Thục Sơn Thiếu Niên

Chương 105

/106


Đường Mật hô to với hai đệ tử Thục Sơn: "Hai ngươi mau thoát đi." Hai đệ tử đó nhận lệnh, vung kiếm tấn công một tiểu hòa thượng, tọa thành lỗ hổng thoát ra. Đường Mật thấy thế, đưa tay đỡ Trương Úy: "Đi mau, phá trận rồi."

Cả ba theo hai đồng bạn thoát khỏi Bất động minh vương trận, lôi kéo tám hòa thượng hút về phía nhóm Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ. Đường đi trong rừng vất vả, một lúc sau mới gặp toán Hoàn Lan đang đối công cùng hòa thượng Thanh Nguyên tự. Đường Mật thấy từ xa có mười hai tiểu hòa thượng phòng thủ sơn đạo, ngoái lại nhìn tám hòa thượng đang đuổi sát, xác định đủ hai mươi đối thủ đã tụ tập đủ, liền phóng pháo hoa.

Pháo hoa sáu màu nở bừng trên không.

Thiếu niên Thục Sơn ở khắp núi gần như cùng ngẩng lên mỉm cười.

Tình thế chỗ Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ không tệ, những hòa thượng phòng ngự bên Thanh Nguyên tự lợi dụng địa thế sơn đạo, dùng đá đắp lên một công sự phòng ngự đơn giản. Cả hai đặt sáu con con rối vào cỗ liên châu nỗ sau cùng rồi tách ra hai người chuyên tâm phòng ngự cho mấy con rối. Sáu người còn lại không vội tiến công mà tập trung chống đỡ tên bắn tới hoặc pháp thuật của hòa thượng Thanh Nguyên tự. Hai bên giằng co nhau ở sơn đạo.

Cả hai nhìn thấy pháo hoa, ngoảnh nhìn vào rừng thì nhóm Đường Mật đang áp sát, đều lấy làm hoan hỉ. Hoàn Lan bảo Mộ Dung Phỉ: "Tặng lễ vật cho toán Đường Mật, thế nào?"

Mộ Dung Phỉ đáp ứng: "Được."

Bốn trong số các hòa thượng phòng thủ trên sơn đạo phụ trách thi triển pháp thuật công kích và bảo vệ chúng nhân, tám hòa thượng còn lại chia thành hai tổ chuyên bắn tên, tổ đầu bắn hết tên liền lùi xuống lắp, tổ thứ hai lập tức thay thế. Thanh Nguyên tự cũng chẩn bị đầy đủ trước khi đến, không chỉ đầy đủ tên bắn mà tám hòa thượng này đều là hảo thủ xạ tiễn, sử dụng toàn cung cứng bắn một lần được ba mũi tên. Nhóm Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ tuy ứng phó được nhưng chưa được ngơi tay phút nào giữa màn mưa tên dày đặc.

Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ vung kiếm xông lên gạt tên, dựa vào khinh công siêu phàm cùng Ma La vũ biến hóa đa đoan, nháy mắt đã gần như áp sát trước mặt các hòa thượng bắn tên. Cả hai nắm bắt đúng thời cơ tổ hòa thượng thứ nhất bắn hết tên, tổ thứ hai vừa vào vị trí, vung kiếm chặt đứt trường cung của bốn đối thủ.

Bốn hòa thượng phụ trách bảo vệ liền phản ứng, bốn cây trường kiếm xuất thủ tấn công Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ. Bốn hòa thượng này toàn là cao thủ, cộng thêm từ trên tấn công xuống, vài chiêu là bức lùi hai gã. Có điều hai gã chỉ muốn tạo cho bọn Đường Mật cơ hội tên ngừng bắn, đủ thời gian quay về trận doanh.

