Tiếu Diện Vương Gia, Lãnh Đạm Vương Phi

Chương 37: RƯỢU SAU LOẠN TÍNH

/46


Y kể lể : “ Nương tử không thèm để ý đến vi phu…. Nương tử, vi phu có chỗ nào không tốt, vì cớ gì không nhanh một chút yêu thương vi phu nha…?!”

“ Nương tử, chỉ một chút thôi… một chút thôi cũng không được sao?” y làu bàu, đôi con bình thường sâu như bể nay lại có chút xót xa, Vân Tiếu Khuynh khe khẽ thở dài, đưa tay vỗ vỗ lưng của y, nhẹ nhàng mà từ tốn như đang xoa dịu nỗi đau trong y, Vân Tiếu Khuynh nhỏ giọng nói : “ Hàn Kỳ! ngươi lại nói cái gì vớ vẫn nha….”

“ Ta nói khi nào không để ý đến ngươi đâu?” Nếu không để ý sao lại mỗi khi ngươi bị thương ta lại đau lòng, nếu không để ý thì há có thể để cho ngươi động tay động chân, không thương thì ngày ngày tiếp xúc ta đã chán ngươi lâu rồi, Hàn Kỳ! thật sự ta không hiểu yêu là gì, và yêu là như thế nào, nhưng là ta thật sự rất để ý ngươi, chẳng lẽ ngươi không cảm nhận được sao? tên ngốc này!!…

“ Nhưng là nương tử…” y ủy khuất bĩu môi, vì uống rượu quá nhiều mà đôi gò má phớt hồng say lòng người, tựa như yêu nghiệt tái thế, đủ sức khuynh đảo thế nhân, y quyệt miệng, không cam lòng nói : “ sao nàng nghe nói ta sẽ tuyển sườn phi lại nói không liên quan đến nàng nha, nàng có biết nàng nói vậy, ta tâm hảo đau….”

Vân Tiếu Khuynh cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân hắn bất thường là do đâu, nàng chỉ còn biết cười khổ

“ Ngươi thực sự sẽ tuyển thêm sườn phi sao?” Vân Tiếu Khuynh tự tiếu phi tiếu

“ Đương nhiên là không” ngay lập tức y trả lời, không suy nghĩ

“ Vậy thì ta có gì mà lo lắng đâu, Hàn Kỳ! đây không phải là không quan tâm mà là tin tưởng, ngươi hiểu sao? so với những thứ tình cảm yêu đương cháy bỏng hời hợt thì ta lại càng thích sự tín nhiệm tin tưởng từ đối phương hơn, Hàn Kỳ! ta tin ngươi dù có ruồng rẫy hết thiên hạ nhưng tuyệt đối sẽ không bỏ lại ta…. Cho nên có gì phải lo lắng đâu?!”

Hàn Kỳ nghe vậy, chỉ còn biết sững người nhìn nữ tử cười yếu ớt trước mặt y….

Không phải không quan tâm mà là tin tưởng sao?!

Sao y lại không nghĩ đến điều đó chứ, là vì y không tin tưởng hay y không tự tin vào bản thân mình, đối với nữ tử này y chưa từng có cảm giác nắm trong lòng bàn tay nên y luôn cảm thấy thấp thỏm bất an….

Nữ tử lạnh nhạt nhưng đáy mắt nhàn nhạt ấm áp nhìn y mà nói : ‘ta tin tưởng ngươi có thể ruồng rẫy tất cả người trong thiên hạ nhưng tuyệt đối không bỏ lại ta….’

Được người mình yêu tin tưởng như vậy, thì hắn Hàn Kỳ còn gì để mà tiếc nuối đây? Hàn Kỳ chợt cười, tiếu dung sáng ngời, tỏa nắng như ánh mặt trời rực rỡ, hai má lún đồng tiền in hằng trên má, chói lọi vô cùng….

“ Nương tử”

“ Ân?”

“ Nương tử”

“ Cái gì?”

“ Nương tử”

“ Hàn kỳ!”

“ Nương tử! ta yêu nàng….”

“ Ta biết……”

“ Nương tử… ta có thể.. hôn nàng không?!” Mỗ nam mặt dày được một bước lấn một bước

Vân Tiếu Khuynh giương mi nhìn hắn…..

