Thưa Thầy… Em Yêu Anh!

Chương 34

/35


Ngày hôm nay tôi đi vào trường với tâm trạng như một xác chết biết đi. Mọi vật đều trở nên u ám, buồn bã, chán chường, bực bội. Cả tiếng hót trên cành của một chú chim nhỏ cũng làm tôi cảm thấy bực mình. Kìa từ phòng giáo vụ, Sinh bước ra với nụ cười tươi như nắng. Sinh giờ đang vui lắm nhỉ…Phải….không vui sao được…anh đang yêu mà….

Nhìn nụ cười của Sinh mà cõi lòng tôi tan vỡ….tại sao người ấy không phải là tôi? Tại sao là cô bạn thân của tôi? Tại sao lại quan tâm tôi, dịu dàng với tôi, quý mến tôi nhưng rút cuộc lại không yêu tôi?

Tôi cứ nhìn anh đăm đăm…vóc dáng đó, nụ cười đó, thái độ đó…đã từng một thời là của tôi…hay ít nhất tôi tưởng như vậy….Tôi cứ nhìn theo vóc dáng anh ngây dại, thẫn thờ…..cho đến khi Sinh khuất bóng nơi chân cầu thang. Tôi không muốn đi học hôm nay…Lạy chúa…Tôi không muốn phải ngồi trong lớp với thái độ vui vẻ giả tạo và nhìn nụ cười của anh đang hướng về hình bóng khác…điều đó sẽ làm tôi điên mất….Tôi nhanh chân chạy xuống chỗ để xe…Tôi muốn thoát khỏi đây…tôi muốn đi đâu đó cho khuây khoả…

Thế là tôi quảy cặp lên xe và chạy ra khỏi trường….Ngoài đường Sài Gòn nắng chiều tàn nhợt nhạt, vắng hoe buồn bã…Tôi cứ chạy mãi ngược xuôi trên những con đường nhỏ mà chẳng biết mình đi đâu, về đâu….Rồi chợt tôi dừng chân nơi quán nhỏ trong hẻm của bà Ruby. Tôi gửi xe và đẩy cửa bước vào….

Vừa thấy tôi bà đon đả:“Oh!..So surprise. What brings you here?Come on…(Ô!…Ngạc nhiên thật.Ngọn gió nào thổi cháu đến đây vậy? Vào đây, vào đây…)”

Tôi nhoẻn cười mà trong lòng buồn rười rượi.Tôi theo chân bà và ngồi vào cái bàn nhỏ xinh xinh. Bà Ruby rất vui khi thấy tôi đến, quán chưa đến giờ mở cửa thật vắng vẻ. Bà hồ hởi: “ I am so glad to see you here. I am so boring now.I was wis h I had some one to talk. And boom, you came.Today you’re playing hooky, aren’t you?(Ta rất vui khi thấy cháu ở đây. Ta cũng đang rất chán đây.Ta đã ước là ta có người để nói chuyện.Và bùm…cháu đến.Hôm nay trốn học phải không nè ?). Vừa nói bà vừa đặt xuống một cốc nước hoa quả cho tôi. Tôi mỉm cười cám ơn bà: “Thank you. I just walk around…cause I didn’t have class today. (Cám ơn bà…Cháu chỉ lang thang thôi…vì cháu không học gì hôm nay).

Ruby gật gù ra vẻ hiểu rồi và bà tiếp: “ Oh…I see…I am glad cause you don’t have class.Sinh doesn’t like his student play hooky (Ồ..hiểu rồi. Ta vui vì cháu không trốn học. Sinh không thích học sinh trốn học đâu…)”. Vừa nghe bà Ruby nhắc tới Sinh thì cổ họng tôi nghẹn đắng. Đúng tôi đang nói dối…và tôi đang trốn học hôm nay. Nhưng đi học mà không học được gì thì đi làm chi?Vào đó để nghe tim mình tan nát vì con người đó sao?Đang suy nghĩ miên man bất giác tôi đặt ly nước xuống và hỏi Ruby: “ How long did you know Sinh?( Bà biết Sinh bao lâu rồi ạ?)”.