Mười bốn người Thục Sơn tụ tập lại, cộng thêm sáu con rối bắn liên châu nỗ, giằng co với đối phương không khó. Cứ thế một lúc, Tuệ Tâm trong tổ phòng ngự chợt kêu to: "Hỏng rồi." Đoạn quay sang nói với một thiếu niên tăng nhân: "Tuệ Hải sư huynh, có khi chúng ta trúng kế rồi, Thục Sơn sao lại chỉ tử thủ thế kia, với thân thủ hai người vừa xung kích sao họ không thử tấn công lên nhỉ? Tử thủ chẳng phải tốt hơn cho chúng ta ư? Nữ kiếm đồng vừa dẫn đội thoát khỏi Bất động kim cương trận, vì sao không nghĩ cách lên núi mà lại quay về phối hợp? Còn nữa, mấy người bắn nỏ ở phía cuối kia bố trí kỳ quái quá, họ bắn từ dưới lên, lực công kích không cao, tối đa chỉ yểm hộ được cho người khác tấn công, vì sao Thục Sơn lại phải cử người ra bảo vệ họ, tựa hồ họ mới là trung tâm tấn công?"

Hòa thượng Tuệ Hải nhíu chặt mày ra lệnh: "Toàn bộ công kích tập trung vào toán đệ tử Thục Sơn bắn liên châu nỗ."

Chúng tăng nhận lệnh, tập trung tên và pháp thuật vào sáu thiếu niên cầm liên châu nỗ. Nhóm Đường Mật nhận ra đối phương đổi mục tiêu công kích, liền cùng xông lên.

Tuệ Hải nghiến răng, cầm trường kiếm lên vung tay phóng phi kiếm. Nhát kiếm này khí thế bức nhân, tốc độ cực nhanh, chúng nhân Thục Sơn đang chống đỡ đòn tấn công của những hòa thượng khác, muốn chặn cũng không kịp. Nhát kiếm đó đột phá pháp thuật phòng ngự bố trí trên mình một con rối, đâm xuyên qua.

Kiếm phong màu bạc phất lên, một hình người bằng giấy xuất hiện.

Hình người giấy vừa hiện, Tuệ Tâm hít một hơi khí lạnh: "Còn sáu người không ở đây."

Tuệ Hải kinh hãi, biết sáu đệ tử Thục Sơn không có mặt mới là mối uy hiếp lớn nhất, cố ép mình bĩnh tĩnh lại: "Tuệ Tâm, dẫn mười người tìm sáu đệ tử Thục Sơn kia, ở đây toàn rừng gai bụi, không thể đi nhanh được, mới đây thì chúng chưa thể lên đến đỉnh núi được. Còn lại, phải tra xét cả vách đá, nơi đó dựng đứng, nếu leo lên nhanh hơn đi xuyên rừng nhiều, không thể không đề phòng."

Tuệ Tâm nhận lệnh, chọn người xong định đi thì chợt nhận ra có điểm không ổn, hỏi Tuệ Hải: "Sư huynh, để lại mười người có đủ không?"

Tuệ Hải hiểu ý Tuệ Tâm, e phe mình ít người hơn, không chống nổi thế công của Thục Sơn, nhưng giờ tình thế bức bách, thoáng nghĩ rồi bảo: "Không sao, chúng ta chiếm địa lợi, có thể lấy một địch trăm, nhất định tử thủ ở đây được. Đệ mau đi, sáu người đó có lẽ là tinh nhuệ Thục Sơn, nhất định các đệ phải đủ nhân thủ."

Đường Mật từ xa thấy Tuệ Tâm dẫn nửa nhân mã rút đi, biết đối thủ đi tìm bọn Lý Liệt, lo lắng bọn y trong thời gian ngắn như vậy có kịp leo lên vách đá chưa, vội đeo sợi dây chuông màu vàng vào tai, tiếng gió rít lên ràn rạt trong đó, thi thoảng còn vang lên tiếng kim loại va vào đá đinh đinh đương đương, biết rằng sáu người vẫn đang leo, liền nóng lòng bảo Mộ Dung Phỉ: "Hỏng rồi, tổ Lý Liệt vẫn chưa đến vị trí."

