Trans+Beta: Baotri1998
Editor: Chris Nguyen
Đợi một lúc lâu, Bạch Lạc Nhân mới hồi phục tinh thần, xoay người, đối diện với tên bịp bợm đang cười.
Bạch Lạc Nhân bổ nhào trên người Cố Hải, vung nắm đấm thành quyền giáng xuống !
“Cậu con mẹ nó làm tôi sợ muốn chết có biết không? Tôi vừa rồi còn tưởng là thật! ! cậu dám gạt tôi! ! dám gạt tôi......”
Mắng một hồi không biết tại sao lại cười, cánh tay gắt gao kìm chặt cổ Cố Hải, như muốn đem cậu ấy khảm vào thân thể của mình. Cố Hải nương theo tư thế của Bạch Lạc Nhân mà kéo hắn vào phòng, đi vài bước lại chịu vài cú đấm, vài bước lại bị vài cú đấm, cuối cùng cũng đem Bạch Lạc Nhân giữ chặt trên góc tường, hung hăng hôn lấy hôn để.
Hơn 30 ngày qua nhớ nhung mong ngóng, liền trước mắt là một cơ thể tỏa ngát hương hoa hồng, thật muốn nuốt lấy, muốn truyền dẫn hương thơm ấy lẫn vào trong vòm miệng.
Âm thanh ầm ầm vẫn lẩn quẩn ngoài cửa sổ, Dương Mãnh vẫn đang nhìn đến ngây người, nhìn một hồi mới hồi phục lại tinh thần, vỗ vai Lưu Xung,“Còn không nhanh chóng rút lui? !”
Lưu Xung chớp mắt mấy cái,“Thủ trưởng, không phải còn chưa lên phi cơ sao?”
“Cậu xem thủ trưởng cậu như vậy còn lên được sao?” Dương Mãnh nhịn không được mà sỉ nhục Lưu Xung,“ Cậu so với tôi sao còn ngốc đến như vậy?”
Lưu Xung,“Anh sao có thể tự khoa trương như vậy hả?”
Dương Mãnh cười hắc hắc.
Hai tên ngốc điều khiển máy bay trực thăng rời đi, bỏ lại bên dưới một con đường rải đầy hoa.
Sau khi “tình tứ” được một lúc, Bạch Lạc Nhân lại bắt đầu lên án.
“Vừa rồi cậu thật sự đã hù dọa tôi .”
Cố Hải vuốt một bên ót Bạch Lạc Nhân cười xấu xa ,“Cậu không phải nói với tôi rằng luôn nghĩ về những chuyện trước đây hay sao? Tôi nghĩ nếu cậu thấy lại những thứ như thế ắt phải rất vui vẻ !”
“Quá khứ có tái lập hoàn mĩ cũng không thể sống mãi với nó! Cậu cam tâm tình nguyện vì tôi mà bị nhốt vào địa đạo chịu đựng mấy ngày? Cậu cam tâm tình nguyện vì tôi mà chịu tai nạn ô-tô? Cậu cam tâm tình nguyện chờ tôi suốt tám năm?"
Cố Hải cười chạm vào đỉnh ót Bạch Lạc Nhân ,“Nếu có thể kéo dài thời gian cùng cậu ở bên nhau, dù có sống tuần hoàn* tôi cũng cảm thấy hạnh phúc.”
(* ‘sống tuần hoàn’ ý nói sống đơn điệu, đạm bạc, lặp đi lặp lại)
Bạch Lạc Nhân hướng tới bụng Cố Hải cho một đấm, trong lòng đắng chát, không phải là cảm thấy khó chịu, mà là thật sự xúc động .
Nhìn lại tám năm không có ngày sinh nhật, mấy năm nay trong quân đội, Bạch Lạc Nhân sinh hoạt chỉ lòng vòng ở ba điểm. Cậu chưa bao giờ cùng bất kỳ ai đề cập qua sinh nhật của mình, thậm chí chính cậu đối với ngày này hoàn toàn không có khái niệm. Bình thường cậu cầm lấy di động, đến lúc xem được các cuộc gọi nhỡ và những tin nhắn chúc mừng ngắn ngủi, thì đã qua rất nhiều ngày rồi .
“Cậu vẫn còn nhớ kỹ ngày sinh nhật của tôi......” Bạch Lạc Nhân nhịn không được cảm khái một câu.
