Trên đài cao, A Ân ngồi ngay ngắn trước bàn, kế đó là Lục Lam, giữa hai người chỉ cách nhau một cánh tay. Mà năm vị hạch điêu sư ở dưới đài, ngồi ở chính giữa là Nguyên Hồng, kế đó là Lâm công, Trương công, Thân công và Mã lão.
Phía sau năm vị hạch điêu sư là Lâm Hà, Nguyên Bối, Lan Tranh và Thượng Quan Sĩ Tín.
Đây cũng không phải là lần đầu nàng điêu hạch, nhưng lại là lần đầu tiên ngồi trên đài cao thế này, bị người phía dưới nhìn mình điêu hạch chăm chú, nhất là lại có chính vị cao thủ trong cao thủ của giới hạch điêu.
Nàng cho là mình ngồi lên đài cao sẽ bị hồi hộp, thế nhưng sau khi đã ngồi xuống, vậy mà nửa điểm khẩn trương cũng không có, trái lại lại có phần hưng phấn và kích động, trong ngực đang không ngừng nóng lên, tựa như nhìn thấy trước mặt có con đường thên thang trải đầu hạch điêu.
Cho dù tới Tuy Châu đã gặp không ít chuyện lo lắng, nhwnng lúc này ngồi ở chỗ này, nàng vạn phần xác định mình đã lựa chọn đúng.
Đây chính là nơi nàng yêu tha thiết!
Lục Lam bất động thanh sắc đánh giá nàng, từ góc độ này của nàng, vừa vặn thấy tay A Ân để ở dưới bàn đang nắm chặt thành quyền. Trong lòng nàng có chút xem thường, nghĩ thầm rốt cuộc là từ tiểu địa phương ra ngoài, gặp phải trường hợp này liền vô cùng khẩn trương.
Nàng thu hồi ánh mắt, nở nụ cười dịu dàng nhìn xuống mọi người dưới đài, khéo léo, tự nhiên.
Lúc này Lâm Hà ngồi ở hàng thứ hai bỗng đứng lên, đi tới bên cạnh Lan Tranh thấp giọng nói với hắn gì đó, Lan Tranh cau mày nhìn nàng một cái, cũng không nói thêm gì, đứng dậy cùng nàng thay đổi vị trí.
A Ân nàng lafl ần đầu thấy Lan Tranh, trước đây có nghe Nguyên Bối nói qua hắn là đồ đệ của Thân công, tính tính khá lạnh nhạt, đối đãi người khác có chút kiêu ngạo, người trẻ tuổi chính trực, hăng hái, có sự kiêu ngạo là chuyện đương nhiên.. Nghĩ tới những người này có thể sẽ trở thành su huynh sư tỷ của mình, nàng dồn lại tất cả thiện ý, điêu khắc ra hạch điêu thật đẹp, sẽ trở thành đồ đệ của hạch điêu sư Thượng Quan gia.
Về phần Lâm Hà, nàng cũng nghĩ tới mặt tốt của nàng ta.
Vừa lúc Lâm Hà cũng nhìn tới, nàng khẽ gật đầu chào, Lâm Hà lại lạnh lùng quay mặt đi, cùng Thượng Quan Sĩ Tín nói chuyện.
Nàng cũng không để ý.
Thượng Quan Sĩ Tín ngược lại lại chú ý tới, cười cười với nàng, có điều chậm một bước. Lúc hắn cười với nàng, nàng đã cúi đầu xuống, cũng không thấy vẻ mặt của hắn. Hắn có chút mất mát, tất cả những điều này rơi vào mắt Lâm Hà khiến nàng cảm thấy thật tệ.
Nàng gọi: “Tử Diệp!”
Hắn nghiêng đầu hỏi: “Có chuyện gì?”
Lâm Hà nói: “Có việc mới được gọi huynh sao?”
Hắn đáp: “Dĩ nhiên không phải, có điều muội vô duyên vô cớ gọi ta làm gì?”
