"Đại Doanh phong Mã Đằng thắng, đối phương Chu thiên ngũ trọng, một trận." Hoàng mi trưởng lão tuyên bố, đồng thời nhìn Ngụy Tác với ánh mắt khác lạ.
Trên thanh sắc tinh kim bình đài, hai trưởng lão Công Đức tông khác cũng lướt tới quan sát Ngụy Tác.
Tu sĩ đấu pháp, một chiêu phân thắng bại là việc bình thường, nhưng quan trọng là hai trưởng lão đều liếc Ngụy Tác, cho rằng tu vi của gã không thể dễ dàng phá được phòng ngự của Dương Kiều, thậm chí khó chống nổi "Hàn thiên băng châm", nhưng chỉ tích tắc là Dương Kiều bị đánh ngất khiến cả hai đều ấm ức.
"Mã sư huynh lại thắng?! Y không phải đối thủ của Mã sư huynh?"
"Y thắng rồi, lẽ nào có bí bảo?"
"Lẽ nào mấy lão đầu Đại Doanh phong dốc hết pháp bảo lợi hại cho y?"
Trận ban nãy, Ngụy Tác đánh ngất nữ tu mặt tròn, thì đệ tử Đại Ngu phong, Đại Khuyết phong và Đại Sân phong càng đến đông, thấy Dương Kiều xuất thủ như thế mà một chiêu đã trọng thương, đại đa số đệ tử quan chiến đều trợn tròn mắt không dám tin.
"Mã Đằng, không ngờ ngươi còn bài tẩy nhưng ngươi chỉ tu vi Chu thiên cảnh, cách Phân niệm cảnh của ta khoảng cách không thể vượt qua, ngươi tưởng mình là đối thủ của ta?" Ngụy Tác trọng thương Dương Kiều trong tích tắc, tu sĩ họ Cố thầm chấn kinh nhưng vẫn cười lạnh, lướt lên đài.
"Đệ tử khiêu chiến báo tên." Hoàng mi trưởng lão lại hỏi.
"Đại Ngu phong Cố Đào!"
"Ban nãy ngươi còn lớn lối hơn hai tên đó, còn định giết ta ngay tại Đại Doanh phong." Ngụy Tác nhìn thanh niên tuấn tú đứng đối diện, nhạt giọng: "Ta sẽ phế tu vi của ngươi."
"Y quá cuồng vọng, dám nói thế với Cố sư huynh!"
"Chỉ tu vi Chu thiên cảnh mà dám lớn tiếng với Cố sư huynh Phân niệm cảnh, ngươi ấm đầu hả?"
"Cố sư huynh phải giáo huấn y, cho y biết trời cao đất dày!"
"Cố sư huynh, không cần lưu tình, không đánh gãy mười bảy, mười tám lóng xương của y thì y sẽ cho là Đại Ngu phong chúng ta cũng toàn phế vật như Đại Doanh phong mất." Nhiều đệ tử Đại Ngu phong kêu lên. Tu sĩ Phân niệm cảnh có thể khống chế nhiều một món pháp khí hơn tu sĩ Chu thiên cảnh, cách biệt rất xa, họ đều cho rằng thần thông của tu sĩ Phân niệm cảnh thì tu sĩ Chu thiên cảnh không so được.
"Ha ha..." Cố Đào đột nhiên bật cười. Một đài sen cổ đồng sắc có ba lá đột nhiên xuất hiện, chân nguyên dồn vào, đài sen rung lên, cổ đồng sắc linh quang bao trùm mấy trượng.
"Đây là Tam tuyệt liên đài!"
"Dùng Ưu đàm vân tinh luyện chế, pháp bảo phòng ngự linh giai thượng phẩm!"
Cố Đào tế xuất pháp bảo này, nhiều đệ tử và tiền bối Đại Doanh phong biến sắc. Đối với tu sĩ như họ thì linh giai trung phẩm pháp bảo đã là chí bảo, linh giai thượng phẩm pháp bảo đem ra ở tỷ thí cấp này thì thật bất công.
