Thứ Nữ Hữu Độc

Chương 269 - Chương 257

/239


Qua ngày sau, Quách phu nhân tiến cung vào gặp Quách Huệ Phi, Lý Vị Ương cũng theo sau. Trần Lưu công chúa vốn dĩ kiên trì muốn đi, nhưng bệnh phong thấp nàng tái phát, nằm ở trên giường khó động đậy. Quách phu nhân luôn mãi khuyên giải an ủi, hơn nữa cam đoan Quách Huệ phi vẫn bình an vô sự, Trần Lưu công chúa mới thỏa lòng nghỉ ngơi.

Xe ngựa Quách gia giữa sáng tinh mơ đã lọc cọc tiến vào cung, bởi vì cung điện bị thiêu trụi, Quách Huệ phi đành phải tạm lánh ở Huy Thành cung. Trải qua màn kiểm tra rườm rà rồi bẩm báo, Lý Vị Ương mới có thể đến nơi, Quách Huệ phi nằm trên giường an tĩnh. Lương nữ quan bên người cẩn thận ướm thuốc vào miệng nàng, Quách Huệ phi vừa nhìn thấy Quách phu nhân, trong mắt sóng sáng vành nước, lớn giọng kêu: Đại tẩu!

Quách phu nhân bước nhanh đến gần, tỉ mỉ xem xét một lúc, nhìn thấy ngoài gương mặt có chút tái nhợt của Quách Huệ phi thì nàng không có gì đáng ngại, rồi mới an tâm đến sát cạnh, nói với Lương nữ quan: Thái y chẩn trị nói gì?

Lương nữ quan khom người đáp: Bẩm phu nhân, Thái y đã xem mạch Huệ phi nương nương, Thái y nói nương nương nhất thời kinh động, cho nên mới ngất xỉu, chỉ cần hảo hảo tĩnh dưỡng sẽ khỏi, thỉnh phu nhân yên tâm.

Quách phu nhân nghe vậy thở dài nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt ôn nhu nhìn Quách Huệ phi nói: Hiện tại cảm thấy thế nào rồi?

Cung nữ bên cạnh vội vàng đem ghế đến sau Quách phu nhân cùng Lý Vị Ương, ánh mắt Quách Huệ phi dừng trên gương mặt ôn nhu của Quách phu nhân, vương tay cầm tay nàng, lệ quang trong mắt óng ánh: Ta thiếu chút nữa đã không còn cơ hội gặp mặt đại tẩu rồi.

Quách phu nhân định thần, gật đầu nói: Chúng ta biết rõ, muội chịu không ít ủy khuất! Chuyện này phát sinh quá mức đột nhiên, Công chúa vốn dĩ cũng muốn theo ta vào gặp ngươi, chẳng qua..

Quách Huệ phi sửng sốt, nhanh miệng đáp: Không! Chuyện này không thể cho mẫu thân biết!

Lý Vị Ương nghe thấy ý tứ sâu sắc trong lời nói Quách Huệ phi, nàng cùng Quách phu nhân liếc nhau. Quách phu nhân chần chờ một lát, dần dần mở miệng nói: Trận hỏa hoạn này..

Trong mắt Quách Huệ phi xẹt qua một tia bất an khó phát hiện, chưa kịp nói chuyện, chỉ nghe thấy bên cạnh phát ra tiếng nói vang vọng, tràn ngập phẫn uất: Mẫu phi, vì sao người không nói ngày hôm đó có người cố ý gây hỏa hoạn, hoàn toàn không có liên can với chuyện nào khác!

Lý Vị Ương xoay đầu, liền nhìn thấy bóng ảnh xinh đẹp bước nhanh vào điện. Một thân váy dài ánh tím, ánh mắt vành vạnh, xinh đẹp khả ái, chính là người lâu rồi chưa gặp Nam Khang Công chúa.

Nam Khang công chúa mạnh mẽ đè ép hỏa giận tròng mắt, tức giận bất bình đi đến trước mặt Quách phu nhân. Nàng trước hết hành lễ bái kiến trưởng bối, mới tiếp lời: Phu nhân, người không biết chứ, căn bản Tĩnh vương ca ca đã điều tra xong hết, chính là do người cố ý phá rối!

Quách Huệ phi nghe vậy, lập tức nhíu mi nói: Nam Khang! Không được nói hươu nói vượn!

Nam Khang cắn răng nhìn Quách Huệ phi, nước mắt trong hốc mắt không ngừng đảo quanh: Mẫu phi, đến lúc này, người chẳng lẽ còn muốn gạt phu nhân cùng Gia nhi tỷ tỷ sao? Ngươi đã từng nói qua ở trong cung không có chỗ nào nương tựa, người nhà duy nhất chính là Quách gia, vì sao ngay cả ở trước mặt người thân lại không chịu ăn ngay nói thật chứ?

Lý Vị Ương nhìn Nam Khang công chúa, trong lòng than nhẹ một tiếng: Công chúa điện hạ, ý tứ của công chúa chúng ta đã biết, trong cung thủ vệ sâm nghiêm, huống chi cung nữ thái giám lui tới nhiều như vậy, làm sao ngọn lửa lớn vô duyên vô cớ bùng phát mà chẳng có ai phát hiện được? Cho nên trận hỏa hoạn hôm trước, tất nhiên không phải ngoài ý muốn.

Nam Khang công chúa nhìn thấy ánh mắt đối phương có phần tương đồng với mình, cầm chặt tay Lý Vị Ương, thanh âm phát ra vô cùng phẫn hận, thấp giọng nói: Gia nhi tỷ tỷ, mẫu phi cũng biết rõ hết thảy đều không phải ngoài ý muốn, lại chẳng cho ta nói với phụ hoàng. Tỷ mau giúp muội khuyên nhủ mẫu phân, nếu nàng cho phép đám người đó làm xằng làm vậy, sự việc sẽ ngày càng tồi tệ hơn thôi!

Đôi mắt Lý Vị Ương nhìn về phía Quách Huệ phi, đối phương không muốn đem chuyện này tiết lộ ra ngoài, sở dĩ nguyên nhân là vì nàng không có chứng cớ. Nếu có gan phóng hỏa trong cung thất giữa thanh thiên bạch nhật, kẻ đứng sau nhất định không đơn giản.

Lương nữ quan, đem dược để ở đây đi! Ngươi ra nói với các cung nữ thái giám khác, phân phó bọn họ đứng ở ngoài cửa, không có sự cho phép của ta thì không cho phép bất cứ ai xông vào! Quách Huệ phi phất phất tay, Lương nữ quan nghe mệnh liền lui ra ngoài, nhưng vừa bước tới cửa lại chợt dừng lại trong giây lát, rồi mới bước nhanh rời khỏi.

Nhìn Quách Huệ phi bị nhục nhã như thế, Quách phu nhân không khỏi nén đau thương, nhưng thần tình Quách Huệ phi lại an tĩnh không động, nàng thản nhiên nói: Ta tiến cung đã bao nhiêu năm, chuyện như thế không thể nào là tai nạn được. Chẳng qua đối phương vẫn chưa đi tới bước cuối cùng, nàng vẫn giữ mạng của ta, đơn giản là đanh cảnh cáo ta, cảnh cáo Quách gia. Nếu ta sợ hãi luống cuống hoặc khóc lớn náo loạn, thì có gì tốt cho Quách gia? Sẽ chỉ khiến người khác cảm thấy ta bị trận hỏa này làm sợ bể mật, đánh mất tôn nghiêm Huệ phi, nghi thần nghi quỷ, chỉ đáng làm trò cười mà thôi. Cho nên Nam Khang, mẫu phi phân phó chuyện này, con ngàn vạn không được quên, vừa rồi nếu những lời này đại tẩu cùng Gia nhi nói trước mặt ta, chỉ sợ gió truyền tai, tai truyền miệng, ta nhất định sẽ không tha cho con!

