Tiểu Bạch Thỏ Vương Phi, Ác Bá Vương Gia, Cút!

Chương 198: Thực thi kế hoạch

/311


Ngày hôm sau, khi Hoàng Phủ Nam Ninh đang lưu lại hoàng cung, khắp nơi tìm không được một người để phát tiết, liền mang 1 bụng tức giận trở về vương phủ. 

"Tiểu bạch thỏ" 

Vừa vào cửa, tựa như thường ngày lớn tiếng kêu. 

"Vương gia. Ngài... Sao lại về sớm như vậy?" Phát hiện bóng dáng của hắn, nha hoàn canh giữ cửa sợ hãi kêu lên. 

Hoàng Phủ Nam Ninh mặt trầm xuống. "Bản vương muốn về sớm thì liên quan gì đến các ngươi vậy?" 

"Dạ dạ dạ." Liên tục gật đầu, nha hoàn xoay người chạy. 

Nhưng Hoàng Phủ Nam Ninh quát lạnh một tiếng - - 

"Đứng lại." 

"Vương... Vương gia." 

"Vương phi đâu?" 

"Ách, Vương phi..." 

"Ừ." 

"Vương phi nàng đến tướng phủ rồi. Bảo là muốn giúp vương gia ngài thuyết phục Lý tướng gia, cầu xin hắn cùng với ngài quay về làm bạn tốt." 

Cái gì? 

Nghe vậy, nội tâm Hoàng Phủ Nam Ninh quýnh lên. "Bản vương không phải nói không mắc mớ tới nàng, không cho nàng nhúng tay sao? Sao nàng lại..." 

"Đây cũng là bởi vì vương phi quan tâm ngài. Những ngày qua, vương phi liên tục thấy ngài rầu rĩ không vui, tâm tình chính mình cũng không được tốt. Cho nên mới..." 

"Ừ." Nhàn nhạt quét mắt một cái, nha hoàn lẩm bẩm tự biết biến mất. 

Hoàng Phủ Nam Ninh quay đầu lại, cắn cắn môi, phất tay áo: "Người đâu? Đem ngự phong dắt ra, bản vương muốn đi tướng phủ." 

Mà từ trước khi hắn lên đường, Lý Như Phong đã ở ngoài du đãng một vòng, hứng thú rã rời trở về tướng phủ. 

Nhìn thấy hắn xuất hiện, nha hoàn sớm đợi ngoài cửa vội vàng nghênh đón: "Thiếu gia, lão phu nhân cho mời." 

Ừ. 

Nghe vậy, Lý Như Phong trong lòng tung tăng như chim sẻ. 

Lập tức, rồi lại dâng lên một sự kinh ngạc. 

"Mẫu thân đã bằng lòng gặp ta?" 

"Đúng vậy." Nha hoàn cười tươi, "Thiếu gia ngài yên tâm đi. Lão phu nhân đã nguôi giận một chút rồi." 

Thật vậy chăng? Vậy thì tốt quá! 

Lý Như Phong liền vội vàng gật đầu."Tốt, ta đây sẽ trở về ngay." 

"Là, thiếu gia xin mời đi theo ta." 

Hai người một trước một sau, Lý Như Phong đi vào chỗ ở mẫu thân. Còn chưa tới cửa, đã nghe bên trong truyền ra trận cười khoan khoái. Trong đó xen lẫn, còn có tiếng cười của cô gái nhà chuông bạc. 

Nam Vân công chúa? 

Lập tức nội tâm xé ra. Lý Như Phong bắt đầu hối hận, muốn xoay người chạy trốn. Nhưng là - - 

"Phong nhi, ngươi trở về chưa?" 

Âm thanh từ ái xuyên thấu qua cửa truyền đến, đem chân hắn vừa nâng lên một chút đông lạnh tại nguyên chỗ. 

"Đã trở về thưa mẫu thân." 

"Vậy thì nhanh tiến đến a." 

"Là?" 

