dì kia sẽ rất. . . đặc sắc.

“Ách. . . Tôi đột nhiên cảm thấy, tổ chức có lãnh đạo động vật thật đáng sợ.” Mục Tam vừa chơi đùa cái máy trong tay, vừa nhỏ giọng cảm thán với Mục Ngũ. Người sau đặc biệt xúc động gật đầu, “Còn nữa, anh không cảm thấy, sự xuất hiện của bạn ‘Lâm Lâm’ mới tới so với chuột Hà Lan quỷ dị hơn sao, còn bệnh thần kinh hơn vẹt tiểu Lục không thấy sao?”

“Ai, tôi còn tưởng chỉ có tôi cảm thấy không bình thường chứ!” Mục Tứ gia nhập thảo luận, “Thì ra là các anh cũng cảm thấy “Lâm Lâm” đặc biệt thần kỳ? Chuyện này rốt cuộc là vì sao vậy chứ?”

Âm thanh không chập chùng của Mục Nhất chợt vang lên: “Cậu đoán xem?”

“A!” Mục Ngũ chợt lui về sau một bước, sau đó mang vẻ mặt đưa đám nói: “Đại ca đừng dọa người a! Tôi ghét ma quỷ nhất đó!”

“. . .Ba người các cậu đừng ở đó đùa giỡn nữa, mau mau trở về phòng!” Mục Nhị đẩy mắt kiếng trước lúc ông chủ lợi dụng việc công trả thù riêng lôi ba người Mục Tam, Mục Tứ, Mục Ngũ đi, thẳng đến chỗ Mục boss không nghe được mới thấp giọng nói: “Ngu quá đi! Lâm Lâm là vẹt tinh! Không dễ chết như vậy đâu! Hiểu không?!”

Vì thế nên trong nháy mắt, Mục Tam, Mục Tứ, Mục Ngũ đều đã hiểu rõ ràng!

Mà Mục Ngũ thật thà còn đặc biệt bội phục: “Tôi nói này! Tiểu Lục thật uy vũ nha! Nhưng mà tiểu Lục không chết thật quá tốt!”

Mục Tứ gật đầu: “Ừ, đúng là tốt thật. Nhưng bây giờ phải làm sao?Tai nạn xe tôi an bài hẳn là đã dụng cho Trần Du Hạc vào bệnh viện rồi, về phần Trịnh Du Hổ, hắn có thể không bị thương nặng gì, chỉ là bị thương nhẹ chút thôi.”

Mục Tam cắt ngang: “Vậy thì sao? Bất kể như thế nào cũng là do họ gây ra, may mà tiểu Lục là vẹt tinh, không thì chẳng phải tiểu Lục chết thảm rồi sao? Còn nữa, nói cho cùng bản thể của tiểu Lục cũng bị bọn họ giết chết! Ừm, miễn là giết chết tiểu Lục, thì sẽ bị chính nghĩa trừng phạt!”

Ba người kia đồng ý gật đầu.

Sau đó, lẽ trời cũng đồng ý gật đầu. Đúng vậy, trước đó ông chủ các anh đụng Lâm Lâm, mặc dù đây là số mệnh đã định, còn Mục Viêm Khiếu cũng là người bị hại, nhưng vì đại diện cho sự trừng phạt của chính nghĩa, đời này của ông chủ các anh phải dây dưa với dược sĩ bệnh thần kinh đó. Ha ha.

Mười giờ tối.

Mục Viêm Khiếu co rút khóe miệng bắt lấy mỗ mèo bự đang mài móng vuốt trên ghế sa lon không biết mệt đến trên giường. Ngay lúc tiểu linh miêu Lâm U không chịu được định dùng khăn trải giường mài móng, đặc biệt bình thản ném tới một câu: “Cào nữa thì cắt chân.”

Linh miêu Lâm U: “. . . ” Được rồi, mặc dù cậu biết đây chỉ là uy hiếp, nhưng cậu hiểu mà.

“Lâm Lâm.”

“Chuyện gì.”

“Lâm Lâm.”

“Hửm, có chuyện gì?”

“Lâm Lâm.”

“Tôi nói anh mà la nữa có tin tôi cào mặt anh không?!”

Mục Viêm Khiếu cúi đầu cười một tiếng, đưa tay vuốt bộ lông mượt mà của linh miêu, “Mày thật sự trở về rồi.”

Lâm U tiểu gia không nhịn được liếc mắt: “Nói nhảm, mau, ngày mai tiểu gia muốn đích thân đi xem xem hai mụ dì kia đang làm gì, anh nên biết rằng, tiểu gia không chỉ có thể ra lệnh cho chuột! Bay trên trời, bơi trong nước, chạy trên bờ! Miễn là có đầu óc! Tiểu gia đều có thể lừa bọn chúng tới giúp!”

Lâm U vừa nói vừa ngẩng cao cái cằm nhỏ của cậu lên, ai ui, tại sao tự nhiên cảm thấy hình ảnh của mình thật cao thượng vậy? Mới nghĩ thôi cũng kích động rồi!

Mục Viêm Khiếu nghe giọng mèo bự nhà mình đặc biệt phơi phới, kéo khóe miệng, trực tiếp đưa tay kéo mèo bự vào trong lòng, sau đó nói: “Ngủ. Muốn mơ thì phải ngủ vào buổi tối mới chân thật.”

Tiểu linh miêu Lâm U đầu tiên bị hoài bão ấm áp kia làm dậy lên nổi nhớ nhung cọ a cọ, tiếp đó bỗng nhiên xù lông:

“Meo meo ngao ngao ngao ngao! ! !” Ông nội nó! Anh muốn nói tiểu gia nằm mơ ban ngày sao?! Có tin ngày mai tiểu gia sẽ trở thành bá chủ trong phạm vi mười kilomet xung quanh biệt thự không hả? Tiện thể tôi cũng thu luôn lễ vật của mấy đứa tiểu đệ luôn đó?!

—————————

Lúc này, hai vị dì Trần và Trịnh lúc xế chiều còn mang theo vẻ mặt đắc thắng rời khỏi Mục gia, tại phòng vip trong bệnh viện của thành phố A, con của hai bà gần như đồng thời gặp phải ‘tai nạn xe cộ’ đang dùng sắc mặt cực kỳ khó coi mà nhìn hai bà.

“Mẹ! Mục Viêm Khiếu khinh người quá đáng! Hắn vậy mà lại muốn đụng con và biểu ca! Bất kể như thế nào, chúng ta phải thu phục hắn thật tốt! Không làm cho hắn táng gia bại sản, con tuyệt đối không cam lòng! ! !” Trần Du Hạc vẻ mặt trắng bệch như tờ giấy vô cùng dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi.

“A Hạc con yên tâm đi, đối phó với người điên như vậy, chúng ta tuyệt đối không nương tay!” Bà Trần căm hận mở miệng, bà muốn chừa lại cho Mục Viêm Khiếu một chút sản nghiệp sống qua ngày, nhưng hiện tại xem ra, bà vẫn còn quá mềm lòng, đối với cái loại người tùy tiện giết người như Mục Viêm Khiếu, dù có hai bàn tay trắng, vẫn đáng.

Bên kia, bà Trịnh đứng cạnh Trịnh Du Hổ, tầm mắt vừa gặp nhau liền tách ra, trên mặt cùng một màu sắc tức giận không cam lòng.

/115

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status