Chu Lãng vừa vào cửa đã bị nương tử kéo lấy tay áo, vội vàng truy hỏi chuyện La Đàn. Kéo tay nương tử ngồi vào bàn bên cạnh, Chu Lãng không chút hoang mang cầm bút viết xong một phong thư, bảo Thải Mặc đi gọi Chử Bình tiến vào.
“Chử Bình, ngươi mau cưỡi ngựa về kinh, đem phong thư này giao cho trưởng công chúa, xin người mau chóng cho câu trả lời, rồi lập tức trở về, không được chậm trễ. Thuận tiện hỏi thăm đứa nhỏ của Tiểu Hoàn thế nào, tình hình trong phủ có gì khác không.” Chu Lãng bình tĩnh an bài.
Chử Bình nhận thư rời đi, Tĩnh Thục nghi hoặc ngồi trên ghế: “Chàng nói La gia vì sao lại cưới gấp như vậy? Còn nói không cần đồ cưới, chỉ cần người vui vẻ vào cửa là được, ta cảm giác có chút không thích hợp.”
Chu Lãng ngồi vào bên cạnh nàng cười nói: “Mặc kệ nó, nếu La Đàn có thể làm đến bước này, chứng minh hắn vui vẻ hao phí tâm tư vì Tiểu Nhã. Chúng ta liền chờ tin vui đi.”
“Nhưng mà, trong lòng ta không lỡ, Tiểu Nhã theo chúng ta tới đây, chúng ta sẽ chịu trách nhiệm với muội ấy. Cũng không biết La Đàn kia cùng cách gì, ta lo lắng hắn dùng chuyện gì đó gây loạn với các phu nhân La gia, một khi sự việc được vạch trần, đến lúc đó Tiểu Nhã tiến thoái lưỡng nan, ngộ lỡ phá hủy thanh danh, sau muốn tìm mối tốt càng khó khăn. Chàng gọi La Đàn tới, ta muốn hỏi hắn một chút, mới yên tâm. Được không? Phu quân, có được không.” Tiểu nương tử dùng đôi mắt tha thiết nhìn tới, lắc lắc tay áo hắn làm nũng lại khẩn cầu hắn, trong trận này Chu Lãng dù thế nào cũng không ngăn cản được.
Chu Lãng không nhịn được ý cười, bất đắc dĩ hôn môi nàng một cái: “Được, đều theo nàng.”
Tĩnh Thục cúi mắt xuống cười, dịu dàng. Nàng đã học được cách khơi thông với phu quân, chỉ cần làm nũng, liền không có gì không được.
Vào ban đêm, La Đàn đã được Tố Tiên dẫn theo tiến vào, toàn thân mặc y phục màu đen, không biết còn tưởng mới bắt được thích khách.
“Tam tẩu, nãi nãi ta không làm khó các ngươi chứ?” Hai mắt La Đàn sáng rực.
Tĩnh Thục nói: “Chẳng những không khó xử, lại cực kì sốt ruột cầu hôn, giọng điệu đã sốt ruột lại vô cùng khách khí, ta chỉ không hiểu, mới gọi ngươi tới hỏi cho rõ. Tiểu Nhã là cô nương tốt, ngươi đừng hại muội ấy.”
Chu Lãng ngồi ở bên cạnh Tĩnh Thục, nghiêng đầu nhìn bộ dáng nghiêm túc của nàng, vẫn muốn cười lại không dám cười, chỉ tại ánh mắt nàng quét tới vội vàng làm bộ như không có gì.
La Đàn cười hắc hắc: “Tẩu tử yên tâm, ta đã bảo đảm với tam ca, sao ta có thể hại nàng? Nhà của chúng ta là như vậy, phụ thân ta cả ngày chỉ biết mang binh đi đánh giặc, chuyện trong nhà ông cũng không quản. Mẫu thân ta, thích ăn chay niệm phật, cũng không quá để tâm tới chuyện khác. Cho nên nhà của chúng ta là nãi nãi định đoạt, nãi nãi ta có hai đặc điểm lớn nhất, một là đặc biệt tin tưởng thầy bà xem tướng số, hai là muốn ta sớm thành thân sinh hài tử. Vì thế, ta chỉ bị thương mấy ngày, an bài thầy xem bói cho nãi nãi nói cái gì mà hồng loan tinh động, đúng năm thiên hỉ, va phải Thường Nga tiên tử Ngọc Thố thần linh các loại, tóm lại là cần tìm một cô nương cầm tinh con thỏ, đương nhiên còn có mấy yêu cầu nữa, sau cùng tìm ra người cũng chỉ có thể là Tiểu Nhã rồi. Cho nên nãi nãi nhất định sẽ khuyên các người định hôn sự trước cuối năm, là xung hỉ cho ta, cũng cho nãi nãi người có thể sớm ôm tôn tử.”
Tĩnh Thục nghe xong trợn mắt há mồm, vì cười vợ mà có thể nghĩ ra chủ ý này,
Chu Lãng ở một bên bật cười: “La Đàn, đầu ngươi rốt cuộc chứa gì, mà chủ ý như thế cũng có thể dùng tới.”
