Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

Chương 92

/311


"Vương phi, Vương gia bọn họ đi ra ngoài?" 

Hoàng Phủ Nam Ninh và Lí Như Phong chân trước mới đi, sau lưng một nha hoàn tâm tình kích động chạy vội đến báo cáo 

“ Tốt” Lập tức vỗ tay Bộ Nhu Nhi đứng lên “ Đi một chút đi, chúng ta đi ra ngoài chơi một chút. Sáng sớm đến giờ ở đây ta đều cảm thấy không thoải mái” 

“Dạ” Vội vàng đáp lời. các cô nương đi theo sau nàng 

Bên cạnh Bộ Nhu Nhi là con chó nhỏ Tuyết nhi luôn theo sát bên người nàng, thanh âm vui vẻ. Một bên đi theo bước chân của nàng, mọi người cùng nhau tiến lên phía trước du ngoạn. 

Đoàn người đi thẳng đến hoa viên vương phủ 

Tại đây, cuối mùa xuân đầu hạ, sau hoa viên bên trong muôn hoa khoe sắc thắm hồng, liễu xanh, bướm bay rập rờn, nơi nơi đều xinh đẹp tạo nên quang cảnh bức tranh hòa hợp. Rong chơi trong đó những hậm hực vài ngày qua từng chút từng chút một cũng tiêu tán hơn phân nửa. 

Mà ở đây, mắ thấy nhiều hoa hoa cỏ cỏ, còn có những con bướm, chim nhỏ bay tới bay lui, gọi tới gọi lui. Tuyết nhi tinh thần phấn chấn,iền vui vẻ chạy xung quanh đuổi theo chim nhỏ chạy vào sâu.

“Tuyết nhi, chậm một chút,cẩn thận nha” 

Thấy thế, nhóm tiểu nha hoàn không khỏi kinh hãi, vội vàng muốn chạy theo phía sau nó khẽ gọi. 

Bộ Nhu Nhi lại cười nhợt nhạt khẽ nói: “ không có việc gì đâu. Cứ để nó tự nhiên chơi” Tối hôm qua nó bị Hoàng Phủ Nam Ninh làm nhục đến thảm bại. Hôm nay phải bồi thường cho nó thật tốt, cứ để cho nó đi chơi. 

“dạ” nghe đến lời của nàng, mọi người mới an tâm, liền quay trở về, toàn tâm toàn ý đi theo Bộ Nhu Nhi đang chậm rãi đi phía trước. 

Chẳng qua, đang đi tới phía trước, tâm tình của mọi người đều đang thoải mái. Đột nhiên nghe thấy tiếng một nữ nhân hét chói tai phá tan bầu không khí yên tĩnh tốt đẹp không còn một mảnh. 

“ Đúng là đồ dã cẩu. Dám ở trong vương phủ của chúng ta khóc lóc om sòm? chán sống sao? Người đâu tới bắt nó. Vứt ra ngoài” 

“Tuyết Nhi Tuyết Nhi?” theo giọng nói truyền đến, còn có con chó nhỏ thê thảm tru lên. 

“Ai dám” 

Nghe những lời ấy sắc mặt Bộ Nhu Nhi trầm xuống, cước bộ vội vàng nhanh hơn chạy qua. 

Ngẩng đầu, phát hiện xuất hiện tại trước mắt quả nhiên là Lam Tử hai vị phu nhân. 

"Nha, Vương phi?" Nhìn thấy nàng, hai ả tiểu thiếp trong lòng cả kinh vội vàng hành lễ 

"Tuyết Nhi?" Lập tức, con chó nhỏ cũng kêu to đến bên chân của Bộ Nhu Nhi đi vòng quanh nàng ô ô khẽ gọi 

Vội vàng xoay người đem con chó nhỏ ôm lấy, liếc mắt một cái liền phát hiện cái bụng của nó có mấy vết thâm tím, Bộ Nhu Nhi nâng mắt cười lạnh: “ Vừa rồi các ngươi đối với nó làm cái gì” 

“Bọn thiếp” 

Hai người ngẩn ra, cùng nói không nên lời nói. 

" Tuyết Nhi?" Liền lại bảo, con chó nhỏ một cái hướng ngực nàng cọ vào, giống như tiểu hài tử đáng thương hướng mẫu thân tố khổ 

Bộ Nhu Nhi sắc mặt càng âm trầm lợi hại."Lam muội muội, tử muội muội, các ngươi thật đúng là lớn mật. Con chó nhỏ của ta mà các ngươi cũng có thể ngược đãi nó như thế?” 

