Doãn Thiên Lương cảm giác mình mơ một giấc mộng rất đẹp, nàng mơ thấy Lục Quân Tắc trở về, anh ta chải tóc cho nngs, cùng nàng ôm nhau, trong mơ, anh ta ôn nhu cởi áo của nàng, đôi môi ôn nhu hôn lên mặt nàng, êm ái vuốt ve thân thể nàng, để cho nàng như lửa bốc cháy lên, nàng đốt rụi áo của anh ta, cởi tóc của anh ta, điên cuồng hôn lên mặt của anh ta .... Nàng đau đến chảy nước mắt, đau đến đánh lồng ngực của anh ta, sau đó lại rất vui vẻ, giống như bay trên đám mây ...
Đó là giấc mơ xuân cung đồ.
Doãn Thiên Lương nhắm mắt lại trở về giấc mơ của mình.
Lại chợt cảm thấy có chút không đúng, trong tay nàng giống như nắm thứ gì, bận rộn mở mắt nhìn một chút ...
Chốc lát, Doãn Thiên Lương “A.... ......” một tiếng thất thanh, con ngươi không nhúc nhích nhìn chăm chú người trước mắt, nàng nắm là tóc của anh ta.
Chủ nhân của nắm tóc đó hiển nhiên rất bình tĩnh.
“Oh a, tỉnh ngủ?” Lục Quân Tắc hỏi, giọng rất là bình thản. Hình như đối với tình huống trước mắt của hai người bọn họ đã sớm trong dự liệu.
“Ba ....” một bàn tay nhỏ bé tới vô ảnh đi vô tung chỉ để lại một tiếng thanh thúy.
“Anh còn sống ...” Doãn Thiên Lương nói, một tát này đanh cho tay nàng cũng đau, quả nhiên chất liệu vóc người là tảng đá.
“Oh a thế nào vẫn thô bạo với vi phu như vậy? Lớn them một tuổi thế nào vẫn không có sửa đổi một chút.” Lục Quân Tắc hỏi, lại có mùi lên án.
Doãn Thiên Lương không có trả lời vấn đề của anh ta, muốn hơn nửa ngày mới lên tiếng: “Tôi bị lừa.”
Lục Quân Tắc nghiêng đầu nhìn nàng một chút: “Là mẹ làm?”
“Còn có cha, bọn họ lão luyện lừa gạt tôi. Tôi hỏi anh, anh có đúng hạn viết thư về nhà hay không? Anh có nhận được thư hồi âm không?” Doãn Thiên Lương nói.
“Có thư đi cũng có thư hồi âm, nhưng là mẹ trả lời.” Lục Quân Tắc đáp.
“Ai, tôi phục rồi, trên đờ này thật là có cha mẹ đem con trai mình ra đùa giỡn.” Doãn Thiên Lương nói. “Nếu không có chuyện gì, hay là tôi đi về trước.”
“Cùng nhau trở về đi. Oh a, nàng là lo lắng vi phu mới đến?” Lục Quân Tắc hỏi.
“Tôi lo lắng cho anh cũng là bổn phận.” Doãn Thiên Lương nói.
“Vậy ...” Lục Quân Tắc chợt nhỏ giọng ở bên tai nàng hỏi: “Tối hôm qua thì sao?”
Doãn Thiên Lương cảm thấy có chút đỏ mặt, nhưng lúc này yếu thế ... Không có cam long, cũng không thể để người này đùa giỡn, vì vậy nàng vươn tay vỗ vỗ lồng ngực bóng loáng của anh ta nói: “Tối qua lại rất thô bạo với anh, anh bỏ qua.”
Lồng ngực Lục Quân Tắc rung động mấy cái: “Vi phu da dày thịt béo, không sao, Oh a nàng cứ tùy ý.”
Da mặt thật dày, được tiện nghi còn khoe mẽ.
“Trời đã sang, tôi cần ngủ.” Doãn Thiên Lương kéo kéo chăn nhắm mắt lại ngủ, bởi vì mấy ngày nay đều là ban ngày ngủ, bây giờ quả thật là buồn ngủ, thêm tối qua vận độc cực kỳ nặng cho nên rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Lục Quân Tắc không ngủ, dùng sức ôm nàng lại nói: “Lần này vi phu ngoan ngoãn nghe nàng.”
