Tiết Đình ở Yên Kỳ dưỡng thương nhiều ngày, mọi chuyện đã sớm thu xếp thỏa đáng.
Ngày tiếp sau, Lâu Vũ Triệt dẫn hơn ngàn người lên đường, Tiết Đình cùng Bùi Hành Kiệm cũng cùng đi.
Ở ngoài thành Yên Kỳ, Vương Lâm bày rượu đưa tiễn. Sau khi từ biệt, đội ngũ trùng trùng điệp điệp hướng về phía Quy Tư.
Tây Vực là nơi rộng rãi, hoang vu, thường xuyên trên mấy trăm dặm thảo nguyên không thấy bóng người. Thật may là thời tiết không quá rét lạnh, bầu trời trong xanh, ánh mặt trời ấm áp.
"Tốt nhất là như thế này, chớ đổi gió, cũng đừng có tuyết rơi." Một binh sĩ cười hì hì nói.
Người khác nói: "Đúng nha, mỗi lần ra cửa, sợ nhất là không thấy mặt trời."
Nhưng một câu thành sấm, ba ngày sau, địa thế gồ ghề, trời cũng trở nên âm u, gió lạnh thổi từng đợt.
"Đại Đô Hộ, nhìn sắc trời, sợ là sắp có bão tuyết." Người hầu bẩm với Lâu Vũ Triệt.
Lâu Vũ Triệt nhìn một chút, vuốt cằm nói: "Cho mọi người hạ trại tại chỗ, ngày mai đi tiếp."
Người hầu vâng lời.
"Có chuyện gì ? Sao không đi tiếp?" Phát hiện đội ngũ dừng lại, Bùi Hành Kiệm giục ngựa lên phía trước hỏi.
"Đại Đô Hộ có lệnh, bão tuyết sắp tới, cắm trại tại chỗ." Một vị tướng quân nói.
Bùi Hành Kiệm cau mày đi gặp Lâu Vũ Triệt.
"Hạ quan cho là nơi này không thể cắm trại." Bùi Hành Kiệm nói: "Chỗ này gò núi rừng cây vây quanh, nếu quân địch tấn công bất ngờ, chúng ta sẽ lâm nguy."
Lâu Vũ Triệt xem thường, vuốt râu cười cười: "Chung quanh có núi đồi rừng cây, vừa đúng ngăn trở bão tuyết, nếu dời khỏi đây người ngựa bị chôn vùi trong bão tuyết chẳng phải còn thê thảm hơn sao? Phó Đô Hộ yên tâm, gió tuyết lạnh giá bọn Thổ Phồn cũng phải e ngại, nếu không yên tâm, đặt nhiều trạm gác tuần tra liên tục là được."
Bùi Hành Kiệm thấy ông ta kiên trì, không tiện nói thêm, đành phải cáo lui.
"Phó Đô Hộ cũng quá lớn lối đi, nhậm chức còn phải đợi đến sang năm đấy. . . . . ." Người hầu bất mãn nói.
"Bùi Phó Đô Hộ tinh thông binh pháp, tự có lý do của hắn, không được nói bậy." Lâu Vũ Triệt giáo huấn. Dù không tiếp thu nhưng Bùi Hành Kiệm cũng cho ông một lời nhắc nhở. Khi phân phó, Lâu Vũ Triệt ra lệnh tăng số người tuần tra, mở rộng phạm vi tuần phòng đề phòng bất trắc.
Gió lạnh vù vù thổi qua, các binh sĩ người dựng lều trại, người nhóm lửa, người đi tuần tra phòng vệ, nhất thời bận rộn không dứt.
"Thời tiết thế này, sẽ không có quân địch tới đi. . . . . ." Một người lầu bầu nói.
"Cũng không chắc, nếu tới thì sao."
"Tới cũng không sợ a, chúng ta có Phó Đô Hộ cùng Thạch Kỵ Tào !" Người nọ thổi thổi lò lửa, hả hê nói.
"Hai vị quân sĩ." Lúc này, một tiếng nói xa lạ truyền đến, hai người nhìn sang thấy là một người trẻ tuổi mặc áo khoác thật dầy, mỉm cười đứng trước mặt, "Thạch Kỵ Tào hai vị nói không biết là ai vậy?"
Người ăn mặc như vậy trong đội ngũ ước chừng là quan chức, hai người không dám chậm trễ. Một người vội nói: "Thạch Kỵ Tào a, ở bên kia, là vị đang buộc ngựa kia."
Người nọ nhìn theo, trầm ngâm nhìn một hồi.
"Công Thai tìm hắn có chuyện gì sao? Ta đi báo cho hắn một tiếng." Một người đứng lên nói.
"Không, không sao." Người kia hòa ái cười cười, "Mỗ nghe tiếng thì tò mò thôi, không cần quấy rầy hắn." Nói xong, lại hỏi tiếp: "Vị Thạch Kỵ Tào này nghe nói là từ bộ tộc người Hồ tới, không ngờ lại có bộ dáng người Hán."
Một người vừa định há mồm, tay áo lại bị kéo kéo.
Người còn lại cười cười, nói: "Đúng vậy a, người Hồ cùng người Hán lấy nhau cũng nhiều, giống người Hán cũng không có gì lạ."
Người hỏi gật đầu, lại hàn huyên đôi câu thời tiết rồi xoay người đi.
"Sao vậy?" Nhìn bóng lưng người đi, một người đầu đầy sương mù hỏi.
"Cũng không có gì, ta chỉ cảm thấy không duyên cớ sao lại tới hỏi thăm thân thế người ta? Cẩn thận là hơn."
Binh sĩ này sáng tỏ, hai người tiếp tục vừa nói chuyện vừa nhóm lửa.
Trong doanh địa người người vẫn bận rộn, Tôn Khang đi tới một chỗ hẻo lánh, trong lòng sung sướng. Hắn lấy trong tay áo ra một mảnh vải nhỏ, trên đó vẽ một mặt người.
Thạch Chân? Hắn nhìn bức họa cười cười, một lúc sau lại nhét vào tay áo, sải bước lên trước.
Đổi tên, để râu, tha hương ẩn náu liền cho rằng không thể tìm được sao? Chẳng nhẽ chưa từng nghe ‘lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt’ sao?
***
Thời tiết thay đổi, Ninh Nhi mặc áo lông thật dầy, ở trong trướng đốt lửa vẫn cảm thấy lạnh giá.
"Thời tiết quỷ gì thế này. . . . . ." Thị tỳ hà hơi xoa xoa hai tay, oán trách nói.
