Tiên Hồi

Chương 18: Tư sách công lưu

/115


Không biết đã qua bao lâu, trăng xuống mặt trời lên, trong cơ thể Dương Vân nguyệt hoa chân khí chậm rãi co rút đến bên trong các khiếu huyệt, Dương Vân mở mắt ra, ngoài cửa sổ chim khách líu ríu kêu, lão bộc đang quét dọn đình viện, một chậu nước hoa giội xuống mặt đất, còn ở ngã tư đường xa xa có thanh âm bánh xe lăn, vẫn là những âm thanh hàng ngáy.

Đẩy cửa phòng ra, sáng sớm không khí thanh tân thở sâu một cái, Dương Vân chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, toàn thân tự tại.

Mặc dù nguyệt hoa chân kinh chỉ có thể tu luyện vào buổi tối, nhưng mỗi lần luyện xong, chẳng những không có cảm giác mệt mỏi, ngược lại giống như ngủ say cả đêm, buổi sáng lại có tinh khí thần mười phần.

Theo như lệ cũ, hắn sẽ ra chỗ Tiểu Trân cô nương mua mười cái bao lớn, đồng thời thu một lần tiền xấu. Hiện tại Dương Vân tích lũy tiền xấu đã có năm sáu trăm mai, trong ngắn hạn cũng đủ dùng. Dù sao vật này nếu muốn thu vào, sau này dùng hết, chàng đến bất kỳ một cái nào hàng rong nào cũng có thể thu một đống.

Nghe Dương Vân nói không hề thu tiền xấu nữa, lão bản cửa hàng bánh bao ánh mắt hiện vẻ thất vọng rõ rệt, làm Tiểu Trân cũng ngượng ngùng, cho nên lúc lấy bánh bao cho Dương Vân, nàng lại len lén thêm vào một cái.

Chàng vừa đi vừa gặm bánh bao, khi đi tới cửa huyện học, thật xa đã nhìn thấy Đỗ Long Phi ở nơi đó chờ.

"Dương huynh ―― ngươi đã tới rồi! Mau, mau cùng ta, Giáo Dụ đại nhân muốn triệu kiến hai người chúng ta."

Nhìn thấy Dương Vân, Đỗ Long Phi chầm chậm chạy tới, bộ mặt kích động, dáng vẻ tươi cười.

Tiện tay đem nhất mẩu bánh bao cuối cùng ném vào trong miệng, sau khi nuốt xuống, lại móc ra khăn mặt xoa xoa tay, mới hỏi nói: "Ô? Chiết tử nhanh như vậy tới gặp Giáo Dụ sao?"

"Cũng là đúng dịp, chiết tử chính là ngày hôm qua đưa tới nha môn huyện học, vốn là đã qua thời gian xử lý công văn, ai biết Giáo Dụ đại nhân buổi tối tới nha môn kiểm tra, sau khi nhìn thấy đại thêm tán thưởng, hôm nay sáng sớm liền truyền lệnh triệu kiến." Đỗ Long Phi vội vàng nói nói, "Dương huynh, chúng ta tốt hơn hết là đi mau đi, chớ để Giáo Dụ đại nhân sốt ruột chờ."

Gật đầu, Dương Vân hỏi Đỗ Long Phi một câu. Hai người không vào thư khố, trực tiếp rẽ ngoặt đi bên cạnh sân huyện học.

Huyện học nha môn công vụ không nhiều lắm, bình thời cũng không yêu cầu thăng đường, Giáo Dụ ở phía sau viện thư phòng xem công văn, nghe báo Dương, Đỗ hai người tới, lập tức bảo sai dịch truyền kiến.

Đỗ Long Phi nhìn thấy Giáo Dụ, vội vàng lạy dài tới, "Học sinh Đỗ Long Phi, bái kiến Giáo Dụ đại nhân."

Dương Vân lễ chậm đi nửa nhịp, thấy nơi đây không phải là chính thức công đường, chàng chỉ làm nửa lễ.