Bà Ruby mỉm cười thật tươi, sóng mắt bà lung linh khi nghe tôi hỏi về anh: “ Sinh. I’d known him for 5 years. He’s really a good guy.He’s nice, polite, sweet, self confidence.He’s nearly perfect but he couldn’t control his feeling well, and some time he left each other’s feeling behind. (Sinh.Tôi biết cậu ấy đã năm năm rồi.Cậu ấy thực sự là một người tốt, dễ thương, lịch sự, ngọt ngào,tự tin. Cậu ấy gần như hoàn hảo nhưng cậu ấy kiềm chế cảm xúc ko tốt lắm và đôi khi hay bỏ qua cảm xúc của người khác)”. Điều Ruby nói tôi cũng cảm nhận được. Đúng là Sinh đã không kềm chế cảm xúc của mình khi gọi cuộc điện thoại đó…lúc ấy anh hoàn toàn không đếm xỉa tới cảm xúc của tôi. Sinh chỉ nghĩ là điều anh phải nói là quan trọng.Nghĩ tới điều bà Ruby nói Sinh gần như hoàn hảo tôi thấy buồn cười …Như vậy thì anh thành chúa mất rồi….nhưng tôi đã không cười nổi….

Nhớ đến chuyện hôm qua tôi lại thấy khoé mắt cay cay.Tôi lập tức đứng lên xin phép bà Ruby vào nhà vệ sinh. Tôi không muốn khóc trước mặt bà.Rồi bà sẽ phải hỏi tôi chuyện gì đang xảy ra…Tôi không muốn mọi chuyện trở nên phức tạp hơn.

Khi đi ngang quầy của bà Ruby tôi chợt thấy trên quầy của bà có để một bức ảnh chụp bốn người Sinh, Andrew, bà và một cô gái mặc áo trắng kẹp cái kẹp chuồn chuồn đang cười rất tươi….Tôi nhìn bức hình đó và không tin vào mắt mình nữa….Cô gái ấy….sao nhìn nét giống Trâm bạn tôi như thế? Không phải là hoàn toàn nhưng nét nhìn nghiêng nghiêng đó y hệt, cả nét cười, phong cách cười cũng vậy.Tôi run rẩy đứng lại ngó bức hình đăm đăm, mọi ý nghĩ lộn xộn trong đầu. Bà Ruby đến sau lưng tôi từ lúc nào ,bà làm tôi giật bắn người: “ That’s my niece. She was lost in an accident.Poor her… ( Đó là cháu gái tôi. Cô ấy mất trong một tai nạn.Tội nghiệp con bé…)-Rồi bà Ruby thở dài…trong khi tôi mở to mắt nhìn bức hình trân trối, mắt hồn….Đó là Jasmine, chắc chắn không sai….đó là cô ấy….bây giờ thì tôi biết Sinh yêu Trâm của tôi vì điều gì rồi….Mắt tôi nhoè đi, ướt nhoèn nhoẹt….

Tôi gại nước mắt và quay lại nhìn bà cố tươi tỉnh: “ Her name ‘s Jasmine.Isn’t she?She’s so beautiful. Andrew told me once( Cô ấy tên Jasmine phải không? Cô ấy đẹp quá.Andrew nói với cháu một lần rồi)”. Bà Ruby mỉm cười thật tươi nhìn tôi: “ Really?He seldom reminded her name since her death.Sinh was, too.(Thật vậy hả?Nó ít nhắc tới tên con bé từ khi nó mất.Cả Sinh cũng vậy..)”

Andrew, cái kẹp chuồn chuồn cũng do hắn tặng tôi. Sao hắn lại tặng tôi cái kẹp y hệt của chị hắn vậy?Trong lòng tôi lại dâng cuồn cuộn sóng..đồ đểu, đồ khốn …. Vừa nghĩ tôi vừa đưa tay vào chiếc cặp sờ lấy hai chiếc kẹp..Tôi nắm tay lại…tức giận… siết mạnh nhưng mắt vẫn nhìn đăm đăm vào khung hình…Và…crack…hai chiếc kẹp nát vụn trong lòng bàn tay tôi….Tôi giả vờ gắng gượng tươi tỉnh quay lại xin phép bà Ruby cho tôi mượn bức hình và tạm biệt bà để đi tìm Andrew. Hắn sẽ phải giải thích về điều này…điều hắn làm thật hết sức tồi tệ….khốn nạn thật….

