Thục Sơn Thiếu Niên

Chương 131-133: Một phần chân tướng

/106


Đường Mật về phòng, đốt đèn cùng Bạch Chỉ Vi đọc bút tích của Mục Hiển. Hóa ra lúc bé nhà lão nghèo không có sách đọc, vào Ngự Kiếm đường thì thích đến mượn sách, sách ở Tàng thư các có kết giới bảo vệ, không thể tùy hứng viết ở đó nên khi lão đọc đến chỗ hào hứng lại mang đi nơi khác chú vào một vài chữ, sau này lão thích viết lại cảm xúc, lâu dần gom những gì mình tổng kết được thành sách, chính là những thứ hai cô đang đọc.

"Chắc trước khi Mục điện giám đến Hoa Sơn chưa kịp chỉnh lý, mới còn trang rải rác thế này." Đường Mật vừa giở vừa nói: "Không hiểu ý Mục điện giám là gì, trong hốc ngầm chỉ có cái bao màu lam và mấy thứ tạm coi là đặc biệt này, điện giám bảo ta xem rồi sẽ phát hiện manh mối nhưng ta đọc sách ghi lại cảm xúc thì tìm được gì?"

Bạch Chỉ Vi cũng không hiểu, ban đầu cô lật qua qua, toàn là sách đính lại theo từng loại, ví như sách loại về lịch sử đính thành một quyển, yêu vật thành ba quyển. "Theo thời gian đọc sách thì chí ít chúng ta cũng biết được điện giám xem sách gì, làm gì trước khi khứ thế. Hiện tại theo phân loại thế này, trừ biết được lúc còn sống điện giám đọc gì, thích gì thì còn tác dụng gì?" Chợt lòng cô sáng lên: "Ái chà, có phải điều Mục điện giám muốn bảo ngươi ở trong một quyển sách mà điện giám đã đọc, ít nhất cũng có ám ngữ gì đó chỉ dẫn, ngươi có thể từ đó tìm ra đúng cuốn sách."

"Ừ, có khả năng, hoặc như kẹp một bức thư vào trong sách, điện giám có nhắc đến việc đó. Ban đầu ta cũng đoán thế. Cẩn đọc một lượt toàn bộ mới biết, hơn nữa khi gặp phải chỗ nào đó khả nghi thì phải đọc những sách liên quan, không hiểu đến năm nào tháng nào chúng ta mới bắt được tên khốn xấu xa đó." Đường Mật thoáng ủ rũ.

Bạch Chỉ Vi nhìn gương mặt Đường Mật ẩn một nửa vào bóng tối, ánh đèn chao chát, linh hồn thiếu nữ nóng nảy hiện rõ, cô chợt thương cảm, cầm tay nó nói: "Không sao, ngươi chỉ nóng lòng quá thôi, chúng ta cùng đọc tất sẽ tìm ra." Đường Mật ấm lòng, biết Bạch Chỉ Vi tuy không nói nhưng nhận ra điểm bất thường của mình từ lúc về Ngự Kiếm đường, liền mỉm cười vui vẻ: "Được."

"Nhưng cũng phải tính đến cái bao đó." Bạch Chỉ Vi lại nói: "Ta vẫn cho rằng không đơn giản là có người muốn đoạt vị trí của Mục điện giám, nếu chỉ như vậy thì khi Mục điện giám lâm tử sẽ có thời gian nói rõ với ngươi, chỉ nói một câu hoài nghi thì sẽ rõ ràng hết nhưng lại bảo ngươi vào hốc ngầm tìm tức là sự tình phức tạp hơn nhiều, nhất thời điện giám không nói rõ được, đành dựa vào ngươi tự tìm ra, tự xử lý."

"Ta cũng nghĩ đến chuyện đó nên tối nay ta lén lấy về, lấy cả hai bức thư của Đọa Thiên, sự tình trong đó chúng ta cứ từ từ tìm hiểu." Đường Mật bất chợt thở dài: "Thật sự không thể vội được."

Quả vậy, nó thấy an lòng hẳn, chẳng phải nó không biết mình quá nóng lòng nên cuốn bằng hữu vào chốn Ma cung hiểm địa, nhưng về đến Ngự Kiếm đường là lòng nó lại bất an như quái thú ẩn dưới đáy hồ ngoi lên mặt nước, dù cố che giấu nhưng Bạch Chỉ Vi vẫn nhận ra. Nó chợt cảm hoài, lạc đến chốn xa xôi này mà vẫn có được tri giao như cô quả là may mắn của đời người.

