Thực Hoan Giả Yêu

Chương 119 - Chương 95

/233


Editor: Nguyen Hien.

Tại một quán trà thanh nhã, trong một góc yên tĩnh, bàn ghế được điêu khắc tinh xảo.

Trên bàn trà hình tròn, những nụ trà Long Tĩnh, tỏa hương thơm ngát xông vào mũi, từng mầm non xanh nhạt đứng thẳng trong ly thủy tinh trong suốt, giống như một bức tranh sơn thủy xinh đẹp.

Lăng Trọng ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt yên tĩnh, đáy mắt phập phồng khó kiềm nén.

“Ba, ba có chuyện gì cứ nói thẳng đi.” Ngón tay khẽ vuốt mép ly trà, sắc mặt Đồng Niệm bình tĩnh, hình như đã sớm dự liệu được, cảm xúc biến hóa trong lòng cũng không có biến đổi gì lớn.

Lăng Trọng mím môi, nặng nề thở dài, mở miệng: “Niệm Niệm, những năm qua con ở nhà họ Lăng, ba đối xử với con có tốt không?”

Đồng Niệm khẳng định gật đầu một cái, tiễn đồng đen nhánh hiện lên vẻ cảm động sâu sắc: “Dạ, rất tốt.”

Nghe được lời của cô, Lăng Trọng vui mừng cười, thong thả nói: “Những ngày gần đây, An thị nhiều lần chèn ép Lăng thị, ý đồ của nhà họ An rất rõ ràng, không thể để cho An Hân ngồi tù.”

Trầm mặt, ông nhíu mày nhìn chằm chằm Đồng Niệm, khuôn mặt lạnh lùng, “Nếu như vì chuyện này, hai nhà An và Hân bất hòa, ắt hẳn sẽ có một cuộc đọ sức! Cục diện như thế, đối với ai cũng không tốt…”

“Ba.” Đồng Niệm ngẩng đầu lên, chợt lên tiếng cắt đứt lời của ông, “Con bị người ta bắt cóc, nhảy lầu thiếu chút nữa là mất mạng, những chuyện này đều do An Hân cho người làm, còn có rất nhiều chuyện trước kia cũng liên quan đến chị ta. Chẳng lẽ chị ta làm nhiều chuyện như vậy, chị ta không thể tự mình gánh chịu trừng phạt sao? ”

“Không thể bởi vì chị ta là con gái nhà họ An, mà có thể coi trời bằng vung được. Đồng Niệm mím chặt môi, trông đôi mắt hiện lên một cỗ tức giận.”

Lời của cô thoáng chốc khiến Lăng trọng trầm mặt xuống, chân mày ông nhíu chặt lại.

Kiềm chế lại cảm xúc trong đáy lòng, Đồng Niệm ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Lăng Trọng, cũng không có tránh né, “Nếu lần này con bỏ qua cho An Hân, thì chị ta sẽ còn có lần sau, đó không phải là giúp chị ta, mà là hại chị ta.”

Lăng Trọng thở dài một cái, sắc mặt nặng nề: “Vậy ý của các con là, chuyện này không có đường sống vẹn toàn sao?”

Nghe được ông dùng từ các con, ánh mắt Đồng Niệm dao động, ngay sao đó khẳng định gật đầu một cái: “Dạ, không có đường sống vẹn toàn!”

Ánh mắt Lăng Trọng u ám xuống, nhìn cô bằng đôi mắt nghiêm nghị, không thốt nên lời.

Nhìn sắc mặt buồn bã của ông, Đồng Niệm có chút không đành lòng, cô dùng sức nắm chặt ly trà, khẽ rũ mắt xuống. Không phải cô không muốn bỏ qua, mà là cô tuyệt đối không thể để cho bất cứ người nào có cơ hội làm tổn thương tới mình. Mạng sống của cô có thể đối với người khác không quan trọng, nhưng đối với Lăng Cận Dương là vô cùng quý giá, cô nhất định vì anh, dùng hết sức lực bảo vệ tốt bản thân mình.

Nói vài câu ngắn gọn, Lăng Trọng đã thấy được quyết tâm của cô, mặc dù đứa nhỏ này bình thường nhìn rất nhu nhược, nhưng đến lúc quyết tâm rồi thì bất luận kẻ nào cũng không khuyên được.

Hơn nữa trong chuyện này, cô là người bị hại, Lăng Trọng không thể có nhiều yêu cầu gì.

Ba!

Nhìn thấy ông đứng dậy muốn rời đi, Đồng Niệm chợt giơ tay lên, kéo cánh tay của ông, đôi mắt đen nhánh sáng rực lên.