Tôi chạy thẳng đến nơi hắn trọ. Tôi biết hắn có ở nhà vì hôm nay hắn không đi dạy. Tôi gõ cửa và khi hắn mở cửa tôi điên tiết xông thẳng vào đẩy hắn ngã ngữa trên chiếc ghế bành nơi phòng khách. Tôi gào lên: “ Why did you do it to me???Why did you gave me these shit???You’re bastard..you’re…you. (Tại sao anh làm thế với tôi??? Tại sao anh đưa tôi thứ tồi tệ này???Anh là đồ khốn…anh…anh.)”.Vừa nói tôi vừa vất xuống trước mặt hắn một chiếc kẹp vỡ nát. Andrew lồm cồm ngồi dậy. Đôi mắt xanh mở to, sững sờ, chết điếng nhìn tôi. Tôi đứng đó nhìn hắn run rẩy rồi khuỵu xuống nơi chân ghế. Nước mắt trào ra tôi bưng mặt nấc lên nức nở, tay nắm chiếc kẹp còn lại đã vỡ đâm cả vào tay tôi ứa máu.

Andrew sau giây phút chết điếng đó ngay lập tức hắn bò lại chỗ tôi cầm tay tôi gỡ chiếc kẹp ra và ôm chặt tôi vào lòng hôn lên trán và xoa vai thì thào với tôi: “ I’m sorry.I’m so sorry.That’s all my fault.I was bastard…really I was that guy….Sorry so much….(Xin lỗi…tôi rất xin lỗi.Lỗi của tôi…tôi là thằng khốn…thật sự là thằng khốn…).Tôi cứ khóc…và khóc rỉ rả dai dẳng, đau đớn như thế mãi trên bờ vai của hắn cho đến khi tôi mệt mỏi thiếp đi…

Tôi không rõ mình đã thiếp đi bao lâu. Khi tôi tỉnh dậy thì tôi thấy Trâm đã ngồi bên giường với nét mặt lo lắng. Còn Andrew thì ngồi trầm ngâm trên tay cầm một cốc café nghi ngút khói. Trâm nhìn tôi hỏi dồn dập: “ Mày sao vậy? Andrew kêu là tao tới liền. Có chuyện gì xảy ra với mày hả? Sao hôm nay mày lại trốn học?Mày lại khóc đến sưng mắt lên thế kia?Có chuyện gì vậy?”. Tôi nhìn Trâm hơi bối rối một thoáng . Tôi biết trả lời nó sao đây? Chẳng lẽ tôi nói người thầy chúng ta hằng yêu quý là một con quỷ thật sự nấp dưới bộ mặt thiên thần? Chẳng lẽ tôi nói tôi bắt đầu ghét cả ổng lẫn nó sao? Tôi ghét Sinh vì Sinh quá tốt, quá lịch sự, quá đáng yêu.Gần như hoàn hảo đến nỗi trở thành quá xấu xa.Còn tôi ghét Trâm vì nó đã biết có chuyện rồi nhưng không nói tôi nghe. Mày thương tao kiểu ấy sao Trâm? Một điều nữa, tao biết là vô lý nhưng tao ghét mày chỉ vì mày giống cô ta.Cái bóng ma lúc nào cũng lởn vởn trong đầu ông ấy. Cả hai người sao ai cũng thương hại tao theo kiểu: “ Không muốn làm H bị tổn thương”.Cách thương đó sai rồi.Giờ tao ghét cả hai đấy.Cả ổng, cả mày nữa…Mày có hiểu không?

Tôi thầm nghĩ nhìn cái nét mặt lo lắng, đầy căng thẳng đó của con bạn thân tôi chợt gục mặt xuống cười ha hả, cười như điên dại. Thái độ đó của tôi làm Trâm càng lo lắng hơn. Nó lao đến lay tôi, tát nhẹ vào má tôi gắt: “ Mày điên hả? Sao tự dưng cười ha hả như vậy?”. Tôi vẫn tiếp tục cười và đưa tay lên đẩy nó ra: “Không, có gì đâu…Tao thấy tự dưng vì một chuyện tào lao của tao mà gây phiền phức cho quá nhiều người. Hôm nay chỉ vì Andrew kể lại chuyện Jasmine chết như thế nào đã làm tao khóc oà lên. Thực ra mọi chuyện chả cóc khô gì ầm ĩ cả.Tao quả là một con điên. Tự dưng thương hại một con nhỏ đã chết rục xương từ bao giờ.” Câu nói của tôi làm Trâm ngẩn người ra. Nó nhìn tôi và lại nhìn Andrew và hỏi hắn: “ Was it true? (Có thật vậy không?)”.Tôi ngó qua nhìn Andrew nghiêng đầu cười mỉm nhưng đôi mắt thì không hề cười. Ráo hoảnh, giận dữ. Nhìn thấy thái độ đó của tôi,Andrew khẽ gật đầu một cách do dự. Trâm ôm ngực thở phào: “ Phew…tưởng chuyện gì nghiêm trọng lắm chứ.Làm hết cả hồn” rồi nó quay qua quạt tôi: “ Mày nữa…từ khi mày yêu ông Sinh tới giờ, tao thấy mày điên lắm rồi nghe.Sao hôm nay trốn học vậy hả?Cãi nhau với ổng à?”. Tôi cười nhạt ngồi dậy rời khỏi giường: “ Chán thì nghỉ, ai hơi đâu cãi nhau chi cho mệt.Thôi sửa soạn đi về…làm phiền gia chủ đây quá trời rồi.”- Vừa xốc lại cái cổ áo tôi vừa hỏi Andrew: “ Andrew, may I use your bathroom? (Andrew, tôi có thể dùng nhà tắm của anh được không?)”. Trong khi tôi lui cui rửa mặt thì Trâm ra ngoài chuẩn bị xe để đi về.