Hôm sau, Ngân Hồ quả nhiên cùng chưởng môn và chư vị tông chủ, điện phán xuất hiện tại buổi tập trung sớm của Ngự Kiếm đường, khi Tiêu Vô Cực tuyên bố chức điện giám do Ngân Hồ kế nhiệm thì các kiếm đồng vì biết phong thanh nên không lấy làm lạ, đều lén liếc dáng vẻ khác thường của Tạ Thượng rồi nhìn nhau.

Tạ Thượng vào Ngự Kiếm đường, việc đầu tiên là chủ trì tế lễ Mục Hiển. Lúc đó toàn bộ kiếm đồng đã tề tụ nhưng đệ tử Thục Sơn ở các nơi và các lộ nhân mã đến tế bái nên chưa học gì. Năm nay Đường Mật lên Lễ Thủy điện, kiếm đồng của điện này và Tín Thổ điện trừ ban ngày trông coi linh đường thì ban đêm cũng phải chia ra coi sóc.

Tối đó đến lượt Đường Mật và Trang Viên phải trông linh đường, Trang Viên tuy thích náo nhiệt nhưng lúc yên tĩnh thì thích suy nghĩ những vấn đề huyền hoặc. Tùy tiện trò chuyện mấy câu, cả hai lại bàn đến vấn đề về tồn tại và hư ảo.

"Đường Mật, ngươi biết không, lúc ta mới đến Ngự Kiếm đường, có một đêm ngồi trong Ảo hải suy nghĩ vấn đề này, kết qua sa vào ngõ cụt, chìm trong trạng thái kỳ dị, tựa hồ xuất hiện ảo giác, không thể tự rút chân ra, may mà Cố tông chủ đi qua cứu giúp." Trang Viên nói.

"Ngươi lớn mật thật, một mình dám đến Ảo hải vào ban đêm." Đường Mật nói.

"Đúng, lúc đó sao ta lại không biết gì đến sống chết nhỉ? Hiện tại không còn can đảm đó, con người mà, biết càng nhiều càng nhát gan." Trang Viên nói đến đó thì hạ giọng, hai má ửng đỏ: "Lúc đó mục đích của ta không đơn thuần."

Đường Mật cười: "À, tiểu nha đầu ngươi còn mục đích gì không đơn thuần hả?"

Mấy nốt ruồi trên gương mặt trắng ngần của Trang Viên vì hưng phấn trông càng rõ hơn: "Lúc đó ta lần đầu tiên thấy nam tử như Cố tông chủ, mê mẩn hết mức, bắt đầu lưu ý đến tông chủ, kết quả phát hiện tông chủ thường đến Ảo hải vào ban đêm nên ta đến đó, nhỡ may gặp thì giả bộ sợ hãi để tông chủ đưa về, ha ha, thật sự đã xảy ra việc đó. Bất quá là việc lúc trẻ con thôi, hiện tại không còn gan dạ đó."

Lâu lắm rồi Đường Mật không để mình nhớ đến Cố Thanh Thành, giờ Trang Viên nhắc đến, liền cố ra vẻ không để tâm nhìn ra ngoài linh đường, khẩu khí trêu chọc: "Ừ, ngươi lớn hơn bốn năm trước nhiều, chuyển thành thích nhóc con như Hoàn Lan."

Trang Viên bật cười: "Ai cũng nói đùa thế nên ta đùa với ngươi luôn, thật sự vui vẻ hiếm có. Càng ngày càng thấy Trương Úy không tệ, năm ta vào Ngự Kiếm đường, y không thi qua được lần đầu tiên, cơ hồ ta không nhớ được y lúc đó, tựa hồ y không nói với ai bao giờ, cả ngày vùi đầu khổ luyện, hiện tại thay đổi nhiều rồi, phần lớn nhờ công ngươi và Bạch Chỉ Vi?"

Ánh mắt Đường Mật từ ngoài linh đường quay lại, cười ngọt lịm: "Ta cũng thay đổi nhiều, nhờ mọi người mà." Đoạn nó xuất thủ điểm thụy huyệt Trang Viên.

Nó khẽ đặt Trang Viên xuống, nói với ra ngoài linh đường: "Ngươi vào đi."

Một bóng người loáng lên ngoài cửa, còn gầy gò hơn trong ấn tượng của Đường Mật, người đó không bước vào, nói khẽ: "Sao cô nương biết là ta?"