“ Ô…ô..! nương tử nàng lại không để ý đến ta…” mỗ nam mặt dày hết mức, thề không được không bỏ qua. Lần này đến lượt Vân Tiếu Khuynh đầu hàng, hoàn toàn dơ hai tay đầu hàng, nàng thật sự không thể nhìn được ánh mắt ‘ủy khuất’ cùng ‘ai oán’ của hắn mà, nam nhân này đúng là biết chọn điểm yếu của nàng mà ra tay

Thấy Vân Tiếu Khuynh không nói, mỗ nam cười hì hì : “ nương tử! nàng không nói tức là đồng ý đó nha” lời vừa dứt đã cúi đầu hồn xuống môi anh đào xinh đẹp tuyệt luân

Mới đầu là ôn nhu chạm nhẹ, mơn trớn dịu dàng, sau đó đầu lưỡi bá đạo vô cùng, càn quét trong khoang miệng Vân Tiếu Khuynh, vừa ôn nhu vừa bá đạo, lại triền miên ấm áp, một cái hôn kể ra biết bao nhu tình mật ý, bao thâm tình tựa hải…. từ tốn, dịu dàng, si mê.. cùng ấm áp không nói nên lời, Vân Tiếu Khuynh! Nàng thừa thận mình chìm đắm trong khoảnh khắc hôn môi đó

Cái gọi là càng muốn càng nhiều, có chăng chính là chỉ vào trưởng hợp lúc này đây? một cái hôn cũng đủ khơi dậy dục hỏa bao nhiêu năm của y, một cái hôn nhẹ nhàng mà từ tốn ấy thôi, cũng đủ y như si như túy, điên đảo trong đó, muốn càng nhiều, khát khao càng nhiều, cơ thể của y thực sự nóng, nóng đến cháy bỏng, mà thân nhiệt của nàng tựa khối mỹ ngọc, thanh lương vô cùng…..

“ Nương tử….” y khàn khàn lên tiếng, thanh âm ẩn nhẫn áp tực

“ Ân….” Thanh âm vẫn lãnh đạm như thường nhưng vào tai người nào đó thì bỗng dưng có chút gì đó hoặc nhân, không thốt nên lời…

“ Ta… muốn làm một số chuyện phi lễ với nàng, nương tử… nàng sẽ không trách ta chứ?!” Mỗ nam tà mị cười, nhưng là có ai biết tim của hắn đang lộp bộp đập một cách bất thường?! Vân Tiếu Khuynh nghe vậy, chợt cười : “ phi lễ?! tức là đăng đồ tử đùa giỡn con gái nhà lành sao?!” Hàn Kỳ đầu đầy hắc tuyến, nương tử đúng là suy nghĩ lúc nào cũng cổ quái hơn người bình thường

“ Nương tử, ta bắt đầu phi lễ nha…” mỗ nam vươn ma trảo lên người nương tử yêu dấu của y, Vân Tiếu Khuynh khe khẽ thở dài, khẽ nhắm mắt, thôi đi! Nếu là hắn…. nàng cam tâm tình nguyện….

Nến đỏ lay lắt, như ẩn như hiện hai bóng dáng quấn quýt đan chặt chặt vào nhau, như một vĩnh chẳng phân li

Bên ngoài trời tối đen như mực, đêm mùa thu không khí se lạnh, trong phòng lại ấm áp vô cùng….

Văng vẳng nghe đâu đây, thanh âm trầm thấp, ôn nhu, kiên định, nhất nhất thâm tình của nam nhân

“ Nương tử! ta yêu nàng….”

Tử sinh khế thoát

Dữ tử thành tuyết

Chấp tử chi thủ

Dữ tử giai lão…….

“ Hàn Kỳ! ta nguyện cùng ngươi cùng nhau… cho đến khi….ngươi không còn muốn ta nữa”

“ Nương tử! chuyện này thì hơi khó nha, vì từ đầu đến giờ chỉ có nàng là không cần vi phu thôi, vi phu sao lại không cần nương tử được, trừ phi! vi phu không cần chính bản thân mình….”

