"Dậy dậy!"
"Này! Ra ngoài đi, tôi có chuyện này muốn thương lượng với anh!"
Lạc Vân Hải như chẳng nghe thấy gì hút điếu thuốc nhìn ngoài cửa sổ, đôi mắt mơ màng nhìn tượng Quan Âm sừng sững trên đỉnh núi ở phía xa đến xuất thần, nhưng cũng không biết suy nghĩ gì.
Ngoài cửa, Hạ Mộng Lộ thấy mình bị xem nhẹ, trực tiếp lấy chân đạp cửa: "Này, anh đừng có mà quá đáng, tôi là ân nhân cứu mạng anh. . . . . . Được rồi được rồi tôi biết bây giờ anh rất đau khổ, nhưng anh như vậy cũng không giải quyết được vấn đề ; mẹ tôi nói rồi, từ nay về sau anh phải làm việc cho nhà tôi, khi nào anh kiếm đủ tiền trị bệnh cho anh liền dần anh đi giải phẩu, tôi đã hỏi qua, chỉ cần mười vạn, nếu như anh biểu hiện tốt, một tháng sẽ cho anh ba ngàn đồng, còn có thể có tiền thưởng nữa, anh sẽ rất nhanh nhớ lại chuyện trước kia thôi!"
Mười vạn? Đương nhiên là nói xạo rồi, cô chỉ tùy tiện nói một số thôi, có thể ở lại bao lâu thì bấy lâu, điều kiện trước tiên là phải làm việc, phiền muộn móc cái chìa khóa ra vừa đút vào vừa nói lảm nhảm: "Muốn ở chỗ này ăn ở chùa sao? Không có cửa. . . . . ."
‘ ken két! ’
Ah, cô còn chưa có mở khóa ra, nhưng sao cửa đã mở rồi? Ngửa đầu nhìn lên, lại thấy gương mặt làm cô mê mẩn, cũng không biết khuôn mặt này đã mê hoặc bao nhiêu cô gái.
Lạc Vân Hải vặn lông mày suy nghĩ một chút rồi nói : "Cho tôi một tháng!"
"Cái gì?" Giọng nói bén nhọn như những tiếng vũ khí va chạm vào phát ra, cực kỳ chói tai, Hạ Mộng Lộ lùi lại hai bước, nói lý với anh: "Anh nói đùa gì vậy hả? Đây là phòng của tôi, một phòng ở trong những khách sạn sang trọng, một ngày ít nhất là tám trăm đồng, cộng thêm tiền ăn uống, mà trên người anh lại không có một đồng nào thì dựa vào đâu để nói như vậy hả?" Nói đùa sao chứ?
"Cô trừ tiền ra thì không có gì để nói sao?" Anh xoa xoa ấn đường.
Hạ Mộng Lộ thành thực lắc đầu: "Người làm ăn không nói tiền thì có chuyện gì để nói? Bây giờ anh là một kẻ lang thang mất trí nhớ, nên không có tư cách nói yêu cầu với tôi, OK, anh muốn nói chờ anh khôi phục lại trí nhớ sẽ trả sao, vấn đề là tôi làm sao biết được khi nào anh mới nhớ ra? Còn nữa, nói không chừng anh chỉ là một người làm thuê , một tháng một ngàn tám cứ như vậy đi! Đúng rồi, tôi biết quần áo anh mặc rất mắc, nhưng làm sao tôi biết được có phải anh lấy trên một xác chết xui xẻo nào hay không? Bên ngoài có mấy cái chén chưa rửa, và mấy phòng khách sạn cũng chưa quét don, buổi chiều còn phải đi cửa hàng ở nhà họ Thẩm nửa đấy. . . . . ."
Cô líu ríu mãi làm anh không nhịn được nữa, đưa tay nói: "Hai mươi ngày!"
"Mười ngày!"
"Chín ngày!"
"Năm ngày, quyết định như vậy, đừng hòng ở trước mặt của bản cô nương cò kè mặc cả, năm ngày, không muốn thì lập tức cút cho tôi!" chỉ ra ngoài cửa vô tình nói.