"Học sinh Dương Vân, bái kiến Giáo Dụ đại nhân."

Giáo Dụ Tống Đình Hiên tinh tế đánh giá hai người một lát, chậm rãi hỏi: " Cái chủ ý tư sách công lưu này, các ngươi là người nào nghĩ ra được?"

Chuyện này Đỗ Long Phi cũng không dám giành công, nhược điểm của hắn còn ở trong tay Dương Vân.

"Hồi bẩm đại nhân, chính là suy nghĩ của học sinh." Dương Vân đáp.

Tống Đình Hiên gật đầu, trên chiết tử đề tên Dương Vân đầu tiên.

"Nói sâu một chút ý nghĩ của ngươi."

"Là, đại nhân. Học sinh nhà nghèo, bình thường mua không nổi vài cuốn sách, ở bên trong thư khố, phần lớn học sinh giống tình cảnh của học sinh. Cho nên học sinh liền nghĩ, mặc dù mỗi người cũng mua không nổi quá nhiều sách, nhưng nếu sách của mọi người hợp chung một chỗ, thì sẽ không ít, chẳng qua là đều ở trong tay mỗi người, rất ít lưu thông. Cho dù có mấy cái bạn tốt tri giao trao đổi lẫn nhau, nhưng nhiều học sinh quen biết có hạn, chưa chắc có thể tìm được người khác đổi lại sách. Lại thêm một quyển sách tới tay muốn tinh tế tính toán, thường thường mười ngày nửa tháng đều là ít, mọi người mượn đọc trả lại cũng bất tiện. Học sinh liền nghĩ, sao không để mọi người đem sách cũng tập hợp đến bên trong thư khố, lại triệu tập mấy người học sinh nhiệt tâm chịu trách nhiệm thống kê ghi danh, người nào nộp lên sách gì, mượn đọc sách gì, cũng giống như cửa hàng ghi sổ ghi danh lại, như vậy tất cả học sinh chẳng phân biệt giàu nghèo, đều có sách có thể đọc. Học sinh nghĩ tới biện pháp này, cùng Đỗ huynh thương nghị một chút, Đỗ huynh phi thường tán thưởng ý này, cho nên chúng ta liền liên danh lập chiết tử."

Tống Đình Hiên nhắm mắt lại, trầm ngâm nói: "Biện pháp cũng không tệ, nhưng ta hỏi ngươi, nếu chỉ có một quyển sách, nhiều học sinh đều muốn mượn thì làm sao bây giờ?"

"Học sinh có một pháp thuật, học sinh nào nộp sách, sẽ có điểm, ví như sách bình thường được một điểm, sách hay được tận ba điểm. Lúc mượn đọc, người nhiều điểm được ưu tiên chọn sách. Tất nhiên cũng có điều hạn chế, ví như một quyển sách mượn đọc không quá mười ngày, mất một điểm, sách hay sẽ được ghi nhiều điểm hơn, sách bình thường có thể giữ lâu một chút, sách hay thời gian mượn nhanh hơn để lưu chuyển nhanh hơn."

Tống Đình Hiên cau mày nói, "đăng ký như vậy rất rắc rối, ghi chép các loại sách huyện học có thể điều người, nhưng là những sai dịch kia, không biết có đảm đương nổi chuyện xui xẻo này. Rồi lại đến chuyện các học sinh, chỉ sợ bọn họ chịu không được chuyện rườm ra này. Chưa chắc đã tìm được người làm việc này sớm được."

