Duy Vũ bị phế chiến khí, đuổi ra khỏi gia môn?!
Bạch Phong Hoa liền nhíu mi, đem thị vệ ngoài cửa gọi tiến vào, bảo họ lập tức đem tất cả những tin tức có liên quan đến Thiên Địa thương hội đều tìm tới.
Tuy rằng cùng Duy gia tỷ muội ở chung một quãng thời gian thực ngắn, Duy Vũ vẫn luôn đi theo Duy Phong như hình với bóng, không có tồn tại cái gì ác cảm, tuy rằng Duy Vũ chỉ là đứa nhỏ do tiểu thiếp sinh ra, cũng không thật sự được Thiên Địa thương hội thừa nhận, nhưng cũng không khó để nhìn ra Duy Phong thật sự đem Duy Vũ trở thành muội muội của chính mình
Cũng có thể nói, Duy Vũ kỳ thật vẫn luôn được Duy Phong che chở. Duy Vũ cũng luôn luôn bảo hộ Duy Phong.
Một đôi tỷ muội như vậy, vì sao một người đột nhiên lại gặp chuyện, một người bị hủy bỏ chiến khí đuổi ra khỏi gia môn?
Nếu chỉ là Duy Phong gặp chuyện, Duy Vũ bị đuổi ra khỏi gia môn, Bạch Phong Hoa cũng sẽ không quan tâm, dù sao mọi người cũng không có bao nhiêu giao tình. Nhưng là, Duy Phong đột nhiên nói muốn gả cho Tử Mặc, giữa chuyện này có quan hệ gì, điều này không khỏi khiến nàng phải suy nghĩ cẩn thận.
Duy Phong đối Tử Mặc có hảo cảm, cái đó vừa nhìn là biết ngay, Tử Mặc hoàn toàn không có cảm giác với Duy Phong, cái này cũng vừa xem là hiểu. Nhưng là Duy Phong cũng không đến mức không lấy được Tử Mặc thì sẽ không lấy chồng, hơn nữa dưới tình huống biết rõ Tử Mặc không thích nàng, sự cao ngạo cùng tự tôn không cho phép nàng đến để rước lấy nhục.
Như vậy, hết thảy chuyện này… Tiếng thị vệ vào bẩm báo đánh gãy sự trầm tư của Bạch Phong Hoa, lấy tình hình gần nhất của Thiên Địa thương hội, Bạch Phong Hoa cầm lên xem. Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh cũng chúi đầu vào xem, Bạch Phong Hoa chuyên chú nhìn tin tình báo trong tay.
“Duy Vũ hạ độc Duy Phong, bị bắt ngay tại hiện trường?” Bạch Tử Mặc xem xong, hoàn toàn không thể tin được nhảy dựng lên: “Duy Vũ kia sẽ không ngốc như vậy chứ, nếu nàng muốn giết Duy Phong, cơ hội là rất hiếm có, làm sao có thể ngốc như vậy hạ độc ở nhà a.”
“Chuyện đó cũng không nhất định.” An Thiếu Minh bĩu môi: “Lại nói tiếp, có một chuyện ta cũng chưa cùng ngươi nói qua, ngươi còn nhớ rõ chuyện lần đó hai tỷ muội các nàng bị hái hoa tặc bắt đi không? Lúc ấy Duy Vũ tuy rằng có trúng độc, nhưng mà, ta nhìn thấy nàng lặng lẽ lấy từ trong tay ra một viên thuốc nhỏ đã bị rơi mất, tuy rằng ta không nhìn ra đó rốt cuộc là thuốc gì, nhưng mà ta đoán, chắc là thuốc giải của mê dược đi.”
Bạch Tử Mặc há miệng thở dốc: “Không thể nào. Sao ta không thấy được? Ta cảm thấy quan hệ hai tỷ muội các nàng rất tốt a.”
“Nói ngươi ngu ngốc, ngươi còn không thừa nhận. Trong mắt ngươi lúc ấy chỉ nhìn đến mỹ nữ, làm sao còn có thể nhìn thấy viên thuốc kia.” An Thiếu Minh cười nhạo một tiếng, vỗ vỗ bả vai Bạch Tử Mặc: “Tri nhân tri diện bất tri tâm a huynh đệ, ngươi cho là ai cũng có thể may mắn như ngươi cùng Bạch tỷ tỷ sao. Ở bên trong các gia tộc, tình thân giữa các huynh đệ tỷ muội, thường thường còn kém hơn so với người ngoài.”
“Ngươi…” Bạch Tử Mặc theo bản năng muốn nâng khiêng, lại nhìn sang, bắt gặp một tia bi thương chợt lóe trong đáy mắt của An Thiếu Minh, liền đem những lời vừa định nói nuốt trở vào. Ngược lại hướng Bạch Phong Hoa nói: “Tỷ, đệ cảm thấy việc này có điểm không thích hợp, tuy rằng đệ quả thực không thích Duy đại tiểu thư kia, nhưng mà nói thật, nàng kỳ thực là người ngoài miệng thì cứng rắn nhưng trong long lại mềm. Nếu trên đường nhìn thấy có người cần giúp, nàng đều nhiệt tình hết lòng. Chỉ cần đối phương không phải là kẻ biết nịnh hót, có chỗ nào không cẩn thận đắc tội nàng, nàng cũng sẽ không tính toán chi li có thù tất báo. Cho nên, cho dù là Duy Vũ thật sự hạ độc với nàng, nàng cũng sẽ không phế đi chiến khí của tiểu muội rồi đuổi ra khỏi gia môn, hơn nữa còn là tự mình hạ thủ. Chuyện này không giống phong cách làm việc của nàng.”
Thật là không thích hợp, tất cả chuyện này, đều quá mức trùng hợp. Bạch Phong Hoa bỏ hồ sơ trên tay xuống, nheo ánh mắt lại xem xét Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh, chậm rì rì nói: “Mắt thấy trời sắp tối rồi, hai người bọn đệ còn ở chỗ của tỷ si ngốc. Là chê tỷ bố trí huấn luyện lượng không đủ lớn sao, hay là tính luyện công luyện cái suốt đêm đây?”
“Tỷ…”
“Bạch tỷ tỷ…”
Không nghĩ tới Bạch Phong Hoa đột nhiên đề cập tới chuyện trừng phạt, hai người đồng thời khóc thét lên, Bạch Phong Hoa thản nhiên nhìn chăm chú hai người liền bại trận, đi nhận mệnh lệnh trừng phạt .