Tiết Đình đi tới trướng của Đại Đô Hộ, hồi lâu cũng không thấy quay lại.
Ninh Nhi nghe tiếng gió bên ngoài gào thét, lại nhớ tới Thiệu Chẩn. Mới vừa nghe người hầu nói chuyện, thời tiết như vậy nhưng các binh sĩ vẫn phải đi tuần tra, Thiệu Chẩn là một Kỵ Tào, nói không chừng cũng phải đi.
Nghĩ đến gió lạnh tựa đao ngoài kia, Ninh Nhi không khỏi đau lòng. Ngày trước câu cửa miệng của phụ thân là đi lính biên cương thật khổ, Ninh Nhi kiến thức hạn hẹp không hiểu mấy, hôm nay tự mình đi tới, mới thật sự cảm nhận được cái khổ này.
"Nương tử muốn đi đâu?" Thị tỳ nhìn nàng cầm bình thuốc đứng dậy, kinh ngạc hỏi.
"Đi xem biểu huynh." Ninh Nhi nói.
"Nhưng lang quân ở trong trướng Đại Đô Hộ." Thị tỳ nói.
"Cho nên ta mới phải đi." Ninh Nhi kiên trì nói, "Lang trung nói huynh ấy phải uống thuốc đúng giờ, hôm nay đã lỡ canh giờ rồi." Dứt lời, Ninh Nhi bước ra cửa, thị tỳ ngăn trở không được, không thể làm gì khác hơn là nói với người hầu, rồi cùng Ninh Nhi đi.
***
Lâu Vũ Triệt là người thân thiện, thấy gió tuyết lạnh giá liền gọi Bùi Hành Kiệm, Tiết Đình cùng với mấy chức quan không bận bịu vào trong đại trướng dùng bữa nói chuyện phiếm.
". . . . . . An Tây Đô Hộ Phủ, khi tiên đế mới lập ra do hai vị Đô hộ Kiều Công, Quách công chưởng quản thì toàn bộ tướng sĩ chỉ có mấy ngàn, gây dựng sự nghiệp vô cùng gian truân. Cho tới bây giờ, An Tây Đại đô hộ phủ đã có hơn mười vạn tướng sĩ, đóng quân suốt từ đông sang tây, lão phu đến lúc từ nhiệm cũng cảm thấy hài lòng." Lâu Vũ Triệt uống một chút rượu, trên mặt đỏ hồng.
Mọi người trong trướng nghe những lời này đều gật đầu khen.
Là người nhậm chức tiếp theo, Bùi Hành Kiệm nhận được không ít ánh mắt âm thầm liếc tới, sắc mặt ông vẫn bình thản, không gợn sóng.
Lúc này, Thiệu Chẩn đi tới bên cạnh Bùi Hành Kiệm, hỏi ông cách bố trí quân lính tuần tra.
"Không cần quá nhiều người cùng đi tuần," Bùi Hành Kiệm suy nghĩ một chút, nói: " Đại Đô Hộ đã có nhiều người, chúng ta chỉ có hơn trăm người, một lần 20 người là đủ rồi."
Thiệu Chẩn vâng lời, lúc xoay người đi bất chợt liếc thấy Tiết Đình đang nhìn hắn . Thiệu Chẩn cũng không dừng lại, lặng lẽ lui ra.
Ra khỏi trướng, một cơn gió lạnh mang theo những bông tuyết bay tới, Thiệu Chẩn co người lại một chút, tiếp tục đi.
Cũng không bao lâu, nghe một tiếng gọi từ sau lưng:
"Thạch Chân?"
Hắn quay đầu, thấy người gọi là một quan lại trẻ tuổi.
Thiệu Chẩn liếc thấy phía sau hắn hai quân sĩ cao lớn, trong lòng xẹt qua dự cảm không tốt. Trên mặt lại bình tĩnh, đáp: "Là ta."
Viên quan cười một tiếng, khoát tay, hai tên quân sĩ lập tức tiến lên, dùng dây thừng trói hắn lại.
Thiệu Chẩn cả kinh: "Đây là ý gì?"
Mấy đồng liêu bên cạnh thấy vậy cũng kinh ngạc, vội xúm tới.
"Đây là Kim Sơn Đô Hộ Phủ Thạch Kỵ Tào, các ngươi tại sao bắt người!" Có người cả giận nói.
Viên quan ngẩng đầu nói: "Mỗ là An Tây Đại đô hộ phủ Pháp Tào Tôn Khang, phụng mệnh triều đình truy nã tội phạm quan trọng." Dứt lời, hắn giũ bức họa ra, "Thiệu Chẩn! Ngươi còn không nhận sao?!"
Thiệu Chẩn thấy bức họa kia, sắc mặt cứng lại, đang định phản biện lại nghe được một tiếng quát: "Dừng tay!"
Tâm thần đều chấn động, Thiệu Chẩn nhìn sang thấy Ninh Nhi mặc thật áo lông thật dày đang bước nhanh tới. Nàng dùng sức đẩy ra một tên quân sĩ ra, tức giận trừng mắt về phía Tôn Khang: "Ngươi sao lại vu khống người tốt! Đây là Thạch Kỵ Tào dưới trướng Bùi Phó Đô Hộ, ngài ấy từng không quản hiểm nguy cứu Dương Mộc! Ngươi nói ngài ấy là phạm nhân, có bằng chứng gì? !"
Mọi người nghe lời này rối rít phụ họa.
"Đúng vậy, cầm một bức họa rồi tới bắt người, nào có đạo lý như vậy!"
"Ta xem bức họa kia cũng không giống Thạch Kỵ Tào."
"Bức họa này bảo ai mà chẳng được, dựa vào đó tới bắt người thì hơn nửa trong bọn ta đều là tội phạm."
Tôn Khang vốn cảm thấy mình đường đường chính chính không ngờ tới sẽ gặp phải chuyện như vậy, nhất thời tức giận đến sắc mặt trắng bệch: "Tất cả lui ra! Các ngươi đây là muốn kháng pháp sao? !"
"Cũng không phải là kháng pháp gì cả!" Một người lớn tiếng nói, "Thạch Kỵ Tào là người của Kim Sơn Đô Hộ Phủ chúng ta, muốn bắt người trước hết phải hỏi qua Phó Đô Hộ đã!"
"Phải đấy. . . . . ."
Thiệu Chẩn nhìn mọi người, lại nhìn Ninh Nhi đang ngăn ở trước mình một chút, ánh mắt phức tạp: "Ninh Nhi. . . . . ."
"Chàng đừng lo, ta biết rõ mình đang làm cái gì." Ninh Nhi cắn răng, nói thật nhỏ.