Lăng Trọng nhíu mày, đoán được cô muốn nói gì, lại ngồi xuống lần nữa, cho cô một cơ hội nói chuyện.

Thấy ông cũng không có xoay người rời đi, trong lòng Đồng Niệm dâng lên một tia vui vẻ, cô đan tay vào nhau, cố gắng khiến cho bản thân mình bình tĩnh lại, ấp úng mở miệng: “Từ nhỏ đến lơn, con luôn muốn có một gia đình có đầy đủ ba mẹ, cả gia đình ba người một nhà sống vui vẻ hạnh phúc. Nhưng ông trời không có tác thành nguyện vọng của con, cướp đi sinh mệnh của ba mẹ con.”

Kìm nén nước mắt, Đồng Niệm nặng nề nói: “Con bước vào nhà họ Lăng bắt đầu từ lúc con mười ba tuổi, không biết bao nhiêu lần con một mình núp trong góc khóc thút thít, những lúc đó Lăng Cận Dương đều ở bên cạnh con, lau nước mắt cho con, xua tan đi sợ hãi trong lòng con. Mười mấy năm qua, anh ấy đã ăn sâu bén rễ trong lòng con, trên đời này bất kỳ ai cũng không có thể thay thế được. Con biết rõ rằng, con không nên yêu anh ấy, nhưng có rất nhiều chuyện con bất lực, không thể khống chế được, con yêu anh ấy, rất yêu anh ấy.”

Đồng Niệm cắn môi, trong đôi mắt tràn ngập một tầng hơi nước, cô nhìn vào mắt Lăng Trọng, mở miệng khẩn cầu từng câu từng chữ, “Xin ba hãy chúc phúc cho chúng con, được không ba?”

Lăng Trọng thở dài một tiếng, hai đầu chân mày nhíu chặt lại, giọng nói lộ ra mấy phần chán nản: “Ta đồng ấy với mẹ của con, chăm sóc cho con thật tốt. Cam kết này, mãi mãi cũng không thay đổi.”

Nói xong những lời này, Lăng Trọng đứng lên, bóng lưng cao lớn rất nhanh biến mất không còn thấy gì nữa.

Đồng Niệm nhìn ông đi xa, cũng không có đuổi theo, cũng không có nói thêm gì nữa. Cô hiểu, muốn ông tiếp nhận, nhất định phải cho ông một ít thời gian, không thể thúc ép quá nhiều.

. . . . . .

Vào buổi sáng, một chiếc xe Porsche thể thao màu đen lái vào sân nhà họ An. Lăng Thừa Nghiệp đậu xe, xuống xe đi tới vị trí kế bên tài xế, cẩn thận mở cửa xe, đỡ người trong ngực xuống xe, “Cẩn thận một chút.”

An Nhã nhếch môi cười, đôi mắt trên khuôn mặt sáng rực: “Em biết rồi, em sẽ cẩn thận.” Cô kéo cánh tay Lăng Thừa Nghiệp, từng bước nhỏ đi vào bên trong.

Trong sofa phòng khách, dđl/q'd lão thái thái nhà họ An chân mày không động, nhìn hai người bọn họ, nở nụ cười hiếm khi thấy được.

Bà nội!

An Nhã ngồi bên cạnh bà, từ trong túi xách móc ra giấy kiểm tra từ bệnh viện, giơ lên trước mặt của bà cười nói: “Bà nội, chưa tới bảy tháng nữa, bà có cháu cố rồi nhá!”

“Cái gì?” Bà nội An Hân cả kinh, giật lấy tờ giấy xét nghiệm trong tay nhìn một chút, lập tức vui vẻ ra mặt: “Chao ôi, nhà họ An cuối cùng cũng có chuyện tốt.”

Giơ tay lên sờ cái bụng bằng phẳng của An Hân, lão thái thái vẻ mặt rất kích động, tay run run: “Tiểu Nhã, chỉ cần cháu sinh cháu cố trai, những thứ tốt nhất, con sẽ không thiếu.”

An Nhã mím môi cười, liếc mắt nhìn Lăng thừa Nghiệp bên cạnh, hai người bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt lóe lên tinh quang.

“Bà nội, bà thiên vị.” An Nhã làm nũng ôm cánh tay bà, hờn dỗi: “Chỉ có cháu trai mới được thưởng sao? Vậy nếu chẳng mai là cháu gái thì sao?”

“Đứa nhỏ này, còn làm nũng với bà nữa chứ?” Lão thái thái đánh nhẹ cô một cái, ánh mắt hiện rõ vẻ cưng chiều: “Sinh trai hay gái, bà đều thương hết, đồ tốt đều có phần của con.”

