Trong man hoang hoang nguyên bên ngoài Thiên khung, một toán người lướt lên cao, nhắm hướng bắc.
"À!"
Đột nhiên, một bạch diện thư sinh đột nhiên nhíu mày, nhìn sang một mé thinh không.
Tóa người này là Ngụy Tác và bọn Kỳ Long Sơn, bạch diện thư sinh không ai khác Ngụy Tác.
Rời Mặc Ngọc lĩnh, định đến Vân Linh đại lục tạm tránh nạn, bọn Ngụy Tác nhắm thẳng Bắc Linh thành ở cực bắc Thiên Huyền đại lục.
Bọn Ngụy Tác đi liền mấy ngày trong man hoang hoang nguyên lộ, cách Bắc Linh thành không đầy ba vạn dặm, cùng lắm hai ngày nữa sẽ tới.
Chân nguyên của Kỳ Long Sơn và Thanh Bình đã phá phong ấn, tu vi khôi phục nhưng nhiều khiếu vị trong thể nội Ngụy Tác còn khép, chỉ còn tu vi Chu thiên cảnh nhất trọng, chừng mười ngày nữa mới khôi phục tu vi. Gã bực mình nhất vì nội thị thì không cảm nhận được kim đơn mà chỉ thấy bản mệnh pháp bảo Trường hà thao thiên quyển lơ lửng trong tâm mạch khiếu vị, thập phần cổ quái. Chân nguyên không đủ, Trường hà thao thiên quyển và Huyền sát âm khí đều không thể sử dụng, trừ nhục thân vẫn kinh nhân ra thì tu vi và uy năng thuật pháp của gã không khác gì tu sĩ Chu thiên cảnh nhất trọng.
Kỳ Long Sơn và Thanh Bình cũng được ga tin tưởng, lại đang trốn chạy nên gã truyền Tiềm ẩn quyết cho hai người, Lý Tả Ý nhờ có Thanh minh pháp y chi đi linh khí nên trừ Ngụy Tác ra, còn lại đều trông như tu sĩ Phân niệm cảnh.
Dọc đường Lý Tả Ý rất nghe lời, Ngụy Tác dặn là gặp tu sĩ thì nên giả câm, nên tuy có gặp ba toán, đối phương cũng không phải tu sĩ của Huyền Phong môn và Chân Võ, song phương chỉ lướt qua, không dừng lại chào hỏi.
Qua Kỳ Long Sơn, Ngụy Tác biết khi đó ở Thanh Thành khư, Linh Diệu cốc tan vỡ, Kỳ Long Sơn không bị cuốn vào không gian đó mà cùng một mảnh Linh Diệu cốc được đưa đến một man hoang hoang nguyên cách Thanh Thành khư chừng hơn bốn vạn dặm. Thanh Bình lúc thoát khốn cũng phát hiện mình ở ngoài Thanh Thành khư.
Kỳ Long Sơn và Thanh Bình ngầm ước định cách liên hệ nên Thanh Bình rời khỏi nơi đó là nhanh chóng tìm được Kỳ Long Sơn.
Hiện tại bọn Ngụy Tác biết Lệ Nhược Hải cũng thoát khốn nhưng Pháp Hoa chân nhân cùng vào Thanh Thành khư không có tin tức, không rõ đã thoát thân hay mất mạng rồi.
Giờ thấy gã phản ứng như vậy, bọn Cơ Nhã và Kỳ Long Sơn, Thanh Bình, kể cả Lý Tả Ý đều khẩn trương nhìn tới.
Tuy mấy hôm cảm toán đi trong man hoang hoang nguyên, không hiểu gì tình hình bên ngoài nhưng Chân Võ tông chủ Hứa thần quân tận mắt thấy con trai mất mạng, còn cả nhân vật quyền thế thứ hai tông môn là Bạch Vũ chân nhân, cả Bàn Long chân nhân trước đó thì họ không cần nghĩ cũng biết tu đạo giới bây giờ đang sôi lên thế nào.