Lạc Vân Hải gật đầu một cái, để tránh cho lỗ tai mình chịu khổ, thỏa hiệp nói: "Được!" Sau đó phịch một tiếng cánh cửa khép chặt lại, nằm lại giường tiếp tục nghĩ ngợi.
"Cái gì hả, thật cho rằng mình là đại gia thật sao ? Không biết lễ phép gì hết!" cô hung hăn đạp cái cửa gỗ một lần nữa, cuộc mua bán này thua thiệt rồi, nhưng nhớ tới anh chịu đòn thay cô . . . . . . Nhịn!
Cô đi vào phòng bếp bưng hai món ăn đã làm xong đi cho anh ta, không làm việc mà muốn ăn thịt sao? Nghĩ vậy cô liền cầm lấy đôi đũa đem thịt nạt bên trong lựa ra riêng, sau đó nhét vào tủ lạnh, cho đến khi nhìn thấy trên món ăn chỉ còn màu xanh lá của rau mới bới thêm nửa chén cơm trắng mang vào phòng cho anh: "Người là sắt cơm là thiết, tôi để cơm ở ngoài cửa, ăn hay không thì tùy anh!"
Anh đang nằm suy tư về một vấn đề nghe thấy vậy liền nhìn về cửa gỗ, có phải là anh rất quá đáng không?
"Này!"
Mộng Lộ xoay người khó hiểu hỏi: "Chuyện gì?"
Lạc Vân Hải bưng đồ ăn lên, lúng túng cười với cô: "Cám ơn!"
"Ha ha, chúng tôi mướn anh làm việc, tự nhiên sẽ không đối xử khắc khe với nhân viên mình, còn nữa, tôi không gọi là này, tôi tên là Hạ Mộng Lộ, Hạ trong thiên hạ, Mộng trong mộng mơ, Lộ trong vương bàng nhân lộ!" Đang chờ đối phương giới thiệu, nhưng đột nhiên nghĩ đến anh mất trí nhớ, liền leo lên cầu thang, nhìn anh từ đầu đến chân một lần, sau đó vỗ tay một cái: "Về sau gọi anh là A Hải anh thấy thế nào? Anh xem, tôi nhìn thấy anh ở bờ biển, A Hải, rất hay đúng không?"
A Hải. . . . . . Lạc Vân Hải trong lòng căng thẳng, không biết vì sao, khi nghe đến tên này, giống như đã từng nghe ở đâu, nên cũng không có ý kiến gì: "Ờ!"
Hạ Mộng Lộ giơ tay lên đánh đầu anh một cái: "Ờ cái gì hả? Tôi cực ghét đàn ông nào nói từ này, nghe rất ngốc!"
Một tên con trai xoa xoa đầu, để tránh bị đánh lần nữa, liền dùng lực đóng sầm cửa lại, trong lòng rung động, A Hải, rõ ràng hai chữ rất bình thường, vì sao mình lại không ghét? Hay bởi vì cái tên này là do cô ấy đặt? Từ khi tỉnh lại cho đến giờ, vẫn là cô ấy luôn chăm sóc cho anh, chắc là như vậy, trái đất tuy lớn, thế nhưng anh chỉ tin một mình cô.
Anh ăn rất từ tốn, mặc dù có cảm giác ăn nhờ ở đậu, nhưng anh cũng không muốn rời đi nơi này, trong lúc vô tình nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay, liền buông chén đũa xuống, cầm lên xoay xoay, nhất định nó có ý nghĩa rất quan trọng? Nên mỗi khi thấy nó, tâm cũng rung động theo, Là vật gia truyền? Di vật cha mẹ? Hay là cái gì?
Thành phố F, trong phòng bệnh xa hoa, Thái Bảo Nhi cầm chiếc nhẫn cưới nhìn đến vô thần: "A Hải, con của chúng ta đã không còn, không còn. . . . . . Tại sao anh vẫn chưa quay về?" Tất cả mọi người đều đi tìm anh, anh đã nói muốn làm bạn với em cả đời, chăm sóc em, bảo hộ em, và khi em cần anh, bất kể chân trời hay góc bể, anh cũng sẽ xuất hiện trước mặt em, hiện tại em cần anh, nhưng anh lại ở đâu?