Huống chi tuyết nhi của nàng mới hôm qua bị Hoàng Phủ Nam Ninh ngược đãi qua. hôm nay các nàng còn không chịu buông tha nó? Nghĩ đến đây có phải tính tình nàng vẫn tốt nên ai cũng có thể đến đấy đạp nó một cước có phải hay không? Tối hôm qua nàng đã tức giận đến mức đạp Hoàng Phủ Nam Ninh một cước? 

“ A…Hóa ra đây là chó của Vương Phi? Chúng ta không biết nha?" Lập tức hai mắt mở to, Lam Tẩm vẻ mặt vô tội nói. 

Nhưng mà cái biểu tình vô tội này làm thực là giả tạo nha, căn bản không thể lừa được nàng ( vì chị thủ đoạn vô biên mà luôn trả vờ mình là người bị hại mà J) 

Bộ Nhu Nhi cười lạnh: "Tuyết Nhi của ta là của hồi môn ta mang theo về vương phủ. Từ lúc ở vương phủ đến giờ, nó và ta dường như một tấc không rời, vương phủ cao thấp, ai chẳng biết nó tồn tại, các ngươi cũng dám giả ngu cố ý khi dễ chúng ta thành thật sẽ không đi đến chỗ vương gia cáo trạng sao” 

Đúng là như thế? 

Hai người ở trong lòng thầm nghĩ.

"Vương phi tỷ tỷ, ngươi không cần tức giận a?" Lập tức, Tử yên nhẹ nhàng tiến đến, ra vẻ dịu dàng khuyên nhủ: “ Bọn thiếp biết, tối hôm qua thật vất vả Vương Gia mới nghĩ đến chỗ người qua đêm. Nhưng là không ngờ nửa đêm Vương gia lại ly khai. Trong lòng ngươi có lẽ thật mất hứng. Cũng là Lan Tẩm thật là vô tâm, cũng không biết ngăn cản đường chúng ta đi là chó của người, người chắc cũng sẽ không muốn đem những oán khí phát tiết lên người bọn thiếp đi, bọn thiếp hướng người xin lỗi không phải cũng được” 

Ha… nàng ấy nói lâu như vậy rốt cục tìm hiểu chút chuyện nên muốn chạy đến đây cười nhạo nàng để xem nàng mất mặt xấu hổ? 

Chỉ tiếc các nàng ấy tìm nhầm người? 

Nhẹ nhàng trấn an con chó nhỏ trong ngực, Bộ Nhu Nhi nhợt nhạt cười: “ Hai vị muội muội như thế nào lại nói như vậy. Tuy rằng tại tỷ tỷ ta nhưng là Vương gia cũng qua phòng ta quá nửa đêm nói gì thì nói cũng là qua đêm. Hơn nữa, quá nửa đêm cũng quá đủ thời gian để chúng ta làm xong chuyện nên làm. Chứ không như các ngươi vào phủ lâu như vậy rồi, Vương gia căn bẳn ngay cả con mắt còn không có xem qua các người, vậy càng miễn bàn tiến vào phòng của các ngươi nha?” 

Kích thích ta! Hừ để xem xem ai có thể kích thích đến ai? 

Lời nói vừa nói ra, hai vị tiểu thiếp quả nhiên liền biến sắc. 

"Vương phi tỷ tỷ, ngươi không cần khinh người quá đáng?" Cắn răng một cái, Tử Yên khẽ gọi. 

Bộ Nhu Nhi cười lạnh."Rốt cuộc là ai khinh người quá đáng? Chúng ta đang ở trong này thật tốt, các ngươi lại ra sinh sự đá chó của ta. Còn chủ động cười nhạo ta. Ta không ăn miếng trả miếng thì các ngươi còn định cưỡi đầu cưỡi cổ ta sao. Dù muốn hay không ta là vương phi ở đây? Các ngươi cùng lắm chỉ là tiểu thiếp được tiến nhập lưu lại vương phủ mà thôi, nhưng các ngươi lại dám cùng ta là chính phi mà sẵng giọng nhiều lần. Ta chưa gọi người đem các ngươi xuống đánh chết đi sống lại đối với các ngươi cũng là đủ tốt?” 

