Thương Thiên Phách Huyết

Chương 39: Người điên

/414


Hứa Hải Phong ra khỏi phòng, nhìn lại thì sắc trời đã tối, phân phó một tiếng, trở về phòng nghỉ. Hôm nay bề bộn một ngày, quả thật hơi mệt mỏi, vội vã tắm rửa một phen, liền cảm thấy buồn ngủ, ngủ một hơi đến khi mặt trời lên cao ba sào mới thoải mái thức dậy.

Cơm trưa hôm nay mới thật sự là gia đình đoàn viên, mà ngay cả Hứa Hải Thiên đang bị thương nặng cũng nằm trên cáng đi ra. Hôm qua hắn thoát khỏi lao tù, tâm tình dị thường kích động, hết thảy những việc này phảng phất như là trong mộng. Trải qua một đêm chữa trị, lại có Hồng Thục Phân một bên hầu hạ, rốt cục tin tưởng chính mình đã bình an vô sự. Thời khắc này nắm tay đệ đệ, nặng nề nói: " Cảm ơn."

Mũi Hứa Hải Phong đau xót, nức nở nói: " Ca, đều do tiểu đệ tới chậm, hại huynh chịu khổ."

Hai huynh đệ hàn huyên một lát, Lâm Uyển Nhàn cũng mang theo hai tỳ nữ đi ra, nàng cấp mặt mũi cho Hứa Hải Phong, lấy thân phận con dâu bái kiến cha mẹ chồng, xem dung mạo cùng sự thông tuệ của nàng làm cho hai lão nhân gia vui đến không khép nổi miệng, cứ vậy ăn cơm suốt một giờ mới tan bữa.

Hứa Hải Phong trước tiễn cha mẹ rời đi, đưa Lâm đại mỹ nhân về phòng ngủ, đi tới trong phòng huynh trưởng, nhìn thấy hai vị đại phu đang xoa bóp cho đại ca. Nguyên lai Hứa Hải Phong sau khi diệt cả nhà Trương gia, hung danh của hắn như có cánh truyền khắp Thương Châu thành, hai vị đại phu đều là người Thương Châu, tự nhiên biết được rõ ràng, sợ vị hung thần ác phách sẽ nhớ kỹ tới mình, vì vậy không tiếc sức lực tận tâm cứu trị cho Hứa Hải Thiên, chỉ là hy vọng hắn sớm ngày khôi phục, mà bọn họ cũng sớm ngày thoát ly biển khổ.

Thuận miệng hàn huyên vài câu với huynh trưởng, Hứa Hải Phong lấy ra quyền cờ phổ do Lâm Uyển Nhàn giao cho, đưa cho Hồng Thục Phân đang đứng một bên, nói: " Đại tẩu, đây là Uyển Nhàn nhờ ta trả lại cho tẩu."

Hồng Thục Phân cầm lấy, kinh ngạc nói: " Đệ muội xem nhanh như vậy sao? Thật không hổ là một nữ tử đa tài đa nghệ a."

Hứa Hải Phong cười nói: " Đại tẩu, tẩu cũng đừng quá khen ngợi nàng, nàng nói tẩu mới là cao thủ chân chính đó, chỉ bằng vào cờ phổ này, làm cho nàng tự thẹn không bằng."

Hồng Thục Phân đỏ mặt, nói: " Thúc thúc hiểu lầm, quyển cờ phổ này không phải của ta."

" Nguyên lai là có cao nhân khác a, chẳng lẽ là lệnh tôn sao?" Hứa Hải Phong hỏi tới.

Hồng Thục Phân lắc đầu nói: " Cũng không phải gia phụ."

Hứa Hải Phong nhướng mày, cố ý nói: " Vậy thứ cho tiểu đệ không biết, ta nhớ kỹ tài chơi cờ trong thôn giỏi nhất hẳn là lệnh tôn, chẳng lẽ còn có người giỏi hơn sao?"

Hồng Thục Phân xấu hổ cười, nàng biết khả năng của cha mình, tự nhiên không dám sùng bái quá phận, nếu không sẽ biến thành tự mình khen mình, nhưng muốn nàng thừa nhận cha mình không giỏi cờ nghệ thì nàng cũng không thể nói ra miệng, vội vàng nói sang chuyện khác: " Đại khái là nửa năm trước, trong thôn đi tới một vị thanh niên nghèo khổ hướng người xin cơm, quần áo của hắn cổ quái, lại dùng ngữ âm của xứ ngoài, gia phụ thấy hắn đáng thương, nên thu giữ lại vài ngày. Không nghĩ tới người này có được một bộ cờ nghệ, gia phụ lại đam mê, hai người biến thành anh em kết nghĩa. Chẳng qua sau khi người này biết được khẩu âm nơi này, liền vẫn luôn nói ra những lời kỳ quái, mà ngay cả gia phụ cũng nghĩ là người này thần trí không rõ, nói năng lung tung, hiện tại người trong thôn đều gọi hắn là người điên."

" Nói lung tung?" Hứa Hải Phong bị nàng làm vô cùng hiếu kỳ, dò hỏi: " Là lời gì?"

Hồng Thục Phân cười khổ nói: " Người này nói cái gì mà hắn không phải là người của triều đại này, mà là đến từ một địa phương rất xa, nơi đó khác hẳn nơi này, còn nói là trên bầu trời có con chim sắt biết bay, trên mặt đất có con ngựa sắt biết chạy, hai người ở cách xa nhau ngàn dặm cũng có thể không cần nhìn thấy nhau mà nói chuyện, đủ chuyện như thế, thật làm cho người ta khó có thể tin."

