Mặc dù không có mặt trời, thời tiết cũng được coi là tốt, ít nhất cũng không có tuyết rơi.
Sau một phen giày vò, Ninh Nhi cảm thấy thật mệt mỏi mà lồng ngực Thiệu Chẩn thì lại ấm áp bền chắc, mặc dù ngồi trên ngựa lắc lư, nàng vẫn nhịn không được ngủ mất.
Xóc nảy một cái, Ninh Nhi giật mình tỉnh lại mờ mịt nhìn xung quanh , không biết họ đã đi tới đâu rồi.
"Không sao, ngủ đi." Bên tai truyền tới giọng nói ấm áp của Thiệu Chẩn.
Ninh Nhi quay đầu lại, mặt Thiệu Chẩn gần trong gang tấc, hai mắt chàng sáng lấp lánh, nàng có thể nhìn thấy bóng mình ở trong đó.
Ninh Nhi thẹn thùng, lắc đầu: "Hết mệt rồi." Lời này là nói dối, nhưng Ninh Nhi biết, Thiệu Chẩn còn mệt mỏi hơn nàng nhiều, vừa đánh Thổ Phồn vừa tìm cứu nàng, còn đi một đoạn đường thật xa, cho đến bây giờ cũng chưa từng nghỉ ngơi chút nào.
Thiệu Chẩn nhìn ra tâm tư nàng, bất đắc dĩ cười cười, nhẹ nhàng nói: "Ta trong lúc làm việc chạy ở bên ngoài một ngày một đêm không nghỉ cũng là thường, nàng không cần lo cho ta."
Ninh Nhi lại lắc đầu, không nói nữa, cầm lấy cánh tay chàng đang vòng quanh người mình, tựa đầu vào cổ chàng.
Thiệu Chẩn cảm thấy trong lòng mềm mại, cánh tay ôm càng chặt hơn, dùng cằm mình nhẹ nhàng cọ xát cái trán của nàng.
Nhìn về phía trước, tuyết trắng mịt mờ, giữa trời đất mênh mông chỉ có hai bọn họ gắn bó kề cận bên nhau, không có ai quấy rầy, tất cả phiền não, rối rắm, sầu lo lúc này đều bị quẳng ra sau đầu. Kể từ bọn họ chia ly rồi gặp lại nhau, trong lòng mỗi người đều khổ sở trông mong, không phải là thời khắc này sao? Chưa từng dám nghĩ thì nó lại tới, mà tới trong tình cảnh này thực khiến người ta không biết nên cười hay nên khóc.
Con ngựa bị Thiệu Chẩn gọi là "Hắc Đại lang" có thân mình cường tráng, mặc dù bôn ba hồi lâu cũng không nổi tính xấu. Nó mang hai người một đường đi thẳng về phía trước, không nhanh không chậm, lưu lại trên mặt tuyết một hàng dấu chân thật sâu.
Bất chợt, Ninh Nhi nghe được Thiệu Chẩn nói: "Đến rồi."
Nàng mở to hai mắt nhìn về phía trước, thấy dưới gò núi có một vùng rộng rãi bằng phẳng, nhìn kỹ hơn thì ra đó là một con sông, dưới thời tiết rét lạnh đã đóng thành băng.
Khi ấm trời thì nơi này hẳn là một vùng cây cỏ tốt tươi, nhưng hiện giờ, nơi này hoàn toàn hoang tàn, trừ một mảnh rừng thưa gồm cây táo và hồ dương tàn lụi còn lại chẳng có gì cả.
Ninh Nhi nghi ngờ nhìn Thiệu Chẩn, lại thấy hắn cười cười, nháy mắt với nàng: "Tiểu nương tử, muốn ăn cá không?"
Thiệu Chẩn buộc Hắc Đại lang vào một thân cây, Hắc Đại lang quen thuộc tự mình đào tuyết tìm cỏ khô nhai.
Ninh Nhi đứng ở một bên nhìn Thiệu Chẩn cúi đầu trên mặt đất chọn chọn lựa lựa tìm ra một tảng đá, tựa hồ không hài lòng, chàng nhìn một chút, vứt bỏ, lại tiếp tục tìm kiếm.
"Chẩn lang, chàng định đập băng à?" Ninh Nhi hỏi.
"Ừ." Thiệu Chẩn nói.
"Đập ra băng thì có cá sao?"
"Đó là đương nhiên."
"Nhưng làm sao chàng bắt được? Dùng tay sao. . . . . ." Ninh Nhi chần chờ nói, nghĩ thầm, sẽ rất lạnh a.
"Hả?" Thiệu Chẩn ngẩng đầu nhìn nàng một chút rồi bất chợt cười thần bí, "Nàng chưa từng nghe chuyện bắt cá trong băng sao?"
"Bắt cá trong băng?"
