Ngày qua ngày.
Cục tẩy của Phí Minh Nghị không bao giờ rơi vào chân cô nữa;
Cô giáo cũng không cần cô truyền lời cho Phí Minh Nghị
Đại hội thể thao đã kết thúc.
Mạnh Dao sống trong im lặng, cố gắng không để lại bóng dáng nào trong thế giới của Phí Minh Nghị và Từ Ấu Ngưng.
Hình ảnh của họ, ngược lại, đã được đăng trên bảng thông báo.
Cô đang chạy trên đường đua, khi gần về đích, đôi mắt cô chứa đầy ánh sáng.
Bên cạnh cô, Phí Minh Nghị phi nước đại, siêu việt vượt qua đối thủ.
Đây quả là sự thiên vị của nhiếp ảnh gia, hai bức ảnh đều rất đẹp.
Phí Minh Nghị và Từ Ấu Ngưng tình cờ chạm mặt cô ngay khi cô vừa được đám bạn gọi, Phí Minh Nghị quay lưng bỏ đi thì thấy cô đến.
Từ Ấu Ngưng vẫn cười với cô trước khi rời đi.
Mạnh Dao không biết Phí Minh Nghị có nhìn thấy mình không, nhưng cho dù có nhìn thấy thì có lẽ cậu cũng không biết cô đã nhìn thấy gì vào lúc đó.
Một ngày nọ Cố Giai nói với cô một chuyện mà cô ấy vừa nghe được.
- Gia đình Phí Minh Nghị hình như khá giàu.
Một người bạn trong lớp đi uống rượu đám cưới, tình cờ thấy Từ Ấu Ngưng đang ở đó, hỏi ra mới biết gia đình Từ Ấu Ngưng rất tốt, có một người bác làm trong chính phủ, bố mẹ làm kinh doanh, gia đình có giao tình với bà ngoại của Phí Minh Nghị.
Từ Ấu Ngưng có vẻ dễ gần, có tầm nhìn xa trông rộng, trước đây nhiều người theo đuổi nhưng cô ấy không so đo, lúc nào cũng chỉ ở bên Phí Minh Nghị, điều này cho thấy gia cảnh của Phí Minh Nghị không tồi.
Tình huống cụ thể cũng không ai biết, Phí Minh Nghị đương nhiên sẽ không nói, hỏi Từ Ấu Ngưng, cô ấy cũng chỉ là cười cười không trả lời.
Phí Minh Nghị luôn luôn không nổi bật, hoặc là mặc đồng phục học sinh, hoặc là mặc quần áo không phải nhãn hiệu đắt tiền, giày chỉ là kiểu thể thao thông thường nhất, hơn nữa thường không dùng điện thoại di động, mọi người sẽ không liên tưởng đến điều kiện gia đình của cậu.
Thật ra Phí Minh Nghị vẫn luôn khá bí ẩn, ngoại trừ Từ Ấu Ngưng ra, trong trường không ai biết rõ về cậu, mơ hồ nghe nói trước đây cậu ấy không đi học ở Tô Thành, cũng không ai biết cậu đến từ đâu..
Mạnh Dao không có phản ứng gì nhiều sau khi nghe chuyện đó, nhưng cảm thấy việc này có thể giải thích rõ hơn một số hành động của Phí Minh Nghị.
Cậu ấy không thiếu tiền nên không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo với cô;
Cậu ấy không thiếu tiền nên có lòng tin để bỏ qua mọi chuyện.
Cô đã từng lo lắng rằng cậu không có tiền nên muốn cung cấp thức ăn cho cậu, nhưng bây giờ đã rõ ràng, cậu không thiếu những thứ đấy.
Cô luôn cảm thấy gia đình có tiền là một lợi thế lớn, xem ra điều này không có ý nghĩa gì với Phí Minh Nghị.
Vậy cô còn lợi thế gì để theo đuổi Phí Minh Nghị đây.
Mạnh Dao vốn tưởng rằng mình có thể cứ thế này, nhìn người mình thích bên người khác, âm thầm thích, âm thầm chúc phúc, cũng không bận tâm.
Bây giờ xem ra ngay cả cái này cũng không được.