Một khẩu lệnh một động tác, mẫu thân triệu hạ, mặc dù trong lòng trăm ngàn không tình nguyện, Lý Như Phong vẫn ngoan ngoãn bước vào cửa chính, đi vào hắn lập tức cảm giác được phảng phất giống địa ngục. 

"Nương." Cúi đầu, cung kính hành lễ. 

"Lý tướng gia." 

Sau đó, cũng có người đứng dậy hành lễ với hắn. Hơn nữa, còn không chỉ một cái. 

Nơi này còn có những người khác sao? 

Trong lòng lại căng thẳng. Lý Như Phong ngẩng đầu lên, trong một lúc cảm thấy như bị ngàn tia sét bổ trúng, trong đầu một mảnh trống không. 

"Ngươi... ngươi ngươi ngươi... ngươi tới làm gì??" 

Từ từ giơ tay lên, hắn lắp bắp gầm lên. 

"Phong nhi, không được vô lễ!" Thấy thế, lão phụ nhân ngồi ghế trên ngay lập tức trầm mặt xuống, nghiêm nghị quát lớn. 

Lý Như Phong thân thể run lên. Liên tục không ngừng cúi đầu: "Nương, hài nhi biết sai rồi." 

"Biết sai rồi? Vậy ngươi hướng Minh Vương phi xin lỗi." 

"Dựa vào cái gì?" Trong lòng tràn đầy kháng cự cùng phẫn nộ, Lý Như Phong không vui kháng cự. 

Lão phụ nhân sắc mặt âm trầm mãnh liệt. "Chỉ bằng ngươi mở miệng bất kính đối với nàng." 

"Đó cũng là nàng ta tự chuốc phiền." 

"Phong nhi?" 

"Nương, hài nhi..." 

"Xin lỗi" 

"Con không - - " 

"Ngươi không xin lỗi phải hay không? Người đâu, thu thập hành lý, chúng ta đi vào miếu, cả đời không trở lại." 

"Nương. Con nói xin lỗi. Con nói xin lỗi. Người ngàn vạn đừng đi mà." 

"Thật sao?" Nghe vậy, lão phụ nhân lập tức ngồi lại, trên mặt vẫn còn mang theo vài phần tức giận. 

Lý Như Phong thống khổ gật đầu."Thật sự." 

"Vật còn không mau đi." 

"Hài nhi... Vâng." 

Toàn thân bắt đầu phát run. Lý Như Phong từ từ xoay người, từng bước một, thật vất vả mới đi đến chỗ Hạ Mộng bên này, đối với nàng hai tay ôm quyền hành lễ: "Hạ quan gặp Minh Vương phi. Mới vừa rồi là hạ quan vô cùng kích động mà thất lễ, kính xin Minh Vương phi thứ lỗi." 

"Ha ha, không có việc gì. Biết sai liền là đứa bé ngoan, ta không sẽ tức giận." Vội vàng lắc đầu, Hạ Mộng tràn đầy tươi cười, nhỏ nhẹ dịu dàng. 

"Đa tạ minh vương phi." Bên kia, vẻ mặt lão phụ nhân cũng vội vàng đối với nàng gật gật đầu, "Con nhỏ lỗ mãng, xúc phạm vương phi ngài. Ngài khoan hồng độ lượng, không cùng hắn so đo, lão thân này phải cám ơn." 

"Ai nha, lão phu nhân, ngài đang nói gì thế? Tướng gia là bạn tốt của vương gia, chỉ cần hắn đối với vương gia tốt, ta sao lại cùng hắn tức giận chứ? Lão phu nhân ngài cũng quá khách khí." Mỉm cười, mặt mũi tràn đầy nhu hòa, âm thanh cũng càng mềm. 

Lý Như Phong lại sắp giận điên lên. 

Nữ nhân này. Nàng rõ ràng giả bộ. Hơn nữa càng giả bộ càng như thật. 

