Nhìn thấy gương mặt tái nhợt của dã thú đại thúc, Nhan Tử Kì rất lo lắng vội vàng chạy đi rót một ly nước cho Lan Nô Tu Đốn, đồng thời cũng mang một chai dầu tới xức một ít lên trán y, sau đó nhẹ nhàng dùng tay mát xa, đại thúc vốn đang ngồi dựa người vào sô pha, vì thuận tiện cho Nhan Tử Kì hành động liền ngồi thẳng dậy, nhắm mắt lại cảm thụ động tác nhẹ nhàng vừa phải của đối phương, thoải mái đến mức làm y thở ra một hơi.
Chờ đến lúc dã thú đại thúc khôi phục lại tinh thần một chút, tâm tư lại bắt đầu nóng lên, đôi tay lại không biết đứng đắn di chuyển về phía thắt lưng Nhan Tử Kì, một tay hướng lên bắt đầu vuốt ve lưng hắn, một tay đi xuống vê hai cánh mông rắn chắc vô cùng co dãn.
Nhan Tử Kì trở mình xem thường, nhanh chóng gạt bỏ hai tay của đại thúc đang sờ loạn, xoay người đi thẳng vào phòng tắm.
Chờ Nhan Tử Kì rửa tay xong ra ngoài liền nhìn thấy đại thúc đang cởi quần áo ở phòng khách, áo đã cởi xong vất xuống đất, hiện đang cởi dây nịt, nhưng có vẻ đại thúc chưa bao giờ sử dụng cái dây nịt nào ‘rườm rà’ như vậy, loay hoay suốt nửa ngày vẫn không mở được, chỉ thấy y mím môi, bàn tay to dùng sức xé một phát, sợi dây nịt mới mua lúc chiều lập tức bị xé thành hai mảnh.
Nhan Tử Kì nhướng mày, tức giận nói: “Ngươi không thể yên tĩnh một chút được sao? Vừa trở về đã động dục, không lẽ ngươi chỉ có thể sử dụng nửa người dưới để suy nghĩ?” Bên này chỉ trích dã thú đại thúc suốt ngày động dục, bên kia lại vội vàng bước tới cửa sổ kéo rèm cửa lại, dáng người đẹp như vậy sao để cho người khác nhìn cơ chứ!
Tiếp theo dã thú đại thúc kéo quần xuống, đôi chân thon dài khỏe đẹp lập tức hiện ra trước mắt Nhan Tử Kì, tuy rằng đối với bộ dáng khỏa thân đã rất quen thuộc, nhưng mỗi lần nhìn thì lực tác động tới thị giác vẫn không giảm đi chút nào, lần này cũng không ngoại lệ, Nhan Tử Kì nuốt nước miếng, cảm thấy hai chân, thậm chí là thắt lưng đã bắt đầu vô lực muốn nhũn ra.
Nghĩ thầm, chờ tới lúc dã thú này lột xong chiếc quần lót cuối cùng trên người nhất định sẽ nhào tới đây, vì thế Nhan Tử Kì bắt đầu lúng túng, nên tiếp tục nghiêm khắc phê bình y quá mức trầm mê vào dục vọng? Hay ngoan ngoãn bó tay chịu trói? Dù sao sức lực của mình cũng kém xa đối phương, bị đè cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Dã thú đại thúc bị lên án chỉ biết dùng nửa người dưới để suy nghĩ sau khi cởi quần dài xong, thuận tay vất qua một bên, thản nhiên nói: “Duy trì hình dáng nhỏ thật phí tinh lực.” Vừa nói xong chỉ thấy y thở nhẹ ra, thân thể trong nháy mắt đã khôi phục lại hình dáng cao lớn như cũ.
Nhan Tử Kì sững sờ nhìn quần áo vứt lung tung trên mặt đất, mặt đỏ rực, hóa ra người ta sợ biến thân về hình dạng cũ sẽ phá hư quần áo nên mới cởi ra, mà mình lại suy nghĩ qua chuyện khác a! Nghĩ như vậy làm Nhan Tử Kì hận không thể đào một cái hố trên mặt đất tự chôn mình vào, hóa ra hắn mới là người có tư tưởng xấu xa! ! ! Vừa thấy người ta cởi quần áo liền nghĩ tới OOXX, ORZ……..