Mùa đông năm đó rất lạnh nên nhà trường tổ chức tập chạy từ sớm, một hôm Mạnh Dao viết xong bài tập cuối cùng rồi về muộn, thấy Phí Minh Nghị vừa đi qua phía sau cô.
Cô đang ngồi ở ghế cuối cùng ở hàng ghế đầu tiên, cạnh cửa sau, nên bất cứ ai đi ra ngoài đều phải vượt qua cô.
Cô dừng lại, muốn đợi đến khi cậu ngang qua nhưng bị bạn học thúc giục, cô đành phải chạy theo cho kịp.
Có lẽ là do thời gian của kỳ thi đến quá gần, hoặc do con người bị ngăn cách bởi núi non trùng điệp nên Mạnh Dao thấy mình đã lâu không quan sát cậu thật kỹ.
Chiếc áo khoác mỏng được thay bằng một chiếc áo khoác dày, màu đen cứng cáp; tóc cũng dài hơn một chút, phần đuôi tóc được chôn vào cổ áo, tinh xảo và gọn gàng.
Dáng người cậu cao lớn, cô đứng sau lưng vẫn chỉ bằng vai cậu.
Cô bây giờ cũng được 1,62 mét, nhưng lần cân đo cuối cùng, cậu ấy đã cao 1,8m.
Mạnh Dao không biết đã ở gần cậu bao lâu rồi, có chút tham luyến, có chút nhói lòng.
Nhưng chưa đi được mấy bước, mọi điều tốt đẹp đã đột ngột kết thúc.
Bên ngoài phòng học, Từ Ấu Ngưng từ đầu hành lang bên kia bước ra, nhìn thấy Phí Minh Nghị, vẻ mặt kinh ngạc kêu lên, nhưng nhìn thấy cô phía sau liền dừng lại.
Ngay sau đó cô ta lại gật đầu với cô và mỉm cười.
Phí Minh Nghị liếc cô một cái rồi tiếp tục đi xuống, Mạnh Dao thả chậm bước chân, nhưng Từ Ấu Ngưng không đuổi theo mà bước tới gần cô ra hiệu cho cô cùng nhau xuống lầu.
Mạnh Dao đành phải đi theo.
Từ Ấu Ngưng vẫn luôn hào phóng, tựa như trước giờ không quan tâm đến việc Mạnh Dao theo đuổi Phí Minh Nghị.
Mạnh Dao có chút không được tự nhiên.
Trễ hai mươi phút, hầu hết mọi người đều đã xuống lầu, phía trước tràn ngập bóng tối, phía sau cũng không có mấy người.
Phí Minh Nghị đi trước mặt bọn họ, cách nhau mấy bậc thang.
Hai nam sinh bên cạnh Phí Minh Nghị thấy Từ Ấu Ngưng không đi theo, liền nhìn lại, thấy Mạnh Dao ở phía sau đang nói chuyện với Từ Ấu Ngưng liền lộ ra vẻ khó tin.
Họ dường như đã nói gì đó với Phí Minh Nghị, Phí Minh Nghị cũng quay đầu lại, nhanh chóng nhìn sang chỗ khác khi thấy cô.
Tai nạn xảy ra trong tích tắc
Từ Ấu Ngưng không hiểu sao lại phát ra tiếng "Ầm", loạng choạng bước rồi chồm tới, cô giật mình, vội vàng vươn tay định kéo nhưng mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, cô chỉ kịp nắm lấy cánh tay cô ta, đã thấy cô ta cả người té xuống.
May mà Phí Minh Nghị ở ngay phía trước, vừa quay đầu lại thì nghe thấy tiếng hô, sau đó vô thức đỡ được Từ Ấu Ngưng đang ngã xuống.
Anh bị va vào tay, lùi lại nửa bước, người cũng ngả về phía sau, nhưng rốt cuộc vẫn kịp trấn tĩnh, Mạnh Dao thở phào nhẹ nhõm.
Nào biết Từ Ấu Ngưng vừa vịn Phí Minh Nghị đứng vững, sau đó quay đầu rơm rớm nước mắt, "Mạnh Thời Yên, sao cậu lại đẩy tôi?"