Mộ Dung Phỉ không kịp thắc mắc vì sao nó biết: "Chúng ta rút mấy người đi chặn toán hòa thượng."

"Không được, rút ít người thì không tác dụng gì, lấy mười người đi thì ở đây tính sao, chúng ta đổi kế hoạch thôi." Hoàn Lan bảo.

Mộ Dung Phỉ hiểu ngay: "Chúng ta cứ tấn công lên?"

"Đúng, các hòa thượng này dám lấy mười chọi mười bốn là quá tin vào địa thế. Mộ Dung Phỉ, với tình hình ban nãy thì năm chúng ta cũng chặn được mưa tên."

Bọn Đường Mật hiểu ngay năm người mà Hoàn Lan nói tới chính là năm người học Ma La vũ, ban nãy y và Mộ Dung Phỉ đã ngăn được mưa tên của đối phương thì năm người có thể phá được là hoàn toàn có thể. Hiện tại đối phương trừ tám tiễn thủ chỉ có hai người có thể phòng ngự, đích xác là thời cơ tấn công tốt nhất cho Thục Sơn.

Chủ ý đã định, Mộ Dung Phỉ và Hoàn Lan sắp xếp chín người còn lại yểm hộ và phòng ngự cho cả nhóm. Cả hai cùng Đường Mật, Bạch Chỉ Vi và Trương Úy nắm bắt thời cơ xông lên.

Năm người cố ý mở ra một khoảnh khắc, Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ xông lên vẫn như lúc tiếp ứng Đường Mật, đúng thời điểm tổ thứ nhất của Thanh Nguyên tự bắn hết tên, tổ thứ hai vừa lấp chỗ trống. Hai gã vẫn chặt đứt trường cung của đối thủ, bức Tuệ Hải và một hòa thượng chịu trách nhiệm phòng thủ khác phải bạt kiếm ngăn chặn.

Kiếm thuật của Tuệ Hải và hòa thượng đó đều cực cao, lại chiếm ưu thế địa hình, dù võ công như Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ cũng không chiếm được thượng phong. Ba người nhóm Đường Mật lướt tới với tốc độ không ngờ, bốn người đối phương vừa kịp cầm cung lên bố phòng, ba đứa vung kiếm chặt đứt trường cung. Chín đồng bạn chịu trách nhiệm yểm hộ thấy mưa tên bị ngăn lại, lập tức lao tới với tốc độ nhanh nhất.

Bốn người bị bọn Đường Mật chặt đứt trường cung, do không còn đồng bạn chuyên trách phòng ngự nào tiếp ứng, chỉ biết hoảng hốt tuốt bội kiếm ra cận chiến. Tuy nhiên các xạ thủ này đứng trên công sự phòng ngự, bọn Đường Mật mỗi lần tấn công đều phải dựa vào khinh công nhảy lên, cũng may bốn người này là hảo thủ xạ tiễn, tạo nghệ kiếm pháp không được như đồng bạn, bốn đấu với ba cũng chỉ ngang nhau. Bốn cung thủ bị Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ chặt đứt cung lúc trước định lui xuống thay cung mới, thấy tình hình nguy cấp nên cùng bạt kiếm áp chế bọn Đường Mật.

Nhưng cơn mưa tên, mối uy hiếp lớn nhất với Thục Sơn đã bị trừ bỏ, chín người còn lại nhanh chóng xông lên công sự phòng ngự gia nhập vòng chiến, dựa vào ưu thế nhân số cùng kiếm pháp, một chốc sau đã áp chế được tám tiễn thủ rồi hợp lực vây công hai hòa thượng bị Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ cầm chân.

