Uông Hiểu Nhu rất khuya mới đi, dưới ánh trăng Hạ Mạn Nghê tìm được Tần Hạo Đông ở bên bể bơi.
“Tôi nghĩ chúng ta cần phải nói chuyện một chút về chuyện buổi chiều.” Này rất khó mở miệng, nhưng mà, nếu cứ như vậy lên giường đi ngủ, cô có thể cả đêm cũng không chợp mắt được.
Tần Hạo Đông ở trong bóng tối nhìn cô.
“Về cái gì?” Hắn biết cô sẽ nói với hắn chuyện gì, nhưng là hắn cố ý giả bộ không biết.
“Chuyện Tiểu Ân gọi tôi là mẹ, đó là một hiểu lầm, tôi nghĩ tôi phải nói rõ ràng, tôi không có ý tứ làm mẹ Tiểu Ân.” Coi như người đàn ông này không tin cô, cô vẫn cần phải giải thích một chút, không phải vì hắn, mà là vì mình.
“Cô không thích nó?”
“Không phải như thế.” Cô tức giận mà trừng hắn. “Không cần xuyên tạc lời của tôi!”
Người đàn ông này không rõ trọng điểm sao? Hắn nên hỏi tới phải là hiểu lầm tại sao là hiểu lầm, mà không phải vì sao cô không làm mẹ Tiểu Ân a?
“Cho nên cô thích Tiểu Ân, chỉ là bởi vì không thích ba nó, cho nên không muốn làm mẹ nó, là thế này phải không?” (like)
Logic này….Thông suốt sao? Hạ Mạn Nghê cau mày, cảm giác giống như mình đang cáu kỉnh nói chuyện cùng một đứa trẻ.
“Tần Hạo Đông, tôi là đang cùng anh nói chuyện đứng đắn, không cần nói giỡn với tôi!”
“Tôi không có nói giỡn.” Tần Hạo Đông cười một tiếng. “Tôi đang rất nghiêm túc hỏi cô, tại sao không muốn làm mẹ Tiểu Ân?”
Cho nên, lấy đó làm lá chắn sao?
Xoay quanh, áp đặt toàn bộ vấn đề, bảo cô làm thế nào nói rõ ràng với hắn?
“Xem ra, hôm nay anh có tâm tình nói chuyện, chúng ta hôm nào lại nói tốt hơn.” Hạ Mạn Nghê xoay người rời đi, không muốn ở chỗ này cùng người đàn ông này phí mất một buổi tối, không bằng thừa lúc còn sớm đi ngủ bù, ngày mai còn xinh đẹp mà đi làm.
“Này, Hạ tiểu thư.” Hắn không quên, tan việc gọi cô là Hạ tiểu thư, không phải Hạ thư ký.
“Làm sao?” Cô không có quay đầu lại.
“Làm bà xã tôi thì như thế nào?” Ngữ điệu nhàn hạ, âm thanh theo gió từ từ lay động ở trên mặt hồ, lời nói ra khỏi miệng, lập tức chính Tần Hạo Đông cũng giật mình, thì càng đừng nói đến người phụ nữ kia.
Hạ Mạn Nghê cả người cứng đờ, hoàn toàn không có biện pháp nhúc nhích.
Nói cái gì đó? Hắn tại sao có thể dễ dàng nói những lời như vậy ra khỏi miệng?
“Nói giỡn cũng nên có mức độ chứ? Tôi với anh có thân thiết như vậy sao?” Nghĩ cô tỉnh dậy muốn ở trên giường hắn sao?
“Mặc dù không phải quá quen, nhưng là cũng không coi là xa lạ chứ?” Tần Hạo Đông nhàn nhạt nói.
Hạ Mạn Nghê thân thể cảnh giác mãnh liệt, cũng không khắc chế được tính tình xoay người lại nhìn hắn: “Có ý tứ gì?”
Thế nào nghe cũng cảm thấy những lời này chứa đầy hàm ý. Làm cho cô nhớ tới đêm đó hắn uống say….. Hắn thật không có say sao? Hắn nói nhiều như vậy là ám chỉ đêm hôm đó, hắn thật không có say sao? Không thể nào, nếu như không có say, tại sao còn hôn cô? Hơn nữa hôm sau còn quên hết không còn một chút gì? Đừng suy nghĩ! Cô không cần tự mình hù dọa mình nữa!
Tần Hạo Đông nhìn Hạ Mạn Nghê mặt tái nhợt, chậm rãi lê bước đi tới bên cạnh cô.
Bên hồ bơi ánh đèn mờ nhạt chiếu vào trên lưng của hắn, đem bóng lưng rắn rỏi cao lớn của hắn in xuống mặt hồ yên lặng không có sóng, hình ảnh như vậy không biết tại sao chính là rất mê người, ở dưới trăng xem ra vô cùng xinh đẹp gợi ra không gian tưởng tượng vô cùng lãng mạn.
Hạ Mạn Nghê không kìm hãm được nhìn mặt hồ bóng hắn đang di chuyển, sau đó, cơ hồ sắp đụng vào cô……
Cô vội nhắm mắt lại, giống như con thỏ nhỏ bị hoảng sợ.
Tần Hạo Đông thủy chung không chớp mắt nhìn cô, đem toàn bộ biểu cảm gương mặt cô thu vào đáy mắt thâm thúy của hắn, không có bỏ sót.
Xem ra, cô bị dọa sợ, nụ hôn đêm hôm đó, cô thà bị hắn quên hết không còn một mảnh, thà bị cho là kiệt tác do hắn say nên không cẩn thận, mà không phải thật lòng chứ? Hắn cũng cho là như vậy, vì vậy mượn men say cợt nhả cô, tránh không phải giải thích nguyên nhân hôn cô.
Bởi vì muốn hôn cho nên hôn, bởi vì không kìm hãm được cho nên hôn, bởi vì muốn xem phản ứng nội tâm chân thật của cô cho nên hôn….. Đúng vậy a, hắn hèn hạ, mặc dù tửu lượng của hắn xác thực không tốt lắm, nhưng lại không có say đến mức như vậy, cho nên là mượn rượu giả điên.
Phản ứng của người phụ nữ này thật ngoài dự đoán của hắn.
Coi như đêm hôm đó, cô căn bản ngoan ngoãn để cho hắn hôn, vô cùng mềm mại, hại hắn thiếu nữa cho rằng cô cũng những người phụ nữ khác cùng một dạng, trong xương thật ra cũng muốn leo lên giường của hắn a, ai ngờ, hôm sau cô đối với hắn xa cách càng thêm rõ ràng, mắt cũng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn……
"Chúng ta cũng cùng ở chung một mái nhà rồi, hơn nữa con tôi còn gọi cô là mẹ, lại nói, chúng ta cũng coi là quen thuộc chứ?" Tần Hạo đông miễn cưỡng bồi thêm một câu, để cho cô an tâm.
Hô. Cũng biết tất cả chỉ là cô lo ngại. Nghe nói như vậy Hạ Mạn Nghê, cả thân thể cũng mau thả lỏng đi, vừa rồi dường như muốn dừng lại nhịp tim, lại bắt đầu vui vẻ rồi, cảm giác Hạ Mạn Nghê lập tức thở dài ra một hơi, một lần nữa chứng minh suy nghĩ của Tần Hạo đông, phụ nữ như vậy, sẽ muốn làm mẹ Tiểu Ân sao? Nghe cũng không hợp logic.
Nếu như cô thật muốn làm, hắn mới sẽ kinh ngạc.
Chỉ là, cô vội vã như vậy giải thích cô hoàn toàn không muốn ngồi lên cái ghế mẹ con trai hắn, thật không để cho hắn mặt mũi a, tự ái phái nam tổn thương nghiêm trọng.
Nghĩ đến đây, một cái tay đột nhiên đưa tới, nhẹ nhàng đụng chạm thượng mặt của nàng!
"Anh làm gì đấy?" Hạ man nghê lần nữa nín thở, lúc này thật cứng lại. Ý nghĩ muốn né tránh thậm đã chí quên rồi, chỉ là giật mình ở đứng đó cũng không nhúc nhích.
"Không có làm cái gì." Tần Hạo đông khóe môi nâng lên mạt cười xấu xa. "Chỉ là muốn. . . . Làm một chuyện mà thôi. . . ."
"Cái gì?"
Cánh môi hấp dẫn mang một ít tà ác, nhẹ nhàng khạc ra hai chữ.