Ngủ thẳng đến buổi trưa Doãn Thiên Lương tự động tỉnh, muốn ăn cơm. Mở mắt, Hương Châu đang cầm quần áo sạch sẽ nhìn nàng cười, mặt Doãn Thiên Lương triệt để đỏ, một tiếng để rèm xuống, nghĩ lại xem cánh tay một chút, quả nhiên là thần kỳ, điểm chu sa hoàn toàn biến mất. Thân thể có chút đau nhức, nhưng động tác của nàng vẫn nhanh chóng mặc quần áo, nhưng khi cúi đầu lại nhìn thấy trước ngực có mấy quả dâu tây, may thời đại này ăn mặc bảo thủ, nếu không trời rất nóng nhất định bị người nhìn ra nàng đã làm chuyện tốt gì.
Vén rèm lên xuống giường rửa mặt, Hương Châu chải tóc cho nàng, Doãn Thiên Lương xuyên thấu qua gương nhìn nàng ta vẫn vui vẻ không ngừng vểnh khóe miệng.
Cười, cười cái gì ... Nàng làm chuyện này hợp pháp, có quyền lợi và nghĩa vụ.
Búi xong đầu, nha hoàn nói mấy vị gia chở tiểu Vương phi cùng nhau dùng bữa. Cùng nhau? Với tình lý và cũng nói qua, nhưng Doãn Thiên Lương vẫn cảm thấy Doãn Thiên Lăng hoa thủy tiên này cố ý muốn xem náo nhiệt giữa nàng và Lục Quân Tắc.
Xem náo nhiệt .... Chờ xem.
Đến phòng khách lại thấy Phù Huống cũng ngồi ở đây. Lần lượt chào hỏi, Doãn Thiên Lương ngồi xuống bên cạnh Lục Quân Tắc.
Trên bàn rượu, Lục Quân Tắc mời rượu Phù Huống: “Nhờ Thành Vương gia chiếu cố nội tử mới một đường thuận lợi đi tới Hành phủ, Lục mỗ vô cùng cảm kích, chính là mấy ly rượu nhạt không được kính ý, kính xin Thành Vương gia vui vẻ nhận.”
Anh trai, lời khách sáo nói cũng rất trơn chu a.
“Lục huynh khách khí, tại hạ cũng chỉ là một cái nhấc tay, không cần phải khách khí.” Phù Huống hào phóng uống một hơi cạn sạch.
Tiệc rượu trong kko khí bạn bè giả tạo tiến hành, hai bên tiến hành không trao đổi có chút ý nghĩa nào, cuối cùng cho ra kết luận căn bản là lảm nhảm, tóm lại chính là nói trống rỗng, nói nghe đều không đúng.
Rượu cũng uống, tạ ơn cũng cám ơn, nên tán vẫn phải giải tán, Phù Huống cáo từ. Tiễn khách trở lại, Lục Quân Tắc và Doãn Thiên Lương ở phòng khách mắt to trừng mắt nhỏ.
Doãn Thiên Lương suy nghĩ chiêu này của cha mẹ chồng có mấy người tham dự, đoán chừng nhất định có một phần của Doãn Thiên Lăng, Doãn Thiên Lẫm cũng không chạy được, hắn luôn ở bất kỳ thời điểm nào nàng xuất hiện hù dọa nàng một chút, trước kia là cái tram hoa xui xẻo đó, ngày hôm nay là mạng của Lục Quân Tắc.
Nàng cải chính, Doãn Thiên Lẫm có khí chất thần tiên thật không sai, nhưng hắn là thần tiên bụng đen, gọi tắt là phúc hắc thần tiên.
Doãn Thiên Lương ssang suy nghĩ thì nghe Doãn Thiên Lăng hỏi: “Tại sao Lương nhi lại đến biên cương?”
Tại sao tới ngươi không biết hay sao? Còn hỏi ta ...
“Cha mẹ chồng đại nhân để cho ta tới.” Doãn Thiên Lương nói.
“Chuyện gì? Trong phủ đã xảy ra chuyện gì?” Doãn Thiên Lăng hỏi.
“Không có, cha mẹ chồng để cho ta tới, ta không dám hỏi.” Doãn Thiên Lương nói.
Hỏi nữa ta thật không còn gì để biết rồi.
Doãn Thiên Lăng cười cười: “Không có là tốt, không có là tốt. Lương nhi dọc theo đường đi có được không?”
“Tốt.” Doãn Thiên Lương nói, còn muốn hỏi gì nửa?
“thua thiệt gặp gỡ Thành Vương gia, nếu không Lương nhi một người ngàn dặm xa xôi tới thật đúng là làm cho người ta lo lắng.” Doãn Thiên Lăng nói.
Đây có phải là anh trai ruột của nàng không? Nghe như là cố ý tạo xì căng đan cho nàng vậy?
