Tiên Đạo Cầu Tác

Chương 43: Thắng bại

/167


Trong lúc mọi người chờ mong, sáu loại Kim sắc vũ khí của Kim cương hộ thể cùng với Hỏa võng khổng lồ rốt cuộc cũng va chạm mãnh liệt vào nhau. Khi Kim sắc vũ khí với Hỏa võng tiếp xúc lẫn nhau, nó phát ra những tiếng nổ liên tiếp và tỏa ra Kim quang cùng Hỏa quang làm cho mọi người bị lóa mắt.

Mặc dù ánh sáng chói mắt, nhưng mọi người vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào sân đấu, như sợ bỏ sót một chi tiết nào đó.

Trong trận quyết đấu, vũ khí của Kim cương nhân và Hỏa võng giao chiến tạo nên những ánh sáng vàng và đỏ lóe ra, bao trùm lôi đài. Mọi người dựa vào màu sắc mạnh mẽ của lưỡng quang mà suy đoán tình hình thực tế. Cuộc tỷ thí hẳn đang diễn ra vô cùng quyết liệt. Từ việc lưỡng quang che kín một góc trời có thể thấy, Kim Thanh Hàn và Phượng Thanh Thiên chiến đấu tới giai đoạn giằng co quyết liệt.

Trong lúc hai người giằng có, thời gian không biết đã trải qua bao lâu, một tiếng nổ lớn vang lên phía chân trời, tựa như mặt đất đều vì tiếng nổ này mà chấn động mạnh mẽ. Nhiều người xem chung quanh đều không thể đứng vững mà té ngã trên mặt đất.

Theo tiếng nổ lớn vang lên, những ánh sáng màu vàng và đỏ đều tản đi, mọi người lúc này cũng đã có thể thấy rõ tình hình cuộc chiến. Chỉ thấy tại đương trường, Hỏa võng của “Cửu Đầu Hỏa Xà” phun ra, dưới sự công kích liên tục của “Kim Cương Hộ Thể”, đã hóa thành linh khí và tiêu tán vào không trung. Nhưng “Kim Cương Hộ Thể” của Kim Thanh Hàn cũng bị tổn hại nghiêm trọng, sáu cánh tay chịu không nổi, đã không còn nguyên vẹn vẹn, hư ảnh kim cương sau lưng Kim Thanh Hàn càng trở lên ảm đạm, mơ hồ yếu đi rất nhiều.

Tuy đánh tan công kích của Phượng Thanh Thiên, nhưng sắc mặt của Kim Thanh Hàn đã có chút khó coi, hơn nữa, đây chỉ là đợt công kích đầu tiên của “Cửu Đầu Hỏa Xà”. Cho dù bị “Kim Cương Hộ Thể” của hắn đánh tan, nhưng nó cũng đã tổn hao nghiêm trọng. Nếu tiếp tục công kích thêm vài lần nữa, sợ rằng “Kim Cương Hộ Thể” cũng không chịu được.

Vốn dĩ, so sánh tu vi với Phượng Thanh Thiên, Kim Thanh Hàn cũng không chật vật như vậy. Nhưng Phượng Thanh Thiên tu luyện đạo pháp Hỏa hệ, đối với đạo pháp Kim hệ của hắn khắc chế rõ ràng, cho nên mỗi lần muốn đánh tan công kích của Phượng Thanh Thiên, Kim Thanh Hàn luôn phải sử dụng công lực so với bình thường gấp mấy lần mới có thể chống đỡ được.

-Không thể cứ phòng ngự bị động mãi như vậy, nếu không sẽ thất bại. Có lẽ ta phải chủ động tấn công mới được.

Kim Thanh Hàn âm thầm suy nghĩ.

Nghĩ tới đây, mười ngón tay Kim Thanh Hàn kết lại, trong cơ thế phóng ra lượng Kim linh khí vô cùng lớn, hướng tới “Kim Cương Hộ Thể”. Khi Kim Thanh Hàn cung cấp một lượng lớn Kim linh khí, hư ảnh “Kim Cương Hộ Thể” một lần nữa trở lại ổn định, sáu cánh tay bị thương tổn đang được chữa trị với tốc độ vô cùng mau chóng.

Tiếp theo, mười ngón tay Kim Thanh Hàn lại biến đổi, ba con mắt của “Kim Cương Hộ Thể” bộc phát ánh sáng mãnh liệt, vô cùng chói mắt. Sáu cánh tay đột nhiên tăng tốc, tấn công tới “Cửu Đầu Hỏa Xà”.

- Có ý tứ.

Phượng Thanh Thiên nhìn thấy sự biến hóa “Kim Cương Hộ Thể” của Kim Thanh Hàn, chợt cười khẽ rồi nói. Nhưng trong tay hắn lại không chút nào ngừng lại chỉ quyết, chỉ huy “Cửu Đầu Hỏa Xà” mở to miệng, phun ra liệt diễm, tấn công Kim cương nhân, cố gắng ngăn cản công kích của nó.

Nhưng rõ ràng lần công kích này Kim Thanh Hàn đã có sự chuẩn bị. Đối mặt với Hỏa xà, sáu cánh tay cầm vũ khí chợt tỏa sáng, đem liệt diễm ngăn cản ở bên ngoài. Mặc dù Kim quang của sáu cánh tay có ảm đạm đi một ít, nhưng cũng thuận lợi đánh tới trước mặt “Cửu Đầu Hỏa Xà”.

Cứ như vậy, sáu cái vũ khí giống như có thể hủy thiên diệt địa, tỏa ra hơi thở dữ dằn, hung hăng nện vào thân Hỏa xà. Bị Kim sắc vũ khí đánh trúng, Hỏa xà không có chút lực nào để chống cự, liền tiêu tán vào hư vô. Mặc dù nguyên nhân là do Hỏa xa không có thủ đoạn nào để phòng ngự, nhưng cũng có thể thấy rõ lực công kích kinh người của Kim cương nhân.

Tuy nhiên, số lượng của Hỏa xà lại vô cùng lớn, phấn bố cũng rộng rãi. Mặc dù “Kim Cương Hộ Thể” của Kim Thanh Hàn đã toàn lực công kích, nhưng vẫn như cũ, không cách nào có thể tấn công được tất cả. Cho nên vẫn có hơn hai mươi con Hỏa xà tránh thoát sự công kích của Kim Thanh Hàn.

Mà chỉ quyết của Phượng Thanh Thiên cũng biến đổi, những con Hỏa xà còn lại cùng phát ra tiếng rít chói tai. Dưới sự điều khiển của hắn, Hỏa xà liền rời khỏi liệt diễm , bò rất nhanh tấn công tới Kim Thanh Hàn. Bởi vì tốc độ hành động của Hỏa xà rất nhanh, hơn nữa số lượng lại lớn, cho nên Kim Thanh Hàn không có cách nào hữu hiệu để phòng bị sự tấn công từ bốn phương tám hướng của Hỏa xà.