"Hôn cô."
Hạ Mạn Nghê cả kinh thất sắc, trực giác muốn chạy trốn, Tần Hạo Đông tay dài một phen chế trụ hông của cô, khóa cô trong ngực, bộ ngực mềm mại của cô trong nháy mắt chống đỡ bờ ngực kiên cường rắn chắc của hắn, cả nửa người dưới cũng dán chặt bắp đùi của hắn. Ôm như vậy quá dọa người, cũng làm cho người khác xấu hổ, Hạ Mạn Nghê khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bỏng đỏ rực thành một mảng.
"Buông tay a." Cô khước từ vòm ngực yêu thích của hắn, hoàn toàn không ngờ tới mình sẽ lâm vào tình cảnh như vậy.
Tần Hạo Đông dịu dàng hôn lên tóc của cô, đối với giãy giụa của cô căn bản thì làm như không thấy, ngược lại lấy giọng nói giống như là thỉnh cầu tựa như nói với cô : "Tôi rất muốn hôn cô."
"Nhưng mà tôi không muốn để cho anh hôn, buông tay!" Cô hổn hển tiếp tục cố gắng đẩy hắn ra.
Tôi muốn hôn cô. . . . Nói được rất dễ dàng a.
Đúng vậy a, một cái hôn coi là cái gì đây? Người đàn ông này có thể bên trái ôm Giang Tử vân, tay phải ôm vợ trước Uông Hiểu Nhu, uống rượu còn có thể tùy tiện hôn cô. . . .
Coi cô là cái gì đây? Chuyện hắn hôn qua cô thậm đã chí quên rồi! Coi Hạ Mạn Nghê cô là không đáng giá tiền nhất sao?
Thật sự không có chí khí! Cô tại sao lại tùy tiện để cho hắn muốn hôn thì hôn như vậy? Hơn nữa, giờ phút này khi thần trí hắn thanh tỉnh vô cùng.
Rất tức, rất tức, tức đến liều mạng, Hạ Mạn Nghê rốt cuộc tránh được người đàn ông này ôm trong ngực, đồng thời chân vừa trượt, cho nên cả người hướng trong bể bơi rơi xuống. . . .
"Cẩn thận!"
"A!"
Tần Hạo Đông tay dài duỗi một cái muốn kéo cô, nhưng mà đã không còn kịp nữa.
Hạ Mạn Nghê rơi vào trong hồ bơi, sợ cả người sẽ chìm xuống dưới, hai tay ở trên mặt nước vung loạn.
"Cứu tôi! Mau. . . . . . Tôi không biết bơi lội a! Tần Hạo đông!"
Nghe cô nói không biết bơi lội, vốn là buồn cười muốn trêu cô một chút Tần Hạo đông sau một giây nhảy vào trong hồ bơi, đem cả người cô từ trong bể bơi vớt lên, cô giống như gấu koala ôm chặt lấy hắn, cổ họng và mũi đều bị sặc nước làm cô muốn ói, làm cho cô choáng váng ho mãnh liệt cuồng khụ, nhưng giờ phút này cô cũng không dám buông tay đang ôm hắn ra.
"Cô có khỏe không?" Rất muốn cười, lại không thể, không thể làm gì khác hơn là làm một người hỏi thăm vô cùng lương thiện.
"Anh xem tôi có thể khỏe được không? Tôi không muốn ở trong nước!"
Cô trừng hắn, ngay sau đó lại ho lên."Nhanh lên một chút, dẫn tôi đi lên. . . . . . Khụ. . . . . ."
"Cô bây giờ đang cầu xin tôi sao? Nhờ vả người cũng dữ như vậy à?" Cô nhìn hắn, sắp khóc rồi. Ánh mắt buỗn bã này, rất khó làm cho đàn ông không động tâm. Hắn theo lưng của cô thay cô vỗ, không có cùng cô so đo nữa, mang cô đến bờ hồ bơi để cho cô vịn vào bờ, mình đi lên trước rồi đưa tay lôi kéo cô.
Hạ Mạn Nghê một thân ướt đẫm, đường cong lộ liễu, hấp dẫn giống như nữ thần, nhưng vẻ mặt đáng thương kia lại giống như con thỏ nhỏ, tựa như mắc cỡ giống như là cô đang cởi hết trước mắt hắn.
Gió đêm thật lạnh, không đợi cô nói chuyện, Tần Hạo Đông kéo tay của cô hướng trong phòng đi tới!
Lúc này, cô không có giãy giụa nữa rồi, ngoan ngoãn cùng đi theo.
Bởi vì, thật sự rất lạnh, mà bàn tay to của hắn, thật ấm áp.
Trở lại trong phòng, tắm nước nóng có nhiều bọt rất lâu, cho đến khi đầu óc choáng váng cũng không chịu được nữa rồi, Hạ Mạn Nghê mới chậm rãi từ trong bồn tắm bò dậy, trước tiên nhẹ nhàng lau khô nước trên người, lấy ra hương liệu hoa hồng bôi từ cổ đến chân một lần, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xuyên qua hơi nước đỏ hồng dùng một lượng lớn nước hoa hồng làm ướt, sau đó nhanh chóng xoa tinh dầu giữ hàm lượng nước trên gương mặt.
Tiếp tục, cô mới mặc áo choàng tắm, nhẹ buộc đai lưng vào, đi ra phòng tắm.
Cô vừa đi vừa nghĩ tới vừa rồi ở cạnh bể bơi, vẻ mặt Tần Hạo Đông lúc nói muốn hôn cô, còn có cảm giác hắn ngưng mắt đưa tay chạm vào bên má, chỉ nghĩ, đã làm cho cô hoảng hốt, không có bởi vì tâm tư vừa bắt đầu đã khó bĩnh tĩnh.
Búi tóc bị ướt xõa xuống dính trên vai, Hạ Mạn Nghê đang chuẩn bị tìm máy sấy muốn đem tóc thổi khô,
Lại liếc thấy một người không nên xuất hiện tại trong phòng của cô! Cô ngạc nhiên mở to mắt, há to mồm như ngớ ngẩn thật lâu nói không ra lời.
"Này." Tần Hạo đông cười hào phóng, cùng cô chào hỏi.
Hắn mới vừa ở trong phòng của hắn tắm xong, trên người cũng mặc áo choàng tắm, giờ phút này, trong tay của hắn nắm một cái máy sấy, hướng cô quơ quơ.
"Trong phòng tôi máy sấy đột nhiên hư, cho nên tới đây mượn cô, không sao chứ?"
"Không có. . . . . . Quan hệ." Dùng thì dùng đi, còn không phải đều là đồ của người đàn ông này sao, cô có thể nói không được sao? Nhưng mà hắn cứ như vậy một mình đi vào gian phòng của người khác, có thể hay không vượt quá một chút?
"Tôi gõ cửa nhiều lần, bởi vì cô vẫn không có phản ứng, cho nên tôi mới trực tiếp đi vào." Giống như nhìn ra nghi vấn đáy mắt cô, Tần Hạo Đông mỉm cười giải thích.
Nghe vậy, Hạ Mạn Nghê trên mặt đỏ ửng càng sâu hơn. Bởi vì trong lòng coi người ta như tiểu nhân, còn bị người ta vạch trần ngay trước mặt, coi như cô trấn định đi nữa, trong lòng vẫn là không tránh được cảm thấy ngượng ngùng.
Chỉ là, nói đi thì nói lại, ánh mắt người đan ông này là chuyện gì xảy ra? Che giấu giỏi lắm sao? Tại sao mỗi lần gặp hắn, cô sẽ luôn thua trận? Đáy lòng cô nghĩ cái gì hắn cũng có thể hiểu? Này căn bản làm cho cô không chỗ nào che dấu dưới ánh mắt đáng sợ của hắn, làm cho người ta có loại cảm giác rất bất an.
Theo bản năng, cô tránh ra đôi mắt hắn. Tần Hạo đông con ngươi hơi tầm xuống, không muốn nghĩ nhiều, tay dài duỗi một cái kéo cô đến trước gương, vẫn còn đang mở máy sấy ầm ầm tự động chuyển sang đầu xinh đẹp cô tức khắc, tự ý thay cô sấy tóc –
Hành động như vậy, quá mức thân mật.
