Hứa Hải Phong nghiêng tai lắng nghe, chốc lát sau nói: " Sòng bạc này không đơn giản, lại có cao thủ như thế, có lẽ hôm nay chúng ta sẽ câu được cá lớn."
" Người ở bên trong rất lợi hại sao? Ngay cả Lữ môn chủ cũng không thể giải quyết?" Phương Doanh Anh mở đôi mắt to sáng ngời, gương mặt lộ vẻ khó tin.
" Tuy không phải nhất phẩm, nhưng cũng kém không xa, lại có đến hai người." Hạ Nhã Quân nhoẻn miệng cười, nhẹ giọng nói.
Cũng may lúc hai nàng tiến đến, đều đeo khăn che mặt, địa phương ngồi cũng là phòng riêng có cửa sổ, nên không gây cho người chú ý. Nếu không, với dung mạo của hai nàng đã sớm tạo thành oanh động.
Phương Doanh Anh kinh ngạc mở to chiếc miệng nhỏ nhắn, cũng khó trách nàng không tin. Dù nơi này có quy mô lớn, cũng bất quá chỉ là một sòng bạc mà thôi. Nhưng Lữ Dương Danh lại là nhất phẩm cao thủ hàng thật giá thật, có thể làm cho hắn không giải quyết được há lại là hạng người tầm thường.
Tại địa phương này mà có thể đi ra hai thứ nhất phẩm cao thủ, là giống như nhìn thấy một con voi đang cùng hai con trâu chiến đấu, làm cho người ta dâng lên một cỗ cảm giác hoàng đường kỳ dị tuyệt luân.
" Không có khả năng." Tương Khổng Minh cau mày, chốc lát sau lại giãn ra, nói: " Không có thế lực nào có được cao thủ thường trú kiểu như vậy, ta xem bên trong tất có duyên cớ, dù sao Trương Tấn Trung đã biết chúng ta tới, liền trực tiếp vào đi thôi."
" Được, chính hợp với ý ta." Hứa Hải Phong vỗ tay cười to.
Bọn họ xuống lầu trả tiền, lại xuyên qua đường cái, hướng sòng bạc đi tới.
Mấy hán tử giữ cửa dĩ nhiên không còn vẻ ý khí phong phát như vừa rồi, lúc này cả đám mắt sưng mũi sưng, như bị người đánh qua mười bảy mười tám quyền, chật vật không chịu nổi.
Đám người Hứa Hải Phong nhìn nhau cười, Lữ Dương Danh không hổ là Khoái Kiếm Môn nhất môn chi chủ, động tác quả thật mau lẹ tuyệt luân, thương thế trên mặt những người này rõ ràng là do hắn gây ra.
Nếu hắn có chủ tâm đập phá, làm sao mà không lấy được cớ để làm.
Mấy hán tử này lại nhìn thấy có người muốn đi vào, bất chấp thương thế trên mặt, ngăn trở đường đi của bọn họ, một người bịt miệng nói: " Hôm nay có người phá sòng bạc, không mở cửa, mời các vị ngày mai hãy đến."
Nghe giọng nói của hắn có chút cổ quái, trong lòng Tương Khổng Minh vừa động, chắp tay nói: " Vị huynh đệ này, xin hỏi đại danh."
Người nọ theo thói quen buông xuống bàn tay che miệng mà chắp tay, mở miệng nói: " Tại hạ Lâm Huyền Ngư."
Hắn vừa buông tay xuống, lập tức lộ hãm, nguyên lai hàm răng của bọn họ đã không cánh mà bay, khóe miệng ẩn hiện tia máu, cho nên lúc nói chuyện mới lúng búng như thế.
" Hì hì…" Phương Doanh Anh nhìn thấy thú vị, tiếng cười như chuông bạc quanh quẩn cất lên.
Lâm Huyền Ngư nhìn thấy vẻ cười không chút che giấu của mọi người, lập tức liền tỉnh ngộ, hắn giận tím mặt, đang muốn phát hỏa, đã thấy mấy người này khí độ bất phàm, không có chút kinh hoảng, hiển nhiên là không hề đem mình đặt vào trong lòng.
Người như vậy nếu không phải hậu thai cực cứng rắn, thì trong mình có mang tuyệt kỹ. Lão nhân vừa rồi mới đi vào, chỉ bất quá đụng với mình một chút, lập tức không phân biệt trắng đen phải trái mà đánh gãy mấy cái răng của mình, còn mấy người này thì sao.