Nhưng đối mặt với sự tấn công của Hỏa xà, Kim Thanh Hàn không hề bối rối, khóe miệng lại lộ ra một nụ cười quái dị. Ngay cả Phượng Thanh Thiên cùng mọi người dưới sân cũng âm thầm cảm thấy lạ lùng. Đột nhiên, Kim Thanh Hàn lại xuất ra chỉ quyết, khẽ quát lên một tiếng

-Bạo!!

Theo tiếng quát của Kim Thanh Hàn, “Kim Cương Hộ Thể” tự nhiên lại phát ra Kim quang chói mắt, rồi một tiếng nổ vang lên. Trong nháy mắt, Kim cương nhân đã tự bạo liệt. Mà Hỏa xà đang bò đến phía Kim Thanh Hàn chuẩn bị công kích cũng bị nổ cho tan xác, biến mất vào không trung.

Sau tiếng nổ, sương khói dần tan, một lần nữa, thân hình ngạo nghễ của Phượng Thanh Thiên cùng Kim Thanh Hàn lại hiện ra trước mắt mọi người.

Đầu tiên, trên sắc mặt Phượng Thanh Thiên lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó nói:

-Ngươi dĩ nhiên lại để cho “Kim Cương Hộ Thể” tự bạo??

- Do ngũ hành tương khắc, “Kim Cương Hộ Thể” không có biện pháp nào để phòng ngự sự công kích từ “Cửu Đầu Hỏa Xà” của ngươi. Cho nên đồng quy vu tận là tốt nhất.

Kim Thanh Hàn thản nhiên nói:

-Hơn nữa, theo ta được biết, thi triển “Cửu Đầu Hỏa Xà” hao phí linh khí hơn rất nhiều so với thi triển “Kim Cương Hộ Thể”. Cho nên tự bạo cũng không tính là lãng phí.

Sau khi nghe hắn nói, Phương Thanh Thiên nhìn thật sâu vào Kim Thanh Hàn, khẩu khí khôi phục lại bình thường, nói:

- Ta không thể không thừa nhận rằng, ngươi là thiên tài trăm năm khó được. So với mười năm về trước, ngươi đã mạnh lên rất nhiều.

- Quá khen.

- Nhưng ngươi có nhớ lời ta đã nói mười năm về trước không?

Phượng Thanh Thiên nhẹ nhàng hỏi.

-Mười năm trước, ngươi đã nói rất nhiều.

-Hồi đó ta đã từng nói, ngươi quả thật là một thiên tài. Nhưng vô luận thiên tài như thế nào, trước mặt Phượng gia ta chỉ là sự chê cười mà thôi.

Vừa nói, liệt diễm trên người Phượng Thanh Thiên hóa thành vô số Hỏa cầu, ầm ầm tấn công tới Kim Thanh Hàn.

Trong lúc nhất thời, Hỏa diễm che kín cả bầu trời.

Đồng thời, quanh người Kim Thanh Hàn tản ra Kim quang, hóa thành một bộ Kim giáp bao trùm toàn thân. Đúng là pháp quyết mà hắn đã từng dùng: “Kim Giáp Thuật”.

Hỏa cầu bắn nhanh tới, đập vào người Kim Thanh Hàn, nhưng không tạo thành chút tổn thương gì cho hắn. Lực phòng ngự của “Kim Giáp Thuật” có thể thấy rõ. Mà Kim Thanh Hàn sau khi phòng thủ xong cũng bắt đầu liên tiếp bắn ra Kim kiếm, nhưng Phượng Thanh Thiên lại nhanh nhẹn di động nên đã tránh thoát.

Kim kiếm cùng Hỏa cầu đều có uy lực cực lớn. Người xem ở dưới đang bàn luận sôi nổi, nhưng cũng đã lui lại ra sau, sợ chính mình bị ngộ thương.

Kim hệ tu tiên giả được gọi là toàn diện chiến đấu giả. Sử dụng đầy đủ cả công thủ đạo pháp. Công kích lợi hại, phòng ngự vững chắc. Mỗi đạo Kim kiếm Kim Thanh Hàn bắn ra khi bổ vào sân đá, làm nứt cả sàn đấu. Mặc dù đều bị Phượng Thanh Thiên tránh thoát, nhưng uy thế để lại trên sân cũng đủ làm cho người khác khiếp sợ.

Mà Hỏa hệ tu tiên giả được gọi là hủy diệt chiến đấu giả. Về cơ bản, mỗi đạo pháp của Hỏa hệ đều có tính hủy diệt trên quy mô lớn, đốt cháy vạn vật. Hỏa cầu bắn ra làm nhiệt độ tăng lên rất nhanh, thậm chí ngay cả bốn phía sàn đấu của lôi đài cũng biến thành một mầu đen.

Mặc dù từ trên lôi đài, hai người giống như đang dùng toàn lực để tỉ thí, thậm chí Kim Thanh Hàn còn công kích mạnh hơn một ít. Kim kiếm bắn ra tứ phía, thậm chí có mấy lần thiếu chút nữa đã đả thương Phượng Thanh Thiên. Nhưng Kim Thanh Hàn lại biết chính mình đang ngày càng bất lợi. Mặc dù trên lôi đài, thế công của hắn chiếm đa số, bởi vì hắn đã thi triển “Kim Giáp Thuật”, không cần phải lo lắng đến chuyện phòng thủ, chỉ cần chuyên tâm tấn công. Nhưng Phượng Thanh Thiên một bên tránh né, một bên lại tiến hành phản kích rất mau lẹ.

Nhưng Kim Thanh Hàn lại không nghĩ tới Hỏa cầu này của Phượng Thanh Thiên tuy không có gì nổi bật, nhưng uy lực lại vô cùng lớn như vậy. Liên tiếp bị tấn công, Kim Thanh Hàn kinh ngạc phát hiện ra đạo thuật phòng ngự nổi tiếng “Kim Giáp Thuật” của mình vậy mà linh khí đã dần trở nên bất ổn.

Kim Thanh Hàn nhíu mày, một lần nữa gia tăng cường độ công kích. Thế công mãnh liệt đó làm cho Phượng Thanh Thiên có chút thất thố, không kịp phòng ngự, bị Kim kiếm đẩy dần vào góc chết. Đạt được mục đích, Kim Thanh Hàn cũng không dùng Kim kiếm để tấn công, mà tập trung Kim linh khí, hóa thành một Kim sắc cự phủ, mang theo khí tức nguy hiểm, hung hăng nện xuống Phượng Thanh Thiên.

Phượng Thanh Thiên phát hiện ra tình cảnh của mình, cũng không hề bối rối. Hắn nhìn chăm chú vào Kim sắc cự phủ từ trên trời giáng xuống, sắc mặt lạnh lùng.

Đột nhiên, khi Kim sắc cự phủ bổ xuống người Phượng Thanh Thiên, trong nháy mắt, trên người hắn xuất ra liệt diễm rừng rực, nhiệt độ trên sân tăng lên mạnh mẽ. Đồng thời, có tiếng phượng kêu thánh thót vang lên từ phía chân trời. Giữa khối liệt diễm, một thân ảnh phượng hoàng dài gần mười trượng đột ngột hiện lên, không chút chậm trễ, cấp tốc hướng về cự phủ xông tới. Trong nhất thời, nó đã ngăn cản thế công mãnh liệt của Kim sắc cự phủ.