"Ngày trước, có một người đọc sách, mẹ của hắn muốn ăn cá nên bảo hắn ra sông câu cá . Đúng lúc trời rét đậm, cả dòng sông đều đóng băng, người đọc sách cảm thấy khó xử, nhưng cũng không muốn làm mẫu thân thất vọng. Hắn bôn ba vài dặm đến bờ sông, đập băng trên mặt sông ra, lại phát hiện mình quên mang cần câu, làm thế nào bây giờ, hắn sốt ruột muốn chết. Ông trời thấy hắn mặc dù hay quên nhưng lại là người có lòng thành, thương xót hắn mới biến hắn thành một con sói xám lớn, để hắn dùng cái đuôi câu cá."
Ninh Nhi há miệng, kinh ngạc không thôi.
"Ông trời thật là tốt bụng vậy sao? Biến hắn thành con sói xám lớn. . . . . ." Nàng lẩm bẩm nói.
Lời vừa ra miệng, ý tưởng lóe lên. Mẫu thân bị bệnh. . . . . . Ăn cá. . . . . . Sông băng. . . . . . Nàng bừng tỉnh hiểu ra, "Chàng kể. . . . . . là chuyện Vương Tường nằm trên băng?"
Thiệu Chẩn giảo hoạt nhướng mày: "Rất thông minh."
Ninh Nhi dở khóc dở cười, thiếu chút nữa lại bị hắn lừa.
"Chẩn lang thật xấu tính!" Nàng dẩu môi, "Lần trước chàng nói Ban Chiêu cùng người bỏ trốn, đứng núi này trông núi nọ, đi Hung Nô hòa thân, đều là gạt người!"
Thiệu Chẩn cười: "Dạ dạ! Ta là tên lường gạt, lừa Ninh Nhi tiểu nương tử!"
Ninh Nhi mặt đỏ hồng, nhìn chàng cười đến hai mắt cong cong liền mê mẩn, những trách cứ trong đầu cũng chạy mất bóng dáng.
Lúc này, Thiệu Chẩn rốt cuộc tìm được một khối đá ưng ý, đứng dậy, hả hê nói: "Ninh Nhi tiểu nương tử nhìn cho kỹ, sói xám lớn đánh cá cho nàng ăn."
Ninh Nhi tò mò cùng Thiệu Chẩn đi đến bờ sông, chàng nhìn xung quanh, chọn một chỗ trên mặt băng, giơ tảng đá lên, dùng sức đập xuống.
"Đông" một tiếng, mặt băng nứt ra, Thiệu Chẩn lại nhặt tảng đá lên đập tiếp, vài lần, rốt cuộc đập ra một hố lớn.
Sau đó, cái đuôi. . . . . . Ninh Nhi không tự chủ nghĩ tiếp, lại thấy Thiệu Chẩn chạy về phía con ngựa cởi xuống một cái túi, rồi tìm một đoạn cây buộc vào phía miệng túi, làm thành một cái vợt.
Ninh Nhi hiểu ra, thì ra con sói xám lớn Thiệu Chẩn chính là dùng "Cái đuôi" này.
"Ninh Nhi, " Thiệu Chẩn tỏ vẻ thần bí, hướng nàng ngoắc ngoắc tay, "Đến đây xem."
"Hả?" Ninh Nhi tiến tới liền mở to hai mắt. Trong hố băng có rất nhiều cá, liên tiếp nổi lên mặt nước vô cùng hăng hái.
"Sao lại như thế?" Ninh Nhi cười không hiểu hỏi.
"Ta cũng không biết." Thiệu Chẩn mỉm cười, "Cho nên ta mới nói Vương Tường thật là đần, cá rất dễ bắt a, hắn lại nhất định dùng phương pháp ngu nhất." Nói xong, chàng đưa vợt vào hố băng vớt lên, bên trong đã có ba con cá lớn. Thiệu Chẩn ném chúng lên trên bờ, tiếp tục vớt đầy một túi.
Hai người ăn không hết nhiều, vớt vài lần, Thiệu Chẩn liền mang cá rửa sạch, tìm củi khô, dùng đá lửa nhóm lửa nướng cá.
Lửa cháy, Ninh Nhi cùng Thiệu Chẩn tựa sát vào nhau ngồi bên cạnh, cảm thấy trên người ấm lên rất nhiều.
Ninh Nhi đã rất đói, ngửi thấy mùi cá nướng, hơi mím môi.
Thiệu Chẩn gỡ xuống một con, đưa cho Ninh Nhi: "Chín rồi, ăn đi."
Ninh Nhi vội vàng lắc đầu: "Chẩn lang, chàng ăn trước đi."
Thiệu Chẩn nhìn nàng, thu tay lại: "Vậy ta ăn a."
Ninh Nhi gật đầu.
Thiệu Chẩn há to mồm, đưa cá đến gần miệng, nhìn thấy Ninh Nhi mắt không chớp nhìn chằm chằm, nàng chạm phải ánh mắt Thiệu Chẩn, vội vàng dời mắt đi chỗ khác.
Thiệu Chẩn bất đắc dĩ cười cười, đặt cá xuống.
"Chàng sao không ăn đi?" Ninh Nhi ngạc nhiên.