"Điều này cũng không cần lo lắng, học sinh cùng Đỗ huynh thương nghị, tư sách công lưu khởi bước khó khăn, hiện giờ thư khố có không nhiều đầu sách, có thể sưu tầm sách từ các học sinh, thu sách cần ghi và cho điểm thế nào, những học sinh nào có sách muốn nộp, việc này Đỗ huynh đều có tính trước kỹ càng, nguyên ý đảm đương nhiệm vụ này. Học sinh chỉ nghĩ kế, những việc sau này đều trông vào Đỗ huynh. Đợi sách bên trong thư khố phong phú, sau một thời gian ngắn lưu chuyển sẽ có kinh nghiệm, sau đó cứ làm theo lệ, đến lúc đó Đỗ huynh có thể nhường lại vị trí, cũng có thể dùng biện pháp thưởng điểm, để học sinh bần hàn tới đảm nhiệm."

"Tốt!" Tống Đình Hiên trong mắt lóe ra tinh quang, "Ý kiến hay! Khó được hai người các ngươi chẳng những suy nghĩ mới, còn rất thực tế. Ngay cả phương pháp áp dụng cũng rõ ràng như thế. Học sinh bổn huyện có hai người các ngươi, có thể nói là may cho sự học a."

Cái này đánh giá cũng rất quan trọng, nhất là khi lão có thể được thăng nhiệm bổn phủ học chính, mùa thi đang sắp tới. Dương Vân cũng cảm giác được, Đỗ Long Phi ở bên cạnh đang kích động, cả người phát run.

Tống Đình Hiên đang tính toán cho bản thân, lão hiện tại đảm nhiệm chức vụ học chính, mặc dù trong huyện lão có tài , có thành tích, nhưng để có thể từ biệt phủ chuyển sang học chính, tinh tế tính ra, hắn cũng chỉ có năm sáu phần chắc chắn.

Chiết tử của Dương Vân cùng Đỗ Long Phi, tựa như một cơn mưa đúng lúc.

Tống Đình Hiên đoán chừng, nếu như chuyện tư sách công lưu có thể tổ chức tốt, lên học chính là có thể nắm chắc nhiều hơn hai phần.

Lúc này chính là mấu chốt, đừng bảo là hai phần, chính là chỉ có thể nhiều hơn một tia, cũng đủ làm cho Tống Đình Hiên trịnh trọng đối đãi chuyện này.

"Dương Vân, Đỗ Long Phi ―― chiết tử của các ngươi, Bổn quan hiểu, các ngươi trở về lập tức phác thảo ra tổ chức điều trần cụ thể, huyện học sai dịch toàn bộ tùy ý các ngươi điều khiển, muốn tiền đòi người, các ngươi cũng nói với ta, Bổn quan nhất định thay các ngươi giải quyết, hy vọng các ngươi đủ lực đồng tâm, để chuyện này tạo phúc cho học sinh huyện Tĩnh Hải."

Dương Vân, Đỗ Long Phi nhìn chăm chú một cái, "Trông cậy vào giúp đỡ của Giáo Dụ đại nhân."

Ra khỏi nha môn huyện học, Đỗ Long Phi đột nhiên đứng lại, hướng về phía Dương Vân thi lễ.

"Dương huynh tài cao, chuyện này ta nguyện theo sau, nhất định làm cho tốt."

Dương Vân cười một tiếng, Đỗ Long Phi là một người hiểu biết. Ý tưởng chiết tử, lại được Giáo Dụ tán thưởng, không sợ hắn không tận tâm tận lực.

Đỗ Long Phi nhìn thân ảnh Dương Vân biến mất, trên mặt hiện ra nét mặt phi thường phức tạp.

Hắn luôn luôn tự nhận là người thông minh, nhưng là giờ khắc này hắn cảm thấy mình không bằng Dương Vân.

Dương Vân ở trước mặt Giáo Dụ đã nói rất cụ thể. Cái chủ ý này, hắn công đầu, mà về chuyện tổ chức liền rơi vào đầu mình.

Này vừa là cho mình phân công, cũng là thuật thoát thân, nhớ tới tổ chức chuyện này khó khăn rườm rà, Đỗ Long Phi liền gãi đầu gãi tai một trận.

Hết lần này tới lần khác chuyện này hắn phải tận tâm, bao nhiêu người khát cầu cơ hội như vậy mà không được đi.