Đó chính là một trong tam đại tuyệt kĩ bí truyền của Phượng Thanh Thiên: “Liệt Diễm Phượng Hoàng”.

Đối mặt “Liệt Diễm Phượng Hoàng”, cho dù Kim Thanh Hàn tập trung toàn bộ lực công kích thì Kim sắc cự phủ cũng bắt đầu rơi vào thế yếu, bị “Liệt Diễm Phượng Hoàng” từ từ đẩy lại. Quan trọng hơn, trong cơ thể của “Liệt Diễm Phượng Hoàng” có chứa Hỏa linh khí vô cùng tinh thuần, tính ăn mòn lớn. Vì thế, Kim quang chói sáng ban đầu của Kim sắc cự phủ dần dần trở nên ảm đạm.

Thấy Kim sắc cự phủ của mình bắt đầu khó chống đỡ nổi “Liệt Diễm Phượng Hoàng”, Kim Thanh Hàn nhíu mày, cái tình cảnh này sao lại giống với mười năm trước như vậy?

- Tuy nhiên, ta cũng không phải là Kim Thanh Hàn của mười năm về trước.

Từ tận đáy lòng, Kim Thanh Hàn âm thầm nói ra.

- Bạo!

Đột nhiên, Kim Thanh Hàn quát khẽ.

Đây chính là lần thứ hai Kim Thanh Hàn cho linh khí của mình tự bạo.

Phượng Thanh Thiên phát hiện được ý đồ của Kim Thanh Hàn thì đã muộn. Hắn thầm hô không ổn, bởi khoảng cách của hắn cùng Kim phủ quá gần, muốn tránh né cũng không kịp nữa rồi.

“Bùm..”

Theo tiếng quát khẽ của Kim Thanh Hàn, Kim sắc cự phủ trong nháy mắt đã bạo liệt, phát Kim quang chói mắt cùng với tiếng nổ đinh tai nhức óc. Tiếng nổ mãnh liệt đó làm cho mặt đất dường như chấn động.

Một lúc lâu sau, khi màn sương khói tan mất, tình cảnh trên lôi đài lại lần nữa hiện ra trước mắt mọi người.

Chỉ thấy Phượng Thanh Thiên đang đứng chật vật bên góc lôi đài, quần áo dính đầy tro bụi, trên khóe miệng mang theo vệtt máu. Mà “Liệt Diễm Phượng Hoàng” của hắn lại càng mờ nhạt, thể tích co lại hơn một nửa. Hiển nhiên mới vừa rồi, nó đã thay Phượng Thanh Thiên chặn lại phần lớn lực công kích. Nhưng hắn cũng không để ý tới điều đó, chỉ lạnh lùng nhìn Kim Thanh Hàn.

Đây là lần đầu tiên Phượng Thanh Thiên bị thương kể từ khi tỉ thí đến nay.

-Rất tốt, thiếu chút nữa ngươi đã đánh bại ta rồi.

Phượng Thanh Thiên lạnh lùng nói.

-Đúng vậy, dù sao cũng chỉ là thiếu chút nữa.

Kim Thanh Hàn thản nhiên thừa nhận.

-Ngươi đã để cho ta bực rồi đấy.

- Thật vậy chăng? Ta còn nghĩ ngươi sẽ không bao giờ tức giận cơ đấy.

-Ngươi không tự nhận thua đi? Hay lại muốn ta giáo huấn ngươi như lần trước?

- Tại sao ta phải nhận thua?

- Chẳng phải lần tự bạo vừa rồi, tuyệt đại bộ phận linh khí trong cơ thể ngươi đã tiêu hao hết rồi hay sao?

Lúc này, ánh mắt của Phượng Thanh Thiên đã tỉnh táo trở lại, chỉ có khẩu khí là vẫn lạnh băng như trước.

- Đúng là hiện tại linh khí trong cơ thể ta chưa đủ lấy một phần ba.

Kim Thanh Hàn gật đầu thừa nhận.

-Nhưng có đối khi, thắng bại không chỉ dựa vào linh khí trong cơ thể.

Vừa nói, Kim Thanh Hàn từ trong tay áo xuất ra một cái Kim sắc tiểu kiếm cùng với Kim sắc hoàn, mặt trên cùng tản ra Kim linh khí nồng đậm. Tiếp theo, hắn ném Kim sắc hoàn lên trời, tại đó nó mở rộng thêm mấy lần. Mà Kim Thanh Hàn cũng nhảy lên Kim hoàn, mượn lực của nó trôi nổi trên không trung, lấy Kim sắc tiểu kiếm lạnh lùng chỉ vào Phượng Thanh Thiên.

Chứng kiến động tác của Kim Thanh Hàn, trong mắt Phượng Thanh Thiên xẹt qua một tia khinh thường, nhàn nhạt nói:

- Pháp khí sao? Tưởng chỉ mình ngươi mới có ah?

Vừa nói, trên tay Phượng Thanh Thiên cũng đột nhiên xuất hiện một cây trường trượng, tỏa ra Hỏa quang chói mắt. Trên đầu trượng điêu khắc một con phượng hoàng vô cùng sống động, hai mắt lóe ra Hỏa quang thần bí. Ba cái đuôi phượng kéo dài tới tận cuối trượng, trông vô cùng lộng lẫy. Đó chính là “Phượng Linh Trượng” mà Từ Thanh Phàm đã từng đấu được chứng kiến.

Sau khi “Phượng Linh Trượng” xuất hiện trên tay Phượng Thanh Thiên, đồng thời, “Liệt Diễm Phượng Hoàng” cũng phát ra tiếng hót lảnh lót, vang vọng chân trời, không ngừng bay lượn trên đầu hắn. Mà Phượng Thanh Thiên lại nhảy lên trên lưng của Phượng hoàng, chậm rãi bay lên không trung, lạnh lùng đối mặt với Kim Thanh Hàn.

Sau khi “Phượng Linh Trượng” xuất hiện trên tay Phượng Thanh Thiên, đồng thời, “Liệt Diễm Phượng Hoàng” cũng phát ra tiếng hót lảnh lót vang vọng chân trời, không ngừng bay lượn trên đầu hắn. Mà Phượng Thanh Thiên lại nhảy lên trên lưng của Phượng hoàng, chậm rãi bay lên không trung, lạnh lùng đối mặt với Kim Thanh Hàn.

- Tuy ta cần phải dùng đến pháp khí để đánh bại ngươi, nhưng không phải là hai kiện này.

Nhìn Phượng Thanh Thiên bay đến, thần sắc Kim Thanh Hàn không đổi, lãnh đạm nói.

- Ồ! Xem ra sư phụ cho ngươi không ít pháp khí a? Vậy ngươi cần dùng đến loại pháp khí nào để đánh bại ta?

Phượng Thanh Thiên mang theo ý cười trào phúng, nhẹ giọng hỏi.