Nam Khang công chúa không nhịn được ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt nàng, Quách Huệ phi con ngươi trắng đen rõ ràng, cảm xúc không chút dao động, dường như cơn hỏa hoạn đó không hề ảnh hưởng đến nàng. Nam Khang dù sao chỉ mới mười sáu tuổi, thật sự khó kiềm chế được nói: Mẫu phi, chẳng lẽ chuyện này người bỏ qua dễ dàng thế sao?

Quách Huệ phi thấy nàng vẫn còn kiên trì không buông, tuy thân tâm cảm động sự quan tâm của nàng, nhưng cũng đành lắc lắc đầu: Không có năng lực thì có thể làm gì? Con nghĩ trong cung Quách gia là thiên hạ sao, có thể tùy ý ta mà khua chiêng đánh trống tróc nã hung thủ? Con ở trong cung sinh sống bao nhiêu năm rồi, cũng nên nhu thuận một chút, lâm vào tình cảnh này càng phải thập phần cẩn trọng. Nếu không con sẽ bị người ta vu oan giá họa, mưu đồ gây rối, bịa đặt sinh sự, người có đồng tình cũng sẽ nghi ngờ dụng tâm của con, sẽ rơi vào cạm bẫy của đối phương.

Nam Khanh sửng sốt nghe Quách Huệ dõng dạc nói không kiêng kị, Lý Vị Ương chỉ nhẹ nhàng lắc đầu. Từng ấy năm nay Quách Huệ phi bảo bọc Nam Khang công chúa, tuy rằng lần trước trải qua chuyện của Đại Danh công chúa, tâm tư Nam Khang khó dò đạo lý, nhưng dù sao nàng vẫn là cô nương đơn thuần, bây giờ nghe được những lời thâm sâu như thế, trong lòng không khỏi xoay cuồng.

Quách Huệ phi gương mặt ôn nhu mỹ lệ, làn da phiếm hồng tựa hạt trân châu, ngay cả Lý Vị Ương cũng phải cảm thán phong thái ung dung, khí chất cao nhã của nàng. Trên thực tế Huệ phi năm nay đã quá tứ tuần, bảo dưỡng vô cùng tốt, nhìn quá chẳng khác nào mỹ nhân ba mươi, nàng mỹ mạo như vậy còn năng lực thì sao? Trong thâm cung đầy hiểm nguy này, người lừa kẻ đảo, không thể tin bất cứ ai, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình, từng bước một đứng vững gót chân, ngay cả khi nàng hạ sinh nhi tử, lại có gia thế để dựa vào, nhưng cũng không ngoài tầm ngắm của đối thủ. Lòng người khó dò, phòng mà như không phòng, đó là như thế!

Lý Vị Ương trầm mặc một lát, nhẹ nhàng thở dài một tiếng: Nương nương, xin thứ cho Gia nhi lắm miệng, ở trong cung muốn phóng hỏa cũng không phải người bình thường có thể làm được, ngay cả nhân tố bên ngoài nương nương có thể không để ý, nhưng độc tố ở trong nhất định phải thanh trừng sạch sẽ, nếu không chuyện như vậy còn có thể lại phát sinh. Nàng nghĩ, cơn hỏa hoạn lần này, nhất định có nội ứng ngoại hợp.

Quách Huệ phi sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn Lý Vị Ương, thần tình có một tia kinh ngạc: Ngươi nói vậy, trong cung này có nội gián sao?

Lý Vị Ương mỉm cười đáp: Nương nương, nếu như không ai tiếp ứng, đối phương làm sao có thể dễ dàng phóng hỏa trong cung người như thế? Tĩnh Vương điện hạ rõ ràng đã an bài nhân thủ bảo hộ bên ngoài, vì sao thời điểm phát sinh lại không có ai trở tay kịp? Nhất định là có người đã tiết lộ chuyện này ra ngoài.

Quách Huệ phi kỳ thật vẫn luôn hoài nghi, nhưng nàng thật không đành lòng, tâm tư khó tránh khỏi có ba phần tịch mịch: Đúng vậy, ta chỉ là không thể tin được, những người này đều theo ta rất nhiều năm, chẳng lẽ các nàng đều đã phản bội ta sao?

Nam Khang công chúa chớp chớp mắt, trên mặt lộ ra nghi hoặc: Mẫu phi, nếu thật sự có nội gián, thì có thể là kẻ nào?

Lý Vị Ương trong con ngươi an tĩnh, thanh âm có chút lơ đãng, nhìn đối phương đáp: Nam Khang công chúa, trừ bỏ nương nương ở ngoài, ai còn có thể sai khiến cung nữ cùng thái giám trong cung?

Nam Khang công chúa trong lòng nhảy dựng, theo bản năng trần tình: Chẳng lẽ là Lương nữ quan? Trong cung chỉ có nàng có thể ra vào tự do, còn có thể sai khiến những người khác. Nàng vừa mới nói xong, lập tức liền bất an quay đầu nhìn về phía Quách Huệ phi, Quách Huệ phi chợt khựng lại sững sờ.

Nam Khang công chúa lần đầu tiên hoài nghi Lương nữ quan, nàng nghĩ gặp chuyện không may mà Lương nữ quan đã vội vàng tới cạnh, thần tình khác thường, nếu chỉ quan tâm tới nương nương bất tỉnh thì chẳng nói, cư nhiên còn để ý đến trong cung có bao nhiêu người còn sống. Nếu tâm tư hoài nghi như vậy, nàng có thể đang sợ có người chứng kiến cái gì, cố ý giết người diệt khẩu...

Quách phu nhân lại cảm thấy không thể nào, vội vàng nói: Gia nhi, ngươi không có chứng cớ cũng không nên tùy tiện nói lung tung, Lương nữ quan là tỳ nữ hồi môn của cô cô, các nàng cũng có mười năm tình thâm, nếu nói có người bên ngoài phản bội nương nương, ta còn có thể tin tưởng, nhưng nếu liên can tới Lương nữ quan, thật sự chẳng khác nào nói ta nan dĩ tương tín.

Lý Vị Ương thần tình thập phần đạm mạc, đối với Quách Huệ phi mà nói, Lương nữ quan làm bạn nàng nhiều năm, có thể nói là tâm phúc của nàng, nàng đối với đối phương thập phần tin tưởng, không chịu hoài nghi đối phương cũng là chuyện thường tình. Chợt có một ngày, có người nói cho nàng, Triệu Nguyệt luôn bên cạnh nàng phản bội nàng, nàng cũng rất khó tín nhiệm, chẳng qua cung nữ thái giám tầm thường trong cung Huệ phi không thể nào tự tung tự tác, càng không thể nào tùy tùy tiện tiện có cơ hội động tay động chân. Cho nên Lý Vị Ương thản nhiên hỏi một câu: Nương nương, sau khi ngọn lửa bùng phát, ngoại trừ ngài ở ngoài còn có ai trốn thoát vậy?