"Ăn một mình không ngon, đợi một chút chúng ta cùng ăn." Thiệu Chẩn nháy mắt, đưa tay lật mấy cành cây xuyên qua con cá. Không bao lâu, một con khác cũng chín, Thiệu Chẩn đưa cho Ninh Nhi, hai người nhìn nhau cười, tự mình ăn.
"Ăn ngon thật." Sau khi no bụng, Ninh Nhi tán dương.
Thiệu Chẩn mỉm cười: "Một chiêu này ta đã sớm biết, đáng tiếc khi đó tiền tài nhiều, cũng không thiếu ăn, nếu không ta có thể để cho nàng rải xương cá từ Kiếm Nam đến Trường An."
Ninh Nhi không nhịn được buồn cười: "Vậy cũng không thể chỉ ăn toàn cá nha!"
"Còn có thứ khác a, " Thiệu Chẩn liệt kê, "Gà rừng, dê rừng, hươu. . . . . ." Đang nói, sắc mặt chàng biến đổi, "Ninh Nhi, mau chạy về phía rừng cây kia đi, có người đến!"
Ninh Nhi cả kinh, vội vàng đứng lên.
Thiệu Chẩn cầm đao lên, kéo tay nàng chạy đi.
"Còn đống lửa. . . . . ."
"Không cần vội." Thiệu Chẩn nhanh chóng mang nàng đến một chỗ khuất.
Đó là hai tên lính Thổ Phồn, cưỡi ngựa tới từ đồi bên kia sang, chúng phát hiện ra ánh lửa nên chạy tới. Nhưng khi chúng đến gần đống lửa, lại thấy bốn phía vắng lặng, bên cạnh đống lửa còn mấy con cá hình như đã nướng chín.
Hai tên lính Thổ Phồn cảnh giác xuống ngựa, nắm chặt đao trên tay.
Gần đây chỉ có một nơi có thể giấu người, chính là rừng cây cách đó không xa, nơi đó còn có một sườn đất nho nhỏ.
Hai tên lính Thổ Phồn trao đổi ánh mắt, chạy về phía đó.
Trên mặt tuyết, dấu chân hỗn loạn không biết là người hay ngựa, bọn chúng càng thêm chắc chắn, tăng nhanh bước chân chạy theo dấu chân kia. . . . . . Đột nhiên, một tên thét lên một tiếng, ngồi thụp xuống. Trên chân hắn, một cái bẫy thú mắc vào đâm xuyên qua giày.
Tên kia kinh hãi, đang muốn đến gần, đột nhiên, một bóng người nhảy ra, bổ nhào vào hắn. Hắn chỉ kịp ngăn trở đao thứ nhất rồi bị một đao xuyên tim.
Tên bị mắc bẫy thú thấy thế hoảng sợ bò lui về sau, dùng một thứ tiếng Hán không lưu loát kêu gào: "Tha cho. . . . . . Tha mạng! Đừng giết ta!"
Thiệu Chẩn lạnh lùng nhìn hắn, chỉ lưỡi đao còn dính máu vào hắn: "Trả lời ta mấy câu."
Người nọ vội vàng gật đầu.
"Các ngươi có bao nhiêu người?"
"Hai. . . . . . Hai vạn!"
Nghe vậy, Thiệu Chẩn cùng Ninh Nhi đang trốn phía sau sườn đất cùng âm thầm kinh hãi.
Thiệu Chẩn mặt không đổi sắc: "Thủ lĩnh là ai?"
"Lộc Lâm Tán!"
"Quân Đường hiện giờ ở đâu?"
"Ở trên núi phía đông!"
"Bao nhiêu người?"
"Năm sáu trăm!"
Thiệu Chẩn nhìn hắn, không nói gì.
"Ta không nói láo. . . . . ." Người nọ cầu khẩn nói, "Thủ lĩnh ra lệnh cho ta tìm kiếm Đường quân chạy trốn, ta là phụng mệnh. . . . . ."
Lúc này, Ninh Nhi núp ở sườn đất phía sau nhìn chằm chằm hai người, bất chợt thấy tên kia lén lút lấy thứ gì từ trong áo khoác, vội kêu lên: "Coi chừng!"
Một đạo ánh sáng đánh tới, Thiệu Chẩn vội ngã người né tránh. Tên kia thấy đánh lén thất bại liền muốn chạy trốn, Thiệu Chẩn ném đao ra, cổ của hắn bị đao xuyên qua, lập tức ngã xuống.
"Chẩn lang!" Ninh Nhi kinh hoàng chạy đến, sắc mặt trắng bệch đỡ Thiệu Chẩn dậy.
"Không sao!" Thiệu Chẩn vội nói, linh hoạt đứng dậy.
Ninh Nhi thấy chàng không sao, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Thiệu Chẩn đi tới thi thể kia, lật lên, thấy có một cái nỏ nhỏ lớn cỡ bàn tay, không được tính là tinh diệu nhưng cũng xuất sắc, lại rất mạnh mẽ, nếu bị bắn trúng không chết cũng trọng thương.