Tuệ Hải thấy thoáng cái trên công sự phòng ngự đã đứng đầy đệ tử Thục Sơn liền biết đại thế đã qua, không cần phản kháng vô ích nữa, hối hận vô cùng ném kiếm đi: "Người Thục Sơn giảo trá cơ biến, chúng ta thua rồi." Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com

Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ thấy chính lộ thông lên đỉnh núi đã được thông, biết rằng đã thắng trận này liền dẫn đội tiến lên. Đường Mật lo lắng cho Lý Liệt, gọi mấy người đi theo tăng viện, nó dẫn ngươi chưa tới vách đá thì gặp một đệ tử Thuật tông cùng tổ với Lý Liệt, chính thị Trình Nhung từng cùng Mộ Dung Phỉ đến đốc thúc.

Sau lưng Trình Nhung là hai hòa thượng Thanh Nguyên tự đuổi sát, nó liền gọi những người khác đến giúp chặn lại rồi kéo Trình Nhung ra hỏi: "Trình Nhung, Lý Liệt đâu?"

"Bọn ta vừa leo lên vách đá thì thấy người Thanh Nguyên tự ở ngoài xa, Lý Liệt bảo tất cả phân tán, tự nghĩ cách rũ bỏ đối thủ, nên giờ ta cũng biết y ở đâu" Trình Nhung đáp.

Đường Mật thầm nghĩ Lý Liệt biết mình gặp nguy hiểm mà vẫn cho tất cả phân tán, thật không hiểu sống chết là gì, bèn bảo Trình Nhung: "Trình Nhung, đại đội nhân mã chúng ta đột phá từ sơn đạo, ngươi dẫn cả toán tiếp ứng tổ của mình, ta đi tìm Lý Liệt."

Đường Mật lại nhét dây chuông vào tai, nín thở lắng nghe, hình như có tiếng thở nặng nề truyền lại, ẩn ẩn ước ước vang lên ân thanh giao đấu. Nó nghĩ: Có phải Lý Liệt thụ thương rồi không, aao thụ thương mà vẫn đấu với ngươi khác? Nếu đấu với Thanh Nguyên tự, thụ thương rồi thì dừng tay chẳng hơn ư? Nó đi đi lại lại, chăm chú phân biệt xem âm thanh từ hướng nào truyền đến rõ nhất đoạn thử đi mấy bước theo hướng đó. Vài lần như vậy, nó xác định được hướng của Lý Liệt, lập tức chạy thật nhanh tới.

Càng đến gần, âm thanh vang bên tai càng thật. Nó nhận ra âm thanh giao đấu và tiếng thở còn cách một đoạn nữa thôi, nếu tiếng thở là Lý Liệt thì âm thanh giao đấu phải do người khác phát ra mới đúng. Điều này khiến nó liên tưởng rằng Lý Liệt bị tập kích thụ thương, chắc y đã dứt đứt Linh lung ti gọi Mục điện giám đến cứu viện.

Ý nghĩ này khiến nó yên tâm hơn, cùng lúc chợt nghe tiếng vang đùng đục rồi tiếng thét "A" chói tai, sau đó tất cả đều yên tĩnh, ngay cả hơi thở của Lý Liệt cũng không còn nghe được.

Đường Mật đoán rằng đã xảy ra việc gì đó, những không nghe thấy gì nên không đoán được nên đi đâu, nhất thời đứng nguyên một chỗ. Đang lúc hoang mang thì bên tai vang lên giọng Mục Hiển đứt quãng: "Liệt nhi, hóa ra… Cháu không thụ thương hả…."

"Không sai, với võ công của ông, nếu không đánh lén, trê đời còn ai giết được ông?" Giọng Lý Liệt băng lạnh cất lên, tiếp đó là mấy chữ đầy phẫn hận: "Đại bá."

Tiếng gọi "đại bá" của Lý Liệt như sét giáng xuống đầu Đường Mật, hiểu ngay vì sao y được cho phép rời khỏi Kiếm tông và xuất hiện ở Ngự Kiếm đường bất cứ lúc nào. Chỉ là tướng mạo y và Mục gia huynh đệ khác nhau, chắc giống với mẫu thân Bình Nguyên quận chúa, có khả năng y là con tư sinh, người cha chết đi chỉ đóng vai trò che mắt được mẫu thân y dựng lên.