“ Ngươi ăn nói ngày càng ngọt….” nữ tử khe khẽ cười, khẽ nhắm mắt, chìm dần vào giấc ngủ…

“ Hắc hắc! nương tử…là vi phu thật lòng mà……” nam tử ôn thanh cười, vươn tay ôm chặt nữ tử vào lòng

Nương tử, nàng không hiểu, ta yêu nàng nhiều như thế nào đâu…. Vĩnh viễn nàng cũng không hiểu được…

Nhưng là không hiểu cũng không sao, chỉ cần ta biết là đủ rồi……

Khẽ đặt một nụ hôn dịu dàng như nước lên vầng trán tấm ướt mồ hôi của nữ tử, y khe khẽ cười “ nương tử! ngủ ngon” năm ngón tay của y nắm chặt lấy năm ngón tay của nàng, mười ngón tương khấu chặt chẽ vô cùng…. ( Dao Dao : ‘tung bông’ hô hô!! Chúc mừng tiểu Kỳ Kỳ của ta, đã thoát khỏi cuộc sống của lão xử nam ^^)

Được rồi! sau từ đêm hôm đó, mọi việc lại quay về nhịp sống bình thường, mỗ nam cũng không cò suốt ngày ôm chăn bông mà ai oán nương tử của hắn không thèm để ý đến hắn nữa

Nhưng là Hàn Kỳ dạo này thêm một phiền não, đó chính là hoàng huynh của hắn cứ suốt ngày làu bàu với hắn về chuyện hài tử… thật khiến cho hắn đau đầu, và đây là cuộc đối thoại hết sức gây cấn của hai nam nhân vô cùng ‘đáng iu’ của chúng ta:

“ Lão thất! chừng nào thì đệ mới có hài tử được a, như vậy thì ta mới báo cáo kết quả với hoàng nãi nãi và được yên thân chứ” haizz! Làm đế vương như hắn đúng là đủ khổ mà

“ Hoàng huynh! Sao huynh cứ nói hoài về chuyện này vậy, đệ cũng đâu cần nhất thiết phải có con nối dòng đâu?!” Hàn Kỳ vô tâm không phế nói

“ Đệ…!!!” Hàn Dạ nghiến răng nghiến lợi : “ bất hiếu có ba tội đứng đầu là việc không có con nối dòng….” Hàn Kỳ bĩu môi : “ thì xưa này đệ vốn rất bất hiếu mà” tức thời đế vương trên đầu y nguyên một đám quạ đen bay qua

“ Lão thất, coi như ta cầu xin đệ, hoàng tổ mẫu đã lớn tuổi rồi, không biết còn sống mấy ngày, đệ không thể chiều nàng một chút hay sao, lúc nhỏ hoàng tổ mẫu rất thương yêu đệ mà…..” Hàn Dạ thở dài ngao ngán. Hàn Kỳ nghiêm mặt nhìn y : “ hoàng huynh! Đừng nhắc lại chuyện lúc nhỏ với ta….”

Hàn Dạ nhìn Hàn Kỳ ngập trời lửa giận, biết mình lỡ miệng, lắc đầu không nói….

Hàn Kỳ mím môi lạnh nhạt nói : “ việc con nối dòng không cần nói thêm nữa, cùng lắm thì đệ kiếm một đứa trẻ làm con nuôi, nương tử thân thế vốn không tốt, đệ không muốn mạo hiểm những chuyện vớ vẩn như vậy!”

“ Việc có con nối dòng mà là vớ vẩn?” Hàn Dạ có xúc động muốn đánh cho đệ đệ thân yêu của mình một trận, Hàn Kỳ! chẳng lẽ ngoài một Vân Tiếu Khuynh, còn chuyện gì đối với ngươi cũng là vớ vẫn cả sao? tên đệ đệ ngốc này rốt cuộc giống ai mà si tình đến như vậy không biết!

“ Đúng vậy! hơn thế nữa, nếu như lỡ có hài tử, nương tử suốt ngày quấn quýt lấy hài tử không thèm để ý đến đệ thì làm sao bây giờ?! Nói chung là không được….” mỗ nam bất mãn hết sức, nhìn bình thường nương tử thích tên oắt con Hàn Phong như vậy, nếu có hài tử nói không chừng nương tử sẽ không thèm liếc mắt y đến một cái, như vậy địa vị của y trong lòng nương tử sẽ xuống dốc sao? y có chết cũng không thể để chuyện này xảy ra được

Hàn Dạ thề với trời, nếu mà hắn có võ công hơn được lão thất nhất định sẽ không ngại gì mà tấu cho hắn một trận. Lão thất! thật sự từ đầu đến đuôi mà nói, không muốn có hài tử là vì không muốn chia sẽ cảm tình của thất vương phi thôi, a a…a.. hắn nhất định kiếp trước là làm quá nhiều điều ác mới có một đệ đệ như vậy mà, thật là có ngày sẽ bị tên này tức chết mết

“ Hoàng huynh! Thời tiết đã lập thu rồi, sao mặt huynh lại đỏ vậy, nóng sao, hoàng huynh coi chừng thượng hỏa là không tốt cho sức khỏe đâu nha…” mỗ nam cười hì hì, đôi hoa đào mắt nheo lại, tràn đầy đắc ý. Hàn Dạ tức xì khói….

