Shared by: nguoichiase
=== oOo ===
Lửa than bên dưới, nồi nước bốc hơi nóng bên trên, Lý Dịch lấy thịt dê đã được cắt thành từng phiến mỏng bỏ vào trong nồi, sau khi vào nước canh, rất nhanh đã nổi lên, đang muốn duỗi đũa ra kẹp, đột nhiên trước mắt hiện lên một đạo tàn ảnh lấy thế sét đánh không kịp bưng tai cướp đi miếng thịt dê hắn vừa mới bỏ vào...
Lý Dịch liếc Liễu Như Ý một cái, so tốc độ tay, trước mắt hắn thật không thể so sánh cùng Liễu nhị tiểu thư.
Nhìn phân lượng thịt dê hôm nay do nàng cắt cũng không so đo những chuyện nhỏ nhặt này với nàng.
Một lần nữa kẹp lấy một miếng thịt dê mỏng như trang giấy chấm vào trong chén sớm đã được trộn đủ tài liệu, vào miệng vừa tan, có thể cắt mỏng thịt dê đến trình độ này, đao pháp của Liễu nhị tiểu thư quả nhiên danh bất hư truyền.
Ăn lẩu tự nhiên không thể không cay, không thể tìm ớt mua trong chợ, cũng may ở thời này gia vị không ít, tìm được một vật thay thế, tuy không cay bằng ớt, cũng chỉ có thể tạm chấp nhận.
- Tiểu Hoàn, bỏ vào thêm đậu hũ, đúng rồi, rau xanh nữa, còn có nấm, củ cải...
Lý Dịch một bên chỉ huy tiểu nha hoàn, một bên bưng lên một chén rượu trái cây nhấp một ngụm. Mặc dù ăn lẩu vào mùa thu không có thống khoái như mùa đông, nhưng lòng Lý Dịch đã sớm ngứa ngáy khó nhịn, không muốn chờ thêm.
- Tướng công ăn từ từ, không có ai giành với chàng.
Nhìn Lý Dịch kẹp một khối đậu hũ từ trong nồi rồi nhanh bỏ vào miệng, bị nóng té khói cũng không nguyện ý phun ra, Liễu Như Nghi có chút buồn cười nói.
- Tại sao không ai đoạt...
Lý Dịch liếc Liễu nhị tiểu thư đối diện một cái, động tác trên tay không ngừng, vớt miếng thịt dê mình vừa bỏ vào lên.
Qua hai tháng nữa sẽ đến mùa đông, về sau cơ hội ăn lẩu còn có rất nhiều, có nên dạy Liễu nhị tiểu thư một vài lễ nghi khi ăn lẩu không, đoạt đồ ăn của người khác là hành vi rất không lễ phép...
Ăn lẩu thực ra là ăn bầu không khí, người một nhà vây quanh một cái nồi nho nhỏ, vừa ăn vừa nói chuyện, tiểu nha hoàn gần đây không được ở cùng Lý Dịch, thật vất vả có một cơ hội, máy hát mở ra rốt cuộc không khép lại được.
Lão Phương ngửi mùi mà chạy tới, vừa đẩy cửa ra thì không khỏi nuốt nuốt từng ngụm nước miếng.
Hai mắt nhìn chằm chằm nồi lẩu giữa phòng, bất di bất dịch.
- Lão Phương đến, Tiểu Hoàn, qua cho Phương đại thúc thêm một đôi đũa.
Lý Dịch bảo Tiểu Hoàn.
- Đây… thật không có ý tứ...Hì hì…
Trên mặt chữ điền của lão lại lộ ra chiêu bài cười ngây ngô, mặt mũi đầy thẹn thùng lấy một cái ghế nhỏ ngồi bên cạnh Lý Dịch, chờ Tiểu Hoàn đưa cho hắn đôi đũa, dò một hồi trong nồi, thứ gì cũng không có vớt lên được, nụ cười cứng ngắc trên mặt.
- Ai nha, thật ngại quá, đồ ăn hết sạch rồi... Ngươi đến sớm một chút được rồi.
Lý Dịch ngẩng đầu nhìn Lão Phương, thử thăm dò.
- Nếu không, húp chút nước đi?
......
