Tiên Hồng Lộ

Q.1 - Chương 18 - Thăm Dò Huyền Cơ.

/1059




Dưới bóng đêm sâu như nước chiếu rọi, Dương Phàm chậm rãi đi ra khỏi phòng, bước ra sân.

Trong lòng hắn tràn đầy nghi hoặc về cảm giác cổ quái lúc trước trị thương cho mẫu thân, quyết định đi ra thăm dò một chút.

Lấy cái gì làm thí nghiệm đây?

Ánh mắt Dương Phàm tìm tòi bốn phía.

Gâu gâu!!!

Một tiếng chó sủa từ một góc nào đó trong sân truyền đến.

- Đúng rồi, nhà mình không phải nuôi một con chó sao?

Ánh mắt Dương Phàm sáng lên, nhưng cũng không dám tùy tiện ra tay.

Nên biết rằng, lúc này chính giữa đêm khuya, mẫu thân cùng muội muội đểu đang ngủ. Dương Phàm không muốn quấy rầy họ.

Hít sâu một hơi, khí tức trên người Dương Phàm xảy ra biến hóa mịt mờ, từng tia từng luồng màu xanh tươi mát chảy trong cơ thể hắn, nhỏ bé khó phát hiện.

Chỉ một thoáng, cỗ khí tức tự nhiên thân thiết trên thân thể hắn càng phát ra càng rõ ràng.

Gâu gâu!!

Con chó lớn màu xám kia kêu khẽ hai tiếng, đột nhiên xông tới Dương Phàm. Biến hóa như thế khiến cho Dương Phàm biến sắc.

Tuy nhiên, trên mặt con chó xám kia lại rõ ràng mang theo vài tia vui sướng, sau khi vọt tới trước mặt Dương Phàm liền thân thiết thò đầu lưỡi không ngừng liếm ống quần hắn.

Dương Phàm mỉm cưỡi, lại cảm nhặn được diệu dụng của Tiên Hồng Quyết , có thể hiểu rõ thiên địa, cùng vạn vật tương dung, ở chung hài hòa.

Tu luyện công pháp này, khiến Dương Phàm có được loại khí tức có thể khiến bất kỳ loại sinh mạng nào sinh ra cảm giác thân thiết.

Loại khí tức này, vào lúc bình thường thì Dương Phàm sẽ dùng Khô Mộc Công để thu liễm, tránh cho người nào khác chú ý.

Dương Phàm hiểu được, giờ phút này mình phải ẩn nhẫn. Nếu khiến cho Từ tiên sinh, Lý mập mạp, Dương Quang biết mình có tiềm lực lớn lao khôi phục tu vi, như vậy có thể sẽ dẫn đến họa sát thân.

Hiện nay, tuy hắn có linh hồn cảnh giới Luyện Khí Đại Viên Mãn nhưng pháp lực vẫn còn dừng ở giai đoạn khí cảm, gặp được người tu tiên hơi có thực lực chỉ sợ đều khó có thể ứng phó.

- Chó nhỏ à, ngại quá, đành phải bắt ngươi làm vật thí nghiệm...

Dương Phàm hướng về phía con chó, lộ ra nụ cười sáng lạn mê người, một bàn tay trong hư không đánh ra mấy đạo pháp quyết.

Chợt trong tay hắn lóe linh quang, điểm một cái lên trán con chó.

Gâu!

Con chó vô lực kêu một tiếng, liền buồn ngủ té lăn trên đắt.

Trên mặt Dương Phàm lộ vẻ vừa lòng, miễn cường thi triển ra thuật hôn mê ở cự ly gần khống chế con chó. Tuy rằng không tính là vô thanh vô tức nhưng tối thiểu cũng không đánh động đến mẫu thân cùng muội muội nghỉ ngơi.

Xách con chó đến một góc tường, Dương Phàm từ trong túi trữ vật lấy ra một thanh đoản kiếm ba xích hàn quang bắn ra bốn phía.

Thanh đoản kiếm này, dưới ánh trăng tản ra ánh sáng bạc như thủy tinh.

Nói đền thanh kiếm này, vẫn là Dương Phàm ngẫu nhiên chiếm được.

Năm trước từ Dương gia bảo về nhà, ở trên đường gặp một võ giả thế tục bị đuổi giết, tu vi người này cao thâm đạt tới cảnh giới Tiên Thiên, dĩ nhiên đứng ở đỉnh thế tục, có thể sánh ngang với tu sĩ Ngưng Thẩn Kỳ ở Tu Tiên Giới. Nhưng bản thân người này bị trọng thương, bị mười mấy người đuổi đánh, mắt thấy mệnh tới cuối cùng.

Ngày hôm đó, tâm tình Dương Phàm tốt đẹp nên tiện tay cứu tên võ giả cảnh giới Tiên Thiên này.