“ Thôi! Hoàng huynh mệt thì nên đi nghĩ thôi, tốt nhất là uống nhiều trà một chút, đệ về nhà bồi nương tử đi dạo đây” nói xong nhanh như cắt bước ra cửa ngự thư phòng

“ Hàn Kỳ……..!!!!!” nghiến răng nghiến lợi, Hàn Dạ phẫn nộ quát, a..aa.a…. đúng là tức chết hắn mà =”=

Hàn Kỳ nhún nhún vai, vẻ mặt rất chi là đắc ý, thong thả bước ra khỏi hoàng cung..

Lăng Hàn vương phủ

“ Nương tử, nương tử! ta về rồi….” vừa bước vào phủ, mỗ nam đã mặt dày kiêu gọi, bọn hạ nhân cũng đã quen với việc này rồi, mới đầu là kinh ngạc, sau này hóa thành cười thầm, vương gia quả thật ‘rất bám’ vương phi a. Trong phủ ai chả biết, lời nói của vương gia có quyền mười thì vương phi nói lại càng có tác dụng trăm lần. Hoàng cung ai chả rõ, bây giờ có thể đắt tội với thất vương gia nhưng tuyệt đối có chết cũng đừng có đắc tội với thất vương phi, hắc hắc… cả Đông Li quốc ai chả rõ, ‘tiếu diện ma vương’ yêu nhất chính là ‘lãnh đạm vương phi’ thôi!!

“ Nương tử, nương tử, ta có mua hoa quế cao cho nàng nè….” Mỗ nam lấy ra trong lòng túi giấy, vẻ mặt ‘ ta đây ngoan không’ nhìn Vân Tiếu Khuynh, khiến cho nàng đang nghiên cứu đống chai dược cũng không khỏi bỏ xuống, bật cười nhìn hắn, Vân Tiếu Khuynh lắc đầu : “ Hàn Kỳ! vì cớ gì ngươi càng ngày càng đáng yêu đâu?!”

Mỗ nam cười đắc ý : “ như vậy nương tử không thích sao?!”

“ Thích! Đương nhiên là thích….” Vân Tiếu Khuynh gật đầu, mỉm cười….

“ Hì! Vậy nương tử có hay không ‘thưởng’ cho vi phu nha!” Mỗ nam máu vô sỉ lại nổi lên, lấy tay chỉa chỉa vào môi của mình, mắt nheo lại ^^

“ Lưu manh!” Vân Tiếu Khuynh cười nhạt, hôn môi hắn một chút, mỗ nam ngây ngô cười, bộ dáng quả thật…. ngu ngốc hết thuốc chữa !

“ Nương tử! rốt cuộc là nàng đang nghiên cứu chế thuốc gì nha….” Hàn Kỳ nhìn đống chai lọ, nhíu mày vấn. Vân Tiếu Khuynh cầm một miếng hoa quế cao, cho vào miệng, hương vị dần dần tan trong đầu lưỡi, thanh thanh ngọt ngọt, quả là rất ngon, nghe thấy câu hỏi của Hàn Kỳ, Vân Tiếu Khuynh đáp : “ bỗng dưng có hứng thứ chế mấy loại hỏa hoa thôi!”

“ Hỏa hoa?!” Hàn Kỳ càng thêm tò mò

“ Ân!…” Vân Tiếu Khuynh gật gật đầu : “ giống như một thứ thuốc nổ, nhưng lực sát thương rất nhẹ, công dụng chủ yếu là tung hỏa mù để trốn tránh đối phương thôi”

“ Cái này ta chưa nghe bao giờ!” Hàn Kỳ bĩu môi, lại nói : “ không lẽ cái này là một sản phẩm ở quê quán của nương tử sao”. Vân Tiếu Khuynh đáp : “ uh! Có thể nói là vậy”

“ Nhưng mà nương tử lại chế mấy cái này làm chi a….” Hàn Kỳ không tha vấn đề, tiếp tục hỏi

“ ừ! Bỗng dưng có hứng thú thôi….” Vân Tiếu Khuynh không sao cả đáp…..

“ Vậy a!” mỗ nam than ngắn thở dài, một lần nữa mặc niệm : ‘nương tử chỉ có hứng thú với một mình y thì tốt rồi…..’

Hết chương 37

/46

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status