Thịt dê còn thừa lại một chút, đồ ăn cũng chưa ăn xong, nhìn Lý Dịch bỏ thêm thịt vào đồ ăn vào nồi, trên mặt chữ điền của lão lại lộ ra biểu lộ đắc ý.
Trong lúc chờ đồ ăn được đun sôi, Lão Phương lấy từ trong ngực ra một khối vật thể hơi mờ, đưa cho Lý Dịch, nói:
- Cô gia, xà phòng gì đó mà người nói lúc trước hình như đã hoàn thành, người nhìn xem có dùng được hay không?
Nhìn vật thể hình khối trong tay Lão Phương, hai mắt Lý Dịch không khỏi sáng lên.
Trong niên đại mà người nghèo chỉ dùng xà phòng đậu tắm rửa này, có thể có được một khối xà phòng cũng là một việc rất hạnh phúc.
Đoạn thời gian trước nhờ Lão Phương mua một chút chất tẩy rửa và vôi, sử dụng phản ứng xà phòng hoá làm ra một nhóm xà phòng, chế tạo qua lại gần như một tháng mới có thể sử dụng, trong khoảng thời gian này, Lý Dịch đang bận chuyện Như Ý Lộ, cho nên để Lão Phương troi coi, chờ đến thời cơ thì đến thông báo cho hắn.
Vừa mới ăn xong nồi lẩu, trên tay tự nhiên khó tránh khỏi dính mỡ, có chút không kịp chờ đợi múc nước, thả xà phòng vào nước xoa xoa, trên tay liền xuất hiện một tầng bọt biển.
Đây là ưu điểm của việc tạo bằng thủ công, bọt biển nhiều, tẩy rửa mạnh, giúp cơ thể sạch sẽ đồng thời không có tổn hại gì cho da thịt.
Thời điểm Lý Dịch làm nhóm xà phòng đầu tiên cũng không cho thêm vài một vài thứ loạn thất bát tao, tuy nhiên bề ngoài không đẹp nhưng lại vô cùng thực dụng.
Xoa nắn bọt biển sinh ra trên tay một hồi, lại dùng nước trong cọ rửa, trên tay đã không còn bất kỳ cảm giác dầu mỡ gì nữa.
- Cô gia, đây là cái gì?
Tiểu Hoàn nháy đôi mắt hiếu kỳ nhìn xà phòng trong tay Lý Dịch, đồ vật này có thể sinh ra bọt biển, thật kỳ quái.
- Cái này gọi xà phòng, rửa tay tắm rửa dùng nó còn tốt hơn dùng đậu nhiều lắm.
- Nguyên lai cũng chỉ để rửa ráy.
Tiểu nha hoàn cái hiểu cái không gật đầu.
- Tuy thế nhưng đâu thể so với xà phòng của ta được?
Lý Dịch xoa bóp khuôn mặt nhỏ của nàng, nói:
- Vừa ăn xong nồi lẩu, trên người có mùi rồi, nhanh đi tắm rửa.
- Tiểu Hoàn mới không có mùi...
Tiểu nha hoàn duỗi ống tay áo ra ngửi nghe, miệng lầm bầm một câu, chạy vào phòng bếp nấu nước.
Thời điểm Lý Dịch xoay người phát hiện Liễu nhị tiểu thư đang đứng nơi đó ngâm tay chơi một chút, tựa hồ rất hứng thú đối với xà phòng.
Sau đó... Khối xà phòng đầu tiên của Lý Dịch đã bị nàng vô tình tịch thu.
Nàng mỗi ngày luyện công xong đều sẽ tắm rửa, xà phòng này hiển nhiên tốt hơn so với việc tắm đậu.
Xem ở phân lượng mình đánh không lại nàng, Lý Dịch cũng không so đo với nàng, nhóm xà phòng đầu tiên có chừng mấy chục khối, trong nhà lưu lại một ít, còn lại để bọn người Lão Phương cầm lấy chia ra.
Lúc mình chế tác xà phòng không có tăng thêm các chất hóa học chống oxi hóa, chất bảo quản này nọ, đương nhiên, Lý Dịch muốn cũng không có, dưới tình huống bình thường, hạn sử dụng đại khái khoảng chừng một năm.