Dã thú đại thúc đương nhiên không biết đến thế giới nội tâm vô cùng rối rắm của Nhan Tử Kì, chỉ nhìn thấy gương mặt hắn đỏ bừng, kìm lòng không được bước qua trêu chọc hắn, dã thú đại thúc đưa tay nâng cằm Nhan Tử Kì lên, nhếch môi cười xấu xa nói: “Hay là ngươi đang chờ mong sẽ phát sinh chuyện gì?”
Nhan Tử Kì bị đâm vào yếu điểm, nhất thời thẹn quá thành giận, gạt tay y ra quát: “Chờ cái đầu ngươi!”
Lan Nô Tu Đốn chọn mi, ý cười lại sâu sắc thêm vài phần: “Đó là chờ mong đầu ở phía trên, hay vẫn là đầu dưới?”
Bị lời nói của y làm nghẹn lại, Nhan Tử Kì nhất thời chán nản: “Ngươi còn hạ lưu hơn được nữa không a?”
“Như vậy còn chưa đủ sao!” Dã thú đại thúc làm bộ rất khó xử: “Tiểu tử, khẩu vị của ngươi nặng thật!”
Nhan Tử Kì cảm thấy trước mắt tối sầm, một ngụm ác khí không thể đi lên nghẹn ngay cổ họng, cơn tức giận nhanh chóng thổi tới, hắn đột nhiên vươn tay hung tợn bắt lấy tiểu dã thú bên dưới, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy ngươi đem cái đầu dưới này cắt xuống nướng ăn đi!”
Dã thú đại thúc nhướng mày: “Vẫn là còn tươi sẽ ăn ngon hơn, không tin ngươi theo ta lên giường nếm thử một chút sẽ biết ngay.”
Nhan Tử Kì thật sự muốn cầm dép lê hung hăng chụp lên gương mặt đang tựa tiếu phi tiếu kia, một người tà ác như vậy, chính mình mắt cẩu mù rồi hay sao lại đi yêu y cơ chứ? (Tiểu Kì ngươi tức đến điên rồi hay sao? Cư nhiên lại đem mình biến thành cẩu, orz……….)
Lan Nô Tu Đốn nhìn tiểu tử bị mình chọc tới bùng nổ, nhịn không được bật cười thành tiếng, xoay người bế người nọ lên: “Mặt sao lại đỏ như vậy! Chẳng lẽ dục hỏa đốt người?”
“Ta rõ ràng là nộ hỏa công tâm!”
“Dù sao đều là hỏa, sở trường của ta chính là dập hỏa.” Dã thú nói xong liền ôm người đi vào phòng tắm.
Chốc lát sau, từ trong phòng tắm truyền ra tiếng hít thở hổn hển kìm nén, kèm theo đó là tiếng Nhan Tử Kì hữu khí vô lực tức giận mắng: “Đáng chết…… ngươi, ngươi không phải nói muốn dập lửa sao….. a……”
“Ta đang cố gắng dập tắt lửa này.” Lan Nô Tu Đốn để Nhan Tử Kì dựa lưng vào tường, hai chân quấn lấy thắt lưng mình, cố gắng khiêu khích cơ thể người nọ để mình từng chút từng chút tiến vào thật sâu bên trong.
“Ngươi đây là đang châm ngòi thổi gió…..úc…………” Cơ thể ở sâu thẳm bên trong bị chạm tới, nháy mắt làm tiếng chửi nhỏ của Nhan Tử Kì biến thành tiếng thở hổn hển.
Thấp giọng rên rỉ hòa lẫn tiếng thở dốc nặng nề làm căn phòng tắm nguyên bản lạnh như băng, trở nên tràn ngập xuân sắc……
Một đêm ngủ thật ngon.
Đang mơ màng, Nhan Tử Kì cảm thấy xúc cảm trên người mình vô cùng thoải mái, mềm mềm, ấm áp, giống như đang ngủ trên một đám mây, thoải mái đến mức làm hắn luyến tiếc tỉnh lại, nệm giường hắn có thể thoải mái như vậy sao, sao trước kia hắn không phát hiện ra?
Mang theo nhiều điểm mơ hồ cùng hoang mang, Nhan Tử Kì cố gắng mở to mắt, cố hết nửa ngày chỉ có thể hé ra một khe hở, qua nó nhìn đi mới phát hiện bên mình có một đại gia hỏa lông xù, liền hiểu ra, có thể đại thúc muốn giữ tinh lực nên lúc ngủ biến về hình dạng thú.