"Ngươi chắc không biết ta có pháp bảo phòng ngự cỡ này hả?" Cố Đào cuồng ngạo cười vang: "Dù ta đứng bất động, e rằng ngươi cũng phá được phòng ngự."
"Sao lại tự tin thế được?" Linh Lung Thiên trợn tròng trắng.
"Đại Ngu phong đúng là đại ngu, không khác gì lợn." Ngụy Tác tắt tiếng, một món linh giai thượng phẩm pháp bảo mà đắc ý thành thế này, nếu đối phương biết thân phận chân chính của gã e là ngất xỉu mất. "Thế thì đem ngươi ra thử."
"Đến đây, đừng lắm lời." Cố Đào cười lạnh. Y tự nhận tu vi hơn xa Ngụy Tác, lại có linh giai thượng phẩm pháp bảo trong tay, tất nhiên không coi gã ra gì.
Ngụy Tác liếc Cố Đào, nhắc tay như đang cầm vật trên không.
Cố Đào không làm gì mà khinh miệt nhìn Ngụy Tác.
Tức khi khí tức khiến ba Công Đức tông thái thượng trưởng lão cả kinh, mắt bắn lên tinh đột nhiên bừng lên trên không trung phía trên Ngụy Tác và Cố Đào.
"A!"
Chư phong đệ tử tròn mắt, tỏ vẻ không dám tin.
Bạch sắc cự sơn mấy trăm trượng đột nhiên hóa ra, như bị Ngụy Tác nhấc lên, trực tiếp trấn áp Cố Đào.
Cố Đào kêu lên thê thảm, Tam tuyệt liên đài tắt quang hoa, bị ép vỡ hết xương cố, không còn hình người.
"Sao lại như thế!"
Một tiền bối Đại Ngu phong lao lên, thanh sắc quang hoa bao lấy Cố Đào, đồng thời phát ra dược vụ.
"Đây là thuật pháp gì?!"
"Linh giai thượng phẩm pháp bảo mà không ngăn được, là thuật pháp gì?"
Các tiền bối Đại Ngu phong, Đại Khuyết phong, Đại Sân phong đều lạnh buốt sống lưng với, đòn vừa rồi của Ngụy Tác khiến họ nghẹt thở.
"Chuyện đó...?" Ngụy Tác cũng sững người.
Đạo thuật pháp này là "Đại đề tu di" lấy được ở Thất bảo mật địa, qua thiền âm truyền pháp.
Gã chưa từng thử uy năng, căn bản không biết là phẩm giai gì nên giờ đem thử.
Gã chỉ dùng chút xíu chân nguyên, với lượng chân nguyên này sử dụng Ám hoàng kiếm khí thì chỉ chật vật phá được phòng ngự của đối phương. Nhưng đạo thuật pháp này phát ra lại đánh đối phương suýt thành tro!
Thiên cấp trung giai thuật pháp công kích đều không thể so uy năng với đạo thuật pháp này, "Đại đề tu di cũng là vô thượng công kích cường pháp sánh với Liệt khuyết tàn nguyệt!
"Đại đề tu di", là một môn thiên cấp đỉnh giai vô thượng cường pháp!
Để lấy được Liệt khuyết tàn nguyệt của U Minh cung, Ngụy Tác đã dốc hết thủ đoạn, mãi tới trươc khi đến Công Đức tông mới có được hoàn chỉnh, nhưng không ngờ qua thiền âm truyền pháp ở Thất bảo mật địa có được "Đại đề tu di lại cũng là thiên cấp đỉnh giai công kích cường pháp.
Vô thượng công kích cường pháp này có một môn đã cực kỳ kinh nhân, gã lại có tới hai môn!
"Đại Doanh phong Mã Đằng thắng, thành nội môn đệ tử." Hoàng mi trưởng lão vung tay, đưa thân phận ngọc phù đến trước mặt Ngụy Tác, ghi tên gã lại, đồng thời cùng hai trưởng lão khác tranh nhau lướt tới chỗ gã, "Mã Đằng, có nguyện ý làm thân truyền đệ tử của lão phu!"