Lời của lão phu nhân có ý vạch trần, coi như là cho bọn họ viên thuốc an thần.

An Nhã mím môi, đôi mắt sâu kín thoáng qua cái gì đó, mượn cơ hội thử dò xét: “Bà nội, tháng sau là Lăng thị bầu lại ban giám đốc rồi, Thừa Nghiệp vẫn chỉ luôn là phó giám đốc, đứa bé của con sau khi sanh, không phải chịu uất ức sao?”

Giơ tay lên vỗ mu bàn tay cô, ánh mắt lão thái thái u ám, buồn bã nói: “Bà nội biết các con đang nghĩ gì, nhưng Lăng thị nắm cổ phần lớn trong tay, họ bất động, bà cũng không thể nói gì được. Chỉ là hiện tại chuyện của An Hân đã làm cho bà lo lắng nhiều, nhà họ Lăng cũng làm hơi quá rồi.”

Nghe vậy, sắc mặt An Hân nặng nề, nhớ tới chuyện của An Hân, trong lòng cũng thấy tức. Chuyện này đúng là Lăng Cận Dương đã giải quyết hơi độc ác.

“Bà nội.” Lăng Thừa Nghiệp cười tiến lên, cẩn thận nói: “Cận Dương làm như vậy, con và ba cũng không đồng ý, nhưng nhà họ Lăng do hai ba con bọn họ nắm quyền, chúng ta chỉ là lo lắng suông, cũng không giải quyết được gì.”

Lão thái thái gật đầu một cái, ngược lại không có trách tội bọn họ, “Bà nội hiểu, chỉ là Thừa Nghiệp, con nghĩ xem có biện pháp nào không, không thể nhìn An Hân đi ngồi tù, đứa nhỏ này từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng, sao phải chịu khổ ở nơi như vậy được chứ.”

“Con hiểu.” Lăng Thừa Nghiệp cười đáp ứng, dành lời nói ngon ngọt hứa hẹn. Chỉ là cổ phần của Lăng thị vẫn không chiếm được về tay, làm cho anh cảm thấy vô cùng thất bại!

. . . . . .

Sáng sớm, Lăng Cận Dương đi xuống lầu, nghe được tin tức vang lên trong tivi ở phòng khách, anh cất bước đi tới ngồi xuống bên cạnh Lăng Trọng, nghe tin tức buổi sáng, khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng.

“Theo tin tức mới nhất sáng nay, tối hôm qua có người ẩn danh tố cáo tập đoàn An thị, có người đã giao dịch cổ phần không theo quy ước đã thỏa thuận, trước mắt người phụ trách tập đoàn An thị đã bắt giữ người tối hôm qua, toàn bộ sự việc vẫn còn ở trong vòng điều tra…”

Lăng Trọng liếc mắt nhìn con trai bên cạnh, giọng nói trầm xuống: “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Nghe ba anh hỏi, vẻ mặt Lăng Cận Dương không có một chút biến hóa, giọng nói cũng hết sức bình tĩnh: “Đầu tiên là con bảo Duy Hàm đi điều tra qua, vốn dĩ những chứng cứ này con chỉ muốn lấy để phòng bị. Nhưng An Quốc Bang từng bước từng bước ép sát, đây là do ông ta tự tìm lấy.”

Cận Dương!

Lăng Trọng liền biến sắc mặt, mày kiếm nhíu lại thật chặt, “Con làm như vậy, giao tình hai nhà An và Lăng liền bị cắt đứt.”

Lăng Cận Dương nhún vai cười, không thèm để ý tới một chút nào, đôi mắt thoáng qua vẻ tàn khốc: “Ba, ba từng dạy con, đối xử với kẻ địch, không được nhân từ mà nương tay!”

Nghe vậy, cả người Lăng Trọng cứng ngắc, sau một hồi ông mím môi đứng lên, giơ tay lên vỗ vào vai anh, buồn bã nói: “Hình như ba đã già thật rồi, chuyện này tự con xử lý đi, ba không hỏi tới nữa.”

Nhìn bóng lưng của ba anh đi lên lầu, giữa hai đầu chân mày anh dần dần nhíu lại, anh giơ tay tắt TV, trên mặt lộ ra đường cong sắc bén.

Giây lát anh đứng lên, vừa muốn cất bước đi, lại nghe có người gọi anh: “Cậu chủ!”

Lăng Cận Dương đang bước về phía trước chợt dừng lại, anh xoay người lại nhìn thấy vú Dung, sắc mặt hơi khó chịu, “Vú lại muốn khuyên con gì sao?”

Mấy bước đi tới trước mặt anh, sắc mặt vú




/233

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status