Ngay lúc này, dị biến nổi lên. Trên đầu cùng với dưới chân Phượng Thanh Thiên đột nhiên xuất hiện hai cái vòng khổng lồ. Nhưng cái vòng trên đầu lại tỏa ra Kim quang mãnh liệt, còn cái vòng ở dưới chân lại tỏa ra Ngân quang.

Sau khi hai chiếc vòng lớn xuất hiện, lập tức trùm tới Phượng Thanh Thiên. Phát giác ra trên dưới xuất hiện hai cái vòng, sắc mặt Phượng Thanh Thiên đại biến, muốn trốn tránh nhưng không kịp. Cứ như vậy mà bị vòng nhốt lại. Trên cái vòng xuất hiện những mũi nhọn, đâm mạnh vào các huyệt đạo ở người Phượng Thanh Thiên, cắt đứt khả năng vận chuyển linh khí trên người hắn. Lúc này, Phượng Thanh Thiên muốn dùng linh khí trong cơ thể để chống cự cũng không được.

Linh khí trong người Phượng Thanh Thiên không cách nào vận chuyển được, “Liệt Diễm Phượng Hoàng” dưới chân hắn không được điều khiển, rốt cục đã tiêu tán thành hư vô. Không có “Liệt Diễm Phượng Hoàng” đỡ, Phượng Thanh Thiên trên người gắn theo hai cái vòng, giữa không trung rơi mạnh xuống mặt đất.

Trên đài cao.

- “Thiên Kim Địa Ngân Võng”? Úy trì sư đệ, không nghĩ được rằng ngươi dĩ nhiên lại đem cái pháp khí này mà ban cho Thanh Hàn a.

Trương Hoa Lăng kinh ngạc nói.

- Ta cũng không ngờ rằng hắn lại nhanh như thế có thể vận dụng tự nhiên pháp bảo này.

Úy Trì trưởng lão chậm rãi nói, chỉ là vẻ kinh ngạc trong mắt không có ít hơn so với Trương Hoa Lăng.

Trên lôi đài.

- Ta dùng pháp bảo này đấy.

Đến tận lúc này Kim Thanh Hàn mới nói.

- “Thiên Địa Kim Ngân Võng”?.

Phượng Thanh Thiên rơi xuống mặt đất, mặc dù cả người co rút lại vì đau đớn, nhưng vẫn như cũ mà nhìn chằm chằm vào Kim Thanh Hàn, hỏi.

Kim Thanh Hàn gật đầu thừa nhận, thản nhiên nói:

-Hiện tại, ngươi hãy nhận thua đi.

“Hiện tại, ngươi hãy nhận thua đi”.

Những lời này đã đánh mạnh vào cõi lòng của Phượng Thanh Thiên. Chính mình phải thua sao? Ban đầu rất thuận lợi, sao bây giờ lại như thế này? Ta là truyền nhân duy nhất của Phượng gia, lại thua chính bại tướng của mình sao?

Đúng lúc đó, một thanh âm tà ác tựa như trong lòng Phượng Thanh Thiên vang lên:

-Ngay cả tiểu tử này ngươi cũng không thắng được, còn muốn tìm ta báo thù sao?? Ngươi không xứng.

Tiếp theo, Phượng Thanh Thiên lại như nghe được chính thanh âm của phụ thân mình:

-Ngươi chẳng phải đã thề với ta sẽ đi gặp cừu nhân của Phượng gia –“Ám Xà Tinh Quân” để báo thù hay sao? Hiện tại, ngay cả người kia ngươi cũng không có cách nào để chiến thắng, còn nói tới báo thù hả?

“Đúng vậy, ta còn muốn báo thù! Cừu nhân cường đại như vậy, nếu ngay cả Kim Thanh Hàn ta cũng không thể thắng, báo thù sao được?”

Đáy lòng Phượng Thanh Thiên không ngừng gầm rú. Kiêu ngạo như hắn mà nói, căn bản không cho phép mình có thể dễ dàng bị đánh bại.

Tâm tình Phượng Thanh Thiên không ngừng ba động, hắn chợt cảm thấy linh khí trong cơ thể bị giam cầm lúc này đang chậm rãi nổi lên sóng gió. Tiếp theo, luồng ba động này càng ngày càng trở nên mãnh liệt, một đạo linh khí khổng lồ đột nhiên xuất hiện tại huyệt Linh hải. Đạo linh khí này so với linh khí trước kia của Phượng Thanh Thiên tinh thuần hơn rất nhiều. Nó không ngừng chạy dọc theo kinh mạch của Phượng Thanh Thiên, mạnh mẽ tới mức làm gãy mấy mũi nhọn đang giam cầm hắn.

Linh khí vận chuyển rất nhanh, theo đó, nó càng ngày càng lớn lên nhưng lại tinh thuần hơn nhiều. Thậm chí Phượng Thanh Thiên còn cảm nhận thấy thân thể mình thừa nhận không được hết. Mà lúc hắn cảm thấy chính mình sắp thừa nhận không được nữa, linh khí trong cơ thể phát sinh dị biến lần thứ hai. Nó bắt đầu không ngừng áp súc, cuối cùng giống như hóa thành dịch thể.

Trên lôi đài, Kim Thanh Hàn thấy Phượng Thanh Thiên đột nhiên nhắm hai mắt lại, nằm ngã ở trên mặt đất, giống như là đang run rẩy. Trong lòng hắn bắt đầu cảm thấy có chút bất an. Nhưng lại không thể giải thích do nguyên nhân gì.

Đúng lúc này, Phượng Thanh Thiên đang nằm úp trên mặt đất đột nhiên thôi run rấy. Sau đó, trên người hắn bộc phát ra khí tức vô cùng cường đại, so với trước đây lúc hắn mạnh mẽ nhất cũng lớn hơn nhiều. Nhưng không quá lâu, khí tức cường đại này lại hoàn toàn thu liễm. Nếu không phải Kim Thanh Hàn tận mắt nhìn thấy, hắn cũng đâu dám tin, bởi vì lúc này Phượng Thanh Thiên đã không còn một tia hơi thở nào.

Chứng kiến dị biến của Phượng Thanh Thiên, các vị trưởng lão trên đài cao không ngừng đứng dậy. Linh khí nội liễm, chỉ khi đạt tới Linh tịch kì thì mới có thể xuất hiện tính chất đặc biệt đó.

Sau đó Kim Thanh Hàn vô cùng kinh hãi, vốn Phượng Thanh Thiên không có cách nào sử dụng linh khí, nhưng trên người hắn lại bắt đầu tản mát ra hỏa diễm nhàn nhạt. Tiếp theo, hỏa diễm trên người hắn ngày càng mãnh liệt hơn. Cuối cùng cả thân thể Phượng Thanh Thiên đều hóa thành một đạo Phích lịch chi hỏa.

“Thiên Kim Địa Ngân Võng” mặc dù có thể bao vây thân thể của tu tiên giả cũng như giam cầm tu vi vủa hắn, nhưng lại không cách nào giam cầm loại hỏa diễm vô hình vô dạng như vậy. Cho nên khi toàn thân Phượng Thanh Thiên biến thành Phích lịch chi hỏa, “Thiên Kim Địa Ngân Võng” cũng không thể vây khốn thân thể hắn, để Phượng Thanh Thiên trong nháy mắt biến ra ngoài.