Dựa theo giáo trình ghi trên sách, thế mà làm một lần đã thành, tiếp theo chế tác thêm một nhóm nhỏ, cải tiến công nghệ, cho vào bên các loại tinh dầu thì sẽ trở thành xà phòng chân chính, thành phẩm trước mắt chỉ có thể gọi là xà phòng, nếu tăng thêm chút Lưu Huỳnh, thì có thể làm ra xà phòng Lưu Huỳnh, có hiệu quả sát trùng nhất định, có thể dự phòng tật bệnh, rất có giá trị thực dụng đối với thời đại thiếu ý thức vệ sinh này.
Như Ý Lộ đã ra hàng thời gian ngắn, là thời điểm đẩy ra thêm một sản phẩm mới.
Lần này, Lý Dịch dự định đi hai con đường, giá bán xà phòng phổ thông thì thấp một chút, đi lộ tuyến bình dân, xà phòng có mùi thơm thì phải hơi mắc hơn một chút, đi đường quý tộc, đương nhiên, mùi thơm cũng có thể được điều khiển theo ý của khách hàng nhưng giá cả sẽ cao hơn.
Bao quát cả hai thị trường, lợi nhuận sợ rằng sẽ còn cao hơn Như Ý Lộ.
Bất quá, bởi vì chu kỳ chế tạo quá dài, chờ đến khi chính thức bắt đầu bán xà phòng, sợ là phải chờ đến sang năm.
......
Có mấy cửa hàng khác chia sẻ, Như Ý Phường đắc như tôm tươi qua hai ngày thì dần dần tiêu giảm, cửa hàng có mấy nữ hài tử và Lão Phương chiếu ứng, không cần hắn lo lắng, đã hai ngày qua chưa có xuống núi.
Trong lúc rảnh rỗi luyện luyện võ công, kể cho tiểu nha hoàn nghe mấy bản truyện cổ tích đã được sửa đổi, hoặc tìm một vài thư tịch thú vị trong tiệm sách, nạp thêm kiến thức cho mình, thời gian qua vô cùng nhàn nhã.
Đêm đã khuya, Liễu Diệp Trại vô cùng yên tĩnh, xa xa bên ngoài mấy trăm dặm, trong hoàng cung, trong một cung điện rộng rãi nào đó đồng dạng cũng tĩnh mịch.
=== oOo ===
Lửa than bên dưới, nồi nước bốc hơi nóng bên trên, Lý Dịch lấy thịt dê đã được cắt thành từng phiến mỏng bỏ vào trong nồi, sau khi vào nước canh, rất nhanh đã nổi lên, đang muốn duỗi đũa ra kẹp, đột nhiên trước mắt hiện lên một đạo tàn ảnh lấy thế sét đánh không kịp bưng tai cướp đi miếng thịt dê hắn vừa mới bỏ vào...
Lý Dịch liếc Liễu Như Ý một cái, so tốc độ tay, trước mắt hắn thật không thể so sánh cùng Liễu nhị tiểu thư.
Nhìn phân lượng thịt dê hôm nay do nàng cắt cũng không so đo những chuyện nhỏ nhặt này với nàng.
Một lần nữa kẹp lấy một miếng thịt dê mỏng như trang giấy chấm vào trong chén sớm đã được trộn đủ tài liệu, vào miệng vừa tan, có thể cắt mỏng thịt dê đến trình độ này, đao pháp của Liễu nhị tiểu thư quả nhiên danh bất hư truyền.
Ăn lẩu tự nhiên không thể không cay, không thể tìm ớt mua trong chợ, cũng may ở thời này gia vị không ít, tìm được một vật thay thế, tuy không cay bằng ớt, cũng chỉ có thể tạm chấp nhận.
- Tiểu Hoàn, bỏ vào thêm đậu hũ, đúng rồi, rau xanh nữa, còn có nấm, củ cải...
Lý Dịch một bên chỉ huy tiểu nha hoàn, một bên bưng lên một chén rượu trái cây nhấp một ngụm. Mặc dù ăn lẩu vào mùa thu không có thống khoái như mùa đông, nhưng lòng Lý Dịch đã sớm ngứa ngáy khó nhịn, không muốn chờ thêm.
- Tướng công ăn từ từ, không có ai giành với chàng.
Nhìn Lý Dịch kẹp một khối đậu hũ từ trong nồi rồi nhanh bỏ vào miệng, bị nóng té khói cũng không nguyện ý phun ra, Liễu Như Nghi có chút buồn cười nói.