"Còn có cả ám khí." Thiệu Chẩn lúc này mới cảm thấy sợ, nói xong, chợt nghĩ đến cái gì nhìn về phía Ninh Nhi. Chàng tìm kiếm chung quanh, liếc thấy trên một thân cây bên cạnh bên cạnh có một cây đinh sắt nho nhỏ liền rút ra, đặt vào nỏ vừa đúng.
Thiệu Chẩn cười cười, đưa cho Ninh Nhi.
"Cất đi." Chàng nói, "Mang bên mình, gặp kẻ xấu, liền bắn hắn."
Ninh Nhi tò mò nhận lấy, lại cảm thấy hung khí này rất dễ đả thương người, không dám đụng vào.
Thiệu Chẩn làm mẫu cách dùng cho nàng, nói: "Cũng là vật hộ thân tốt, nàng mang theo đi."
Ninh Nhi gật đầu nhận lấy.
"Chẩn lang." Nàng nhớ tới lời tên kia mới vừa nói, lo lắng nói, "Hắn nói người Thổ Phồn có tới hai vạn. . . . . ."
Thiệu Chẩn gật đầu, vẻ mặt trầm xuống: "Chúng ta phải nhanh lên, bọn họ không chờ được bao lâu."
Hai người đều biết tình thế nghiêm trọng liền không trì hoãn nữa. Thiệu Chẩn lục soát hai cỗ thi thể, phát hiện tên chết sau kia, bên ngoài mặc áo lông không bị dính máu, lập tức lột ra , mặc vào. Binh khí cũng có thể dùng , Thiệu Chẩn lấy hai cây đao, một cây cho Ninh Nhi, một cây giữ làm đồ dự bị.
Hai con ngựa vẫn còn đứng tại chỗ, Thiệu Chẩn chọn con cường tráng hơn để cưỡi, Hắc Đại lang tốt tính để cho Ninh Nhi cưỡi.
Toàn bộ cá nướng cũng được thu lại làm lương khô, hai người lên ngựa chạy dọc theo con sông băng, tiếp tục đi về phía Tây Bắc.
Ông trời coi như chiều lòng người, dọc theo đường đi, trừ thời tiết âm u thỉnh thoảng có cơn gió lạnh, cũng không có tuyết rơi.
Ninh Nhi không quen cưỡi ngựa, lại phải đi đường dài. Mặc dù Thiệu Chẩn cố ý chạy chậm đợi nàng nhưng Ninh Nhi vẫn khó có thể theo kịp.
Thiệu Chẩn suy nghĩ một chút, quyết định vẫn là hai người cùng cưỡi ngựa thì hơn, hai con ngựa thay phiên nhau chở sẽ không làm chậm trễ hành trình.
Ninh Nhi dựa vào ngực Thiệu Chẩn, tâm tình phức tạp.
"Chẩn lang," nàng áy náy nhỏ giọng nói, "Ta làm liên lụy chàng?"
"Phải như thế này mới đúng." Thiệu Chẩn cười cười, hơi thở mang theo khí nóng thổi vào tai nàng.
Ninh Nhi đỏ mặt, trên môi nụ cười cũng hiện thật sâu, cầm chặt lấy cánh tay vòng qua ngang hông mình.
Trời dần dần tối, bọn họ đi suốt cả một ngày, trước mắt chỉ có cánh đồng tuyết, không thấy bóng dáng con người. Mặt trời khuất sau những tầng mây, thời tiết như vậy sẽ rất mau tối.
Ninh Nhi cảm thấy không ổn, Thiệu Chẩn nói chỗ này có người Hồ ở, lại không biết họ ở chỗ nào.
Đột nhiên, một hồi tiếng động ùng ùng truyền đến.
Hai người hướng âm thanh tới phương hướng nhìn lại, chỉ thấy bụi tuyết bay lên, một đội nhân mã từ trong rừng cây tùng chạy như bay tới.
Thiệu Chẩn nhìn sang, ghìm chặt cương ngựa, vẻ mặt ngưng tụ lại.
Ninh Nhi hưng phấn nói: "Chẩn lang, là người Hồ sao?"
"Khó nói." Thiệu Chẩn nói thật nhỏ, "Ninh Nhi, nàng sang cưỡi Hắc Đại lang đi."
Ninh Nhi giật mình, vội nghe theo lời chàng, xuống ngựa, cưỡi lên Hắc Đại lang.
Không bao lâu, những người đó tới gần, Ninh Nhi mới biết Thiệu Chẩn vì sao nói như vậy. Những người này mũi cao mắt sâu, đúng là người Hồ, nhưng trên tay bọn họ cầm đao sáng loáng, nhìn chằm chằm vào Thiệu Chẩn, vẻ mặt không tốt.
"@#¥%" một người đi đầu hướng Thiệu Chẩn có vẻ đang kêu gọi đầu hàng.
Ninh Nhi cảm thấy không đúng lắm, căng thẳng không dứt, bất chợt có người thốt lên: "Ồ! Đây không phải là Thạch Chân sao?"