Bất quá đám lông xù này cọ vào thoải mái quá, Nhan Tử Kì giang tay giang chân bò qua ôm lấy dã thú đại thúc cọ cọ, này cọ một hồi mới phát hiện sao da mình tiếp xúc với lớp lông có cảm giác rõ rệt như vậy? Vì thế mới cố gắng mở mắt ra, chậm rãi nhìn xuống, vừa nhìn trước mắt đã lập tức tối sầm, thiếu chút nữa đã ngất đi.
Ngủ trên giường là một người một thú với trạng thái nguyên sinh nhất! Một là dã thú lông xù rậm rạp, một là nhân loại…………..
Đây không phải hoàn toàn đối lập nhau sao?
Hơn nữa tay chân đang hoàn toàn xích lõa của hắn lại còn đang quấn chặt lấy dã thú đại thúc, không xem không biết, nhìn một cái đã bị dọa nhảy dựng, bởi vì mới sáng sớm thức dậy, vật nhỏ dưới thân hắn cọ cọ vào lớp lông mao mềm nhũn đã nhanh chóng ngẩng cao đầu…………
Cảnh này nhìn thế nào cũng vô cùng khủng bố a, một người một thú vô cùng thân mật nằm trên giường, mà nhân loại so ra vô cùng nhỏ yếu lại đối với dã thú say ngủ động dục…… này……… này đả kích cũng quá lớn đi, chẳng lẽ hắn thực sự giống như đại thúc nói, kỳ thực khẩu vị của hắn rất nặng? ! oh**………………
Trong nhất thời, tâm tình của Nhan Tử Kì có thể sánh với sóng lớn không ngừng nhấp nhô.
Bình tĩnh, bình tĩnh, bởi vì hắn yêu Lan Nô Tu Đốn, mà y lại là thú nhân nên tự nhiên yêu luôn cả hình thú của y, cho nên, đây chính là yêu ai yêu cả đường đi lối về, cứ không hề liên quan gì tới khẩu vị quái dị……. Nhan Tử Kì không ngừng an ủi chính mình, bởi vì quá tập trung suy nghĩ nên không hề phát hiện ra dã thú đại thúc không biết từ khi nào đã hé mở đôi mắt thú, đang dùng ánh mắt nhìn mãi không chán chăm chú nhìn hắn, giống như đang quan sát một con mồi vô cùng mỹ vị.
Nhan Tử Kì an ủi mình suốt nửa ngày, lúc này mới hoảng sợ thoát khỏi mớ suy nghĩ của mình, đang muốn xoay người rời giường mới giật mình phát hiện phần eo của mình bị đè lại, quay đầu lại nhìn, dã thú khổng lồ đang dùng đôi mắt to ngây thơ nhìn chằm chằm hắn, sau khi ánh mắt hai người giao nhau, dã thú đột nhiên ngẩng đầu, vươn đầu lưỡi ướt át liếm lên mặt hắn, liếm một chút liền phát nghiện nên liên tiếp liếm thêm vài cái, mãi đến khi liếm tới tóc Nhan Tử Kì đưa tay đẩy đầu dã thú đại thúc ra, hung tợn nói: “Đủ rồi, ta tự mình có thể rửa mặt, không cần ngươi giúp ta tẩy!”
Dã thú đại thúc thấy hắn không vui khi bị liếm mặt, liền cúi đầu thay đổi địa phương, bởi vì Nhan Tử Kì còn chưa kịp mặc quần áo nên dã thú đại thúc vô cùng thuận lợi liếm lên làn da nhẵn nhụi bóng loáng của hắn.
Liếm lung tung một hồi dã thú đại thúc có phát hiện mới, chỉ thấy y chăm chú nhìn chằm chằm vật nhỏ dưới thân của Nhan Tử Kì, sau đó lập tức xác định mục tiêu mới để liếm, y hơi duỗi đầu lưỡi liếm nhẹ lên vật nhỏ đang ngẩng cao đầu kia.
Nhan Tử Kì bị động tác bất ngờ diễn ra làm sợ tới mức chân nhuyễn ra, cả người run rẩy, vật nhỏ vốn đang ngẩng đầu vì quá sợ hãi lập tức mềm nhũn nằm úp sấp dán lên bụng.