"Ầm ĩ cái gì thế!" Đúng vào lúc này, một tiếng gầm truyền đến.
Mọi người nhìn lại, thấy cửa cửa trướng lớn mở ra, một vị tướng quân trùng trùng đi ra: "Trước đại trướng, các người làm cái gì hả!"
Sau lưng vị tướng quân, Lâu Vũ Triệt và những người khác cũng đi ra, vẻ mặt trầm ngưng: "Chuyện gì vậy?"
Mọi người thấy kinh động đến Đại Đô Hộ, đều im lặng không nói.
Ninh Nhi thấy Tiết Đình và Bùi Hành Kiệm trong lòng hơi thả lỏng.
Tôn Khang phục hồi tinh thần, tiến lên thi lễ: "Bẩm Đại Đô Hộ, hạ quan đang bắt tên đào phạm Thiệu Chẩn thì bị mọi người ngăn trở."
Lâu Vũ Triệt nghe được, ánh mắt chuyển một cái rơi vào trên người Thiệu Chẩn đang bị vây ở giữa đám người.
"Vị này là người dưới trướng Bùi Phó Đô Hộ?" Ông nhìn sang Bùi Hành Kiệm.
Bùi Hành Kiệm cũng nhìn thấy Thiệu Chẩn, biết chuyện này khó mà qua được dễ dàng, mặt không đổi sắc.
"Bẩm Đại Đô Hộ, Thạch Chân là Kỵ Tào của Kim Sơn Đô Hộ Phủ ta." Ông lạnh nhạt nói, nhìn về phía Tôn Khang, "Pháp Tào nhận lầm người rồi."
"Hạ quan không nhận lầm." Tôn Khang cất cao giọng nói, "Hạ quan từng đến Kim Sơn Đô Hộ Phủ tra hỏi, Thạch Chân vốn không phải là người tộc Thạch thị, lúc hắn gia nhập Thạch thị cách lúc Thiệu Chẩn chạy trốn nửa năm, người tộc Thạch thị cũng không nói rõ được xuất thân của hắn, đây là thứ nhất; thứ hai, Thạch Chân võ công xuất chúng, sở trường dùng đao giống y như trong văn thư truy nã; thứ ba, hắn hiện giờ để râu vì vậy nhìn không giống bức họa lắm nhưng nếu cạo râu đi, các đặc điểm trên bức họa sẽ được được nghiệm chứng."
Hắn nói xong, mọi người đều quay mặt nhìn nhau.
Tôn Khang tiếp tục hùng hồn nói với Lâu Vũ Triệt: "Đại Đô Hộ, theo luật pháp triều đình nghiêm lệnh truyền xuống truy bắt phạm nhân lẩn trốn. Hạ quan tra được tung tích của hắn, lập tức từ Yên Kỳ đuổi theo, chỉ e sợ phạm nhân nghe được tiếng gió chạy trốn. Xin Đại Đô Hộ giao Thạch Chân cho hạ quan thẩm vấn, Bùi Phó Đô Hộ nếu không yên tâm cũng có thể phái người giám sát, nếu có oan khuất, hạ quan lập tức thả người!"
Gió dường như càng ngày càng thêm lạnh giá khiến không khí cũng ngưng lại.
Ninh Nhi mở to hai mắt, lòng nóng như lửa đốt. Nàng nhìn Tiết Đình cách đó không xa, vẻ mặt hắn trầm ngưng không biết đang nghĩ gì.
Ánh mắt Lâu Vũ Triệt không gợn sóng nhìn Bùi Hành Kiệm một chút, lại nhìn Tôn Khang một chút, chân mày nhíu lại trong lòng hơi nổi cáu.
Tôn Khang này, chọn thời cơ như vậy còn khiến ông phải ra mặt, thật sự có chút không làm cách nào xuống đài được. Tôn Khang nói, thật ra thì có lý, nếu không bắt hắn để cho tội phạm chạy mất, ngày sau nếu có người truy ra khó tránh khỏi rắc rối; nhưng nếu bắt hắn thì Bùi Hành Kiệm hẳn sẽ cản trở. Tôn Khang thường ngày làm việc kỹ lưỡng, mặc dù thường xuyên quá mức gay gắt, gấp gáp muốn kiếm chút công trạng để trở về Trường An, không biết tính toán trước sau.
Ông thở dài trong lòng, mình sang năm sẽ từ nhiệm, một lòng muốn an ổn, ai biết sóng trước đi sóng sau lại tới.
Nghĩ xong, ông nhìn sang Bùi Hành Kiệm nói: "Bùi Phó Đô Hộ, Thạch Chân là người dưới trướng ngươi, không biết ý Phó Đô Hộ thế nào?"
Bùi Hành Kiệm nhìn Thiệu Chẩn một chút, nói: "Luật pháp tối cao, Pháp Tào có nghi vấn, chúng ta tự nhiên sẽ tòng mệnh."
Nghe được lời này, có mấy người trong lòng trầm xuống, nhưng Bùi Hành Kiệm lại nói tiếp: "Chỉ là, tuy Pháp Tào nói như vậy nhưng cũng chưa chắc là sự thật. Hiện giờ đang ở bên ngoài, Thạch Chân cánh tay đắc lực của ta, lại có nhiều công trạng. Hãy để hắn dưới trướng hạ quan, đợi đến Quy Tư sẽ định đoạt sau."
Tôn Khang không đồng tình nói: "Nếu Thạch Chân chạy trốn thì làm thế nào?"
"Nếu Thạch Chân chạy trốn, tự nhiên Kiệm sẽ chịu trách nhiệm."
Tôn Khang còn muốn nói, Lâu Vũ Triệt đã khoát tay: "Tướng ở bên ngoài, quân mệnh có thể không nhận, liền theo lời Phó Đô Hộ đi." Dứt lời, xoay người đi vào đại trướng.
Tôn Khang sắc mặt cứng ngắc nhìn Thiệu Chẩn rồi phẫn nộ bỏ đi.
Mọi người thấy chuyện đến đây, mang theo suy đoán trong lòng cũng tản đi.
Ninh Nhi buông lỏng xuống, quay đầu nhìn Thiệu Chẩn, lại thấy trên mũ giáp của chàng một tầng tuyết đọng, đôi mắt nhìn nơi xa, ánh mắt ảm đạm.
"Chẩn lang. . . . . ." Ninh Nhi nhỏ giọng nói, nhìn bộ dáng của chàng, trong lòng nàng đau đớn, lại có chút sợ hãi, cảm thấy chàng hình như rất muốn cách xa nàng mà đi, "Chàng. . . . . ."