Hết chương 60
Sau một phen giày vò, Ninh Nhi cảm thấy thật mệt mỏi mà lồng ngực Thiệu Chẩn thì lại ấm áp bền chắc, mặc dù ngồi trên ngựa lắc lư, nàng vẫn nhịn không được ngủ mất.
Xóc nảy một cái, Ninh Nhi giật mình tỉnh lại mờ mịt nhìn xung quanh , không biết họ đã đi tới đâu rồi.
"Không sao, ngủ đi." Bên tai truyền tới giọng nói ấm áp của Thiệu Chẩn.
Ninh Nhi quay đầu lại, mặt Thiệu Chẩn gần trong gang tấc, hai mắt chàng sáng lấp lánh, nàng có thể nhìn thấy bóng mình ở trong đó.
Ninh Nhi thẹn thùng, lắc đầu: "Hết mệt rồi." Lời này là nói dối, nhưng Ninh Nhi biết, Thiệu Chẩn còn mệt mỏi hơn nàng nhiều, vừa đánh Thổ Phồn vừa tìm cứu nàng, còn đi một đoạn đường thật xa, cho đến bây giờ cũng chưa từng nghỉ ngơi chút nào.
Thiệu Chẩn nhìn ra tâm tư nàng, bất đắc dĩ cười cười, nhẹ nhàng nói: "Ta trong lúc làm việc chạy ở bên ngoài một ngày một đêm không nghỉ cũng là thường, nàng không cần lo cho ta."
Ninh Nhi lại lắc đầu, không nói nữa, cầm lấy cánh tay chàng đang vòng quanh người mình, tựa đầu vào cổ chàng.
Thiệu Chẩn cảm thấy trong lòng mềm mại, cánh tay ôm càng chặt hơn, dùng cằm mình nhẹ nhàng cọ xát cái trán của nàng.
Nhìn về phía trước, tuyết trắng mịt mờ, giữa trời đất mênh mông chỉ có hai bọn họ gắn bó kề cận bên nhau, không có ai quấy rầy, tất cả phiền não, rối rắm, sầu lo lúc này đều bị quẳng ra sau đầu. Kể từ bọn họ chia ly rồi gặp lại nhau, trong lòng mỗi người đều khổ sở trông mong, không phải là thời khắc này sao? Chưa từng dám nghĩ thì nó lại tới, mà tới trong tình cảnh này thực khiến người ta không biết nên cười hay nên khóc.
Con ngựa bị Thiệu Chẩn gọi là "Hắc Đại lang" có thân mình cường tráng, mặc dù bôn ba hồi lâu cũng không nổi tính xấu. Nó mang hai người một đường đi thẳng về phía trước, không nhanh không chậm, lưu lại trên mặt tuyết một hàng dấu chân thật sâu.
Bất chợt, Ninh Nhi nghe được Thiệu Chẩn nói: "Đến rồi."
Nàng mở to hai mắt nhìn về phía trước, thấy dưới gò núi có một vùng rộng rãi bằng phẳng, nhìn kỹ hơn thì ra đó là một con sông, dưới thời tiết rét lạnh đã đóng thành băng.
Khi ấm trời thì nơi này hẳn là một vùng cây cỏ tốt tươi, nhưng hiện giờ, nơi này hoàn toàn hoang tàn, trừ một mảnh rừng thưa gồm cây táo và hồ dương tàn lụi còn lại chẳng có gì cả.
Ninh Nhi nghi ngờ nhìn Thiệu Chẩn, lại thấy hắn cười cười, nháy mắt với nàng: "Tiểu nương tử, muốn ăn cá không?"
Thiệu Chẩn buộc Hắc Đại lang vào một thân cây, Hắc Đại lang quen thuộc tự mình đào tuyết tìm cỏ khô nhai.
Ninh Nhi đứng ở một bên nhìn Thiệu Chẩn cúi đầu trên mặt đất chọn chọn lựa lựa tìm ra một tảng đá, tựa hồ không hài lòng, chàng nhìn một chút, vứt bỏ, lại tiếp tục tìm kiếm.
"Chẩn lang, chàng định đập băng à?" Ninh Nhi hỏi.
"Ừ." Thiệu Chẩn nói.
"Đập ra băng thì có cá sao?"
"Đó là đương nhiên."
"Nhưng làm sao chàng bắt được? Dùng tay sao. . . . . ." Ninh Nhi chần chờ nói, nghĩ thầm, sẽ rất lạnh a.
"Hả?" Thiệu Chẩn ngẩng đầu nhìn nàng một chút rồi bất chợt cười thần bí, "Nàng chưa từng nghe chuyện bắt cá trong băng sao?"
"Bắt cá trong băng?"