Mạnh Dao sững sờ.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.
Mạnh Dao nhìn bàn tay đang dang ra của mình, lập tức tỉnh táo lại, "Tôi không có."
Cô nói với Từ Ấu Ngưng: "Tôi không đẩy cậu."
Nhìn thấy Phí Minh Nghị cũng đang nhìn mình, cô có chút gấp: "Tôi không có đẩy cô ấy"
"Minh Nghị, chân mình đau quá..."
Nhưng cô chưa kịp nói hết lời, Từ Ấu Ngưng đã ậm ừ đỡ cánh tay Phí Minh Nghị.
Mọi sự chú ý lại đổ dồn về phía cô.
Từ Ấu Ngưng cúi người, mồ hôi nhễ nhại, sắc mặt tái nhợt, đứng thẳng không nổi.
"Sao cậu lại xấu tính như vậy?" Cuối cùng cũng có người không nhịn được buộc tội cô.
Phí Minh Nghị không nói lời nào, liền dỗ dành cô ta, ôm Từ Ấu Ngưng bước xuống lầu, ánh mắt lạnh lùng, lãnh đạm.
Mạnh Dao muốn gọi anh, nhưng ánh mắt lại dừng lại.
Mọi người đều nhường đường, trong đám người, Phí Minh Nghị đứng thẳng người, thu hút mọi sự chú ý.
Mạnh Dao nhìn bóng lưng anh biến mất, cúi đầu im lặng, đôi mắt đỏ hoe.
Chân cô cũng đau.
Ngay lúc đang kéo Từ Ấu Ngưng, cô đang đi xuống cầu thang, do trọng tâm không ổn định, cô đã chống đỡ vào tường để ổn định dáng người, nhưng mắt cá chân của cô vẫn bị trẹo.
Vừa rồi không để ý, nhưng bây giờ chân cô thật sự rất đau.
Nhưng dù đau đớn thế nào thì cái nhìn cuối cùng của Phí Minh Nghị cũng khiến cô xót xa.
Từ Ấu Ngưng từ bệnh viện trở về với bàn chân bó bột và gãy xương mu, cần được nghỉ ngơi, được hỗ trợ và chăm sóc tận tình.
Mạnh Dao cô đơn ngồi ở chỗ của mình, chỉ có Cố Giai đến an ủi.
Cô không đến bệnh viện, nhưng sau khi Phí Minh Nghị và những người khác rời đi, cô được bạn cùng lớp dìu đến phòng y tế, xịt một ít thuốc và bóp bằng dầu hoa hồng.
Mắt cá chân của cô sưng tấy đến nỗi kém chút liền không thể đi vừa đôi giày của mình.
Chuyện xảy ra trong giờ thể dục giữa lớp đã được lan truyền, nhiều người không tin cô sẽ xô đẩy nhưng cũng không ít người cho rằng đây là việc cô có thể làm được.
"Tiểu thư nhà giàu mà, tính tình luôn độc đoán!"
"Trước đây cô ấy theo đuổi Phí Minh Nghị nhiều như vậy, nhưng bây giờ nhìn thấy Từ Ấu Ngưng đoàn tụ với cậu ấy, cô ta không hận chết Từ Ấu Ngưng mới lạ."
"Tôi hiểu rồi, cô ta cố tình làm vậy"
"..."
Tất cả những suy luận đều hợp lý, như thể cô chính là người như vậy.
Tuy nhiên, cô không hề quen với những người đó.
Cố Giai rất tức giận, không biết Từ Ấu Ngưng tại sao lại làm ra chuyện này.
Mạnh Dao cũng không biết, cô chắc chắn mình không đụng vào Từ Ấu Ngưng, cũng không biết tại sao cô ta lại nói như vậy.
Phí Minh Nghị về rất muộn, Mạnh Dao từ lúc nào đã ngẩng đầu nhìn cậu khi nghe cậu báo cáo phía trước.
Vẻ mặt cậu lạnh lùng, giống như phủ một lớp băng.
Mạnh Dao có chút buồn bực, cô nghĩ A Nghị hẳn là nghĩ cô là người xấu như vậy.