Chỉ mấy tích tắc là có tiếng xé không khí và tiếng gầm từ xa vọng lại, mấy tu sĩ cưỡi yêu thú xuất hiện trong tầm mắt chúng nhân.
Sau mấy tu sĩ là một bóng trắng.
"Có tu sĩ tại bị yêu thú truy đuổi.”
Chúng nhân nhẹ lòng, tuy nhiên cách xa, không rõ mặt mấy tu sĩ đó và hai bóng trắng sau lưng là yêu thú gì nhưng mấy tu sĩ đang chật vật điều khiển yêu thú phi độn, thập phần cuống quít thì rõ ràng không địch nổi hai bóng trắng.
"Họ tiến về phía này, khẳng định phát hiện ra chúng ta. Họ cưỡi Thực kim thứu, yêu thú này mục lực kinh nhân, chả trách nhìn thấy chúng ta."
"Phía sau là hai con Phong tuyết cự nga, chắc toán người này không quá tu vi Phân niệm cảnh tam trọng."
Chốc sau, Thủy Linh Nhi nói.
"Chư vị đạo hữu, bọn tại hạ bị hai con Phong tuyết cự nga truy đuổ, không hiểu chư vị có thể giúp chăng? Nếu chư vị đạo hữu giúp được thì bọn tại hạ sẽ dẫn Phong tuyết cự nga tới." Cơ hồ Thủy Linh Nhi vừa lên tiếng thì có người trong số tu sĩ đang bỏ chạy hỏi.
Lúc đó đã nhìn rõ, các tu sĩ chỉ chừng ba, bốn mươi tuổi, mặc khôi giáp hoặc bì giáp luyện chế từ da yêu thú, tựa hồ đều thuộc một tông môn.
Yêu thú họ cưỡi có ngoại hình không khác gì chim thứu thông thường, chỉ là to hơn, chừng gấp năm lần, lông màu xám xịt, trảo màu vàng kim bắt mắt.
"Mấy tu sĩ này không tệ, chúng ta giúp họ đối phó hai con Phong tuyết cự nga, thuận tiện nghe ngóng tin tức." Ngụy Tác vốn mặt mũi lạnh tanh nhìn họ nhưng thấy họ hô to thì gã giãn mặt ra, nói.
Không ít tu sĩ sa vào hiểm cảnh, bị yêu thú truy đuổi mà phát hiện có tu sĩ khác, chưa biết chừng sẽ lao thẳng tới, mặc kệ những tu sĩ đó có đối phó được không, chỉ cần mình thừa cơ đào mệnh. Đối với tu sĩ kiểu này, Ngụy Tác tất nhiên không có hảo cảm, chưa biết chừng sẽ đối phó lại.
Mấy tu sĩ này rõ ràng nguy ngập nhưng vẫn lên tiếng hỏi chứng tỏ tâm địa không tệ, không vì thế mà mặc kệ tính mạng người khác.
"Thỏ huynh đệ, hiện tại huynh đệ quá nổi tiếng, xuất thủ là bị nhận ra nên nếu không bảo thì đừng động thủ." Ngụy Tác dặn Lý Tả Ý.
Lý Tả Ý lúc này râu tóc bạc phơ, có phần ngơ ngẩn, khác hẳn trước kia, không động thủ thì khó nhận ra.
"Được rồi, huynh đệ, vốn ta không thích đánh nhau, thỏ chúng ta rất chú trọng lý lẽ." Lý Tả Ý ngoan ngoãn gật đầu.
"Dụ đến đây là được." Ngụy Tác gật đầu, nhạt giọng với mấy tu sĩ đang bị đuổi cuống quít.
Mấy tu sĩ đó hớn hở, lao về phía bọn gã.
Mấy chục tích tắc sau, họ lướt đến phía trước bọn Ngụy Tác.