Quách Huệ khẽ giật mình, ngực giống như bị một cơn gió lạnh thổi qua, lộ ra ánh mắt lạnh lẽo: Nguyên Anh vọt vào cứu ta, hai mươi cung nữ cùng thái giám tất cả đều táng thân trong biển lửa, cơ bản không có người sống... Chỉ có Lương nữ quan —— lời của nàng nói tới đây, trên mặt lại đột nhiên bao phủ một tầng hàn sương, giờ phút này nàng không thể phủ nhận Lương nữ quan có nghi vấn, bằng không những người khác đều đã chết, vì sao chỉ có nàng là còn sống?

Trên thế giới làm sao có nhiều sự trùng hợp may mắn cùng xảy ra như thế? Sự tình phát sinh qua đi, Nguyên Anh kia thần tình như muốn nói lại thôi, tựa hồ muốn nói cho Quách Huệ phi việc này có điểm kỳ quái.

Lý Vị Ương ánh mắt băng lãnh đáp: Chuyện này ngay cả không đi truy cứu, nhưng trách nhiệm tiên hạ thủ vi cường khó tránh, nương nương không nên nuôi ong tai áo, dẫu tai họa ngầm cũng phải thanh trừ sạch sẽ, Lương nữ quan này... Chỉ sợ nương nương không thể giữ lại.

Quách Huệ phi nâng lên con ngươi nhìn Lý Vị Ương, thật lâu sau nói không nên lời, cuối cùng nàng mới lấy hơi gật đầu nói: Người đâu, thỉnh Lương nữ quan tiến vào.

Lương nữ quan một lần nữa đi lên đại điện, nàng nhìn thấy còn lại ba người sắc mặt đều thập phần ngưng trọng, cùng tâm trạng lúc nãy hoàn toàn bất đồng. Trong lòng lạnh lùng, trên mặt lại nhất phái tự nhiên, nàng là cung kính hành lễ nói: Nương nương, nô tỳ đã nấu thuốc thêm, thỉnh nương nương uống thuốc.

Quách Huệ phi nhìn Lương nữ quan, thần sắc lộ ra một tia hờ hững: Hôm qua vào thời điểm lửa cháy, ngươi ở nơi nào?

Lương nữ quan sửng sốt, lập tức liền lộ ra sợ hãi đáp: Nương nương làm sao có thể quên, nô tỳ vào thời điểm cung bốc hỏa đang phụng theo mệnh lệnh nương nương đi ngự thiện phòng đổi món, đến lúc quay lại đã thấy lửa bốc tận trời, lỗi là do nô tỳ, vào thời điểm nguy hiểm không thể ở cạnh nương nương.

Quách Huệ phi lạnh lùng cười nói: Đúng vậy, ngự thiện phòng nói muốn phục bồi món tôm bóc vỏ, ngươi lại nói phải tiết kiệm, cơ thể của ta lại âm hư hỏa vượng, không nên ăn tôm bóc vỏ tránh kích ứng, cho nên liền xung phong nhận việc đi ngự viện phòng đổi món ăn. Nhưng sự tình làm sao có thể khéo như vậy, lúc lửa cháy cũng là thời điểm ngươi không ở trong cung?

Lương nữ quan thập phần sợ hãi, trong mắt đầy lệ quang, nàng quỳ rạp xuống đất, ôn nhu nói: Nương nương, nô tỳ phụng dưỡng ngài nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, nếu là nô tỳ làm sai sự tình gì, nương nương liền trực tiếp trách phạt, vì sao lại hoài nghi nô tỳ? Trên đời này ai cũng có khả năng phản bội nương nương, duy chỉ có nô tỳ là tuyệt đối sẽ không nha!

Quách Huệ phi thì thào nói nhỏ, tựa hồ tự giễu: Ta cũng không muốn hoài nghi ngươi, ta cũng đã tin tưởng ngươi theo phe ta, không đề cập tới tình thâm nhiều năm ngươi theo ta tiến cung, đơn giản nếu phản bội ta, ngươi tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt. Nhưng mà ta vạn vạn không thể nghĩ tới, chuyện trước mắt ngươi lại là người bị hoài nghi nhiều nhất!. Nói xong, Quách Huệ phi nhẹ nhàng phất tay, bốn cung nữ tiến lên đem Lương nữ quan áp trên mặt đất, Lương nữ quan không dám nhúc nhích, sắc mặt lại thập phần tái nhợt.

Toàn bộ cung điện không khí khẩn trương, mỗi người đều tĩnh thanh không nói, Lương nữ quan đột nhiên lên tiếng khóc lớn: Nương nương, nô tỳ oan uổng a, nô tỳ lúc ấy không ở trong cung, ngài cũng không thể như vậy kết luận là nô tỳ gây nên! Nàng thanh âm càng phát ra thê lương, quả thực đang bi thương đến cực điểm.

Lý Vị Ương con ngươi sâu thẳm dần dần lui bước, có một tia sắc bén hiện ra: Nương nương, đôi khi không cần trọng hình nàng, nàng sẽ không khai cung

Quách Huệ phi mặt mày lộ ra nghiêm nghị, vừa muốn phân phó người, đúng lúc này Tĩnh Vương Nguyên Anh từ bên ngoài điện vội vàng chạy vào, hắn còn dẫn theo một gã hộ vệ sau lưng.

Quách Huệ phi sắc mặt biến đổi: Anh nhi, đây là kẻ nào?

Tĩnh Vương thần tình thập phần băng lãnh, hắn nhìn Lương nữ quan, lạnh lùng cười một tiếng: Mẫu phi, không cần tra tấn phiền toái như vậy! Đây là kẻ thân mật với Lương nữ quan ở trong cung, cũng là Tuyên Đức môn hộ vệ. hắn đã hướng ta cung khai, nói trước đó Lương nữ quan đã từng lén lút đi tìm hắn, nhờ hắn đem dầu hỏa bí mật tiến cung! Dầu hỏa là cấm vật, một nữ quan nho nhỏ vì sao lại muốn dùng đến dầu hỏa? Hơn nữa chuyện này nàng không hề bẩm báo mẫu phi, nếu là như vậy, sự tình không phải rất minh hiển sao?

Lương nữ quan nhìn đến nam tử kia, nháy mắt sắc mặt liền trắng bệch.

Lý Vị Ương hơi hơi nhíu mi, nhìn về tên hộ vệ đang quỳ trên mặt đất, hắn bất quá hơn ba mươi tuổi, so với Lương nữ quan còn muốn trẻ hơn một chút, khóe miệng dính tơ máu cùng gương mặt xanh tím hiện ra chứng tỏ hắn vừa mới bị tra khảo dã man. Nhìn về phía mọi người, ánh mắt không những sợ hãi còn có tuyệt vọng. Lương nữ quan giờ phút này đã xụi lơ một chỗ, thần tình trở nên đờ đẫn vô thần.

Quách Huệ phi khuôn mặt chầm chậm trở nên lạnh lẽo, nàng lạnh lùng nói: Lương nữ quan, ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi thành thật trả lời, vì cái gì muốn phản bội ta?

Lương nữ quan cúi đầu không nói được một lời, chỉ nghe ầm một tiếng, Quách Huệ phi mạnh tay vỗ lên bàn trà giận dữ: Đây là cơ hội cuối cùng ta ban cho ngươi, nếu như ngươi không ăn ngay nói thật... Nàng chậm rãi nhìn đối phương, chậm rãi phun ra một chữ: Sát!

Lương nữ quan sắc mặt nhất thời thay đổi, nàng hai mắt đỏ bừng, hung tợn nhìn chằm chằm Quách Huệ phi. Lý Vị Ương sắc mặt bình thản, đuôi lông mày ngầm có ý sát khí, bước tới hộ vệ kia nói: Nàng không chịu nói, thì ngươi thay nàng nói! Nếu như ngươi có thể nói ra hết thảy sự tình, ta có thể khuyên điện hạ khoan hồng giảm tội chết cho ngươi.