Lâm Hà há hốc miệng, cuối cùng không lời chống đỡ. Sau một lát, nàng vắt hết óc suy nghĩ đề tài khiến hắn cảm thấy có hứng thú, nhưng mừa vừa mở miệng nói được một chữ, hắn đã nói: “Cuộc đấu đã bắt đầu.”
Lâm Hà thất bại, lại thay đổi vị trí cùng Lan Tranh.
Cùng lúc này, cuộc thi giữa nàng và Lục Lam chính thức bắt đầu.
Nguyên Bối lên đài cao, đưa giấy bút cho hai người, nói: “Các ngươi hãy viết đề ra đây.” Nói rồi hắn đứng một bên.
A Ân chấp bút, đưa bút một lúc, rất nhanh đã viết xong đề, sau đó giao cho Nguyên Bối. Hắn liếc nhìn, thoáng kinh ngạc nhìn nàng, sau đó mới thu giấy của Lục Lam.
Hắn đem hai đề giao cho các vị hạch điêu sư.
Nguyên Hồng là người đầu tiên nhìn thấy đề mục, cũng bất ngờ nhìn nàng, còn lại các vị hạch điêu sư sau khi nhìn đề mục, cũng đồng thời không hẹn mà cùng nhìn về phía A Ân.
Người xem đấu hạch phía sau cũng bắt đầu tò mò, còn có người nhón cả chân lên để nhìn, chỉ hận không thể kéo dài thêm cái cổ để thấy, trong đám người nhất thời có tiếng bàn luận xông xao.
“Ân thị ra đề già vậy nhỉ?”
“Chẳng lẽ là đề khó?”
“Với tính cách của nàng, khẳng định là muốn làm khó cô nương rồi.”
…
Thượng Quan Sĩ Tín nở một nụ cười.
Giang Mãn hỏi: “Thiếu đông gia biết Ân cô nương ra đề gì ư?”
Hắn giơ hai ngón tay ra.
Giang Mãn: “Hai?”
Hắn lắc đầu, Giang Mãn tràn đầy tò mò, hỏi: “Rốt cuộc là cái gì vậy?” Hắn thừa nước đục thả câu, trong mắt ngược lại có ý cười liên tục, chỉ nói: “Đợi lát nữa ngươi sẽ biết.”
Lucsn ày, Nguyên Bối lên tiếng: “Ân cô nương, đề của cô là La Hán.”
Lời vừa dứt, mọi người xem xung quanh đều cảm thấy tâm địa của Lục Lam cô nương thực tốt, phàm là người điêu hạch, cơ bản là không có ai là chưa từng điêu qua mười tám vị La Hán. Ra đề như vậy, đối với đối thủ chính là vô cùng độ lượng.
Nhưng mà, bọn họ lại không biết suy nghĩ trong lòng Lục Lam.
Lục Lam biết Lục đao tuyệt hoạt của A Ân ở đại hội đấu hạch, cũng biết nàng có chút bản lãnh. Ra đề quá khó, thứ nhất sẽ thể hiện mình không tốt, thứ hai là hạch điêu độ khó cao sẽ dễ dàng xuất ra tuyệt kĩ. Nàng đưa ra đề bình thường tới cực điểm như vậy, nhìn như đơn giản, trên thực tế lại không đơn giản chút nào. Bở vì hay gặp, cấc vị hạch điêu sư ngồi ở đây lại đều đã từng thấy qua những tác phẩm xuất sắc của các vị đại sư, hạch điêu La Hán trở nên thông thường tự nhiên cũng là chuyện bình thường. Với Ân thị hiện nay mà nói, nhất định là không có công lực như vậy, nếu muốn khiến cho năm vị hạch điêu sư hài lòng, chỉ sợ là không có dễ dàng như vậy.
Nàng mỉm cười, nói với A Ân: “Mười tám vị La Hán, lần tràng hạt, trang trí, đều do Ân muội phát huy. Mắt, mũi, miệng mười tám vị La Hán, có nét không giống nhau, Ân muội nhanh nhẹn vậy, ta rất mong chờ để thưởng thức hạch điêu của muội.”