Khi lớp học kết thúc, cô thu hết can đảm bước đến chỗ cậu.
Cô nói: "A Nghị, mình thật sự không có đẩy cô ấy, cô ấy bị ngã, mình chỉ muốn ôm cô ấy lại..."
Người khác nghĩ thế nào cũng không quan trọng, cô không muốn A Nghị cũng hiểu lầm mình.
Cô mong Phí Minh Nghị tin cô một chút, nhưng không.
Phí Minh Nghị sắp xếp sách giáo khoa, ánh mắt mông lung, vẻ mặt lạnh lùng, nhưng từ đầu đến cuối không đáp lại.
Mạnh Dao không thể nói tiếp được nữa.
Rốt cuộc, cô không nói gì, từng chút từng chút đi về chỗ ngồi, tùy tiện lấy sách giáo khoa mở ra.
Mọi người đang nhìn cô như nhìn một gã hề.
Những ngày sau đó, những suy đoán và vu khống ấy song hành với nhau.
Một vài nam sinh ngoan trong lớp vì kiêng kỵ Phí Minh Nghị mà không dám quá nhiệt tình với cô nên chỉ vỗ vai an ủi cô.
Cố Giai cực hận Phí Minh Nghị, lẽ ra cậu ta không nên nghe lời một chiều của Từ Ấu Ngưng.
Nhưng Mạnh Dao nghĩ, nếu không tin tưởng cô ta thì có thể tin ai?
Tin cô sao?
Cố Giai đỏ mặt nói: "Yên nhi, cậu đừng thích Phí Minh Nghị nữa."
Mạnh Dao im lặng hồi lâu, không trả lời được.
Cuối cùng, cô chỉ buồn buồn nói: "Mình sẽ tìm cơ hội khác để giải thích với cậu ấy."
Cô nghĩ, vài ngày nữa, cơn giận của cậu sẽ dịu đi, có lẽ cậu sẽ có thể nghe lời cô.
Tuy nhiên, rốt cuộc cô không thể chờ được cơ hội đó.
Cục tẩy của Phí Minh Nghị không bao giờ rơi vào chân cô nữa;
Cô giáo cũng không cần cô truyền lời cho Phí Minh Nghị
Đại hội thể thao đã kết thúc.
Mạnh Dao sống trong im lặng, cố gắng không để lại bóng dáng nào trong thế giới của Phí Minh Nghị và Từ Ấu Ngưng.
Hình ảnh của họ, ngược lại, đã được đăng trên bảng thông báo.
Cô đang chạy trên đường đua, khi gần về đích, đôi mắt cô chứa đầy ánh sáng.
Bên cạnh cô, Phí Minh Nghị phi nước đại, siêu việt vượt qua đối thủ.
Đây quả là sự thiên vị của nhiếp ảnh gia, hai bức ảnh đều rất đẹp.
Phí Minh Nghị và Từ Ấu Ngưng tình cờ chạm mặt cô ngay khi cô vừa được đám bạn gọi, Phí Minh Nghị quay lưng bỏ đi thì thấy cô đến.
Từ Ấu Ngưng vẫn cười với cô trước khi rời đi.
Mạnh Dao không biết Phí Minh Nghị có nhìn thấy mình không, nhưng cho dù có nhìn thấy thì có lẽ cậu cũng không biết cô đã nhìn thấy gì vào lúc đó.
Một ngày nọ Cố Giai nói với cô một chuyện mà cô ấy vừa nghe được.
- Gia đình Phí Minh Nghị hình như khá giàu.
Một người bạn trong lớp đi uống rượu đám cưới, tình cờ thấy Từ Ấu Ngưng đang ở đó, hỏi ra mới biết gia đình Từ Ấu Ngưng rất tốt, có một người bác làm trong chính phủ, bố mẹ làm kinh doanh, gia đình có giao tình với bà ngoại của Phí Minh Nghị.
Từ Ấu Ngưng có vẻ dễ gần, có tầm nhìn xa trông rộng, trước đây nhiều người theo đuổi nhưng cô ấy không so đo, lúc nào cũng chỉ ở bên Phí Minh Nghị, điều này cho thấy gia cảnh của Phí Minh Nghị không tồi.