Ba trưởng lão Công Đức tông không nghi ngờ Ngụy Tác, cho là gã trước giờ ẩn nhẫn bất phát, họ không ngốc, nhận ra thuật pháp gã thi triển cực kỳ kinh nhân, nêu thu được làm đệ tử thì có hi vọng biết được.
"Mã sư huynh có thuật pháp kinh nhân thế này, chả trách định trút giận cho Đại Doanh phong!"
"Ba trưởng lão tranh nhau, được trưởng lão thu làm đệ tử tức là chân truyền đệ tử, Đại Doanh phong nở mày nở mặt rồi." Nhiều đệ tử Đại Doanh phong không dám tin, đồng thời hoan hỉ.
"Tam vị trưởng lão, tại hạ chưa muốn kết thúc tỷ thí, đa tạ hảo ý của các vị, đợi tỷ thí xong đã rồi tại hạ sẽ quyết định được chăng?" Ngụy Tác hít sâu một hơi, nén chấn kinh nói với ba trưởng lão Công Đức tông.
"Được, đợi đại tỷ kết thúc đã." Đại đề tu di phi phàm, ba trưởng lão đều muốn nên thập phần khách khí.
Trưởng lão mặc hồng bào, cao lớn nhất còn ngầm truyền âm với Ngụy Tác, "Tu vi và thần thông của ta hơn hản họ, ta sẽ thu con làm thân truyền đại đệ tử, chọn ta con sẽ không thiệt đâu..."
"Ngươi độc ác quá, hạ thủ nặng như thế!" Một lão nhân tựa hồ là sư phụ Cố Đào, cực kỳ oán độc quát Ngụy Tác.
Cố Đào được cấp cứu, tựa hồ giữ được hơi tàn nhưng kinh mạch đã đứt đoạn, dù khôi phục thì tu vi khẳng định đại giảm.
"Cút!" Ngụy Tác không lắm lời, nếu lão thiện lương nhân hậu như Trương Vân thì đã không dạy ra đệ tử ngông cuồng như vậy.
"Đại Ngu phong có ai không phục cứ lên khiêu chiến. Nếu không dám thì đừng lắm lời!" Ngụy Tác liếc chỗ đệ tử Đại Ngu phong tụ tập.
"Ngươi!" Tiền bối Đại Ngu phong xám ngoét mặt mày, giận run người.
Ngụy Tác liếc qua, tu sĩ Đại Ngu phong ban nãy còn lớn lối đều lạnh buốt, không ai dám bước lên, có đệ tử tu vi cao hơn Cố Đào nhưng không có linh giai thượng phẩm pháp bảo, tự biết giao chiến thì không phải đối thủ của Cố Đào.
"Đại Khuyết phong và Đại Sân phong các ngươi trước kia ở Đại Doanh phong không phải huênh hoang lắm sao? Sao giờ co đầu rút cổ như rùa thế hả, không ai dám đấu với ta sao?" Ngụy Tác liếc qua chỗ đệ tử hai phong.
"Ta đấu với ngươi! Đại Khuyết phong Chu Bỉnh Thương!" Hoàng quang lóe lên, Chu Bỉnh Thương đã thành nội môn đệ tử không nhịn được, thân ảnh loáng lên.
Vù!
Không hề dừng lại, đệ tử Đại Khuyết phong này trực tiếp hạ sát thủ, một đạo hắc quang lóe lên, bắn đến trước mặt Ngụy Tác.
Cùng lúc, Chu Bỉnh Thương mỗi tay lại phát ra hoàng sắc điện mãng, một tả một hữu, nhắm vào Ngụy Tác.
Ngụy Tác lách mình tránh thoát, kim hoàng sắc điện võng trực tiếp nổ tung quanh Chu Bỉnh Thương.
"A!" Chu Bỉnh Thương kêu lên thê thảm, bị nổ đen xì người.
Ngụy Tác đứng cách Chu Bỉnh Thương đang kêu gào không xa, liếc đệ tử Đại Khuyết phong và Đại Sân phong, bình tĩnh nói: "Đại Khuyết phong và Đại Sân phong chỉ thế này hả? Còn ai nữa?"