Mà vào lúc này, anh đang ngồi trên giường dưới ngọn nến, đầu ngón tay tùy ý lấy một xấp giấy vẽ ở dưới gối nằm, bên trong tờ giấy là những bản vẽ thiết kế, thiết kế? Cô gái này nhìn qua như chẳng có giá trị không ngờ lại có tài như vậy.
Phòng ốc bình thường, thế nhưng lại thiết kế thành một phong cách khác, bất luận là phối hợp màu sắc hay cách tạo bố cục cùng với cách trang trí đều tương đối khá, chỉ là thiết kế hay bị trùng lặp nhìn rất kì cục, nên anh không hài lòng cho lắm, thật không sáng tạo.
Cuối cùng nhìn thấy một hình trong bản vẽ làm Lạc Vân Hải buồn bực ho khan vài tiếng, bật cười nói: "Tham tiền!" Vừa lắc đầu vừa đưa thức ăn vào miệng.
Đó là hình vẽ một cô gái ngồi dưới đất đón lấy những đồng tiền vàng của chàng hoàng tử, ngoài ra còn viết những chữ rất dễ thương "Đạp chết em đi ", thật không biết khi vẽ hình này người vẽ có tâm trạng gì.
Trong sân, Hạ Hưng Quốc nhìn thực đơn chắt lưỡi nói: "Con gái, con xác định bọn họ rất có tiền?"
"Một xấp tiền rất dày, cha nói xem có giàu hay không?" Nhận lấy hóa đơn, bộ mặt cười mờ ám: "Cha, cha ăn hối lộ sao? Một con lươn ba ngàn đồng sao? Một bữa ăn trên dưới một vạn." Có phải hay không rất tốn kém?
"Cha làm gì ăn hối lộ? Con phải nhìn một cái xem nó bao nhiêu cân, tới nơi này không ăn hải sản thì đến làm gì? Trừ đi tiền vốn, lấy bọn họ tối đa hai ba ngàn, dĩ nhiên, nếu bọn họ muốn ăn quỵt cha sẽ giải quyết bọn họ, sau khi xong việc, chúng ta chia hai!" Không ngờ trong khách sạn này còn có bọn cường hào, thật tức chết người.
Hạ Mộng Lộ mở cờ trong bụng, nhắm mắt cười nói: "Con cảm thấy tương lai thật sáng lạng!" cuộc sống cô được yên ổn rồi, nói không chừng chừng mấy năm nữa cô có thể giương cánh bay xa.
Lần đầu tiên, Từ Thúy Hoa không giương cung bạt kiếm với chồng bà, vừa bỏ mền vào máy giặt vừa nhắt nhở: "Các người cũng đừng quên bọn họ yêu cầu khi nào xong mới trả tiền!"
"Sợ cái gì? Dám quỵt nợ, mẹ liền đánh bọn họ liệt nữa người!" Đối với quyền cước của mẹ mình cô tương đối tự tin.
Mẹ Hạ lắc đầu một cái: "Ba người này không đơn giản, hơn nữa mẹ con đã là người già khọm rồi!" Tiền, ai không muốn kiếm? Chỉ sợ tiền mất tật mang, đã làm ăn thì cần chịu lỗ vốn.
Hạ Mộng Lộ hừ lạnh: "Không phải còn có cha sao? Rồi còn A Hải nữa, con nói với hai người, cũng đừng xem thường anh ta, cả người anh ta đều là bắp thịt, nhất định là người luyện võ, con đoán trước kia hắn là vệ sĩ , cộng thêm con và Nguyệt Đình, chẳng lẽ còn sợ không trị được bọn họ sao?" Rất lâu không có một khoản tiền lớn như vậy, cộng thêm những người khách khác, tháng này sẽ giàu to rồi.