Hạ Mạn Nghê bị giật mình, giật mình nhìn khuôn mặt tuấn mỹ trong gương, gương mặt tự tin phi phàm dịu dàng cười của người đàn ông đối diện cô, ngón tay thon dài nhọn nhẹ nhàng ở trong mái tóc cô rũ rũ, rất là đắc ý khi cô bị hành động của hắn dọa cho sợ đến như vậy.
Mỗi khi Hạ Mạn Nghê bị hắn hù thì cô rất là kinh ngạc lại xấu hổ cực kỳ, vẻ mặt không biết làm sao, quả thật chính là thế giới khó gặp báu vật, không chỉ một lần, hắn lưu luyến tham lam nhìn biểu tình như vậy của cô, cho nên, phải là cố ý chứ? Hắn luôn thích hù dọa cô, sau đó sẽ một mình chìm đắm trong thưởng thức cô, vẻ đẹp này người khác rất khó được nhìn thấy, loại vui sướng này giống như trẻ con ăn trộm được kẹo ngon.
"Tự tôi sấy là được rồi." Hạ Mạn Nghê cuối cùng lấy lại tinh thần, đưa tay muốn bắt máy sấy, ngón tay mịn trắng mới đụng chạm đến máy sấy, cũng trong lúc đó chạm vào tay hắn, làm cô sợ tới mức văng ra, nhẹ vểnh môi nhìn chằm chằm Tần Hạo Đông âm thầm cười đến vui vẻ trong gương.
"Tôi lần đầu tiên thay phụ nữ sấy tóc, đây là vinh hạnh của cô, đừng mãi nghĩ muốn thế nào cự tuyệt tôi." Hắn vẫn còn cười, bởi vì bộ dáng trẻ con không thể làm gì lúc cô gây khó dễ cho hắn thật là đáng yêu.
"Anh không giúp vợ trước của anh sấy tóc sao?" Lần đầu tiên? Cô mới không tin.
Tần Hạo đông ánh mắt thu lại, dừng một lát mới nói: "Không có, tóc của cô ấy đều là đi thẩm mỹ viện gội, không cần nhờ tôi."
Không nghĩ tới đáp án sẽ là như vậy, hại Hạ Mạn Nghê có chút cảm giác vả vào miệng mình. Qua một lúc lâu, hai người cũng không nói chuyện. Trong gương khuôn mặt anh tuấn không hề nữa dịu dàng hướng về phía cô cười nữa, ngược lại có chút căng thẳng, điều này làm cho Hạ Mạn Nghê thấy thiếu hụt, bởi vì chính mình nói sai, cho nên làm cho đối phương khó chịu sao? Hẳn là như vậy, chung quy không phải là bởi vì cô làm cho hắn nhớ lại hắn chưa bao giờ giúp hắn vợ trước sấy tóc, vì vậy mà giận mình sao?
"Anh không yêu người vợ trước sao?" Những lời này, không biết vì sao sao đột nhiên từ trong miệng cô nói ra, ào ào xuất khẩu, Hạ Mạn Nghê liền hối hận, suy nghĩ ý muốn cắn rơi đầu lưỡi mình, hơn nữa nhìn thấy trong gương Tần Hạo Đông vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nàng nhìn thì lâu, thật muốn chui xuống đất á.
"Cái đó. . . Ý của tôi là nói, nếu như anh không giúp người vợ trước sấy qua tóc thì thật là đáng tiếc…" Hạ Mạn Nghê cắn cánh môi, thử đối với hắn mỉm cười một chút, vừa cắn, vừa cười."Nói chung là, anh có thể sẽ giúp cô ấy sấy a, dù sao, cô ấy giống như cũng người thường . . . Tôi là ý này, không có ý tứ gì khác."
Cô đây là đang mất dê mới sửa chuồng sao? Thế nào nghe giống như là đang ghen a?
Trời ạ, Hạ Mạn Nghê lại muốn cắn đầu lưỡi mình rồi, tại sao? Tại sao cô cứ gặp hắn là lời nói lại không rõ ràng, ngu ngốc đến trình độ này? Mặt nóng quá, nhịp tim thật nhanh, cô vừa ngắm người đàn ông trong gương một cái, hắn vẫn còn ở nhìn cô. . . . . . Có gì tốt để nhìn như vậy sao? A? Không đúng, tóc của cô sắp bị hắn sấy thành chuồng gà á! Không phải, chính xác là lông xù của con chó! Trời ạ, người đàn ông này tuyệt đối trăm phần trăm là cố ý!
Hạ Mạn Nghê thở phì phò đi ra, không muốn cùng hắn ở trong gương mắt to trừng mắt nhỏ, thanh âm máy sấy rầm rầm lại bỗng dưng ngừng, một giây kế tiếp cô lại bị hắn kéo trở về phía trước gương, lần này không phải phải giúp cô sấy tóc, mà là gọn gàng dứt khoát tóm cô để hôn. . . . . .
Tần Hạo đông đầu lưỡi ấm áp thẳng tắp chui vào cái miệng nhỏ nhắn kinh ngạc khẽ mở của cô, không có thử dò xét tính trêu đùa, mà là mang theo hung mãnh khí phách chiếm đoạt, không có ý tứ phải được cô cho phép, mà là giống như đã coi cô như là phụ nữ của hắn vậy, không cần hỏi bất kỳ lý do gì vậy…...
Trên người hắn nhàn nhạt mùi xà phòng lẫn vào mùi của nước cạo râu, theo hắn áp sát hôn mà xông vào chóp mũi của cô, làm cho cô khẽ ngất xỉu mê hoặc, hai tay của cô chống đỡ lồng ngực của hắn, hôn liên tục gắn chặt không hề có khe hở làm cho cô không cách nào nói ra một chữ “không”, liền thở gấp cũng đều vô lực, đánh đôi tay của hắn, đánh hắn, hắn căn bản không để ý. . . . . .
Từ lúc mới bắt đầu vẫn còn giãy giụa cuối cùng mềm mại, quyền chủ đạo không có ở cô, nhưng khi hắn hôn cô đã thần phục là thật, cô ở trong lòng hắn say mê cũng là thật, luyến tiếc không nỡ rời bỏ, không nỡ đẩy ra, không nỡ rời đi cái ôm khí phách lại có lực của người đàn ông này, không được. . . . . .
Nếu cứ tiếp tục, nhất định sẽ gặp chuyện không may . . . . . . Nhưng là, làm thế nào đây? Cô đẩy không ra hắn a, toàn thân giống như đốt hỏa, cảm giác thật choáng váng và vô lực. . . . . .
"Tần Hạo Đông, anh không thể lại hôn rồi. . . . . ." Cô bị hắn hôn sắp khóc thút thít, luống cuống lại không có trợ giúp, rõ ràng thân thể là khát vọng , nhưng lý trí bất chấp cảnh cáo cô.
"Tôi muốn." Dứt lời, hôn càng thêm liều lĩnh, lửa nóng từ môi của cô lưỡi dây dưa đến cái gáy mảnh khảnh nhạy cảm cô một đường cháy lan đến xương quai xanh của cô, ngực. . . . . .
"Không, không thể, nơi này không được. . . . . ." Cô theo bản năng nghĩ đẩy đỉnh đầu hắn đang chôn ở trước ngực ra, cũng là khắc chế không được từ miệng cô đang bật ra tế tế thở dốc cùng rên rỉ, bởi vì căn bản không chịu nổi hắn đòi hỏi cùng trêu chọc như vậy, cô thậm chí vì vậy mà khóc ra tiếng. . . . . .
Nghe tiếng khóc, Tần Hạo Đông con mắt dịu dàng bình tĩnh rơi vào trên mặt cô, nhìn thấy cô khóc thành ra như vậy, trong đầu không biết là tư vị gì, đau lòng? Hay là trìu mến? Còn là bất đắc dĩ thở dài?
"Không thích sao? Anh hôn em như vậy sao?" Hắn hỏi khẽ cô. (mình đổi cách xưng hô cho đúng với tiến trình của anh chị ý nhé)
Đôi tay cô níu thật chặt lấy áo choàng tắm hắn, đầu thật thấp khóc, càng khóc càng đáng thương, nói thích cũng không đúng, nói không thích cũng không đúng, dù sao, cô căn bản cũng không biết nên nói gì mới phải, nói cô thích cực kỳ, nhưng là thật mắc cỡ. Nói cô thật ra khát vọng nhiều hơn, nhưng mà giống như kinh khủng lắm sao?