Hai bngs trăng truy đuổi phía sau là hai con tuyết bạch sắc phi nga lớn cỡ cái chậu, trông béo ú, có vẻ ngu xuẩn nhưng hàn khí phát ra thập phần kinh nhân.
Cách bọn Ngụy Tác hơn hai trăm trượng, nhiệt độ quanh chúng nhân giảm xuống.
"Đa tạ chư vị đạo hữu xuất thủ tương trợ." Thấy bọn Ngụy Tác thập phần trấn định, thanh giáp tráng hán tóc ngắn vội lớn tiếng nói.
"Oành!"
Tráng hán dẫn đầu vừa len tiếng thì kim sắc thiểm điện giáng lên mình con tuyết bạch sắc cự nga khí thế hung hung. Nó run người nhưng rồi toàn thân đen xì, như củ khoai nướng chín.
"Vù! Vù!" Cơ hồ đồng thời, hai đạo ám kim sắc kiếm quang xuyên qua một con tuyết bạch sắc cự nga.
Thanh giáp tráng hán và mấy đại hán mặc giáp y đủ màu sau lưng tròn mắt nhìn Hàn Vi Vi thu pháp bảo lại và Cơ Nhã cùng Thủy Linh Nhi vừa xuất thủ.
Phong tuyết cự nga là ngũ cấp trung giai yêu thú, truy sát họ cực kỳ rát nhưng chỉ một chiêu là ba nữ tu trong bọn Ngụy Tác xuất thủ, hai con Phong tuyết cự nga bị giết ngay.
"Các vị là tu sĩ ở đâu?" Họ còn đang tròn mắt thì một bạch diện thư sinh nhạt giọng hỏi.
"Bọn vãn bối là tu sĩ của Thiên Đông thành Đông Uyển thương hào. Không hiểu chư vị tiền bối danh hiệu thế nào, ơn cứu mệnh hôm nay, sau này sẽ báo đáp." Thanh giáp tráng hán rúng động đáp ngay, xưng hô cũng từ đạo hữu thành tiền bối.
"Tu sĩ của Thiên Đông thành Đông Uyển thương hào?" Ngụy Tác nhìn họ, biết Thiên Đông thành cách Bắc Linh thành có hai tu sĩ chi thành, là một thành trì gần man hoang hoang nguyên này nhất. "Chúng ta chỉ là tán tu, không có danh hiệu." Nói đoạn Ngụy Tác không hỏi họ vì sao bị Phong tuyết cự nga truy đuổi, "Bọn mỗ định đến Bắc Linh thành, không biết gần đây Bắc Linh thành có đại sự gì phát sinh không?"
"Đại sự?" Mấy tu sĩ hơi ngẩn ra, nhìn nhau, đoạn thanh giáp tráng hán do dự nói, "Không biết chư vị tiền bối muốn nghe ngóng tin tức gì?"
"Lúc bọn mỗ ra khỏi Thiên khung thường ngộ gặp tu sĩ Huyền Phong môn hỏi vặn nên thấy phiền." Ngụy Tác hơi trầm ngâm, hỏi, "Giờ quanh Bắc Linh thành có tu sĩ Huyền Phong môn hoạt động không?"
"Sau lần U Minh cung Lý Tả Ý và Huyền Phong môn đại tu sĩ giao chiến thì quanh đây không thấy tu sĩ Huyền Phong môn xuất hiện." Thanh giáp tráng hán đáp.
Nghe thanh giáp tráng hán nói đến Lý Tả Ý, Ngụy Tác nhíu mày nhìn sang Lý Tả Ý.
Gã sợ Lý Tả Ý có phản ứng.
"Kia là..." Nhưng Lý Tả Ý không hề để ý đến sáu chữ U Minh cung Lý Tả Ý mà kinh ngạc chỉ ra xa.
"À!"
Ngụy Tác cùng bọn Cơ Nhã cũng tỏ vẻ kinh nghi bất định.
Ngoài ra xuất hiện nhiều chấm đen, như đang tiến về phía Thiên khung.