Hộ vệ lắp bắp kinh hãi, tâm niệm lập tức quay ngược trở lại, mạnh ngẩng đầu lên, lớn tiếng thốt: Ta nguyện ý nói ra thực tình, mong rằng nương nương cùng điện hạ buông tha tánh mạng của ta! Chuyện này đều do Quý phi nương nương, ta cùng Lương nữ quan đều làm theo lời của nàng! Hắn vừa nói xong, bốn phía cả kinh.

Lương nữ quan quỳ ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hắn, ánh mắt chầm chậm như không thể tin đến thẹn quá thành giận, nháy mắt biến thành hoảng sợ khôn nguôi.

Quách phu nhân kinh ngạc, cảm thấy không thể tin nổi, quay đầu nhìn về phía Quách Huệ phi, nàng lần đầu gặp chuyện tình biến hóa lạ kỳ như thế.

Lý Vị Ương cong lên khóe môi: Nói như vậy chủ mưu phía sau chính là Trần quý phi nương nương?

Hộ vệ khiếp đảm nhìn Tĩnh Vương Nguyên Anh một cái, sau đó tựa hồ lòng có lưu luyến bẩm báo: Dạ, tất cả là do lỗi của ta, ta ham bài bạc, nợ nần chồng chất, bất đắc dĩ phải nhờ sự giúp đỡ của Lương nữ quan, nàng bổng lộc ít ỏi, không thể có số tiền lớn như vậy để trả hết nợ. Thật sự bị ta bức đến đường cùng, nàng mới bất chấp đầu phục theo Trần quý phi.

Quách Huệ phi nghe xong lời nói của hắn, trong lòng bất an vạn phần, nàng không dám thở mạnh, ngàn vạn trống bỏi đánh inh ỏi trong đầu, chẳng lẽ việc này thật sự có liên quan đến Trần gia? Nhưng đối phương không có vẻ như đang lừa gạt nàng, gần đây Lương nữ quan quả thật có hành vi thất thường. Nửa tháng trước, nàng bị mất trang sức vàng ngọc, bản thân nàng không để ý lắm, cũng chẳng thích mang trên người, chỉ là hôm đó ngẫu nhiên muốn điểm trang một chút. Lúc đầu nàng chỉ đơn thuần nghĩ là có cung nữ trộm, nên chỉ phân phó Lương Thu âm thầm thẩm tra, không muốn bứt dây động rừng. Bây giờ nhớ lại thần tình của Lương Thu lúc đó, áy náy lẫn hỗn loạn bất an, chính nàng lại cả nghĩ bản thân quản lý không chu toàn, nào ngờ.. Chính là do nàng thiếu tiền làm bậy!!

Tĩnh Vương Nguyên Anh lạnh lùng nói: Ồ, vậy chứng cớ đâu?

Kẻ hộ vệ vội vàng nói: Phòng ở phía sau vẫn còn vương chút dầu hỏa, còn có một chút sợi bông giấu ở hốc hang sau ghềnh suối đá!

Tất cả mọi người thất thanh, nhân chứng vật chứng đã rõ, Trần quý phi chẳng thể chối từ mối liên can này. Đúng lúc đó, Lương nữ quan chợt cắn răng một cái, trước mặt Quách Huệ phi quỳ lạy: Nương nương, chuyện này nô tỳ vạn lần có lỗi, chuyện đã đến nước này, chỉ có thể lấy cái chết tạ tội! . Những lời này vừa tuôn, Tĩnh vương Nguyên Anh liền thấy không ổn, vội vàng la lớn: Không cho nàng tự sát! . Những mọi chuyện đã quá muộn.

Lương nữ quan cắn nát viên độc dược giấu trong khoang miệng, nháy mắt gương mặt tràn đầy thống khổ, rất nhanh liền ngã xuống bất tỉnh, khóe miệng còn tuôn ra dòng máu đen. Tĩnh vương Nguyên Anh chủ động tiến tới sờ mạch của nàng, liền nhìn tới phía Lý Vị Ương lắc lắc đầu bất lực, nàng đã chết.

Hộ vệ kia càng thêm run rẩy, bộ dáng thập phần sợ hãi, hắn lớn tiếng nói: Điện hạ, ngài vừa mới nói, sẽ tha thứ tính mạng cho tiểu nhân! Ta lấy công chuộc tội, sẽ thay điện hạ vạch tội Trần quý phi!

Trên mặt Nguyên Anh tựa như bao phủ bởi tầng băng Thái Sơn yên lãnh, im lặng không nói. Hắn liền hướng hộ vệ phía sau ra lệnh, hộ vệ dũng mãnh lập tức đem tới dây thừng, nhanh như chớp đem tay hắn trói lại thật chặt sau lưng. Hắn chưa kịp phản ứng, dây thừng đã lọng vào cổ, hộ vệ thất kinh la lên: Điện hạ, ngài làm cái gì vậy? Ngài đã nói sẽ tha tính mạng cho ta mà, ta có thể làm nhân chứng cho ngài! Chẳng lẽ ngài muốn hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao!!

Nam Khang công chúa vừa muốn mở miệng, Quách phu nhân lại giữ tay nàng, hướng nàng lắc lắc đầu. Tĩnh Vương lạnh lùng thốt: Làm chứng? Chỉ sợ ngươi đang có âm mưu thay ta vu hãm Trần quý phi mới phải! Hắn vừa nói xong, liền hướng hạ nhân bên cạnh gật đầu, hộ vệ kia gương mặt trắng bệch, gắt gao dùng ánh mắt đầy phẫn hận nhìn Nguyên Anh chằm chằm. Hai kẻ sau lưng chẳng khác nào đao thủ hành hình, đồng loạt kéo dây thừng xuống, dây thừng căng thành một đường, tên hộ vệ gương mặt dần đỏ lên, hai con mắt trợn trắng dã, đầu lưỡi bị ép thè dài ra. Một lúc sao dây thừng mới buông lỏng, tên hộ vệ lúc nãy máu còn nóng giờ chỉ còn lại một cỗ thi thể lạnh ngắt, vô tri vô giác ngã xuống đất, không hề động đậy.

Lý Vị Ương lắc lắc đầu, nàng biết Nguyên Anh làm vậy là có lý lẽ của hắn, nhưng Nam Khang Công chúa lập tức xụi lơ, nàng không dám tin lắp bắp nói: Ca ca, ca làm cái gì vậy, hắn chẳng phải đã đáp ứng chúng ta, muốn thay ca làm chứng rồi sao? Vì sao ca lại giết hắn?

Tĩnh vương hờ hững nhìn Nam Khang công chúa một cái, thần sắc an tĩnh: Chuyện của người lớn, con nít không nên xen vào. Nam Khang, muội nên sớm quay về điện của mình đi thôi.

Nam Khang nhìn chằm chằm Tĩnh Vương Nguyên Anh, nàng vô luận như thế nào cũng cương quyết đòi làm cho rõ ràng. Miệng vừa hé mở, chỉ nghe thấy Lý Vị Ương thản nhiên đáp thay: Công chúa, Tĩnh Vương điện hạ làm như vậy, chỉ là đang giúp mẫu thân nàng thôi.