"Hạ Mạn Nghê, ngẩng đầu lên nhìn anh." Hắn tự tay nâng lên khuôn mặt dường như nước mắt lưng tròng của nàng, nghiêng người hôn lông mày cô, mắt của cô, mũi của cô, sau đó là môi của cô, nhẹ nhàng, giống như bông tuyết thổi qua, cô lại run rẩy giống như đứng ở trong gió thu, rất rõ ràng không lưu loát, nhưng lại làm cho hắn động lòng không dứt."Tối nay, anh rất muốn em."
Cô chấn động khi nghe vậy, ánh mắt trầm tĩnh chớp cũng không chớp rơi trên khuôn mặt nghiêm túc kia.
Rất muốn nói: được.
Thật sự rất muốn. Nhưng là, không được, tuyệt đối không được. Nếu như, cô còn có thể lực lựa chọn, mà không bị khí phách của hắn khuynh đảo mê say sẽ nói "không". Cô vẫn là cự tuyệt, mặc dù, cô không biết có thể kiên trì bao lâu.
Nếu như, người đàn ông này nhất định muốn cô, cô có thể trốn không thoát rồi. Đến tột cùng, cô là hi vọng hắn so với cô còn kiên trì? Hay là chỉ thuận miệng nói một chút đây?
Bất kể là cái gì, cô có một chút vô cùng hiểu, đó chính là tối hôm nay bất kể có thể hay không xảy ra sự kiện kia, quan hệ cô với hắn cũng sẽ không vì vậy thay đổi.
Cô khát vọng người đàn ông này, cũng không tính toán cùng hắn có quá nhiều liên quan, hoặc là cô chỉ đang lo ngại, người đàn ông này có lẽ chỉ là muốn thân thể của cô, mà không phải thật lòng muốn cô làm mẹ Tiểu Ân? Hoặc là, người đàn ông này muốn cùng cô lên giường là vì muốn thuyết phục cô làm mẹ Tiểu Ân? Mà không phải khát vọng cô hoặc thân thể của cô?
Trời ạ. . .
Bất kể là thế nào, cô giống như cũng không thể tiếp nhận, nếu quả thật ngây ngốc yêu hắn, lòng của cô nhất định sẽ đau đến tê dại chứ? Tần Hạo Đông có lẽ là nghĩ tới cô sẽ trực tiếp cự tuyệt hắn, nhưng thật sự nghe được, vẫn cảm thấy mất mác, dĩ nhiên, hắn có thể dụ dỗ cô lên giường không thành vấn đề, nhưng. . . . . .
Hắn ngắm nhìn đôi mắt này, xinh đẹp khiếp đảm lại yếu ớt, rõ ràng mang theo không muốn xa rời, rồi lại tuyệt không có muốn yêu hắn.
Tối nay, nếu như hắn thật muốn cô, có thể hay không đẩy cô xa hơn đây? Đẩy tới một địa phương có thể ngay cả tay hắn cũng với không tới?
Nghĩ tới đây, ngực lại hơi thấy đau, một loại tâm tình đau thương không biết tên, lặng lẽ đánh úp tới trái tim.
Hắn rất nhanh đem nó đẩy ra, giống như là chưa từng xuất hiện vô vị như vậy, nhưng là, gạt được người khác lại không lừa được tim của mình, đã từng xuất hiện cảm giác, cũng không cho tiêu diệt, luôn là đại biểu ý nào đó – một loại giống như là quan tâm đến mức cố chấp không nghĩ buông tay.
Hắn muốn cô, coi như không muốn thừa nhận, cũng đã là một sự thật.
"Anh không yêu cô ấy."
A? Hạ Mạn Nghê không hiểu nhìn hắn, có chút không hiểu hắn bây giờ đang nói gì.
"Anh nói là không yêu vợ trước của anh."
A? Hạ Mạn nghê ngẩn người một chút, khuôn mặt lại đỏ rồi, không biết sau lần hôn long trời lở đất vừa rồi ở đây, cô hiện tại nên làm như thế nào để hưởng ứng loại tình huống này.
Hắn nhìn cô cười. "Anh chỉ là trả lời em vấn đề em vừa hỏi, có cần kinh ngạc như vậy sao? Tại sao không nói lời nào? Hay là, em bây giờ rất thất vọng?"
Oa, nét mặt của cô càng ngây người, hoàn toàn nghe không hiểu hắn hiện tại lại đang ám chỉ việc gì?
"Bởi vì, anh không có kiên trì muốn em, nên nói chuyện khác, em không vui?"
Ách, trời ạ, người đàn ông này, người đàn ông này tại sao có thể nói cô như vậy?
Thật là quá đáng! Thật là quá đáng! Hắn là đang đùa cô sao? Vừa rồi nói muốn cô cũng là đùa cô sao? Người đàn ông này trời sinh giở trò mà, cô lại tưởng thật, chính ở chỗ này đối chọi lâu như vậy, không biết chết bao nhiêu vạn tế bào, vậy người khởi xướng cũng đã đang cùng cô nói vợ trước cái gì, cô hoàn toàn đem lời nói vừa rồi quên mất. . . . . .
Không, không đúng, hắn chưa nói a, hắn vẫn còn lấy việc đó để cười cô!
Đúng vậy a, cô là thất vọng, thất vọng cực độ rồi. Dù sao vẫ cảm giác người đàn ông này cứ như vậy bỏ qua cô, hình như là bởi vì cô không đủ quyến rũ làm cho hắn không thể không cần. Đúng vậy, cô đối lập với tên a, đối lập đến mức ngay cả cô cũng chán ghét mình, nhưng người đàn ông này càng đáng ghét hơn, nếu như lần sau cô còn đem lời của hắn tưởng thật, vậy cô chính là ngu ngốc! Đứa ngốc ngây ngô!
Tần Hạo Đông là cố ý trêu chọc cô, hơn nữa chọc cho đến vui mừng, chỉ thấy mặt của cô một cái đỏ lại một chút bạch, hoàn toàn ở vào thế yếu.
Hắn làm sao sẽ cho là người phụ nữ này rất khó trị đây?
Căn bản là cô nàng ngốc. . . . . .
Cô nàng ngốc đáng yêu vô cùng, mê người vô cùng, động lòng người vô cùng.
Nhìn có vẻ là người hung dữ, đến cuối cùng người thua luôn là cô chứ? Ít nhất, ở trước mặt hắn cô là thua toàn quân bị diệt, một người lính cũng không còn lại.
"Anh là nghiêm túc." Tần Hạo Đông đột nhiên lại hôn lên khuôn mặt đang ảo não bị hắn đùa bỡn, cái hôn này, dễ dàng thay đổi cánh môi đang cong lên của cô, khiến khuôn mặt ảo não trong nháy mắt càng thêm trở nên mê hoặc, lại càng thêm đáng yêu động lòng người.
Hắn nhàn nhạt cười một tiếng, đưa tay vuốt cánh môi mềm mại của cô.
"Anh muốn em, coi như không phải tối nay, cũng có thể là mỗi một ngày sau này, chờ anh, ân? Không thể cự tuyệt, coi như cần rất chậm rất chậm đến gần, anh cũng phải sẽ đi vào trong lòng em."
"Giang Tử Vân thì sao? Cô ấy làm sao bây giờ?" Cô cũng không quên, người phụ nữ này một bộ vênh váo đắc ý hắn là vật sở hữu của cô ta a.
"Em đó. . . . . ."
"Như thế nào?" Lời ngon tiếng ngọt ai cũng sẽ nói, nhưng là bên cạnh hắn xác thực có người phụ nữ này tồn tại, xem hắn làm thế nào phủ nhận.
"Ngày đó cô ta đánh nhau với em xong, anh liền cùng cô ta chia tay."
"Cái gì?" Cằm cô thiếu chút nữa rớt xuống.
"Ngày đó, nhìn thấy trên mặt em bị thương, lòng anh đau đến muốn chết. . . . . ." Đôi tayTần Hạo Đông cẩn thận từng li từng tí nâng lên mặt của cô. "Cô tacòn không được coi như là phụ nữ của anh, anh chỉ là hôn qua cô ta, ôm qua cô ta, vẫn còn không có có yêu cô ta, mà anh quyết định muốn em làm người phụ nữ của anh, hiểu không? Một khắc kia, giống như liền quyết định rồi."
Rất không có suy nghĩ, nhưng lại thật xảy ra. Cũng cho đến khi gặp cô, hắn mới phát hiện, thì ra là yêu cùng không thương, ranh giới thực sự mơ hồ như thế, căn bản không cần phải cái gì đạo lý lớn.