"Này! Ra ngoài đi, tôi có chuyện này muốn thương lượng với anh!"
Lạc Vân Hải như chẳng nghe thấy gì hút điếu thuốc nhìn ngoài cửa sổ, đôi mắt mơ màng nhìn tượng Quan Âm sừng sững trên đỉnh núi ở phía xa đến xuất thần, nhưng cũng không biết suy nghĩ gì.
Ngoài cửa, Hạ Mộng Lộ thấy mình bị xem nhẹ, trực tiếp lấy chân đạp cửa: "Này, anh đừng có mà quá đáng, tôi là ân nhân cứu mạng anh. . . . . . Được rồi được rồi tôi biết bây giờ anh rất đau khổ, nhưng anh như vậy cũng không giải quyết được vấn đề ; mẹ tôi nói rồi, từ nay về sau anh phải làm việc cho nhà tôi, khi nào anh kiếm đủ tiền trị bệnh cho anh liền dần anh đi giải phẩu, tôi đã hỏi qua, chỉ cần mười vạn, nếu như anh biểu hiện tốt, một tháng sẽ cho anh ba ngàn đồng, còn có thể có tiền thưởng nữa, anh sẽ rất nhanh nhớ lại chuyện trước kia thôi!"
Mười vạn? Đương nhiên là nói xạo rồi, cô chỉ tùy tiện nói một số thôi, có thể ở lại bao lâu thì bấy lâu, điều kiện trước tiên là phải làm việc, phiền muộn móc cái chìa khóa ra vừa đút vào vừa nói lảm nhảm: "Muốn ở chỗ này ăn ở chùa sao? Không có cửa. . . . . ."
‘ ken két! ’
Ah, cô còn chưa có mở khóa ra, nhưng sao cửa đã mở rồi? Ngửa đầu nhìn lên, lại thấy gương mặt làm cô mê mẩn, cũng không biết khuôn mặt này đã mê hoặc bao nhiêu cô gái.
Lạc Vân Hải vặn lông mày suy nghĩ một chút rồi nói : "Cho tôi một tháng!"
"Cái gì?" Giọng nói bén nhọn như những tiếng vũ khí va chạm vào phát ra, cực kỳ chói tai, Hạ Mộng Lộ lùi lại hai bước, nói lý với anh: "Anh nói đùa gì vậy hả? Đây là phòng của tôi, một phòng ở trong những khách sạn sang trọng, một ngày ít nhất là tám trăm đồng, cộng thêm tiền ăn uống, mà trên người anh lại không có một đồng nào thì dựa vào đâu để nói như vậy hả?" Nói đùa sao chứ?
"Cô trừ tiền ra thì không có gì để nói sao?" Anh xoa xoa ấn đường.
Hạ Mộng Lộ thành thực lắc đầu: "Người làm ăn không nói tiền thì có chuyện gì để nói? Bây giờ anh là một kẻ lang thang mất trí nhớ, nên không có tư cách nói yêu cầu với tôi, OK, anh muốn nói chờ anh khôi phục lại trí nhớ sẽ trả sao, vấn đề là tôi làm sao biết được khi nào anh mới nhớ ra? Còn nữa, nói không chừng anh chỉ là một người làm thuê , một tháng một ngàn tám cứ như vậy đi! Đúng rồi, tôi biết quần áo anh mặc rất mắc, nhưng làm sao tôi biết được có phải anh lấy trên một xác chết xui xẻo nào hay không? Bên ngoài có mấy cái chén chưa rửa, và mấy phòng khách sạn cũng chưa quét don, buổi chiều còn phải đi cửa hàng ở nhà họ Thẩm nửa đấy. . . . . ."
Cô líu ríu mãi làm anh không nhịn được nữa, đưa tay nói: "Hai mươi ngày!"
"Mười ngày!"
"Chín ngày!"
"Năm ngày, quyết định như vậy, đừng hòng ở trước mặt của bản cô nương cò kè mặc cả, năm ngày, không muốn thì lập tức cút cho tôi!" chỉ ra ngoài cửa vô tình nói.
