Không có dấu hiệu gì, không cần xuất thủ, Ngụy Tác chỉ nhìn Phương Hóa Vũ là đỉnh đầu y tóe máu, sinh cơ triệt để đoạn tuyệt.
"Phương sư đệ!"
Toán Đông Hoang tu sĩ nín thở, cảnh tượng này khiến lỗ chân lông tất cả đều phun ra hàn khí.
Một dải quang văn như nước triều, nhìn rõ được bằng mắt thường xung kích lên toán tu sĩ Đông Hoang tông.
Quang văn phát ra từ Ngụy Tác, tốc độ khó tưởng tượng nổi, mang theo uy áp cực độ.
Mọi tu sĩ Đông Hoang tông run lên, đầu óc trống trơn, không còn suy nghĩ được gì.
Vù!
Mấy dải bạch sắc thủy nhận quang hoa từ đỉnh đầu tóe máu của Phương Hóa Vũ bắn lên, giáng vào tu sĩ mặc xích hồng sắc pháp y. Tu sĩ Phân niệm ngũ trọng vừa run lên này bị bạch sắc thủy nhận quang hoa đánh nát!
"Thật ra ngươi là ai!"
Tu sĩ Đông Hoang tông mặc xích hồng sắc pháp y bị giết, nam tử mặc nguyệt bạch sắc pháp y vừa phản ứng lại, linh quang lóe lên, kêu to kinh hãi cực độ.
"Đây là...! Thần thức hóa hình! Thần thức uy áp cỡ này thì tu vi thế nào?" Đỗ Duy và bọn Hạ Ngữ Băng đầu óc trống trơn, thấy sĩ lợi hại Phân niệm ngũ trọng bị giết thì dấy lên ý nghĩ này.
"Việc gì hả!"
Nam tử nguyệt bạch sắc pháp y chỉ kịp phản ứng, linh quang lóe sáng, tựa hồ định kích phát pháp bảo cùng thuật pháp, cả năm con Phượng lân thanh ưng cạnh y lại phát cuồng hất mạnh, không chỉ khiến năm tu sĩ Đông Hoang tông văng đi mà năm viên thanh sắc yêu đơn cùng được tế xuất, giáng lên nam tử mặc nguyệt bạch sắc pháp y.
"Chát!"
"A!"
Nam tử trẻ tuổi không kịp làm gì thì bạch sắc linh quang lóe lên, bị đánh tan nát pháp y, kêu lên thảm thiết, hất văng đi cùng máu văng tứ tán.
"Trời đất! Lẽ nào y là Kim đơn đại tu sĩ!" Mấy tu sĩ Đông Hoang tông còn lại mới tỉnh khỏi chấn động, tu sĩ trẻ tuổi mặc hoàng đồng khôi giáp kinh hãi cực độ kêu lên.
"Không thể nào! Chắc y có pháp thuật thần thức xung kích, đừng sợ! Một mình y không phải đối thủ của chúng ta!" Cùng lúc, một tu sĩ Đông Hoang tông được sương vàng bao phủ kêu to.
Tu sĩ Đông Hoang tông có vẻ bất phàm này là kẻ ban đầu đã nói luôn là không cần lắm lời, giết Ngụy Tác là xong.
"Phù!"
Y vừa kêu lên là đỉnh đầu tóe máu, sinh cơ đoạn tuyệt.
"A!"
Các tu sĩ Đông Hoang tông còn lại vốn hỗn loạn đều kinh hãi rợn tóc gáy.
Ngụy Tác thậm chí vẫn đứng im bất động.
"Là ẩn hình yêu thú!" Một tu sĩ Đông Hoang tông phản ứng, kinh hãi kêu lên. Vừa há miệng thì Phượng lân thanh ưng cạnh y đột nhiên phát điên, hai trảo cắm vào lưng y thấu ra ngực, máu chảy như suối, đoạn khí tức thì.
"Phượng lân thanh ưng cùng bị y dùng thuật pháp gì đó khống chế!" Một tu sĩ Đông Hoang tông hãi hùng kêu lên, quang hoa lóe lên, chặt đầu Phượng lân thanh ưng đang cưỡi, cổ nó phun máu như suối.
"A!"
Một tu sĩ Đông Hoang tông chợt tóe máu gan bàn chân, cứng người ngã xuống.
Thoáng sau chỉ còn lại bốn tu sĩ Đông Hoang tông bình an.
"A!"