Vòi nước chảy ào ào xối xả trong bồn, tôi đứng đó nhìn dòng nước xoáy mà mắt lại nhoè đi rồi tôi vục tay vào rửa mặt một cách điên cuồng không kịp thở. Xong xuôi tôi đưa tay lên vuốt tóc ngửa mặt lên trời thở dốc, trễ mắt nhìn đăm đăm vào trong kiếng cho tới khi khuôn mặt Andrew hiện ra trong ấy. Hắn nhìn tôi và đưa khăn cho tôi hất hàm mím môi: “ What are you going to tell Tram? What are you gonna do?I saw Jasmine’s picture in your bag. Where did you get it? (Cô định nói với Trâm về chuyện này thế nào? Cô định làm gì vậy hả? Tôi thấy hình của Jasmine trong giỏ của cô. Cô lấy nó ở đâu thế?”. Tôi nhìn hắn với cười lãnh đạm: “ I have nothing to tell her about this. What am I gonna do? I have no idea. But I’m sure it’s interesting.He would pay for my broken heart. I’m sure you knew where I got that picture. ( Tôi không việc gì phải nói với Trâm cả. Tôi sẽ làm gì ư? Chư a biết.Nhưng tôi chắc chắn nó sẽ thú vị đấy. Ông ta sẽ phải trả giá cho trái tim đã tan nát của tôi. Còn tôi lấy bức ảnh ở đâu tôi chắc rằng anh biết.). Nhìn nụ cười tuy tươi nhưng với ánh mắt bén ngọt của tôi, Andrew thật sự thấy hoảng sợ cái thái độ của tôi bây giờ. Tôi nhận ra sự hoảng hốt trong mắt hắn. Hắn biết bây giờ không có gì tôi có thể không làm. Tôi lướt qua hắn nhẹ nhàng và nói thoảng như gió: “ Thank you. Now I must go home. I’ll see you later. (Cám ơn. Giờ tôi về nhé. Tôi sẽ gặp anh sau)”. Tôi bước được nửa bước thì Andrew nắm lấy bờ vai tôi bằng bàn tay to bè của hắn kéo giật lại, hắn ôm chặt vai tôi từ phía sau van nài tôi: “ Please, I beg you! Stop it.Don’t make it more bad. Everything is so bad now.( Đừng.Xin cô đấy!Dừng lại đi. Đừng làm mọi chuyện tệ hơn. Mọi chuyện giờ đã tệ lắm rồi). Tôi bình thản gỡ tay Andrew ra khỏi vai mình quay lại mỉm cười với hắn đầy mỉa mai: “ Oh, really? Didn’t you stop it when you gave me those hairclips, did you?I see everything is so fun now. I don’t make it bad. I’ll make it worst. ( Thiệt hả?Rồi anh có dừng lại không khi anh đưa cho tôi mấy cái kẹp đó không? Tôi thấy mọi chuyện giờ thú vị đấy chứ. Tôi không làm cho nó tệ hơn đâu. Tôi làm cho nó tệ nhất thôi.)