Nhưng mà, không thể không nói, đại đa số người hết lần này tới lần khác bị nàng lừa. Mà đại đa số đó, lại có mẫu thân của hắn. 

"Ai. Minh Vương phi ngài thật sự là ôn nhu nhàn thục, Minh Vương gia có thể lấy được ngươi thực là phúc khí của hắn." Nhẹ nhàng lắc đầu, lão phụ nhân đột nhiên thở dài một tiếng, "Chỉ tiếc, tiểu tử này không ngoan, cho tới bây giờ còn không tìm con dâu cho ta. Nếu không, tân nương tử có thể thông tình đạt lí bằng một nửa ngài, ta cũng thỏa mãn rồi." 

Cái gì? 

Chỉ cần bằng một nửa nàng ta, sớm chiều chung đụng, hắn khẳng định sẽ bị hành hạ chết tươi mất? 

Lý Như Phong sắc mặt thâm trầm mãnh liệt."Nương, người đừng nói nữa?" 

"Phong nhi." 

Nghe vậy, lão phụ nhân ngẩn ngơ, quay đầu lại. 

Lý Như Phong lập tức cũng ngẩn ra. 

Cái này... Hắn tại sao cùng nàng nói chuyện này? Nếu như nói thật, mẫu thân nhất định sẽ tức giận hơn. Đến lúc đó, nàng không biết sẽ đối với mình phát bao nhiêu hỏa đây? Hiện tại, mình nhất định không thể lại lỗ mãng a. 

"Ha ha, lão phu nhân, tướng gia hắn hiện tại khẳng định chưa muốn trở thành hôn. Người xưa đều nói, đại trượng phu thành gia rồi lập nghiệp, nhưng tướng gia tuổi còn trẻ đã leo đến vị tể tướng, Hoàng Thượng coi trọng, hắn vai gánh trách nhiệm nặng nề, lại tiếp nhận vị trí này chưa bao lâu, hắn đương nhiên toàn tâm toàn ý đều đặt vào quốc gia đại sự. Chuyện con cái, hắn hiện tại không có tâm tình lo lắng. Ngài không cần ép buộc hắn. Chờ hắn xử lý tốt quốc gia đại sự, rảnh rỗi, nhất định sẽ lấy vợ sinh con." 

Không nghĩ tới, kẻ đứng ra nói chuyện cho hắn, lại là nàng - - Hạ Mộng? 

Lý Như Phong cả kinh, khó hiểu nhìn nàng. 

Hạ Mộng hướng hắn cười một tiếng, đối với lão phụ nhân tiếp tục nói: "Cho nên, lão phu nhân ngài cũng đừng có thúc giục hắn. Hắn là con trai hiếu thuận, chắc chắn sẽ không làm trái với tâm nguyện của ngài." 

"Đúng là, hắn cũng đã lớn như vậy, vẫn còn chậm chạp không có thành thân..." 

"Ai. Cũng bất quá mới hai mươi tuổi mà thôi. Hắn đầy bụng kinh luân, lại tràn đầy khát vọng, đương nhiên là muốn kiến thiết Phượng Tường vương triều thật tốt. Đến lúc đó, không chỉ có quốc thái dân an, hắn cũng nổi danh. Đến lúc đó, các cô nương trong thiên hạ này sẽ là do hắn chọn." 

"Chính vậy." Nam Vân công chúa vội vàng chen miệng vào, "Như Phong ca ca ngày thường anh tuấn bất phàm, nếu như lần này có thể trác tuyệt, hiện tại Phượng Tường vương triều đúng là cần hắn kiệt lực dâng hiến. Nếu bên cạnh có nữ nhân, hắn khẳng định sẽ bị phân tâm. Bởi vậy, kết quả sẽ như thế nào... Chỉ sợ lão phu nhân ngài cũng sẽ không nguyện ý nhìn. Bởi vậy, không bằng mặc hắn vài năm, chờ hắn đem hết thảy đều xử lý tốt hắn đương nhiên sẽ lấy vợ sinh con. Phương diện này ngươi ngàn vạn không cần phải lo lắng." 