“Tôi nghĩ chúng ta cần phải nói chuyện một chút về chuyện buổi chiều.” Này rất khó mở miệng, nhưng mà, nếu cứ như vậy lên giường đi ngủ, cô có thể cả đêm cũng không chợp mắt được.
Tần Hạo Đông ở trong bóng tối nhìn cô.
“Về cái gì?” Hắn biết cô sẽ nói với hắn chuyện gì, nhưng là hắn cố ý giả bộ không biết.
“Chuyện Tiểu Ân gọi tôi là mẹ, đó là một hiểu lầm, tôi nghĩ tôi phải nói rõ ràng, tôi không có ý tứ làm mẹ Tiểu Ân.” Coi như người đàn ông này không tin cô, cô vẫn cần phải giải thích một chút, không phải vì hắn, mà là vì mình.
“Cô không thích nó?”
“Không phải như thế.” Cô tức giận mà trừng hắn. “Không cần xuyên tạc lời của tôi!”
Người đàn ông này không rõ trọng điểm sao? Hắn nên hỏi tới phải là hiểu lầm tại sao là hiểu lầm, mà không phải vì sao cô không làm mẹ Tiểu Ân a?
“Cho nên cô thích Tiểu Ân, chỉ là bởi vì không thích ba nó, cho nên không muốn làm mẹ nó, là thế này phải không?” (like)
Logic này….Thông suốt sao? Hạ Mạn Nghê cau mày, cảm giác giống như mình đang cáu kỉnh nói chuyện cùng một đứa trẻ.
“Tần Hạo Đông, tôi là đang cùng anh nói chuyện đứng đắn, không cần nói giỡn với tôi!”
“Tôi không có nói giỡn.” Tần Hạo Đông cười một tiếng. “Tôi đang rất nghiêm túc hỏi cô, tại sao không muốn làm mẹ Tiểu Ân?”
Cho nên, lấy đó làm lá chắn sao?
Xoay quanh, áp đặt toàn bộ vấn đề, bảo cô làm thế nào nói rõ ràng với hắn?
“Xem ra, hôm nay anh có tâm tình nói chuyện, chúng ta hôm nào lại nói tốt hơn.” Hạ Mạn Nghê xoay người rời đi, không muốn ở chỗ này cùng người đàn ông này phí mất một buổi tối, không bằng thừa lúc còn sớm đi ngủ bù, ngày mai còn xinh đẹp mà đi làm.
“Này, Hạ tiểu thư.” Hắn không quên, tan việc gọi cô là Hạ tiểu thư, không phải Hạ thư ký.
“Làm sao?” Cô không có quay đầu lại.
“Làm bà xã tôi thì như thế nào?” Ngữ điệu nhàn hạ, âm thanh theo gió từ từ lay động ở trên mặt hồ, lời nói ra khỏi miệng, lập tức chính Tần Hạo Đông cũng giật mình, thì càng đừng nói đến người phụ nữ kia.
Hạ Mạn Nghê cả người cứng đờ, hoàn toàn không có biện pháp nhúc nhích.
Nói cái gì đó? Hắn tại sao có thể dễ dàng nói những lời như vậy ra khỏi miệng?
“Nói giỡn cũng nên có mức độ chứ? Tôi với anh có thân thiết như vậy sao?” Nghĩ cô tỉnh dậy muốn ở trên giường hắn sao?
“Mặc dù không phải quá quen, nhưng là cũng không coi là xa lạ chứ?” Tần Hạo Đông nhàn nhạt nói.
Hạ Mạn Nghê thân thể cảnh giác mãnh liệt, cũng không khắc chế được tính tình xoay người lại nhìn hắn: “Có ý tứ gì?”
Thế nào nghe cũng cảm thấy những lời này chứa đầy hàm ý. Làm cho cô nhớ tới đêm đó hắn uống say….. Hắn thật không có say sao? Hắn nói nhiều như vậy là ám chỉ đêm hôm đó, hắn thật không có say sao? Không thể nào, nếu như không có say, tại sao còn hôn cô? Hơn nữa hôm sau còn quên hết không còn một chút gì? Đừng suy nghĩ! Cô không cần tự mình hù dọa mình nữa!
Tần Hạo Đông nhìn Hạ Mạn Nghê mặt tái nhợt, chậm rãi lê bước đi tới bên cạnh cô.
Bên hồ bơi ánh đèn mờ nhạt chiếu vào trên lưng của hắn, đem bóng lưng rắn rỏi cao lớn của hắn in xuống mặt hồ yên lặng không có sóng, hình ảnh như vậy không biết tại sao chính là rất mê người, ở dưới trăng xem ra vô cùng xinh đẹp gợi ra không gian tưởng tượng vô cùng lãng mạn.
Hạ Mạn Nghê không kìm hãm được nhìn mặt hồ bóng hắn đang di chuyển, sau đó, cơ hồ sắp đụng vào cô……
Cô vội nhắm mắt lại, giống như con thỏ nhỏ bị hoảng sợ.
Tần Hạo Đông thủy chung không chớp mắt nhìn cô, đem toàn bộ biểu cảm gương mặt cô thu vào đáy mắt thâm thúy của hắn, không có bỏ sót.
Xem ra, cô bị dọa sợ, nụ hôn đêm hôm đó, cô thà bị hắn quên hết không còn một mảnh, thà bị cho là kiệt tác do hắn say nên không cẩn thận, mà không phải thật lòng chứ? Hắn cũng cho là như vậy, vì vậy mượn men say cợt nhả cô, tránh không phải giải thích nguyên nhân hôn cô.
Bởi vì muốn hôn cho nên hôn, bởi vì không kìm hãm được cho nên hôn, bởi vì muốn xem phản ứng nội tâm chân thật của cô cho nên hôn….. Đúng vậy a, hắn hèn hạ, mặc dù tửu lượng của hắn xác thực không tốt lắm, nhưng lại không có say đến mức như vậy, cho nên là mượn rượu giả điên.
Phản ứng của người phụ nữ này thật ngoài dự đoán của hắn.
Coi như đêm hôm đó, cô căn bản ngoan ngoãn để cho hắn hôn, vô cùng mềm mại, hại hắn thiếu nữa cho rằng cô cũng những người phụ nữ khác cùng một dạng, trong xương thật ra cũng muốn leo lên giường của hắn a, ai ngờ, hôm sau cô đối với hắn xa cách càng thêm rõ ràng, mắt cũng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn……
"Chúng ta cũng cùng ở chung một mái nhà rồi, hơn nữa con tôi còn gọi cô là mẹ, lại nói, chúng ta cũng coi là quen thuộc chứ?" Tần Hạo đông miễn cưỡng bồi thêm một câu, để cho cô an tâm.
Hô. Cũng biết tất cả chỉ là cô lo ngại. Nghe nói như vậy Hạ Mạn Nghê, cả thân thể cũng mau thả lỏng đi, vừa rồi dường như muốn dừng lại nhịp tim, lại bắt đầu vui vẻ rồi, cảm giác Hạ Mạn Nghê lập tức thở dài ra một hơi, một lần nữa chứng minh suy nghĩ của Tần Hạo đông, phụ nữ như vậy, sẽ muốn làm mẹ Tiểu Ân sao? Nghe cũng không hợp logic.
Nếu như cô thật muốn làm, hắn mới sẽ kinh ngạc.
Chỉ là, cô vội vã như vậy giải thích cô hoàn toàn không muốn ngồi lên cái ghế mẹ con trai hắn, thật không để cho hắn mặt mũi a, tự ái phái nam tổn thương nghiêm trọng.
Nghĩ đến đây, một cái tay đột nhiên đưa tới, nhẹ nhàng đụng chạm thượng mặt của nàng!
"Anh làm gì đấy?" Hạ man nghê lần nữa nín thở, lúc này thật cứng lại. Ý nghĩ muốn né tránh thậm đã chí quên rồi, chỉ là giật mình ở đứng đó cũng không nhúc nhích.
"Không có làm cái gì." Tần Hạo đông khóe môi nâng lên mạt cười xấu xa. "Chỉ là muốn. . . . Làm một chuyện mà thôi. . . ."
"Cái gì?"
Cánh môi hấp dẫn mang một ít tà ác, nhẹ nhàng khạc ra hai chữ.
"Hôn cô."