Nguyên Bối nói với Lục Lam: “Lục cô nương, đề của cô là tự chọn.”
Người không biết đề, lúc này đều ồ lên một tiếng.
Tự…Tự chọn?
A Ân cũng nhìn Lục Lam cười nói: “Lục cô nương cứ điêu khắc cái gì mình am hiểu là được. A Ân nghĩ, nếu thi đấu để làm đồ đệ của Nguyên công, tất nhiên nên điêu khắc cái gì đó mà bản thần mình am hiểu, mới lộ ra được thực lực. Lục cô nương, mời.”
Mấy người vừa rồi còn nghĩ Lục Lam tâm địa độ lượng, nhưng bây giờ so sánh, cao thâp đã rõ, vả lại đề Lục Lam ra lộ ra chút không phóng khoáng rồi.
Chưa bắt đầu, nhưng dựa trên việc ra đề mà nói, A Ân nàng đã thắng một trận.
Sắc mặt Lục Lam cứng đờ, may là phản ứng nhanh, gật đầu cười cười, liền thu hồi ánh mắt, không đến nỗi lộ ra thần sắc không vui.
Mặc dù lúc này trong lòng nàng đang tức giận tới cực điểm.
Nguyên Bối nói: Thời gian đấu hạch là ba ngày.”
Hai người vừa nghe thấy liền sửng sốt, lúc trước thời gian thi đấu không dược xác định cụ thể, các nàng cũng chỉ nghĩ là thời gian một ngày một đêm, nào ngờ hiện tại là ba ngày.
Nguyên Hồng nói: “Thượng Quan gia chúng ta không xem trọng tốc độ, chỉ xem trọng công lực.”
Nguyên Bối nói tiếp: “Trong ba ngày, ngoại trừ điêu hạch, hai người cũng không thể rời khỏi đài, mọi chuyện sinh hoạt thường ngày đều giải quyết ở trên đài này.” Nói xong, có tiếng ‘kẽo kẹt’ nhẹ vang lên, bình phong chắn ở sau đài nhẹ nhàng bị đẩy ra, vậy mà lại xuất hiện hai cánh cửa, bên trong tiểu phòng tứ phương tứ hướng, giống như là có hai phòng, tuy nhỏ nhưng ngũ tạng câu toàn.
Nguyên Bối lại nói: “Ban đêm sẽ có người gác đêm, trong lúc đấu hạch không được cùng bất cứ người nào nói chuyện.” Dứt lời, hắn giương một cánh tay, nói: “Cuộc thi chính thức bắt đầu.” Khi Nguyên Bối trở về chỗ của mình thì lại có hai thị tỳ cầm hai hộp gỗ lim khắc hoa đi lên đài.
Trong khay có nhiều loại hạt.
Khi mắt nàng chạm đến hạt hiếm thì ánh mắt hơi xoi mói, hai ngón tay kẹp lên hạt hiếm, tỉ mỉ quan sát, trong mắt hiện lên một tía tán thưởng.
Thượng Quan Sĩ Tín nhìn thấy, không tự chủ được mà lộ ra một ý cười.
Giang Mãn thấp giọng: “Thiếu đông gia, Ân thị nhất định sẽ thích hạt hiếm người chọn.”
Hắn lại cười, nói: “Bớt nói.”
Lời là như vậy, nhưng hắn lại cảm thấy mấy hạt trong tay áo sinh ra vài phần nóng, thỉnh thoảng chạm phải cổ tay, men theo mạch máu chảy khắp toàn thân, nhất là nơi ngực.trái tim cứ thế mà nhảy loạn lên.
A Ân yếu mến không rời mà chơi cùng hạt đào, mới lại lần nữa đặt xuống.
Đề mục Lục Lam ra, nàng không thể dúng hạt hiếm mà điêu, nàng có rất nhiều hạt khác để điêu, La Hán lần tràng hạt, La Hán trang trí, La Hán vỗ quạt, vân vân.