Nam Khang quay đầu lại nhìn Lý Vị Ương, không thể tin được nàng cũng nhẫn tâm như thế: Quý phi nương nương gần đây luôn đối nghịch với mẫu phi, nàng làm như thế chẳng phải là chuyện bất ngờ, bất quá nàng là vì chất nữ báo thù thôi! Nhưng không thể ngờ nàng lại muốn đoạt mạng mẫu phi cùng nhiều người vô tội như vậy, thủ đoạn hết sức tàn nhẫn! Uổng phí tình thâm Quách Trần hai nhà bao nhiêu năm như vậy chung sống, vinh cùng hưởng họa cùng chịu, chỉ cần trở mặt một cái liền ra tay giết hại đầy thủ đoạn. Chuyện này nhất định phải bẩm báo phụ hoàng, phụ vương nhất định sẽ nghiêm trị Trần quý phi! Tĩnh vương Nguyên Anh nhìn muội tử của mình, chỉ tiếc không thể rèn sắt thành thép. Vài người ở đây, ai cũng hiểu lý do của hắn, chỉ có Nam Khang thập phần ngây thơ từ đầu đến cuối, nàng chẳng phải kẻ ngu dốt, nhưng lại vô cùng cả tin, tật xấu này phải lập tức thay đổi! Nàng cũng đã lớn, không thể mãi dựa dẫm vào mẫu phi che mưa chắn gió! Nguyên Anh nhìn Nam Khang công chúa nói: Nếu ta làm theo lời của tên hộ vệ này, giữ lại tính mạng của hắn, chuyện này nhất định sẽ truyền ra ngoài, đến lúc đó ai cũng sẽ cho rằng Trần quý phí có mưu đồ hạ sát mẫu phi.

Nam Khang nghe xong lời của Nguyên Anh, nhất thời hiểu được ẩn ý, trong lòng suy đoán, thất thanh nói: Ý của ca là -- chuyện này có người cố ý sắp đặt?

Đôi mắt u tĩnh của Lý Vị Ương khẽ dao động: Quý phi nương nương dẫu trong lòng có oán hận Quách gia, nhưng nàng không có khả năng giữa thanh thiên bạch nhật hỏa thiêu cung thất. Ngay cả khi nàng thật sự làm được, nhất định sẽ không sơ suất để lại dấu vết rõ ràng như thế, hộ vệ này xuất hiện vô cùng kỳ quái, Lương nữ quan phản bội lại càng không minh bạch. Hiện tại Lương nữ quan đã chết, căn cứ duy nhất còn lại chính là tên hộ vệ kia, nhân chứng vật chứng đều nhất loạt hướng về phía Trần quý phi, lúc trước ta còn ba phần hoài nghi, bây giờ chỉ thấy nàng trong sạch vô tội trong chuyện này.

Tâm Nam Khang công chúa chợt lạc nửa nhịp, nàng quay đầu nhìn Quách Huệ phi, Quách Huệ phi cười cười, hướng nàng gật đầu nói: Gia nhi nói không sai, ta cũng có cái nhìn như vậy. Trần quý phi nếu muốn tính mạng của ta, còn có nhiều biện pháp khác, cũng không nhất thiết phải gây chiến trực tiếp như vậy, hỏa thiêu hơn hai mươi cung nữ thái giám, chuyện này nhất định không phải là tiểu sự! Tĩnh vương gật đầu ân thuận, theo sau phân phó người đem thi thể kia ra ngoài. Nhưng vào thời khắc đó liền nghe thấy tiếng vọng bẩm báo truyền tới: Bệ hạ giá lâm! . Mọi người trong điện thần sắc biến đổi, nhất là Quách Huệ phi, nàng vội vàng sửa sang cẩm y đứng dậy, chỉ thấy bóng dáng Hoàng đế tiến vào lớn tiếng nói: Ái phi không cần đa lễ, trẫm chỉ đến thăm nàng thôi. Hoàng đế thần thái sáng lạn, khí độ ung dung. Lý Vị Ương lạnh lùng nhìn hắn, thần tình có ba phần chán ghét.

Hoàng đế ngồi xuống ghế, Quách Huệ phi cũng những người khác chỉ có thể đứng nhìn. Ánh mắt Hoàng đế dừng trên người Tĩnh vương Nguyên Anh: Chuyện tình ngươi đã điều tra ra cái gì rồi?

Tĩnh vương Nguyên Anh cúi đầu nghiêm cẩn đáp: Hồi bẩm phụ vương, chuyện này nhi thần đã điều tra xong. Lương nữ quan trong cung phạm phải sai sót, bởi vì bị nương nương quở trách mà tạc hận trong lòng, cho nên mới nhất thời hồ đồ phóng hỏa cung điện, mưu tính sát hại mẫu phi. Bây giờ nữ quan kia đã mang tội mưu sát, đắc tội phạt đem cả nhà ra xử trảm, nhưng nữ quan cả đời chưa gả, một thân một mình nên đành thôi. Nhi thần thấy sự tình đã như thế, không cần phải điều tra thêm. Phụ vương thấy thế nào?

Thời điểm Nguyên Anh đang nói chuyện, Lý Vị Ương vẫn chằm chằm nhìn thái độ của Hoàng đế, không muốn buông tha chút biến hóa trên mặt hắn. Hoàng đế buông ly trà trong tay nói: Ồ, ái phi, nàng cho rằng sự tình này đơn giản chỉ là do một nữ quan không quản giáo gây nên thôi sao? . Quách Huệ phi trong lòng căng thẳng, giọng điệu bình tĩnh trần tình: Vừa mới đầu thần thiếp cũng hoài nghi trong lòng, Lương nữ quan là tâm phúc của thần thiếp, làm sao lại nhẫn tâm làm ra chuyện tày trời như vậy được? Nhưng sau một lúc hồi tưởng lại, trước đó nàng không can tâm tình nguyện tiến cung, nhiều năm ghi hận trong lòng, cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, nàng vì chút quở trách mà phóng hỏa cũng là chuyện dễ hiểu. Bệ hạ, nếu thần thiếp sớm đồng vu quy tận cùng ngọn lửa kia, nàng liền có thể quang minh chính đại mà rời khỏi, càng có thể ở bên cạnh người trong lòng gầy dựng tổ ấm, chỉ sợ đây mới chính là động cơ chính của nàng.

Hoàng đế nghe vậy sửng sốt, đột nhiên ha ha phá lên cười: A, thì ra là thế, Tĩnh vương có thể nhanh như vậy tra ra đầu đuôi câu chuyện hết thảy, trẫm vô cùng vui mừng. Thật sự tài giỏi hơn người, không hổ danh là nhi tử của trẫm. Nụ cười hắn âm vang, càng cười càng lớn, cười đến mức ngực phập phồng, thiếu chút nữa mất đi bộ dáng tôn nghiêm thường ngày.

Lý Vị Ương vẫn giữ tâm tình lạnh nhạt, không chút để ý tới sự vui sướng vô cớ của Hoàng đế. Nhưng ánh mắt Hoàng đế theo sau đó chợt rơi xuống trên người Lý Vị Ương, thu hồi vẻ mặt tươi cười, khôi phục vẻ mặt nghiêm túc: Quách phu nhân cũng mang tiểu thư vào cung sao?

Quách phu nhân cùng Lý Vị Ương vội vàng khom mình hành lễ đáp: Dạ, bệ hạ.

Lý Vị Ương thầm nghĩ rõ ràng hắn đã có người bẩm báo trước, lại còn giả ngây giả ngốc, cố ý thừa dịp bọn họ vào cung mà tới, không biết tột cùng có tính toán gì? Tâm tư vị Hoàng đế này thâm sâu như giếng cạn, chẳng ai đoán nổi.