“Xem cậu nói kìa.” Cố Hải oán hận nắm lấy cằm Bạch Lạc Nhân,“Nhiều năm như vậy tôi vẫn nhớ rất rõ, hai năm đầu lúc ta vừa xa nhau, đến ngày sinh nhật của cậu, tôi còn đốt cho cậu một ít tiền giấy*!”
(*hai năm đầu CH bị tất cả mọi người gạt rằng BLN đã chết)
Bạch Lạc Nhân đầu tiên cảm thấy rối rắm, sau đó lại mặt dày cười to.
Cố Hải nhìn Bạch Lạc Nhân mặc áo ngủ của ngày xưa, đầu tóc rối bời không chút kiêng kỵ mà cười to, cảm giác thời gian thật sự đang đảo ngược. Bọn họ thật sự trở lại lúc còn trẻ, cái độ tuổi hết sức lông bông, không có ưu sầu, không sợ nguy hiểm, chỉ dùng hai trái tim trong suốt mà ôm ấp lẫn nhau, tám năm này tất cả đau khổ đã trải qua và giờ khắc này đều vứt đi hết.
“Đi, về nhà xem một chút đi!” Cố Hải nói,“Ba cậu vẫn luôn ở nhà chờ cậu !”
“Cậu không nói tôi cũng đang định đi !”
Bạch Lạc Nhân dứt lời liền đi đến phòng ngủ thay quần áo, đến tủ quần áo tìm hơn nửa ngày, cũng chưa tìm thấy bộ nào có thể mặc, cuối cùng ló đầu ra, hướng Cố Hải hỏi: “Quần áo của tôi rốt cuộc bị cậu giấu ở chổ nào rồi?”
Cố Hải cười ha hả ,“Tôi sợ cậu mở tủ ra lại phát hiện sơ hở, liền đem tất cả quần áo đặt vào trong xe rồi .”
Bạch Lạc Nhân không thể làm gì khác hơn trước tiên mặc lại bộ đồng phục năm xưa, đi theo Cố Hải xuống thang máy đến gara (nhà xe), kết quả phát hiện nhà để xe trống rỗng “Xe đâu?” Bạch Lạc Nhân hỏi.
Cố Hải xấu hổ ,“Tôi sợ cậu đến gara phát hiện sơ hở, gọi người ta đem xe lái đi rồi !”
Bạch Lạc Nhân vừa tức tối vừa buồn cười,“Kế hoạch của cậu thật chu đáo chặt chẽ!”
“Nếu như chút chuyện nhỏ như vậy mà bày ra không tốt, thì sao có thể đường đường chính chính làm tổng giám đốc nhiều năm như vậy.”
Bạch Lạc Nhân phát sầu,“Vậy làm sao bây giờ? Cuối cùng tôi không thể mặc quần áo như vầy mà trở về?”
“Sao lại không thể ?” Cố Hải túm túm đồng phục học sinh trên người ,“Tôi không phải cũng mặc rồi sao?”
“Tôi luôn cảm thấy ngại ngùng với bộ trang phục non nớt ấu trĩ này." Bạch Lạc Nhân vuốt cằm.
Cố Hải mặt đầy tự tin tươi cười,“Như thế nào mà non nớt? Tôi thật vẫn còn non mà. Cậu xem tôi mặc đồng phục này có phải giống như trước đây không? Tôi cảm giác sau bao năm đi qua, tôi ngoại trừ cao them một chút, 'dưa chuột' cũng lớn hơn một chút, còn lại hình như không có gì thay đổi.”
Bạch Lạc Nhân cười nhạo một tiếng,“Còn.”
“ Còn, còn có gì thay đổi nữa?”
“Da mặt so phía trước càng dầy hơn.”
“......”
Cố Hải đã sớm chuẩn bị tốt một chiếc xe đạp ở dưới lầu, mới vừa đạp thì cảm thấy có chút lạ, đã nhiều năm không đi xe đạp. Bạch Lạc Nhân vẫn như hồi ấy, đứng ở yên sau, tay vổ vổ bả vai Cố Hải, “Đi thôi !”
Ngã tư đường thay đổi, cảnh sắc thay đổi, người đi đường cũng thay đổi.
Duy chỉ có một thứ không thay đổi, đó là tấm chân tình năm ấy vẫn trọn vẹn chân thành với nhau.
(*Sorry anh chi em! cho xin miếng khăn giấy!! @,,#’’ Lời này mình dịch rất sát, dịch xong cũng rất cảm động!)
Bạch Lạc Nhân nhớ rất rõ, chín năm trước bọn họ cùng nhau tốt nghiệp, Cố Hải từng đồng ý, chờ hắn lên đại học, hắn sẽ lái ô-tô chở cậu đến trường học mỗi ngày, kết quả lại xảy ra biến cố, phút chốc đã chia cách suốt tám năm.