Lúc này miệng của hắn đang đau đớn không chịu nổi, đúng là trong lòng còn sợ hãi, tuy bị người cười nhạo, cũng không dám phát tác, trong lòng chỉ ngóng trông chờ mấy người này rời đi, nhất định phải phái mấy huynh đi theo đuôi, đợi dò xét thân phận của họ rõ ràng, mới tính xử lý.
Hứa Hải Phong cũng không thèm nhìn sắc mặt thẹn quá thành giận của hắn, chỉ là bước nhanh vào, đám người Tương Khổng Minh lập tức đuổi theo.
Lâm Huyền Ngư định cứng đầu bước ra ngăn trở, đột nhiên một cỗ sát khí sắc bén lạnh lẽo triệt cốt cuồng dũng tới, phảng phất như có một cỗ hơi thở nguy hiểm phảng phất như bao trùm khắp nơi giống như một cái lưới lớn, đem hắn gắt gao bao phủ bên trong.
Trên trán Lâm Huyền Ngư trong nháy mắt tuôn mồ hôi lạnh rậm rạp, thân thể hắn theo luồng sát khí kia mà như rơi vào trong hầm băng. Giống như là bị người điểm huyệt, Lâm Huyền Ngư như cây cọc gỗ đứng ngây ngốc tại chỗ, dù là một chút cử động cũng không dám.
Thẳng đến khi đám người Hứa Hải Phong đã đi vào sòng bạc, luồng sát khí kia mới đột nhiên biến mất không thấy.
Lâm Huyền Ngư bùm một tiếng té ngã trên mặt đất, khóe miệng không ngừng run run, những đệ tử khác nhìn thấy không ổn, vội vàng tiến lên đỡ lấy.
Bọn họ tu vi nông cạn, vốn không cách nào cảm ứng được luồng lực lượng tinh thần do chính Hứa Hải Phong cố ý phát ra cho một mình Lâm Huyền Ngư. Gặp Lâm Huyền Ngư không nói một tiếng mà tùy ý cho phép đám người Hứa Hải Phong tiến vào, trong lòng tuy nói thầm vài tiếng, cũng không dám ngăn trở.
" Phu quân, thiếp thân biết hai người đang đối chiến với Lữ môn chủ là ai." Hạ Nhã Quân nhẹ nhàng nói, thanh âm của nàng cực thấp, lại trên mặt che khăn đen, nên người bên ngoài vốn không thể nào phát hiện, nhưng ba người Hứa Hải Phong lại nghe được rõ ràng.
" Ai?" Phương Doanh Anh lại giành hỏi trước.
" Lâm trang chủ?" Hạ Nhã Quân trong lời nói đạm nhã lại lộ ra một tia cười khe khẽ.
" Mai Lâm sơn trang?" Tương Khổng Minh chợt hiểu ra, cười nói: " Nguyên lai như thế, trách không được Lữ môn chủ đột nhiên đối với một hán tử vô danh lại hạ nặng tay như vậy."
Hứa Hải Phong vừa nghe xong, lập tức trong lòng hiểu rõ, Mai Lâm sơn trang vốn là kẻ đối đầu với Khoái Kiếm môn. Lữ Dương Danh gặp phải bọn họ ở đây, cũng thật sự là trùng hợp, phỏng chừng bản thân hắn cũng bị dọa nhảy dựng.
" Mai Lâm sơn trang cùng Khoái Kiếm môn giống nhau, đều là lấy một tay khoái kiếm rạng danh giang hồ. Hai nhà bọn họ một nam một bắc, vốn thù không hóa giải. Chỉ là tại luận kiếm đại hội mười năm một lần, tranh danh hào thiên hạ đệ nhất khoái kiếm, từ đó về sau kết oán thành cừu, thề không chung trời." Tương Khổng Minh thuận miệng giải thích.
Tuy hắn không biết võ công, nhưng đối với việc giang hồ lại rất hứng thú.
" Một nam một bắc?" Phương Doanh Anh quay đầu lại nhìn về phía Tương Khổng Minh, trong mắt hiện một tia nghi vấn.
" Đúng vậy, Mai Lâm chính là một đại môn phái của phương nam, Lữ môn chủ xảo ngộ chủ công, dễ dàng liền quyết định đi theo, theo học sinh xem ra, cũng có vài phần nghĩ muốn tránh đối mặt cùng Mai Lâm sơn trang."