Một cái tay cầm cánh tay của nàng, Tiết Đình đem Ninh Nhi từ trước người Thiệu Chẩn kéo ra.
"Biểu huynh. . . . . ." Ninh Nhi nhìn hắn nhờ giúp đỡ, thế nhưng hắn không nhìn nàng, chỉ nhìn chăm chú vào Thiệu Chẩn.
"Tự giải quyết cho tốt." Hắn thở dài, nhỏ giọng nói, dứt lời, kéo Ninh Nhi đi.
"Muội không đi." Ninh Nhi không động, mắt đỏ lên.
"Muội ở lại sẽ chỉ làm chuyện này phiền toái hơn." Tiết Đình nói thật nhỏ.
Ninh Nhi nghẹn nghẹn trong cổ họng, lại nhìn về phía Thiệu Chẩn, thấy chàng cũng đang nhìn mình, môi chàng từ từ cong lên thành một nụ cười.
"Đi đi." Trong tiếng gió lạnh thét gào, nàng tựa hồ nghe được hai từ khàn khàn.
Nước mắt mới ra khỏi hốc mắt dường như đông lại thành băng.
Ninh Nhi khẽ cắn môi, dùng sức xoa mắt, quay đầu cùng Tiết Đình rời đi.
"Thạch Kỵ Tào." Nhìn bóng dáng Ninh Nhi đi xa dần, Thiệu Chẩn nghe được có người đang gọi hắn.
Chậm rãi quay đầu sang, là một đồng liêu.
Hắn nhìn Thiệu Chẩn, ánh mắt có chút phức tạp, nhưng vẫn tôn trọng: "Phó Đô Hộ muốn gặp ngươi."
Thiệu Chẩn gật đầu, lại nhìn phương hướng Ninh Nhi rời khỏi, theo hắn đi.
Gió thật to, chân Ninh Nhi giẫm trên mặt tuyết, suýt ngã.
Tiết Đình nhanh tay nhanh mắt, đỡ lấy Ninh Nhi, mang nàng về trướng của mình.
"Hắn sẽ không đi." Khi bóng dáng kia đã khuất, Tiết Đình bất chợt nói.
Trong lòng xung động, Ninh Nhi ngẩng đầu nhìn hắn.
Tiết Đình cũng nhìn nàng, ánh mắt sâu xa: "Nếu hắn chạy trốn, đừng nghĩ muốn theo Bùi Phó Đô Hộ nữa, cũng vĩnh viễn đừng nghĩ trở về chánh đạo."
***
"Chuyện Pháp Tào nói vừa nãy là thật sao?" Trong trướng, Bùi Hành Kiệm cho lui tả hữu, nhìn Thiệu Chẩn hỏi thẳng.
Thiệu Chẩn trầm mặc chốc lát rồi đáp: "Vâng"
"Không trách được ban đầu ngươi không muốn theo ta." Bùi Hành Kiệm liếc hắn một cái, "Thiệu Lăng là phụ thân của ngươi đúng chứ?"
"Vâng" Thiệu Chẩn nói.
"Chỉ biết nói ‘ vâng ’ thôi hả ?" Bùi Hành Kiệm suy nghĩ một chút lại hỏi, "Ta thật tò mò, sau đó ngươi lại tới tìm ta là vì sao?"
"Ta không muốn phá hỏng kỳ vọng của tiên nhân." ánh mắt Thiệu Chẩn lấp lánh.
Bùi Hành Kiệm nhướng nhướng mày. Lời này, ông không hoài nghi. Bởi vì ông biết rõ, khi ông nói ra vị trí mộ địa của Thiệu Lăng, Thiệu Chẩn đã đến đó bái tế nhiều lần.
Ông hít sâu một hơi, nghiêm mặt nói: "Ta vẫn giữ những lời đã nói, ở dưới trướng ta, không hỏi thân phận. Ngươi dám tới, ta liền dám nhận. Chỉ là, " Bùi Hành Kiệm dừng một chút, nhìn xoáy vào Thiệu Chẩn, "Ngươi mang trọng tội, sau này thế nào, còn phải tự mình tranh thủ, hiểu không?"
Lời này ông nói ra vô cùng khí phách, ngực Thiệu Chẩn kích động một hồi, trịnh trọng hành lễ: "Kính vâng."
"Đi đi." Bùi Hành Kiệm vung tay lên.
Thiệu Chẩn hành lễ một lần nữa, xoay người đi ra, mới đi được đi hai bước, Bùi Hành Kiệm bất chợt gọi: "Thạch Chân."
Thiệu Chẩn quay lại.
Bùi Hành Kiệm nhìn hắn, trên mặt mang vẻ suy tư: "Vị biểu muội của Tiết Quan Sát Sứ kia, các ngươi biết nhau sao?"
Thiệu Chẩn sững sờ, tùy tiện nói: "Không biết."
"Thật?"
"Thật."
Bùi Hành Kiệm nhìn hắn một chút rồi gật đầu: "Đi đi."
Thiệu Chẩn đáp lời, đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi trướng, gió lạnh đánh tới, Thiệu Chẩn nhìn trời gió tuyết trước mặt, trong lòng thở ra.
Bên trong trướng, Bùi Hành Kiệm bĩu bĩu môi, cảm thấy mình tận tình như vậy mà cái tên gian xảo này rốt cuộc vẫn không chịu nói thật toàn bộ. . . . . .
***
Không biết là do tiếng gió tuyết gào thét quá ồn hay là do tâm sự nặng nề, Ninh Nhi mãi không ngủ được.
Đêm dài dằng dặc, nàng nghe tiếng gió dần dần nhỏ, cuối cùng yên tĩnh lại. Trong lòng nàng biết, một đêm này chắc chắn không chỉ mình nàng không ngủ.
Trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, Ninh Nhi nghe được chút âm thanh kỳ quái.
Thật nhỏ, giống như tiếng gió, lại không giống. . . . . . Ninh Nhi đột nhiên giật mình ngồi dậy.
". . . . . . Làm sao vậy ? " Thị tỳ bị nàng đánh thức, vuốt mắt lầu bầu hỏi.
"Yên! Nghe xem!" Ninh Nhi che miệng nàng, hai mắt mở to.
". . . . . ." Âm thanh kia càng thêm rõ ràng, giống như có người đang thổi kèn.
Đúng vào lúc này, "Keng keng" tiếng kẻng vang lên, dồn dập mà kịch liệt. Có tiếng rống to truyền vào trong trướng: "Có địch! Lập tức đánh trả!"
