Tiên Môn Thiếu Gia

Chương 7 - Thu Phục

/258


Cùng Lâm Thăng Bình thương nghị qua sau đó, Thương Hạo lại vội vã về Hạ Câu thôn. Lần này Thương Hạo sức lực càng dồi dào, có Lâm Thăng Bình hỗ trợ, hắn làm việc này càng thêm dễ, mặt khác, lần này Thương Hạo còn chiếm được một khoản ứng trước từ Lâm Thăng Bình, Lâm Thăng Bình đúng là đã cho hắn tiền.

Đối với tình nghĩa này, Thương Hạo âm thầm ghi tạc trong lòng.

Mới vừa tới nhà Trì Thủy Tiên, Thương Hạo cảm giác được bầu không khí có chút không tốt.

Thủy Tiên, làm sao vậy?

Thương ca, việc này khó làm! Trì Thủy Tiên vừa thấy Thương Hạo vẻ mặt liền đau khổ.

Thương Hạo nói: Đừng nóng vội, ngồi xuống nói chuyện.

Lúc này, Trì Vĩnh Hà nói: Thương lão bản, Lô Tam trong thôn lên tiếng, nói là ngươi không thể tin, còn nói, nếu người nào mà đem hoa bán cho ngươi chính là cùng hắn đối nghịch!

Lô Tam?

Thương Hạo không hiểu nhìn về phía người Trì gia.

Thương ca, Lô Tam chính là người năm rồi vẫn giúp người khác thu mua Kim Ngân hoa, vài huynh đệ nhà bọn họ đều rất có sức khỏe, thế lực trong thôn rất lớn, mọi người sợ bọn họ.

Trì Thủy Tiên nói rõ tình hình Lô Tam, Thương Hạo cười, nghĩ thầm còn tưởng là đại sự gì, không phải là có sức khỏe sao, nhưng mình đâu yếu hơn bọn họ.

Người Trì tranh nhau đem tình hình trong thôn chút một nói một lượt.

Thương Hạo nghe chăm chú, sau khi nghe xong mới hiểu được, hiện tại các thôn dân đối với việc mình thu mua Kim Ngân hoa mà lo lắng, dù sao mình chỉ là một người ngoài, bọn họ cũng không tin mình.

Hơi trầm tư một chút, Thương Hạo trong lòng có tính toán, nghĩ thầm cũng may lần này đem tiền đến không ít, chỉ cần đem tiền đập xuống, sẽ không có vấn đề quá lớn.

Nghĩ tới đây, Thương Hạo liền nói với Trì Vĩnh Hà: Trì thúc, giả như ta muốn mời người của toàn thôn ăn bữa cơm, bọn họ sẽ đến không?

Mời ăn cơm? mọi người Trì gia nghi ngờ nhìn về phía Thương Hạo.

Không sai, ta định mời người của toàn thôn tới dùng cơm, đến lúc đó ta có lời muốn nói cùng mọi người.

Mời mọi người ăn cơm vẫn sẽ đến, chỉ cần ngươi mời, khẳng định có thể đến.

Một bàn mười người, toàn thôn hơn tám mươi hộ, hơn ba trăm người, phải làm ba mươi bàn sao?? Thương Hạo hỏi một câu.

Lắc đầu, Trì Vĩnh Hà nói: Không có nhiều người như vậy, hiện tại trong thôn có rất nhiều người đi làm công, có thể hơn hai trăm người?.

Trong thôn có thể làm ra nhiều đồ ăn như vậy hay không?

Nên sai người đến quê nhà mua đi, mặt khác, có thể thu mua thú do thôn dân săn và nuôi là được.

Một bàn phải bao nhiêu tiền mới đủ?

Nếu như là tùy ý một chút, dùng sẳn thức ăn trong thôn mà nói, mấy chục nguyên là được.

Trì thúc, tốt như vậy, mỗi bàn ta chi cho ngươi hai trăm nguyên chi phí, ngươi giúp ta làm hai mươi lăm bàn!

Trì Vĩnh Hà giật mình nói: Nhiều như vậy?

Trì Thủy Tiên suy nghĩ một chút nói: Thương ca, nếu như vậy, chúng ta xem lại nhân khẩu một chút, sau khi xem ngươi tính toán đồ đạc nên mua?

Khoát tay áo, Thương Hạo nói: Thủy Tiên, như vậy đi, chỗ này ta có năm nghìn nguyên, việc này giao cho ngươi, ngươi xem rồi làm, không đủ tìm ta lấy thêm tiền.