Thoát khỏi “Thiên Kim Địa Ngân Võng”, đạo Phích lịch chi hỏa lại hóa thành thân thể Phượng Thanh Thiên, Hắn nhắm hai mắt lại, đứng thẳng trên lôi đài, tựa như đang cẩn thận cảm nhận chính biến hóa của bản thân mình.

Cảm thụ được khí tức vô cùng cường đại phát ra rồi lại thu liễm vào trên người Phượng Thanh Thiên, sắc mặt Kim Thanh Hàn trong lúc nhất thời có chút khó coi, ngữ khí khô khốc, chậm rãi hỏi:

- Ngươi đã đột phá tới Linh tịch kì??

Lấy tu vi Phượng Thanh Thiên mà nói, Linh tịch kì cũng chỉ còn cách một đường chỉ nhỏ, nhưng để đột phá cảnh giới cũng còn có rất nhiều hạn chế. Mỗi lần muốn tiến thêm một bậc thì phải cần hơn mười năm mới có thành quả. Khi Phượng Thanh Thiên cùng Kim Thanh Hàn tỉ thí, bởi vì thất bại nên đã kích thích toàn bộ tiềm năng trong người hắn, đột phá Tích cốc kì, đạt tới Linh tịch kì.

Linh tịch kì, khí tức nội liễm, linh khí hóa chất Mặc dù hiện tại tu vi của Phượng Thanh Thiên chỉ như là đột phá một tầng giấy mỏng, nhưng thực lực lại khác biệt một trời một vực.

Nghe thấy nghi vấn của Kim Thanh Hàn, rốt cuộc Phượng Thanh Thiên cũng chậm rãi mở hai mắt, liếc nhìn hắn giữa không trung một cái, sau đó nói:

- Cảm ơn ngưoi, mặc dù trước đây ta cũng chỉ cách Linh tịch kì một chút, nhưng không có trận tỉ thí này cùng ngươi, muốn đột phá cần không biết bao nhiêu thời gian mới được. Hơn nữa, lần đột phá này không chỉ đạt tới tu vi Linh tịch kì, mà ta còn lĩnh ngộ được một trong tam đại tuyệt kĩ thứ hai của Phượng gia: “Phích lịch hỏa”.

Trả lời xong, ánh mắt Phượng Thanh Thiên mang theo chút đăm chiêu, nhìn sắc mặt khó coi của Kim Thanh Hàn một lúc lâu, sau đó chậm rãi nói:

-Hiện tại, ngươi hãy nhận thua đi.

“Hiện tại, ngươi hãy nhận thua đi”.

Lời nói này giống hệt như những gì Kim Thanh Hàn nói với Phượng Kim Thanh lúc nãy.

Thấy được tình cảnh trên lôi đài, Từ Thanh Phàm thở dài một tiếng. Hắn biết, lấy tính cách Kim Thanh Hàn mà nói, tuyệt đối sẽ không nhận thua.

…….

Chín tháng sau.

Ở một tiểu viện đơn sơ, Từ Thanh Phàm cùng với một kim sắc lão giả đứng lẳng lặng dưới bóng cây, ánh mắt lo lắng nhìn về cánh cửa sổ đang đóng chặt của một gian phòng nhỏ.

- Úy trì sư thúc, Kim sư đệ còn chưa đi ra sao?

Từ Thanh Phàm thấp giọng hỏi.

Úy trì trưởng lão nhẹ gật đầu một cái, chậm rãi nói:

- Từ lần thất bại trước, hắn cũng không có ra khỏi căn phòng này một nửa bước.

Nghe Úy trì trưởng lão nói, Từ Thanh Phàm trong mắt lộ ra vẻ lo lắng, thở dài:

- Trận tỉ thí đó đã làm cho Kim sư đệ nhận đả kích quá lớn.

Úy trì trưởng lão hừ lạnh một tiếng:

- Ngay cả thất bại cũng không chịu nổi, thật sự đã làm mất đi thể diện của Úy Trì ta rồi.

Tuy nói vậy, nhưng nét lo lắng trên mặt hắn lại càng thêm rõ ràng.

Trận tỉ thí trước của Kim Thanh Hàn, Phượng Thanh Thiên đột phá Linh tịch kì một cách ngoài ý muốn, thực lực đã vượt xa Kim Thanh Hàn. Nhưng lấy tính cách quật cường của Kim Thanh Hàn, hắn không hề nhận thua, vẫn muốn kiên trì tỉ thí với Phượng Thanh Thiên. Nhưng hắn đâu phải là đối thủ của Phượng Thanh Thiên, người vừa mới trước đó đã đạt tới tu vi Linh tịch kì.Vì vậy đã bị Phượng Thanh Thiên dễ dàng đánh bại.

Thua Phượng Thanh Thiên, đối với Kim Thanh Hàn có tính đả kích rất lớn. Ngay khi tỉ thí kết thúc, hắn trở về gian phòng của mình, từ đó cũng không thấy đi ra nữa.

Ngay khi Từ Thanh Phàm đang định nói cái gì đó, thì đột nhiên Kim linh khí trong căn phòng kia ba động mạnh mẽ. Tuy đã đóng chặt cửa sổ, nhưng bên ngoài, hai người vẫn thấy được Kim quang lóe ra. Luống linh khí này ba động không biết bao nhiêu lâu, rốt cuộc cũng chậm rãi ngừng lại, trong căn phòng không còn một tia động tĩnh. Thậm chí Từ Thanh Phàm cũng không thể cảm thấy khí tức của Kim Thanh Hàn nữa.

Mà sắc mặt Úy trì trưởng lại lại đột nhiên vui mừng, trong mắt lóe lên cả sự vui sướng lẫn ngạc nhiên.

Lúc này, căn phòng vốn vẫn đóng chặt cửa kia tự nhiên mở cửa. Sau gần một năm chưa ra khỏi phòng, Kim Thanh Hàn chậm rãi từ trong phòng bước ra ngoài.

Cuối cùng, so với lần gặp mặt trước của Từ Thanh Phàm, hiện tại, khí tức trên ngươi Kim Thanh hoàn hoàn toàn nội liễm, không thể cảm thụ được một chút khí tức gì của tu tiên giả. Nhưng trên người ngẫu nhiên lại lộ ra uy áp mạnh mẽ. Thần sắc ảm đạm sớm đã không thấy đâu, chỉ còn lại sự tự tin cùng với sự cường đại.

Linh khí nội liễm.

Nếu như trước, Kim Thanh Hàn giống kiếm sắc ngoài vỏ, mặc dù khí thế mạnh mẽ nhưng lại ngang ngạnh, cứng rắn như sắt. Còn bây giờ, hắn chính là một thanh bảo kiếm, mặc dù bị vỏ che khuất quang hoa, nhưng một khi xuất kiếm là thấy máu.