“Đừng liếm, đừng liếm…………” Dã thú này điên rồi sao, không nghĩ tới răng nanh y bén nhọn cỡ nào, lỡ như không cẩn thận cắm vào trên tiểu tử của hắn, lúc đó bị thương là chuyện nhỏ nhưng mặt mũi là chuyện lớn, hắn không muốn mang thương tích ở chỗ đó đi tìm bác sĩ đâu! !
Dù sao dã thú đại thúc cũng không phải một con chó nhỏ luôn ngoan ngoãn nghe lời, y chính là một con cầm thú ngoại tinh biến thân, vì thế hành động thở hổn hển ngăn cản của Nhan Tử Kì trong mắt y lại lập tức biến hóa thành làm nũng, dục hỏa bị khơi mào càng lớn hơn.
Chỉ thấy y tiếp tục vươn đầu lưỡi, liếm bên phải, liếm bên trái thậm chí dùng đầu lưỡi quấn lấy vật nhỏ di chuyển lên xuống.
Nơi yếu ớt bị đầu lưỡi nóng ấm bao lấy, Nhan Tử Kì không thể suy nghĩ được gì, chết tiệt, đầu lưỡi cầm thú này sao lại linh hoạt như vậy, còn có thể làm ra nhiều kỹ xảo như vậy! Úc………mặc dù có chút khó xử nhưng Nhan Tử Kì không thể không thừa nhận, cảm giác này thực con mẹ nó thoải mái quá.
Vì thế, trên chiếc giường lớn diễn ra một màn quỷ dị như vậy, một nhân loại xích lõa ngồi trên giường, hai tay chống về phía sau, hai chân mở thật to, tùy ý một dã thú vùi đầu khẩu giao cho hắn.
Nhan Tử Kì ngửa đầu thở dốc, một bên nhịn không được đưa tay vò lớp lông mao trên đầu dã thú, cảm giác thư sướng ngày càng dâng cao thẳng đến khi bao phủ toàn bộ cơ thể, nháy mắt dịch nóng phun ra, Nhan Tử Kì vô lực thả người nằm xuống giường, thở hổn hển.
Không chờ hắn kịp lấy lại tinh thần, dã thú hung mãnh đã bò lên người hắn, nhìn thấy đầu dã thú khổng lồ áp trên người mình, Nhan Tử Kì kinh hoảng, thầm kêu không ổn! Dã thú này không phải muốn dùng hình thể này để thượng hắn đi………..
Chờ đến lúc dã thú đại thúc khôi phục lại tinh thần một chút, tâm tư lại bắt đầu nóng lên, đôi tay lại không biết đứng đắn di chuyển về phía thắt lưng Nhan Tử Kì, một tay hướng lên bắt đầu vuốt ve lưng hắn, một tay đi xuống vê hai cánh mông rắn chắc vô cùng co dãn.
Nhan Tử Kì trở mình xem thường, nhanh chóng gạt bỏ hai tay của đại thúc đang sờ loạn, xoay người đi thẳng vào phòng tắm.
Chờ Nhan Tử Kì rửa tay xong ra ngoài liền nhìn thấy đại thúc đang cởi quần áo ở phòng khách, áo đã cởi xong vất xuống đất, hiện đang cởi dây nịt, nhưng có vẻ đại thúc chưa bao giờ sử dụng cái dây nịt nào ‘rườm rà’ như vậy, loay hoay suốt nửa ngày vẫn không mở được, chỉ thấy y mím môi, bàn tay to dùng sức xé một phát, sợi dây nịt mới mua lúc chiều lập tức bị xé thành hai mảnh.
Nhan Tử Kì nhướng mày, tức giận nói: “Ngươi không thể yên tĩnh một chút được sao? Vừa trở về đã động dục, không lẽ ngươi chỉ có thể sử dụng nửa người dưới để suy nghĩ?” Bên này chỉ trích dã thú đại thúc suốt ngày động dục, bên kia lại vội vàng bước tới cửa sổ kéo rèm cửa lại, dáng người đẹp như vậy sao để cho người khác nhìn cơ chứ!