-o0o-
"À!"
Đột nhiên, một bạch diện thư sinh đột nhiên nhíu mày, nhìn sang một mé thinh không.
Tóa người này là Ngụy Tác và bọn Kỳ Long Sơn, bạch diện thư sinh không ai khác Ngụy Tác.
Rời Mặc Ngọc lĩnh, định đến Vân Linh đại lục tạm tránh nạn, bọn Ngụy Tác nhắm thẳng Bắc Linh thành ở cực bắc Thiên Huyền đại lục.
Bọn Ngụy Tác đi liền mấy ngày trong man hoang hoang nguyên lộ, cách Bắc Linh thành không đầy ba vạn dặm, cùng lắm hai ngày nữa sẽ tới.
Chân nguyên của Kỳ Long Sơn và Thanh Bình đã phá phong ấn, tu vi khôi phục nhưng nhiều khiếu vị trong thể nội Ngụy Tác còn khép, chỉ còn tu vi Chu thiên cảnh nhất trọng, chừng mười ngày nữa mới khôi phục tu vi. Gã bực mình nhất vì nội thị thì không cảm nhận được kim đơn mà chỉ thấy bản mệnh pháp bảo Trường hà thao thiên quyển lơ lửng trong tâm mạch khiếu vị, thập phần cổ quái. Chân nguyên không đủ, Trường hà thao thiên quyển và Huyền sát âm khí đều không thể sử dụng, trừ nhục thân vẫn kinh nhân ra thì tu vi và uy năng thuật pháp của gã không khác gì tu sĩ Chu thiên cảnh nhất trọng.
Kỳ Long Sơn và Thanh Bình cũng được ga tin tưởng, lại đang trốn chạy nên gã truyền Tiềm ẩn quyết cho hai người, Lý Tả Ý nhờ có Thanh minh pháp y chi đi linh khí nên trừ Ngụy Tác ra, còn lại đều trông như tu sĩ Phân niệm cảnh.
Dọc đường Lý Tả Ý rất nghe lời, Ngụy Tác dặn là gặp tu sĩ thì nên giả câm, nên tuy có gặp ba toán, đối phương cũng không phải tu sĩ của Huyền Phong môn và Chân Võ, song phương chỉ lướt qua, không dừng lại chào hỏi.
Qua Kỳ Long Sơn, Ngụy Tác biết khi đó ở Thanh Thành khư, Linh Diệu cốc tan vỡ, Kỳ Long Sơn không bị cuốn vào không gian đó mà cùng một mảnh Linh Diệu cốc được đưa đến một man hoang hoang nguyên cách Thanh Thành khư chừng hơn bốn vạn dặm. Thanh Bình lúc thoát khốn cũng phát hiện mình ở ngoài Thanh Thành khư.
Kỳ Long Sơn và Thanh Bình ngầm ước định cách liên hệ nên Thanh Bình rời khỏi nơi đó là nhanh chóng tìm được Kỳ Long Sơn.
Hiện tại bọn Ngụy Tác biết Lệ Nhược Hải cũng thoát khốn nhưng Pháp Hoa chân nhân cùng vào Thanh Thành khư không có tin tức, không rõ đã thoát thân hay mất mạng rồi.
Giờ thấy gã phản ứng như vậy, bọn Cơ Nhã và Kỳ Long Sơn, Thanh Bình, kể cả Lý Tả Ý đều khẩn trương nhìn tới.
Tuy mấy hôm cảm toán đi trong man hoang hoang nguyên, không hiểu gì tình hình bên ngoài nhưng Chân Võ tông chủ Hứa thần quân tận mắt thấy con trai mất mạng, còn cả nhân vật quyền thế thứ hai tông môn là Bạch Vũ chân nhân, cả Bàn Long chân nhân trước đó thì họ không cần nghĩ cũng biết tu đạo giới bây giờ đang sôi lên thế nào.