"Sao, cháu tưởng ta giết Hoảng hả?" Giọng Mục Hiển hơi ngừng lại, thở hồng hộc, tựa hồ dồn sức để nói tiếp, một lúc sau mới cất giọng: "Nên cháu tạo ra bằng chứng giả khiến ta tưởng người Ma cung muốn giết cháu, dẫn dụ ta đến đây, giả trang bị hắn đả thương rồi nhân lúc ta đấu với hắn mà đánh lén ta? Hay, đúng là mưu kế hay, chỉ là Liệt nhi, ta chỉ không hiểu cháu dựa vào đâu mà cho rằng ta giết Hoảng?"

"Ta không hy vọng là ông, tiếc rằng ông xử lý sạch sẽ đến đâu cũng vẫn để lại chứng cớ. Vì sao ông không giết kiếm đồng tận mắt chứng kiến ông giết cha ta? Lẽ nào đấy là đồng đảng của ông?"

"Sao, nó cho ngươi biết là ta giết Hoảng? Với tính cách của ngươi sao lại dễ dàng tin nó?"

"Ông biết là ta không dễ dàng tin ai, việc này không ai cho ta biết mà ta dùng thuật Khuy hồn đọc bí mật ẩn tàng trong lòng tiểu cô nương đó. Từ bé ông đã hận cha ta, sau đó lại mê luyến yêu thuật, cuối cùng bày kế tại địa cung, dùng khắc tinh Thi vương giết cha ta. Ta đọc được hoàn chỉnh sự kiện này như vậy."

Lòng Đường Mật chợt dấy lên hàn ý, không nhớ ra mình trúng thuật Khuy hồn của Lý Liệt lúc nào. Lý Liệt nói tiếp: "Nói ra thì tiểu cô nương đó không đơn giản, tâm tư thâm trầm hơn tuổi nhiều, chả trách được ông chọn là trợ thủ. Lần đầu tiên gặp mặt, ta cố ý nhân lúc tiểu cô nương đó nhập mê vì xem ca múa mà sử dụng thuật Khuy hồn, không ngờ trong tình hình đó, tiểu cô nương vẫn kháng cự được. Thế mới khiến ta nghi ngờ, bỏ thêm công sức ở cạnh ả, hy vọng sau rốt sẽ khiến ả không phòng bị nữa, bất quá rồi cơ hội cũng đến, ta cứu ả một lần, nhân lúc ả buông lỏng tâm tư để hỏi được điều ta cần biết."

Đường Mật đã hiểu, hóa ra suy nghĩ nó tự hình thành trong đầu lại là căn cứ để Lý Liệt xác định Mục Hiển là hung thủ. Chợt Mục Hiển khẽ thở dài: "Việc ở trong lòng nhất định là thật ư? Tận mắt nhìn thấy cũng là sự thật chăng?"

Không hiểu có phải do lão thụ thương quá nặng, câu nói thốt ra cực nhẹ mà vang vào tai Đường Mật lại khiến lòng nó run lên, cơ hồ nắm bắt được gì đó, nhưng nói rõ được là gì. Nó chợt cảm thấy nhất định có vấn đề, không đơn giản như vẫn tưởng, phải lập tức tìm thấy Lý Liệt nói chuyện mới khả dĩ. Nên nó tiếp tục dựa vào âm thanh vang lên bên tai, đi tìm vị trí của y.

Lý Liệt cười lạnh: "Còn một chứng cớ nữa, là thủ dụ của ngươi sai thân tín bắt giữ tân chưởng môn sau khi tỷ võ kết thúc, cha ta biết được từ trước nên ngăn lại. Tên tiểu nhân ti bỉ vô sỉ ngươi mà cũng nhắm đến chức chưởng môn hả? Vì thế mà giết huynh đệ ruột, thật chết không hết tội."