Tiếp theo dã thú đại thúc kéo quần xuống, đôi chân thon dài khỏe đẹp lập tức hiện ra trước mắt Nhan Tử Kì, tuy rằng đối với bộ dáng khỏa thân đã rất quen thuộc, nhưng mỗi lần nhìn thì lực tác động tới thị giác vẫn không giảm đi chút nào, lần này cũng không ngoại lệ, Nhan Tử Kì nuốt nước miếng, cảm thấy hai chân, thậm chí là thắt lưng đã bắt đầu vô lực muốn nhũn ra.
Nghĩ thầm, chờ tới lúc dã thú này lột xong chiếc quần lót cuối cùng trên người nhất định sẽ nhào tới đây, vì thế Nhan Tử Kì bắt đầu lúng túng, nên tiếp tục nghiêm khắc phê bình y quá mức trầm mê vào dục vọng? Hay ngoan ngoãn bó tay chịu trói? Dù sao sức lực của mình cũng kém xa đối phương, bị đè cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Dã thú đại thúc bị lên án chỉ biết dùng nửa người dưới để suy nghĩ sau khi cởi quần dài xong, thuận tay vất qua một bên, thản nhiên nói: “Duy trì hình dáng nhỏ thật phí tinh lực.” Vừa nói xong chỉ thấy y thở nhẹ ra, thân thể trong nháy mắt đã khôi phục lại hình dáng cao lớn như cũ.
Nhan Tử Kì sững sờ nhìn quần áo vứt lung tung trên mặt đất, mặt đỏ rực, hóa ra người ta sợ biến thân về hình dạng cũ sẽ phá hư quần áo nên mới cởi ra, mà mình lại suy nghĩ qua chuyện khác a! Nghĩ như vậy làm Nhan Tử Kì hận không thể đào một cái hố trên mặt đất tự chôn mình vào, hóa ra hắn mới là người có tư tưởng xấu xa! ! ! Vừa thấy người ta cởi quần áo liền nghĩ tới OOXX, ORZ……..
Dã thú đại thúc đương nhiên không biết đến thế giới nội tâm vô cùng rối rắm của Nhan Tử Kì, chỉ nhìn thấy gương mặt hắn đỏ bừng, kìm lòng không được bước qua trêu chọc hắn, dã thú đại thúc đưa tay nâng cằm Nhan Tử Kì lên, nhếch môi cười xấu xa nói: “Hay là ngươi đang chờ mong sẽ phát sinh chuyện gì?”
Nhan Tử Kì bị đâm vào yếu điểm, nhất thời thẹn quá thành giận, gạt tay y ra quát: “Chờ cái đầu ngươi!”
Lan Nô Tu Đốn chọn mi, ý cười lại sâu sắc thêm vài phần: “Đó là chờ mong đầu ở phía trên, hay vẫn là đầu dưới?”
Bị lời nói của y làm nghẹn lại, Nhan Tử Kì nhất thời chán nản: “Ngươi còn hạ lưu hơn được nữa không a?”
“Như vậy còn chưa đủ sao!” Dã thú đại thúc làm bộ rất khó xử: “Tiểu tử, khẩu vị của ngươi nặng thật!”
Nhan Tử Kì cảm thấy trước mắt tối sầm, một ngụm ác khí không thể đi lên nghẹn ngay cổ họng, cơn tức giận nhanh chóng thổi tới, hắn đột nhiên vươn tay hung tợn bắt lấy tiểu dã thú bên dưới, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy ngươi đem cái đầu dưới này cắt xuống nướng ăn đi!”
Dã thú đại thúc nhướng mày: “Vẫn là còn tươi sẽ ăn ngon hơn, không tin ngươi theo ta lên giường nếm thử một chút sẽ biết ngay.”
Nhan Tử Kì thật sự muốn cầm dép lê hung hăng chụp lên gương mặt đang tựa tiếu phi tiếu kia, một người tà ác như vậy, chính mình mắt cẩu mù rồi hay sao lại đi yêu y cơ chứ? (Tiểu Kì ngươi tức đến điên rồi hay sao? Cư nhiên lại đem mình biến thành cẩu, orz……….)
Lan Nô Tu Đốn nhìn tiểu tử bị mình chọc tới bùng nổ, nhịn không được bật cười thành tiếng, xoay người bế người nọ lên: “Mặt sao lại đỏ như vậy! Chẳng lẽ dục hỏa đốt người?”
“Ta rõ ràng là nộ hỏa công tâm!”