La Đàn mặt dày cười ha ha: “Kì thật, ta có thể trực tiếp
“Chử Bình, ngươi mau cưỡi ngựa về kinh, đem phong thư này giao cho trưởng công chúa, xin người mau chóng cho câu trả lời, rồi lập tức trở về, không được chậm trễ. Thuận tiện hỏi thăm đứa nhỏ của Tiểu Hoàn thế nào, tình hình trong phủ có gì khác không.” Chu Lãng bình tĩnh an bài.
Chử Bình nhận thư rời đi, Tĩnh Thục nghi hoặc ngồi trên ghế: “Chàng nói La gia vì sao lại cưới gấp như vậy? Còn nói không cần đồ cưới, chỉ cần người vui vẻ vào cửa là được, ta cảm giác có chút không thích hợp.”
Chu Lãng ngồi vào bên cạnh nàng cười nói: “Mặc kệ nó, nếu La Đàn có thể làm đến bước này, chứng minh hắn vui vẻ hao phí tâm tư vì Tiểu Nhã. Chúng ta liền chờ tin vui đi.”
“Nhưng mà, trong lòng ta không lỡ, Tiểu Nhã theo chúng ta tới đây, chúng ta sẽ chịu trách nhiệm với muội ấy. Cũng không biết La Đàn kia cùng cách gì, ta lo lắng hắn dùng chuyện gì đó gây loạn với các phu nhân La gia, một khi sự việc được vạch trần, đến lúc đó Tiểu Nhã tiến thoái lưỡng nan, ngộ lỡ phá hủy thanh danh, sau muốn tìm mối tốt càng khó khăn. Chàng gọi La Đàn tới, ta muốn hỏi hắn một chút, mới yên tâm. Được không? Phu quân, có được không.” Tiểu nương tử dùng đôi mắt tha thiết nhìn tới, lắc lắc tay áo hắn làm nũng lại khẩn cầu hắn, trong trận này Chu Lãng dù thế nào cũng không ngăn cản được.
Chu Lãng không nhịn được ý cười, bất đắc dĩ hôn môi nàng một cái: “Được, đều theo nàng.”
Tĩnh Thục cúi mắt xuống cười, dịu dàng. Nàng đã học được cách khơi thông với phu quân, chỉ cần làm nũng, liền không có gì không được.
Vào ban đêm, La Đàn đã được Tố Tiên dẫn theo tiến vào, toàn thân mặc y phục màu đen, không biết còn tưởng mới bắt được thích khách.
“Tam tẩu, nãi nãi ta không làm khó các ngươi chứ?” Hai mắt La Đàn sáng rực.
Tĩnh Thục nói: “Chẳng những không khó xử, lại cực kì sốt ruột cầu hôn, giọng điệu đã sốt ruột lại vô cùng khách khí, ta chỉ không hiểu, mới gọi ngươi tới hỏi cho rõ. Tiểu Nhã là cô nương tốt, ngươi đừng hại muội ấy.”
Chu Lãng ngồi ở bên cạnh Tĩnh Thục, nghiêng đầu nhìn bộ dáng nghiêm túc của nàng, vẫn muốn cười lại không dám cười, chỉ tại ánh mắt nàng quét tới vội vàng làm bộ như không có gì.
La Đàn cười hắc hắc: “Tẩu tử yên tâm, ta đã bảo đảm với tam ca, sao ta có thể hại nàng? Nhà của chúng ta là như vậy, phụ thân ta cả ngày chỉ biết mang binh đi đánh giặc, chuyện trong nhà ông cũng không quản. Mẫu thân ta, thích ăn chay niệm phật, cũng không quá để tâm tới chuyện khác. Cho nên nhà của chúng ta là nãi nãi định đoạt, nãi nãi ta có hai đặc điểm lớn nhất, một là đặc biệt tin tưởng thầy bà xem tướng số, hai là muốn ta sớm thành thân sinh hài tử. Vì thế, ta chỉ bị thương mấy ngày, an bài thầy xem bói cho nãi nãi nói cái gì mà hồng loan tinh động, đúng năm thiên hỉ, va phải Thường Nga tiên tử Ngọc Thố thần linh các loại, tóm lại là cần tìm một cô nương cầm tinh con thỏ, đương nhiên còn có mấy yêu cầu nữa, sau cùng tìm ra người cũng chỉ có thể là Tiểu Nhã rồi. Cho nên nãi nãi nhất định sẽ khuyên các người định hôn sự trước cuối năm, là xung hỉ cho ta, cũng cho nãi nãi người có thể sớm ôm tôn tử.”
Tĩnh Thục nghe xong trợn mắt há mồm, vì cười vợ mà có thể nghĩ ra chủ ý này,
Chu Lãng ở một bên bật cười: “La Đàn, đầu ngươi rốt cuộc chứa gì, mà chủ ý như thế cũng có thể dùng tới.”
La Đàn mặt dày cười ha ha: “Kì thật, ta có thể trực tiếp
/106
|