" Cáp…" Hứa Hải Phong cười to nói: " Nói như thế, Hứa mỗ còn phải cảm tạ ân tình của bọn hắn."
Mấy người bọn họ vừa cười vừa nói, đi vào đại sảnh.
Lúc này, trong đại sảnh một mảnh hỗn độn, những khách nhân vừa thấy đánh nhau, đã sớm bỏ chạy. Trên mặt đất nằm bảy, tám người, bụm tay chân, kêu đau ầm ĩ. Chẳng qua ngoại trừ việc này, cũng không ai tổn thương nặng nề. Hiển nhiên do Lữ Dương Danh tự trọng thân phận, không muốn đem chuyện này trút lên người những hạng vô danh, nên lúc hạ thủ cũng lưu tình.
Ở giữa đại sảnh, hai thân ảnh phối hợp ăn ý, cùng đấu với Lữ Dương Danh. Ba người bọn họ ra tay cực nhanh, khoái kiếm trong tay trong nháy mắt đã ra hơn mười lần, khi thì liên tục thay đổi, phát ra những trận tiếng vang thanh thúy.
Hứa Hải Phong âm thầm gật đầu, thở dài nói: " Trên giang hồ, quả thật đầm rồng hang hổ, hai người này tuổi không lớn lắm, nhưng đã có thể giao đấu cùng Lữ môn chủ lâu như thế, lại giấu diếm bại tượng, có thể thấy được đã sớm đặt chân trong thứ nhất phẩm cảnh giới, ân, Mai Lâm đệ tử so với hậu bối của Khoái Kiếm môn thì hơn nhiều."
" Trong giới thảo mãng, vốn chính là nơi xuất anh hùng. Trước kia vì sao đại ca không dùng bọn họ?" Phương Doanh Anh đứng bên nhẹ nhàng nói bên tai Hứa Hải Phong, tuy cách một lớp khăn che mặt mỏng manh, nhưng hương thơm như hoa lan khiến cho Hứa Hải Phong thoải mái hít sâu một hơi.
" Dùng hiệp sĩ là phạm vào điều cấm kỵ, giang hồ nhân sĩ tuy thân có võ công, lại kiệt ngạo bất tuân, cho tới nay, là một quần thể đặc thù làm triều đình đau đầu không thôi. Trước kia chủ công không dùng bọn họ, đó là bởi vì tâm tồn cố kỵ, chẳng qua hôm nay là thời kỳ loạn thế, nên đành quyền biến mà làm." Tương Khổng Minh lắc đầu nói.
Phương Doanh Anh nửa tin nửa ngờ nhìn hắn một cái, mắt to nháy nháy, không thèm nhắc lại, mà là quay đầu nhìn vào cuộc đấu giữa phòng.
Hứa Hải Phong lật tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Hạ Nhã Quân, giương mắt nhìn lên, cùng ánh mắt của Tương Khổng Minh gặp nhau giữa không trung, hiểu ý cười.
Kỳ thật, Tương Khổng Minh có một câu chưa từng nói ra, giang hồ nhân sĩ tuy có rất nhiều hạng người vi phạm cấm kỵ, nhưng nếu bàn về việc hạng người có huyết tính nhất trong thiên hạ, cũng dĩ nhiên chỉ có giang hồ nhân sĩ.
Trước kia Hứa Hải Phong chưa từng chiêu lãm nhân sĩ võ lâm, cũng là vì bị tam đại thế gia kiệt lực phản đối.
Thế gia cùng võ lâm, có những điều nói không rõ, những quan hệ thiên ti vạn lũ không rõ, mỗi một thế gia khổng lồ đều có người phát ngôn của mình trên giang hồ, mấy trăm năm qua, sớm đã đạt thành sự cân bằng vi diệu.
Khi thiên hạ thế cục vững vàng, thực lực Hứa Hải Phong chưa đạt tới vị trí cao nhân tông sư, nếu công nhiên nhúng tay, sẽ khiến biến hóa, tam đại thế gia có vì thế mà ly tâm hay không, đáp án này dù là Tương Khổng Minh cũng không thể tính toán chính xác.
Chỉ là Phương Doanh Anh không biết, Hứa Hải Phong đã sớm cùng giang hồ có sự liên lạc mà không muốn người hay biết. Bạn đang đọc chuyện tại
/414
|