“Dù sao đều là hỏa, sở trường của ta chính là dập hỏa.” Dã thú nói xong liền ôm người đi vào phòng tắm.
Chốc lát sau, từ trong phòng tắm truyền ra tiếng hít thở hổn hển kìm nén, kèm theo đó là tiếng Nhan Tử Kì hữu khí vô lực tức giận mắng: “Đáng chết…… ngươi, ngươi không phải nói muốn dập lửa sao….. a……”
“Ta đang cố gắng dập tắt lửa này.” Lan Nô Tu Đốn để Nhan Tử Kì dựa lưng vào tường, hai chân quấn lấy thắt lưng mình, cố gắng khiêu khích cơ thể người nọ để mình từng chút từng chút tiến vào thật sâu bên trong.
“Ngươi đây là đang châm ngòi thổi gió…..úc…………” Cơ thể ở sâu thẳm bên trong bị chạm tới, nháy mắt làm tiếng chửi nhỏ của Nhan Tử Kì biến thành tiếng thở hổn hển.
Thấp giọng rên rỉ hòa lẫn tiếng thở dốc nặng nề làm căn phòng tắm nguyên bản lạnh như băng, trở nên tràn ngập xuân sắc……
Một đêm ngủ thật ngon.
Đang mơ màng, Nhan Tử Kì cảm thấy xúc cảm trên người mình vô cùng thoải mái, mềm mềm, ấm áp, giống như đang ngủ trên một đám mây, thoải mái đến mức làm hắn luyến tiếc tỉnh lại, nệm giường hắn có thể thoải mái như vậy sao, sao trước kia hắn không phát hiện ra?
Mang theo nhiều điểm mơ hồ cùng hoang mang, Nhan Tử Kì cố gắng mở to mắt, cố hết nửa ngày chỉ có thể hé ra một khe hở, qua nó nhìn đi mới phát hiện bên mình có một đại gia hỏa lông xù, liền hiểu ra, có thể đại thúc muốn giữ tinh lực nên lúc ngủ biến về hình dạng thú.
Bất quá đám lông xù này cọ vào thoải mái quá, Nhan Tử Kì giang tay giang chân bò qua ôm lấy dã thú đại thúc cọ cọ, này cọ một hồi mới phát hiện sao da mình tiếp xúc với lớp lông có cảm giác rõ rệt như vậy? Vì thế mới cố gắng mở mắt ra, chậm rãi nhìn xuống, vừa nhìn trước mắt đã lập tức tối sầm, thiếu chút nữa đã ngất đi.
Ngủ trên giường là một người một thú với trạng thái nguyên sinh nhất! Một là dã thú lông xù rậm rạp, một là nhân loại…………..
Đây không phải hoàn toàn đối lập nhau sao?
Hơn nữa tay chân đang hoàn toàn xích lõa của hắn lại còn đang quấn chặt lấy dã thú đại thúc, không xem không biết, nhìn một cái đã bị dọa nhảy dựng, bởi vì mới sáng sớm thức dậy, vật nhỏ dưới thân hắn cọ cọ vào lớp lông mao mềm nhũn đã nhanh chóng ngẩng cao đầu…………
Cảnh này nhìn thế nào cũng vô cùng khủng bố a, một người một thú vô cùng thân mật nằm trên giường, mà nhân loại so ra vô cùng nhỏ yếu lại đối với dã thú say ngủ động dục…… này……… này đả kích cũng quá lớn đi, chẳng lẽ hắn thực sự giống như đại thúc nói, kỳ thực khẩu vị của hắn rất nặng? ! oh**………………
Trong nhất thời, tâm tình của Nhan Tử Kì có thể sánh với sóng lớn không ngừng nhấp nhô.
Bình tĩnh, bình tĩnh, bởi vì hắn yêu Lan Nô Tu Đốn, mà y lại là thú nhân nên tự nhiên yêu luôn cả hình thú của y, cho nên, đây chính là yêu ai yêu cả đường đi lối về, cứ không hề liên quan gì tới khẩu vị quái dị……. Nhan Tử Kì không ngừng an ủi chính mình, bởi vì quá tập trung suy nghĩ nên không hề phát hiện ra dã thú đại thúc không biết từ khi nào đã hé mở đôi mắt thú, đang dùng ánh mắt nhìn mãi không chán chăm chú nhìn hắn, giống như đang quan sát một con mồi vô cùng mỹ vị.