Tình huống cụ thể cũng không ai biết, Phí Minh Nghị đương nhiên sẽ không nói, hỏi Từ Ấu Ngưng, cô ấy cũng chỉ là cười cười không trả lời.
Phí Minh Nghị luôn luôn không nổi bật, hoặc là mặc đồng phục học sinh, hoặc là mặc quần áo không phải nhãn hiệu đắt tiền, giày chỉ là kiểu thể thao thông thường nhất, hơn nữa thường không dùng điện thoại di động, mọi người sẽ không liên tưởng đến điều kiện gia đình của cậu.
Thật ra Phí Minh Nghị vẫn luôn khá bí ẩn, ngoại trừ Từ Ấu Ngưng ra, trong trường không ai biết rõ về cậu, mơ hồ nghe nói trước đây cậu ấy không đi học ở Tô Thành, cũng không ai biết cậu đến từ đâu..
Mạnh Dao không có phản ứng gì nhiều sau khi nghe chuyện đó, nhưng cảm thấy việc này có thể giải thích rõ hơn một số hành động của Phí Minh Nghị.
Cậu ấy không thiếu tiền nên không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo với cô;
Cậu ấy không thiếu tiền nên có lòng tin để bỏ qua mọi chuyện.
Cô đã từng lo lắng rằng cậu không có tiền nên muốn cung cấp thức ăn cho cậu, nhưng bây giờ đã rõ ràng, cậu không thiếu những thứ đấy.
Cô luôn cảm thấy gia đình có tiền là một lợi thế lớn, xem ra điều này không có ý nghĩa gì với Phí Minh Nghị.
Vậy cô còn lợi thế gì để theo đuổi Phí Minh Nghị đây.
Mạnh Dao vốn tưởng rằng mình có thể cứ thế này, nhìn người mình thích bên người khác, âm thầm thích, âm thầm chúc phúc, cũng không bận tâm.
Bây giờ xem ra ngay cả cái này cũng không được.
Mùa đông năm đó rất lạnh nên nhà trường tổ chức tập chạy từ sớm, một hôm Mạnh Dao viết xong bài tập cuối cùng rồi về muộn, thấy Phí Minh Nghị vừa đi qua phía sau cô.
Cô đang ngồi ở ghế cuối cùng ở hàng ghế đầu tiên, cạnh cửa sau, nên bất cứ ai đi ra ngoài đều phải vượt qua cô.
Cô dừng lại, muốn đợi đến khi cậu ngang qua nhưng bị bạn học thúc giục, cô đành phải chạy theo cho kịp.
Có lẽ là do thời gian của kỳ thi đến quá gần, hoặc do con người bị ngăn cách bởi núi non trùng điệp nên Mạnh Dao thấy mình đã lâu không quan sát cậu thật kỹ.
Chiếc áo khoác mỏng được thay bằng một chiếc áo khoác dày, màu đen cứng cáp; tóc cũng dài hơn một chút, phần đuôi tóc được chôn vào cổ áo, tinh xảo và gọn gàng.
Dáng người cậu cao lớn, cô đứng sau lưng vẫn chỉ bằng vai cậu.
Cô bây giờ cũng được 1,62 mét, nhưng lần cân đo cuối cùng, cậu ấy đã cao 1,8m.
Mạnh Dao không biết đã ở gần cậu bao lâu rồi, có chút tham luyến, có chút nhói lòng.
Nhưng chưa đi được mấy bước, mọi điều tốt đẹp đã đột ngột kết thúc.
Bên ngoài phòng học, Từ Ấu Ngưng từ đầu hành lang bên kia bước ra, nhìn thấy Phí Minh Nghị, vẻ mặt kinh ngạc kêu lên, nhưng nhìn thấy cô phía sau liền dừng lại.
Ngay sau đó cô ta lại gật đầu với cô và mỉm cười.
Phí Minh Nghị liếc cô một cái rồi tiếp tục đi xuống, Mạnh Dao thả chậm bước chân, nhưng Từ Ấu Ngưng không đuổi theo mà bước tới gần cô ra hiệu cho cô cùng nhau xuống lầu.