Hết chương 58
Ngày tiếp sau, Lâu Vũ Triệt dẫn hơn ngàn người lên đường, Tiết Đình cùng Bùi Hành Kiệm cũng cùng đi.
Ở ngoài thành Yên Kỳ, Vương Lâm bày rượu đưa tiễn. Sau khi từ biệt, đội ngũ trùng trùng điệp điệp hướng về phía Quy Tư.
Tây Vực là nơi rộng rãi, hoang vu, thường xuyên trên mấy trăm dặm thảo nguyên không thấy bóng người. Thật may là thời tiết không quá rét lạnh, bầu trời trong xanh, ánh mặt trời ấm áp.
"Tốt nhất là như thế này, chớ đổi gió, cũng đừng có tuyết rơi." Một binh sĩ cười hì hì nói.
Người khác nói: "Đúng nha, mỗi lần ra cửa, sợ nhất là không thấy mặt trời."
Nhưng một câu thành sấm, ba ngày sau, địa thế gồ ghề, trời cũng trở nên âm u, gió lạnh thổi từng đợt.
"Đại Đô Hộ, nhìn sắc trời, sợ là sắp có bão tuyết." Người hầu bẩm với Lâu Vũ Triệt.
Lâu Vũ Triệt nhìn một chút, vuốt cằm nói: "Cho mọi người hạ trại tại chỗ, ngày mai đi tiếp."
Người hầu vâng lời.
"Có chuyện gì ? Sao không đi tiếp?" Phát hiện đội ngũ dừng lại, Bùi Hành Kiệm giục ngựa lên phía trước hỏi.
"Đại Đô Hộ có lệnh, bão tuyết sắp tới, cắm trại tại chỗ." Một vị tướng quân nói.
Bùi Hành Kiệm cau mày đi gặp Lâu Vũ Triệt.
"Hạ quan cho là nơi này không thể cắm trại." Bùi Hành Kiệm nói: "Chỗ này gò núi rừng cây vây quanh, nếu quân địch tấn công bất ngờ, chúng ta sẽ lâm nguy."
Lâu Vũ Triệt xem thường, vuốt râu cười cười: "Chung quanh có núi đồi rừng cây, vừa đúng ngăn trở bão tuyết, nếu dời khỏi đây người ngựa bị chôn vùi trong bão tuyết chẳng phải còn thê thảm hơn sao? Phó Đô Hộ yên tâm, gió tuyết lạnh giá bọn Thổ Phồn cũng phải e ngại, nếu không yên tâm, đặt nhiều trạm gác tuần tra liên tục là được."
Bùi Hành Kiệm thấy ông ta kiên trì, không tiện nói thêm, đành phải cáo lui.
"Phó Đô Hộ cũng quá lớn lối đi, nhậm chức còn phải đợi đến sang năm đấy. . . . . ." Người hầu bất mãn nói.
"Bùi Phó Đô Hộ tinh thông binh pháp, tự có lý do của hắn, không được nói bậy." Lâu Vũ Triệt giáo huấn. Dù không tiếp thu nhưng Bùi Hành Kiệm cũng cho ông một lời nhắc nhở. Khi phân phó, Lâu Vũ Triệt ra lệnh tăng số người tuần tra, mở rộng phạm vi tuần phòng đề phòng bất trắc.
Gió lạnh vù vù thổi qua, các binh sĩ người dựng lều trại, người nhóm lửa, người đi tuần tra phòng vệ, nhất thời bận rộn không dứt.
"Thời tiết thế này, sẽ không có quân địch tới đi. . . . . ." Một người lầu bầu nói.
"Cũng không chắc, nếu tới thì sao."
"Tới cũng không sợ a, chúng ta có Phó Đô Hộ cùng Thạch Kỵ Tào !" Người nọ thổi thổi lò lửa, hả hê nói.
"Hai vị quân sĩ." Lúc này, một tiếng nói xa lạ truyền đến, hai người nhìn sang thấy là một người trẻ tuổi mặc áo khoác thật dầy, mỉm cười đứng trước mặt, "Thạch Kỵ Tào hai vị nói không biết là ai vậy?"
Người ăn mặc như vậy trong đội ngũ ước chừng là quan chức, hai người không dám chậm trễ. Một người vội nói: "Thạch Kỵ Tào a, ở bên kia, là vị đang buộc ngựa kia."
Người nọ nhìn theo, trầm ngâm nhìn một hồi.
"Công Thai tìm hắn có chuyện gì sao? Ta đi báo cho hắn một tiếng." Một người đứng lên nói.
"Không, không sao." Người kia hòa ái cười cười, "Mỗ nghe tiếng thì tò mò thôi, không cần quấy rầy hắn." Nói xong, lại hỏi tiếp: "Vị Thạch Kỵ Tào này nghe nói là từ bộ tộc người Hồ tới, không ngờ lại có bộ dáng người Hán."
Một người vừa định há mồm, tay áo lại bị kéo kéo.
Người còn lại cười cười, nói: "Đúng vậy a, người Hồ cùng người Hán lấy nhau cũng nhiều, giống người Hán cũng không có gì lạ."
Người hỏi gật đầu, lại hàn huyên đôi câu thời tiết rồi xoay người đi.
"Sao vậy?" Nhìn bóng lưng người đi, một người đầu đầy sương mù hỏi.
"Cũng không có gì, ta chỉ cảm thấy không duyên cớ sao lại tới hỏi thăm thân thế người ta? Cẩn thận là hơn."
Binh sĩ này sáng tỏ, hai người tiếp tục vừa nói chuyện vừa nhóm lửa.
Trong doanh địa người người vẫn bận rộn, Tôn Khang đi tới một chỗ hẻo lánh, trong lòng sung sướng. Hắn lấy trong tay áo ra một mảnh vải nhỏ, trên đó vẽ một mặt người.
Thạch Chân? Hắn nhìn bức họa cười cười, một lúc sau lại nhét vào tay áo, sải bước lên trước.
Đổi tên, để râu, tha hương ẩn náu liền cho rằng không thể tìm được sao? Chẳng nhẽ chưa từng nghe ‘lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt’ sao?
***
Thời tiết thay đổi, Ninh Nhi mặc áo lông thật dầy, ở trong trướng đốt lửa vẫn cảm thấy lạnh giá.
"Thời tiết quỷ gì thế này. . . . . ." Thị tỳ hà hơi xoa xoa hai tay, oán trách nói.
Tiết Đình đi tới trướng của Đại Đô Hộ, hồi lâu cũng không thấy quay lại.