Lạc Vân Hải gật đầu một cái, để tránh cho lỗ tai mình chịu khổ, thỏa hiệp nói: "Được!" Sau đó phịch một tiếng cánh cửa khép chặt lại, nằm lại giường tiếp tục nghĩ ngợi.
"Cái gì hả, thật cho rằng mình là đại gia thật sao ? Không biết lễ phép gì hết!" cô hung hăn đạp cái cửa gỗ một lần nữa, cuộc mua bán này thua thiệt rồi, nhưng nhớ tới anh chịu đòn thay cô . . . . . . Nhịn!
Cô đi vào phòng bếp bưng hai món ăn đã làm xong đi cho anh ta, không làm việc mà muốn ăn thịt sao? Nghĩ vậy cô liền cầm lấy đôi đũa đem thịt nạt bên trong lựa ra riêng, sau đó nhét vào tủ lạnh, cho đến khi nhìn thấy trên món ăn chỉ còn màu xanh lá của rau mới bới thêm nửa chén cơm trắng mang vào phòng cho anh: "Người là sắt cơm là thiết, tôi để cơm ở ngoài cửa, ăn hay không thì tùy anh!"
Anh đang nằm suy tư về một vấn đề nghe thấy vậy liền nhìn về cửa gỗ, có phải là anh rất quá đáng không?
"Này!"
Mộng Lộ xoay người khó hiểu hỏi: "Chuyện gì?"
Lạc Vân Hải bưng đồ ăn lên, lúng túng cười với cô: "Cám ơn!"
"Ha ha, chúng tôi mướn anh làm việc, tự nhiên sẽ không đối xử khắc khe với nhân viên mình, còn nữa, tôi không gọi là này, tôi tên là Hạ Mộng Lộ, Hạ trong thiên hạ, Mộng trong mộng mơ, Lộ trong vương bàng nhân lộ!" Đang chờ đối phương giới thiệu, nhưng đột nhiên nghĩ đến anh mất trí nhớ, liền leo lên cầu thang, nhìn anh từ đầu đến chân một lần, sau đó vỗ tay một cái: "Về sau gọi anh là A Hải anh thấy thế nào? Anh xem, tôi nhìn thấy anh ở bờ biển, A Hải, rất hay đúng không?"
A Hải. . . . . . Lạc Vân Hải trong lòng căng thẳng, không biết vì sao, khi nghe đến tên này, giống như đã từng nghe ở đâu, nên cũng không có ý kiến gì: "Ờ!"
Hạ Mộng Lộ giơ tay lên đánh đầu anh một cái: "Ờ cái gì hả? Tôi cực ghét đàn ông nào nói từ này, nghe rất ngốc!"
Một tên con trai xoa xoa đầu, để tránh bị đánh lần nữa, liền dùng lực đóng sầm cửa lại, trong lòng rung động, A Hải, rõ ràng hai chữ rất bình thường, vì sao mình lại không ghét? Hay bởi vì cái tên này là do cô ấy đặt? Từ khi tỉnh lại cho đến giờ, vẫn là cô ấy luôn chăm sóc cho anh, chắc là như vậy, trái đất tuy lớn, thế nhưng anh chỉ tin một mình cô.
Anh ăn rất từ tốn, mặc dù có cảm giác ăn nhờ ở đậu, nhưng anh cũng không muốn rời đi nơi này, trong lúc vô tình nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay, liền buông chén đũa xuống, cầm lên xoay xoay, nhất định nó có ý nghĩa rất quan trọng? Nên mỗi khi thấy nó, tâm cũng rung động theo, Là vật gia truyền? Di vật cha mẹ? Hay là cái gì?
Thành phố F, trong phòng bệnh xa hoa, Thái Bảo Nhi cầm chiếc nhẫn cưới nhìn đến vô thần: "A Hải, con của chúng ta đã không còn, không còn. . . . . . Tại sao anh vẫn chưa quay về?" Tất cả mọi người đều đi tìm anh, anh đã nói muốn làm bạn với em cả đời, chăm sóc em, bảo hộ em, và khi em cần anh, bất kể chân trời hay góc bể, anh cũng sẽ xuất hiện trước mặt em, hiện tại em cần anh, nhưng anh lại ở đâu?