Nàng rõ ràng cũng nói giúp hắn? 

Chuyện gì xảy ra? Trời sập xuống sao? 

Không tự chủ được ngẩng đầu hướng bầu trời nhìn lại, Lý Như Phong bắt đầu ngất đi. 

Nghe được hai người bọn họ ngươi một lời ta một câu, lão phụ nhân lại có vẻ bị thuyết phục, nhẹ nhàng gật đầu một cái: "Cái này ta biết rõ. Nhưng là, ta cũng là vì con cháu Lý gia chúng ta mà suy nghĩ a? Cha hắn bốn mươi tuổi mới sinh hạ hắn, không đợi ôm cháu nội liền đi. Hiện tại, ta tuổi cũng lớn, mỗi ngày đều suy nghĩ mong có thể ôm lên tiểu tôn tử. Nếu không, cho dù chết, ta khẳng định không thể nhắm mắt a." 

Lý Như Phong trong nội tâm run lên."Nương." 

"Ha ha, lão phu nhân, ngài thật sự là quá lo lắng. Thân thể của ngài còn cường tráng, tướng gia hắn khẳng định sẽ không để bao nhiêu năm. Yên tâm đi, Sinh thời, ngài nhất định có thể ôm tiểu tôn của mình, còn nhất định có thể nghe thấy hắn chính miệng gọi ngài một tiếng bà nội a." 

"Đúng vậy, đúng vậy." 

Hoàn toàn không để cho hắn cơ hội nói chuyện, Hạ Mộng cùng Nam Vân công chúa khuyên lơn như bóng với hình, đem lão phụ nhân dụ dỗ đầy mặt cười. 

Hai nữ nhân này... 

Giật sững mình, Lý Như Phong trong lòng lại hiện lên mấy phần cảm kích - - dù sao, là hai người bọn họ xuất phát từ góc độ nữ nhân, nhẹ nhàng khuyên can mẫu thân. Nếu không, nếu như đổi lại là mình, chỉ sợ hắn lại sẽ bị mắng đến to đầu, sau đó còn giận dỗi thật lâu a. 

"Ai, Minh Vương phi, công chúa, các ngươi thật sự là nha đầu tốt. Chỉ tiếc, lão thái bà ta không có phúc khí, không có nữ nhi biết điều nghe lời, cũng không có con dâu mềm mại động lòng như các ngươi a." 

Phốc? 

Mẫu thân lại thở dài một tiếng, thiếu chút nữa làm cho Lý Như Phong sặc chết. 

Thay vì để hắn và hai nữ nhân này cùng ở dưới một mái nhà, hắn tình nguyện trên đường cái tùy tiện tìm vài nữ nhân. 

"Ha ha, điều này nói không chừng a? Nói không chừng, sau này tướng gia hắn tìm được nàng dâu so với chúng ta trẻ tuổi xinh đẹp, còn ôn nhu săn sóc, đối với lão phu nhân ngài còn cung kính hơn." 

Buổi nói chuyện của Hạ Mộng khiến lão phụ nhân tươi cười rạng rỡ. 

"Chỉ hy vọng như thế đi." Nàng ôn nhu khuyên giải, sắc mặt lão phụ nhân cũng hòa hoãn không ít. 

"Phong nhi." Lại giương mắt, ánh mắt nhu hòa rơi trên thân con trai. 

Từ trong ánh mắt của nàng nhận ra, chuyện này rốt cục đã qua, Lý Như Phong cũng thở dài một hơi. 

"Nương." Cúi đầu, thấp giọng kêu. 

"Ta nghe nói, ngươi gần đây giận Minh Vương gia? Chuyện gì xảy ra?" 



Tâm vừa trầm tĩnh lại lần nữa bị buộc chặt? 

"Không có a." Lắc đầu, kiên quyết phủ nhận. 