Ninh Nhi nghe tiếng gió bên ngoài gào thét, lại nhớ tới Thiệu Chẩn. Mới vừa nghe người hầu nói chuyện, thời tiết như vậy nhưng các binh sĩ vẫn phải đi tuần tra, Thiệu Chẩn là một Kỵ Tào, nói không chừng cũng phải đi.
Nghĩ đến gió lạnh tựa đao ngoài kia, Ninh Nhi không khỏi đau lòng. Ngày trước câu cửa miệng của phụ thân là đi lính biên cương thật khổ, Ninh Nhi kiến thức hạn hẹp không hiểu mấy, hôm nay tự mình đi tới, mới thật sự cảm nhận được cái khổ này.
"Nương tử muốn đi đâu?" Thị tỳ nhìn nàng cầm bình thuốc đứng dậy, kinh ngạc hỏi.
"Đi xem biểu huynh." Ninh Nhi nói.
"Nhưng lang quân ở trong trướng Đại Đô Hộ." Thị tỳ nói.
"Cho nên ta mới phải đi." Ninh Nhi kiên trì nói, "Lang trung nói huynh ấy phải uống thuốc đúng giờ, hôm nay đã lỡ canh giờ rồi." Dứt lời, Ninh Nhi bước ra cửa, thị tỳ ngăn trở không được, không thể làm gì khác hơn là nói với người hầu, rồi cùng Ninh Nhi đi.
***
Lâu Vũ Triệt là người thân thiện, thấy gió tuyết lạnh giá liền gọi Bùi Hành Kiệm, Tiết Đình cùng với mấy chức quan không bận bịu vào trong đại trướng dùng bữa nói chuyện phiếm.
". . . . . . An Tây Đô Hộ Phủ, khi tiên đế mới lập ra do hai vị Đô hộ Kiều Công, Quách công chưởng quản thì toàn bộ tướng sĩ chỉ có mấy ngàn, gây dựng sự nghiệp vô cùng gian truân. Cho tới bây giờ, An Tây Đại đô hộ phủ đã có hơn mười vạn tướng sĩ, đóng quân suốt từ đông sang tây, lão phu đến lúc từ nhiệm cũng cảm thấy hài lòng." Lâu Vũ Triệt uống một chút rượu, trên mặt đỏ hồng.
Mọi người trong trướng nghe những lời này đều gật đầu khen.
Là người nhậm chức tiếp theo, Bùi Hành Kiệm nhận được không ít ánh mắt âm thầm liếc tới, sắc mặt ông vẫn bình thản, không gợn sóng.
Lúc này, Thiệu Chẩn đi tới bên cạnh Bùi Hành Kiệm, hỏi ông cách bố trí quân lính tuần tra.
"Không cần quá nhiều người cùng đi tuần," Bùi Hành Kiệm suy nghĩ một chút, nói: " Đại Đô Hộ đã có nhiều người, chúng ta chỉ có hơn trăm người, một lần 20 người là đủ rồi."
Thiệu Chẩn vâng lời, lúc xoay người đi bất chợt liếc thấy Tiết Đình đang nhìn hắn . Thiệu Chẩn cũng không dừng lại, lặng lẽ lui ra.
Ra khỏi trướng, một cơn gió lạnh mang theo những bông tuyết bay tới, Thiệu Chẩn co người lại một chút, tiếp tục đi.
Cũng không bao lâu, nghe một tiếng gọi từ sau lưng:
"Thạch Chân?"
Hắn quay đầu, thấy người gọi là một quan lại trẻ tuổi.
Thiệu Chẩn liếc thấy phía sau hắn hai quân sĩ cao lớn, trong lòng xẹt qua dự cảm không tốt. Trên mặt lại bình tĩnh, đáp: "Là ta."
Viên quan cười một tiếng, khoát tay, hai tên quân sĩ lập tức tiến lên, dùng dây thừng trói hắn lại.
Thiệu Chẩn cả kinh: "Đây là ý gì?"
Mấy đồng liêu bên cạnh thấy vậy cũng kinh ngạc, vội xúm tới.
"Đây là Kim Sơn Đô Hộ Phủ Thạch Kỵ Tào, các ngươi tại sao bắt người!" Có người cả giận nói.
Viên quan ngẩng đầu nói: "Mỗ là An Tây Đại đô hộ phủ Pháp Tào Tôn Khang, phụng mệnh triều đình truy nã tội phạm quan trọng." Dứt lời, hắn giũ bức họa ra, "Thiệu Chẩn! Ngươi còn không nhận sao?!"
Thiệu Chẩn thấy bức họa kia, sắc mặt cứng lại, đang định phản biện lại nghe được một tiếng quát: "Dừng tay!"
Tâm thần đều chấn động, Thiệu Chẩn nhìn sang thấy Ninh Nhi mặc thật áo lông thật dày đang bước nhanh tới. Nàng dùng sức đẩy ra một tên quân sĩ ra, tức giận trừng mắt về phía Tôn Khang: "Ngươi sao lại vu khống người tốt! Đây là Thạch Kỵ Tào dưới trướng Bùi Phó Đô Hộ, ngài ấy từng không quản hiểm nguy cứu Dương Mộc! Ngươi nói ngài ấy là phạm nhân, có bằng chứng gì? !"
Mọi người nghe lời này rối rít phụ họa.
"Đúng vậy, cầm một bức họa rồi tới bắt người, nào có đạo lý như vậy!"
"Ta xem bức họa kia cũng không giống Thạch Kỵ Tào."
"Bức họa này bảo ai mà chẳng được, dựa vào đó tới bắt người thì hơn nửa trong bọn ta đều là tội phạm."
Tôn Khang vốn cảm thấy mình đường đường chính chính không ngờ tới sẽ gặp phải chuyện như vậy, nhất thời tức giận đến sắc mặt trắng bệch: "Tất cả lui ra! Các ngươi đây là muốn kháng pháp sao? !"
"Cũng không phải là kháng pháp gì cả!" Một người lớn tiếng nói, "Thạch Kỵ Tào là người của Kim Sơn Đô Hộ Phủ chúng ta, muốn bắt người trước hết phải hỏi qua Phó Đô Hộ đã!"
"Phải đấy. . . . . ."
Thiệu Chẩn nhìn mọi người, lại nhìn Ninh Nhi đang ngăn ở trước mình một chút, ánh mắt phức tạp: "Ninh Nhi. . . . . ."
"Chàng đừng lo, ta biết rõ mình đang làm cái gì." Ninh Nhi cắn răng, nói thật nhỏ.
