Nghe Phương Tịnh Thanh rối rít xin lỗi, bàn tay càng mức càng phỏng nặng, Cửu Châu nhếch miệng xem thường, nhìn Lục Nghị Phàm lắc đầu.
- Tịnh Thanh, cô đang nói gì vậy? Bàn tay cô đang bị phỏng nặng kìa, có cần tôi giúp không?
- Chị dâu, em xin lỗi chị. Em biết chị không cố ý làm phỏng tay em mà.
Ồ!
Đầu óc Cửu Châu khẽ nổ ong một tiếng. Thì ra, Phương Tịnh Thanh tự làm phỏng tay mình, chỉ vì muốn đổ tội cho cô.
Từ phía bên ngoài, đại phu nhân của ông Lục cũng đã tới, kịp lúc nghe được toàn bộ sự việc. Bà ta vốn rất coi trọng Phương Tịnh Thanh, do vậy, ngay khi trông thấy Cửu Châu cùng Tịnh Thanh xảy ra mâu thuẫn, đại phu nhân Hàm Thy đã trừng mắt nhìn Cửu Châu, mở giọng mà đe dọa:
- Cô chỉ là một đứa con gái rẻ rúng, mới bập bẹ bước chân vào phủ Lục Nghị mà đã làm ra cái trò hèn hạ này ư?
- Dì Hàm!
Phương Tịnh Thanh nước mắt lưng tròng, bước đến bên cạnh Hàm Thy, lắc lắc đầu tỏ ý không muốn làm to chuyện.
Cửu Châu chưa kịp mở miệng thanh minh, Hàm Thy lại tiếp tục mắng nhiếc:
- Nghe cho kỹ đây. Ngay khi cô bước chân vào cái nhà này, mọi sự đều phải răm rắp nghe theo yêu cầu của tôi. Cấm cô được tự ý làm bất cứ việc gì tùy tiện. Nếu không, tôi sẵn sàng đuổi thẳng cô ra khỏi dòng tộc này.
- Đại phu nhân, bà hiểu lầm rồi. Nước nóng là do Tịnh Thanh tự tay làm đổ!
Cửu Châu nhìn bà ta, kiên quyết trả lời.
- Im miệng! Có kẻ nào ngu ngốc đến nỗi tự làm bỏng tay chính mình hay không? Ăn nói hàm hồ!!!
Lục Nghị Phàm nãy giờ đứng bên cạnh cửa, khoanh tay đứng im quan sát.
Anh không lên tiếng là bởi muốn thử xem người con gái xinh đẹp này sẽ xử lý sự việc rắc rối kia như thế nào cho đúng.
Nếu Cửu Châu thắng, vị thế của cô sẽ tiến thếm một bậc. Nhưng nếu cô thua, chắc chắn sẽ không thể nào sống yên ổn trong dòng họ này.
Cửu Châu thừa hiểu, dù cho cô có hết lời thanh minh như thế nào đi chăng nữa, Hàm Thy vẫn sẽ kiên quyết không bao giờ tin cô. Người mà bà ta đang muốn bảo vệ chính là Phương Tịnh Thanh kia.
Ba người nhìn nhau chằm chằm, tựa như đang muốn ăn tươi nuốt sống đối phương. Tịnh Thanh vẫn vòng tay ôm chặt Hàm Thy, rưng rức mà khóc, nước mắt lem nhem cả gương mặt tội nghiệp.
Cửu Châu bỗng phì cười. Gương mặt Hàm Nghi lâp tức biến sắc.
- Cô cười cái gì?
- Đại phu nhân, bà vẫn kiên quyết muốn bắt tôi phải chịu trách nhiệm vì đã làm phỏng tay của Tịnh Thanh?
Hàm Thy gật đầu, chỉ hận không thể đem cô ra mà băm thành trăm mảnh.
Cửu Châu vẫn rất bình thản, nhẹ nhàng hỏi tiếp:
- Nếu không phải do tôi làm, bà sẽ bảo Phương Tịnh Thanh cúi đầu xin lỗi tôi chứ?
Phương Tịnh Thanh khẽ chau mày, "Ả đàn bà kia là đang muốn giở trò gì đây?"
- Được!
Hàm Thy quả quyết đồng ý.
- Nếu cô vô tội, tôi sẽ nhắc Tịnh Thanh phải xin lỗi cô. Trái phải luân thường đạo lý, kẻ nào làm sai, kẻ đó có tội.