Lão phụ nhân lập tức lại trầm mặt xuống."Còn không có? Lời này là Minh Vương phi chính miệng nói, ngươi vì nàng ăn nói bừa bãi sao?" 

A. Nàng? 

Vội vàng quay đầu, nhìn về phía Hạ Mộng. 

Hạ Mộng liền lại hiện ra vẻ mặt nhẹ nhàng cười: "Đúng vậy, tướng gia, hôm nay ta tự mình tới đây, chính là vì Đại Vương gia nhận lỗi với ngươi. Hắn còn trẻ, lại bị người làm hư, thường xuyên không quan tâm ngó ngàng, chỉ lo chính mình, ngươi cũng đừng có cùng hắn âu khí. Kỳ thật, mấy ngày qua, hắn tâm thần có chút không tập trung. Đúng là, tìm ngươi xin lỗi ngươi lại không để ý tới, về sau ngươi người cũng không trông thấy. Vương gia hắn không biết có bao nhiêu nóng lòng a?" 

"Vì chút chuyện nhỏ này. Ngươi không để ý Minh Vương gia, người cũng không trông thấy? Ngươi không phải mỗi ngày sáng sớm đã lâm triều, cho đến buổi trưa mới vừa về à? Ngươi không phải nói Hoàng Thượng phân công ngươi rất nhiều nhiệm vụ, ngươi bận rộn đến không giúp được à?" 

Nghe vậy, sắc mặt lão phụ nhân chợt âm trầm căng, hai tay đồng loạt mãnh lực điên cuồng đập ghế. 

Hạ Mộng. Ngươi! 

Ta vừa mới muốn bày tỏ cảm kích với ngươi, ngươi lại đẩy ta xuống nước? Hàm răng khẽ cắn, Lý Như Phong dùng sức nhìn chằm chằm nàng. 

Hạ Mộng bả vai nhún nhún. Cái gì gọi là ta đẩy ngươi xuống nước? Rõ ràng chính ngươi tự làm tự chịu mà. Còn dám nói dối? Hiện tại bị bắt được đáng đời. 

"Ai nha, lão phu nhân, không có gì. Như Phong ca ca hắn giận Tứ ca, nên hắn tránh mặt mà thôi. Hắn tính tình quật cường, ngươi cũng không phải không biết." Vội vàng, Nam Vân công chúa lần nữa làm người tốt. 

Lão phụ nhân sắc mặt cũng không thay đổi gì. 

"Tốt ngươi tên tiểu tử, ngươi bây giờ càng lúc càng lớn mật rồi. Minh vương gia hắn bất quá nói nặng lời với ngươi vài lời, ngươi tức giận sao? Hắn là vương gia, nói ngươi vài câu thì sao? Còn không chấp nhận xin lỗi? Hiện tại, ngươi mau đi tìm Minh Vương gia, xin lỗi hắn!" 

"Nương." 

"Ít nói nhảm, ta sẽ đi ngay bây giờ." 

"Nương." 

Lần nữa bị ép buộc, Lý Như Phong muốn khóc. Hắn thực hoài nghi, vị trước mắt này là mẹ ruột của hắn sao? Nếu không, vì sao nàng tại sao đứng về phía bên kia, đối với đứa con trai này sắc mặt không chút thay đổi? 

Bất quá, nói đi nói lại, đều là hai nữ nhân này giở trò quỷ! Hắn hận các nàng. 

"Lão phu nhân. Lão phu nhân." 

Mẹ con hai người giằng co hết sức, đột nhiên một tiểu nha hoàn chạy như điên vào cửa. 

"Chuyện gì?" 

"Minh... Minh vương gia, hắn... hắn đến đây." 

"Phải không? Mau mời." Vội vàng đứng dậy, lão phụ nhân muốn ra cửa nghênh đón. 

"Không cần mời, hắn đã qua đến đây." 

A! 

Nha hoàn lời nói còn chưa xong, mọi người quả nhiên phát hiện trước mắt chợt lóe, bước chân Hoàng Phủ Nam Ninh đã xuất hiện. 