“Đồ đệ.” Nhị trưởng lão vui sướng khi người khác gặp họa nhìn Bạch Phong Hoa trầm tư, hắc hắc cười nói: “Cha của Duy Phong kia, Thiên Địa thương hội đương nhiệm gia chủ Duy Hạ, rất sủng ái con gái Nếu Duy đại tiểu thư thật sự coi trọng đệ đệ của con, tám chín phần mười là trốn không thoát đâu. Cái lão hồ ly thủ đoạn kia không phải đơn giản đâu.”
Nhị trưởng lão một bộ dáng đắc ý dào dạt, trong lòng không nhịn được nói thầm: hắc hắc, cầu ta đi, cầu ta giúp con đi. Hai đồ đệ mà hắn thu được này thực sự là quá cường hãn. Làm cho hắn thân là sư phụ mà không có chút cảm giác thành tựu.
Lần này thật vất vả mới có thể biểu hiện một chút, đương nhiên phải nhanh chóng nắm bắt cơ hội.
Ai ngờ, Bạch Phong Hoa xoay người lại nhìn hắn, hì hì cười nói một câu: “Sư phụ, có phải người thấy văn thư trên bàn còn chưa đủ nhiều hay không, người muốn thức cả đêm sao?”
“Con đúng là đồ đệ bất hiếu, văn thư trên bàn cũng đã đủ ép ta đến nửa đêm rồi, thế nhưng con còn muốn cho ta thức suốt đêm! Con cũng biết thân mình xương cốt của lão nhân ta đã không còn tinh tráng như người trẻ tuổi. Chẳng lẽ con muốn hủy đi xương cốt của lão vi sư này sao?” Nhị trưởng lão đang tươi cười nhất thời đông cứng lại, rầm rì căm tức nói với Bạch Phong Hoa.
“Sư phụ, người tiếp tục a, con đi nghỉ ngơi một chút trước.” Bạch Phong Hoa cười hì hì lười biếng vặn thắt lưng, không để ý đến ánh mắt như lưỡi dao của Nhị trưởng lão, đứng lên trở về tẩm điện của mình.
“Này, Phong Hoa, đồ đệ bảo bối, con chẳng lẽ không cần sư phụ ra tay sao? Cái lão cô ly kia không dễ thu thập đâu.” Thanh âm Nhị trưởng lão ở phía sau vội vàng truyền đến. Bạch Phong Hoa lại nhẹ nhàng giơ tay lên, không nói gì. Chuyện của nàng, chính nàng có thể giải quyết. Lão hồ ly sao? Bạch Phong Hoa khóe miệng mỉm cười gợi lên một chút giọng mỉa mai. Đúng vậy, Thiên Địa thương hội môn quy biến thái như vậy, trải rộng ở khắp các nơi, trừ bỏ tin tức thì cái gì cũng bán rất lớn, thủ lính của tổ chức này sao có thể là mặt hàng đơn giản?
Nhưng mà, như thế thì đã sao? Hừ, muốn tới thì tới đi. Bạch Phong Hoa ta cũng không phải là kẻ đơn giản, mà Bạch gia chúng ta, tự nhiên cũng không phải dễ dàng như vậy bị cưỡng bức!
Này một đêm, ngoại trừ Bạch Phong Hoa, Bạch Tử Mặc và An Thiếu Minh bao gồm cả Nhị trưởng lão, cũng không thể ngủ ngon.
Nhất sáng tinh mơ đứng lên, Bạch Phong Hoa đều còn chưa kịp ăn điểm tâm, thị vệ đã bẩm báo : “Thánh giả đại nhân, Thiên Địa thương hội đại đương gia Duy Hạ truyền đạt bái thiếp, cầu kiến đại nhân.”
Bạch Phong Hoa nhìn chính mình trong gương cười cười, tới thật nhanh a, để nàng xem xem, một đôi cha con này rốt cuộc là muốn làm cái gì.
Chầm chậm rửa mặt, Bạch Phong Hoa chậm rãi đi vào đại sảnh tiếp khách, bất động thanh sắc quét mắt về phía cha con hai người đang ngồi trên ghế, Duy Phong đang ở đó hết nhìn đông lại nhìn tây có chút không kiên nhẫn, bên cạnh nàng là một người đàn ông trung niên đang nhàn nhã uống trà, không thấy có chút nào bất mãn trên mặt.
Bạch Phong Hoa nâng mi lên, không chút thành ý nói lời xin lỗi, ngồi xuống ở vị trí chủ nhà cười tủm tỉm, biết rõ còn cố hỏi: “Không biết hôm nay hai vị đến đây là có việc gì sao.”
Duy Hạ không nhanh không chậm, buông ly trà trong tay xuống, hai mắt nhìn thẳng vào Bạch Phong Hoa, cười nhẹ: “Đã sớm nghe nói tân nhậm Chu Tước đại nhân truyền kỳ chuyện xưa, hôm nay vừa gặp, quả nhiên khí vũ bất phàm.”
Bạch Phong Hoa không mặn không nhạt trả lời: “Quá khen.”
“Cha, không cần nói lời vô nghĩa.” Duy Phong ở một bên kéo kéo tay áo Duy Hạ, trên mặt càng thêm không kiên nhẫn.
Bạch Phong Hoa nâng lên mi, nàng như thế nào cảm thấy, Duy Phong có chút không thích hợp. Nha đầu kia tuy rằng thích lấy vàng đè nhân, nhưng là thực tôn kính với lão nhân, với trưởng bối, chính mình có đúng mực, làm sao có thể không khách khí với cha nàng như vậy.
Vỗ vỗ tay nữ nhi, Duy Hạ đứng lên, có chút nằm ngoài dự kiến của Bạch Phong Hoa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Có lẽ Thánh giả đại nhân đã biết tiểu nữ Duy Phong có tình cảm quý mến đặc biệt với cậu em Bạch Tử Mặc. Lần này ta đến chính là muốn gặp mặt Bạch Tử Mặc.”
Bạch Phong Hoa nheo ánh mắt, ha ha cười nói: “Chuyện tình cảm của bọn họ, ta nghĩ, làm trưởng bối không nên can thiệp quá nhiều.”
“Thánh giả nói có lý.” Duy Hạ hơi hơi gật gật đầu, cười nói: “Ta chỉ là muốn lấy thân phận một người cha, gặp một lần xem rốt cuộc là người thiếu niên như thế nào mà lại có thể bắt được tâm bảo bối của ta, một chút thỉnh cầu nho nhỏ như vậy, Thánh giả đại nhân hẳn sẽ không làm ta phải thất vọng chứ?”
Nói xong, Duy Hạ lấy từ trong tay so ra một danh mục quà, đưa cho Bạch Phong Hoa.