Một tu sĩ Đông Hoang tông mất hết chiến ý, trực tiếp thi triển độn thuật, đằng không bỏ chạy. Một con Phượng lân thanh ưng đồng thời đằng không ngăn cản. “Xoạt!” Tu sĩ Đông Hoang tông này bắn ra một đạo tử hồng sắc quang diễm, đốt Phượng lân thanh ưng thành huyết vụ.
Rồi y cảm ứng được gì đó, nhìn lên, chưa kịp làm gì thì phập, thiên linh phun máu, tắt hêt sinh cỡ rơi xuống.
"Đây là yêu thú gì!"
"Liều thôi! Giết y thì mới có đường sống!"
Ba tu sĩ Đông Hoang tông còn lại đều kinh hãi, đạo đạo quang hoa đổ về Ngụy Tác.
Ngụy Tác thong thả kích phát bạch sắc bảo tháp không hiểu lấy ra từ lúc nào.
Động tác của gã không nhanh nhưng thật ra hơn ba tu sĩ Đông Hoang tông không biết bao nhiêu lần. Ba tu sĩ Đông Hoang tông kích phát quang hoa chưa tới thì bạch quang lóe lên, thân ảnh Ngụy Tác xuất hiện cách đó năm, sáu mươi trượng.
"Chát!"
Lại linh quang quang tráo của một tu sĩ Đông Hoang tông bị bạch sắc thủy nhận quang và một thứ vô hình đánh tan rồi đỉnh đầu y tóe máu.
Lại một ban nãy còn tu sĩ Đông Hoang tông bất khả nhất thế, thịnh khí lăng nhân mất mạng.
"Thần thức của y quá mạnh, tốc độ thi pháp hơn chúng ta không biết bao nhiêu lần, thi phóng thuật pháp và pháp bảo cũng vô dụng!"
Hai tu sĩ Đông Hoang tông còn lại, một bạch diện tu sĩ mặc hắc hồng sắc pháp y thêu kim sắc quỳ hoa phù văn chợt nghiến răng, tam sắc quang hoa lóe lên, xuất hiện sau lưng Ngụy Tác.
"A!"
Bọn Hạ Ngữ Băng và Đỗ Duy vốn hoa mắt, liên tục bị chấn nhiếp, không nhúng tay vào được chợt khẩn trương kinh hô.
Tu sĩ Đông Hoang tông đeo ngân sắc lợi trảo chụp vào Ngụy Tác, linh quang lóe sáng, ít nhất cũng là linh giai hạ phẩm pháp bảo.
"Sao lại như thế!"
"Thân thể y còn hơn cả thai thể linh giai pháp bảo?!"
Bọn Hạ Ngữ Băng chợt dừng kinh hô vì Tác hơi nghiêng người, để cho lợi trảo của tu sĩ Đông Hoang tông quét qua vai. "Cách cách!" Ngân sắc lợi trảo vỡ vụn, gã co tay búng vào mi tâm y.
Tu sĩ này run người. Mi tâm bừng lên gợn sóng, lõm vào rồi nổ tung, máu văng tứ tán.
Không hề có linh khí dao động kịch liệt!
Ngụy Tác không dùng thuật pháp, chỉ bằng nhục mà giết một tu sĩ trng tích tắc.
Gã vẫn thập phần bình tĩnh, nhưng tích tắc đó trên mình lấp lánh ngân sắc thần quang, toát lên vô thượng uy thế khó tưởng tượng nổi.
"Sao lại có sức mạnh kinh nhân như thế! Nhục thân thế này còn bị thương đến bất động thì y gặp phải yêu thú cỡ nào? Thật ra y là tu sĩ cấp nào?" Đỗ Duy và bọn Hạ Ngữ Băng cực kỳ chấn động.
"Đừng giết tôi, xin hãy tha mạng!"
Còn lại một tu sĩ Đông Hoang tông mặc ngân sắc pháp y, ngân quang lấp lánh, khí thế lăng nhân, giờ chợt đổ mồ hôi lạnh, mất hết đấu chí, trực tiếp quỳ xuống cầu xin.
Bạch quang lóe lên, Ngụy Tác trực tiếp xuất hiện trước mặt, bình tĩnh nhìn tu sĩ Đông Hoang tông đang run rẩy.
"Tiền bối, xin tha mạng, muốn vãn bối làm gì cũng được!" Tu sĩ Đông Hoang tông này sợ vỡ mật, quỳ xuống cầu xin.