Chỉ mấy tích tắc là có tiếng xé không khí và tiếng gầm từ xa vọng lại, mấy tu sĩ cưỡi yêu thú xuất hiện trong tầm mắt chúng nhân.
Sau mấy tu sĩ là một bóng trắng.
"Có tu sĩ tại bị yêu thú truy đuổi.”
Chúng nhân nhẹ lòng, tuy nhiên cách xa, không rõ mặt mấy tu sĩ đó và hai bóng trắng sau lưng là yêu thú gì nhưng mấy tu sĩ đang chật vật điều khiển yêu thú phi độn, thập phần cuống quít thì rõ ràng không địch nổi hai bóng trắng.
"Họ tiến về phía này, khẳng định phát hiện ra chúng ta. Họ cưỡi Thực kim thứu, yêu thú này mục lực kinh nhân, chả trách nhìn thấy chúng ta."
"Phía sau là hai con Phong tuyết cự nga, chắc toán người này không quá tu vi Phân niệm cảnh tam trọng."
Chốc sau, Thủy Linh Nhi nói.
"Chư vị đạo hữu, bọn tại hạ bị hai con Phong tuyết cự nga truy đuổ, không hiểu chư vị có thể giúp chăng? Nếu chư vị đạo hữu giúp được thì bọn tại hạ sẽ dẫn Phong tuyết cự nga tới." Cơ hồ Thủy Linh Nhi vừa lên tiếng thì có người trong số tu sĩ đang bỏ chạy hỏi.
Lúc đó đã nhìn rõ, các tu sĩ chỉ chừng ba, bốn mươi tuổi, mặc khôi giáp hoặc bì giáp luyện chế từ da yêu thú, tựa hồ đều thuộc một tông môn.
Yêu thú họ cưỡi có ngoại hình không khác gì chim thứu thông thường, chỉ là to hơn, chừng gấp năm lần, lông màu xám xịt, trảo màu vàng kim bắt mắt.
"Mấy tu sĩ này không tệ, chúng ta giúp họ đối phó hai con Phong tuyết cự nga, thuận tiện nghe ngóng tin tức." Ngụy Tác vốn mặt mũi lạnh tanh nhìn họ nhưng thấy họ hô to thì gã giãn mặt ra, nói.
Không ít tu sĩ sa vào hiểm cảnh, bị yêu thú truy đuổi mà phát hiện có tu sĩ khác, chưa biết chừng sẽ lao thẳng tới, mặc kệ những tu sĩ đó có đối phó được không, chỉ cần mình thừa cơ đào mệnh. Đối với tu sĩ kiểu này, Ngụy Tác tất nhiên không có hảo cảm, chưa biết chừng sẽ đối phó lại.
Mấy tu sĩ này rõ ràng nguy ngập nhưng vẫn lên tiếng hỏi chứng tỏ tâm địa không tệ, không vì thế mà mặc kệ tính mạng người khác.
"Thỏ huynh đệ, hiện tại huynh đệ quá nổi tiếng, xuất thủ là bị nhận ra nên nếu không bảo thì đừng động thủ." Ngụy Tác dặn Lý Tả Ý.
Lý Tả Ý lúc này râu tóc bạc phơ, có phần ngơ ngẩn, khác hẳn trước kia, không động thủ thì khó nhận ra.
"Được rồi, huynh đệ, vốn ta không thích đánh nhau, thỏ chúng ta rất chú trọng lý lẽ." Lý Tả Ý ngoan ngoãn gật đầu.
"Dụ đến đây là được." Ngụy Tác gật đầu, nhạt giọng với mấy tu sĩ đang bị đuổi cuống quít.
Mấy tu sĩ đó hớn hở, lao về phía bọn gã.
Mấy chục tích tắc sau, họ lướt đến phía trước bọn Ngụy Tác.
Hai bngs trăng truy đuổi phía sau là hai con tuyết bạch sắc phi nga lớn cỡ cái chậu, trông béo ú, có vẻ ngu xuẩn nhưng hàn khí phát ra thập phần kinh nhân.