Ánh mắt Hoàng đế thâm trầm nhìn nàng, bỗng cười nhẹ, quay đầu về phía Quách Huệ phi nói: Xem ra trẫm phải hảo hảo chỉnh đón trật tự trên dưới một phen, lần trước sự tình ám sát ở Thái tử phủ, bây giờ lại xuất hiện chuyện nữ quan phóng hỏa trả thù. Theo trẫm thấy, mỗi cung điện phải gia tăng cảnh vệ mới được.

Hai mắt Hoàng đế chứa tinh quang nhấp nháy thẳng hướng tới Quách Huệ phi, trong lời nói có ý tứ, trong lòng nàng liền có chút hoảng loạn. Bất quá Quách Huệ phi lập tình bình ổn đè nén, tiếp tục nói: Dạ, đa tạ bệ hạ quan tâm.

Hoàng đế thản nhiên cười nói: Trẫm quyết định chọn lựa trong đội cấm quân tuyển binh lính tinh nhuệ, lập thành đội ba mươi người, bất kể đêm ngày bảo hộ an toàn cho ái phi. Hắn vừa nói xong một hơi, thần sắc Quách Huệ phi sửng sốt. Lý Vị Ương liền cảm thấy không ổn, đây là bảo hộ hay là giám thị? Nguyên Anh lập tức phản đối nói: Phụ hoàng, hộ vệ trong cung cũng đã làm tốt thân phận, huống hồ cấm quân dù sao vẫn luôn nhậm chức canh giữ bên ngoài, không hiểu quy củ trong cung, càng gây thêm nhiều bất tiện. Tâm ý phụ hoàng nhi tử cùng mẫu phi tương thông, nhưng chỉ sợ chuyện này không phải là ý hay.

Hoàng đế nhìn Tĩnh vương Nguyên Anh, nụ cười thoáng lơ đãng nói: Hoàng nhi lo lắng cũng là chuyện thường tình, nếu thấy cấm quân không tốt, vậy Tĩnh vương liền lựa chọn thái giám thích hợp, mau phân phó lại đây, hảo hảo bảo hộ ái phi an toàn mới tốt sao? Chỉ có hộ vệ tài giỏi khôn khéo, ái phi mới có thể vô lo vô nghĩ được. Khóe môi Quách Huệ phi vẫn giữ nụ cười, tư thế nàng tao nhã từ trên giường đứng dậy rồi quỳ xuống: Đa tạ bệ hạ.

Nụ cười trên mặt càng đậm, sau đó hắn như chợt nhớ tới cái gì, nhìn về phía Nam Khang nói: Lâu ngày không gặp, Nam Khang cũng đã lớn như thế này rồi.

Nam Khang công chúa thấy rốt cuộc Hoàng đế cũng chú ý đến mình, nét mặt có chút vui sướng. Ở trong cung, Hoàng đế không có chút hứng thú với nữ nhi công chúa bọn họ, ngoại trừ Thọ Xuân công chúa được sủng ái ra, Hoàng đế không thèm để ý tới nữ tử khác của hắn một chút. Nhưng giờ phút này ánh mắt của hắn dừng trên người Nam Khang tràn đầy từ ái lạ thường.

Quách Huệ phi cùng Tĩnh Vương Nguyên Anh trong lòng đồng thời xẹt qua một tia bất an.

Lý Vị Ương cùng Hoàng đế mấy lần đối mặt, nàng biết rõ đối phương tâm tư khó lường, hơn nữa thường xuyên làm ra hành động khó đoán trước. Không biết vì cái gì, lần này nàng có một dự cảm không tốt lành.

Hoàng đế cẩn thận nhìn Nam Khang đoan trang thục nữ, trên mặt mang theo nụ cười hiền hòa nói: Quả nhiên càng lớn càng xinh đẹp.

Nam Khang khom người nói: Tạ phụ hoàng khích lệ.

Hoàng đế gật gật đầu, hướng về phía Quách Huệ phi nói: Vẫn là nhờ ái phi chăm sóc dạy dỗ tốt a!

Quách Huệ phi thấy có chút không đúng, nhưng trước mặt Hoàng đế bất luận là ai cũng không dám mở miệng nói sai. Tĩnh vương đang muốn cố ý đánh trống lảng, chuyện dịch sự chú ý của Hoàng đế, hắn liền mở miệng nói: Lần trước Thọ Xuân công chúa tuyển Quận mã (Chồng công chúa), trẫm chưa quên được Vương gia công tử Vương Duyên là nhân tài xuất chúng, cùng Nam Khang quả thật tương xứng rồi.

Tĩnh vương nghe được ý tử của Hoàng đế, mày liền chau lại, lập tức buông lỏng, gấp gáp tâu: Phụ hoàng, Nam Khang tuổi còn nhỏ.

Hoàng đế lạnh nhạt nói: Đã ngấp ngưỡng mười sáu, tại sao còn gọi là nhỏ? Trẫm vài ngày trước sự việc xoay quanh, vẫn chưa thể thay Nam Khang trù tính hảo hảo một phen. Nhìn thấy Nam Khang nay đã trưởng thành, lại tài mạo xuất chúng, trẫm liền làm chủ giúp nàng gả cho Vương Duyên, chọn ngày lành tháng tốt liền thành hôn đi.

Hắn chủ ý đã định, không để ý đến ý tứ của bất kỳ ai, lập tức đứng dậy hướng thẳng bước ra ngoài, mặc kệ Nam Khang thần tình có bất đồng như thế nào, nàng cũng chỉ có thể khấu đầu tạ ơn.

Đi tới cửa, hoàng đế đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Lý Vị Ương mỉm cười nói: Thân càng thêm thân, đây chính là đại hỷ sự a!

Hắn nói xong một câu không đầu không đuôi này, liền nhanh chân bước ra ngoài, sang sảng tràng cười dài không dứt. Hoàng đế vừa rời khỏi, mọi người trong điện mặt ai cũng tràn đầy khiếp đảm, nhất là Quách Huệ phi, nàng nhìn Nam Khang công chúa, lòng không ngăn được liền nói: Bệ hạ thường ngày chưa từng để ý tới ta, hôm nay đột nhiên tới đây, ta liền thấy không ổn.

Khóe môi Lý Vị Ương cười mỉm, nhưng con người tràn ngập vẻ lo lắng dị thường: Vừa rồi bệ hạ cố ý muốn gia tăng cảnh vệ quanh nương nương, điện hạ đã chối từ một lần, cho nên hôn sự công chúa tuyệt đối không thể chối từ lần thứ hai. Bệ hạ bàn tính không giống người tầm thường, không thể lay chuyển được.

Quách phu nhân nhìn Nam Khang công chúa ngây thơ đầy bất an, lắc lắc đầu, nàng khuyên giải an ủi nói: Được rồi, Vương Duyên công tử xem như văn võ song toàn, tài hoa tuyệt xuất, xem như không ủy khuất công chúa.

Nam Khang công chúa nhớ tới ngày trước ở trên ban công nhìn đến Vương Duyên, trên mặt liền dâng lên một mảng ửng đỏ. Lần trước Thọ Xuân công chúa tổ chức trận đấu, Vương Duyên mặt mày tuấn lãng, thiếu niên anh tuấn, lại là người văn võ tinh thông, khiến nhiều thiếu nữ khuê trung mặt đỏ tim đập. Nam Khang vốn dĩ vẫn chưa đặc biệt để ý, nhưng nay nghe Hoàng đế tự thân ban hôn Vương Duyên, nàng liền cẩn thận nhớ lại Vương Duyên tướng mạo phong độ, trên mặt không che giấu đỏ ửng.