"Mang y lại đây." Ngụy Tác thản nhiên chỉ sang bên, lúc trước gặp toàn đối thủ ở siêu cấp đại tông môn như Chân Võ và Huyền Phong môn, đối phương đều thần thông kinh nhân, nên gã đối địch thập phần cẩn thận, sợ trong toán tu sĩ Đông Hoang tông có kẻ có thần thông kinh nhân. Có điều đối phó lần này quá dễ dàng, hình như đã đánh giá quá cao đối thủ.
"Y chưa chết..." Ngụy Tác chỉ, bọn Hạ Ngữ Băng mới phát hiện tu sĩ trẻ tuổi mặc nguyệt bạch sắc pháp y chưa chết, trên mình có mấy lỗ thủng, đang thống khổ rên rỉ, định lấy đơn dược liệu thương từ nạp bảo nang ra nhưng chân nguyên không thể lưu chuyển.
Tu sĩ Đông Hoang tông mặc ngân sắc pháp y cuống lên ôm tu sĩ thủng mấy lỗ trên người đến trước mặt Ngụy Tác, rồi lại quỳ xuống.
"Ngươi là ai?" Tu sĩ trẻ tuổi Đông Hoang tông này không cam lòng, phun máu hỏi.
"Hiện tại ngươi hỏi danh hiệu của ta thì có ý nghĩa ysao?" Ngụy Tác nhìn tu sĩ Đông Hoang tông thập phần thê thảm, bình tĩnh nói.
"Ít nhất để ta chết minh bạch. Không thì ta chết không nhắm mắt." Tu sĩ này cố chấp.
"Ngươi chết không nhắm mắt có quan hệ gì với ta?" Ngụy Tác liếc y.
"Ngươi!" Tu sĩ này giận run người, lại hộc máu.
"Không cần lắm lời, ngoan ngoãn trả lời thì có lẽ ta sẽ chưa cho ngươi đường sống." Ngụy Tác thản nhiên nhìn tu sĩ vừa nãy thịnh khí lăng nhân cực độ, giờ run như chó mắc mưa.
"Đỗ đạo hữu, phiền các vị lục nạp bảo nang và pháp khí của chúng." Ngụy Tác ngoái lại bảo bọn Đỗ Duy, tức thì trừ năm con Phượng lân thanh ưng ra thì số còn lại lắc lắc lư lư lạc rồi gáy tóe máu, bị giết sạch.
Sát thủ không nhìn thấy này khiến tất cả run người.
-o0o-
"Phương sư đệ!"
Toán Đông Hoang tu sĩ nín thở, cảnh tượng này khiến lỗ chân lông tất cả đều phun ra hàn khí.
Một dải quang văn như nước triều, nhìn rõ được bằng mắt thường xung kích lên toán tu sĩ Đông Hoang tông.
Quang văn phát ra từ Ngụy Tác, tốc độ khó tưởng tượng nổi, mang theo uy áp cực độ.
Mọi tu sĩ Đông Hoang tông run lên, đầu óc trống trơn, không còn suy nghĩ được gì.
Vù!
Mấy dải bạch sắc thủy nhận quang hoa từ đỉnh đầu tóe máu của Phương Hóa Vũ bắn lên, giáng vào tu sĩ mặc xích hồng sắc pháp y. Tu sĩ Phân niệm ngũ trọng vừa run lên này bị bạch sắc thủy nhận quang hoa đánh nát!
"Thật ra ngươi là ai!"
Tu sĩ Đông Hoang tông mặc xích hồng sắc pháp y bị giết, nam tử mặc nguyệt bạch sắc pháp y vừa phản ứng lại, linh quang lóe lên, kêu to kinh hãi cực độ.
"Đây là...! Thần thức hóa hình! Thần thức uy áp cỡ này thì tu vi thế nào?" Đỗ Duy và bọn Hạ Ngữ Băng đầu óc trống trơn, thấy sĩ lợi hại Phân niệm ngũ trọng bị giết thì dấy lên ý nghĩ này.
"Việc gì hả!"
Nam tử nguyệt bạch sắc pháp y chỉ kịp phản ứng, linh quang lóe sáng, tựa hồ định kích phát pháp bảo cùng thuật pháp, cả năm con Phượng lân thanh ưng cạnh y lại phát cuồng hất mạnh, không chỉ khiến năm tu sĩ Đông Hoang tông văng đi mà năm viên thanh sắc yêu đơn cùng được tế xuất, giáng lên nam tử mặc nguyệt bạch sắc pháp y.
"Chát!"
"A!"