-o0o-
Trên thanh sắc tinh kim bình đài, hai trưởng lão Công Đức tông khác cũng lướt tới quan sát Ngụy Tác.
Tu sĩ đấu pháp, một chiêu phân thắng bại là việc bình thường, nhưng quan trọng là hai trưởng lão đều liếc Ngụy Tác, cho rằng tu vi của gã không thể dễ dàng phá được phòng ngự của Dương Kiều, thậm chí khó chống nổi "Hàn thiên băng châm", nhưng chỉ tích tắc là Dương Kiều bị đánh ngất khiến cả hai đều ấm ức.
"Mã sư huynh lại thắng?! Y không phải đối thủ của Mã sư huynh?"
"Y thắng rồi, lẽ nào có bí bảo?"
"Lẽ nào mấy lão đầu Đại Doanh phong dốc hết pháp bảo lợi hại cho y?"
Trận ban nãy, Ngụy Tác đánh ngất nữ tu mặt tròn, thì đệ tử Đại Ngu phong, Đại Khuyết phong và Đại Sân phong càng đến đông, thấy Dương Kiều xuất thủ như thế mà một chiêu đã trọng thương, đại đa số đệ tử quan chiến đều trợn tròn mắt không dám tin.
"Mã Đằng, không ngờ ngươi còn bài tẩy nhưng ngươi chỉ tu vi Chu thiên cảnh, cách Phân niệm cảnh của ta khoảng cách không thể vượt qua, ngươi tưởng mình là đối thủ của ta?" Ngụy Tác trọng thương Dương Kiều trong tích tắc, tu sĩ họ Cố thầm chấn kinh nhưng vẫn cười lạnh, lướt lên đài.
"Đệ tử khiêu chiến báo tên." Hoàng mi trưởng lão lại hỏi.
"Đại Ngu phong Cố Đào!"
"Ban nãy ngươi còn lớn lối hơn hai tên đó, còn định giết ta ngay tại Đại Doanh phong." Ngụy Tác nhìn thanh niên tuấn tú đứng đối diện, nhạt giọng: "Ta sẽ phế tu vi của ngươi."
"Y quá cuồng vọng, dám nói thế với Cố sư huynh!"
"Chỉ tu vi Chu thiên cảnh mà dám lớn tiếng với Cố sư huynh Phân niệm cảnh, ngươi ấm đầu hả?"
"Cố sư huynh phải giáo huấn y, cho y biết trời cao đất dày!"
"Cố sư huynh, không cần lưu tình, không đánh gãy mười bảy, mười tám lóng xương của y thì y sẽ cho là Đại Ngu phong chúng ta cũng toàn phế vật như Đại Doanh phong mất." Nhiều đệ tử Đại Ngu phong kêu lên. Tu sĩ Phân niệm cảnh có thể khống chế nhiều một món pháp khí hơn tu sĩ Chu thiên cảnh, cách biệt rất xa, họ đều cho rằng thần thông của tu sĩ Phân niệm cảnh thì tu sĩ Chu thiên cảnh không so được.
"Ha ha..." Cố Đào đột nhiên bật cười. Một đài sen cổ đồng sắc có ba lá đột nhiên xuất hiện, chân nguyên dồn vào, đài sen rung lên, cổ đồng sắc linh quang bao trùm mấy trượng.
"Đây là Tam tuyệt liên đài!"
"Dùng Ưu đàm vân tinh luyện chế, pháp bảo phòng ngự linh giai thượng phẩm!"
Cố Đào tế xuất pháp bảo này, nhiều đệ tử và tiền bối Đại Doanh phong biến sắc. Đối với tu sĩ như họ thì linh giai trung phẩm pháp bảo đã là chí bảo, linh giai thượng phẩm pháp bảo đem ra ở tỷ thí cấp này thì thật bất công.
"Ngươi chắc không biết ta có pháp bảo phòng ngự cỡ này hả?" Cố Đào cuồng ngạo cười vang: "Dù ta đứng bất động, e rằng ngươi cũng phá được phòng ngự."