"Tiểu bạch thỏ" 

Đứng ở cửa, ánh mắt hắn đảo qua, lập tức khóa Hạ Mộng trong đám người. 

"Vương gia" Vội vàng đáp lời, Hạ Mộng chạy tới, chui vào trong ngực hắn. 

"Không phải nói bảo ngươi đừng tới à? Chuyện này, bản vương sẽ giải quyết." Chau mày, Hoàng Phủ Nam Ninh ngoài miệng dị thường nghiêm khắc nói, hai mắt khẽ nheo lại, hưởng thụ cảm giác sảng khoái. 

"Đúng là, mấy ngày nay liên tục nhìn ngươi rầu rĩ không vui, trong lòng ta cũng không dễ chịu a?" Thấp giọng, cái đầu nhỏ trên người hắn cọ một cọ. 

"Ai, tiểu bạch thỏ..." 

"Minh Vương gia" Lúc hai người đối thoại, lão phụ nhân đã dắt con trai tới, "Tiểu nhi đối với ngài bất kính, là lão thân không nuôi dạy tốt. Hiện tại, tiểu nhi hướng ngài nói xin lỗi." Nói xong, đem Lý Như Phong đẩy về phía trước, "Còn không hướng vương gia xin lỗi?" 

"Ta không - - " 

"Xin lỗi?" 

“Vâng." Thủy chung tránh không khỏi mẫu thân uy nghiêm bức bách, Lý Như Phong thỏa hiệp, ngoan ngoãn cúi thấp đầu, "Vương gia, trước đó vài ngày là ta quá đáng, ta nhận lỗi với ngươi." 

"Như Phong" 

Nghe nói như thế, Hoàng Phủ Nam Ninh trong nội tâm mừng như điên. 

Liền vội vàng tiến lên, đích thân nâng hắn lên. "Thật ra là bản vương là quá đáng, hiện tại bản vương đã biết mình sai rồi, về sau bản vương sẽ không còn như vậy." 

Tốt nhất như thế. Trong lòng thở dài, Lý Như Phong thấp giọng nói: "Đa tạ vương gia." 

"Ai, người một nhà, còn nói cái gì cám ơn với không cám ơn?" Nghe nói như thế, tựa hồ trong lòng không sảng khoái, Hoàng Phủ Nam Ninh lắc đầu. 

Lý Như Phong lại khóe miệng giật nhẹ - - vì cái gì, kể từ sau khi Hạ Mộng xuất hiện, hắn càng ngày càng cảm thấy hắn và mọi người thay đổi. Chỉ có Hạ Mộng cùng hắn mới. 

"Ha ha, hiện tại tốt lắm. Vương gia, tướng gia hắn không giận ngươi, các ngươi là bạn tốt nhiều năm lại hòa hảo như lúc ban đầu." Vội vàng giương cao nụ cười nhẹ nhàng, Hạ Mộng nhỏ nhẹ dịu dàng. 

"Hết thảy là cảm tạ Minh Vương phi ngươi a? Nếu như không phải là ngươi chủ động ra mặt giúp bọn họ hoà giải, chỉ sợ bọn họ sẽ không nhanh như vậy quy về tốt. Đứa nhỏ Phong nhi này tính tình ta hiểu rất rõ." Lão phụ nhân cũng vội vàng cười, nhẹ nhàng nâng tay nàng, "Minh Vương phi, ngươi thật là một cô nương tốt a? Nếu như Phong nhi về sau có thể lấy được một nàng dâu như ngươi, ta đây làm mẹ chỉ sợ nằm mơ cũng muốn cười." 

"Nương" 

Van cầu nàng không nên nói nữa lời này được hay không? Nếu như nàng cũng đem Hạ Mộng xem như mục tiêu tìm kiếm nàng dâu hắn, vậy hắn nhất định sẽ điên mất. Hắn tình nguyện đời này sẽ không lấy vợ, nhất định. 