"Ngươi?" Nghe vậy, hai người đều là sửng sốt 

Bộ Nhu Nhi khóe miệng hơi mỉm cười: “ Nhưng mà, hôm nay là các ngươi chủ động tìm tới cửa. Cũng tốt, các ngươi đã chán những ngày rảnh rỗi sống không có ý nghĩa. Ta liền thuận theo ý các ngươi, cho các ngươi tìm vài việc vui tốt lắm” Nàng vừa vặn cũng có vài phần khí không có phát tiết ra ngoài đâu? 

"Ngươi muốn làm gì?" 

Nghe nói như thế, một loại dự cảm bất hảo đánh thẳng trong lòng mà đến, hai người sắc mặt trắng nhợt, vội vàng lui về phía sau vài bước 

Bộ Nhu Nhi cười, đem con chó nhỏ thả xuống mặt đất: "Đá con chó nhỏ của ta, mắng ta, các ngươi cảm thấy, tội của các ngươi ta nên làm thế nào” 

"Chúng ta không phải cố ý?" Lam Tẩm vội hỏi 

“ Ta biết các ngươi cố ý, cố ý chờ ở trong này, chờ thời cơ chuẩn bị nắm chặt tất cả rồi đến cười nhạo ta thôi?” Bộ Nhu Nhi cười gật đầu nhẹ nhàng bước đến từng bước một đi qua đi 

Hai người tiếp tục lui về phía sau."Ngươi... Ngươi muốn làm gì?" 

“ Nếu những lần giáo huấn trước kia không khiến cho các ngươi nhớ kĩ. Ta đây rất vui lòng cho các ngươi lần này nhớ kĩ khắc sâu một chút. Đủ để các ngươi đời này đều nhớ kỹ trong lòng ” Nhợt nhạt cười Bộ Nhu Nhi đột nhiên vẫy tay: “ Đem các nàng đứng hết dậy cho ta” 

“ Ngươi..Ngươi dám? Vương Gia nếu biết ngươi tự ý cậy quyền ức hiếp chúng ta, Vương Gia sẽ rất tức giận?” Vì quá hoảng sợ, Tử Yên lắp bắp kêu to. 

Những lời này lọt vào lỗ tai bên trong như thế nào liền cảm thấy một chút buồn cười? 

Trong mắt hàm chứa một chút cười yếu ớt, Bộ Nhu Nhi nhỏ giọng hỏi: "Tử Yên muội muội, ngươi cho rằng ta ngốc như vậy sao, làm chuyện này mà ta sẽ để việc này rơi đến tai Vương Gia sao?” Hơn nữa, chuyện trong hậu viện này, Hoàng Phủ Nam Ninh chỉ sợ nghe đều không muốn dùng lỗ tai đi nghe đâu? 

"Ngươi không nói, kia... Chúng ta đây đi nói?" Cắn răng một cái, Lam Tẩm khẽ gọi, "Ta muốn làm cho Vương gia biết, tất cả ngươi đều là giả vờ, kỳ thật ngươi căn bản không có thiện lương vô tội thuần khiết” 

"Có bản lĩnh ngươi đi a?" Buông tay, Bộ Nhu Nhi cười đến vân đạm phong khinh, "Nhưng mà, trước đó nhắc nhở ngươi một câu, trăm ngàn nên chuẩn bị thật tốt khi đến bên người Vương Gia. Nếu không để ý có khi chưa đến lại gần, ngươi đã bị Vương Gia đánh cho bay” 

"Ngươi?" 

Biết nàng nói được là sự thật, sắc mặt Lan Tẩm thoáng chốc trắng bệch 

"Bộ Nhu Nhi, ngươi đừng tưởng rằng tối hôm qua Vương gia vào phòng của ngươi mà ngươi cho rằng ngươi giỏi” Ha ha ha? 

Nghe nói như thế, Bộ Nhu Nhi thiếu chút nữa ngửa mặt lên trời cười to."Thân ái muội muội, vừa rồi vẫn là ai tại âm dương quái khí nói, tối hôm qua Vương gia vào phòng của ta, một hồi liền đi ra ngoài, nói lòng ta oán hận, cho nên mới tìm các ngươi phát tiết? Lúc trước một khắc ta còn là oán phụ, như thế nào hiện tại bởi vì Vương gia sủng hạnh đắc ý dào dạt đi lên? Các ngươi gặp qua người như vậy sao?" 

"Ta..." 

Lập tức phát hiện lời nói của mình trước sau mâu thuẫn, Lam Tẩm nói không nên lời nói.

/311

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status