Nguyên Anh lại lắc lắc đầu, Vương Duyên tuy rằng là kẻ văn võ song toàn, nhưng Vương gia công tử khác so với hắn liền nhỉnh hơn một chút. Nhất thời xúc động nên mới nghĩ vậy, trong vòng hai canh giờ, liền thấy hắn không phải là kẻ lớn lao gì. Hắn trước đó còn hảo hảo trù tính hôn sự của Nam Khang một chút, tốt nhất là gả nhập Quách gia, hoặc là Chu gia, Chu gia trong tay nắm hơn mười vạn cấm quân, sức cao vọng trọng, hắn có thể mượn sức một chút. Ít nhất nếu vào được Chu gia, liền có thể giám thị Tấn vương và hành động của họ..

Nhưng lại gả cho Vương gia —— Nguyên Anh cẩn thận nghĩ nghĩ, cảm thấy gả cho Vương gia nhất định là chuyện chẳng tốt lành. Lời từ trong miệng Hoàng đế nói ra luôn khiến người ta phải ngẫm nghĩ thật lâu, khả năng là vì mình đối với Hoàng đế không đủ tín nhiệm, liền thấy tâm tư của hắn nhất định chẳng có gì tốt.

Không riêng gì Tĩnh vương, Lý Vị Ương cũng có quan điểm đồng nhất với hắn. Nàng trước đó ở yến hội đã gặp qua chư vị công tử Vương gia kia, nếu Hoàng đế gả Nam Khang công chúa cho Vương Nghiễm tính tình ôn hòa, hoặc thông minh nội liễm Vương Quý, thì có thể xem là lựa chọn tốt. Nhưng cố tình nhắc tới Vương Duyên, hắn quá sức kiêu ngạo, lại vạn phần địch ý Quách gia, nếu Nam Khang gả cho hắn, không nghĩ cũng biết sẽ có chuyện xảy ra. Hơn nữa, Lý Vị Ương còn cảm nhận được, ý đồ của Hoàng đế còn ngắm vào nàng, nhưng nàng dẫu cảm thấy bất an, nhưng lại chẳng nghĩ ra nguyên cớ xác đáng, tựa hồ đem hai chuyện này phân ra thành hai.

Dù sao, hoàng đế nếu kiêng kị Nguyên Liệt, nhất định sẽ không động chạm tới nàng.

Quách phu nhân thấy bọn họ thần tình ngưng trọng, không khỏi nói: Tốt lắm tốt lắm, nếu ý chỉ bệ hạ đã hạ, cũng vô phương vãn hồi, ta tin Vương gia nhất định sẽ hảo hảo đối đãi Nam Khang.

Lý Vị Ương gật gật đầu, Quách phu nhân kỳ thật biết rõ Vương đại tướng quân, nhưng lại chưa thấy qua Vương Duyên, cho nên nàng cảm thấy Vương Duyên tương xứng với Nam Khang công chúa cũng là chuyện thường tình. Nhưng trước đó Vương Tử Khâm xảy ra đại sự, chỉ sợ thân phận Nam Khang công chúa cùng quan hệ với Quách Huệ phi sẽ bị người ta để mắt tới, không khỏi xấu hổ một phen.

Lý Vị Ương mỉm cười nói: Nam Khang công chúa là người ai cũng thích, mặc kệ gả cho gia nào, đều đem lại hạnh phúc mỹ mãn.

Nụ cười trên môi Nam Khang không nhịn được tràn ra hai má, ngượng ngập đáp: Tỷ tỷ, không nên trêu ghẹo tiểu muội muội a. Nói xong, nàng bụm mặt chạy khỏi điện, Lý Vị Ương cùng Quách phu nhân liếc nhau, ánh mắt trộn lẫn nét thương hại và tia thở dài.

Hộ tống từ trong cung Huệ phi ra ngoài, Tĩnh vương Nguyên Anh nói: Gia nhi, hôm nay đa tạ ngươi đã khuyên mẫu phi.

Lý Vị Ương cười nhẹ đáp: Hôm nay kỳ thật ta không có làm chuyện gì, Tĩnh Vương điện hạ mới là người đã bắt được hung thủ.

Tĩnh Vương ánh mắt sáng ngời nhìn về phía cung điện Hoàng hậu, thanh âm băng lãnh nói: Hôm nay ta xử trí hộ vệ kia cùng Lương nữ quan, chủ ý quan trọng nhất là làm cho bọn họ không thể tùy tiện cắn bậy, cũng hy vọng là không hại người vô tội.

Lý Vị Ương gật gật đầu: Ta tin tưởng việc này kỳ thật cùng Trần gia không có quan hệ, hết thảy đều do người cố ý xúi giục, nếu như tiếp tục cẩn thận tra khảo, chỉ đi đến đường cùng thôi. Chúng ta chỉ cần biết kẻ giựt dây sau lưng là đủ rồi, chỉ cần chờ đợi thời cơ thích hợp đánh trả.

Bốn chữ 'Thời cơ thích hợp' này nàng vừa nói ra, Tĩnh vương Nguyên Anh lập tức thâm sâu nhìn nàng, hờ hững nhắm mắt nói: Dục tốc bất đạt, chuyện này từ từ rồi sẽ đến, chỉ mong mẫu phi không liên lụy nữa.

Quách phu nhân từ trong điện đi ra, Lý Vị Ương giơ tay hướng Tĩnh vương cáo từ, liền nghe thanh âm hắn vang lên: Nàng xem chuyện tình lúc nãy bệ hạ ban hôn thấy thế nào?

Hai người trong lòng đều biết rõ, Hoàng đế rõ ràng tìm cơ hội mưu hại Quách gia cùng Quách Huệ phi, nếu không hắn sẽ chẳng phí sức vì hôn sự này mà mở miệng.

Thấy vẻ mặt của Lý Vị Ương, Tĩnh vương tựa đoán được suy nghĩ của nàng, hắn thản nhiên nói: Đúng vậy, ta cũng thấy hành động của phụ hoàng hôm nay thập phần dị thường, ngày thường hắn chưa bao giờ quan tâm tới Nam Khang, Vương Duyên kia là kẻ như thế nào ta cũng đã thấy, không có gì nổi trội, nhưng lại quá mức kiêu ngạo tự phụ. Nam Khang gả cho hắn, khác nào đem nàng cho bầy sói, lực bất tòng tâm như vậy.

Không chỉ không thuận lòng đơn giản như thế.. Lý Vị Ương mỉm cười đáp: Nam Khang dù sao cũng là công chúa, Vương Duyên ngay cả khi kiêu ngạo bá khí ra sao, hắn cũng nên biết đế nữ không thể khinh thường, nhất định sẽ không làm chuyện quá phận, Tĩnh vương điện hạ không nên quá mức lo lắng.

Nguyên Anh gật gật đầu, thở dài một tiếng nói: Chỉ hy vọng như thế.

Quách phu nhân cùng Lý Vị Ương lên xe ngựa, Tĩnh Vương nhìn theo xe ngựa bọn họ rời đi, quay đầu phân phó hạ nhân bên người: Từ hôm nay trở đi ngươi phải bố trí người thủ hộ bên cạnh mẫu phi liên tục mười hai canh giờ, không cho phép bất cứ ai thương tổn nàng

Thái giám nghe lệnh liền thấp giọng nói: Tuân mệnh điện hạ!

Tính vương lẳng lặng ngắm ánh mặt trời lặn phía xa, trong lòng u uất bóng đêm tràn đầy.