Thời gian rực rỡ nhất của cuộc đời, cứ như vậy mà bỏ lỡ.
Bất quá ngẫm lại cũng không còn gì đáng tiếc, biết đâu nếu thật sự để bọn họ dắt tay nhau suốt tam năm qua, chắc gì vẫn kiên trì đến lúc này. Hiện tại vắt đầu thu xếp, hết thảy đều không muộn, bọn họ còn trẻ, còn có đủ tình cảm mãnh liệt để đi hết quãng đời này.
Cố Hải đạp nhanh tăng tốc.
Đến nhà ngay lúc giờ cơm trưa, thím Trâu đã sớm đem đồ ăn chuẩn bị tốt, Bạch Hán Kì đi ra ngoài mua một cái bánh sinh nhật, mới vừa để xuống, liền nghe thấy tiếng đập cửa.
Vừa mở cửa, nhìn thấy hai học sinh đứng bên ngoài.
Bạch Hán Kì nhịn không được cũng đùa vui một chút,“Tan học hả, các con?”
“Thu lại câu nói đó cho con!!” Bạch Lạc Nhân tức giận dùng cánh tay ôm lấy cổ Bạch Hán Kì, dùng lực nện hai cái lên bụng hắn*,“Ngài thông đồng với cậu ta cùng nhau dọa con! Ai mới là con trai của ngài?”
(* Sặc, sao BLN lại mạnh bạo với ba vậy, chắc nhớ quá giỡn! @,@)
Bạch Hán Kì ây dô ây da hai tiếng, sau đó liền ôm Bạch Lạc Nhân cười ha ha.
“Đều lớn tuổi hết rồi mà còn như con nít ......” thím Trâu ở bên cạnh lải nhải một câu.
Cố Hải sợ Bạch Lạc Nhân đụng tới miệng vết thương của Bạch Hán Kì, vội vàng đem cậu kéo dậy, giả vờ giận nói:“Cậu cứ như vậy cãi nhau mãi à? Đó là ba cậu đó!”
“Chúng tôi bao nhiêu năm nay vẫn cứ nhốn nháo như vậy !” Bạch Lạc Nhân dứt lời còn định tiến tới.
Bạch Hán Kì nháy mắt Cố Hải ,“Để cho nó ầm ĩ đi, nhiều năm rồi nó thật không cùng chú náo nhiệt như vậy.”
Cố Hải ở bên cạnh yên lặng mà cảm khái, ông xã tôi đây thủy chung là vậy so ra vẫn còn kém cha ruột cậu! Mình đối với ông ấy thật là bất ngờ kinh hỉ, hắn chưa từng cùng mình ồn ào náo nhiệt như vậy, thật khiến cho người ta hâm mộ ước ao!
(*Cố Hải xin lỗi nhé, cậu quá điêu, 2 người còn trời thần đất lỡ gấp mấy lần!!)
Thím Trâu vào bếp làm sủi cảo, Cố Hải đi vào.
"Thím à, con bọc bánh cho, thím nghĩ một lát đi."
Thím Trâu ôn hòa mĩm cười, "Thím không hề mệt”
Bạch Hán Kỳ vào phòng vệ sinh, trong phòng khách chỉ còn lại một mình Bạch Lạc Nhân. Bạch Lạc Nhân rãnh rỗi buồn chán, nhìn móng tay đã dài, muốn cắt đi, kết quả mở bàn trà dưới ngăn kéo, không thấy được kiềm cắt móng tay, ngược lại kéo ra lại thấy vĩ thuốc
Bạch Lạc Nhân tâm trạng chợt hồi hộp, cầm lấy một lọ thuốc nhìn một chút lời giải thích, cả người cứng đờ tại chổ.
Thím Trâu vừa mới từ trong phòng bếp đi tới, thấy Bạch Lạc Nhân cầm trong tay một lọ thuốc, lại nhìn sắc mặt hắn, tâm lý bất chợt đều căng lên, vội vàng hướng Bạch Lạc Nhân đi tới.
"Thím, thuốc này..."
Thím Trâu cấp tốc đoạt lấy thuốc từ trong tay Bạch Lạc Nhân, đút trở lại trong ngăn kéo.
"Nhân tử, con nghe thím nói, động mạch phải tim ba con có chút vấn đề, lúc trước đã đi bệnh viện làm giải phẫu, hiện tại đã không sao."