Nghe đến đây, Hoàng Phủ Nam Ninh đắc ý nở nụ cười."Tiểu bạch thỏ chính là như vậy. Cho nên bản vương thích nàng, hơn nữa càng ngày càng thích." 

"Đúng vậy, Minh Vương gia ngươi thật sự là có phúc." Lão phu nhân cười, nhẹ nhàng buông tay ra, nhìn Hoàng Phủ Nam Ninh trên mặt tràn ngập hâm mộ. 

Lý Như Phong hỏng mất. 

"Tốt lắm. Vương gia, nếu chúng ta đã tiêu tan hiềm khích lúc trước, vương phi cũng tới nhà ta rồi lâu, các ngươi nên trở về đi." 

"Phong nhi" Nghe vậy, lão phụ nhân lại cau mày, "Ngươi làm sao vậy? Minh Vương gia vừa mới đến đây, ngươi không cùng hắn uống ly trà, cứ như vậy đuổi bọn họ đi. Có người đãi khách vậy sao?" 

Ô ô... 

Lý Như Phong muốn khóc. 

Nương, thật là ta không có chủ tâm muốn đuổi bọn họ, mà thật sự Hạ Mộng, nữ nhân này thật lợi hại. Nàng có thể đem tướng phủ thu thập dễ bảo, huống chi hiện ở bên cạnh nàng còn có thêm Nam Vân công chúa và Hoàng Phủ Nam Ninh trợ thủ. Muốn ba người bọn họ nâng tay đến, vậy tướng phủ khẳng định sẽ khó giữ được a? Đến lúc đó, ta chỉ sợ chính mình cho mình một mộ phần, đem mình chôn. 

"Lão phu nhân ngài không cần phải nói như vậy a? Tướng gia hắn cũng là vì tốt cho chúng ta. Dù sao Vương gia mới từ hoàng cung trở lại, ta cùng Vân nhi cũng đã ở nơi này phiền ngươi đã lâu, cần phải trở về." Nhẹ nhàng cười một tiếng, Hạ Mộng dịu dàng giải vây. 

Lúc này đây, Lý Như Phong rốt cuộc không thể đối với nàng sinh phân nửa cảm kích. 

Hạ Mộng cũng không để ý, chỉ cười nhìn lão phụ nhân. 

Lão phụ nhân trên mặt không muốn. "Ngươi muốn đi? Ta còn có rất nhiều lời nói muốn nói với ngươi a" 

"Về sau đi. Về sau cơ hội còn nhiều, rất nhiều. Hiện tại..." Nhẹ nhàng cười một tiếng, Hạ Mộng rúc vào bên cạnh Hoàng Phủ Nam Ninh, "Nếu Vương gia đã trở lại, ta cũng vậy nên trở về hầu hạ hắn." Một tiểu nữ nhi bộ dáng ôn nhu động lòng người. 

"Cũng là." Trên mặt hiện lên một nét cô đơn, lão phụ nhân gật đầu, "Vậy cũng tốt. Bất quá, Minh Vương phi, về sau có rảnh rỗi hãy đến chơi với lão thân a. Lão thân luôn chờ ngươi." 

Không cần phải? Không muốn lại đến rồi? Đời này cũng không muốn? 

"Tốt!" 

Nhưng là, Lý Như Phong cầu nguyện thất bại, Hạ Mộng nhẹ nhàng linh hoạt đáp ứng. 

Ngao. Lý Như Phong thiếu chút nữa muốn đi đập đầu. 

Mà Hoàng Phủ Nam Ninh, hắn mang vẻ mặt mỉm cười, ôm vòng eo Hạ Mộng: "Tiểu bạch thỏ, chúng ta trở về đi?" 

"Tốt!" Nhẹ nhàng gõ đầu, Hạ Mộng mềm mại dựa vào hắn. 

"Tứ ca, Tứ tẩu, chờ ta một chút, ta và các ngươi cùng đi." 