Tịnh Thanh có tật giật mình, tấm lưng khẽ run.
Cửu Châu chỉ chờ có thế, khóe miệng khẽ cong.
Cô bước đến bên cạnh Tịnh Thanh, cười cười đắc ý:
- Tôi đã muốn giữ cho cô chút thể diện cuối cùng, thế nhưng cô lại không muốn. Trong lúc cô và tôi cùng nhau gọt hoa quả, cậu bé kia đang quay phim!
Cô vừa nói, vừa chỉ về hướng một cậu bé tuổi chừng mười bốn, mười lăm tuổi, trên tay vẫn còn đang cầm máy quay.
- Thông Bảo! Cháu làm gì ở đây?. Truyện Huyền Huyễn
Thông Bảo là cháu ngoại của Hàm Thy, rất ham mê quay phim, chụp hình. Khi nãy, trong lúc Cửu Châu và Tịnh Thanh xảy ra mâu thuẫn, Thông Bảo đang đứng ở ngoài cửa sổ, dùng máy quay quay lại toàn bộ khung cảnh xung quanh.
Bởi vậy, Cửu Châu khẳng định chắc chắn, máy quay của Thông Bảo cũng đã ghi lại được toàn bộ quá trình Phương Tịnh Thanh tự tay làm bị thương mình.
Lục Nghị Phàm nãy giờ đứng xem kịch hay, không nhịn được mà bật cười tán thưởng. Phu nhân của anh không những không dễ bắt nạt mà còn có khả năng quan sát sự việc vô cùng tinh tế.
Người phụ nữ này quả thực rất thú vị!
Lục Nghị Phàm thầm đánh giá.
Phương Tịnh Thanh bắt đầu cảm thấy sợ sệt, đáy mắt hoảng loạn. Nếu sự thật bị phơi bày ra ngoài, chắc chắn cô ta sẽ không thể nào mà ngóc đầu lên được.
- Di Hàm, cháu không muốn làm lớn mọi chuyện. Dì nghe cháu, bỏ qua cho chị Cửu Châu, chúng ta lên nhà băng bó lại vết thương.
Tuy nhiên, không để cho cô ta toại nguyện. Cửu Châu liền khoanh tay trước ngực, hất hàm gọi giật lại:
- Khoan đã, Phương tiểu thư. Tôi vẫn còn đang chờ một câu xin lỗi của cô đấy!
- Tịnh Thanh, cô đang nói gì vậy? Bàn tay cô đang bị phỏng nặng kìa, có cần tôi giúp không?
- Chị dâu, em xin lỗi chị. Em biết chị không cố ý làm phỏng tay em mà.
Ồ!
Đầu óc Cửu Châu khẽ nổ ong một tiếng. Thì ra, Phương Tịnh Thanh tự làm phỏng tay mình, chỉ vì muốn đổ tội cho cô.
Từ phía bên ngoài, đại phu nhân của ông Lục cũng đã tới, kịp lúc nghe được toàn bộ sự việc. Bà ta vốn rất coi trọng Phương Tịnh Thanh, do vậy, ngay khi trông thấy Cửu Châu cùng Tịnh Thanh xảy ra mâu thuẫn, đại phu nhân Hàm Thy đã trừng mắt nhìn Cửu Châu, mở giọng mà đe dọa:
- Cô chỉ là một đứa con gái rẻ rúng, mới bập bẹ bước chân vào phủ Lục Nghị mà đã làm ra cái trò hèn hạ này ư?
- Dì Hàm!
Phương Tịnh Thanh nước mắt lưng tròng, bước đến bên cạnh Hàm Thy, lắc lắc đầu tỏ ý không muốn làm to chuyện.
Cửu Châu chưa kịp mở miệng thanh minh, Hàm Thy lại tiếp tục mắng nhiếc:
- Nghe cho kỹ đây. Ngay khi cô bước chân vào cái nhà này, mọi sự đều phải răm rắp nghe theo yêu cầu của tôi. Cấm cô được tự ý làm bất cứ việc gì tùy tiện. Nếu không, tôi sẵn sàng đuổi thẳng cô ra khỏi dòng tộc này.
- Đại phu nhân, bà hiểu lầm rồi. Nước nóng là do Tịnh Thanh tự tay làm đổ!
Cửu Châu nhìn bà ta, kiên quyết trả lời.
- Im miệng! Có kẻ nào ngu ngốc đến nỗi tự làm bỏng tay chính mình hay không? Ăn nói hàm hồ!!!