Đường Mật vừa đi vừa toát mồ hôi với những lời Lý Liệt nói, đột nhiên minh bạch mọi thứ, hoảng sợ tăng tốc chạy đến chỗ tiếng nói.

"Bất quá, hiện tại ông chết trong tay điệt nhi cũng coi là thiên đạo báo ứng." Đường Mật nghe thấy câu này, biết Lý Liệt sắp hạ thủ, nhưng nhìn quanh chỉ thấy rừng già, không hiểu họ đang ở đâu, liền nóng lòng gào lên: "Lý Liệt dừng tay, Lý Liệt dừng tay, ta có lời muốn nói với ngươi."

Nó nghe thấy tiếng mình vọng lại trong rừng rồi tan đi, những tưởng hết hy vọng thì từ cụm rừng cách đó không xa cất lên giọng Lý Liệt: "Tại hạ ở đây."

Đường Mật chạy tới, Lý Liệt bình tĩnh đứng đó, dưới đất là Mục Hiển miệng rỉ máu nằm thoi thóp, sau lưng Lý Liệt là một con cự viên.

Nó chợt nhớ từng có người bảo hồn thú của Ma vương là cự viên cao bằng ba người thường, tuy không hiểu vì sao Ma vương chết cả trăm năm rồi mà hồn thú còn tồn tại nhưng vẫn buột miệng: "Hồn thú của Ma vương."

Lý Liệt đáp: "Không sai, không có ma vật cỡ này thì sao ta tập kích đắc thủ được. Thật ra ta phải cảm tạ ngươi, không có Vị Sương của ngươi giúp nó giấu đi yêu khí thì sao nó qua được người tai mắt sắc bén như Mục điện giám."

"Hóa ra là thế, thảo nào con linh miêu ở Ngự Kiếm đường không ưa nó, thảo nào nó không chịu tiếp cận với bảo ngọc của Chu Tĩnh, nhất định bám theo bọn ta, lại giúp bọn ta tăng tiến kiếm pháp và pháp thuật để thắng kỳ tỷ võ, tất cả vì ta có thể mang nó đến đây." Đường Mật nhìn chăm chăm con khỉ lông xanh, không, đúng hơn là cự viên, phẫn hận nói: "Chỉ trách ta bị dáng vẻ khả ái của ngươi mê hoặc, không ngờ, đúng là không ngờ."

"Bản thân ngươi không phải cũng thích dùng dáng vẻ khả ái mê hoặc người khác hả?" Lý Liệt phản bác, ngẩng nhìn sợi dây chuông màu vàng đeo trên tai Đường Mật, theo ý thức lại nhìn xuống sợi màu bạc dưới eo, chợt biến sắc giật ra, lạnh lùng nói: "Đường Mật, ta vốn vì sợi dây chuông này mà quyết định không giết ngươi. Dù ngươi là đồng mưu giết cha ta thì ta cũng bỏ qua. Sợi dây chuông này là thứ để truy tung, đúng không?" Đoạn y ném sợi dây chuông đi, vào đúng mặt Đường Mật.

Sợi dây chuông màu vàng nhỏ xíu từ mặt Đường Mật rơi xuống tay nó, nó chợt cảm giác thế giới này quả thật hoạt kê, liền mỉm cười: "Nghe ta nói này, có lẽ ngươi đúng nhưng cứ nghe ta kể một câu chuyện, ngươi nghe rồi sẽ tìm được một lời giải thích hợp lý khác."

"Nói đi."

"Cho ta biết, việc này có người lập mưu giúp ngươi, đúng không? Cự viên biết biến thân, sát thủ giả bộ đến giết ngươi, thậm chí nhiều việc khác đều do kẻ đó giúp ngươi, đúng không?"

"Đúng."