Hứa Hải Phong cũng nghe thật kỳ diệu khó hiểu, đồng ý nói: " Quả thật như thế, người này nói năng lung tung, xác định là có lòng không tốt, để cho ta đi giáo huấn hắn một chút."

Hồng Thục Phân lắc đầu nói: " Người này mạng sống không còn bao lâu, thật cũng không cần để ý tới."

" Di, vì sao vậy?"

" Mấy ngày trước, người này đột nhiên bệnh nặng, sốt cao không lui, gia phụ có thỉnh danh gia chẩn trị, cũng không có hiệu quả, không thể làm gì khác hơn là nghe theo mệnh trời, hôm nay bệnh đã rất nặng, chỉ đáng tiếc một thân cờ nghệ của hắn a."

Hứa Hải Phong nghe xong trong lòng do dự, nhưng vẫn hỏi nơi ở của người kia, dẫn người đi tới. Người này tự xưng họ Tương, ngụ tại một gian nhà cỏ cuối cùng ở phía tây thôn, hắn vốn không có đồng nào trong người, gian nhà cỏ này là do cha của Hồng Thục Phân nhường cho hắn, dùng để che mưa che gió.

Đi tới tây thôn, cũng không cần tìm kiếm, liền nhìn thấy gian nhà cỏ đơn sơ. Hứa Hải Phong đẩy cửa đi vào, bên trong bài biện cực kỳ đơn giản, ngoại trừ một cái giường, một cái bàn bị hư, mấy cái ghế cũ, cũng không còn vật gì khác. Lúc này, ở trên giường có một người nằm co ro héo rút, mặt xoay vào tường, trên người đắp một tấm mền dày.

Hứa Hải Phong tiến lên đưa tay sờ thử, trong lòng cả kinh, trán của người này nóng hừng hực đến phát sợ, lật thân thể hắn ngửa ra, chỉ thấy gương mặt đỏ bừng, hai mắt nhắm nghiền, hô hấp đứt quãng, như có như không. Thử lắc vài cái, cũng không hề phản ứng, với bộ dáng nửa sống nửa chết này, trách không được Hồng Thục Phân nói hắn không còn hy vọng gì khang phục.

Nếu người này đã bước một chân vào quỷ môn quan, Hứa Hải Phong cũng không còn nhiều cố kỵ, hắn lấy ra hồ lô rượu tùy thân đưa cho Lâm Trường Không, để hắn giúp người này uống vào. Người này hôn mê bất tỉnh, Lâm Trường Không phải tốn hao sức lực một phen mới thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ. Sau một lúc lâu, hô hấp của người này từ từ vững vàng, hai hàng lông mày đang nhíu chặt cũng đã giãn ra. Hứa Hải Phong biết đó là dấu hiệu của huyết tửu, trong lòng vui mừng, hôm nay hắn mới xác định nguyên lai huyết tửu cũng có hiệu quả chữa bệnh nặng.

Do Hứa Hải Phong chỉ huy, Lâm Trường Không cõng người này lên lưng đưa tới trong quân doanh bên ngoài thôn. Hứa Hải Phong xem sắc trời còn sớm, nên cũng đi theo. Tới quân doanh, nhìn quân sĩ đang thao luyện, nhóm người này không hổ là từ mười vạn hàng binh lựa chọn đi ra, là những phần tử tinh anh, ngắn ngủn chỉ một tháng, lực chiến đấu đã đạt được trạng thái cao nhất. Những thân vệ quân bản thân có võ công thì càng lợi hại, đặc biệt khả năng phối hợp lẫn nhau lại càng chưa từng có, mà ngay cả An Đức Lỗ tam huynh đệ cũng không cách nào lao ra khỏi vòng vây của hơn trăm người này.

Qua hơn một giờ, Lâm Trường Không trở về bẩm báo người này đã tỉnh táo lại, Hứa Hải Phong theo hắn đi tới một tòa doanh trướng bên trong, liếc mắt nhìn thấy người điên họ Tương đang ngồi trên ghế.

Cùng hắn nhìn nhau, Hứa Hải Phong giật mình ngẩn ra. Trong mắt người điên họ Tương này tuy cũng có màu hồng quỷ dị, nhưng đôi mắt hắn lại linh động hữu thần, không có chút nào sự ngây dại của huyết tửu chiến sĩ. Tình huống như vậy Hứa Hải Phong chỉ là nhìn thấy qua ở hai người, đó chính là Triết Biệt cùng Tần Dũng. Chẳng lẽ vận khí mình tốt như vậy, dĩ nhiên lại làm cho hắn phát hiện được một huyết tửu chiến sĩ phát triển hay sao.

" Ngươi tên là gì?" Hứa Hải Phong cẩn thận hỏi, sợ mình cảm giác sai lầm.

" Tại hạ Tương Hồng Vĩ, đa tạ ân cứu mạng của các hạ." Tương Hồng Vĩ chắp tay cảm ơn.

Hứa Hải Phong nghi hoặc gãi đầu, với kinh nghiệm của hắn tự nhiên có thể thấy được người này đúng là uống qua huyết tửu, chỉ là thái độ hắn không thuận không kháng, có vẻ tiêu sái tự nhiên, làm Hứa Hải Phong không dám xác định đã xảy ra chuyện gì.

" Không biết Tương huynh đến từ phương nào?" Hứa Hải Phong nghĩ tới đánh giá của đại tẩu đối với hắn, trong lòng tò mò hỏi. Bạn đang xem tại


/414

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status