"Ngày trước, có một người đọc sách, mẹ của hắn muốn ăn cá nên bảo hắn ra sông câu cá . Đúng lúc trời rét đậm, cả dòng sông đều đóng băng, người đọc sách cảm thấy khó xử, nhưng cũng không muốn làm mẫu thân thất vọng. Hắn bôn ba vài dặm đến bờ sông, đập băng trên mặt sông ra, lại phát hiện mình quên mang cần câu, làm thế nào bây giờ, hắn sốt ruột muốn chết. Ông trời thấy hắn mặc dù hay quên nhưng lại là người có lòng thành, thương xót hắn mới biến hắn thành một con sói xám lớn, để hắn dùng cái đuôi câu cá."
Ninh Nhi há miệng, kinh ngạc không thôi.
"Ông trời thật là tốt bụng vậy sao? Biến hắn thành con sói xám lớn. . . . . ." Nàng lẩm bẩm nói.
Lời vừa ra miệng, ý tưởng lóe lên. Mẫu thân bị bệnh. . . . . . Ăn cá. . . . . . Sông băng. . . . . . Nàng bừng tỉnh hiểu ra, "Chàng kể. . . . . . là chuyện Vương Tường nằm trên băng?"
Thiệu Chẩn giảo hoạt nhướng mày: "Rất thông minh."
Ninh Nhi dở khóc dở cười, thiếu chút nữa lại bị hắn lừa.
"Chẩn lang thật xấu tính!" Nàng dẩu môi, "Lần trước chàng nói Ban Chiêu cùng người bỏ trốn, đứng núi này trông núi nọ, đi Hung Nô hòa thân, đều là gạt người!"
Thiệu Chẩn cười: "Dạ dạ! Ta là tên lường gạt, lừa Ninh Nhi tiểu nương tử!"
Ninh Nhi mặt đỏ hồng, nhìn chàng cười đến hai mắt cong cong liền mê mẩn, những trách cứ trong đầu cũng chạy mất bóng dáng.
Lúc này, Thiệu Chẩn rốt cuộc tìm được một khối đá ưng ý, đứng dậy, hả hê nói: "Ninh Nhi tiểu nương tử nhìn cho kỹ, sói xám lớn đánh cá cho nàng ăn."
Ninh Nhi tò mò cùng Thiệu Chẩn đi đến bờ sông, chàng nhìn xung quanh, chọn một chỗ trên mặt băng, giơ tảng đá lên, dùng sức đập xuống.
"Đông" một tiếng, mặt băng nứt ra, Thiệu Chẩn lại nhặt tảng đá lên đập tiếp, vài lần, rốt cuộc đập ra một hố lớn.
Sau đó, cái đuôi. . . . . . Ninh Nhi không tự chủ nghĩ tiếp, lại thấy Thiệu Chẩn chạy về phía con ngựa cởi xuống một cái túi, rồi tìm một đoạn cây buộc vào phía miệng túi, làm thành một cái vợt.
Ninh Nhi hiểu ra, thì ra con sói xám lớn Thiệu Chẩn chính là dùng "Cái đuôi" này.
"Ninh Nhi, " Thiệu Chẩn tỏ vẻ thần bí, hướng nàng ngoắc ngoắc tay, "Đến đây xem."
"Hả?" Ninh Nhi tiến tới liền mở to hai mắt. Trong hố băng có rất nhiều cá, liên tiếp nổi lên mặt nước vô cùng hăng hái.
"Sao lại như thế?" Ninh Nhi cười không hiểu hỏi.
"Ta cũng không biết." Thiệu Chẩn mỉm cười, "Cho nên ta mới nói Vương Tường thật là đần, cá rất dễ bắt a, hắn lại nhất định dùng phương pháp ngu nhất." Nói xong, chàng đưa vợt vào hố băng vớt lên, bên trong đã có ba con cá lớn. Thiệu Chẩn ném chúng lên trên bờ, tiếp tục vớt đầy một túi.
Hai người ăn không hết nhiều, vớt vài lần, Thiệu Chẩn liền mang cá rửa sạch, tìm củi khô, dùng đá lửa nhóm lửa nướng cá.
Lửa cháy, Ninh Nhi cùng Thiệu Chẩn tựa sát vào nhau ngồi bên cạnh, cảm thấy trên người ấm lên rất nhiều.
Ninh Nhi đã rất đói, ngửi thấy mùi cá nướng, hơi mím môi.
Thiệu Chẩn gỡ xuống một con, đưa cho Ninh Nhi: "Chín rồi, ăn đi."
Ninh Nhi vội vàng lắc đầu: "Chẩn lang, chàng ăn trước đi."
Thiệu Chẩn nhìn nàng, thu tay lại: "Vậy ta ăn a."
Ninh Nhi gật đầu.
Thiệu Chẩn há to mồm, đưa cá đến gần miệng, nhìn thấy Ninh Nhi mắt không chớp nhìn chằm chằm, nàng chạm phải ánh mắt Thiệu Chẩn, vội vàng dời mắt đi chỗ khác.
Thiệu Chẩn bất đắc dĩ cười cười, đặt cá xuống.
"Chàng sao không ăn đi?" Ninh Nhi ngạc nhiên.