Hạch điêu La Hán nàng không còn xa lạ gì, cũng có thể nói là sở trường, chỉ là càng là hạch điêu đơn giản càng khó lộ ra sự xuất sắc.
Mười tám vị La Hán lần tràng hạt, nàng có hai ngày là đủ rồi, Thượng Quan gia cho ba ngày, yêu cầu từ từ mà cho ra sự tinh tế, có lẽ bên trong còn có ẩn ý gì đó. Nàng suy nghĩ một chút, bỏ lại mười tám vị La Hán lần tràng hạt, nàng rơi vào trầm tư.
Cùng lúc đó, Lục Lam trực tiếp lựa chọn hạt hiếm.
Hạt hiếm dễ vượt trội hơn, đây là chuyện mọi người đều biết. Nàng vì ngày này, suy nghĩ rất nhiều đề mục A Ân có thể đưa ra. Khi nàng ở Vĩnh Bình, dựa vào mặt mũi của cha nuôi, từng có may mắn được theo hạch điêu sư trong cung học điêu hạch, sau khi xem xong nàng cảm thấy thế là đủ rồi, vẫn luôn ghi tạc trong lòng.
Bất luận là ở Vĩnh Bình, hay là ở Tuy Châu, nàng cũng đều luyện tập, chưa từng lười biếng, mỗi một đao điêu hạch kia sớm đã khắc ghi thật sâu trong đầu nàng, nàng không cần bản vẽ, chỉ cần dụng cụ điêu hạch, trong vòng ba ngày là có thể điêu khắc ra hạch điêu nàng am hiểu nhất.
Ân thị cuộc đời này nhất định sẽ phải ra đề này để cho nàng có thể nổi danh.
Lục Lam ý chí dạt dào lấy cái giũa, bắt đầu mài vỏ hạt.
Dưới đài.
Năm vị hạch điêu sư đối với hai vị hạch điêu kỹ giả mới đến này nội tâm đã có phán đoàn sơ bộ. Mà người xem đấu hạch ở đây đều rất kinh ngạc với Lục Lam, có thể hạ đao mà không cần giấy bút.
Trái lại, vị hạch điêu kỹ giả còn lại, Ân thị, vẫn đàng chìm trong suy tư.
Phía sau năm vị hạch điêu sư là Lâm Hà, Nguyên Bối, Lan Tranh và Thượng Quan Sĩ Tín.
Đây cũng không phải là lần đầu nàng điêu hạch, nhưng lại là lần đầu tiên ngồi trên đài cao thế này, bị người phía dưới nhìn mình điêu hạch chăm chú, nhất là lại có chính vị cao thủ trong cao thủ của giới hạch điêu.
Nàng cho là mình ngồi lên đài cao sẽ bị hồi hộp, thế nhưng sau khi đã ngồi xuống, vậy mà nửa điểm khẩn trương cũng không có, trái lại lại có phần hưng phấn và kích động, trong ngực đang không ngừng nóng lên, tựa như nhìn thấy trước mặt có con đường thên thang trải đầu hạch điêu.
Cho dù tới Tuy Châu đã gặp không ít chuyện lo lắng, nhwnng lúc này ngồi ở chỗ này, nàng vạn phần xác định mình đã lựa chọn đúng.
Đây chính là nơi nàng yêu tha thiết!
Lục Lam bất động thanh sắc đánh giá nàng, từ góc độ này của nàng, vừa vặn thấy tay A Ân để ở dưới bàn đang nắm chặt thành quyền. Trong lòng nàng có chút xem thường, nghĩ thầm rốt cuộc là từ tiểu địa phương ra ngoài, gặp phải trường hợp này liền vô cùng khẩn trương.
Nàng thu hồi ánh mắt, nở nụ cười dịu dàng nhìn xuống mọi người dưới đài, khéo léo, tự nhiên.
Lúc này Lâm Hà ngồi ở hàng thứ hai bỗng đứng lên, đi tới bên cạnh Lan Tranh thấp giọng nói với hắn gì đó, Lan Tranh cau mày nhìn nàng một cái, cũng không nói thêm gì, đứng dậy cùng nàng thay đổi vị trí.
