Thực Hoan Giả Yêu

Chương 204 - Chương 148.2

/233


Sáng hôm sau, Đồng Niệm bị tiếng ê a của con gái làm tỉnh giấc lại, trước hết cô vệ sinh cho con gái, mặc đồ cho con sạch sẽ, sau đó mới đi rửa mặt. Làm xong mọi thứ, cô mở cửa phòng đi ra, theo bản năng quay đầu nhìn phòng sát vách, nhìn thấy các người giúp việc đang mở cửa sổ ra quét dọn phòng. Còn Lăng Cận Dương, căn bản không thấy bóng dáng.

Ôm chặt con gái, Đồng Niệm mím môi xuống lầu, đúng lúc nhìn thấy hộ lý về nhà lấy đồ.

“Ba tôi thế nào rồi?” Đồng Niệm ngồi trong ghế, tiện tay để con gái vào xe em bé.

Bởi vì ngày hôm qua thất trách, nên hộ lý cẩn thận trả lời: “Tốt vô cùng ạ, sáng sớm bác sĩ đã tới kiểm tra, nói làm xong thủ tục xuất viện là có thể về nhà.”

Khẩn trương trong lòng hơi thả lỏng một chút, Đồng Niệm gật đầu một cái, nhìn cái hộp giữ nhiệt hộ lý cầm trong tay, mím môi hỏi: “Cô về nhà, ai ở trong bệnh viện coi chừng?”

“Mục tiên sinh vẫn còn ở đó.” Hộ lý cẩn thận trả lời, chỉ sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Đồng Niệm hớp một muỗng cháo nhỏ, tiễn đồng thoáng qua vẻ tàn khốc: “Những lời ngày hôm qua cô nói, đều là thật sao?”

“Đương nhiên là thật ạ.” Hộ lý cả kinh, vội vàng giải thích: “Lăng phu nhân, tôi làm nghề này quan trọng nhất là danh tiếng, nếu như tôi dám lừa cô, vậy sau này tôi còn có thể làm nghề này được nữa không chứ?”

Ánh mắt Đồng Niệm dao động, nhìn chằm chằm ánh mắt của hộ lý, bỏ đi nghi ngờ trong lòng. Mời người đến trong chừng cho ba cô, một ngàn người mới chọn được một người, đạo đức nghề nghiệp nhất định đã được kiểm tra.

Ngừng lại, cô dặn dò: “Cô mau quay lại bệnh viện, đừng để cho Duy Hàm trễ giờ làm. Còn nữa, trước khi tôi chưa đến bệnh viện, cô không được rời đi nửa bước.”

“Vâng.” Hộ lý gật đầu đồng ý, vội vàng mang theo bữa sáng trở lại bệnh viện.

Chiếc McLaren màu bạc dừng ở bên ngoài nhà trọ, Lăng Cận Dương xách theo hộp ăn sáng, cất bước đi vào.

Mở cửa phòng, ba anh cũng vừa mới thức, nhìn thấy anh, cười hỏi: “Con tới sớm vậy?”

Lăng Cận Dương nhấc chân đẩy cửa phòng, dđl/q'd giọng nói ôn hòa: “Con có mua bánh bao hấp cho ba.”

Hàn Hứng Kiều vui vẻ, lấy bát đũa ra, hai cha con cùng nhau ngồi ở trên bàn dùng bữa sáng.

“Ba.” Lăng Cận Dương ăn xong 1 cái bánh bao, sau khi bỏ đũa xuống, nhíu mày nhìn ông: “Ngày hôm qua…ba đến phòng của Lăng Trọng làm gì vậy?”

Ngón tay Hàn hứng Kiều đang cầm đũa nắm thật chặt, sắc mặt không vui: “Con nghi ngờ ba sao?”

Lăng Cận Dương nhíu mày, vẻ mặt bình tĩnh: “Không có! Con chỉ tùy tiện hỏi một chút.”

“Tùy tiện hỏi một chút.” Ánh mắt Hàn Hứng Kiều sáng như đuốc, nhìn con trai đang nhìn mình chằm chằm mình, khóe môi mím chặt: “Cận Dương, chẳng lẽ con không tin ba?”

Nhìn ánh mắt mất mát của ông, trong lòng Lăng Cận Dương cũng không dễ chịu, anh lắc đầu một cái, kiên định nói: “Không phải, con đương nhiên tin tưởng ba.”

Nghe con trai nói như vậy, Hàn Hứng Kiều mới thở phào nhẹ nhõm, ông vỗ lưng con trai nói: “Mau ăn đi, sắp nguội hết rồi.”