Mở ra, tùy ý nhìn lướt qua. Bạch Phong Hoa nâng mi lên, a, Thiên Địa thương hội không hổ là tài đại khí thô, vừa mới ra tay đã là mấy chục vạn lượng bạc quà tặng. Lễ gặp mặt lớn như vậy, chỉ sợ khắp cả thiên hạ này cũng chỉ có mình Thiên Địa thương hội mới có thể làm như thế. Không đúng, có lẽ… Còn có một người. Tiêu Dao Vương gia lóng lánh vàng, ha ha, nhìn đến tiền tài có thật nhiều con số, sẽ không tự giác nghĩ tới vị Tiêu Dao Vương gia kia có tiền chống đỡ.
“Cái gì mà gặp với không gặp. Bộ dáng ta không được tốt, tính cách cũng không được tốt, ta còn hay đánh con gái, không tin Duy gia chủ hỏi con gái ngài một chút đi, có phải ta từng đánh nàng hay không.” Bạch Tử Mặc vội vội vàng vàng xông vào, một phen đoạt danh mục quà tặng trong tay Bạch Phong Hoa, nhét trở lại tay của Duy Hạ, đem nhân hướng cửa dùng sức thôi: “Ta chính là Bạch Tử Mặc, Duy gia chủ hiện tại đã gặp qua ta rồi, nha, người như ta làm sao có thể xứng đôi với lệnh thiện kim, ngài vẫn nên thay nàng tìm một giai tế thỏa đáng đi. Ngài đi thong thả, không tiễn.” Bạch Tử Mặc hành vi là cực kì vô lễ, nếu như bình thường tuyệt đối không có khả năng như vậy. Nhưng mà hôm nay hắn nhất định phải làm như vậy, hủy diệt hình tượng chính mình, mọi người cũng biết tâm tư của hắn, nên cũng không ai ngăn cản hắn lại, ngay cả Bạch Phong Hoa cũng không có ngăn cản hắn.
Bởi vì Bạch Tử Mặc không thể sử dụng chiến khí, Duy Hạ bất di bất dịch đứng ở nơi đó, không chút ngại ngùng cao thấp đánh giá Bạch Tử Mặc, cúi đầu nở nụ cười. Quay đầu nhìn Bạch Phong Hoa nói: “Nghe nói trong Chu Tước thánh điện có hậu hoa viên cực kỳ đẹp, không biết Duy mỗ có vinh hạnh được mở mang tầm mắt hay không.”
Hậu hoa viên cực kỳ đẹp? Trong lòng Bạch Phong Hoa giọng mỉa mai cười. Lấy cớ này, thật đúng là có ý tứ a. Lấy cớ rất không có kỹ thuật hàm lượng đi?
“Đúng vậy, Tử Mặc, không phải trước kia chàng từng nói qua với ta, về sau nếu có cơ hội sẽ dẫn ta đi dạo hoa viên của Chu Tước thánh điện sao?” Duy Phong vẻ mặt tươi cười đi lên kéo tay Bạch Tử Mặc, cả người đều thiếp đi lên, yêu kiều nói: “Đi thôi đi thôi, chàng không thể nói lời mà không giữ lời, nói mà không giữ lời sẽ biến thành con chó nhỏ a.”
Vẻ mặt Bạch Tử Mặc nhất thời trở nên khó coi, cả người đều nổi da gà. Trời ạ, đây thực sự là Duy Phong!
Con chó nhỏ… Có lầm hay không, làm sao bây giờ? Tràng vị có chút gì đó muốn bốc lên.
Vì sao có mấy ngày không gặp, Duy Phong liền biến thành kẻ có đức hạnh thế này, hắn thà rằng Duy Phong vẫn là đại tiểu thư cao ngạo như khổng tước thích lấy bạc đè người còn hơn. Còn nữa, chính mình nói sẽ dẫn đại tiểu thư này đi dạo hoa viên lúc nào?
Chẳng lẽ, do bị Duy Vũ ám sát để lại di chứng?! Đầu óc trở nên choáng váng?
Bạch Phong Hoa không lên tiếng quét mắt nhìn Duy Phong quấn quít lấy Bạch Tử Mặc, đuổi đối phương đi cũng không thể giải quyết vấn đề, để xem bọn họ muốn thưởng ngoạn rốt cuộc là có chiêu gì?
“Tử Mặc, đệ đã đáp ứng qua với Duy tiểu thư, phải giữ lời.” Bạch Phong Hoa cúi đầu quát lớn Bạch Tử Mặc một tiếng, buồn cười nhìn Bạch Tử Mặc nháy mắt suy sụp, lấy ánh mắt giống như con chó tội nghiệp bị vứt bỏ để nhìn nàng. Cố nhịn cười, đưa cho đệ đệ một con ngựa, ánh mắt Bạch Phong Hoa quét qua cửa đại sảnh, nhướng mày nói: “Đệ đi tìm Thiếu Minh đến đây, hai người bọn đệ dẫn đại tiểu thư đi dạo hoa viện một chút.”
Hai mắt Bạch Tử Mặc lập tức sáng lên. Nga nha, tên An Thiếu Minh này thật không có nghĩa khí, không biết lúc này ngươi trốn chỗ nào rồi. Ngươi không muốn chết ta càng phải lôi ngươi chết cùng, hừ hừ!
An Thiếu Minh đang trốn ở ngoài cửa cười chê Bạch Tử Mặc, vui sướng khi người khác gặp họa, sắc mặt nhất thời đen lại. Cố ý, Bạch tỷ tỷ nàng khẳng định là cố ý. Hai tỷ đệ này thật sự quá xấu xa.
Mặc kệ An Thiếu Minh có không vui như thế nào, nhưng ở dưới con mắt của Bạch Phong Hoa cũng không có lá gan dám chạy trốn. Bị Bạch Tử Mặc bắt làm tráng đinh, cùng với Duy Phong bắt đầu đi dạo hoa viên.
“Oa. Tử Mặc. Chàng nói quả nhiên không có sai, hoa nơi này thật sự rất đẹp a.” Duy Phong gắt gao ôm lấy cánh tay Bạch Tử Mặc, cười đến sáng lạn mặt mày.
Bạch Tử Mặc không ngừng giãy giụa, muốn giãy Duy Phong, đáng tiếc, lúc này không còn giống như ngày xưa, Duy Phong đối hắn ngoại trừ ôn nhu như nước thì vẫn là ôn nhu như trước, cười đến ôn nhu khả nhân, đối với một Duy Phong như vậy, hắn như thế nào cũng không thể vận dụng chiến khí đánh nàng được. Không có sử dụng chiến khí, cho dù bị hắn đẩy ra, Duy Phong cũng có thể rất nhanh liền dính trở lại. Hơn nữa nếu như ở trong này đánh đại tiểu thư của Thiên Địa thương hội thì mình nhất định sẽ gặp phiền toái rất lớn.