A Ân nàng lafl ần đầu thấy Lan Tranh, trước đây có nghe Nguyên Bối nói qua hắn là đồ đệ của Thân công, tính tính khá lạnh nhạt, đối đãi người khác có chút kiêu ngạo, người trẻ tuổi chính trực, hăng hái, có sự kiêu ngạo là chuyện đương nhiên.. Nghĩ tới những người này có thể sẽ trở thành su huynh sư tỷ của mình, nàng dồn lại tất cả thiện ý, điêu khắc ra hạch điêu thật đẹp, sẽ trở thành đồ đệ của hạch điêu sư Thượng Quan gia.
Về phần Lâm Hà, nàng cũng nghĩ tới mặt tốt của nàng ta.
Vừa lúc Lâm Hà cũng nhìn tới, nàng khẽ gật đầu chào, Lâm Hà lại lạnh lùng quay mặt đi, cùng Thượng Quan Sĩ Tín nói chuyện.
Nàng cũng không để ý.
Thượng Quan Sĩ Tín ngược lại lại chú ý tới, cười cười với nàng, có điều chậm một bước. Lúc hắn cười với nàng, nàng đã cúi đầu xuống, cũng không thấy vẻ mặt của hắn. Hắn có chút mất mát, tất cả những điều này rơi vào mắt Lâm Hà khiến nàng cảm thấy thật tệ.
Nàng gọi: “Tử Diệp!”
Hắn nghiêng đầu hỏi: “Có chuyện gì?”
Lâm Hà nói: “Có việc mới được gọi huynh sao?”
Hắn đáp: “Dĩ nhiên không phải, có điều muội vô duyên vô cớ gọi ta làm gì?”
Lâm Hà há hốc miệng, cuối cùng không lời chống đỡ. Sau một lát, nàng vắt hết óc suy nghĩ đề tài khiến hắn cảm thấy có hứng thú, nhưng mừa vừa mở miệng nói được một chữ, hắn đã nói: “Cuộc đấu đã bắt đầu.”
Lâm Hà thất bại, lại thay đổi vị trí cùng Lan Tranh.
Cùng lúc này, cuộc thi giữa nàng và Lục Lam chính thức bắt đầu.
Nguyên Bối lên đài cao, đưa giấy bút cho hai người, nói: “Các ngươi hãy viết đề ra đây.” Nói rồi hắn đứng một bên.
A Ân chấp bút, đưa bút một lúc, rất nhanh đã viết xong đề, sau đó giao cho Nguyên Bối. Hắn liếc nhìn, thoáng kinh ngạc nhìn nàng, sau đó mới thu giấy của Lục Lam.
Hắn đem hai đề giao cho các vị hạch điêu sư.
Nguyên Hồng là người đầu tiên nhìn thấy đề mục, cũng bất ngờ nhìn nàng, còn lại các vị hạch điêu sư sau khi nhìn đề mục, cũng đồng thời không hẹn mà cùng nhìn về phía A Ân.
Người xem đấu hạch phía sau cũng bắt đầu tò mò, còn có người nhón cả chân lên để nhìn, chỉ hận không thể kéo dài thêm cái cổ để thấy, trong đám người nhất thời có tiếng bàn luận xông xao.
“Ân thị ra đề già vậy nhỉ?”
“Chẳng lẽ là đề khó?”
“Với tính cách của nàng, khẳng định là muốn làm khó cô nương rồi.”
…
Thượng Quan Sĩ Tín nở một nụ cười.
Giang Mãn hỏi: “Thiếu đông gia biết Ân cô nương ra đề gì ư?”
Hắn giơ hai ngón tay ra.
Giang Mãn: “Hai?”
Hắn lắc đầu, Giang Mãn tràn đầy tò mò, hỏi: “Rốt cuộc là cái gì vậy?” Hắn thừa nước đục thả câu, trong mắt ngược lại có ý cười liên tục, chỉ nói: “Đợi lát nữa ngươi sẽ biết.”