Editor: Chris Nguyen
Đợi một lúc lâu, Bạch Lạc Nhân mới hồi phục tinh thần, xoay người, đối diện với tên bịp bợm đang cười.
Bạch Lạc Nhân bổ nhào trên người Cố Hải, vung nắm đấm thành quyền giáng xuống !
“Cậu con mẹ nó làm tôi sợ muốn chết có biết không? Tôi vừa rồi còn tưởng là thật! ! cậu dám gạt tôi! ! dám gạt tôi......”
Mắng một hồi không biết tại sao lại cười, cánh tay gắt gao kìm chặt cổ Cố Hải, như muốn đem cậu ấy khảm vào thân thể của mình. Cố Hải nương theo tư thế của Bạch Lạc Nhân mà kéo hắn vào phòng, đi vài bước lại chịu vài cú đấm, vài bước lại bị vài cú đấm, cuối cùng cũng đem Bạch Lạc Nhân giữ chặt trên góc tường, hung hăng hôn lấy hôn để.
Hơn 30 ngày qua nhớ nhung mong ngóng, liền trước mắt là một cơ thể tỏa ngát hương hoa hồng, thật muốn nuốt lấy, muốn truyền dẫn hương thơm ấy lẫn vào trong vòm miệng.
Âm thanh ầm ầm vẫn lẩn quẩn ngoài cửa sổ, Dương Mãnh vẫn đang nhìn đến ngây người, nhìn một hồi mới hồi phục lại tinh thần, vỗ vai Lưu Xung,“Còn không nhanh chóng rút lui? !”
Lưu Xung chớp mắt mấy cái,“Thủ trưởng, không phải còn chưa lên phi cơ sao?”
“Cậu xem thủ trưởng cậu như vậy còn lên được sao?” Dương Mãnh nhịn không được mà sỉ nhục Lưu Xung,“ Cậu so với tôi sao còn ngốc đến như vậy?”
Lưu Xung,“Anh sao có thể tự khoa trương như vậy hả?”
Dương Mãnh cười hắc hắc.
Hai tên ngốc điều khiển máy bay trực thăng rời đi, bỏ lại bên dưới một con đường rải đầy hoa.
Sau khi “tình tứ” được một lúc, Bạch Lạc Nhân lại bắt đầu lên án.
“Vừa rồi cậu thật sự đã hù dọa tôi .”
Cố Hải vuốt một bên ót Bạch Lạc Nhân cười xấu xa ,“Cậu không phải nói với tôi rằng luôn nghĩ về những chuyện trước đây hay sao? Tôi nghĩ nếu cậu thấy lại những thứ như thế ắt phải rất vui vẻ !”
“Quá khứ có tái lập hoàn mĩ cũng không thể sống mãi với nó! Cậu cam tâm tình nguyện vì tôi mà bị nhốt vào địa đạo chịu đựng mấy ngày? Cậu cam tâm tình nguyện vì tôi mà chịu tai nạn ô-tô? Cậu cam tâm tình nguyện chờ tôi suốt tám năm?"
Cố Hải cười chạm vào đỉnh ót Bạch Lạc Nhân ,“Nếu có thể kéo dài thời gian cùng cậu ở bên nhau, dù có sống tuần hoàn* tôi cũng cảm thấy hạnh phúc.”
(* ‘sống tuần hoàn’ ý nói sống đơn điệu, đạm bạc, lặp đi lặp lại)
Bạch Lạc Nhân hướng tới bụng Cố Hải cho một đấm, trong lòng đắng chát, không phải là cảm thấy khó chịu, mà là thật sự xúc động .
Nhìn lại tám năm không có ngày sinh nhật, mấy năm nay trong quân đội, Bạch Lạc Nhân sinh hoạt chỉ lòng vòng ở ba điểm. Cậu chưa bao giờ cùng bất kỳ ai đề cập qua sinh nhật của mình, thậm chí chính cậu đối với ngày này hoàn toàn không có khái niệm. Bình thường cậu cầm lấy di động, đến lúc xem được các cuộc gọi nhỡ và những tin nhắn chúc mừng ngắn ngủi, thì đã qua rất nhiều ngày rồi .
“Cậu vẫn còn nhớ kỹ ngày sinh nhật của tôi......” Bạch Lạc Nhân nhịn không được cảm khái một câu.
“Xem cậu nói kìa.” Cố Hải oán hận nắm lấy cằm Bạch Lạc Nhân,“Nhiều năm như vậy tôi vẫn nhớ rất rõ, hai năm đầu lúc ta vừa xa nhau, đến ngày sinh nhật của cậu, tôi còn đốt cho cậu một ít tiền giấy*!”