“Tử Mặc, chàng nói xem về sau nới mà chúng ta sống, cũng làm một mảnh hoa viên lớn như vậy, được không?” Duy Phong dựa vào Bạch Tử Mặc càng ngày càng gần, thanh âm lạc lạc kia làm cho Bạch Tử Mặc cả người run rẩy.
Bạch Tử Mặc tức giận trả lời: “Nhà của ngươi muốn bố trí như thế nào thì có liên quan gì tới ta.”
“Ôi, Tử Mặc chàng vẫn còn thẹn thùng sao.” Duy Phong liếc mắt nhìn Bạch Tử Mặc một cái, sau đó hưng phấn kéo hắn đi sang chỗ khác. Nhịn xuống, nhịn xuống, ở trong lòng Bạch Tử Mặc không ngừng tự nói với chính mình, nhất định phải nhịn xuống. Tỷ tỷ hình như có quyết định của riêng mình, muốn phối hợp một chút.
Nhưng là, thật sự là không thể nhịn nổi nữa rồi… Mỹ nhân trong ngực, cả người kiều mị toàn thân Bạch Tử Mặc lại nổi da gà, rốt cuộc bất chấp mọi chuyện. Mang một bộ dáng nghiêm trang, liều mạng quay đầu về phía An Thiếu Minh cầu cứu: huynh đệ, cứu mạng a!
Tháng này quần áo bẩn, tất bẩn do ngươi giặt. An Thiếu Minh nâng mi lên.
A uy, quá đáng quá đi, năm ngày! Bạch Tử Mặc căm tức An Thiếu Minh.
Hai mươi ngày, thiếu một ngày ta cũng không làm. An Thiếu Minh vươn ngón trỏ lắc lắc, lại nhìn đến Duy Phong đang dán lấy bên người Bạch Tử Mặc, bĩu môi, vẻ mặt cười đến vui sướng khi người khác gặp họa.
Bạch Tử Mặc bất đắc dĩ gật đầu: được được được, thành giao! Chỉ cần ngươi có thể làm cho nữ nhân ghê tởm này cách xa ta một chút.
An Thiếu Minh cười hắc hắc, dường như ở trong tay có ảo thuật biến ra một bàn cờ. Bước nhanh xoay người ngăn cản Duy Phong tiến lên. Cười hì hì nói: “Duy tiểu thư, Tử Mặc thích nhất là chơi cờ, ngươi có muốn bồi hắn chơi một lát hay không?”
Duy Phong nhìn An Thiếu Minh cười đến sáng lạn, ánh mắt ảm ảm, ở bên trong tay áo bên trái, móng tay cắm thật sâu vào lòng bàn tay. Quay đầu nhìn phía Bạch Tử Mặc, trên mặt lại cười đến ôn nhu: “Thật vậy chăng? Tử Mặc chàng cũng thích chơi cờ sao, thật sự là rất khéo a, ta cũng rất thích.”
Uy uy uy, như thế này mà ngươi cũng gọi là chủ ý sao? Bạch Tử Mặc căm tức nhìn An Thiếu Minh.
An Thiếu Minh hướng hắn chớp mắt vài cái: Tốt xấu gì cũng có thể ngăn cách được các ngươi a, không cần sao? Không cần thì ta cất!”
Nhìn An Thiếu Minh làm bộ muốn thu hồi bàn cờ, Bạch Tử Mặc nhanh chân xông đến, đem bàn cờ cướp vào trong tay, hướng Duy Phong cười gượng nói: “Nếu cô cũng thích, chúng ta hãy mau qua chỗ kia ngồi xuống đi.”
Nói xong, như một trận gió nhanh chóng trốn đến cái bàn ở đình lý, ân cần triển khai bàn cờ.
Duy Hạ cùng Bạch Phong Hoa đứng ở rất xa phía sau ba người, tán gẫu câu được câu không, thấy ba người ngồi xuống ở đình lý, hai người cũng dừng cước bộ.
Duy Hạ nhìn chăm chú vào nơi đang không ngừng truyền ra tiếng cười của nữ nhi, thở dài, giọng nói trầm xuống: “Mẫu than của Phong nhi sau khi sinh xong liền buông tay mà đi, từ nhỏ Phong nhi chưa từng cảm nhận được tình cảm của người mẹ, tất cả cũng là do lỗi của ta. Nếu không phải do ta sau khi rượu liền luống cuống, cùng nha hoàn trong nhà hoang đường một đêm, làm cho cô ta có bầu, thì cũng không đến mức làm cho mẫu thân Phong nhi bị kích thích mà sinh non, thậm chí bởi vậy mà mất đi tính mạng.”
Bạch Phong Hoa nâng mi lên, trả lời không đến nơi đến chốn: “Những việc mà Duy gia chủ làm mấy năm nay, hữu mục cộng đổ, Duy phu nhân nếu ở dưới suối vàng biết, chắc chắn sẽ tha thứ cho Duy gia chủ .”
Duy Hạ tự giễu cười cười: “Tuy rằng chuyện này mọi người không có gièm pha, ngược lại khuyên ta không nên để ý đến chuyện đó, bất quá là do mọi người muốn để lại cho ta chút mặt mũi thôi. Tự ta phạm lỗi, ta không cầu phu nhân có thể tha thứ cho ta, bởi vì ngay cả ta cũng vĩnh viễn không thể tha thứ cho chính mình. Ta thiếu Phu nhân, thiếu Phong nhi thật sự là rất nhiều. Cho nên…”
Duy Hạ quay đầu, nhìn chăm chú vào Bạch Phong Hoa, trong mắt có lãnh khốc cùng quyết tuyệt: “Chỉ cần Phong nhi muốn, mặc kệ thứ nó muốn là gì, ta đều sẽ mang đến trước mặt nó.”
Cuối cùng, cũng đã đem mục đích nói ra rồi. Bạch Phong Hoa cười nhạo một tiếng, lạnh lùng nhìn lại Duy Hạ: “Thực sự xin lỗi, chỉ cần là mong muốn của đệ đệ ta, ta cũng sẽ không từ thủ đoạn để giúp nó thực hiện ý nguyện.”
“Nếu… Sính lễ nhiều hơn thế này một thứ thì sao?” Duy Hạ hạ thấp thanh âm xuống, mang theo một tia lãnh ý.