Lucsn ày, Nguyên Bối lên tiếng: “Ân cô nương, đề của cô là La Hán.”
Lời vừa dứt, mọi người xem xung quanh đều cảm thấy tâm địa của Lục Lam cô nương thực tốt, phàm là người điêu hạch, cơ bản là không có ai là chưa từng điêu qua mười tám vị La Hán. Ra đề như vậy, đối với đối thủ chính là vô cùng độ lượng.
Nhưng mà, bọn họ lại không biết suy nghĩ trong lòng Lục Lam.
Lục Lam biết Lục đao tuyệt hoạt của A Ân ở đại hội đấu hạch, cũng biết nàng có chút bản lãnh. Ra đề quá khó, thứ nhất sẽ thể hiện mình không tốt, thứ hai là hạch điêu độ khó cao sẽ dễ dàng xuất ra tuyệt kĩ. Nàng đưa ra đề bình thường tới cực điểm như vậy, nhìn như đơn giản, trên thực tế lại không đơn giản chút nào. Bở vì hay gặp, cấc vị hạch điêu sư ngồi ở đây lại đều đã từng thấy qua những tác phẩm xuất sắc của các vị đại sư, hạch điêu La Hán trở nên thông thường tự nhiên cũng là chuyện bình thường. Với Ân thị hiện nay mà nói, nhất định là không có công lực như vậy, nếu muốn khiến cho năm vị hạch điêu sư hài lòng, chỉ sợ là không có dễ dàng như vậy.
Nàng mỉm cười, nói với A Ân: “Mười tám vị La Hán, lần tràng hạt, trang trí, đều do Ân muội phát huy. Mắt, mũi, miệng mười tám vị La Hán, có nét không giống nhau, Ân muội nhanh nhẹn vậy, ta rất mong chờ để thưởng thức hạch điêu của muội.”
Nguyên Bối nói với Lục Lam: “Lục cô nương, đề của cô là tự chọn.”
Người không biết đề, lúc này đều ồ lên một tiếng.
Tự…Tự chọn?
A Ân cũng nhìn Lục Lam cười nói: “Lục cô nương cứ điêu khắc cái gì mình am hiểu là được. A Ân nghĩ, nếu thi đấu để làm đồ đệ của Nguyên công, tất nhiên nên điêu khắc cái gì đó mà bản thần mình am hiểu, mới lộ ra được thực lực. Lục cô nương, mời.”
Mấy người vừa rồi còn nghĩ Lục Lam tâm địa độ lượng, nhưng bây giờ so sánh, cao thâp đã rõ, vả lại đề Lục Lam ra lộ ra chút không phóng khoáng rồi.
Chưa bắt đầu, nhưng dựa trên việc ra đề mà nói, A Ân nàng đã thắng một trận.
Sắc mặt Lục Lam cứng đờ, may là phản ứng nhanh, gật đầu cười cười, liền thu hồi ánh mắt, không đến nỗi lộ ra thần sắc không vui.
Mặc dù lúc này trong lòng nàng đang tức giận tới cực điểm.
Nguyên Bối nói: Thời gian đấu hạch là ba ngày.”
Hai người vừa nghe thấy liền sửng sốt, lúc trước thời gian thi đấu không dược xác định cụ thể, các nàng cũng chỉ nghĩ là thời gian một ngày một đêm, nào ngờ hiện tại là ba ngày.
Nguyên Hồng nói: “Thượng Quan gia chúng ta không xem trọng tốc độ, chỉ xem trọng công lực.”
Nguyên Bối nói tiếp: “Trong ba ngày, ngoại trừ điêu hạch, hai người cũng không thể rời khỏi đài, mọi chuyện sinh hoạt thường ngày đều giải quyết ở trên đài này.” Nói xong, có tiếng ‘kẽo kẹt’ nhẹ vang lên, bình phong chắn ở sau đài nhẹ nhàng bị đẩy ra, vậy mà lại xuất hiện hai cánh cửa, bên trong tiểu phòng tứ phương tứ hướng, giống như là có hai phòng, tuy nhỏ nhưng ngũ tạng câu toàn.