Cách bọn Ngụy Tác hơn hai trăm trượng, nhiệt độ quanh chúng nhân giảm xuống.
"Đa tạ chư vị đạo hữu xuất thủ tương trợ." Thấy bọn Ngụy Tác thập phần trấn định, thanh giáp tráng hán tóc ngắn vội lớn tiếng nói.
"Oành!"
Tráng hán dẫn đầu vừa len tiếng thì kim sắc thiểm điện giáng lên mình con tuyết bạch sắc cự nga khí thế hung hung. Nó run người nhưng rồi toàn thân đen xì, như củ khoai nướng chín.
"Vù! Vù!" Cơ hồ đồng thời, hai đạo ám kim sắc kiếm quang xuyên qua một con tuyết bạch sắc cự nga.
Thanh giáp tráng hán và mấy đại hán mặc giáp y đủ màu sau lưng tròn mắt nhìn Hàn Vi Vi thu pháp bảo lại và Cơ Nhã cùng Thủy Linh Nhi vừa xuất thủ.
Phong tuyết cự nga là ngũ cấp trung giai yêu thú, truy sát họ cực kỳ rát nhưng chỉ một chiêu là ba nữ tu trong bọn Ngụy Tác xuất thủ, hai con Phong tuyết cự nga bị giết ngay.
"Các vị là tu sĩ ở đâu?" Họ còn đang tròn mắt thì một bạch diện thư sinh nhạt giọng hỏi.
"Bọn vãn bối là tu sĩ của Thiên Đông thành Đông Uyển thương hào. Không hiểu chư vị tiền bối danh hiệu thế nào, ơn cứu mệnh hôm nay, sau này sẽ báo đáp." Thanh giáp tráng hán rúng động đáp ngay, xưng hô cũng từ đạo hữu thành tiền bối.
"Tu sĩ của Thiên Đông thành Đông Uyển thương hào?" Ngụy Tác nhìn họ, biết Thiên Đông thành cách Bắc Linh thành có hai tu sĩ chi thành, là một thành trì gần man hoang hoang nguyên này nhất. "Chúng ta chỉ là tán tu, không có danh hiệu." Nói đoạn Ngụy Tác không hỏi họ vì sao bị Phong tuyết cự nga truy đuổi, "Bọn mỗ định đến Bắc Linh thành, không biết gần đây Bắc Linh thành có đại sự gì phát sinh không?"
"Đại sự?" Mấy tu sĩ hơi ngẩn ra, nhìn nhau, đoạn thanh giáp tráng hán do dự nói, "Không biết chư vị tiền bối muốn nghe ngóng tin tức gì?"
"Lúc bọn mỗ ra khỏi Thiên khung thường ngộ gặp tu sĩ Huyền Phong môn hỏi vặn nên thấy phiền." Ngụy Tác hơi trầm ngâm, hỏi, "Giờ quanh Bắc Linh thành có tu sĩ Huyền Phong môn hoạt động không?"
"Sau lần U Minh cung Lý Tả Ý và Huyền Phong môn đại tu sĩ giao chiến thì quanh đây không thấy tu sĩ Huyền Phong môn xuất hiện." Thanh giáp tráng hán đáp.
Nghe thanh giáp tráng hán nói đến Lý Tả Ý, Ngụy Tác nhíu mày nhìn sang Lý Tả Ý.
Gã sợ Lý Tả Ý có phản ứng.
"Kia là..." Nhưng Lý Tả Ý không hề để ý đến sáu chữ U Minh cung Lý Tả Ý mà kinh ngạc chỉ ra xa.
"À!"
Ngụy Tác cùng bọn Cơ Nhã cũng tỏ vẻ kinh nghi bất định.
Ngoài ra xuất hiện nhiều chấm đen, như đang tiến về phía Thiên khung.
-o0o-
/1284
|