Sau khi từ nhà Andrew về , tôi luôn suy nghĩ về điều mà tôi đã nói, tôi sẽ làm mọi chuyện tệ nhất sao?Tôi có suy nghĩ độc ác đó tự bao giờ?Tôi nhớ đến bức hình của Jasmine và lục lọi cặp.Hỡi ôi…nó đã không cánh mà bay. Tôi thất thần tự hỏi nó đâu rồi? Nhưng khi tôi chợt nhớ đến câu hỏi của Andrew thì tôi đã chắc mẩm rằng chính hắn lấy chứ không ai vào đây. Đúng rồi, tôi nhớ lúc tôi xô đẩy với hắn thì chiếc cặp của tôi cũng bị chính tôi ném vào một góc nhà.Chắc nó đã rớt ra từ cặp tôi và hắn nhặt được. Chết tiệt….! Trong lúc tôi còn lừng khừng với một mớ bùi nhùi ngổn ngang xổ ra từ chiếc cặp thì chuông điện thoại reo, tôi bắt lên. Tiếng Sinh vang lên dịu dàng: “ Alô. H hả? Em đi ăn kem không nè?Sao hôm nay nghỉ học vậy?Bệnh hả hay lười học vậy?Hôm nay vào lớp không thấy bóng em đâu, không có người để chọc buồn quá”. Nghe tiếng Sinh tôi lại lặng người. Bao nhiêu cảm giác thân thương, yêu mến lại ùa về. Tôi lại quên hẳn là mình đang bị tổn thương như thế nào. Tôi mừng mừng tủi tủi.Sinh nhận ra sự vắng mặt của tôi ư? Điều đó cho thấy anh cũng yêu quý tôi mà. Tôi lại chìm đắm trong hạnh phúc…Anh vẫn yêu quý tôi…lạy chúa vẫn nhớ đến bóng dáng tôi….tôi yêu anh biết bao nhiêu….Tôi dường như lại trở về con người như trước đây.Tôi không thấy tức giận, đen tối và u ám mà thay vào đó tôi lại thấy vui vui, bồi hồi: “ Ý thầy nói là thầy nhớ em sao? Phải không thầy?”. Tiếng Sinh bật cười dịu dàng: “ Ừ…nhớ…. Không có ai để chọc giận hôm nay trong lớp đó. Cũng không có ánh mắt hay nhìn trộm núp sau quyển sách Listening đâu. Cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó”. Tôi giật thót mình, Sinh vẫn thường biết tôi nhìn trộm anh khi anh đang hướng dẫn bài học ư? Tôi lại nghe má mình nóng hổi…ôi thật là…Sinh vẫn biết tất cả những việc tôi làm, như vậy….. Tôi nghẹn ngào: “ Em cũng nhớ thầy lắm.Mới xa có một ngày thôi, nhớ lắm….Em cũng đang thèm kem.Thầy qua chở em nghe…”

Sân thượng tối lộng gió, tôi và Sinh ngồi nhâm nhi mỗi người một cốc kem to nhìn ngắm những ánh đèn thành phố, dòng người qua lại tấp nập nhỏ xíu như những chú kiến nhìn từ trên cao. Trong tiếng nhạc nỉ non từ tiếng đàn Guitar với giọng hát thì thầm người ca sĩ trên bục làm không gian thêm lãng mạn , nhà hàng hôm nay vắng quá, chỉ lác đác vài cặp cũng đang ăn kem như chúng tôi chụm đầu vào nhau rúc rích. Sinh nhìn quanh và mỉm cười lém lỉnh hỏi tôi: “ Sao hôm nay nghỉ học vậy? Lười phải không?”, tôi khẽ liếc Sinh và cuối xuống cốc kem: “ Không phải lười.Bệnh ạ”. Sinh gật gù làm miệng hình chữ o: “ Ô, vậy hả?Tội nghiệp học trò cưng của tôi không?”.

Tôi nhìn anh nhoẻn cười buồn: “ Em thành học trò cưng của thầy khi nào vậy?Mà thầy có thật sự cưng em không vậy?”. Sinh cười tươi nồng ấm nháy mắt: “ Cưng chứ sao không? Cưng như con lợn bông ở nhà vậy.Nhìn múp míp dễ cưng mà..”. Tôi bặm môi không nói gì cúi xuống lại khoáy cốc kem của mình. Chưa bao giờ Sinh trả lời nghiêm túc câu hỏi của tôi nhỉ? Có lẽ anh khéo là chỗ đó. Sinh hay bông đùa để lãng tránh những câu trả lời thật sự nghiêm túc. Tôi thở dài…nếu mà bây giờ tôi hỏi thẳng anh thì anh lại bông đùa lần nữa, nhưng thật sự tôi cũng biết câu trả lời rồi. Tôi há miệng ra hình chữ a như ngạc nhiên thốt ra: “ A…cưng như con lợn bông ở nhà…Thầy thấy Trâm của em thế nào?”. Một câu hỏi bất ngờ xoáy thẳng vào Sinh, anh ngập ngừng , suy nghĩ. Tôi lặng lẽ quan sát Sinh…khi anh nghĩ về Trâm, tôi lại thấy anh chìm đắm vào sự nồng nàn, đắm say, ưu tư. Sóng mắt anh long lanh hơn, nụ cười dù ngập ngừng bối rối nhưng còn tươi và ấm hơn mặt trời mùa xuân. Sinh tiếp: “ Ừ…thì….Trâm…đáng yêu,…tốt,….thân thiện, thú vị gần gũi..và ấn tượng nhất là mái tóc dài.Một mái tóc đẹp…”. “Và cả giống Jasmine nữa chứ”- Tôi thầm nghĩ…