"Ta vẫn nghĩ ngươi có đến thắp một nén hương không, nếu có tất sẽ đến vào lúc này." Đường Mật nói với người đó: "Kỳ thật ngươi không cần đốt khi ta có mặt, vì trừ mấy bằng hữu tốt ra, ta không nói với ai là ngươi giết điện giám, người Thục Sơn đều không hiểu thật ra ngươi đi đâu, ngươi cứ chính đại quang minh xuất hiện tại Ngự Kiếm đường cũng không sao."

Người đó không đáp, từ từ đi thêm mấy bước, dừng lại ở chỗ ánh đèn nhu hòa màu vàng cam trong linh đường giao hòa với bóng đêm, toàn thân chìm trong quầng tối, tựa hồ e sợ ánh sáng ấm áp. Một lúc mới nói: "Đa tạ."

"Không cần, ta chỉ bảo vệ chính mình." Đường Mật đáp, cầm hương châm vào lò lửa trường linh sàng, đặt vào tay thiếu niên trong quầng tối, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt hổ phách lóe lên, lòng chợt thắt lại, lùi về quầng sáng.

Trong không khí tĩnh mịch dị thường, thiếu niên quỳ xuống thắp hương tế bái, thân thể cong lại như dã thú phòng bị, Đường Mật đứng ngoài thở dài, đón lấy nén hướng cắp vào trước linh đường, quay lưng lại nói với y: "Hà tất cẩn thận như vậy, ta đã đồng ý với bá phụ của ngươi là bỏ qua cho ngươi, sao ngươi vẫn không tin ai như thế?"

Sau lưng nó im lăng, nó cho rằng y đã đi, quay lại mới thấy vẫn ở đó.

"Từ bé ta vẫn cho rằng cha mình là người bình thường đã chết đi đó." Y đột nhiên lên tiếng, không đầu không đuôi: "Nhưng mỗi năm ông ấy đều đến thăm ta, ông ta là người đánh bại Ma cung, được tất cả coi là đại anh hùng. Vì ông ấy hay đến, ta cho rằng ông ấy ít nhiều cũng thích ta, có một lần muốn thân cận với ông ấy trước mặt người khác, nhưng bị đẩy ra. Ngay cả tay mà ông ấy cũng không dùng, mà dùng nội lực cách không đẩy ta lui nửa thước. Dù sau này biết rõ thân thế, ta đến Thục Sơn cũng vì muốn trở thành một người không dễ bị ông ấy đẩy lui nữa."

Đường Mật nhìn y, không hiểu sao y lại cho mình biết chuyện đó, chỉ nghe y nói tiếp: "Nhưng đến khi ông ta chết thì ta mới biết không phải vậy. Lúc đó họ bảo cô nương chết rồi."

Y đột nhiên dừng bước, tựa hồ không muốn nói gì nữa, nhưng lại không đành giấu những lời đó trong lòng, trầm ngâm một lúc mới bảo: "Cô nương còn sống, hay lắm. Ta nợ cô nương."

Đường Mật cũng thấy hơi bất an, lớn tiếng: "Vậy cho ta biết những gì ngươi biết đi."

Y không ngoái lại: "Đấy là việc của ta." Dứt lời thân ảnh tan biến vào bóng đêm.

Suốt ba tháng, người giang hồ đến bái tế không ngớt, tận ngày hạ táng mà Ngự Kiếm đường không học được buổi nào. Bọn Đường Mật không được ngơi chân ngơi tay tí nào, vì nhân thủ không đủ nên ai cũng phải phụ trách một việc, tuy chỉ nhẹ nhàng như chỉ dẫn cho khách nhưng vẫn cứ phải ở gần linh đường suốt, coi như để thời gian trôi đi lãng phí.

Bất quá Đường Mật và Bạch Chỉ Vi có mang theo thủ bút của Mục Hiển, mỗi khi rỗi lại đem ra đọc xem có phát hiện được điều gì đặc biệt không, buổi tối nào không cần trông coi linh đường thì lại đến Tàng thư các đọc sách. Thành thử hai cô còn chăm chỉ gấp trăm ngày thường, trong vòng một tháng còn được nhiều sách hơn cả năm qua.

Coi như công sức không phụ người có lòng, hai cô tỉ mỉ tìm kiếm, sau cùng tìm được một việc khác thường trong mớ sách viết tay. "Nội dung sách Mục điện giám đọc rất mẫn cảm." Đường Mật chỉ vào một quyển mới đóng được mười trang nói, nó thuận tay chỉ vào chất giấy, tuy còn dày nhưng hình như có từ lâu lắm rồi.