"Sao lại tự tin thế được?" Linh Lung Thiên trợn tròng trắng.
"Đại Ngu phong đúng là đại ngu, không khác gì lợn." Ngụy Tác tắt tiếng, một món linh giai thượng phẩm pháp bảo mà đắc ý thành thế này, nếu đối phương biết thân phận chân chính của gã e là ngất xỉu mất. "Thế thì đem ngươi ra thử."
"Đến đây, đừng lắm lời." Cố Đào cười lạnh. Y tự nhận tu vi hơn xa Ngụy Tác, lại có linh giai thượng phẩm pháp bảo trong tay, tất nhiên không coi gã ra gì.
Ngụy Tác liếc Cố Đào, nhắc tay như đang cầm vật trên không.
Cố Đào không làm gì mà khinh miệt nhìn Ngụy Tác.
Tức khi khí tức khiến ba Công Đức tông thái thượng trưởng lão cả kinh, mắt bắn lên tinh đột nhiên bừng lên trên không trung phía trên Ngụy Tác và Cố Đào.
"A!"
Chư phong đệ tử tròn mắt, tỏ vẻ không dám tin.
Bạch sắc cự sơn mấy trăm trượng đột nhiên hóa ra, như bị Ngụy Tác nhấc lên, trực tiếp trấn áp Cố Đào.
Cố Đào kêu lên thê thảm, Tam tuyệt liên đài tắt quang hoa, bị ép vỡ hết xương cố, không còn hình người.
"Sao lại như thế!"
Một tiền bối Đại Ngu phong lao lên, thanh sắc quang hoa bao lấy Cố Đào, đồng thời phát ra dược vụ.
"Đây là thuật pháp gì?!"
"Linh giai thượng phẩm pháp bảo mà không ngăn được, là thuật pháp gì?"
Các tiền bối Đại Ngu phong, Đại Khuyết phong, Đại Sân phong đều lạnh buốt sống lưng với, đòn vừa rồi của Ngụy Tác khiến họ nghẹt thở.
"Chuyện đó...?" Ngụy Tác cũng sững người.
Đạo thuật pháp này là "Đại đề tu di" lấy được ở Thất bảo mật địa, qua thiền âm truyền pháp.
Gã chưa từng thử uy năng, căn bản không biết là phẩm giai gì nên giờ đem thử.
Gã chỉ dùng chút xíu chân nguyên, với lượng chân nguyên này sử dụng Ám hoàng kiếm khí thì chỉ chật vật phá được phòng ngự của đối phương. Nhưng đạo thuật pháp này phát ra lại đánh đối phương suýt thành tro!
Thiên cấp trung giai thuật pháp công kích đều không thể so uy năng với đạo thuật pháp này, "Đại đề tu di cũng là vô thượng công kích cường pháp sánh với Liệt khuyết tàn nguyệt!
"Đại đề tu di", là một môn thiên cấp đỉnh giai vô thượng cường pháp!
Để lấy được Liệt khuyết tàn nguyệt của U Minh cung, Ngụy Tác đã dốc hết thủ đoạn, mãi tới trươc khi đến Công Đức tông mới có được hoàn chỉnh, nhưng không ngờ qua thiền âm truyền pháp ở Thất bảo mật địa có được "Đại đề tu di lại cũng là thiên cấp đỉnh giai công kích cường pháp.
Vô thượng công kích cường pháp này có một môn đã cực kỳ kinh nhân, gã lại có tới hai môn!
"Đại Doanh phong Mã Đằng thắng, thành nội môn đệ tử." Hoàng mi trưởng lão vung tay, đưa thân phận ngọc phù đến trước mặt Ngụy Tác, ghi tên gã lại, đồng thời cùng hai trưởng lão khác tranh nhau lướt tới chỗ gã, "Mã Đằng, có nguyện ý làm thân truyền đệ tử của lão phu!"