Bạch Phong Hoa thản nhiên cười lạnh một tiếng: “Nếu đệ đệ của ta không muốn, cho dù khắp thiên hạ cũng không được”
“Thánh giả đại nhân khẩu khí thật lớn.” Duy Hạ mỉm cười, sắc mặt lạnh xuống, sau đó nhẹ nhàng chậm rãi. “Khắp thiên hạ ta không lấy được, nhưng mà Lưu Quang tuyết liên Thánh giả đại nhân vẫn đau đầu tìm kiếm, ta lại có thể lấy ra. Sính lễ cộng thêm một cái Lưu Quang tuyết liên, ý của Thánh giả đại nhân như thế nào?”
Lưu Quang tuyết liên?!
Bạch Phong Hoa liền nhíu mi, đem thị vệ ngoài cửa gọi tiến vào, bảo họ lập tức đem tất cả những tin tức có liên quan đến Thiên Địa thương hội đều tìm tới.
Tuy rằng cùng Duy gia tỷ muội ở chung một quãng thời gian thực ngắn, Duy Vũ vẫn luôn đi theo Duy Phong như hình với bóng, không có tồn tại cái gì ác cảm, tuy rằng Duy Vũ chỉ là đứa nhỏ do tiểu thiếp sinh ra, cũng không thật sự được Thiên Địa thương hội thừa nhận, nhưng cũng không khó để nhìn ra Duy Phong thật sự đem Duy Vũ trở thành muội muội của chính mình
Cũng có thể nói, Duy Vũ kỳ thật vẫn luôn được Duy Phong che chở. Duy Vũ cũng luôn luôn bảo hộ Duy Phong.
Một đôi tỷ muội như vậy, vì sao một người đột nhiên lại gặp chuyện, một người bị hủy bỏ chiến khí đuổi ra khỏi gia môn?
Nếu chỉ là Duy Phong gặp chuyện, Duy Vũ bị đuổi ra khỏi gia môn, Bạch Phong Hoa cũng sẽ không quan tâm, dù sao mọi người cũng không có bao nhiêu giao tình. Nhưng là, Duy Phong đột nhiên nói muốn gả cho Tử Mặc, giữa chuyện này có quan hệ gì, điều này không khỏi khiến nàng phải suy nghĩ cẩn thận.
Duy Phong đối Tử Mặc có hảo cảm, cái đó vừa nhìn là biết ngay, Tử Mặc hoàn toàn không có cảm giác với Duy Phong, cái này cũng vừa xem là hiểu. Nhưng là Duy Phong cũng không đến mức không lấy được Tử Mặc thì sẽ không lấy chồng, hơn nữa dưới tình huống biết rõ Tử Mặc không thích nàng, sự cao ngạo cùng tự tôn không cho phép nàng đến để rước lấy nhục.
Như vậy, hết thảy chuyện này… Tiếng thị vệ vào bẩm báo đánh gãy sự trầm tư của Bạch Phong Hoa, lấy tình hình gần nhất của Thiên Địa thương hội, Bạch Phong Hoa cầm lên xem. Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh cũng chúi đầu vào xem, Bạch Phong Hoa chuyên chú nhìn tin tình báo trong tay.
“Duy Vũ hạ độc Duy Phong, bị bắt ngay tại hiện trường?” Bạch Tử Mặc xem xong, hoàn toàn không thể tin được nhảy dựng lên: “Duy Vũ kia sẽ không ngốc như vậy chứ, nếu nàng muốn giết Duy Phong, cơ hội là rất hiếm có, làm sao có thể ngốc như vậy hạ độc ở nhà a.”
“Chuyện đó cũng không nhất định.” An Thiếu Minh bĩu môi: “Lại nói tiếp, có một chuyện ta cũng chưa cùng ngươi nói qua, ngươi còn nhớ rõ chuyện lần đó hai tỷ muội các nàng bị hái hoa tặc bắt đi không? Lúc ấy Duy Vũ tuy rằng có trúng độc, nhưng mà, ta nhìn thấy nàng lặng lẽ lấy từ trong tay ra một viên thuốc nhỏ đã bị rơi mất, tuy rằng ta không nhìn ra đó rốt cuộc là thuốc gì, nhưng mà ta đoán, chắc là thuốc giải của mê dược đi.”
Bạch Tử Mặc há miệng thở dốc: “Không thể nào. Sao ta không thấy được? Ta cảm thấy quan hệ hai tỷ muội các nàng rất tốt a.”
“Nói ngươi ngu ngốc, ngươi còn không thừa nhận. Trong mắt ngươi lúc ấy chỉ nhìn đến mỹ nữ, làm sao còn có thể nhìn thấy viên thuốc kia.” An Thiếu Minh cười nhạo một tiếng, vỗ vỗ bả vai Bạch Tử Mặc: “Tri nhân tri diện bất tri tâm a huynh đệ, ngươi cho là ai cũng có thể may mắn như ngươi cùng Bạch tỷ tỷ sao. Ở bên trong các gia tộc, tình thân giữa các huynh đệ tỷ muội, thường thường còn kém hơn so với người ngoài.”
“Ngươi…” Bạch Tử Mặc theo bản năng muốn nâng khiêng, lại nhìn sang, bắt gặp một tia bi thương chợt lóe trong đáy mắt của An Thiếu Minh, liền đem những lời vừa định nói nuốt trở vào. Ngược lại hướng Bạch Phong Hoa nói: “Tỷ, đệ cảm thấy việc này có điểm không thích hợp, tuy rằng đệ quả thực không thích Duy đại tiểu thư kia, nhưng mà nói thật, nàng kỳ thực là người ngoài miệng thì cứng rắn nhưng trong long lại mềm. Nếu trên đường nhìn thấy có người cần giúp, nàng đều nhiệt tình hết lòng. Chỉ cần đối phương không phải là kẻ biết nịnh hót, có chỗ nào không cẩn thận đắc tội nàng, nàng cũng sẽ không tính toán chi li có thù tất báo. Cho nên, cho dù là Duy Vũ thật sự hạ độc với nàng, nàng cũng sẽ không phế đi chiến khí của tiểu muội rồi đuổi ra khỏi gia môn, hơn nữa còn là tự mình hạ thủ. Chuyện này không giống phong cách làm việc của nàng.”
Thật là không thích hợp, tất cả chuyện này, đều quá mức trùng hợp. Bạch Phong Hoa bỏ hồ sơ trên tay xuống, nheo ánh mắt lại xem xét Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh, chậm rì rì nói: “Mắt thấy trời sắp tối rồi, hai người bọn đệ còn ở chỗ của tỷ si ngốc. Là chê tỷ bố trí huấn luyện lượng không đủ lớn sao, hay là tính luyện công luyện cái suốt đêm đây?”