Bạch Chỉ Vi đón lấy đọc vài đoạn, nói: "Ừ, số sách này đều là tà thư, bàn về lục đạo luân hồi, cách khiến thân thể bất hủ, pháp thuật ở đỉnh cao nhất…. những thứ Thục Sơn chúng ta không cho phép bàn đến." Đường Mật cũng biết thế, nếu theo quan niệm hướng về thân thể bất hủ thì gần như đi ngược với luân hồi chuyển thế, quan niệm phổ biến của người đời rằng kẻ vĩnh sinh bất tử bất nhập luân hồi đều là yêu nghiệt, vĩnh hằng chân chính chỉ đạt được qua con đường chính đạo là siêu việt lục giới đốn ngộ thành phật, rũ bỏ mọi sự vật hữu hình. Người Khí tông tuy theo đuổi dưỡng sinh nhưng tuyệt đối không nhắc đến "vĩnh sinh" mà hy vọng thông qua không ngừng dưỡng khí tu thần sau cùng sẽ đạt đến cảnh giới không linh kiểu đốn ngộ thành phật, còn có ai đạt đến mục tiêu này chưa thì Đường Mật không chắc. Muốn rũ bỏ mọi sự vật hữu hình thì trước hết phải bỏ mọi tham niệm, những ai chưa rũ bỏ được thì thứ đợi chờ là bại vong. Dù sao, Khí tông một lòng theo đuổi nội lực và tâm lực nên dạy dỗ được nhiều nhân vật cấp tôn sư nội lực thâm hậu, tâm lực tinh thuần vẫn được giang hồ nhắc tên.

"Ta thề chưa thấy những quyển sách này trong thư các." Đường Mật vừa xem vừa nói, tuy nó không nhớ hết tên mọi quyển ở Tàng thư các nhưng cũng có ấn tượng mơ hồ, tên những cuốn sách này đều hoàn toàn lạ lẫm, tuyệt không thấy trong lúc chỉnh lý sổ mượn.

"Ngươi cũng không chỉnh lý toàn bộ, chẳng phải Âu Dương Vũ cùng góp một tay sao?" Bạch Chỉ Vi hỏi.

"Tuy là vậy nhưng sách kiểu này không thể tùy tiện đặt tại Tàng thư các cho người ta đọc." Đường Mật nói.

Hai đến Tàng thư các tìm vào buổi tối, quả nhiên không ngoài sở liệu, sách không hề có tại đó. Đường Mật không hề kinh ngạc: "Ta biết nơi dễ có những quyển này nhất." Đoạn kéo Bạch Chỉ Vi đi về hướng chính điện.

Lúc vào chính điện, thấy tứ bề không có ai, Đường Mật nói: "Ta có chìa khóa địa cung. Chỉ là lúc ta xuống thì ngươi trông chỗ này, địa cung không phải chỉ mình ta vào được. Theo ta đoán thì còn người nữa có thể mở được."

Bạch Chỉ Vi cũng hơi nghi hoặc, biết Đường Mật đã giao chìa khóa của Mục điện giám cho Tạ Thượng. Với trí thông minh của y, tìm ra hộc ngầm chỉ là sớm muộn, còn chìa khóa thứ hai nằm trong tay chưởng môn Tiêu Vô Cực, thì chìa khóa thứ ba mọc ở đâu ra, nên cô hỏi: "Người thứ ba có thể mở được chỗ này là ai?"

Ánh mắt Đường Mật lấp lánh như bảo thạch trong bóng tối: "Nếu vạn nhất không phải chưởng môn và điện giám thả Thi vương vào địa cung thì nhất định còn người thứ ba vào được nơi đó. Ta cũng có chìa khóa thì không thể chắc chắn người khác không có, đúng không?" Bạch Chỉ Vi gật đầu, nảy sinh cảm giác càng gần chân tướng thì trong lòng càng hoảng sợ.

Cô không kịp nói gì thêm, Đường Mật đã nhảy đến lối vào địa cung. Sát na nhảy xuống, nó ngưng tụ tâm lực chống lại kết giới ảo ảnh của địa cung nên lúc vào tuy vẫn là thông đạo thăm thẳm ngoằn ngoèo nhưng không còn cảm giác khiến người ta phiền loạn đến hoảng sợ nữa, bước chân đặt lên nền đá mà lòng cực kỳ yên ổn.

Đi qua mỗi đoạn thông đạo, nó lại thấy một khung cửa đá đóng chặt, cạnh cửa là một hàng lỗ nhỏ. Đại đa số cửa không có khóa, dùng lực đẩy khẽ là mở ra, những sau cánh cửa thường là thạch thất trống trơn hoặc nối với một thông đạo khác. Nó vừa đi vừa đẩy, mấy lần thấy lối đi khác lại nảy sinh ý niệm rẽ sang nhưng nhớ lại lời Trương Úy nói lúc đi trong mê cung ảo cảnh, phương pháp thoát khốn là kiên trì đi theo một hướng, nên nó lại rụt chân lại.