Mạnh Dao đành phải đi theo.
Từ Ấu Ngưng vẫn luôn hào phóng, tựa như trước giờ không quan tâm đến việc Mạnh Dao theo đuổi Phí Minh Nghị.
Mạnh Dao có chút không được tự nhiên.
Trễ hai mươi phút, hầu hết mọi người đều đã xuống lầu, phía trước tràn ngập bóng tối, phía sau cũng không có mấy người.
Phí Minh Nghị đi trước mặt bọn họ, cách nhau mấy bậc thang.
Hai nam sinh bên cạnh Phí Minh Nghị thấy Từ Ấu Ngưng không đi theo, liền nhìn lại, thấy Mạnh Dao ở phía sau đang nói chuyện với Từ Ấu Ngưng liền lộ ra vẻ khó tin.
Họ dường như đã nói gì đó với Phí Minh Nghị, Phí Minh Nghị cũng quay đầu lại, nhanh chóng nhìn sang chỗ khác khi thấy cô.
Tai nạn xảy ra trong tích tắc
Từ Ấu Ngưng không hiểu sao lại phát ra tiếng "Ầm", loạng choạng bước rồi chồm tới, cô giật mình, vội vàng vươn tay định kéo nhưng mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, cô chỉ kịp nắm lấy cánh tay cô ta, đã thấy cô ta cả người té xuống.
May mà Phí Minh Nghị ở ngay phía trước, vừa quay đầu lại thì nghe thấy tiếng hô, sau đó vô thức đỡ được Từ Ấu Ngưng đang ngã xuống.
Anh bị va vào tay, lùi lại nửa bước, người cũng ngả về phía sau, nhưng rốt cuộc vẫn kịp trấn tĩnh, Mạnh Dao thở phào nhẹ nhõm.
Nào biết Từ Ấu Ngưng vừa vịn Phí Minh Nghị đứng vững, sau đó quay đầu rơm rớm nước mắt, "Mạnh Thời Yên, sao cậu lại đẩy tôi?"
Mạnh Dao sững sờ.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.
Mạnh Dao nhìn bàn tay đang dang ra của mình, lập tức tỉnh táo lại, "Tôi không có."
Cô nói với Từ Ấu Ngưng: "Tôi không đẩy cậu."
Nhìn thấy Phí Minh Nghị cũng đang nhìn mình, cô có chút gấp: "Tôi không có đẩy cô ấy"
"Minh Nghị, chân mình đau quá..."
Nhưng cô chưa kịp nói hết lời, Từ Ấu Ngưng đã ậm ừ đỡ cánh tay Phí Minh Nghị.
Mọi sự chú ý lại đổ dồn về phía cô.
Từ Ấu Ngưng cúi người, mồ hôi nhễ nhại, sắc mặt tái nhợt, đứng thẳng không nổi.
"Sao cậu lại xấu tính như vậy?" Cuối cùng cũng có người không nhịn được buộc tội cô.
Phí Minh Nghị không nói lời nào, liền dỗ dành cô ta, ôm Từ Ấu Ngưng bước xuống lầu, ánh mắt lạnh lùng, lãnh đạm.
Mạnh Dao muốn gọi anh, nhưng ánh mắt lại dừng lại.
Mọi người đều nhường đường, trong đám người, Phí Minh Nghị đứng thẳng người, thu hút mọi sự chú ý.
Mạnh Dao nhìn bóng lưng anh biến mất, cúi đầu im lặng, đôi mắt đỏ hoe.
Chân cô cũng đau.
Ngay lúc đang kéo Từ Ấu Ngưng, cô đang đi xuống cầu thang, do trọng tâm không ổn định, cô đã chống đỡ vào tường để ổn định dáng người, nhưng mắt cá chân của cô vẫn bị trẹo.
Vừa rồi không để ý, nhưng bây giờ chân cô thật sự rất đau.
Nhưng dù đau đớn thế nào thì cái nhìn cuối cùng của Phí Minh Nghị cũng khiến cô xót xa.