"Người kém thì phải lao lực, người giỏi phải dùng trí, người giỏi hơn thì phải biết dùng người, không biết Dương Vân có được coi là thượng giả hay không, dù sao ta nhất định trong vai người kém rồi." Đỗ Long Phi cười khổ nghĩ.

Đỗ Long Phi làm việc mạnh mẽ nhanh chóng, ngày thứ hai đã mang cách thức tổ chức lên trình Tống Đình Hiên trên, Tống Đình Hiên lập tức phê chuẩn.

Cuối cùng đem toàn bộ chuyện này ném cho Đỗ Long Phi, hơn nữa lúc mới bắt đầu, Giáo Dụ đại nhân theo dõi suốt, cho nên Dương Vân cũng phải bận bịu cùng.

Lần đầu tiên nhanh chóng thu được hơn bốn trăm quyển sách, số lượng này thậm chí vượt ra khỏi dự liệu của Dương Vân.

Sau này nghe ngóng mới biết được, Đỗ Long Phi nửa bán nửa tặng, đem tất cả sách đang có ra, điều kiện chính là người mua được sách phải lập tức đem sách giao cho thư khố.

Giá sách của hắn thật sự quá tiện nghi, hơn nữa học sinh có thể đem sách cho mượn, ít tiền kia liền coi là thuê sách, huống chi còn có thể mượn đọc bên trong thư khố những thứ khác sách.

Tư sách công lưu chuyện tình cứ như vậy mà theo quỹ đạo, Dương Vân cũng có chút bội phục Đỗ Long Phi, nhìn đúng cơ hội liền bỏ vốn. Giáo Dụ Tống Đình Hiên đối với hắn cũng là thêm phần tán thưởng.

Dương Vân thu hoạch cũng không nhỏ, sách thu được trải qua tay của hắn thoáng qua một cái, lập tức nhớ trong thức hải. Nhiều sách như vậy, tàng thư kinh luân đường trong thức hải cũng bắt chước giống như hình dạng.

Nhiều những thứ này tham khảo, nhất là những thứ văn bát cổ dự thi cùng phê bình, tự nhiên công lực văn chương của Dương Vân thâm hậu không ít, một thiên sách luận viết ra sắc màu rực rỡ, trúng cử nắm chắc lại thêm mấy phần.

Thực hiện mới có hai ngày, các học sinh của huyện Tĩnh Hải bắt đầu thịnh truyền chuyện này, những lời tán thưởng không dứt. Nhất là những học sinh bần hàn, đột nhiên có nhiều sách như vậy có thể đọc, quả thực giống như nắng hạn lâu ngày gặp mưa to.

Các học sinh nghèo, trong tay cũng còn vài cuốn sách nữa, có thể đưa ra đổi lấy cơ hội mượn sách khác, hơn nữa chẳng may thật sự không có sách, cũng có thể đến Đỗ Long Phi đăng ký phụ việc, coi như là biến tướng của việc vì sự học phải đi làm thuê, làm chuyện loại này không mất thể diện, lập tức được rất nhiều học sinh bần hàn ủng hộ.

Khen ngợi từ Tĩnh Hải huyện, phát triển ra khỏi huyện, thậm chí còn truyền tới phủ thành, các học sinh quanh huyện, đeo sách chạy tới.

Tống Đình Hiên quyết định thật nhanh, mượn cơ hội này đi lên phủ thành vận động.

Sách thu được ngày càng giảm bớt, Dương Vân cũng mượn cơ hội lấy xem, không cần mỗi ngày phải chạy lên huyện học. Chỉ có Đỗ Long Phi phải ở nơi đó giữ thể diện, mặc dù cũng có một số học sinh bần hàn vì muốn có cơ hội đọc nhiều sách, từ từ đến hỗ trợ, nhưng Đỗ Long Phi vẫn là bù đầu với việc làm này.


/115

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status