Trì Thủy Tiên biết đây là Thương Hạo muốn biết năng lực của mình, dùng lực gật đầu một cái nói: Ta tìm mấy tiểu muội cùng nhau làm việc này!

Trì Thủy Tiên vừa rời nhà đi tìm bọn tỷ muội, Thương Hạo chợt nghe bên ngoài nhà truyền đến một tiếng rất lớn.

Ai là thương lão bản tới từ tỉnh thành, đi ra cho lão tử!

Nghe nói chuyện, mẫu thân của Trì Thủy Tiên mặt liền biến sắc nói: Là bọn Lô Tam!

Thương Hạo từ trong nhà đi ra ngoài thì, liếc nhìn mấy người thanh niên, mấy người này đều hơn hai mươi tuổi, thân trên trần truồng, trên cánh tay bắp thịt rất là tráng kiện, trong tay mang theo một số côn bảng các loại.

Lại nhìn trên mặt đất là một cái bàn bị phá hư.

Ngươi chính là tiểu tử họ Thương? Một người trẻ tuổi dẫn đầu nhìn về phía Thương Hạo.

Ngươi là Lô Tam?

Ai ui, xem ra ó nghe nói qua ta, vậy là tốt rồi, từ đâu tới cút trở về nơi đó, Hạ Câu thôn này không phải là chổ ngươi có thể tới, không đi, lão tử cắt đứt chân của ngươi!

Ban đầu để ý, thấy dáng vẻ Lô Tam thì, Thương Hạo cũng thay đổi chủ ý, nghĩ thầm tiểu tử này là người dựa vào vũ lực nói chuyện, chỉ có đánh thắng hắn mới có thể nghe lời.

Muốn đánh nhau?

Còn không chờ mấy người đối phương nói chuyện, Thương Hạo đã xông vào đoàn người.

Đến là bốn thanh niên, Thương Hạo cũng không cầm vũ khí gì, cứ như vậy xông vào.

Bắt được gậy của một người trẻ tuổi, sau đó một cước đá lên trên người người này, đem người trẻ tuổi này đá bay ra ngoài, sau đó, xoay gậy trong tay một cái, Thương Hạo hướng phía những người này liền khua ra.

Trường côn tung bay, thân hình chớp động!

Không quá một lần, toàn bộ bốn thanh niên bị Thương Hạo đánh ngã xuống đất.

Cầm lấy gậy, ánh mắt tìm đến trên người Lô Tam, Thương Hạo nói: Lại đến!

Đánh cho ta a!

Lô Tam nhảy lên một cái, hướng phía Thương Hạo lần thứ hai vọt tới.

Lần này Thương Hạo căn bản cũng không cần gậy gộc, đem gậy ném một cái, sau đó xông vào đoàn người, một quyền một người, trực tiếp xông tới bốn người này tấn công lần thứ hai.

Quá nhanh!

Đám người Lô Tam hoàn toàn không ngờ sẽ có kết quả như vậy, nằm trên mặt đất nhất thời không bò dậy nổi, trong ánh mắt lộ ra sợ hãi nhìn về phía Thương Hạo.

Đứng lên tiếp tục.

Đứng ở nơi đó, Thương Hạo lạnh nhạt nói một câu.

Bốn người Lô Tam bị Thương Hạo làm cho hoảng sợ, biết căn bản không phải là đối thủ của Thương Hạo, cũng không đứng dậy.

Âm thầm lắc đầu, mình là một người tu chân, đối phó những người này thật sự có chút khi dễ người!

Nhưng, trong lòng Thương Hạo cũng hiểu rõ, mình muốn làm việc tại Hạ Câu thôn này, không thu phục mấy người này là không được.

Trì thúc, bưng mấy cái ghế đến.

Trì Vĩnh Hà lại càng hoảng sợ, hoàn toàn không nghĩ tới bốn người trong thôn vừa đối mặt đã bị Thương Hạo đánh cho ngã xuống, có chút cẩn thận bưng mấy cái ghế nhỏ lại.

Ngồi!

Thương Hạo nhìn về phía đám người Lô Tam nói một câu.

Chần chờ một chút, đầu tiên là Lô Tam cẩn thận ngồi ở một cái băng ghế nhỏ, sau đó ba người khác cũng đặt mông ngồi ở băng ghế nhỏ bên cạnh.