"Được rồi, nếu một người muốn giết Mục điện giám nhưng lại e dè võ công của điện giám tất sẽ lợi dụng kẻ mà điện giám không phòng bị là ngươi, có thể không? Vậy kẻ đó làm cách nào khiến ngươi tâm cam tình nguyện giết Mục điện giám? Nói đơn giản là phải khiến ngươi tin rằng điện giám giết cha ngươi. Nhưng kẻ đó biết tính ngươi đa nghi, nếu cứ thế bảo rằng Mục điện giám là hung thủ, nhất định ngươi không tin, thành thử hắn sẽ cho ngươi biết rằng lúc cha ngươi chết còn một người có mặt là ta đây. Ngươi sẽ dễ dàng tra ra chuyện này, đương nhiên hắn cũng biết với cá tính của ngươi sẽ không dễ tin vào chân tướng ta tùy tiện nói ra mà ngươi sẽ dùng thuật Khuy hồn, thậm chí có khả năng hắn đề nghị ngươi sử dụng thuật này. Sau đó, hắn tốn không ít tâm tư khiến ta hình thành một ý nghĩ hoàn chỉnh rằng Mục điện giám giết cha ngươi nên kẻ tự cho mình là thông minh như ta đã bị hắn dắt mũi đến kết luận đó. Còn ngươi sau rốt sẽ nhờ thuật Khuy hồn mà đọc được kết quả ấy." Đường Mật nói đến đây thở dài: "Lý Liệt, việc ở trong lòng nhất định là thật ư? Tận mắt nhìn thấy cũng là sự thật chăng? Ngươi thử đem lòng mình ra nghĩ đi, Mục điện giám là người vậy sao? Điện giám là người ngươi biết từ lúc còn bé, tuy có vẻ nghiêm túc nhưng thực ra ôn nhu hơn cha ngươi nhiều. Nghĩ cho chín đi."

Lý Liệt hơi biến sắc: "Chứng cớ đâu, lấy ra đi."

"Ta không có chứng cớ, một năm nay ta gặp quá nhiều việc, không hiểu việc đó là do kẻ ấy cố ý sắp xếp hay không nữa. Nhưng nếu ngươi chịu tin ta thì cứ cho ta thời gian, ta sẽ tìm ra chứng cớ." Đường Mật thấy trên mặt Lý Liệt thoáng qua nụ cười lạnh, thầm nhủ y chắc đang cho rằng nó kéo dài thời gian, vội bổ sung: "Chí ít ta cũng có một chứng cớ, là thủ dụ trên tay ngươi. Kẻ đó nói với người toàn lời giả dối, thủ dụ này để ngăn trở tân chưởng môn là không sai, thực tế, lúc đó Mục tông chủ bảy kế đoạt ngôi chưởng môn nhưng Mục tông chủ không nhắm đến vị trí chưởng môn mà muốn ngăn kẻ xấu thăng lên vị trí đó. Ngươi không tin cứ gọi người đưa thủ dụ cho ngươi lại đây, ta và hắn đối chất."

Lý Liệt cúi đầu nhìn tấm thủ dụ, không rõ thần sắc y thế nào, rồi từ từ đi về phía Đường Mật, ngẩng nhìn nó thong thả nói: "Được, ta tin ngươi một lần, ngươi lấy thủ dụ này đi, xem có thể tìm được manh mối gì không."

Đường Mật lập tức thở dài, đưa tay đón lấy tờ thủ dụ, chợt mắt nó hoa lên, chưởng ảnh mịt mù, không kịp phản ứng thì ngực đã lãnh một chưởng, cổ họng ngọt lịm phun máu ra, chân chợt nhẹ bẫng, ngã gục xuống.

Nó nhìn thấy gương mặt Lý Liệt biến thành nanh ác, cả tiếng y gầm lên chói tai: "Cha ta là anh hùng cái thế, anh hùng cái thế, ngươi đừng lừa ta, đừng mơ."

Đường Mật nằm dưới đất, cảm giác sinh mệnh rời bỏ thân thể, nhìn theo bóng Lý Liệt mờ dần, đột nhiên bật cười, không hiểu cười mình ngu xuẩn hay cười người khác điên khùng.

Hết quyển 2


/106

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status