"Ăn một mình không ngon, đợi một chút chúng ta cùng ăn." Thiệu Chẩn nháy mắt, đưa tay lật mấy cành cây xuyên qua con cá. Không bao lâu, một con khác cũng chín, Thiệu Chẩn đưa cho Ninh Nhi, hai người nhìn nhau cười, tự mình ăn.
"Ăn ngon thật." Sau khi no bụng, Ninh Nhi tán dương.
Thiệu Chẩn mỉm cười: "Một chiêu này ta đã sớm biết, đáng tiếc khi đó tiền tài nhiều, cũng không thiếu ăn, nếu không ta có thể để cho nàng rải xương cá từ Kiếm Nam đến Trường An."
Ninh Nhi không nhịn được buồn cười: "Vậy cũng không thể chỉ ăn toàn cá nha!"
"Còn có thứ khác a, " Thiệu Chẩn liệt kê, "Gà rừng, dê rừng, hươu. . . . . ." Đang nói, sắc mặt chàng biến đổi, "Ninh Nhi, mau chạy về phía rừng cây kia đi, có người đến!"
Ninh Nhi cả kinh, vội vàng đứng lên.
Thiệu Chẩn cầm đao lên, kéo tay nàng chạy đi.
"Còn đống lửa. . . . . ."
"Không cần vội." Thiệu Chẩn nhanh chóng mang nàng đến một chỗ khuất.
Đó là hai tên lính Thổ Phồn, cưỡi ngựa tới từ đồi bên kia sang, chúng phát hiện ra ánh lửa nên chạy tới. Nhưng khi chúng đến gần đống lửa, lại thấy bốn phía vắng lặng, bên cạnh đống lửa còn mấy con cá hình như đã nướng chín.
Hai tên lính Thổ Phồn cảnh giác xuống ngựa, nắm chặt đao trên tay.
Gần đây chỉ có một nơi có thể giấu người, chính là rừng cây cách đó không xa, nơi đó còn có một sườn đất nho nhỏ.
Hai tên lính Thổ Phồn trao đổi ánh mắt, chạy về phía đó.
Trên mặt tuyết, dấu chân hỗn loạn không biết là người hay ngựa, bọn chúng càng thêm chắc chắn, tăng nhanh bước chân chạy theo dấu chân kia. . . . . . Đột nhiên, một tên thét lên một tiếng, ngồi thụp xuống. Trên chân hắn, một cái bẫy thú mắc vào đâm xuyên qua giày.
Tên kia kinh hãi, đang muốn đến gần, đột nhiên, một bóng người nhảy ra, bổ nhào vào hắn. Hắn chỉ kịp ngăn trở đao thứ nhất rồi bị một đao xuyên tim.
Tên bị mắc bẫy thú thấy thế hoảng sợ bò lui về sau, dùng một thứ tiếng Hán không lưu loát kêu gào: "Tha cho. . . . . . Tha mạng! Đừng giết ta!"
Thiệu Chẩn lạnh lùng nhìn hắn, chỉ lưỡi đao còn dính máu vào hắn: "Trả lời ta mấy câu."
Người nọ vội vàng gật đầu.
"Các ngươi có bao nhiêu người?"
"Hai. . . . . . Hai vạn!"
Nghe vậy, Thiệu Chẩn cùng Ninh Nhi đang trốn phía sau sườn đất cùng âm thầm kinh hãi.
Thiệu Chẩn mặt không đổi sắc: "Thủ lĩnh là ai?"
"Lộc Lâm Tán!"
"Quân Đường hiện giờ ở đâu?"
"Ở trên núi phía đông!"
"Bao nhiêu người?"
"Năm sáu trăm!"
Thiệu Chẩn nhìn hắn, không nói gì.
"Ta không nói láo. . . . . ." Người nọ cầu khẩn nói, "Thủ lĩnh ra lệnh cho ta tìm kiếm Đường quân chạy trốn, ta là phụng mệnh. . . . . ."
Lúc này, Ninh Nhi núp ở sườn đất phía sau nhìn chằm chằm hai người, bất chợt thấy tên kia lén lút lấy thứ gì từ trong áo khoác, vội kêu lên: "Coi chừng!"
Một đạo ánh sáng đánh tới, Thiệu Chẩn vội ngã người né tránh. Tên kia thấy đánh lén thất bại liền muốn chạy trốn, Thiệu Chẩn ném đao ra, cổ của hắn bị đao xuyên qua, lập tức ngã xuống.
"Chẩn lang!" Ninh Nhi kinh hoàng chạy đến, sắc mặt trắng bệch đỡ Thiệu Chẩn dậy.
"Không sao!" Thiệu Chẩn vội nói, linh hoạt đứng dậy.
Ninh Nhi thấy chàng không sao, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Thiệu Chẩn đi tới thi thể kia, lật lên, thấy có một cái nỏ nhỏ lớn cỡ bàn tay, không được tính là tinh diệu nhưng cũng xuất sắc, lại rất mạnh mẽ, nếu bị bắn trúng không chết cũng trọng thương.