Đi được một chốc, nó gặp cánh cửa đầu tiên cần chìa khóa, đẩy cửa nhìn vào thì là kiếm thất từng đến, nhìn đến miệng hố sâu hút, lòng nó thắt lại, nhớ đến những việc xảy ra dưới sâu lòng đất hôm ấy, gáy nó tựa như có gió lạnh lùa qua, ngoái nhìn thông đạo sau lưng, nhanh chóng khép cửa đi ngay.

Nó cứ vừa đi vừa đẩy cửa, ở ngã rẽ lại vẽ ký hiệu, không nhớ đã xem qua bao nhiêu gian thạch thất, qua bao nhiêu ngã rẽ, sau cùng cũng đến một gian bày tán loạn sách vở. Thoạt nhìn cũng nhận ra gian thạch thất này là phòng của một người, không lớn lắm, nhìn một lần là hết. Trên trường kỷ đặt mấy quyển sách và bút mực, tựa hồ chủ nhân không đi đâu xa, tùy lúc trở về cầm bút lên viết. Phía sau là mấy giá sách nhỏ bày mười mấy quyển sách cùng một đĩa đèn giống như đĩa đã bị hủy của bọn Đường Mật. Góc tường kê một cái giường phủ da hổ trắng và một cái tủ cao chừng nửa thân người, qua khe hở hoa văn hải đường trên cánh thì là tủ đựng quần áo.

Bước chân nó hơi ngần ngừ, có nên vào chỗ người khác ở không nhỉ? Bất quá đó là căn phòng duy nhất có sách mà nó thấy, trù trừ một lúc thì vẫn đi vào.

Nó lật mấy quyển sách trên trường kỷ và trên giá, quả nhiên có những quyển mà Mục Hiển nhắc đến, nắm được bảy phần chủ nhân thạch thất là ai. Nhìn xuống tờ giấy trên bàn, hóa ra là một bản văn thế, nét chữ nghiêng ngả nhưng không mất đi cốt khí, là bút tích của Vương Lẫm. Text được lấy tại http://truyenyy.com

"Gặp người khi mới chưa đôi mươi, cùng du ngoạn Thục Sơn gặp nhiều kỳ ngộ, chỉ có việc gặp địa cung của người xưa là không dám quên. Còn nhớ năm đó người mỉm cười bảo rằng: Đất này đẹp quá, nếu ngày sau tội ác đầy mình, kẻ thù khắp thiên hạ thì sẽ ẩn thân ở đây, làm ác quỷ không thấy ánh mắt trời, mang lòng thấp thỏm đến già. Lúc ấy ta đáp: Nếu thế sẽ cùng người đến đây, cùng làm ác quỷ. Không ngờ việc đời không theo ý người, thi thể người không được an táng chốn này, những việc đó đều một tay ta gây ra, đành tự giam mình chốn này, không bao giờ thấy ánh mặt trời nữa để giữ lời đã nói khi xưa với ngươi." Đường Mật đoán rằng văn tế này viết cho Hoa Tuyền, liền hiểu ra địa cung vốn là di tích Vương Lẫm và Hoa Tuyền cùng phát hiện, Vương Lẫm chọn nơi này lập lên phái Thục Sơn có phải vì thực hiện lời hứa năm xưa?

Nó vốn cho rằng nếu thi cốt Hoa Tuyền không còn nữa thì khả năng lớn nhất là được Vương Lẫm táng tại nơi nào đó, hiện tại xem ra không đặt ở đây, liền hiếu kỳ xem được đặt ở đâu. Đoạn dưới văn tế là một hàng dài cảm hoài, nó đọc đi đọc lại hồi lâu, chỉ thấy rằng nếu hai người có tình cảm nhưng không thể gán ghép là mấy chữ này ẩn chứa nhi nữ chi tình. Mỗi lần nghĩ đến việc Vương Lẫm và Hoa Tuyền có tình cảm nhưng rồi phải động thủ với nhau thì lòng nó nhói lên, như có sợi dây tơ bạc bền chắc quấn lên tim bị ai đó thít chặt, không đau đến nhập cốt nhưng cứ âm ỉ trong lòng. Giờ đọc được văn tế của Vương Lẫm theo đúng kiểu bằng hữu viết thế cũng được, người yêu viết thế cũng không sao, thì không biết nên vui mừng hay thất vọng.


/106

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status