Võ giả kia vì báo ân cứu mạng, nhất định phải đem thanh thần binh Ngư Trường Kiếm trên người đưa cho Dương Phàm.

Trên thực tế, Dương Phàm cũng không coi trọng vũ khí thế tục, tuy nhiên trong Ngư Trường Kiếm này ẩn chứa một tia thần thông, lại sắc bén dị thường, đồng thời chất liệu cũng rất cứng rắn.

Cầm Ngư Trường Kiếm, Dương Phàm thật cẩn thận vạch một nhát lên làn da của con chó.

Chỉ vạch nhẹ một cái, lập tức trên lưng con chó xuất hiện một vết thương dài đến nửa xích (1 xích = 0.33m), sâu có thể thấy tận xương.

Tình cảnh như vậy khiến cho Dương Phàm hít sâu một hơi, không khỏi có cái nhìn khác về thanh Ngư Trường Kiếm trong tay. Thần binh thế tục, về mặt phương diện uy năng thần thông mặc dù kém pháp khí pháp bảo nhưng về phương diện nào đó lại có chỗ vượt trội.

Thu liễm tâm thần, Dương Phàm lập tức thi triển một cái Vũ Lộ Thuật, màn sương mắt thường khó thấy rơi xuống, bao trùm lên miệng vét thương dài đến nửa xích kia.

Kỳ tích tái hiện, vết thương trên lưng con chó đang khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy rõ ràng, cũng nhanh chóng sinh trưởng thịt mới, da cùng bộ lông mới.

Dương Phàm cẩn thận cảm thụ biển hóa của cơ thể trong quá trình trị liệu này.

Mơ hồ, từng đợt từng dòng chảy nhỏ theo bộ vị bị trị liệu kia truyền đến, tràn vào các nơi trong cơ thể hắn, rèn luyện máu thịt cùng gân cốt, tẩy rửa linh hồn cùng thức hải.

Tuy nhiên, theo trị liệu chấm dứt, loại cảm giác lâng lâng sung sướng này rất nhanh liền biến mát.

Cảm giác này…tu vi dường như thật sự tịnh tiến một chút. Trên mặt Dương Phàm mang theo một tia không quá chắc chắn.

Ánh mắt lại rơi lên thân con chó, Dương Phàm phát hiện vết thương dài nửa xích kia chỉ khép lại một phần ba.

Nguyên lai phạm vi tác dụng của Vũ Lộ Thuật là có hạn, đồng thời cũng chịu ảnh hưởng bởi công lực cùng hỏa hầu của Dương Phàm, không thể một lần khép kín vết thương lớn như vậy.

Lại thử xem...

Dương Phàm xòe bàn tay, Vũ Lộ Thuật lại một lần nữa phủ xuống, chữa trị một phần hai miệng vết thương còn thừa.

Lập tức loại cảm giác lâng lâng sung sướng lại một lần nữa truyền đến.

Tuy nhiên, lúc này cảm giác mang đến cho Dương Phàm cũng không như lần trước.

Khẽ cau mày, Dương Phàm lại bắt đầu thi triển Vũ Lộ Thuật lần thứ ba.

Lúc này, hiệu quá còn kém hơn lần thứ hai, chỉ có một cảm giác rất nhỏ. Tu vi giống như tịnh tiến, nhưng không lớn rõ ràng bằng hai lần trước.

Dương Phàm thu hồi Ngư Trường Kiếm, thở nhẹ một hơi chứ không tiếp tục nữa.

Hắn đã rõ ràng một chút manh mối, nếu tiếp tục thì hiệu quả càng ngày càng kém.

Nhắm mắt suy nghĩ, trong đầu Dương Phàm đột nhiên lóe lên một luồng sáng, dường như bắt giữ đến cái gì.

Nhưng rất nhanh, hắn liền buông tha suy tư, thì thào lẩm bầm:

- Chỉ cần ta liên tục tu luyện Tiên Hồng Quyết , việc này rất nhanh có thể tra ra manh mối.

Nên biết rằng, hắn tu luyện Tiên Hồng Quyết mới được một ngày, có thể có thành tựu như thế cũng là có thể tự biết đủ.

Trở lại phòng, Dương Phàm không chìm vào giấc ngủ mà khoanh chân ngồi, bắt đầu trọng điểm tìm hiểu nội dung của Thánh Liệu Thiên cùng Luyện Khí Thiên.

Trải qua một ngày xuất hiện tình cảnh quỷ dị, thái độ của hắn đối với Thánh Liệu Thiên đã đổi mới rất nhiều. Đương nhiên, Luyện Khí Thiên là cơ sở pháp lực cũng không thể bỏ qua.