Nam tử trẻ tuổi không kịp làm gì thì bạch sắc linh quang lóe lên, bị đánh tan nát pháp y, kêu lên thảm thiết, hất văng đi cùng máu văng tứ tán.
"Trời đất! Lẽ nào y là Kim đơn đại tu sĩ!" Mấy tu sĩ Đông Hoang tông còn lại mới tỉnh khỏi chấn động, tu sĩ trẻ tuổi mặc hoàng đồng khôi giáp kinh hãi cực độ kêu lên.
"Không thể nào! Chắc y có pháp thuật thần thức xung kích, đừng sợ! Một mình y không phải đối thủ của chúng ta!" Cùng lúc, một tu sĩ Đông Hoang tông được sương vàng bao phủ kêu to.
Tu sĩ Đông Hoang tông có vẻ bất phàm này là kẻ ban đầu đã nói luôn là không cần lắm lời, giết Ngụy Tác là xong.
"Phù!"
Y vừa kêu lên là đỉnh đầu tóe máu, sinh cơ đoạn tuyệt.
"A!"
Các tu sĩ Đông Hoang tông còn lại vốn hỗn loạn đều kinh hãi rợn tóc gáy.
Ngụy Tác thậm chí vẫn đứng im bất động.
"Là ẩn hình yêu thú!" Một tu sĩ Đông Hoang tông phản ứng, kinh hãi kêu lên. Vừa há miệng thì Phượng lân thanh ưng cạnh y đột nhiên phát điên, hai trảo cắm vào lưng y thấu ra ngực, máu chảy như suối, đoạn khí tức thì.
"Phượng lân thanh ưng cùng bị y dùng thuật pháp gì đó khống chế!" Một tu sĩ Đông Hoang tông hãi hùng kêu lên, quang hoa lóe lên, chặt đầu Phượng lân thanh ưng đang cưỡi, cổ nó phun máu như suối.
"A!"
Một tu sĩ Đông Hoang tông chợt tóe máu gan bàn chân, cứng người ngã xuống.
Thoáng sau chỉ còn lại bốn tu sĩ Đông Hoang tông bình an.
"A!"
Một tu sĩ Đông Hoang tông mất hết chiến ý, trực tiếp thi triển độn thuật, đằng không bỏ chạy. Một con Phượng lân thanh ưng đồng thời đằng không ngăn cản. “Xoạt!” Tu sĩ Đông Hoang tông này bắn ra một đạo tử hồng sắc quang diễm, đốt Phượng lân thanh ưng thành huyết vụ.
Rồi y cảm ứng được gì đó, nhìn lên, chưa kịp làm gì thì phập, thiên linh phun máu, tắt hêt sinh cỡ rơi xuống.
"Đây là yêu thú gì!"
"Liều thôi! Giết y thì mới có đường sống!"
Ba tu sĩ Đông Hoang tông còn lại đều kinh hãi, đạo đạo quang hoa đổ về Ngụy Tác.
Ngụy Tác thong thả kích phát bạch sắc bảo tháp không hiểu lấy ra từ lúc nào.
Động tác của gã không nhanh nhưng thật ra hơn ba tu sĩ Đông Hoang tông không biết bao nhiêu lần. Ba tu sĩ Đông Hoang tông kích phát quang hoa chưa tới thì bạch quang lóe lên, thân ảnh Ngụy Tác xuất hiện cách đó năm, sáu mươi trượng.
"Chát!"
Lại linh quang quang tráo của một tu sĩ Đông Hoang tông bị bạch sắc thủy nhận quang và một thứ vô hình đánh tan rồi đỉnh đầu y tóe máu.
Lại một ban nãy còn tu sĩ Đông Hoang tông bất khả nhất thế, thịnh khí lăng nhân mất mạng.
"Thần thức của y quá mạnh, tốc độ thi pháp hơn chúng ta không biết bao nhiêu lần, thi phóng thuật pháp và pháp bảo cũng vô dụng!"
Hai tu sĩ Đông Hoang tông còn lại, một bạch diện tu sĩ mặc hắc hồng sắc pháp y thêu kim sắc quỳ hoa phù văn chợt nghiến răng, tam sắc quang hoa lóe lên, xuất hiện sau lưng Ngụy Tác.
"A!"
Bọn Hạ Ngữ Băng và Đỗ Duy vốn hoa mắt, liên tục bị chấn nhiếp, không nhúng tay vào được chợt khẩn trương kinh hô.
Tu sĩ Đông Hoang tông đeo ngân sắc lợi trảo chụp vào Ngụy Tác, linh quang lóe sáng, ít nhất cũng là linh giai hạ phẩm pháp bảo.