Tôi cười với anh nhưng trong lòng thì như mùa thu chết, nhưng tôi cũng vờ hưởng ứng theo Sinh: “ Ồ…nhận xét tinh tế lắm.Đúng vậy đấy…còn em thì sao?”. Sinh quay hẳn qua tôi, một tay gác lên thái dương và lấy ngón tay trỏ lên trán tôi: “ Em hả? Thứ nhất: bướng nè, nhiều chuyện nè, bốc đồng nè, hay tị nạnh nè nhưng cũng rất tốt, nhiệt tình, thật lòng và cá tính…”. Tôi nhìn thẳng mắt xoáy vào anh lành lạnh nhưng miệng tôi cười rất tươi tiếp theo sau: “ Cả ngây thơ nữa chứ ạ…em dễ bị lừa lắm..”. Nghe tới đó Sinh bĩu môi cười nụ: “ Ừ ha, em ngây thơ như quả bơ ấy nhỉ. Trong chín ngoài xanh ấy hả?”. Tôi cũng nhếch mép cười với anh. Tối nay tôi cười giả tạo nhiều quá, tôi cũng không muốn mình như thế. Tôi đã rất hồ hởi khi nghe anh nói anh cảm thấy thiếu vắng tôi nhưng giờ đây khi nghe từng câu nói không thật lòng của anh tim tôi lại vỡ lần nữa….không phải là Sinh nói chuyện không thật lòng mà tại tôi biết sự thật quá sớm…Điều đó thật đau buồn.

Khi người ca sỹ vừa dứt lời ca thì tôi quay qua anh, tôi bảo anh: “ Thầy. Lâu lắm rồi không hát cho em nghe nhỉ.Hát đi thầy…hát cho em nghe đi.Ca bài Yesterday once more đó.Em đã nghe Carpenters hát rồi nhưng em chưa nghe một giọng nam hát bao giờ.Hát cho em nghe đi…thương em lần này thôi…”. Sinh mỉm cười nhíu mày, bẹo má tôi: “ Trời…hôm nay khó hiểu quá. Nói chuyện ẩn ý không hà. Lại còn hát cho em nghe lần này nữa.Nói cứ như sắp đi xa không bằng..có nghỉ mấy tháng để thi học kỳ thôi mà…Thôi được rồi. Cưng lắm mới làm đó nha”. Và rồi Sinh bước lên sân khấu, tiếng đàn mộc mạc và giọng anh vang lên trầm ấm.Bài hát vang lên trầm buồn như níu kéo lại kỉ niệm.Phải…đây có lẽ lần cuối tôi để lòng mình yêu anh một cách trong sáng trước khi tôi làm tổn thương anh. Tôi ngồi nghe anh hát mà lặng lẽ gạt nước mắt…tôi yêu anh lắm nhưng tôi cũng yêu bạn tôi và bản thân tôi nữa. Tôi phải cứu Trâm và tôi ra khỏi vòng xoáy của anh trước khi quá muộn…Tôi sẽ phải làm tổn thương ít nhất là một người.Mà người đó không ai khác hơn là Sinh. Tôi ôm tim mình mà nghe đau nhói…

“Hãy để em yêu anh như một lần nữa như ngày hôm qua, em muốn lòng mình giữ trọn một tình yêu nguyên vẹn trong sáng cho riêng mình em thôi.Anh rồi sẽ như ngày hôm qua, những giấc mơ đẹp em từng mơ…. những bài hát cũ…em từng nghe. Mỗi khi nghe lại em lại thấy lòng mình đau nhói….Đau nhói vì yêu anh ….”


/35

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status