Từ Ấu Ngưng từ bệnh viện trở về với bàn chân bó bột và gãy xương mu, cần được nghỉ ngơi, được hỗ trợ và chăm sóc tận tình.
Mạnh Dao cô đơn ngồi ở chỗ của mình, chỉ có Cố Giai đến an ủi.
Cô không đến bệnh viện, nhưng sau khi Phí Minh Nghị và những người khác rời đi, cô được bạn cùng lớp dìu đến phòng y tế, xịt một ít thuốc và bóp bằng dầu hoa hồng.
Mắt cá chân của cô sưng tấy đến nỗi kém chút liền không thể đi vừa đôi giày của mình.
Chuyện xảy ra trong giờ thể dục giữa lớp đã được lan truyền, nhiều người không tin cô sẽ xô đẩy nhưng cũng không ít người cho rằng đây là việc cô có thể làm được.
"Tiểu thư nhà giàu mà, tính tình luôn độc đoán!"
"Trước đây cô ấy theo đuổi Phí Minh Nghị nhiều như vậy, nhưng bây giờ nhìn thấy Từ Ấu Ngưng đoàn tụ với cậu ấy, cô ta không hận chết Từ Ấu Ngưng mới lạ."
"Tôi hiểu rồi, cô ta cố tình làm vậy"
"..."
Tất cả những suy luận đều hợp lý, như thể cô chính là người như vậy.
Tuy nhiên, cô không hề quen với những người đó.
Cố Giai rất tức giận, không biết Từ Ấu Ngưng tại sao lại làm ra chuyện này.
Mạnh Dao cũng không biết, cô chắc chắn mình không đụng vào Từ Ấu Ngưng, cũng không biết tại sao cô ta lại nói như vậy.
Phí Minh Nghị về rất muộn, Mạnh Dao từ lúc nào đã ngẩng đầu nhìn cậu khi nghe cậu báo cáo phía trước.
Vẻ mặt cậu lạnh lùng, giống như phủ một lớp băng.
Mạnh Dao có chút buồn bực, cô nghĩ A Nghị hẳn là nghĩ cô là người xấu như vậy.
Khi lớp học kết thúc, cô thu hết can đảm bước đến chỗ cậu.
Cô nói: "A Nghị, mình thật sự không có đẩy cô ấy, cô ấy bị ngã, mình chỉ muốn ôm cô ấy lại..."
Người khác nghĩ thế nào cũng không quan trọng, cô không muốn A Nghị cũng hiểu lầm mình.
Cô mong Phí Minh Nghị tin cô một chút, nhưng không.
Phí Minh Nghị sắp xếp sách giáo khoa, ánh mắt mông lung, vẻ mặt lạnh lùng, nhưng từ đầu đến cuối không đáp lại.
Mạnh Dao không thể nói tiếp được nữa.
Rốt cuộc, cô không nói gì, từng chút từng chút đi về chỗ ngồi, tùy tiện lấy sách giáo khoa mở ra.
Mọi người đang nhìn cô như nhìn một gã hề.
Những ngày sau đó, những suy đoán và vu khống ấy song hành với nhau.
Một vài nam sinh ngoan trong lớp vì kiêng kỵ Phí Minh Nghị mà không dám quá nhiệt tình với cô nên chỉ vỗ vai an ủi cô.
Cố Giai cực hận Phí Minh Nghị, lẽ ra cậu ta không nên nghe lời một chiều của Từ Ấu Ngưng.
Nhưng Mạnh Dao nghĩ, nếu không tin tưởng cô ta thì có thể tin ai?
Tin cô sao?
Cố Giai đỏ mặt nói: "Yên nhi, cậu đừng thích Phí Minh Nghị nữa."
Mạnh Dao im lặng hồi lâu, không trả lời được.
Cuối cùng, cô chỉ buồn buồn nói: "Mình sẽ tìm cơ hội khác để giải thích với cậu ấy."
Cô nghĩ, vài ngày nữa, cơn giận của cậu sẽ dịu đi, có lẽ cậu sẽ có thể nghe lời cô.
Tuy nhiên, rốt cuộc cô không thể chờ được cơ hội đó.
/39
|