"Sao lại như thế!"
"Thân thể y còn hơn cả thai thể linh giai pháp bảo?!"
Bọn Hạ Ngữ Băng chợt dừng kinh hô vì Tác hơi nghiêng người, để cho lợi trảo của tu sĩ Đông Hoang tông quét qua vai. "Cách cách!" Ngân sắc lợi trảo vỡ vụn, gã co tay búng vào mi tâm y.
Tu sĩ này run người. Mi tâm bừng lên gợn sóng, lõm vào rồi nổ tung, máu văng tứ tán.
Không hề có linh khí dao động kịch liệt!
Ngụy Tác không dùng thuật pháp, chỉ bằng nhục mà giết một tu sĩ trng tích tắc.
Gã vẫn thập phần bình tĩnh, nhưng tích tắc đó trên mình lấp lánh ngân sắc thần quang, toát lên vô thượng uy thế khó tưởng tượng nổi.
"Sao lại có sức mạnh kinh nhân như thế! Nhục thân thế này còn bị thương đến bất động thì y gặp phải yêu thú cỡ nào? Thật ra y là tu sĩ cấp nào?" Đỗ Duy và bọn Hạ Ngữ Băng cực kỳ chấn động.
"Đừng giết tôi, xin hãy tha mạng!"
Còn lại một tu sĩ Đông Hoang tông mặc ngân sắc pháp y, ngân quang lấp lánh, khí thế lăng nhân, giờ chợt đổ mồ hôi lạnh, mất hết đấu chí, trực tiếp quỳ xuống cầu xin.
Bạch quang lóe lên, Ngụy Tác trực tiếp xuất hiện trước mặt, bình tĩnh nhìn tu sĩ Đông Hoang tông đang run rẩy.
"Tiền bối, xin tha mạng, muốn vãn bối làm gì cũng được!" Tu sĩ Đông Hoang tông này sợ vỡ mật, quỳ xuống cầu xin.
"Mang y lại đây." Ngụy Tác thản nhiên chỉ sang bên, lúc trước gặp toàn đối thủ ở siêu cấp đại tông môn như Chân Võ và Huyền Phong môn, đối phương đều thần thông kinh nhân, nên gã đối địch thập phần cẩn thận, sợ trong toán tu sĩ Đông Hoang tông có kẻ có thần thông kinh nhân. Có điều đối phó lần này quá dễ dàng, hình như đã đánh giá quá cao đối thủ.
"Y chưa chết..." Ngụy Tác chỉ, bọn Hạ Ngữ Băng mới phát hiện tu sĩ trẻ tuổi mặc nguyệt bạch sắc pháp y chưa chết, trên mình có mấy lỗ thủng, đang thống khổ rên rỉ, định lấy đơn dược liệu thương từ nạp bảo nang ra nhưng chân nguyên không thể lưu chuyển.
Tu sĩ Đông Hoang tông mặc ngân sắc pháp y cuống lên ôm tu sĩ thủng mấy lỗ trên người đến trước mặt Ngụy Tác, rồi lại quỳ xuống.
"Ngươi là ai?" Tu sĩ trẻ tuổi Đông Hoang tông này không cam lòng, phun máu hỏi.
"Hiện tại ngươi hỏi danh hiệu của ta thì có ý nghĩa ysao?" Ngụy Tác nhìn tu sĩ Đông Hoang tông thập phần thê thảm, bình tĩnh nói.
"Ít nhất để ta chết minh bạch. Không thì ta chết không nhắm mắt." Tu sĩ này cố chấp.
"Ngươi chết không nhắm mắt có quan hệ gì với ta?" Ngụy Tác liếc y.
"Ngươi!" Tu sĩ này giận run người, lại hộc máu.
"Không cần lắm lời, ngoan ngoãn trả lời thì có lẽ ta sẽ chưa cho ngươi đường sống." Ngụy Tác thản nhiên nhìn tu sĩ vừa nãy thịnh khí lăng nhân cực độ, giờ run như chó mắc mưa.
"Đỗ đạo hữu, phiền các vị lục nạp bảo nang và pháp khí của chúng." Ngụy Tác ngoái lại bảo bọn Đỗ Duy, tức thì trừ năm con Phượng lân thanh ưng ra thì số còn lại lắc lắc lư lư lạc rồi gáy tóe máu, bị giết sạch.
Sát thủ không nhìn thấy này khiến tất cả run người.
-o0o-
/1284
|