Lục Nghị Phàm nãy giờ đứng bên cạnh cửa, khoanh tay đứng im quan sát.
Anh không lên tiếng là bởi muốn thử xem người con gái xinh đẹp này sẽ xử lý sự việc rắc rối kia như thế nào cho đúng.
Nếu Cửu Châu thắng, vị thế của cô sẽ tiến thếm một bậc. Nhưng nếu cô thua, chắc chắn sẽ không thể nào sống yên ổn trong dòng họ này.
Cửu Châu thừa hiểu, dù cho cô có hết lời thanh minh như thế nào đi chăng nữa, Hàm Thy vẫn sẽ kiên quyết không bao giờ tin cô. Người mà bà ta đang muốn bảo vệ chính là Phương Tịnh Thanh kia.
Ba người nhìn nhau chằm chằm, tựa như đang muốn ăn tươi nuốt sống đối phương. Tịnh Thanh vẫn vòng tay ôm chặt Hàm Thy, rưng rức mà khóc, nước mắt lem nhem cả gương mặt tội nghiệp.
Cửu Châu bỗng phì cười. Gương mặt Hàm Nghi lâp tức biến sắc.
- Cô cười cái gì?
- Đại phu nhân, bà vẫn kiên quyết muốn bắt tôi phải chịu trách nhiệm vì đã làm phỏng tay của Tịnh Thanh?
Hàm Thy gật đầu, chỉ hận không thể đem cô ra mà băm thành trăm mảnh.
Cửu Châu vẫn rất bình thản, nhẹ nhàng hỏi tiếp:
- Nếu không phải do tôi làm, bà sẽ bảo Phương Tịnh Thanh cúi đầu xin lỗi tôi chứ?
Phương Tịnh Thanh khẽ chau mày, "Ả đàn bà kia là đang muốn giở trò gì đây?"
- Được!
Hàm Thy quả quyết đồng ý.
- Nếu cô vô tội, tôi sẽ nhắc Tịnh Thanh phải xin lỗi cô. Trái phải luân thường đạo lý, kẻ nào làm sai, kẻ đó có tội.
Tịnh Thanh có tật giật mình, tấm lưng khẽ run.
Cửu Châu chỉ chờ có thế, khóe miệng khẽ cong.
Cô bước đến bên cạnh Tịnh Thanh, cười cười đắc ý:
- Tôi đã muốn giữ cho cô chút thể diện cuối cùng, thế nhưng cô lại không muốn. Trong lúc cô và tôi cùng nhau gọt hoa quả, cậu bé kia đang quay phim!
Cô vừa nói, vừa chỉ về hướng một cậu bé tuổi chừng mười bốn, mười lăm tuổi, trên tay vẫn còn đang cầm máy quay.
- Thông Bảo! Cháu làm gì ở đây?. Truyện Huyền Huyễn
Thông Bảo là cháu ngoại của Hàm Thy, rất ham mê quay phim, chụp hình. Khi nãy, trong lúc Cửu Châu và Tịnh Thanh xảy ra mâu thuẫn, Thông Bảo đang đứng ở ngoài cửa sổ, dùng máy quay quay lại toàn bộ khung cảnh xung quanh.
Bởi vậy, Cửu Châu khẳng định chắc chắn, máy quay của Thông Bảo cũng đã ghi lại được toàn bộ quá trình Phương Tịnh Thanh tự tay làm bị thương mình.
Lục Nghị Phàm nãy giờ đứng xem kịch hay, không nhịn được mà bật cười tán thưởng. Phu nhân của anh không những không dễ bắt nạt mà còn có khả năng quan sát sự việc vô cùng tinh tế.
Người phụ nữ này quả thực rất thú vị!
Lục Nghị Phàm thầm đánh giá.
Phương Tịnh Thanh bắt đầu cảm thấy sợ sệt, đáy mắt hoảng loạn. Nếu sự thật bị phơi bày ra ngoài, chắc chắn cô ta sẽ không thể nào mà ngóc đầu lên được.
- Di Hàm, cháu không muốn làm lớn mọi chuyện. Dì nghe cháu, bỏ qua cho chị Cửu Châu, chúng ta lên nhà băng bó lại vết thương.
Tuy nhiên, không để cho cô ta toại nguyện. Cửu Châu liền khoanh tay trước ngực, hất hàm gọi giật lại:
- Khoan đã, Phương tiểu thư. Tôi vẫn còn đang chờ một câu xin lỗi của cô đấy!
/169
|