"Còn có cả ám khí." Thiệu Chẩn lúc này mới cảm thấy sợ, nói xong, chợt nghĩ đến cái gì nhìn về phía Ninh Nhi. Chàng tìm kiếm chung quanh, liếc thấy trên một thân cây bên cạnh bên cạnh có một cây đinh sắt nho nhỏ liền rút ra, đặt vào nỏ vừa đúng.
Thiệu Chẩn cười cười, đưa cho Ninh Nhi.
"Cất đi." Chàng nói, "Mang bên mình, gặp kẻ xấu, liền bắn hắn."
Ninh Nhi tò mò nhận lấy, lại cảm thấy hung khí này rất dễ đả thương người, không dám đụng vào.
Thiệu Chẩn làm mẫu cách dùng cho nàng, nói: "Cũng là vật hộ thân tốt, nàng mang theo đi."
Ninh Nhi gật đầu nhận lấy.
"Chẩn lang." Nàng nhớ tới lời tên kia mới vừa nói, lo lắng nói, "Hắn nói người Thổ Phồn có tới hai vạn. . . . . ."
Thiệu Chẩn gật đầu, vẻ mặt trầm xuống: "Chúng ta phải nhanh lên, bọn họ không chờ được bao lâu."
Hai người đều biết tình thế nghiêm trọng liền không trì hoãn nữa. Thiệu Chẩn lục soát hai cỗ thi thể, phát hiện tên chết sau kia, bên ngoài mặc áo lông không bị dính máu, lập tức lột ra , mặc vào. Binh khí cũng có thể dùng , Thiệu Chẩn lấy hai cây đao, một cây cho Ninh Nhi, một cây giữ làm đồ dự bị.
Hai con ngựa vẫn còn đứng tại chỗ, Thiệu Chẩn chọn con cường tráng hơn để cưỡi, Hắc Đại lang tốt tính để cho Ninh Nhi cưỡi.
Toàn bộ cá nướng cũng được thu lại làm lương khô, hai người lên ngựa chạy dọc theo con sông băng, tiếp tục đi về phía Tây Bắc.
Ông trời coi như chiều lòng người, dọc theo đường đi, trừ thời tiết âm u thỉnh thoảng có cơn gió lạnh, cũng không có tuyết rơi.
Ninh Nhi không quen cưỡi ngựa, lại phải đi đường dài. Mặc dù Thiệu Chẩn cố ý chạy chậm đợi nàng nhưng Ninh Nhi vẫn khó có thể theo kịp.
Thiệu Chẩn suy nghĩ một chút, quyết định vẫn là hai người cùng cưỡi ngựa thì hơn, hai con ngựa thay phiên nhau chở sẽ không làm chậm trễ hành trình.
Ninh Nhi dựa vào ngực Thiệu Chẩn, tâm tình phức tạp.
"Chẩn lang," nàng áy náy nhỏ giọng nói, "Ta làm liên lụy chàng?"
"Phải như thế này mới đúng." Thiệu Chẩn cười cười, hơi thở mang theo khí nóng thổi vào tai nàng.
Ninh Nhi đỏ mặt, trên môi nụ cười cũng hiện thật sâu, cầm chặt lấy cánh tay vòng qua ngang hông mình.
Trời dần dần tối, bọn họ đi suốt cả một ngày, trước mắt chỉ có cánh đồng tuyết, không thấy bóng dáng con người. Mặt trời khuất sau những tầng mây, thời tiết như vậy sẽ rất mau tối.
Ninh Nhi cảm thấy không ổn, Thiệu Chẩn nói chỗ này có người Hồ ở, lại không biết họ ở chỗ nào.
Đột nhiên, một hồi tiếng động ùng ùng truyền đến.
Hai người hướng âm thanh tới phương hướng nhìn lại, chỉ thấy bụi tuyết bay lên, một đội nhân mã từ trong rừng cây tùng chạy như bay tới.
Thiệu Chẩn nhìn sang, ghìm chặt cương ngựa, vẻ mặt ngưng tụ lại.
Ninh Nhi hưng phấn nói: "Chẩn lang, là người Hồ sao?"
"Khó nói." Thiệu Chẩn nói thật nhỏ, "Ninh Nhi, nàng sang cưỡi Hắc Đại lang đi."
Ninh Nhi giật mình, vội nghe theo lời chàng, xuống ngựa, cưỡi lên Hắc Đại lang.
Không bao lâu, những người đó tới gần, Ninh Nhi mới biết Thiệu Chẩn vì sao nói như vậy. Những người này mũi cao mắt sâu, đúng là người Hồ, nhưng trên tay bọn họ cầm đao sáng loáng, nhìn chằm chằm vào Thiệu Chẩn, vẻ mặt không tốt.
"@#¥%" một người đi đầu hướng Thiệu Chẩn có vẻ đang kêu gọi đầu hàng.
Ninh Nhi cảm thấy không đúng lắm, căng thẳng không dứt, bất chợt có người thốt lên: "Ồ! Đây không phải là Thạch Chân sao?"
Hết chương 60
/64
|