- Tại sao không ai đoạt...
Lý Dịch liếc Liễu nhị tiểu thư đối diện một cái, động tác trên tay không ngừng, vớt miếng thịt dê mình vừa bỏ vào lên.
Qua hai tháng nữa sẽ đến mùa đông, về sau cơ hội ăn lẩu còn có rất nhiều, có nên dạy Liễu nhị tiểu thư một vài lễ nghi khi ăn lẩu không, đoạt đồ ăn của người khác là hành vi rất không lễ phép...
Ăn lẩu thực ra là ăn bầu không khí, người một nhà vây quanh một cái nồi nho nhỏ, vừa ăn vừa nói chuyện, tiểu nha hoàn gần đây không được ở cùng Lý Dịch, thật vất vả có một cơ hội, máy hát mở ra rốt cuộc không khép lại được.
Lão Phương ngửi mùi mà chạy tới, vừa đẩy cửa ra thì không khỏi nuốt nuốt từng ngụm nước miếng.
Hai mắt nhìn chằm chằm nồi lẩu giữa phòng, bất di bất dịch.
- Lão Phương đến, Tiểu Hoàn, qua cho Phương đại thúc thêm một đôi đũa.
Lý Dịch bảo Tiểu Hoàn.
- Đây… thật không có ý tứ...Hì hì…
Trên mặt chữ điền của lão lại lộ ra chiêu bài cười ngây ngô, mặt mũi đầy thẹn thùng lấy một cái ghế nhỏ ngồi bên cạnh Lý Dịch, chờ Tiểu Hoàn đưa cho hắn đôi đũa, dò một hồi trong nồi, thứ gì cũng không có vớt lên được, nụ cười cứng ngắc trên mặt.
- Ai nha, thật ngại quá, đồ ăn hết sạch rồi... Ngươi đến sớm một chút được rồi.
Lý Dịch ngẩng đầu nhìn Lão Phương, thử thăm dò.
- Nếu không, húp chút nước đi?
......
Thịt dê còn thừa lại một chút, đồ ăn cũng chưa ăn xong, nhìn Lý Dịch bỏ thêm thịt vào đồ ăn vào nồi, trên mặt chữ điền của lão lại lộ ra biểu lộ đắc ý.
Trong lúc chờ đồ ăn được đun sôi, Lão Phương lấy từ trong ngực ra một khối vật thể hơi mờ, đưa cho Lý Dịch, nói:
- Cô gia, xà phòng gì đó mà người nói lúc trước hình như đã hoàn thành, người nhìn xem có dùng được hay không?
Nhìn vật thể hình khối trong tay Lão Phương, hai mắt Lý Dịch không khỏi sáng lên.
Trong niên đại mà người nghèo chỉ dùng xà phòng đậu tắm rửa này, có thể có được một khối xà phòng cũng là một việc rất hạnh phúc.
Đoạn thời gian trước nhờ Lão Phương mua một chút chất tẩy rửa và vôi, sử dụng phản ứng xà phòng hoá làm ra một nhóm xà phòng, chế tạo qua lại gần như một tháng mới có thể sử dụng, trong khoảng thời gian này, Lý Dịch đang bận chuyện Như Ý Lộ, cho nên để Lão Phương troi coi, chờ đến thời cơ thì đến thông báo cho hắn.
Vừa mới ăn xong nồi lẩu, trên tay tự nhiên khó tránh khỏi dính mỡ, có chút không kịp chờ đợi múc nước, thả xà phòng vào nước xoa xoa, trên tay liền xuất hiện một tầng bọt biển.
Đây là ưu điểm của việc tạo bằng thủ công, bọt biển nhiều, tẩy rửa mạnh, giúp cơ thể sạch sẽ đồng thời không có tổn hại gì cho da thịt.
Thời điểm Lý Dịch làm nhóm xà phòng đầu tiên cũng không cho thêm vài một vài thứ loạn thất bát tao, tuy nhiên bề ngoài không đẹp nhưng lại vô cùng thực dụng.
Xoa nắn bọt biển sinh ra trên tay một hồi, lại dùng nước trong cọ rửa, trên tay đã không còn bất kỳ cảm giác dầu mỡ gì nữa.
- Cô gia, đây là cái gì?