Thấy Từ Thanh Phàm cùng Úy Trì trưởng lão đang đứng đợi ở ngoài cửa, Kim Thanh Hàn hơi sửng sốt, sắc mặt hiện lên vẻ ấm áp. Tiếp theo, hắn bước nhanh tới trước mặt Úy Trì trưởng lão, quỳ xuống rồi trầm giọng nói:

- Đồ nhi bất hiếu Kim Thanh Hàn bái kiến sư phụ. Đã làm cho sư phụ phải lo lắng rồi.

Chứng kiến bộ dạng đó của Kim Thanh Hàn, Úy Trì trưởng lão khôi phục lại vẻ lãnh đạm ban đầu, chỉ chậm rãi nói:

- Bây giờ ngươi mới có chút bộ dáng của tu tiên. Phải biết rằng tiên lộ dài dằng dặc, đầy gian khổ, sao có thề vì một trận tỉ thí mà đánh mất sự tin tưởng của mình được?

- Đồ nhi đã hiểu.

Kim Thanh Hàn cúi đầu nói.

Úy Trì trưởng lão gật đầu, cũng không đế ý tới Kim Thanh Hàn nữa, xoay ngươi đi về hướng gian phòng mình. Trước khi hắn tiến vào phòng, còn truyền lại một câu:

- Theo thông lệ của tu tiên giới, ngươi bây giờ đã đạt tới Linh tịch kì. Cho dù xuất sư cũng có thể mở động phủ cho chính mình rồi.

Nghe được lời Úy Trì trưởng lão nói, đang quỳ trên mặt đất, Kim Thanh Hàn thân thể hơi chấn động, nhưng vẫn trầm giọng nói:

-Đồ nhi biết rồi ạ.

Nhìn bóng lưng Úy Trì trưởng lão, trong lòng Từ Thanh Phàm không khỏi tự chủ mà nhớ tới sư phụ Lục Hoa Nghiêm của mình. Người với Úy Trì trưởng lão giống nhau, trên mặt tuy nghiêm nghị nhưng trong lòng lại nhân từ, luôn luôn lặng thầm mà chuẩn bị cho chính đệ tử của mình.

- Từ sư huynh, cảm ơn huynh.

Kim Thanh Hàn đã đứng dậy, nhìn Từ Thanh Phàm với con mắt chân thành.

Lúc này, một lời nói còn hơn cả vạn lời nói khác.

- Kim sư đệ, nhân sinh không chỉ có một hồi tỉ thí.

Từ Thanh Phàm nhẹ nhàng cười nói.

Thắng? Bại? Đôi khi có thể phân biệt rõ ràng được sao? Phượng Thanh Thiên cùng Kim Thanh Hàn tỉ thí, lúc sắp đối mặt với thất bại, không hề cam chịu, mà lại lội ngược dòng, cuối cùng đột phá cảnh giới. Phượng Thanh Thiên là người thắng, còn Kim Thanh Hàn thật sự là người thất bại sao?

Thắng bại không thể chỉ xem trong một hồi tỉ thí. Sau này, đường đời hãy còn dài.

Sau khi "Phượng Linh Trượng" xuất hiện trên tay Phượng Thanh Thiên, đồng thời, "Liệt Diễm Phượng Hoàng" cũng phát ra tiếng hót lảnh lót vang vọng chân trời, không ngừng bay lượn trên đầu hắn. Mà Phượng Thanh Thiên lại nhảy lên trên lưng của Phượng hoàng, chậm rãi bay lên không trung, lạnh lùng đối mặt với Kim Thanh Hàn.

- Tuy ta cần phải dùng đến pháp khí để đánh bại ngươi, nhưng không phải là hai kiện này.

Nhìn Phượng Thanh Thiên bay đến, thần sắc Kim Thanh Hàn không đổi, lãnh đạm nói.

- Ồ! Xem ra sư phụ cho ngươi không ít pháp khí a? Vậy ngươi cần dùng đến loại pháp khí nào để đánh bại ta?

Phượng Thanh Thiên mang theo ý cười trào phúng, nhẹ giọng hỏi.

Ngay lúc này, dị biến nổi lên. Trên đầu cùng với dưới chân Phượng Thanh Thiên đột nhiên xuất hiện hai cái vòng khổng lồ. Nhưng cái vòng trên đầu lại tỏa ra Kim quang mãnh liệt, còn cái vòng ở dưới chân lại tỏa ra Ngân quang.

Sau khi hai chiếc vòng lớn xuất hiện, lập tức trùm tới Phượng Thanh Thiên. Phát giác ra trên dưới xuất hiện hai cái vòng, sắc mặt Phượng Thanh Thiên đại biến, muốn trốn tránh nhưng không kịp. Cứ như vậy mà bị vòng nhốt lại. Trên cái vòng xuất hiện những mũi nhọn, đâm mạnh vào các huyệt đạo ở người Phượng Thanh Thiên, cắt đứt khả năng vận chuyển linh khí trên người hắn. Lúc này, Phượng Thanh Thiên muốn dùng linh khí trong cơ thể để chống cự cũng không được.

Linh khí trong người Phượng Thanh Thiên không cách nào vận chuyển được, "Liệt Diễm Phượng Hoàng" dưới chân hắn không được điều khiển, rốt cục đã tiêu tán thành hư vô. Không có "Liệt Diễm Phượng Hoàng" đỡ, Phượng Thanh Thiên trên người gắn theo hai cái vòng, giữa không trung rơi mạnh xuống mặt đất.

Trên đài cao.

- "Thiên Kim Địa Ngân Võng"? Úy trì sư đệ, không nghĩ được rằng ngươi dĩ nhiên lại đem cái pháp khí này mà ban cho Thanh Hàn a.

Trương Hoa Lăng kinh ngạc nói.

- Ta cũng không ngờ rằng hắn lại nhanh như thế có thể vận dụng tự nhiên pháp bảo này.

Úy Trì trưởng lão chậm rãi nói, chỉ là vẻ kinh ngạc trong mắt không có ít hơn so với Trương Hoa Lăng.

Trên lôi đài.

- Ta dùng pháp bảo này đấy.

Đến tận lúc này Kim Thanh Hàn mới nói.

- "Thiên Địa Kim Ngân Võng"?.

Phượng Thanh Thiên rơi xuống mặt đất, mặc dù cả người co rút lại vì đau đớn, nhưng vẫn như cũ mà nhìn chằm chằm vào Kim Thanh Hàn, hỏi.

Kim Thanh Hàn gật đầu thừa nhận, thản nhiên nói:

-Hiện tại, ngươi hãy nhận thua đi.

"Hiện tại, ngươi hãy nhận thua đi".

Những lời này đã đánh mạnh vào cõi lòng của Phượng Thanh Thiên. Chính mình phải thua sao? Ban đầu rất thuận lợi, sao bây giờ lại như thế này? Ta là truyền nhân duy nhất của Phượng gia, lại thua chính bại tướng của mình sao?

Đúng lúc đó, một thanh âm tà ác tựa như trong lòng Phượng Thanh Thiên vang lên:

-Ngay cả tiểu tử này ngươi cũng không thắng được, còn muốn tìm ta báo thù sao?? Ngươi không xứng.