Trên xe ngựa, Quách phu thân thần tình trầm tĩnh, vừa nghĩ tới đã trấn định Nam Khang công chúa, nàng mới thấp giọng: Gia nhi, chuyện này ta thấy bệ hạ có dụng ý là...

Lý Vị Ương nhìn Quách phu nhân đáp: Là đang nhằm vào Quách gia.

Quách phu nhân gật gật đầu, Đúng vậy, bệ hạ nhất cử nhất động đều đang nhắm vào Quách gia, Nam Khang là dưỡng nữ tâm phúc của Quách Huệ phi, lại còn có quan hệ tình thâm với Quách gia. Ngày trước Húc vương điện hạ trước mặt mọi người cự hôn, làm Vương gia bẽ mặt như thế nào, cho dù bọn họ có rộng lượng ra sao, cũng khó lòng bỏ qua được chuyện này. Ta nhìn thần sắc Vương gia nhân, những người khác không nhắc tới, chỉ thấy Vương Duyên phẫn uất đầy mặt, nếu đem gả cho hắn, Nam Khang công chúa chỉ sợ..

Lý Vị Ương không muốn nàng thái quá sầu lo, liền khuyên giải an ủi: Mẫu thân không cần quá mức lo lắng, bệ hạ hành động như vậy là vì lo lắng cho Quách gia mà thôi, nhất định không mang ý tứ khác.

Thật sự không có ý tứ khác sao? Trong lòng nàng không hề nghĩ vậy, Hoàng đế không những cảnh cáo Quách gia, cảnh cáo Lý Vị Ương, còn mang tâm kế thâm sâu khác. Có lẽ hắn căn bản chưa hề buông tha ý niệm đem Vương Tử Khâm lên làm Húc vương phi trong đầu, nếu như hắn không thể động thủ Húc vương, hắn vẫn còn một tay trên đầu nàng, làm sao có thể dễ dàng buông tha như thế? Lý Vị Ương thật sự tò mò muốn biết, Hoàng đế vẫn còn thủ đoạn nào chưa triển khai.

Quách phu nhân lo lắng trùng trùng đáp: Vô luận như thế nào, ta không thể nhẫn tâm nhìn Nam Khang công chúa kim chi ngọc diệp bị người ta khinh bỉ chà đạp!.

Lý Vị Ương thần sắc thập phần bình thản: Mẫu thân, có câu này con đã sớm muốn nói, Huệ phi nương nương quá mức yêu thương bảo bọc Nam Khang công chúa, cho nên trước đó không thể nói rõ ràng. Người hôm nay thấy bộ dáng của Nam Khang có gì giống với thân phận công chúa không? Một người có thể đơn thuần, có thể thiện lương, nhưng tuyệt đối không thể không biết gì, không thể ngu dốt được. Nàng ở bên cạnh Huệ phi lâu như vậy, vẫn luôn được Huệ phi cùng Tĩnh vương che chở, trừ bỏ những thứ đó, nàng còn lại cái gì? Nếu nàng vẫn mãi tiếp tục như thế, chỉ sợ càng làm tình hình xấu thêm. Lúc này lại giá đáo Vương gia, dẫu nàng mang thân phận công chúa, nhưng không hề đủ tư cách làm công chúa như thế, làm sao có thể tự bảo vệ chính bản thân mình mà không đứng sau lưng người khác?

Quách phu nhân thở dài một hơi: Con nói đúng, đời người là bể khổ, nếu muốn tìm trong trăm vạn nghìn người một kẻ không mang khổ tâm, căn bản tìm không ra. Một chút hạnh phúc sẽ kéo theo hàng vạn đau khổ, vận mệnh là do số trời, Nam Khang cũng không tránh khỏi, chúng ta chẳng còn biện pháp nào ngăn cản.

Lý Vị Ương nhìn Quách phu nhân, thầm bất đồng quan điểm: Trên đời này không có gì là không thể, vận mệnh mấu chốt phải nắm giữ trong tay chính bản thân mình.

Quách phu nhân nhìn Lý Vị Ương, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu: Đừng khinh thường, hài tử, làm người không dễ a.

Lý Vị Ương nhẹ nhàng dựa sát vào trong lòng Quách phu nhân, nàng thấp giọng nói: Mẫu thân, Gia nhi đã hiểu ý tứ của người, từ nay về sau con sẽ cẩn thận hơn.

Quách phu nhân sờ nhẹ mái tóc mềm mại của nàng, đăm chiêu nói: Gia nhi, người mẫu thân lo lắng nhất chính là con, cá tính con ngoài lạnh trong nóng, lại là nữ hài tử cực kỳ quật cường, mọi việc đều quá sức chấp nhất, không chịu khinh ý buông tay. Mẫu thân không muốn ngươi rơi vào bể khổ, lại càng không hy vọng ngươi chịu nhiều đớn đau, nếu có thể, mẫu thân muốn ngươi tạm thời ly khai, ra ngoài tĩnh dưỡng một thời gian đi.

Lý Vị Ương sửng sốt, lập tức đáp: Không, mẫu thân, con tuyệt đối sẽ không rời đi! Quách phu nhân hiện tại đã nhìn ra không chỉ có Bùi Hậu, mà còn có bàn tay của Hoàng đế nhúng vào, thậm chí còn có sát ý không che đậy. Nàng muốn Lý Vị Ương ly khai, chính là muốn bảo vệ nàng.

Quách phu nhân tổng cộng có năm nhi tử, chỉ mình nàng là nữ nhi, nàng đau lòng cả nghĩ chỉ một Quách Gia này, Lý Vị Ương đôi mắt khẽ ướt, nàng nhẹ giọng nói: Mẫu thân, người cứ yên tâm đi, Gia nhi sẽ không rời khỏi đây. Nhưng mà, con nhất định sẽ không bị thương tổn. Ngược lại, nếu có kẻ làm hại con, làm hại người Quách gia, con nhất định sẽ không bỏ qua!

Quách phu nhân biết Lý Vị Ương chấp nhất, nghe được nàng vẫn ương ngạnh nói như vậy, không khỏi đem nàng ôm sát, thở dài đáp: Mặc kệ Gia nhi quyết định làm cái gì, mẫu thân đều đứng ở cạnh con.

Lý Vị Ương hít được làn hương khí từ trong lòng Quách phu nhân, làn hơi ấm dịu dàng này chỉ ở trên người mẫu thân mới có. Từ nhỏ đến lớn nàng thiếu hụt tình phụ mẫu, nay có thể tìm được ở Quách phu nhân, người quan tâm nàng, che chở nàng như vậy, nàng có thể lo lắng sợ hãi cái gì đây? Trước đây nàng luôn nghĩ trên đời này, kẻ không rành buộc không gánh vác ai mới là người cường đại nhất, bởi vì không trở ngại vướng bận, cho nên mới có thể rong ruổi, có thể liều lĩnh bất chấp. Nhưng hiện tại nàng đã thay đổi cái nhìn, chính là vì Quách phu nhân. Có người thân, có Quách gia, có quan tâm, có vướng bận, cho nên nàng mới có thể tin tưởng nhiều hơn. Càng nhiều nghĩa vụ, nàng càng thêm nỗ lực bài trừ từng địch thủ. Muốn trở nên cường đại hơn, bảo vệ thân nhân của mình cũng là một loại khích lệ. Thương yêu là một dạng sức mạnh to lớn, thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả cừu hận.

Lý Vị Ương biết, Bùi Hậu đã động thủ, tiếp theo xảy ra trận đánh ác liệt ra sao, thắng bại còn chưa rõ!

/239

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status