(*hai năm đầu CH bị tất cả mọi người gạt rằng BLN đã chết)
Bạch Lạc Nhân đầu tiên cảm thấy rối rắm, sau đó lại mặt dày cười to.
Cố Hải nhìn Bạch Lạc Nhân mặc áo ngủ của ngày xưa, đầu tóc rối bời không chút kiêng kỵ mà cười to, cảm giác thời gian thật sự đang đảo ngược. Bọn họ thật sự trở lại lúc còn trẻ, cái độ tuổi hết sức lông bông, không có ưu sầu, không sợ nguy hiểm, chỉ dùng hai trái tim trong suốt mà ôm ấp lẫn nhau, tám năm này tất cả đau khổ đã trải qua và giờ khắc này đều vứt đi hết.
“Đi, về nhà xem một chút đi!” Cố Hải nói,“Ba cậu vẫn luôn ở nhà chờ cậu !”
“Cậu không nói tôi cũng đang định đi !”
Bạch Lạc Nhân dứt lời liền đi đến phòng ngủ thay quần áo, đến tủ quần áo tìm hơn nửa ngày, cũng chưa tìm thấy bộ nào có thể mặc, cuối cùng ló đầu ra, hướng Cố Hải hỏi: “Quần áo của tôi rốt cuộc bị cậu giấu ở chổ nào rồi?”
Cố Hải cười ha hả ,“Tôi sợ cậu mở tủ ra lại phát hiện sơ hở, liền đem tất cả quần áo đặt vào trong xe rồi .”
Bạch Lạc Nhân không thể làm gì khác hơn trước tiên mặc lại bộ đồng phục năm xưa, đi theo Cố Hải xuống thang máy đến gara (nhà xe), kết quả phát hiện nhà để xe trống rỗng “Xe đâu?” Bạch Lạc Nhân hỏi.
Cố Hải xấu hổ ,“Tôi sợ cậu đến gara phát hiện sơ hở, gọi người ta đem xe lái đi rồi !”
Bạch Lạc Nhân vừa tức tối vừa buồn cười,“Kế hoạch của cậu thật chu đáo chặt chẽ!”
“Nếu như chút chuyện nhỏ như vậy mà bày ra không tốt, thì sao có thể đường đường chính chính làm tổng giám đốc nhiều năm như vậy.”
Bạch Lạc Nhân phát sầu,“Vậy làm sao bây giờ? Cuối cùng tôi không thể mặc quần áo như vầy mà trở về?”
“Sao lại không thể ?” Cố Hải túm túm đồng phục học sinh trên người ,“Tôi không phải cũng mặc rồi sao?”
“Tôi luôn cảm thấy ngại ngùng với bộ trang phục non nớt ấu trĩ này." Bạch Lạc Nhân vuốt cằm.
Cố Hải mặt đầy tự tin tươi cười,“Như thế nào mà non nớt? Tôi thật vẫn còn non mà. Cậu xem tôi mặc đồng phục này có phải giống như trước đây không? Tôi cảm giác sau bao năm đi qua, tôi ngoại trừ cao them một chút, 'dưa chuột' cũng lớn hơn một chút, còn lại hình như không có gì thay đổi.”
Bạch Lạc Nhân cười nhạo một tiếng,“Còn.”
“ Còn, còn có gì thay đổi nữa?”
“Da mặt so phía trước càng dầy hơn.”
“......”
Cố Hải đã sớm chuẩn bị tốt một chiếc xe đạp ở dưới lầu, mới vừa đạp thì cảm thấy có chút lạ, đã nhiều năm không đi xe đạp. Bạch Lạc Nhân vẫn như hồi ấy, đứng ở yên sau, tay vổ vổ bả vai Cố Hải, “Đi thôi !”
Ngã tư đường thay đổi, cảnh sắc thay đổi, người đi đường cũng thay đổi.
Duy chỉ có một thứ không thay đổi, đó là tấm chân tình năm ấy vẫn trọn vẹn chân thành với nhau.
(*Sorry anh chi em! cho xin miếng khăn giấy!! @,,#’’ Lời này mình dịch rất sát, dịch xong cũng rất cảm động!)
Bạch Lạc Nhân nhớ rất rõ, chín năm trước bọn họ cùng nhau tốt nghiệp, Cố Hải từng đồng ý, chờ hắn lên đại học, hắn sẽ lái ô-tô chở cậu đến trường học mỗi ngày, kết quả lại xảy ra biến cố, phút chốc đã chia cách suốt tám năm.