Hạ Mạn Nghê cả kinh thất sắc, trực giác muốn chạy trốn, Tần Hạo Đông tay dài một phen chế trụ hông của cô, khóa cô trong ngực, bộ ngực mềm mại của cô trong nháy mắt chống đỡ bờ ngực kiên cường rắn chắc của hắn, cả nửa người dưới cũng dán chặt bắp đùi của hắn. Ôm như vậy quá dọa người, cũng làm cho người khác xấu hổ, Hạ Mạn Nghê khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bỏng đỏ rực thành một mảng.
"Buông tay a." Cô khước từ vòm ngực yêu thích của hắn, hoàn toàn không ngờ tới mình sẽ lâm vào tình cảnh như vậy.
Tần Hạo Đông dịu dàng hôn lên tóc của cô, đối với giãy giụa của cô căn bản thì làm như không thấy, ngược lại lấy giọng nói giống như là thỉnh cầu tựa như nói với cô : "Tôi rất muốn hôn cô."
"Nhưng mà tôi không muốn để cho anh hôn, buông tay!" Cô hổn hển tiếp tục cố gắng đẩy hắn ra.
Tôi muốn hôn cô. . . . Nói được rất dễ dàng a.
Đúng vậy a, một cái hôn coi là cái gì đây? Người đàn ông này có thể bên trái ôm Giang Tử vân, tay phải ôm vợ trước Uông Hiểu Nhu, uống rượu còn có thể tùy tiện hôn cô. . . .
Coi cô là cái gì đây? Chuyện hắn hôn qua cô thậm đã chí quên rồi! Coi Hạ Mạn Nghê cô là không đáng giá tiền nhất sao?
Thật sự không có chí khí! Cô tại sao lại tùy tiện để cho hắn muốn hôn thì hôn như vậy? Hơn nữa, giờ phút này khi thần trí hắn thanh tỉnh vô cùng.
Rất tức, rất tức, tức đến liều mạng, Hạ Mạn Nghê rốt cuộc tránh được người đàn ông này ôm trong ngực, đồng thời chân vừa trượt, cho nên cả người hướng trong bể bơi rơi xuống. . . .
"Cẩn thận!"
"A!"
Tần Hạo Đông tay dài duỗi một cái muốn kéo cô, nhưng mà đã không còn kịp nữa.
Hạ Mạn Nghê rơi vào trong hồ bơi, sợ cả người sẽ chìm xuống dưới, hai tay ở trên mặt nước vung loạn.
"Cứu tôi! Mau. . . . . . Tôi không biết bơi lội a! Tần Hạo đông!"
Nghe cô nói không biết bơi lội, vốn là buồn cười muốn trêu cô một chút Tần Hạo đông sau một giây nhảy vào trong hồ bơi, đem cả người cô từ trong bể bơi vớt lên, cô giống như gấu koala ôm chặt lấy hắn, cổ họng và mũi đều bị sặc nước làm cô muốn ói, làm cho cô choáng váng ho mãnh liệt cuồng khụ, nhưng giờ phút này cô cũng không dám buông tay đang ôm hắn ra.
"Cô có khỏe không?" Rất muốn cười, lại không thể, không thể làm gì khác hơn là làm một người hỏi thăm vô cùng lương thiện.
"Anh xem tôi có thể khỏe được không? Tôi không muốn ở trong nước!"
Cô trừng hắn, ngay sau đó lại ho lên."Nhanh lên một chút, dẫn tôi đi lên. . . . . . Khụ. . . . . ."
"Cô bây giờ đang cầu xin tôi sao? Nhờ vả người cũng dữ như vậy à?" Cô nhìn hắn, sắp khóc rồi. Ánh mắt buỗn bã này, rất khó làm cho đàn ông không động tâm. Hắn theo lưng của cô thay cô vỗ, không có cùng cô so đo nữa, mang cô đến bờ hồ bơi để cho cô vịn vào bờ, mình đi lên trước rồi đưa tay lôi kéo cô.
Hạ Mạn Nghê một thân ướt đẫm, đường cong lộ liễu, hấp dẫn giống như nữ thần, nhưng vẻ mặt đáng thương kia lại giống như con thỏ nhỏ, tựa như mắc cỡ giống như là cô đang cởi hết trước mắt hắn.
Gió đêm thật lạnh, không đợi cô nói chuyện, Tần Hạo Đông kéo tay của cô hướng trong phòng đi tới!
Lúc này, cô không có giãy giụa nữa rồi, ngoan ngoãn cùng đi theo.
Bởi vì, thật sự rất lạnh, mà bàn tay to của hắn, thật ấm áp.
Trở lại trong phòng, tắm nước nóng có nhiều bọt rất lâu, cho đến khi đầu óc choáng váng cũng không chịu được nữa rồi, Hạ Mạn Nghê mới chậm rãi từ trong bồn tắm bò dậy, trước tiên nhẹ nhàng lau khô nước trên người, lấy ra hương liệu hoa hồng bôi từ cổ đến chân một lần, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xuyên qua hơi nước đỏ hồng dùng một lượng lớn nước hoa hồng làm ướt, sau đó nhanh chóng xoa tinh dầu giữ hàm lượng nước trên gương mặt.
Tiếp tục, cô mới mặc áo choàng tắm, nhẹ buộc đai lưng vào, đi ra phòng tắm.
Cô vừa đi vừa nghĩ tới vừa rồi ở cạnh bể bơi, vẻ mặt Tần Hạo Đông lúc nói muốn hôn cô, còn có cảm giác hắn ngưng mắt đưa tay chạm vào bên má, chỉ nghĩ, đã làm cho cô hoảng hốt, không có bởi vì tâm tư vừa bắt đầu đã khó bĩnh tĩnh.
Búi tóc bị ướt xõa xuống dính trên vai, Hạ Mạn Nghê đang chuẩn bị tìm máy sấy muốn đem tóc thổi khô,
Lại liếc thấy một người không nên xuất hiện tại trong phòng của cô! Cô ngạc nhiên mở to mắt, há to mồm như ngớ ngẩn thật lâu nói không ra lời.
"Này." Tần Hạo đông cười hào phóng, cùng cô chào hỏi.
Hắn mới vừa ở trong phòng của hắn tắm xong, trên người cũng mặc áo choàng tắm, giờ phút này, trong tay của hắn nắm một cái máy sấy, hướng cô quơ quơ.
"Trong phòng tôi máy sấy đột nhiên hư, cho nên tới đây mượn cô, không sao chứ?"
"Không có. . . . . . Quan hệ." Dùng thì dùng đi, còn không phải đều là đồ của người đàn ông này sao, cô có thể nói không được sao? Nhưng mà hắn cứ như vậy một mình đi vào gian phòng của người khác, có thể hay không vượt quá một chút?
"Tôi gõ cửa nhiều lần, bởi vì cô vẫn không có phản ứng, cho nên tôi mới trực tiếp đi vào." Giống như nhìn ra nghi vấn đáy mắt cô, Tần Hạo Đông mỉm cười giải thích.
Nghe vậy, Hạ Mạn Nghê trên mặt đỏ ửng càng sâu hơn. Bởi vì trong lòng coi người ta như tiểu nhân, còn bị người ta vạch trần ngay trước mặt, coi như cô trấn định đi nữa, trong lòng vẫn là không tránh được cảm thấy ngượng ngùng.
Chỉ là, nói đi thì nói lại, ánh mắt người đan ông này là chuyện gì xảy ra? Che giấu giỏi lắm sao? Tại sao mỗi lần gặp hắn, cô sẽ luôn thua trận? Đáy lòng cô nghĩ cái gì hắn cũng có thể hiểu? Này căn bản làm cho cô không chỗ nào che dấu dưới ánh mắt đáng sợ của hắn, làm cho người ta có loại cảm giác rất bất an.
Theo bản năng, cô tránh ra đôi mắt hắn. Tần Hạo đông con ngươi hơi tầm xuống, không muốn nghĩ nhiều, tay dài duỗi một cái kéo cô đến trước gương, vẫn còn đang mở máy sấy ầm ầm tự động chuyển sang đầu xinh đẹp cô tức khắc, tự ý thay cô sấy tóc –
Hành động như vậy, quá mức thân mật.
Hạ Mạn Nghê bị giật mình, giật mình nhìn khuôn mặt tuấn mỹ trong gương, gương mặt tự tin phi phàm dịu dàng cười của người đàn ông đối diện cô, ngón tay thon dài nhọn nhẹ nhàng ở trong mái tóc cô rũ rũ, rất là đắc ý khi cô bị hành động của hắn dọa cho sợ đến như vậy.
