Ông lão Lục quả thực rơi vào thế cứng họng, không thể nói thêm được bất kỳ lời nào nữa. Đúng như Lục Nghị Phàm đã nói, vào đêm sinh nhật lần thứ hai mươi của anh, ông đã cao hứng hứa sẽ đáp ứng bất kỳ một nguyện vọng nào đó mà anh yêu cầu.
Ai ngờ, Lục Nghị Phàm chờ đến tận mười năm sau mới ngang nhiên cướp mẹ kế về làm vợ, mà lý do lại hoàn toàn chính đáng.
Thân là cha, là người đứng đầu dòng họ Lục Nghị, ông ta không thể thất hứa. Càng nhìn gương mặt xinh đẹp của Cửu Châu, ruột gan của ông lão Lục lại càng sục sôi, tiếc đến mức mù quáng. Tám bà vợ trước của ông ta tuổi tác đã cao, làm sao có thể sánh được với Cửu Châu xinh đẹp, tuổi đời mới tròn mười tám hoa xuân như thế này.
Trông thấy cha mình vẫn còn nhìn chằm chằm về phía Cửu Châu bằng ánh mắt tiếc rẻ, Lục Nghị Phàm khẽ nghiêng đầu, nhắc nhở Cửu Châu:
- Em mau vào trong phòng bếp pha trà, đem lên đây kính cha báo hỉ.
Trong lòng Cửu Châu như được giải thoát, cô lập tức gật đầu, ngoan ngoãn bước vào bên trong theo sự hướng dẫn của thím Tư giúp việc.
Phòng khách lúc này chỉ còn mình cha con Lục Nghị Phàm, bốn mắt nhìn nhau, mỗi người đều theo đuổi một ý nghĩ phức tạp khác.
Ông Lục ngồi phía đối diện anh, giọng nói trầm xuống:
- Con cướp Cửu Châu về làm vợ hòng trả thù nhà họ Cửu, có phải không?
Động tác rót trà của Lục Nghị Phàm lập tức ngưng lại, nhưng rất nhanh chóng, anh liền lấy lại dáng vẻ bình thản khi trước.
Lục Nghị Phàm ngồi thẳng lưng, tựa vào thành ghế, ung dung phủ định:
- Con cưới Cửu Châu vì lý do riêng. Cha à, phụ nữ theo con không thiếu, một mình Cửu Châu có đáng là gì?
Có trời đánh ông Lục cũng không bao giờ tin vào những lời này của anh. Ông thừa hiểu tính cách của con trai mình, nếu không vì bất kỳ nguyên nhân đặc biệt nào đó, chắc chắn Lục Nghị Phàm sẽ không thèm dây dưa rắc rối với phụ nữ.
Từ phía ngoài cửa, vệ sĩ nhà họ Lục cung kính đứng bên ngoài, rành rọt nói từng câu từng chữ:
- Thưa lão gia, ngũ thiếu, có đại tiểu thư Phương gia tới gặp.
Đại tiểu thư Phương gia? Lẽ nào là Phương Tịnh Thanh?
- Anh Phàm!!!
Phương Tịnh Thanh trông thấy Lục Nghị Phàm, hai mắt lập tức sáng rực, không buồn để ý đến ông Lục Nghị, lập tức lao đến bên cạnh Lục Nghị Phàm, vươn tay mà ôm chầm lấy anh.
- Anh Phàm, rốt cuộc anh cũng chịu về.
Phương Tịnh Thanh hai mắt đẫm lệ, choàng tay ôm cổ Lục Nghị Phàm không chịu buông.
Một cảnh tình tứ này vừa vặn được Cửu Châu trông thấy. Tuy nhiên, thái độ của cô khá lạnh nhạt, không có hứng thú để tâm đến.
Dù sao, cuộc hôn nhân giữa cô và Lục Nghị Phàm cũng chỉ trên danh nghĩa, không có tình cảm. Chưa biết chừng, một ngày nào đó Lục Nghị Phàm cảm thấy chán ghét cô, chắc chắn sẽ đập đơn ly hôn ngay trước mặt cô không sớm thì muộn.