“Tỷ…”
“Bạch tỷ tỷ…”
Không nghĩ tới Bạch Phong Hoa đột nhiên đề cập tới chuyện trừng phạt, hai người đồng thời khóc thét lên, Bạch Phong Hoa thản nhiên nhìn chăm chú hai người liền bại trận, đi nhận mệnh lệnh trừng phạt .
“Đồ đệ.” Nhị trưởng lão vui sướng khi người khác gặp họa nhìn Bạch Phong Hoa trầm tư, hắc hắc cười nói: “Cha của Duy Phong kia, Thiên Địa thương hội đương nhiệm gia chủ Duy Hạ, rất sủng ái con gái Nếu Duy đại tiểu thư thật sự coi trọng đệ đệ của con, tám chín phần mười là trốn không thoát đâu. Cái lão hồ ly thủ đoạn kia không phải đơn giản đâu.”
Nhị trưởng lão một bộ dáng đắc ý dào dạt, trong lòng không nhịn được nói thầm: hắc hắc, cầu ta đi, cầu ta giúp con đi. Hai đồ đệ mà hắn thu được này thực sự là quá cường hãn. Làm cho hắn thân là sư phụ mà không có chút cảm giác thành tựu.
Lần này thật vất vả mới có thể biểu hiện một chút, đương nhiên phải nhanh chóng nắm bắt cơ hội.
Ai ngờ, Bạch Phong Hoa xoay người lại nhìn hắn, hì hì cười nói một câu: “Sư phụ, có phải người thấy văn thư trên bàn còn chưa đủ nhiều hay không, người muốn thức cả đêm sao?”
“Con đúng là đồ đệ bất hiếu, văn thư trên bàn cũng đã đủ ép ta đến nửa đêm rồi, thế nhưng con còn muốn cho ta thức suốt đêm! Con cũng biết thân mình xương cốt của lão nhân ta đã không còn tinh tráng như người trẻ tuổi. Chẳng lẽ con muốn hủy đi xương cốt của lão vi sư này sao?” Nhị trưởng lão đang tươi cười nhất thời đông cứng lại, rầm rì căm tức nói với Bạch Phong Hoa.
“Sư phụ, người tiếp tục a, con đi nghỉ ngơi một chút trước.” Bạch Phong Hoa cười hì hì lười biếng vặn thắt lưng, không để ý đến ánh mắt như lưỡi dao của Nhị trưởng lão, đứng lên trở về tẩm điện của mình.
“Này, Phong Hoa, đồ đệ bảo bối, con chẳng lẽ không cần sư phụ ra tay sao? Cái lão cô ly kia không dễ thu thập đâu.” Thanh âm Nhị trưởng lão ở phía sau vội vàng truyền đến. Bạch Phong Hoa lại nhẹ nhàng giơ tay lên, không nói gì. Chuyện của nàng, chính nàng có thể giải quyết. Lão hồ ly sao? Bạch Phong Hoa khóe miệng mỉm cười gợi lên một chút giọng mỉa mai. Đúng vậy, Thiên Địa thương hội môn quy biến thái như vậy, trải rộng ở khắp các nơi, trừ bỏ tin tức thì cái gì cũng bán rất lớn, thủ lính của tổ chức này sao có thể là mặt hàng đơn giản?
Nhưng mà, như thế thì đã sao? Hừ, muốn tới thì tới đi. Bạch Phong Hoa ta cũng không phải là kẻ đơn giản, mà Bạch gia chúng ta, tự nhiên cũng không phải dễ dàng như vậy bị cưỡng bức!
Này một đêm, ngoại trừ Bạch Phong Hoa, Bạch Tử Mặc và An Thiếu Minh bao gồm cả Nhị trưởng lão, cũng không thể ngủ ngon.
Nhất sáng tinh mơ đứng lên, Bạch Phong Hoa đều còn chưa kịp ăn điểm tâm, thị vệ đã bẩm báo : “Thánh giả đại nhân, Thiên Địa thương hội đại đương gia Duy Hạ truyền đạt bái thiếp, cầu kiến đại nhân.”
Bạch Phong Hoa nhìn chính mình trong gương cười cười, tới thật nhanh a, để nàng xem xem, một đôi cha con này rốt cuộc là muốn làm cái gì.
Chầm chậm rửa mặt, Bạch Phong Hoa chậm rãi đi vào đại sảnh tiếp khách, bất động thanh sắc quét mắt về phía cha con hai người đang ngồi trên ghế, Duy Phong đang ở đó hết nhìn đông lại nhìn tây có chút không kiên nhẫn, bên cạnh nàng là một người đàn ông trung niên đang nhàn nhã uống trà, không thấy có chút nào bất mãn trên mặt.
Bạch Phong Hoa nâng mi lên, không chút thành ý nói lời xin lỗi, ngồi xuống ở vị trí chủ nhà cười tủm tỉm, biết rõ còn cố hỏi: “Không biết hôm nay hai vị đến đây là có việc gì sao.”
Duy Hạ không nhanh không chậm, buông ly trà trong tay xuống, hai mắt nhìn thẳng vào Bạch Phong Hoa, cười nhẹ: “Đã sớm nghe nói tân nhậm Chu Tước đại nhân truyền kỳ chuyện xưa, hôm nay vừa gặp, quả nhiên khí vũ bất phàm.”
Bạch Phong Hoa không mặn không nhạt trả lời: “Quá khen.”
“Cha, không cần nói lời vô nghĩa.” Duy Phong ở một bên kéo kéo tay áo Duy Hạ, trên mặt càng thêm không kiên nhẫn.
Bạch Phong Hoa nâng lên mi, nàng như thế nào cảm thấy, Duy Phong có chút không thích hợp. Nha đầu kia tuy rằng thích lấy vàng đè nhân, nhưng là thực tôn kính với lão nhân, với trưởng bối, chính mình có đúng mực, làm sao có thể không khách khí với cha nàng như vậy.
Vỗ vỗ tay nữ nhi, Duy Hạ đứng lên, có chút nằm ngoài dự kiến của Bạch Phong Hoa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Có lẽ Thánh giả đại nhân đã biết tiểu nữ Duy Phong có tình cảm quý mến đặc biệt với cậu em Bạch Tử Mặc. Lần này ta đến chính là muốn gặp mặt Bạch Tử Mặc.”
Bạch Phong Hoa nheo ánh mắt, ha ha cười nói: “Chuyện tình cảm của bọn họ, ta nghĩ, làm trưởng bối không nên can thiệp quá nhiều.”