Chuyện kỳ quái lại xảy ra, pháp thuật trong Thánh Liệu Thiên chỉ cần cảnh giới đủ thì Dương Phàm đều vừa học là biết, khuyết thiếu duy nhất chính là hỏa hầu.

Kế tiếp Khô Mộc Công cùng Vũ Lộ Thuật, sau đó Dương Phàm lại thoải mái học được Ngọc Cốt Thuật. Thuật này có công hiệu nối gân liền xương, có thể trị liệu ngoại thương nghiêm trọng như gãy tay chân, gãy xương...

Ngọc Cốt Thuật hơi có chút phức tạp, cần am hiểu kết cấu thân thể người, nhưng đồng dạng không làm khó được Dương Phàm.

Một đêm qua đi, Dương Phàm thẩn thanh khí sảng, cảm giác tu vi tăng tiến không ít.

Nhưng hắn cảm giác đại bộ phận công lao là bởi vì ngày hôm qua trị thương cho mẫu thân và con chó.

Chẳng lẽ thông qua chữa bệnh cho người khác thì tu vi của ta có thể tăng tiến rất nhanh?

Trong lòng Dương Phàm càng ngày càng có chút khuynh hướng về kết luận hoang đường này.

Đồng thời hắn cũng nghĩ tới lý luận chủ trương của Thánh Liệu Thiên “Bác ái thiên hạ, vô tư kính dâng”.

Ta cũng không thể hiểu hết về nó. Có trả giá liền có báo đáp. Ta thay người khác trị thương, thông qua tính đặc thù của công pháp nghịch thiên này, tu vi của mình cũng có thể tăng lên?

Dương Phàm quyết định tiếp tục thăm dò.

- Đại ca, nhanh ra ăn sáng...

Sáng sớm, giọng nói dịu dàng như nước của Dương Tuệ Tâm truyền đến làm cho người ta trong lòng ấm áp.

- Được, ta lập tức ra liền!

Dương Phàm lên tiếng đáp lời, trong lòng thầm than: Nếu ai có thể lấy được cô gái như Tuệ Tâm thì khẳng định là phúc tám đời.

Chỉ chốc lát, Dương Phàm thay một bộ quần áo mới, rửa mặt chải đầu sơ qua rồi đi vào phòng chính.

Con ngươi linh động của Dương Tuệ Tâm khẽ chuyển, Dương Phàm sau khi rửa mặt chải đầu càng phát ra vẻ nho sinh tuấn tú. Mặc dù lộ chút suy yếu, nhưng lại có khí chất của người trí thức, ôn nhuận như gió.

Một nhà ba người đồng thời dùng cơm, ấm áp vô cùng. Nhưng Dương thị đột nhiên toát ra một câu, cười tủm tỉm nói:

- Phàm nhi, tuổi con cũng không nhỏ, đã đến lúc cưới vợ sinh con. Hiện tại con về nhà, có muốn ta tìm bà mối thăm hỏi một cô nương xinh đẹp cho con hay không?

Dương Phàm vừa nghe lời này liền Phụt một tiếng, phun đồ ăn trong miệng ra.

- Đứa nhỏ này, xem ngươi như vậy, có nhất định phải phản ứng lớn như vậy không? Dương thị trách cứ nói.

Dương Phàm nao nao, cũng cảm giác rất kỳ quái. Đúng vậy, ta vì sao có phản ứng lớn vậy?

Nghĩ lại cẩn thận, đây cũng là vì có liên quan đến nhiều năm Dương Phàm cố ý áp chế. Bởi vì sợ ảnh hưởng tu vi, hắn tận lực không dính nữ sắc nhưng cũng không ý nghĩa là hắn không có dục vọng về mặt này. Tuồi còn trẻ, đúng là lúc khí huyết tràn trề mạnh mẽ. Nếu không có dục vọng mới chính là sinh lý không bình thường.

Con ngươi Dương Tuệ Tâm khẽ động, khuyên can Dương thị:

- Mẫu thân. Đại ca vừa trở về, có thể còn chưa tính đến vấn đề này.

- Hắn không tính toán, cho nên ta làm mẹ mới phải thay hắn tính toán một chút... Dương thị cười dài nói.

Dương Phàm đang chuẩn bị lên tiếng thì bên ngoài truyền đến một giọng nói như sấm rền:

- Phàm ca. Tối hôm qua đã nói rồi, hôm nay chúng ta so tài một phen.

Rất hiển nhiên chính là Thiết Ngưu ở cách vách kêu la.

- Ngày hôm qua ta đáp ứng ngươi lúc nào...

Dương Phàm không còn gì để nói, chợt mắt sáng lên: Đây không phải là đưa lên cửa làm thí nghiệm sao?”


/1059

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status