Không có phát giác ra sự khác thường của ba mình, trên đường Lăng Cận Dương lái xe về nhà, trong lòng thoáng qua rất nhiều suy đoán. Mặc dù ba anh có hận ý, nhưng ngày hôm qua là 100 ngày của cháu gái, ba anh chắc chắn sẽ không có hành động gì quá khích.

Nhưng nếu không phải là ba anh, thì đó là ai? Chẳng lẽ tự nhiên đang êm đẹp, tự mình té xuống đất.

Sáng sớm, thời điểm An Hân đi tới phòng ăn, tất cả mọi người đã ngồi vào bàn ăn.

“Cha, mẹ.” Cô ngồi vào chỗ của mình, cung kính chào hỏi.

Mẫn Chi bưng chén cháo lại đút cho Tiểu Bảo ăn, đứa bé nhìn thấy bà, lập tức ôm chặt cổ, hướng vào trong ngực của bà.

“Đứa nhỏ này.” Mẫn Chi ôm lấy cháu trai, ánh mắt cưng chiều: “Gần đây con thật sự thích làm nũng.”

An Hân nhỏ giọng cười 1 tiếng, hướng về phía Tiểu Bảo vỗ tay, cười nói: “Tiểu Bảo, lại mẹ ôm.”

Tiểu Bảo vội vàng quay đầu, lắc cái đầu nhỏ không nhìn tới cô.

Mẫn Chi sửng sốt một chút, sau đó cười nói: “Ôi, Tiểu Bảo làm sao thế? Sao không cho mẹ ôm?”

Lúng túng thu tay lại, An Hân cười lấy lệ, giọng nói như thường: “Để bà nội hôn cũng là giống nhau.”

Ông Lăng quét mắt nhìn con trai, trầm giọng nói: “Thừa Nghiệp, về sau con không được xung đột với Lăng Cận Dương biết không?”

“Cha!” Lăng Thừa Nghiệp không phục, cãi lại: “Con đã nhịn nó lâu rồi.”

“Câm miệng!” Lăng Thuấn bỏ đôi đũa trong tay xuống, tức giận nói: “Không nhịn được việc nhỏ nhặt sẽ làm hỏng việc lớn.”

Lăng Thừa Nghiệp còn muốn cãi lại, đã bị An Hân đè lại.

Mẫn Chi cũng không muốn hai cha con bọn họ cãi nhau, vội vàng chuyển đề tài nói: “Bé Yếm lớn nhìn rất xinh đẹp, tiểu Nhã, con sinh thêm một đứa đi, mẹ cũng muốn có cháu gái.”

An Hân cúi đầu, khóe miệng lướt qua nụ cười lo lắng: “Mẹ, Tiểu Bảo còn nhỏ, đợi hai năm nữa rồi hãy tính.”

Cô nhíu mày nhìn cha mẹ chồng đối diện, giả bộ lơ đãng nói: “Chỉ là Niệm Niệm đã có Yếm là con gái, sợ rằng còn phải sinh con trai, đến lúc đó Tiểu Bảo của chúng ta không phải bị thất sủng sao.”

Lời của cô vừa dứt, sắc mặt hai ông bà cũng thay đổi, ngay tiếp sau đó vẻ mặt của Lăng Thừa Nghiệp cũng âm trầm xuống.

Dùng xong điểm tâm sáng, cha con họ Lăng cùng nhau đi tới công ty.

Mẫn Chi hôm nay hẹn bạn bè, tất cả mọi người dẫn theo cháu trai cháu gái tụ tập, thật ra chỉ muốn khoe khoang một chút mà thôi.

Lấy xuống một bộ quần áo mới tinh, An Hân thay cho Tiểu bảo, cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, dịu dàng nói: “Tiểu bảo phải nghe lời bà nha.”

Tiểu Bảo rất sợ cô, không tự chủ né tránh, chỉ là bị cô khéo léo che mắt.

“Mẹ, bộ quần áo này thật là đẹp mắt, rất phù hợp với vóc dáng của mẹ.” An Hân bước tới lấy lòng, thuận thế cầm túi xách đưa cho bà: “Túi xách này con còn chưa dùng qua, vừa đúng phù hợp với y phục của mẹ.”

Nhận lấy túi xách, Mẫn Chi đặc biệt thích, ánh mắt đều là nụ cười: “Tiểu Nhã thật có lòng.”

Sau


/233

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status