"Ầm ĩ cái gì thế!" Đúng vào lúc này, một tiếng gầm truyền đến.
Mọi người nhìn lại, thấy cửa cửa trướng lớn mở ra, một vị tướng quân trùng trùng đi ra: "Trước đại trướng, các người làm cái gì hả!"
Sau lưng vị tướng quân, Lâu Vũ Triệt và những người khác cũng đi ra, vẻ mặt trầm ngưng: "Chuyện gì vậy?"
Mọi người thấy kinh động đến Đại Đô Hộ, đều im lặng không nói.
Ninh Nhi thấy Tiết Đình và Bùi Hành Kiệm trong lòng hơi thả lỏng.
Tôn Khang phục hồi tinh thần, tiến lên thi lễ: "Bẩm Đại Đô Hộ, hạ quan đang bắt tên đào phạm Thiệu Chẩn thì bị mọi người ngăn trở."
Lâu Vũ Triệt nghe được, ánh mắt chuyển một cái rơi vào trên người Thiệu Chẩn đang bị vây ở giữa đám người.
"Vị này là người dưới trướng Bùi Phó Đô Hộ?" Ông nhìn sang Bùi Hành Kiệm.
Bùi Hành Kiệm cũng nhìn thấy Thiệu Chẩn, biết chuyện này khó mà qua được dễ dàng, mặt không đổi sắc.
"Bẩm Đại Đô Hộ, Thạch Chân là Kỵ Tào của Kim Sơn Đô Hộ Phủ ta." Ông lạnh nhạt nói, nhìn về phía Tôn Khang, "Pháp Tào nhận lầm người rồi."
"Hạ quan không nhận lầm." Tôn Khang cất cao giọng nói, "Hạ quan từng đến Kim Sơn Đô Hộ Phủ tra hỏi, Thạch Chân vốn không phải là người tộc Thạch thị, lúc hắn gia nhập Thạch thị cách lúc Thiệu Chẩn chạy trốn nửa năm, người tộc Thạch thị cũng không nói rõ được xuất thân của hắn, đây là thứ nhất; thứ hai, Thạch Chân võ công xuất chúng, sở trường dùng đao giống y như trong văn thư truy nã; thứ ba, hắn hiện giờ để râu vì vậy nhìn không giống bức họa lắm nhưng nếu cạo râu đi, các đặc điểm trên bức họa sẽ được được nghiệm chứng."
Hắn nói xong, mọi người đều quay mặt nhìn nhau.
Tôn Khang tiếp tục hùng hồn nói với Lâu Vũ Triệt: "Đại Đô Hộ, theo luật pháp triều đình nghiêm lệnh truyền xuống truy bắt phạm nhân lẩn trốn. Hạ quan tra được tung tích của hắn, lập tức từ Yên Kỳ đuổi theo, chỉ e sợ phạm nhân nghe được tiếng gió chạy trốn. Xin Đại Đô Hộ giao Thạch Chân cho hạ quan thẩm vấn, Bùi Phó Đô Hộ nếu không yên tâm cũng có thể phái người giám sát, nếu có oan khuất, hạ quan lập tức thả người!"
Gió dường như càng ngày càng thêm lạnh giá khiến không khí cũng ngưng lại.
Ninh Nhi mở to hai mắt, lòng nóng như lửa đốt. Nàng nhìn Tiết Đình cách đó không xa, vẻ mặt hắn trầm ngưng không biết đang nghĩ gì.
Ánh mắt Lâu Vũ Triệt không gợn sóng nhìn Bùi Hành Kiệm một chút, lại nhìn Tôn Khang một chút, chân mày nhíu lại trong lòng hơi nổi cáu.
Tôn Khang này, chọn thời cơ như vậy còn khiến ông phải ra mặt, thật sự có chút không làm cách nào xuống đài được. Tôn Khang nói, thật ra thì có lý, nếu không bắt hắn để cho tội phạm chạy mất, ngày sau nếu có người truy ra khó tránh khỏi rắc rối; nhưng nếu bắt hắn thì Bùi Hành Kiệm hẳn sẽ cản trở. Tôn Khang thường ngày làm việc kỹ lưỡng, mặc dù thường xuyên quá mức gay gắt, gấp gáp muốn kiếm chút công trạng để trở về Trường An, không biết tính toán trước sau.
Ông thở dài trong lòng, mình sang năm sẽ từ nhiệm, một lòng muốn an ổn, ai biết sóng trước đi sóng sau lại tới.
Nghĩ xong, ông nhìn sang Bùi Hành Kiệm nói: "Bùi Phó Đô Hộ, Thạch Chân là người dưới trướng ngươi, không biết ý Phó Đô Hộ thế nào?"
Bùi Hành Kiệm nhìn Thiệu Chẩn một chút, nói: "Luật pháp tối cao, Pháp Tào có nghi vấn, chúng ta tự nhiên sẽ tòng mệnh."
Nghe được lời này, có mấy người trong lòng trầm xuống, nhưng Bùi Hành Kiệm lại nói tiếp: "Chỉ là, tuy Pháp Tào nói như vậy nhưng cũng chưa chắc là sự thật. Hiện giờ đang ở bên ngoài, Thạch Chân cánh tay đắc lực của ta, lại có nhiều công trạng. Hãy để hắn dưới trướng hạ quan, đợi đến Quy Tư sẽ định đoạt sau."
Tôn Khang không đồng tình nói: "Nếu Thạch Chân chạy trốn thì làm thế nào?"
"Nếu Thạch Chân chạy trốn, tự nhiên Kiệm sẽ chịu trách nhiệm."
Tôn Khang còn muốn nói, Lâu Vũ Triệt đã khoát tay: "Tướng ở bên ngoài, quân mệnh có thể không nhận, liền theo lời Phó Đô Hộ đi." Dứt lời, xoay người đi vào đại trướng.
Tôn Khang sắc mặt cứng ngắc nhìn Thiệu Chẩn rồi phẫn nộ bỏ đi.
Mọi người thấy chuyện đến đây, mang theo suy đoán trong lòng cũng tản đi.
Ninh Nhi buông lỏng xuống, quay đầu nhìn Thiệu Chẩn, lại thấy trên mũ giáp của chàng một tầng tuyết đọng, đôi mắt nhìn nơi xa, ánh mắt ảm đạm.
"Chẩn lang. . . . . ." Ninh Nhi nhỏ giọng nói, nhìn bộ dáng của chàng, trong lòng nàng đau đớn, lại có chút sợ hãi, cảm thấy chàng hình như rất muốn cách xa nàng mà đi, "Chàng. . . . . ."