Phán đoán xong, Doãn Thiên Lương đem Doãn Thiên Lăng hung hăng đánh thành hình.
Không có nghe tiểu câu tụng kinh. Hôm nào nhất định phải đem người đàn ông của mình và đóa hoa thủy tiên này cách ly ra là an toàn nhất.
Đó là giấc mơ xuân cung đồ.
Doãn Thiên Lương nhắm mắt lại trở về giấc mơ của mình.
Lại chợt cảm thấy có chút không đúng, trong tay nàng giống như nắm thứ gì, bận rộn mở mắt nhìn một chút ...
Chốc lát, Doãn Thiên Lương “A.... ......” một tiếng thất thanh, con ngươi không nhúc nhích nhìn chăm chú người trước mắt, nàng nắm là tóc của anh ta.
Chủ nhân của nắm tóc đó hiển nhiên rất bình tĩnh.
“Oh a, tỉnh ngủ?” Lục Quân Tắc hỏi, giọng rất là bình thản. Hình như đối với tình huống trước mắt của hai người bọn họ đã sớm trong dự liệu.
“Ba ....” một bàn tay nhỏ bé tới vô ảnh đi vô tung chỉ để lại một tiếng thanh thúy.
“Anh còn sống ...” Doãn Thiên Lương nói, một tát này đanh cho tay nàng cũng đau, quả nhiên chất liệu vóc người là tảng đá.
“Oh a thế nào vẫn thô bạo với vi phu như vậy? Lớn them một tuổi thế nào vẫn không có sửa đổi một chút.” Lục Quân Tắc hỏi, lại có mùi lên án.
Doãn Thiên Lương không có trả lời vấn đề của anh ta, muốn hơn nửa ngày mới lên tiếng: “Tôi bị lừa.”
Lục Quân Tắc nghiêng đầu nhìn nàng một chút: “Là mẹ làm?”
“Còn có cha, bọn họ lão luyện lừa gạt tôi. Tôi hỏi anh, anh có đúng hạn viết thư về nhà hay không? Anh có nhận được thư hồi âm không?” Doãn Thiên Lương nói.
“Có thư đi cũng có thư hồi âm, nhưng là mẹ trả lời.” Lục Quân Tắc đáp.
“Ai, tôi phục rồi, trên đờ này thật là có cha mẹ đem con trai mình ra đùa giỡn.” Doãn Thiên Lương nói. “Nếu không có chuyện gì, hay là tôi đi về trước.”
“Cùng nhau trở về đi. Oh a, nàng là lo lắng vi phu mới đến?” Lục Quân Tắc hỏi.
“Tôi lo lắng cho anh cũng là bổn phận.” Doãn Thiên Lương nói.
“Vậy ...” Lục Quân Tắc chợt nhỏ giọng ở bên tai nàng hỏi: “Tối hôm qua thì sao?”
Doãn Thiên Lương cảm thấy có chút đỏ mặt, nhưng lúc này yếu thế ... Không có cam long, cũng không thể để người này đùa giỡn, vì vậy nàng vươn tay vỗ vỗ lồng ngực bóng loáng của anh ta nói: “Tối qua lại rất thô bạo với anh, anh bỏ qua.”
Lồng ngực Lục Quân Tắc rung động mấy cái: “Vi phu da dày thịt béo, không sao, Oh a nàng cứ tùy ý.”
Da mặt thật dày, được tiện nghi còn khoe mẽ.
“Trời đã sang, tôi cần ngủ.” Doãn Thiên Lương kéo kéo chăn nhắm mắt lại ngủ, bởi vì mấy ngày nay đều là ban ngày ngủ, bây giờ quả thật là buồn ngủ, thêm tối qua vận độc cực kỳ nặng cho nên rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Lục Quân Tắc không ngủ, dùng sức ôm nàng lại nói: “Lần này vi phu ngoan ngoãn nghe nàng.”
Ngủ thẳng đến buổi trưa Doãn Thiên Lương tự động tỉnh, muốn ăn cơm. Mở mắt, Hương Châu đang cầm quần áo sạch sẽ nhìn nàng cười, mặt Doãn Thiên Lương triệt để đỏ, một tiếng để rèm xuống, nghĩ lại xem cánh tay một chút, quả nhiên là thần kỳ, điểm chu sa hoàn toàn biến mất. Thân thể có chút đau nhức, nhưng động tác của nàng vẫn nhanh chóng mặc quần áo, nhưng khi cúi đầu lại nhìn thấy trước ngực có mấy quả dâu tây, may thời đại này ăn mặc bảo thủ, nếu không trời rất nóng nhất định bị người nhìn ra nàng đã làm chuyện tốt gì.