“Thánh giả nói có lý.” Duy Hạ hơi hơi gật gật đầu, cười nói: “Ta chỉ là muốn lấy thân phận một người cha, gặp một lần xem rốt cuộc là người thiếu niên như thế nào mà lại có thể bắt được tâm bảo bối của ta, một chút thỉnh cầu nho nhỏ như vậy, Thánh giả đại nhân hẳn sẽ không làm ta phải thất vọng chứ?”
Nói xong, Duy Hạ lấy từ trong tay so ra một danh mục quà, đưa cho Bạch Phong Hoa.
Mở ra, tùy ý nhìn lướt qua. Bạch Phong Hoa nâng mi lên, a, Thiên Địa thương hội không hổ là tài đại khí thô, vừa mới ra tay đã là mấy chục vạn lượng bạc quà tặng. Lễ gặp mặt lớn như vậy, chỉ sợ khắp cả thiên hạ này cũng chỉ có mình Thiên Địa thương hội mới có thể làm như thế. Không đúng, có lẽ… Còn có một người. Tiêu Dao Vương gia lóng lánh vàng, ha ha, nhìn đến tiền tài có thật nhiều con số, sẽ không tự giác nghĩ tới vị Tiêu Dao Vương gia kia có tiền chống đỡ.
“Cái gì mà gặp với không gặp. Bộ dáng ta không được tốt, tính cách cũng không được tốt, ta còn hay đánh con gái, không tin Duy gia chủ hỏi con gái ngài một chút đi, có phải ta từng đánh nàng hay không.” Bạch Tử Mặc vội vội vàng vàng xông vào, một phen đoạt danh mục quà tặng trong tay Bạch Phong Hoa, nhét trở lại tay của Duy Hạ, đem nhân hướng cửa dùng sức thôi: “Ta chính là Bạch Tử Mặc, Duy gia chủ hiện tại đã gặp qua ta rồi, nha, người như ta làm sao có thể xứng đôi với lệnh thiện kim, ngài vẫn nên thay nàng tìm một giai tế thỏa đáng đi. Ngài đi thong thả, không tiễn.” Bạch Tử Mặc hành vi là cực kì vô lễ, nếu như bình thường tuyệt đối không có khả năng như vậy. Nhưng mà hôm nay hắn nhất định phải làm như vậy, hủy diệt hình tượng chính mình, mọi người cũng biết tâm tư của hắn, nên cũng không ai ngăn cản hắn lại, ngay cả Bạch Phong Hoa cũng không có ngăn cản hắn.
Bởi vì Bạch Tử Mặc không thể sử dụng chiến khí, Duy Hạ bất di bất dịch đứng ở nơi đó, không chút ngại ngùng cao thấp đánh giá Bạch Tử Mặc, cúi đầu nở nụ cười. Quay đầu nhìn Bạch Phong Hoa nói: “Nghe nói trong Chu Tước thánh điện có hậu hoa viên cực kỳ đẹp, không biết Duy mỗ có vinh hạnh được mở mang tầm mắt hay không.”
Hậu hoa viên cực kỳ đẹp? Trong lòng Bạch Phong Hoa giọng mỉa mai cười. Lấy cớ này, thật đúng là có ý tứ a. Lấy cớ rất không có kỹ thuật hàm lượng đi?
“Đúng vậy, Tử Mặc, không phải trước kia chàng từng nói qua với ta, về sau nếu có cơ hội sẽ dẫn ta đi dạo hoa viên của Chu Tước thánh điện sao?” Duy Phong vẻ mặt tươi cười đi lên kéo tay Bạch Tử Mặc, cả người đều thiếp đi lên, yêu kiều nói: “Đi thôi đi thôi, chàng không thể nói lời mà không giữ lời, nói mà không giữ lời sẽ biến thành con chó nhỏ a.”
Vẻ mặt Bạch Tử Mặc nhất thời trở nên khó coi, cả người đều nổi da gà. Trời ạ, đây thực sự là Duy Phong!
Con chó nhỏ… Có lầm hay không, làm sao bây giờ? Tràng vị có chút gì đó muốn bốc lên.
Vì sao có mấy ngày không gặp, Duy Phong liền biến thành kẻ có đức hạnh thế này, hắn thà rằng Duy Phong vẫn là đại tiểu thư cao ngạo như khổng tước thích lấy bạc đè người còn hơn. Còn nữa, chính mình nói sẽ dẫn đại tiểu thư này đi dạo hoa viên lúc nào?
Chẳng lẽ, do bị Duy Vũ ám sát để lại di chứng?! Đầu óc trở nên choáng váng?
Bạch Phong Hoa không lên tiếng quét mắt nhìn Duy Phong quấn quít lấy Bạch Tử Mặc, đuổi đối phương đi cũng không thể giải quyết vấn đề, để xem bọn họ muốn thưởng ngoạn rốt cuộc là có chiêu gì?
“Tử Mặc, đệ đã đáp ứng qua với Duy tiểu thư, phải giữ lời.” Bạch Phong Hoa cúi đầu quát lớn Bạch Tử Mặc một tiếng, buồn cười nhìn Bạch Tử Mặc nháy mắt suy sụp, lấy ánh mắt giống như con chó tội nghiệp bị vứt bỏ để nhìn nàng. Cố nhịn cười, đưa cho đệ đệ một con ngựa, ánh mắt Bạch Phong Hoa quét qua cửa đại sảnh, nhướng mày nói: “Đệ đi tìm Thiếu Minh đến đây, hai người bọn đệ dẫn đại tiểu thư đi dạo hoa viện một chút.”
Hai mắt Bạch Tử Mặc lập tức sáng lên. Nga nha, tên An Thiếu Minh này thật không có nghĩa khí, không biết lúc này ngươi trốn chỗ nào rồi. Ngươi không muốn chết ta càng phải lôi ngươi chết cùng, hừ hừ!
An Thiếu Minh đang trốn ở ngoài cửa cười chê Bạch Tử Mặc, vui sướng khi người khác gặp họa, sắc mặt nhất thời đen lại. Cố ý, Bạch tỷ tỷ nàng khẳng định là cố ý. Hai tỷ đệ này thật sự quá xấu xa.
Mặc kệ An Thiếu Minh có không vui như thế nào, nhưng ở dưới con mắt của Bạch Phong Hoa cũng không có lá gan dám chạy trốn. Bị Bạch Tử Mặc bắt làm tráng đinh, cùng với Duy Phong bắt đầu đi dạo hoa viên.
“Oa. Tử Mặc. Chàng nói quả nhiên không có sai, hoa nơi này thật sự rất đẹp a.” Duy Phong gắt gao ôm lấy cánh tay Bạch Tử Mặc, cười đến sáng lạn mặt mày.