Vẫn đang làm đèn tường, Nam Vân công chúa cũng gấp rút kêu to, sải bước chạy tới. 

Bất quá, khi đi ngang qua Lý Như Phong, cước bộ của nàng đột nhiên dừng lại, quay đầu đối với hắn cười cười: "Như Phong ca ca, trong vòng ba năm, chắc chắn sẽ không thúc giục ngươi thành thân sinh con. Chúng ta đã tận lực, ngươi nên nhân lúc này hưởng thụ cuộc sống, theo đuổi vật ngươi cần tìm a." 

Nàng có ý gì? 

Lý Như Phong sững sờ, ngay lập tức mặt sắc đại biến. 

"Nam Vân công chúa - - " 

"Tứ ca, Tứ tẩu, các ngươi chớ đi nhanh như vậy, chờ ta một chút nha." 

Tay hắn mới đụng chạm vạt áo nàng, Nam Vân công chúa lại đối với hắn khẽ mỉm cười, sau đó liền xoay người, thật nhanh hướng Hoàng Phủ Nam Ninh bên kia chạy như bay. 

"Phong nhi." 

Lập tức, lão phụ nhân tiến lên: "Ngươi làm gì? Công chúa cao cao tại thượng, ngươi có thể nào đối với nàng động thủ động cước? Thật sự là quá coi trời bằng vung." 

"Nương, ta..." Hắn không phải là động thủ động cước, hắn chỉ muốn lên tiếng hỏi nha đầu kia có ý gì a? Hắn luôn cảm thấy nàng nói chuyện giọng nói rất không thích hợp, đặc biệt nàng còn mang vẻ mặt thương cảm thêm chúc phúc nhìn hắn. 

"Ai. Ngươi đứa bé này a, còn trẻ đã thành danh, tâm cao khí ngạo, càng ngày càng quên hết tất cả, mà ngay cả đương kim công chúa cũng không để vào mắt. Minh Vương phi thật nói đúng, ngươi nên cần dạy dỗ tốt một trận." 

"Nàng nói như vậy?" Tâm lập tức hung hăng nhảy lên. Lý Như Phong thất thanh thấp giọng hô. 

"Chẳng lẽ nàng nói sai sao?" Lão phụ nhân hừ nhẹ một tiếng, tóm lỗ tai hắn, "Ngươi, đứa nhỏ này, bây giờ có thể hô to gọi nhỏ, thật sự là quá coi trời bằng vung. Hiện tại, ngươi phải quỳ trước linh vị cha ngươi hai canh, sau sao chép gia huấn một trăm lần. Không làm hết không cho phép ăn cơm." 

"Nương" 

Hắn đã bao lâu không có bị phạt nặng như vậy? Lý Như Phong sợ ngây người. 

Lão phụ nhân lại kéo hắn ra khỏi phòng, ném vào trong một gian phòng: "Ngươi tỉnh lại cho ta. Ngày mai, sáng sớm ngươi thành thật lâm triều cho ta, sau đó tự mình tới cửa hướng Minh Vương gia cùng Minh Vương phi xin lỗi. Từ nay về sau, ngươi nếu còn dám làm bậy, xem ta như thế nào thu thập ngươi." 

"Nương, không cần phải a? Kỳ thật ta bị oan uổng - - " 

"Ngươi còn nói? Thêm thời gian quỳ" 

"Nương" 

"Nói thêm, lại thêm thời gian" 

"..." Lý Như Phong rốt cục một chữ đều không nói ra được. 

"Ai." Ngoài cửa, lại truyền tới một tiếng thở thật là dài, "Đứa bé này a?" Liền lại nghe nhẹ nhàng tiếng bước chân vang lên, lão phụ nhân rời đi. 

Bộ Nhu Nhi? 

Ở trong phòng đóng chặt cửa, Lý Như Phong sớm tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. 

Ta hận ngươi! Hận ngươi chết đi được! Đời này, ta và ngươi không thể sống chung một bầu trời

/311

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status