Vén rèm lên xuống giường rửa mặt, Hương Châu chải tóc cho nàng, Doãn Thiên Lương xuyên thấu qua gương nhìn nàng ta vẫn vui vẻ không ngừng vểnh khóe miệng.
Cười, cười cái gì ... Nàng làm chuyện này hợp pháp, có quyền lợi và nghĩa vụ.
Búi xong đầu, nha hoàn nói mấy vị gia chở tiểu Vương phi cùng nhau dùng bữa. Cùng nhau? Với tình lý và cũng nói qua, nhưng Doãn Thiên Lương vẫn cảm thấy Doãn Thiên Lăng hoa thủy tiên này cố ý muốn xem náo nhiệt giữa nàng và Lục Quân Tắc.
Xem náo nhiệt .... Chờ xem.
Đến phòng khách lại thấy Phù Huống cũng ngồi ở đây. Lần lượt chào hỏi, Doãn Thiên Lương ngồi xuống bên cạnh Lục Quân Tắc.
Trên bàn rượu, Lục Quân Tắc mời rượu Phù Huống: “Nhờ Thành Vương gia chiếu cố nội tử mới một đường thuận lợi đi tới Hành phủ, Lục mỗ vô cùng cảm kích, chính là mấy ly rượu nhạt không được kính ý, kính xin Thành Vương gia vui vẻ nhận.”
Anh trai, lời khách sáo nói cũng rất trơn chu a.
“Lục huynh khách khí, tại hạ cũng chỉ là một cái nhấc tay, không cần phải khách khí.” Phù Huống hào phóng uống một hơi cạn sạch.
Tiệc rượu trong kko khí bạn bè giả tạo tiến hành, hai bên tiến hành không trao đổi có chút ý nghĩa nào, cuối cùng cho ra kết luận căn bản là lảm nhảm, tóm lại chính là nói trống rỗng, nói nghe đều không đúng.
Rượu cũng uống, tạ ơn cũng cám ơn, nên tán vẫn phải giải tán, Phù Huống cáo từ. Tiễn khách trở lại, Lục Quân Tắc và Doãn Thiên Lương ở phòng khách mắt to trừng mắt nhỏ.
Doãn Thiên Lương suy nghĩ chiêu này của cha mẹ chồng có mấy người tham dự, đoán chừng nhất định có một phần của Doãn Thiên Lăng, Doãn Thiên Lẫm cũng không chạy được, hắn luôn ở bất kỳ thời điểm nào nàng xuất hiện hù dọa nàng một chút, trước kia là cái tram hoa xui xẻo đó, ngày hôm nay là mạng của Lục Quân Tắc.
Nàng cải chính, Doãn Thiên Lẫm có khí chất thần tiên thật không sai, nhưng hắn là thần tiên bụng đen, gọi tắt là phúc hắc thần tiên.
Doãn Thiên Lương ssang suy nghĩ thì nghe Doãn Thiên Lăng hỏi: “Tại sao Lương nhi lại đến biên cương?”
Tại sao tới ngươi không biết hay sao? Còn hỏi ta ...
“Cha mẹ chồng đại nhân để cho ta tới.” Doãn Thiên Lương nói.
“Chuyện gì? Trong phủ đã xảy ra chuyện gì?” Doãn Thiên Lăng hỏi.
“Không có, cha mẹ chồng để cho ta tới, ta không dám hỏi.” Doãn Thiên Lương nói.
Hỏi nữa ta thật không còn gì để biết rồi.
Doãn Thiên Lăng cười cười: “Không có là tốt, không có là tốt. Lương nhi dọc theo đường đi có được không?”
“Tốt.” Doãn Thiên Lương nói, còn muốn hỏi gì nửa?
“thua thiệt gặp gỡ Thành Vương gia, nếu không Lương nhi một người ngàn dặm xa xôi tới thật đúng là làm cho người ta lo lắng.” Doãn Thiên Lăng nói.
Đây có phải là anh trai ruột của nàng không? Nghe như là cố ý tạo xì căng đan cho nàng vậy?
Phán đoán xong, Doãn Thiên Lương đem Doãn Thiên Lăng hung hăng đánh thành hình.
Không có nghe tiểu câu tụng kinh. Hôm nào nhất định phải đem người đàn ông của mình và đóa hoa thủy tiên này cách ly ra là an toàn nhất.
/137
|