Tiếp theo, Phượng Thanh Thiên lại như nghe được chính thanh âm của phụ thân mình:

-Ngươi chẳng phải đã thề với ta sẽ đi gặp cừu nhân của Phượng gia -"Ám Xà Tinh Quân" để báo thù hay sao? Hiện tại, ngay cả người kia ngươi cũng không có cách nào để chiến thắng, còn nói tới báo thù hả?

"Đúng vậy, ta còn muốn báo thù! Cừu nhân cường đại như vậy, nếu ngay cả Kim Thanh Hàn ta cũng không thể thắng, báo thù sao được?"

Đáy lòng Phượng Thanh Thiên không ngừng gầm rú. Kiêu ngạo như hắn mà nói, căn bản không cho phép mình có thể dễ dàng bị đánh bại.

Tâm tình Phượng Thanh Thiên không ngừng ba động, hắn chợt cảm thấy linh khí trong cơ thể bị giam cầm lúc này đang chậm rãi nổi lên sóng gió. Tiếp theo, luồng ba động này càng ngày càng trở nên mãnh liệt, một đạo linh khí khổng lồ đột nhiên xuất hiện tại huyệt Linh hải. Đạo linh khí này so với linh khí trước kia của Phượng Thanh Thiên tinh thuần hơn rất nhiều. Nó không ngừng chạy dọc theo kinh mạch của Phượng Thanh Thiên, mạnh mẽ tới mức làm gãy mấy mũi nhọn đang giam cầm hắn.

Linh khí vận chuyển rất nhanh, theo đó, nó càng ngày càng lớn lên nhưng lại tinh thuần hơn nhiều. Thậm chí Phượng Thanh Thiên còn cảm nhận thấy thân thể mình thừa nhận không được hết. Mà lúc hắn cảm thấy chính mình sắp thừa nhận không được nữa, linh khí trong cơ thể phát sinh dị biến lần thứ hai. Nó bắt đầu không ngừng áp súc, cuối cùng giống như hóa thành dịch thể.

Trên lôi đài, Kim Thanh Hàn thấy Phượng Thanh Thiên đột nhiên nhắm hai mắt lại, nằm ngã ở trên mặt đất, giống như là đang run rẩy. Trong lòng hắn bắt đầu cảm thấy có chút bất an. Nhưng lại không thể giải thích do nguyên nhân gì.

Đúng lúc này, Phượng Thanh Thiên đang nằm úp trên mặt đất đột nhiên thôi run rấy. Sau đó, trên người hắn bộc phát ra khí tức vô cùng cường đại, so với trước đây lúc hắn mạnh mẽ nhất cũng lớn hơn nhiều. Nhưng không quá lâu, khí tức cường đại này lại hoàn toàn thu liễm. Nếu không phải Kim Thanh Hàn tận mắt nhìn thấy, hắn cũng đâu dám tin, bởi vì lúc này Phượng Thanh Thiên đã không còn một tia hơi thở nào.

Chứng kiến dị biến của Phượng Thanh Thiên, các vị trưởng lão trên đài cao không ngừng đứng dậy. Linh khí nội liễm, chỉ khi đạt tới Linh tịch kì thì mới có thể xuất hiện tính chất đặc biệt đó.

Sau đó Kim Thanh Hàn vô cùng kinh hãi, vốn Phượng Thanh Thiên không có cách nào sử dụng linh khí, nhưng trên người hắn lại bắt đầu tản mát ra hỏa diễm nhàn nhạt. Tiếp theo, hỏa diễm trên người hắn ngày càng mãnh liệt hơn. Cuối cùng cả thân thể Phượng Thanh Thiên đều hóa thành một đạo Phích lịch chi hỏa.

"Thiên Kim Địa Ngân Võng" mặc dù có thể bao vây thân thể của tu tiên giả cũng như giam cầm tu vi vủa hắn, nhưng lại không cách nào giam cầm loại hỏa diễm vô hình vô dạng như vậy. Cho nên khi toàn thân Phượng Thanh Thiên biến thành Phích lịch chi hỏa, "Thiên Kim Địa Ngân Võng" cũng không thể vây khốn thân thể hắn, để Phượng Thanh Thiên trong nháy mắt biến ra ngoài.

Thoát khỏi "Thiên Kim Địa Ngân Võng", đạo Phích lịch chi hỏa lại hóa thành thân thể Phượng Thanh Thiên, Hắn nhắm hai mắt lại, đứng thẳng trên lôi đài, tựa như đang cẩn thận cảm nhận chính biến hóa của bản thân mình.

Cảm thụ được khí tức vô cùng cường đại phát ra rồi lại thu liễm vào trên người Phượng Thanh Thiên, sắc mặt Kim Thanh Hàn trong lúc nhất thời có chút khó coi, ngữ khí khô khốc, chậm rãi hỏi:

- Ngươi đã đột phá tới Linh tịch kì??

Lấy tu vi Phượng Thanh Thiên mà nói, Linh tịch kì cũng chỉ còn cách một đường chỉ nhỏ, nhưng để đột phá cảnh giới cũng còn có rất nhiều hạn chế. Mỗi lần muốn tiến thêm một bậc thì phải cần hơn mười năm mới có thành quả. Khi Phượng Thanh Thiên cùng Kim Thanh Hàn tỉ thí, bởi vì thất bại nên đã kích thích toàn bộ tiềm năng trong người hắn, đột phá Tích cốc kì, đạt tới Linh tịch kì.

Linh tịch kì, khí tức nội liễm, linh khí hóa chất Mặc dù hiện tại tu vi của Phượng Thanh Thiên chỉ như là đột phá một tầng giấy mỏng, nhưng thực lực lại khác biệt một trời một vực.

Nghe thấy nghi vấn của Kim Thanh Hàn, rốt cuộc Phượng Thanh Thiên cũng chậm rãi mở hai mắt, liếc nhìn hắn giữa không trung một cái, sau đó nói:

- Cảm ơn ngưoi, mặc dù trước đây ta cũng chỉ cách Linh tịch kì một chút, nhưng không có trận tỉ thí này cùng ngươi, muốn đột phá cần không biết bao nhiêu thời gian mới được. Hơn nữa, lần đột phá này không chỉ đạt tới tu vi Linh tịch kì, mà ta còn lĩnh ngộ được một trong tam đại tuyệt kĩ thứ hai của Phượng gia: "Phích lịch hỏa".

Trả lời xong, ánh mắt Phượng Thanh Thiên mang theo chút đăm chiêu, nhìn sắc mặt khó coi của Kim Thanh Hàn một lúc lâu, sau đó chậm rãi nói:

-Hiện tại, ngươi hãy nhận thua đi.

"Hiện tại, ngươi hãy nhận thua đi".

Lời nói này giống hệt như những gì Kim Thanh Hàn nói với Phượng Kim Thanh lúc nãy.

Thấy được tình cảnh trên lôi đài, Từ Thanh Phàm thở dài một tiếng. Hắn biết, lấy tính cách Kim Thanh Hàn mà nói, tuyệt đối sẽ không nhận thua.