Lông mày Lục Nghị Phàm chau lại, mi tâm gần chạm vào nhau, gương mặt anh biểu lộ rõ vẻ mặt không vui.
- Tịnh Thanh, mau buông ra đi.
Trong giọng nói của Lục Nghị Phàm tỏ rõ vẻ chán ghét, Cửu Châu khẽ nhếch mép, tựa hồ như đang xem kịch hay.
Tịnh Thanh lắc lắc đầu, nhất mực ôm khư khư anh, không chịu buông ra:
- Anh, em là vị hôn thê của anh, anh không thể đối xử lạnh nhạt với em như thế được.
Vị hôn thê?
Cửu Châu vì bất ngờ nên suýt chút nữa làm rơi khay trà xuống đất.
Hôn thê tìm đến tận cửa nhà, trong khi Lục Nghị Phàm đã thành hôn với Cửu Châu vào đêm hôm qua. Thâm tâm cô khẽ cười, để xem anh sẽ xử lý như thế nào cho phải.
Trước sự ương bướng của Tịnh Thanh, người đàn ông cao ngạo này không thể kiên nhẫn thêm được nữa.
Anh nắm chặt hai vai của Tịnh Thanh, mạnh bạo đẩy mạnh cô ta ra khỏi người mình.
Tịnh Thanh theo quán tính suýt chút nữa đã ngã lăn ra đất, cũng may được quản gia đang đứng bên cạnh đỡ lấy kịp thời.
- Anh...
Lục Nghị Phàm đưa tay phủi phủi vạt áo, đoạn đứng dậy kéo Cửu Châu đang ngây ngốc cười cười đứng ở bên cạnh.
Bàn tay cứng cáp của anh vòng ra sau lưng cô, siết chặt lấy eo nhỏ, nhìn thẳng vào mắt Tịnh Thanh, nhếch miệng nói:
- Tịnh Thanh, có lẽ em hiểu nhầm rồi. Đây là Cửu Châu, phu nhân của anh!
Ai ngờ, Lục Nghị Phàm chờ đến tận mười năm sau mới ngang nhiên cướp mẹ kế về làm vợ, mà lý do lại hoàn toàn chính đáng.
Thân là cha, là người đứng đầu dòng họ Lục Nghị, ông ta không thể thất hứa. Càng nhìn gương mặt xinh đẹp của Cửu Châu, ruột gan của ông lão Lục lại càng sục sôi, tiếc đến mức mù quáng. Tám bà vợ trước của ông ta tuổi tác đã cao, làm sao có thể sánh được với Cửu Châu xinh đẹp, tuổi đời mới tròn mười tám hoa xuân như thế này.
Trông thấy cha mình vẫn còn nhìn chằm chằm về phía Cửu Châu bằng ánh mắt tiếc rẻ, Lục Nghị Phàm khẽ nghiêng đầu, nhắc nhở Cửu Châu:
- Em mau vào trong phòng bếp pha trà, đem lên đây kính cha báo hỉ.
Trong lòng Cửu Châu như được giải thoát, cô lập tức gật đầu, ngoan ngoãn bước vào bên trong theo sự hướng dẫn của thím Tư giúp việc.
Phòng khách lúc này chỉ còn mình cha con Lục Nghị Phàm, bốn mắt nhìn nhau, mỗi người đều theo đuổi một ý nghĩ phức tạp khác.
Ông Lục ngồi phía đối diện anh, giọng nói trầm xuống:
- Con cướp Cửu Châu về làm vợ hòng trả thù nhà họ Cửu, có phải không?
Động tác rót trà của Lục Nghị Phàm lập tức ngưng lại, nhưng rất nhanh chóng, anh liền lấy lại dáng vẻ bình thản khi trước.