Là các ngươi không cho các thôn dân bán Kim Ngân hoa cho ta? Nói đi, vì sao? Thương Hạo nhìn về phía Lô Tam.

Há miệng, Lô Tam vẫn không nói gì.

Thương Hạo nói: Nghe nói các ngươi hàng năm giúp đỡ người khác trong thôn thu Kim Ngân hoa, một kg người khác cho các ngươi bao nhiêu tiền?

Lúc này, một người trong đó nói: Chúng ta chính là giúp Lưu đại ca ở làng trên một chuyện, cho tiền gì a, cũng chính là ăn một bữa cơm mà thôi.

Hướng về người này nhìn thoáng qua thì, Trì Vĩnh Hà ở một bên nói: Hắn tên Tào Dũng.

Thương Hạo lại hướng về hai người khác nhìn lại thì, Lô Tam vội vàng giới thiệu: Thương lão bản, tên này gọi là Lâm Vĩ, tên kia gọi Lô Thành.

Thương Hạo ánh mắt đảo qua trên người mấy tên đó sau đó nói: Các ngươi xem một chút, tình hình trong thôn tốt rất nghiêm trọng, ta hỏi các ngươi, các ngươi lẽ nào muốn tiếp tục như vậy?

Nhóm mấy người này không nói gì, Thương Hạo tiếp tục nói: Các ngươi lẽ nào không nghĩ đến một cuộc sống tốt hơn, không nghĩ đến phương thức thay đổi cuộc sống các ngươi bây giờ? Không nghĩ tới kiếm nhiều tiền hơn?

Lô Tam ngẩn người nhìn Thương Hạo, qua một hồi mới lẩm bẩm: Chúng ta cũng là không có biện pháp.

Được, bây giờ chúng ta trò chuyện một chút, ta thu mua lượng lớn Kim Ngân hoa, các ngươi còn muốn ngăn cản?

Không dám, không dám!

Thương Hạo nói: Ta tin tưởng phía sau các ngươi đều có thế lực, người ở bên trong đến lúc đó ta đi đối phó, bất quá, ta liền muốn hỏi một chút, các ngươi lẽ nào không nghĩ kiếm nhiều tiền chút, thay đổi hoàn cảnh cuộc sống của các ngươi?

Quỷ mới không muốn! Mấy người thanh niên nói một câu.

Trên mặt Thương Hạo liền lộ ra nụ cười nói: Nếu mà các ngươi nghe ta, cũng có thể kiếm một ít tiền, không biết các ngươi có nguyện ý hay không?

Thấy mấy người tập trung chú ý, Thương Hạo nói: Ta vừa rồi nghe nói, các ngươi giúp người thu mua Kim Ngân hoa chỉ là ăn bữa cơm, coi như là cho các ngươi tiền cũng rất ít đúng không?

Chúng ta chỉ là giúp một chút.

Tốt như vậy, sự tình Hạ Câu thôn không cần các ngươi xía vào, ta giới thiệu với các ngươi một công việc, cũng là giúp đỡ ta thu mua Kim Ngân hoa, các ngươi có thể đến những nơi trong thôn thu mua, một kg hoa khô ta trả các ngươi 60 nguyên tiền, các ngươi phụ trách đem hoa khô thu được cho ta vận chuyển đến chổ ta ở, giá thu mua cơ sở cho thôn dân thì mười nguyên?, giá thu mua bao nhiêu bởi các ngươi quyết định, đến lúc đó các ngươi từ đó kiếm được bao nhiêu tiền ta không hỏi tới.

Gì?

Mấy người thanh niên giật mình nhìn về phía Thương Hạo, bọn họ dùng một nguyên tiền thu mua, hiện tại không nghĩ tới Thương Hạo trả 60 nguyên, việc này chấn động bọn họ không nhẹ, coi như là Thương Hạo yêu cầu thấp nhất là mười nguyên, bọn họ từ đó kiếm lấy tuyệt đối sẽ không ít tiền.

Đương nhiên là thực sự, ta dự định mời thôn dân trong thôn ăn cơm, đã nghĩ nói việc thu mua Kim Ngân hoa, đến lúc đó các ngươi cũng tới giúp một chút chứ?

Lô Tam lúc này thay đổi dáng vẻ mới, hưng phấn nói: Thương lão bản, hoàn toàn không có vấn đề!

Thương lão bản, việc này là thật? Ba người khác còn có chút choáng váng, trong lòng bọn họ hiểu rõ, giả như thật là như vậy, bọn họ buôn bán phải lời to.


/258

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status