Mỗi khi Hạ Mạn Nghê bị hắn hù thì cô rất là kinh ngạc lại xấu hổ cực kỳ, vẻ mặt không biết làm sao, quả thật chính là thế giới khó gặp báu vật, không chỉ một lần, hắn lưu luyến tham lam nhìn biểu tình như vậy của cô, cho nên, phải là cố ý chứ? Hắn luôn thích hù dọa cô, sau đó sẽ một mình chìm đắm trong thưởng thức cô, vẻ đẹp này người khác rất khó được nhìn thấy, loại vui sướng này giống như trẻ con ăn trộm được kẹo ngon.
"Tự tôi sấy là được rồi." Hạ Mạn Nghê cuối cùng lấy lại tinh thần, đưa tay muốn bắt máy sấy, ngón tay mịn trắng mới đụng chạm đến máy sấy, cũng trong lúc đó chạm vào tay hắn, làm cô sợ tới mức văng ra, nhẹ vểnh môi nhìn chằm chằm Tần Hạo Đông âm thầm cười đến vui vẻ trong gương.
"Tôi lần đầu tiên thay phụ nữ sấy tóc, đây là vinh hạnh của cô, đừng mãi nghĩ muốn thế nào cự tuyệt tôi." Hắn vẫn còn cười, bởi vì bộ dáng trẻ con không thể làm gì lúc cô gây khó dễ cho hắn thật là đáng yêu.
"Anh không giúp vợ trước của anh sấy tóc sao?" Lần đầu tiên? Cô mới không tin.
Tần Hạo đông ánh mắt thu lại, dừng một lát mới nói: "Không có, tóc của cô ấy đều là đi thẩm mỹ viện gội, không cần nhờ tôi."
Không nghĩ tới đáp án sẽ là như vậy, hại Hạ Mạn Nghê có chút cảm giác vả vào miệng mình. Qua một lúc lâu, hai người cũng không nói chuyện. Trong gương khuôn mặt anh tuấn không hề nữa dịu dàng hướng về phía cô cười nữa, ngược lại có chút căng thẳng, điều này làm cho Hạ Mạn Nghê thấy thiếu hụt, bởi vì chính mình nói sai, cho nên làm cho đối phương khó chịu sao? Hẳn là như vậy, chung quy không phải là bởi vì cô làm cho hắn nhớ lại hắn chưa bao giờ giúp hắn vợ trước sấy tóc, vì vậy mà giận mình sao?
"Anh không yêu người vợ trước sao?" Những lời này, không biết vì sao sao đột nhiên từ trong miệng cô nói ra, ào ào xuất khẩu, Hạ Mạn Nghê liền hối hận, suy nghĩ ý muốn cắn rơi đầu lưỡi mình, hơn nữa nhìn thấy trong gương Tần Hạo Đông vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nàng nhìn thì lâu, thật muốn chui xuống đất á.
"Cái đó. . . Ý của tôi là nói, nếu như anh không giúp người vợ trước sấy qua tóc thì thật là đáng tiếc…" Hạ Mạn Nghê cắn cánh môi, thử đối với hắn mỉm cười một chút, vừa cắn, vừa cười."Nói chung là, anh có thể sẽ giúp cô ấy sấy a, dù sao, cô ấy giống như cũng người thường . . . Tôi là ý này, không có ý tứ gì khác."
Cô đây là đang mất dê mới sửa chuồng sao? Thế nào nghe giống như là đang ghen a?
Trời ạ, Hạ Mạn Nghê lại muốn cắn đầu lưỡi mình rồi, tại sao? Tại sao cô cứ gặp hắn là lời nói lại không rõ ràng, ngu ngốc đến trình độ này? Mặt nóng quá, nhịp tim thật nhanh, cô vừa ngắm người đàn ông trong gương một cái, hắn vẫn còn ở nhìn cô. . . . . . Có gì tốt để nhìn như vậy sao? A? Không đúng, tóc của cô sắp bị hắn sấy thành chuồng gà á! Không phải, chính xác là lông xù của con chó! Trời ạ, người đàn ông này tuyệt đối trăm phần trăm là cố ý!
Hạ Mạn Nghê thở phì phò đi ra, không muốn cùng hắn ở trong gương mắt to trừng mắt nhỏ, thanh âm máy sấy rầm rầm lại bỗng dưng ngừng, một giây kế tiếp cô lại bị hắn kéo trở về phía trước gương, lần này không phải phải giúp cô sấy tóc, mà là gọn gàng dứt khoát tóm cô để hôn. . . . . .
Tần Hạo đông đầu lưỡi ấm áp thẳng tắp chui vào cái miệng nhỏ nhắn kinh ngạc khẽ mở của cô, không có thử dò xét tính trêu đùa, mà là mang theo hung mãnh khí phách chiếm đoạt, không có ý tứ phải được cô cho phép, mà là giống như đã coi cô như là phụ nữ của hắn vậy, không cần hỏi bất kỳ lý do gì vậy…...
Trên người hắn nhàn nhạt mùi xà phòng lẫn vào mùi của nước cạo râu, theo hắn áp sát hôn mà xông vào chóp mũi của cô, làm cho cô khẽ ngất xỉu mê hoặc, hai tay của cô chống đỡ lồng ngực của hắn, hôn liên tục gắn chặt không hề có khe hở làm cho cô không cách nào nói ra một chữ “không”, liền thở gấp cũng đều vô lực, đánh đôi tay của hắn, đánh hắn, hắn căn bản không để ý. . . . . .
Từ lúc mới bắt đầu vẫn còn giãy giụa cuối cùng mềm mại, quyền chủ đạo không có ở cô, nhưng khi hắn hôn cô đã thần phục là thật, cô ở trong lòng hắn say mê cũng là thật, luyến tiếc không nỡ rời bỏ, không nỡ đẩy ra, không nỡ rời đi cái ôm khí phách lại có lực của người đàn ông này, không được. . . . . .
Nếu cứ tiếp tục, nhất định sẽ gặp chuyện không may . . . . . . Nhưng là, làm thế nào đây? Cô đẩy không ra hắn a, toàn thân giống như đốt hỏa, cảm giác thật choáng váng và vô lực. . . . . .
"Tần Hạo Đông, anh không thể lại hôn rồi. . . . . ." Cô bị hắn hôn sắp khóc thút thít, luống cuống lại không có trợ giúp, rõ ràng thân thể là khát vọng , nhưng lý trí bất chấp cảnh cáo cô.
"Tôi muốn." Dứt lời, hôn càng thêm liều lĩnh, lửa nóng từ môi của cô lưỡi dây dưa đến cái gáy mảnh khảnh nhạy cảm cô một đường cháy lan đến xương quai xanh của cô, ngực. . . . . .
"Không, không thể, nơi này không được. . . . . ." Cô theo bản năng nghĩ đẩy đỉnh đầu hắn đang chôn ở trước ngực ra, cũng là khắc chế không được từ miệng cô đang bật ra tế tế thở dốc cùng rên rỉ, bởi vì căn bản không chịu nổi hắn đòi hỏi cùng trêu chọc như vậy, cô thậm chí vì vậy mà khóc ra tiếng. . . . . .
Nghe tiếng khóc, Tần Hạo Đông con mắt dịu dàng bình tĩnh rơi vào trên mặt cô, nhìn thấy cô khóc thành ra như vậy, trong đầu không biết là tư vị gì, đau lòng? Hay là trìu mến? Còn là bất đắc dĩ thở dài?
"Không thích sao? Anh hôn em như vậy sao?" Hắn hỏi khẽ cô. (mình đổi cách xưng hô cho đúng với tiến trình của anh chị ý nhé)
Đôi tay cô níu thật chặt lấy áo choàng tắm hắn, đầu thật thấp khóc, càng khóc càng đáng thương, nói thích cũng không đúng, nói không thích cũng không đúng, dù sao, cô căn bản cũng không biết nên nói gì mới phải, nói cô thích cực kỳ, nhưng là thật mắc cỡ. Nói cô thật ra khát vọng nhiều hơn, nhưng mà giống như kinh khủng lắm sao?