Nguyên Bối lại nói: “Ban đêm sẽ có người gác đêm, trong lúc đấu hạch không được cùng bất cứ người nào nói chuyện.” Dứt lời, hắn giương một cánh tay, nói: “Cuộc thi chính thức bắt đầu.” Khi Nguyên Bối trở về chỗ của mình thì lại có hai thị tỳ cầm hai hộp gỗ lim khắc hoa đi lên đài.
Trong khay có nhiều loại hạt.
Khi mắt nàng chạm đến hạt hiếm thì ánh mắt hơi xoi mói, hai ngón tay kẹp lên hạt hiếm, tỉ mỉ quan sát, trong mắt hiện lên một tía tán thưởng.
Thượng Quan Sĩ Tín nhìn thấy, không tự chủ được mà lộ ra một ý cười.
Giang Mãn thấp giọng: “Thiếu đông gia, Ân thị nhất định sẽ thích hạt hiếm người chọn.”
Hắn lại cười, nói: “Bớt nói.”
Lời là như vậy, nhưng hắn lại cảm thấy mấy hạt trong tay áo sinh ra vài phần nóng, thỉnh thoảng chạm phải cổ tay, men theo mạch máu chảy khắp toàn thân, nhất là nơi ngực.trái tim cứ thế mà nhảy loạn lên.
A Ân yếu mến không rời mà chơi cùng hạt đào, mới lại lần nữa đặt xuống.
Đề mục Lục Lam ra, nàng không thể dúng hạt hiếm mà điêu, nàng có rất nhiều hạt khác để điêu, La Hán lần tràng hạt, La Hán trang trí, La Hán vỗ quạt, vân vân.
Hạch điêu La Hán nàng không còn xa lạ gì, cũng có thể nói là sở trường, chỉ là càng là hạch điêu đơn giản càng khó lộ ra sự xuất sắc.
Mười tám vị La Hán lần tràng hạt, nàng có hai ngày là đủ rồi, Thượng Quan gia cho ba ngày, yêu cầu từ từ mà cho ra sự tinh tế, có lẽ bên trong còn có ẩn ý gì đó. Nàng suy nghĩ một chút, bỏ lại mười tám vị La Hán lần tràng hạt, nàng rơi vào trầm tư.
Cùng lúc đó, Lục Lam trực tiếp lựa chọn hạt hiếm.
Hạt hiếm dễ vượt trội hơn, đây là chuyện mọi người đều biết. Nàng vì ngày này, suy nghĩ rất nhiều đề mục A Ân có thể đưa ra. Khi nàng ở Vĩnh Bình, dựa vào mặt mũi của cha nuôi, từng có may mắn được theo hạch điêu sư trong cung học điêu hạch, sau khi xem xong nàng cảm thấy thế là đủ rồi, vẫn luôn ghi tạc trong lòng.
Bất luận là ở Vĩnh Bình, hay là ở Tuy Châu, nàng cũng đều luyện tập, chưa từng lười biếng, mỗi một đao điêu hạch kia sớm đã khắc ghi thật sâu trong đầu nàng, nàng không cần bản vẽ, chỉ cần dụng cụ điêu hạch, trong vòng ba ngày là có thể điêu khắc ra hạch điêu nàng am hiểu nhất.
Ân thị cuộc đời này nhất định sẽ phải ra đề này để cho nàng có thể nổi danh.
Lục Lam ý chí dạt dào lấy cái giũa, bắt đầu mài vỏ hạt.
Dưới đài.
Năm vị hạch điêu sư đối với hai vị hạch điêu kỹ giả mới đến này nội tâm đã có phán đoàn sơ bộ. Mà người xem đấu hạch ở đây đều rất kinh ngạc với Lục Lam, có thể hạ đao mà không cần giấy bút.
Trái lại, vị hạch điêu kỹ giả còn lại, Ân thị, vẫn đàng chìm trong suy tư.
/144
|