Thời gian rực rỡ nhất của cuộc đời, cứ như vậy mà bỏ lỡ.
Bất quá ngẫm lại cũng không còn gì đáng tiếc, biết đâu nếu thật sự để bọn họ dắt tay nhau suốt tam năm qua, chắc gì vẫn kiên trì đến lúc này. Hiện tại vắt đầu thu xếp, hết thảy đều không muộn, bọn họ còn trẻ, còn có đủ tình cảm mãnh liệt để đi hết quãng đời này.
Cố Hải đạp nhanh tăng tốc.
Đến nhà ngay lúc giờ cơm trưa, thím Trâu đã sớm đem đồ ăn chuẩn bị tốt, Bạch Hán Kì đi ra ngoài mua một cái bánh sinh nhật, mới vừa để xuống, liền nghe thấy tiếng đập cửa.
Vừa mở cửa, nhìn thấy hai học sinh đứng bên ngoài.
Bạch Hán Kì nhịn không được cũng đùa vui một chút,“Tan học hả, các con?”
“Thu lại câu nói đó cho con!!” Bạch Lạc Nhân tức giận dùng cánh tay ôm lấy cổ Bạch Hán Kì, dùng lực nện hai cái lên bụng hắn*,“Ngài thông đồng với cậu ta cùng nhau dọa con! Ai mới là con trai của ngài?”
(* Sặc, sao BLN lại mạnh bạo với ba vậy, chắc nhớ quá giỡn! @,@)
Bạch Hán Kì ây dô ây da hai tiếng, sau đó liền ôm Bạch Lạc Nhân cười ha ha.
“Đều lớn tuổi hết rồi mà còn như con nít ......” thím Trâu ở bên cạnh lải nhải một câu.
Cố Hải sợ Bạch Lạc Nhân đụng tới miệng vết thương của Bạch Hán Kì, vội vàng đem cậu kéo dậy, giả vờ giận nói:“Cậu cứ như vậy cãi nhau mãi à? Đó là ba cậu đó!”
“Chúng tôi bao nhiêu năm nay vẫn cứ nhốn nháo như vậy !” Bạch Lạc Nhân dứt lời còn định tiến tới.
Bạch Hán Kì nháy mắt Cố Hải ,“Để cho nó ầm ĩ đi, nhiều năm rồi nó thật không cùng chú náo nhiệt như vậy.”
Cố Hải ở bên cạnh yên lặng mà cảm khái, ông xã tôi đây thủy chung là vậy so ra vẫn còn kém cha ruột cậu! Mình đối với ông ấy thật là bất ngờ kinh hỉ, hắn chưa từng cùng mình ồn ào náo nhiệt như vậy, thật khiến cho người ta hâm mộ ước ao!
(*Cố Hải xin lỗi nhé, cậu quá điêu, 2 người còn trời thần đất lỡ gấp mấy lần!!)
Thím Trâu vào bếp làm sủi cảo, Cố Hải đi vào.
"Thím à, con bọc bánh cho, thím nghĩ một lát đi."
Thím Trâu ôn hòa mĩm cười, "Thím không hề mệt”
Bạch Hán Kỳ vào phòng vệ sinh, trong phòng khách chỉ còn lại một mình Bạch Lạc Nhân. Bạch Lạc Nhân rãnh rỗi buồn chán, nhìn móng tay đã dài, muốn cắt đi, kết quả mở bàn trà dưới ngăn kéo, không thấy được kiềm cắt móng tay, ngược lại kéo ra lại thấy vĩ thuốc
Bạch Lạc Nhân tâm trạng chợt hồi hộp, cầm lấy một lọ thuốc nhìn một chút lời giải thích, cả người cứng đờ tại chổ.
Thím Trâu vừa mới từ trong phòng bếp đi tới, thấy Bạch Lạc Nhân cầm trong tay một lọ thuốc, lại nhìn sắc mặt hắn, tâm lý bất chợt đều căng lên, vội vàng hướng Bạch Lạc Nhân đi tới.
"Thím, thuốc này..."
Thím Trâu cấp tốc đoạt lấy thuốc từ trong tay Bạch Lạc Nhân, đút trở lại trong ngăn kéo.
"Nhân tử, con nghe thím nói, động mạch phải tim ba con có chút vấn đề, lúc trước đã đi bệnh viện làm giải phẫu, hiện tại đã không sao."
/134
|