"Hạ Mạn Nghê, ngẩng đầu lên nhìn anh." Hắn tự tay nâng lên khuôn mặt dường như nước mắt lưng tròng của nàng, nghiêng người hôn lông mày cô, mắt của cô, mũi của cô, sau đó là môi của cô, nhẹ nhàng, giống như bông tuyết thổi qua, cô lại run rẩy giống như đứng ở trong gió thu, rất rõ ràng không lưu loát, nhưng lại làm cho hắn động lòng không dứt."Tối nay, anh rất muốn em."
Cô chấn động khi nghe vậy, ánh mắt trầm tĩnh chớp cũng không chớp rơi trên khuôn mặt nghiêm túc kia.
Rất muốn nói: được.
Thật sự rất muốn. Nhưng là, không được, tuyệt đối không được. Nếu như, cô còn có thể lực lựa chọn, mà không bị khí phách của hắn khuynh đảo mê say sẽ nói "không". Cô vẫn là cự tuyệt, mặc dù, cô không biết có thể kiên trì bao lâu.
Nếu như, người đàn ông này nhất định muốn cô, cô có thể trốn không thoát rồi. Đến tột cùng, cô là hi vọng hắn so với cô còn kiên trì? Hay là chỉ thuận miệng nói một chút đây?
Bất kể là cái gì, cô có một chút vô cùng hiểu, đó chính là tối hôm nay bất kể có thể hay không xảy ra sự kiện kia, quan hệ cô với hắn cũng sẽ không vì vậy thay đổi.
Cô khát vọng người đàn ông này, cũng không tính toán cùng hắn có quá nhiều liên quan, hoặc là cô chỉ đang lo ngại, người đàn ông này có lẽ chỉ là muốn thân thể của cô, mà không phải thật lòng muốn cô làm mẹ Tiểu Ân? Hoặc là, người đàn ông này muốn cùng cô lên giường là vì muốn thuyết phục cô làm mẹ Tiểu Ân? Mà không phải khát vọng cô hoặc thân thể của cô?
Trời ạ. . .
Bất kể là thế nào, cô giống như cũng không thể tiếp nhận, nếu quả thật ngây ngốc yêu hắn, lòng của cô nhất định sẽ đau đến tê dại chứ? Tần Hạo Đông có lẽ là nghĩ tới cô sẽ trực tiếp cự tuyệt hắn, nhưng thật sự nghe được, vẫn cảm thấy mất mác, dĩ nhiên, hắn có thể dụ dỗ cô lên giường không thành vấn đề, nhưng. . . . . .
Hắn ngắm nhìn đôi mắt này, xinh đẹp khiếp đảm lại yếu ớt, rõ ràng mang theo không muốn xa rời, rồi lại tuyệt không có muốn yêu hắn.
Tối nay, nếu như hắn thật muốn cô, có thể hay không đẩy cô xa hơn đây? Đẩy tới một địa phương có thể ngay cả tay hắn cũng với không tới?
Nghĩ tới đây, ngực lại hơi thấy đau, một loại tâm tình đau thương không biết tên, lặng lẽ đánh úp tới trái tim.
Hắn rất nhanh đem nó đẩy ra, giống như là chưa từng xuất hiện vô vị như vậy, nhưng là, gạt được người khác lại không lừa được tim của mình, đã từng xuất hiện cảm giác, cũng không cho tiêu diệt, luôn là đại biểu ý nào đó – một loại giống như là quan tâm đến mức cố chấp không nghĩ buông tay.
Hắn muốn cô, coi như không muốn thừa nhận, cũng đã là một sự thật.
"Anh không yêu cô ấy."
A? Hạ Mạn Nghê không hiểu nhìn hắn, có chút không hiểu hắn bây giờ đang nói gì.
"Anh nói là không yêu vợ trước của anh."
A? Hạ Mạn nghê ngẩn người một chút, khuôn mặt lại đỏ rồi, không biết sau lần hôn long trời lở đất vừa rồi ở đây, cô hiện tại nên làm như thế nào để hưởng ứng loại tình huống này.
Hắn nhìn cô cười. "Anh chỉ là trả lời em vấn đề em vừa hỏi, có cần kinh ngạc như vậy sao? Tại sao không nói lời nào? Hay là, em bây giờ rất thất vọng?"
Oa, nét mặt của cô càng ngây người, hoàn toàn nghe không hiểu hắn hiện tại lại đang ám chỉ việc gì?
"Bởi vì, anh không có kiên trì muốn em, nên nói chuyện khác, em không vui?"
Ách, trời ạ, người đàn ông này, người đàn ông này tại sao có thể nói cô như vậy?
Thật là quá đáng! Thật là quá đáng! Hắn là đang đùa cô sao? Vừa rồi nói muốn cô cũng là đùa cô sao? Người đàn ông này trời sinh giở trò mà, cô lại tưởng thật, chính ở chỗ này đối chọi lâu như vậy, không biết chết bao nhiêu vạn tế bào, vậy người khởi xướng cũng đã đang cùng cô nói vợ trước cái gì, cô hoàn toàn đem lời nói vừa rồi quên mất. . . . . .
Không, không đúng, hắn chưa nói a, hắn vẫn còn lấy việc đó để cười cô!
Đúng vậy a, cô là thất vọng, thất vọng cực độ rồi. Dù sao vẫ cảm giác người đàn ông này cứ như vậy bỏ qua cô, hình như là bởi vì cô không đủ quyến rũ làm cho hắn không thể không cần. Đúng vậy, cô đối lập với tên a, đối lập đến mức ngay cả cô cũng chán ghét mình, nhưng người đàn ông này càng đáng ghét hơn, nếu như lần sau cô còn đem lời của hắn tưởng thật, vậy cô chính là ngu ngốc! Đứa ngốc ngây ngô!
Tần Hạo Đông là cố ý trêu chọc cô, hơn nữa chọc cho đến vui mừng, chỉ thấy mặt của cô một cái đỏ lại một chút bạch, hoàn toàn ở vào thế yếu.
Hắn làm sao sẽ cho là người phụ nữ này rất khó trị đây?
Căn bản là cô nàng ngốc. . . . . .
Cô nàng ngốc đáng yêu vô cùng, mê người vô cùng, động lòng người vô cùng.
Nhìn có vẻ là người hung dữ, đến cuối cùng người thua luôn là cô chứ? Ít nhất, ở trước mặt hắn cô là thua toàn quân bị diệt, một người lính cũng không còn lại.
"Anh là nghiêm túc." Tần Hạo Đông đột nhiên lại hôn lên khuôn mặt đang ảo não bị hắn đùa bỡn, cái hôn này, dễ dàng thay đổi cánh môi đang cong lên của cô, khiến khuôn mặt ảo não trong nháy mắt càng thêm trở nên mê hoặc, lại càng thêm đáng yêu động lòng người.
Hắn nhàn nhạt cười một tiếng, đưa tay vuốt cánh môi mềm mại của cô.
"Anh muốn em, coi như không phải tối nay, cũng có thể là mỗi một ngày sau này, chờ anh, ân? Không thể cự tuyệt, coi như cần rất chậm rất chậm đến gần, anh cũng phải sẽ đi vào trong lòng em."
"Giang Tử Vân thì sao? Cô ấy làm sao bây giờ?" Cô cũng không quên, người phụ nữ này một bộ vênh váo đắc ý hắn là vật sở hữu của cô ta a.
"Em đó. . . . . ."
"Như thế nào?" Lời ngon tiếng ngọt ai cũng sẽ nói, nhưng là bên cạnh hắn xác thực có người phụ nữ này tồn tại, xem hắn làm thế nào phủ nhận.
"Ngày đó cô ta đánh nhau với em xong, anh liền cùng cô ta chia tay."
"Cái gì?" Cằm cô thiếu chút nữa rớt xuống.
"Ngày đó, nhìn thấy trên mặt em bị thương, lòng anh đau đến muốn chết. . . . . ." Đôi tayTần Hạo Đông cẩn thận từng li từng tí nâng lên mặt của cô. "Cô tacòn không được coi như là phụ nữ của anh, anh chỉ là hôn qua cô ta, ôm qua cô ta, vẫn còn không có có yêu cô ta, mà anh quyết định muốn em làm người phụ nữ của anh, hiểu không? Một khắc kia, giống như liền quyết định rồi."
Rất không có suy nghĩ, nhưng lại thật xảy ra. Cũng cho đến khi gặp cô, hắn mới phát hiện, thì ra là yêu cùng không thương, ranh giới thực sự mơ hồ như thế, căn bản không cần phải cái gì đạo lý lớn.
/10
|