Tiểu Hoàn nháy đôi mắt hiếu kỳ nhìn xà phòng trong tay Lý Dịch, đồ vật này có thể sinh ra bọt biển, thật kỳ quái.
- Cái này gọi xà phòng, rửa tay tắm rửa dùng nó còn tốt hơn dùng đậu nhiều lắm.
- Nguyên lai cũng chỉ để rửa ráy.
Tiểu nha hoàn cái hiểu cái không gật đầu.
- Tuy thế nhưng đâu thể so với xà phòng của ta được?
Lý Dịch xoa bóp khuôn mặt nhỏ của nàng, nói:
- Vừa ăn xong nồi lẩu, trên người có mùi rồi, nhanh đi tắm rửa.
- Tiểu Hoàn mới không có mùi...
Tiểu nha hoàn duỗi ống tay áo ra ngửi nghe, miệng lầm bầm một câu, chạy vào phòng bếp nấu nước.
Thời điểm Lý Dịch xoay người phát hiện Liễu nhị tiểu thư đang đứng nơi đó ngâm tay chơi một chút, tựa hồ rất hứng thú đối với xà phòng.
Sau đó... Khối xà phòng đầu tiên của Lý Dịch đã bị nàng vô tình tịch thu.
Nàng mỗi ngày luyện công xong đều sẽ tắm rửa, xà phòng này hiển nhiên tốt hơn so với việc tắm đậu.
Xem ở phân lượng mình đánh không lại nàng, Lý Dịch cũng không so đo với nàng, nhóm xà phòng đầu tiên có chừng mấy chục khối, trong nhà lưu lại một ít, còn lại để bọn người Lão Phương cầm lấy chia ra.
Lúc mình chế tác xà phòng không có tăng thêm các chất hóa học chống oxi hóa, chất bảo quản này nọ, đương nhiên, Lý Dịch muốn cũng không có, dưới tình huống bình thường, hạn sử dụng đại khái khoảng chừng một năm.
Dựa theo giáo trình ghi trên sách, thế mà làm một lần đã thành, tiếp theo chế tác thêm một nhóm nhỏ, cải tiến công nghệ, cho vào bên các loại tinh dầu thì sẽ trở thành xà phòng chân chính, thành phẩm trước mắt chỉ có thể gọi là xà phòng, nếu tăng thêm chút Lưu Huỳnh, thì có thể làm ra xà phòng Lưu Huỳnh, có hiệu quả sát trùng nhất định, có thể dự phòng tật bệnh, rất có giá trị thực dụng đối với thời đại thiếu ý thức vệ sinh này.
Như Ý Lộ đã ra hàng thời gian ngắn, là thời điểm đẩy ra thêm một sản phẩm mới.
Lần này, Lý Dịch dự định đi hai con đường, giá bán xà phòng phổ thông thì thấp một chút, đi lộ tuyến bình dân, xà phòng có mùi thơm thì phải hơi mắc hơn một chút, đi đường quý tộc, đương nhiên, mùi thơm cũng có thể được điều khiển theo ý của khách hàng nhưng giá cả sẽ cao hơn.
Bao quát cả hai thị trường, lợi nhuận sợ rằng sẽ còn cao hơn Như Ý Lộ.
Bất quá, bởi vì chu kỳ chế tạo quá dài, chờ đến khi chính thức bắt đầu bán xà phòng, sợ là phải chờ đến sang năm.
......
Có mấy cửa hàng khác chia sẻ, Như Ý Phường đắc như tôm tươi qua hai ngày thì dần dần tiêu giảm, cửa hàng có mấy nữ hài tử và Lão Phương chiếu ứng, không cần hắn lo lắng, đã hai ngày qua chưa có xuống núi.
Trong lúc rảnh rỗi luyện luyện võ công, kể cho tiểu nha hoàn nghe mấy bản truyện cổ tích đã được sửa đổi, hoặc tìm một vài thư tịch thú vị trong tiệm sách, nạp thêm kiến thức cho mình, thời gian qua vô cùng nhàn nhã.
Đêm đã khuya, Liễu Diệp Trại vô cùng yên tĩnh, xa xa bên ngoài mấy trăm dặm, trong hoàng cung, trong một cung điện rộng rãi nào đó đồng dạng cũng tĩnh mịch.
/150
|