Mà vào lúc này, anh đang ngồi trên giường dưới ngọn nến, đầu ngón tay tùy ý lấy một xấp giấy vẽ ở dưới gối nằm, bên trong tờ giấy là những bản vẽ thiết kế, thiết kế? Cô gái này nhìn qua như chẳng có giá trị không ngờ lại có tài như vậy.
Phòng ốc bình thường, thế nhưng lại thiết kế thành một phong cách khác, bất luận là phối hợp màu sắc hay cách tạo bố cục cùng với cách trang trí đều tương đối khá, chỉ là thiết kế hay bị trùng lặp nhìn rất kì cục, nên anh không hài lòng cho lắm, thật không sáng tạo.
Cuối cùng nhìn thấy một hình trong bản vẽ làm Lạc Vân Hải buồn bực ho khan vài tiếng, bật cười nói: "Tham tiền!" Vừa lắc đầu vừa đưa thức ăn vào miệng.
Đó là hình vẽ một cô gái ngồi dưới đất đón lấy những đồng tiền vàng của chàng hoàng tử, ngoài ra còn viết những chữ rất dễ thương "Đạp chết em đi ", thật không biết khi vẽ hình này người vẽ có tâm trạng gì.
Trong sân, Hạ Hưng Quốc nhìn thực đơn chắt lưỡi nói: "Con gái, con xác định bọn họ rất có tiền?"
"Một xấp tiền rất dày, cha nói xem có giàu hay không?" Nhận lấy hóa đơn, bộ mặt cười mờ ám: "Cha, cha ăn hối lộ sao? Một con lươn ba ngàn đồng sao? Một bữa ăn trên dưới một vạn." Có phải hay không rất tốn kém?
"Cha làm gì ăn hối lộ? Con phải nhìn một cái xem nó bao nhiêu cân, tới nơi này không ăn hải sản thì đến làm gì? Trừ đi tiền vốn, lấy bọn họ tối đa hai ba ngàn, dĩ nhiên, nếu bọn họ muốn ăn quỵt cha sẽ giải quyết bọn họ, sau khi xong việc, chúng ta chia hai!" Không ngờ trong khách sạn này còn có bọn cường hào, thật tức chết người.
Hạ Mộng Lộ mở cờ trong bụng, nhắm mắt cười nói: "Con cảm thấy tương lai thật sáng lạng!" cuộc sống cô được yên ổn rồi, nói không chừng chừng mấy năm nữa cô có thể giương cánh bay xa.
Lần đầu tiên, Từ Thúy Hoa không giương cung bạt kiếm với chồng bà, vừa bỏ mền vào máy giặt vừa nhắt nhở: "Các người cũng đừng quên bọn họ yêu cầu khi nào xong mới trả tiền!"
"Sợ cái gì? Dám quỵt nợ, mẹ liền đánh bọn họ liệt nữa người!" Đối với quyền cước của mẹ mình cô tương đối tự tin.
Mẹ Hạ lắc đầu một cái: "Ba người này không đơn giản, hơn nữa mẹ con đã là người già khọm rồi!" Tiền, ai không muốn kiếm? Chỉ sợ tiền mất tật mang, đã làm ăn thì cần chịu lỗ vốn.
Hạ Mộng Lộ hừ lạnh: "Không phải còn có cha sao? Rồi còn A Hải nữa, con nói với hai người, cũng đừng xem thường anh ta, cả người anh ta đều là bắp thịt, nhất định là người luyện võ, con đoán trước kia hắn là vệ sĩ , cộng thêm con và Nguyệt Đình, chẳng lẽ còn sợ không trị được bọn họ sao?" Rất lâu không có một khoản tiền lớn như vậy, cộng thêm những người khách khác, tháng này sẽ giàu to rồi.
/60
|