Ba trưởng lão Công Đức tông không nghi ngờ Ngụy Tác, cho là gã trước giờ ẩn nhẫn bất phát, họ không ngốc, nhận ra thuật pháp gã thi triển cực kỳ kinh nhân, nêu thu được làm đệ tử thì có hi vọng biết được.
"Mã sư huynh có thuật pháp kinh nhân thế này, chả trách định trút giận cho Đại Doanh phong!"
"Ba trưởng lão tranh nhau, được trưởng lão thu làm đệ tử tức là chân truyền đệ tử, Đại Doanh phong nở mày nở mặt rồi." Nhiều đệ tử Đại Doanh phong không dám tin, đồng thời hoan hỉ.
"Tam vị trưởng lão, tại hạ chưa muốn kết thúc tỷ thí, đa tạ hảo ý của các vị, đợi tỷ thí xong đã rồi tại hạ sẽ quyết định được chăng?" Ngụy Tác hít sâu một hơi, nén chấn kinh nói với ba trưởng lão Công Đức tông.
"Được, đợi đại tỷ kết thúc đã." Đại đề tu di phi phàm, ba trưởng lão đều muốn nên thập phần khách khí.
Trưởng lão mặc hồng bào, cao lớn nhất còn ngầm truyền âm với Ngụy Tác, "Tu vi và thần thông của ta hơn hản họ, ta sẽ thu con làm thân truyền đại đệ tử, chọn ta con sẽ không thiệt đâu..."
"Ngươi độc ác quá, hạ thủ nặng như thế!" Một lão nhân tựa hồ là sư phụ Cố Đào, cực kỳ oán độc quát Ngụy Tác.
Cố Đào được cấp cứu, tựa hồ giữ được hơi tàn nhưng kinh mạch đã đứt đoạn, dù khôi phục thì tu vi khẳng định đại giảm.
"Cút!" Ngụy Tác không lắm lời, nếu lão thiện lương nhân hậu như Trương Vân thì đã không dạy ra đệ tử ngông cuồng như vậy.
"Đại Ngu phong có ai không phục cứ lên khiêu chiến. Nếu không dám thì đừng lắm lời!" Ngụy Tác liếc chỗ đệ tử Đại Ngu phong tụ tập.
"Ngươi!" Tiền bối Đại Ngu phong xám ngoét mặt mày, giận run người.
Ngụy Tác liếc qua, tu sĩ Đại Ngu phong ban nãy còn lớn lối đều lạnh buốt, không ai dám bước lên, có đệ tử tu vi cao hơn Cố Đào nhưng không có linh giai thượng phẩm pháp bảo, tự biết giao chiến thì không phải đối thủ của Cố Đào.
"Đại Khuyết phong và Đại Sân phong các ngươi trước kia ở Đại Doanh phong không phải huênh hoang lắm sao? Sao giờ co đầu rút cổ như rùa thế hả, không ai dám đấu với ta sao?" Ngụy Tác liếc qua chỗ đệ tử hai phong.
"Ta đấu với ngươi! Đại Khuyết phong Chu Bỉnh Thương!" Hoàng quang lóe lên, Chu Bỉnh Thương đã thành nội môn đệ tử không nhịn được, thân ảnh loáng lên.
Vù!
Không hề dừng lại, đệ tử Đại Khuyết phong này trực tiếp hạ sát thủ, một đạo hắc quang lóe lên, bắn đến trước mặt Ngụy Tác.
Cùng lúc, Chu Bỉnh Thương mỗi tay lại phát ra hoàng sắc điện mãng, một tả một hữu, nhắm vào Ngụy Tác.
Ngụy Tác lách mình tránh thoát, kim hoàng sắc điện võng trực tiếp nổ tung quanh Chu Bỉnh Thương.
"A!" Chu Bỉnh Thương kêu lên thê thảm, bị nổ đen xì người.
Ngụy Tác đứng cách Chu Bỉnh Thương đang kêu gào không xa, liếc đệ tử Đại Khuyết phong và Đại Sân phong, bình tĩnh nói: "Đại Khuyết phong và Đại Sân phong chỉ thế này hả? Còn ai nữa?"
-o0o-
/1284
|