.......

Chín tháng sau.

Ở một tiểu viện đơn sơ, Từ Thanh Phàm cùng với một kim sắc lão giả đứng lẳng lặng dưới bóng cây, ánh mắt lo lắng nhìn về cánh cửa sổ đang đóng chặt của một gian phòng nhỏ.

- Úy trì sư thúc, Kim sư đệ còn chưa đi ra sao?

Từ Thanh Phàm thấp giọng hỏi.

Úy trì trưởng lão nhẹ gật đầu một cái, chậm rãi nói:

- Từ lần thất bại trước, hắn cũng không có ra khỏi căn phòng này một nửa bước.

Nghe Úy trì trưởng lão nói, Từ Thanh Phàm trong mắt lộ ra vẻ lo lắng, thở dài:

- Trận tỉ thí đó đã làm cho Kim sư đệ nhận đả kích quá lớn.

Úy trì trưởng lão hừ lạnh một tiếng:

- Ngay cả thất bại cũng không chịu nổi, thật sự đã làm mất đi thể diện của Úy Trì ta rồi.

Tuy nói vậy, nhưng nét lo lắng trên mặt hắn lại càng thêm rõ ràng.

Trận tỉ thí trước của Kim Thanh Hàn, Phượng Thanh Thiên đột phá Linh tịch kì một cách ngoài ý muốn, thực lực đã vượt xa Kim Thanh Hàn. Nhưng lấy tính cách quật cường của Kim Thanh Hàn, hắn không hề nhận thua, vẫn muốn kiên trì tỉ thí với Phượng Thanh Thiên. Nhưng hắn đâu phải là đối thủ của Phượng Thanh Thiên, người vừa mới trước đó đã đạt tới tu vi Linh tịch kì.Vì vậy đã bị Phượng Thanh Thiên dễ dàng đánh bại.

Thua Phượng Thanh Thiên, đối với Kim Thanh Hàn có tính đả kích rất lớn. Ngay khi tỉ thí kết thúc, hắn trở về gian phòng của mình, từ đó cũng không thấy đi ra nữa.

Ngay khi Từ Thanh Phàm đang định nói cái gì đó, thì đột nhiên Kim linh khí trong căn phòng kia ba động mạnh mẽ. Tuy đã đóng chặt cửa sổ, nhưng bên ngoài, hai người vẫn thấy được Kim quang lóe ra. Luống linh khí này ba động không biết bao nhiêu lâu, rốt cuộc cũng chậm rãi ngừng lại, trong căn phòng không còn một tia động tĩnh. Thậm chí Từ Thanh Phàm cũng không thể cảm thấy khí tức của Kim Thanh Hàn nữa.

Mà sắc mặt Úy trì trưởng lại lại đột nhiên vui mừng, trong mắt lóe lên cả sự vui sướng lẫn ngạc nhiên.

Lúc này, căn phòng vốn vẫn đóng chặt cửa kia tự nhiên mở cửa. Sau gần một năm chưa ra khỏi phòng, Kim Thanh Hàn chậm rãi từ trong phòng bước ra ngoài.

Cuối cùng, so với lần gặp mặt trước của Từ Thanh Phàm, hiện tại, khí tức trên ngươi Kim Thanh hoàn hoàn toàn nội liễm, không thể cảm thụ được một chút khí tức gì của tu tiên giả. Nhưng trên người ngẫu nhiên lại lộ ra uy áp mạnh mẽ. Thần sắc ảm đạm sớm đã không thấy đâu, chỉ còn lại sự tự tin cùng với sự cường đại.

Linh khí nội liễm.

Nếu như trước, Kim Thanh Hàn giống kiếm sắc ngoài vỏ, mặc dù khí thế mạnh mẽ nhưng lại ngang ngạnh, cứng rắn như sắt. Còn bây giờ, hắn chính là một thanh bảo kiếm, mặc dù bị vỏ che khuất quang hoa, nhưng một khi xuất kiếm là thấy máu.

Thấy Từ Thanh Phàm cùng Úy Trì trưởng lão đang đứng đợi ở ngoài cửa, Kim Thanh Hàn hơi sửng sốt, sắc mặt hiện lên vẻ ấm áp. Tiếp theo, hắn bước nhanh tới trước mặt Úy Trì trưởng lão, quỳ xuống rồi trầm giọng nói:

- Đồ nhi bất hiếu Kim Thanh Hàn bái kiến sư phụ. Đã làm cho sư phụ phải lo lắng rồi.

Chứng kiến bộ dạng đó của Kim Thanh Hàn, Úy Trì trưởng lão khôi phục lại vẻ lãnh đạm ban đầu, chỉ chậm rãi nói:

- Bây giờ ngươi mới có chút bộ dáng của tu tiên. Phải biết rằng tiên lộ dài dằng dặc, đầy gian khổ, sao có thề vì một trận tỉ thí mà đánh mất sự tin tưởng của mình được?

- Đồ nhi đã hiểu.

Kim Thanh Hàn cúi đầu nói.

Úy Trì trưởng lão gật đầu, cũng không đế ý tới Kim Thanh Hàn nữa, xoay ngươi đi về hướng gian phòng mình. Trước khi hắn tiến vào phòng, còn truyền lại một câu:

- Theo thông lệ của tu tiên giới, ngươi bây giờ đã đạt tới Linh tịch kì. Cho dù xuất sư cũng có thể mở động phủ cho chính mình rồi.

Nghe được lời Úy Trì trưởng lão nói, đang quỳ trên mặt đất, Kim Thanh Hàn thân thể hơi chấn động, nhưng vẫn trầm giọng nói:

-Đồ nhi biết rồi ạ.

Nhìn bóng lưng Úy Trì trưởng lão, trong lòng Từ Thanh Phàm không khỏi tự chủ mà nhớ tới sư phụ Lục Hoa Nghiêm của mình. Người với Úy Trì trưởng lão giống nhau, trên mặt tuy nghiêm nghị nhưng trong lòng lại nhân từ, luôn luôn lặng thầm mà chuẩn bị cho chính đệ tử của mình.

- Từ sư huynh, cảm ơn huynh.

Kim Thanh Hàn đã đứng dậy, nhìn Từ Thanh Phàm với con mắt chân thành.

Lúc này, một lời nói còn hơn cả vạn lời nói khác.

- Kim sư đệ, nhân sinh không chỉ có một hồi tỉ thí.

Từ Thanh Phàm nhẹ nhàng cười nói.

Thắng? Bại? Đôi khi có thể phân biệt rõ ràng được sao? Phượng Thanh Thiên cùng Kim Thanh Hàn tỉ thí, lúc sắp đối mặt với thất bại, không hề cam chịu, mà lại lội ngược dòng, cuối cùng đột phá cảnh giới. Phượng Thanh Thiên là người thắng, còn Kim Thanh Hàn thật sự là người thất bại sao?

Thắng bại không thể chỉ xem trong một hồi tỉ thí. Sau này, đường đời hãy còn dài.

/167

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status