Một cái tay cầm cánh tay của nàng, Tiết Đình đem Ninh Nhi từ trước người Thiệu Chẩn kéo ra.
"Biểu huynh. . . . . ." Ninh Nhi nhìn hắn nhờ giúp đỡ, thế nhưng hắn không nhìn nàng, chỉ nhìn chăm chú vào Thiệu Chẩn.
"Tự giải quyết cho tốt." Hắn thở dài, nhỏ giọng nói, dứt lời, kéo Ninh Nhi đi.
"Muội không đi." Ninh Nhi không động, mắt đỏ lên.
"Muội ở lại sẽ chỉ làm chuyện này phiền toái hơn." Tiết Đình nói thật nhỏ.
Ninh Nhi nghẹn nghẹn trong cổ họng, lại nhìn về phía Thiệu Chẩn, thấy chàng cũng đang nhìn mình, môi chàng từ từ cong lên thành một nụ cười.
"Đi đi." Trong tiếng gió lạnh thét gào, nàng tựa hồ nghe được hai từ khàn khàn.
Nước mắt mới ra khỏi hốc mắt dường như đông lại thành băng.
Ninh Nhi khẽ cắn môi, dùng sức xoa mắt, quay đầu cùng Tiết Đình rời đi.
"Thạch Kỵ Tào." Nhìn bóng dáng Ninh Nhi đi xa dần, Thiệu Chẩn nghe được có người đang gọi hắn.
Chậm rãi quay đầu sang, là một đồng liêu.
Hắn nhìn Thiệu Chẩn, ánh mắt có chút phức tạp, nhưng vẫn tôn trọng: "Phó Đô Hộ muốn gặp ngươi."
Thiệu Chẩn gật đầu, lại nhìn phương hướng Ninh Nhi rời khỏi, theo hắn đi.
Gió thật to, chân Ninh Nhi giẫm trên mặt tuyết, suýt ngã.
Tiết Đình nhanh tay nhanh mắt, đỡ lấy Ninh Nhi, mang nàng về trướng của mình.
"Hắn sẽ không đi." Khi bóng dáng kia đã khuất, Tiết Đình bất chợt nói.
Trong lòng xung động, Ninh Nhi ngẩng đầu nhìn hắn.
Tiết Đình cũng nhìn nàng, ánh mắt sâu xa: "Nếu hắn chạy trốn, đừng nghĩ muốn theo Bùi Phó Đô Hộ nữa, cũng vĩnh viễn đừng nghĩ trở về chánh đạo."
***
"Chuyện Pháp Tào nói vừa nãy là thật sao?" Trong trướng, Bùi Hành Kiệm cho lui tả hữu, nhìn Thiệu Chẩn hỏi thẳng.
Thiệu Chẩn trầm mặc chốc lát rồi đáp: "Vâng"
"Không trách được ban đầu ngươi không muốn theo ta." Bùi Hành Kiệm liếc hắn một cái, "Thiệu Lăng là phụ thân của ngươi đúng chứ?"
"Vâng" Thiệu Chẩn nói.
"Chỉ biết nói ‘ vâng ’ thôi hả ?" Bùi Hành Kiệm suy nghĩ một chút lại hỏi, "Ta thật tò mò, sau đó ngươi lại tới tìm ta là vì sao?"
"Ta không muốn phá hỏng kỳ vọng của tiên nhân." ánh mắt Thiệu Chẩn lấp lánh.
Bùi Hành Kiệm nhướng nhướng mày. Lời này, ông không hoài nghi. Bởi vì ông biết rõ, khi ông nói ra vị trí mộ địa của Thiệu Lăng, Thiệu Chẩn đã đến đó bái tế nhiều lần.
Ông hít sâu một hơi, nghiêm mặt nói: "Ta vẫn giữ những lời đã nói, ở dưới trướng ta, không hỏi thân phận. Ngươi dám tới, ta liền dám nhận. Chỉ là, " Bùi Hành Kiệm dừng một chút, nhìn xoáy vào Thiệu Chẩn, "Ngươi mang trọng tội, sau này thế nào, còn phải tự mình tranh thủ, hiểu không?"
Lời này ông nói ra vô cùng khí phách, ngực Thiệu Chẩn kích động một hồi, trịnh trọng hành lễ: "Kính vâng."
"Đi đi." Bùi Hành Kiệm vung tay lên.
Thiệu Chẩn hành lễ một lần nữa, xoay người đi ra, mới đi được đi hai bước, Bùi Hành Kiệm bất chợt gọi: "Thạch Chân."
Thiệu Chẩn quay lại.
Bùi Hành Kiệm nhìn hắn, trên mặt mang vẻ suy tư: "Vị biểu muội của Tiết Quan Sát Sứ kia, các ngươi biết nhau sao?"
Thiệu Chẩn sững sờ, tùy tiện nói: "Không biết."
"Thật?"
"Thật."
Bùi Hành Kiệm nhìn hắn một chút rồi gật đầu: "Đi đi."
Thiệu Chẩn đáp lời, đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi trướng, gió lạnh đánh tới, Thiệu Chẩn nhìn trời gió tuyết trước mặt, trong lòng thở ra.
Bên trong trướng, Bùi Hành Kiệm bĩu bĩu môi, cảm thấy mình tận tình như vậy mà cái tên gian xảo này rốt cuộc vẫn không chịu nói thật toàn bộ. . . . . .
***
Không biết là do tiếng gió tuyết gào thét quá ồn hay là do tâm sự nặng nề, Ninh Nhi mãi không ngủ được.
Đêm dài dằng dặc, nàng nghe tiếng gió dần dần nhỏ, cuối cùng yên tĩnh lại. Trong lòng nàng biết, một đêm này chắc chắn không chỉ mình nàng không ngủ.
Trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, Ninh Nhi nghe được chút âm thanh kỳ quái.
Thật nhỏ, giống như tiếng gió, lại không giống. . . . . . Ninh Nhi đột nhiên giật mình ngồi dậy.
". . . . . . Làm sao vậy ? " Thị tỳ bị nàng đánh thức, vuốt mắt lầu bầu hỏi.
"Yên! Nghe xem!" Ninh Nhi che miệng nàng, hai mắt mở to.
". . . . . ." Âm thanh kia càng thêm rõ ràng, giống như có người đang thổi kèn.
Đúng vào lúc này, "Keng keng" tiếng kẻng vang lên, dồn dập mà kịch liệt. Có tiếng rống to truyền vào trong trướng: "Có địch! Lập tức đánh trả!"
Hết chương 58
/64
|