Nhan Tử Kì an ủi mình suốt nửa ngày, lúc này mới hoảng sợ thoát khỏi mớ suy nghĩ của mình, đang muốn xoay người rời giường mới giật mình phát hiện phần eo của mình bị đè lại, quay đầu lại nhìn, dã thú khổng lồ đang dùng đôi mắt to ngây thơ nhìn chằm chằm hắn, sau khi ánh mắt hai người giao nhau, dã thú đột nhiên ngẩng đầu, vươn đầu lưỡi ướt át liếm lên mặt hắn, liếm một chút liền phát nghiện nên liên tiếp liếm thêm vài cái, mãi đến khi liếm tới tóc Nhan Tử Kì đưa tay đẩy đầu dã thú đại thúc ra, hung tợn nói: “Đủ rồi, ta tự mình có thể rửa mặt, không cần ngươi giúp ta tẩy!”
Dã thú đại thúc thấy hắn không vui khi bị liếm mặt, liền cúi đầu thay đổi địa phương, bởi vì Nhan Tử Kì còn chưa kịp mặc quần áo nên dã thú đại thúc vô cùng thuận lợi liếm lên làn da nhẵn nhụi bóng loáng của hắn.
Liếm lung tung một hồi dã thú đại thúc có phát hiện mới, chỉ thấy y chăm chú nhìn chằm chằm vật nhỏ dưới thân của Nhan Tử Kì, sau đó lập tức xác định mục tiêu mới để liếm, y hơi duỗi đầu lưỡi liếm nhẹ lên vật nhỏ đang ngẩng cao đầu kia.
Nhan Tử Kì bị động tác bất ngờ diễn ra làm sợ tới mức chân nhuyễn ra, cả người run rẩy, vật nhỏ vốn đang ngẩng đầu vì quá sợ hãi lập tức mềm nhũn nằm úp sấp dán lên bụng.
“Đừng liếm, đừng liếm…………” Dã thú này điên rồi sao, không nghĩ tới răng nanh y bén nhọn cỡ nào, lỡ như không cẩn thận cắm vào trên tiểu tử của hắn, lúc đó bị thương là chuyện nhỏ nhưng mặt mũi là chuyện lớn, hắn không muốn mang thương tích ở chỗ đó đi tìm bác sĩ đâu! !
Dù sao dã thú đại thúc cũng không phải một con chó nhỏ luôn ngoan ngoãn nghe lời, y chính là một con cầm thú ngoại tinh biến thân, vì thế hành động thở hổn hển ngăn cản của Nhan Tử Kì trong mắt y lại lập tức biến hóa thành làm nũng, dục hỏa bị khơi mào càng lớn hơn.
Chỉ thấy y tiếp tục vươn đầu lưỡi, liếm bên phải, liếm bên trái thậm chí dùng đầu lưỡi quấn lấy vật nhỏ di chuyển lên xuống.
Nơi yếu ớt bị đầu lưỡi nóng ấm bao lấy, Nhan Tử Kì không thể suy nghĩ được gì, chết tiệt, đầu lưỡi cầm thú này sao lại linh hoạt như vậy, còn có thể làm ra nhiều kỹ xảo như vậy! Úc………mặc dù có chút khó xử nhưng Nhan Tử Kì không thể không thừa nhận, cảm giác này thực con mẹ nó thoải mái quá.
Vì thế, trên chiếc giường lớn diễn ra một màn quỷ dị như vậy, một nhân loại xích lõa ngồi trên giường, hai tay chống về phía sau, hai chân mở thật to, tùy ý một dã thú vùi đầu khẩu giao cho hắn.
Nhan Tử Kì ngửa đầu thở dốc, một bên nhịn không được đưa tay vò lớp lông mao trên đầu dã thú, cảm giác thư sướng ngày càng dâng cao thẳng đến khi bao phủ toàn bộ cơ thể, nháy mắt dịch nóng phun ra, Nhan Tử Kì vô lực thả người nằm xuống giường, thở hổn hển.
Không chờ hắn kịp lấy lại tinh thần, dã thú hung mãnh đã bò lên người hắn, nhìn thấy đầu dã thú khổng lồ áp trên người mình, Nhan Tử Kì kinh hoảng, thầm kêu không ổn! Dã thú này không phải muốn dùng hình thể này để thượng hắn đi………..
/71
|