Lục Nghị Phàm ngồi thẳng lưng, tựa vào thành ghế, ung dung phủ định:
- Con cưới Cửu Châu vì lý do riêng. Cha à, phụ nữ theo con không thiếu, một mình Cửu Châu có đáng là gì?
Có trời đánh ông Lục cũng không bao giờ tin vào những lời này của anh. Ông thừa hiểu tính cách của con trai mình, nếu không vì bất kỳ nguyên nhân đặc biệt nào đó, chắc chắn Lục Nghị Phàm sẽ không thèm dây dưa rắc rối với phụ nữ.
Từ phía ngoài cửa, vệ sĩ nhà họ Lục cung kính đứng bên ngoài, rành rọt nói từng câu từng chữ:
- Thưa lão gia, ngũ thiếu, có đại tiểu thư Phương gia tới gặp.
Đại tiểu thư Phương gia? Lẽ nào là Phương Tịnh Thanh?
- Anh Phàm!!!
Phương Tịnh Thanh trông thấy Lục Nghị Phàm, hai mắt lập tức sáng rực, không buồn để ý đến ông Lục Nghị, lập tức lao đến bên cạnh Lục Nghị Phàm, vươn tay mà ôm chầm lấy anh.
- Anh Phàm, rốt cuộc anh cũng chịu về.
Phương Tịnh Thanh hai mắt đẫm lệ, choàng tay ôm cổ Lục Nghị Phàm không chịu buông.
Một cảnh tình tứ này vừa vặn được Cửu Châu trông thấy. Tuy nhiên, thái độ của cô khá lạnh nhạt, không có hứng thú để tâm đến.
Dù sao, cuộc hôn nhân giữa cô và Lục Nghị Phàm cũng chỉ trên danh nghĩa, không có tình cảm. Chưa biết chừng, một ngày nào đó Lục Nghị Phàm cảm thấy chán ghét cô, chắc chắn sẽ đập đơn ly hôn ngay trước mặt cô không sớm thì muộn.
Lông mày Lục Nghị Phàm chau lại, mi tâm gần chạm vào nhau, gương mặt anh biểu lộ rõ vẻ mặt không vui.
- Tịnh Thanh, mau buông ra đi.
Trong giọng nói của Lục Nghị Phàm tỏ rõ vẻ chán ghét, Cửu Châu khẽ nhếch mép, tựa hồ như đang xem kịch hay.
Tịnh Thanh lắc lắc đầu, nhất mực ôm khư khư anh, không chịu buông ra:
- Anh, em là vị hôn thê của anh, anh không thể đối xử lạnh nhạt với em như thế được.
Vị hôn thê?
Cửu Châu vì bất ngờ nên suýt chút nữa làm rơi khay trà xuống đất.
Hôn thê tìm đến tận cửa nhà, trong khi Lục Nghị Phàm đã thành hôn với Cửu Châu vào đêm hôm qua. Thâm tâm cô khẽ cười, để xem anh sẽ xử lý như thế nào cho phải.
Trước sự ương bướng của Tịnh Thanh, người đàn ông cao ngạo này không thể kiên nhẫn thêm được nữa.
Anh nắm chặt hai vai của Tịnh Thanh, mạnh bạo đẩy mạnh cô ta ra khỏi người mình.
Tịnh Thanh theo quán tính suýt chút nữa đã ngã lăn ra đất, cũng may được quản gia đang đứng bên cạnh đỡ lấy kịp thời.
- Anh...
Lục Nghị Phàm đưa tay phủi phủi vạt áo, đoạn đứng dậy kéo Cửu Châu đang ngây ngốc cười cười đứng ở bên cạnh.
Bàn tay cứng cáp của anh vòng ra sau lưng cô, siết chặt lấy eo nhỏ, nhìn thẳng vào mắt Tịnh Thanh, nhếch miệng nói:
- Tịnh Thanh, có lẽ em hiểu nhầm rồi. Đây là Cửu Châu, phu nhân của anh!
/169
|