Bạch Tử Mặc không ngừng giãy giụa, muốn giãy Duy Phong, đáng tiếc, lúc này không còn giống như ngày xưa, Duy Phong đối hắn ngoại trừ ôn nhu như nước thì vẫn là ôn nhu như trước, cười đến ôn nhu khả nhân, đối với một Duy Phong như vậy, hắn như thế nào cũng không thể vận dụng chiến khí đánh nàng được. Không có sử dụng chiến khí, cho dù bị hắn đẩy ra, Duy Phong cũng có thể rất nhanh liền dính trở lại. Hơn nữa nếu như ở trong này đánh đại tiểu thư của Thiên Địa thương hội thì mình nhất định sẽ gặp phiền toái rất lớn.
“Tử Mặc, chàng nói xem về sau nới mà chúng ta sống, cũng làm một mảnh hoa viên lớn như vậy, được không?” Duy Phong dựa vào Bạch Tử Mặc càng ngày càng gần, thanh âm lạc lạc kia làm cho Bạch Tử Mặc cả người run rẩy.
Bạch Tử Mặc tức giận trả lời: “Nhà của ngươi muốn bố trí như thế nào thì có liên quan gì tới ta.”
“Ôi, Tử Mặc chàng vẫn còn thẹn thùng sao.” Duy Phong liếc mắt nhìn Bạch Tử Mặc một cái, sau đó hưng phấn kéo hắn đi sang chỗ khác. Nhịn xuống, nhịn xuống, ở trong lòng Bạch Tử Mặc không ngừng tự nói với chính mình, nhất định phải nhịn xuống. Tỷ tỷ hình như có quyết định của riêng mình, muốn phối hợp một chút.
Nhưng là, thật sự là không thể nhịn nổi nữa rồi… Mỹ nhân trong ngực, cả người kiều mị toàn thân Bạch Tử Mặc lại nổi da gà, rốt cuộc bất chấp mọi chuyện. Mang một bộ dáng nghiêm trang, liều mạng quay đầu về phía An Thiếu Minh cầu cứu: huynh đệ, cứu mạng a!
Tháng này quần áo bẩn, tất bẩn do ngươi giặt. An Thiếu Minh nâng mi lên.
A uy, quá đáng quá đi, năm ngày! Bạch Tử Mặc căm tức An Thiếu Minh.
Hai mươi ngày, thiếu một ngày ta cũng không làm. An Thiếu Minh vươn ngón trỏ lắc lắc, lại nhìn đến Duy Phong đang dán lấy bên người Bạch Tử Mặc, bĩu môi, vẻ mặt cười đến vui sướng khi người khác gặp họa.
Bạch Tử Mặc bất đắc dĩ gật đầu: được được được, thành giao! Chỉ cần ngươi có thể làm cho nữ nhân ghê tởm này cách xa ta một chút.
An Thiếu Minh cười hắc hắc, dường như ở trong tay có ảo thuật biến ra một bàn cờ. Bước nhanh xoay người ngăn cản Duy Phong tiến lên. Cười hì hì nói: “Duy tiểu thư, Tử Mặc thích nhất là chơi cờ, ngươi có muốn bồi hắn chơi một lát hay không?”
Duy Phong nhìn An Thiếu Minh cười đến sáng lạn, ánh mắt ảm ảm, ở bên trong tay áo bên trái, móng tay cắm thật sâu vào lòng bàn tay. Quay đầu nhìn phía Bạch Tử Mặc, trên mặt lại cười đến ôn nhu: “Thật vậy chăng? Tử Mặc chàng cũng thích chơi cờ sao, thật sự là rất khéo a, ta cũng rất thích.”
Uy uy uy, như thế này mà ngươi cũng gọi là chủ ý sao? Bạch Tử Mặc căm tức nhìn An Thiếu Minh.
An Thiếu Minh hướng hắn chớp mắt vài cái: Tốt xấu gì cũng có thể ngăn cách được các ngươi a, không cần sao? Không cần thì ta cất!”
Nhìn An Thiếu Minh làm bộ muốn thu hồi bàn cờ, Bạch Tử Mặc nhanh chân xông đến, đem bàn cờ cướp vào trong tay, hướng Duy Phong cười gượng nói: “Nếu cô cũng thích, chúng ta hãy mau qua chỗ kia ngồi xuống đi.”
Nói xong, như một trận gió nhanh chóng trốn đến cái bàn ở đình lý, ân cần triển khai bàn cờ.
Duy Hạ cùng Bạch Phong Hoa đứng ở rất xa phía sau ba người, tán gẫu câu được câu không, thấy ba người ngồi xuống ở đình lý, hai người cũng dừng cước bộ.
Duy Hạ nhìn chăm chú vào nơi đang không ngừng truyền ra tiếng cười của nữ nhi, thở dài, giọng nói trầm xuống: “Mẫu than của Phong nhi sau khi sinh xong liền buông tay mà đi, từ nhỏ Phong nhi chưa từng cảm nhận được tình cảm của người mẹ, tất cả cũng là do lỗi của ta. Nếu không phải do ta sau khi rượu liền luống cuống, cùng nha hoàn trong nhà hoang đường một đêm, làm cho cô ta có bầu, thì cũng không đến mức làm cho mẫu thân Phong nhi bị kích thích mà sinh non, thậm chí bởi vậy mà mất đi tính mạng.”
Bạch Phong Hoa nâng mi lên, trả lời không đến nơi đến chốn: “Những việc mà Duy gia chủ làm mấy năm nay, hữu mục cộng đổ, Duy phu nhân nếu ở dưới suối vàng biết, chắc chắn sẽ tha thứ cho Duy gia chủ .”
Duy Hạ tự giễu cười cười: “Tuy rằng chuyện này mọi người không có gièm pha, ngược lại khuyên ta không nên để ý đến chuyện đó, bất quá là do mọi người muốn để lại cho ta chút mặt mũi thôi. Tự ta phạm lỗi, ta không cầu phu nhân có thể tha thứ cho ta, bởi vì ngay cả ta cũng vĩnh viễn không thể tha thứ cho chính mình. Ta thiếu Phu nhân, thiếu Phong nhi thật sự là rất nhiều. Cho nên…”
Duy Hạ quay đầu, nhìn chăm chú vào Bạch Phong Hoa, trong mắt có lãnh khốc cùng quyết tuyệt: “Chỉ cần Phong nhi muốn, mặc kệ thứ nó muốn là gì, ta đều sẽ mang đến trước mặt nó.”
Cuối cùng, cũng đã đem mục đích nói ra rồi. Bạch Phong Hoa cười nhạo một tiếng, lạnh lùng nhìn lại Duy Hạ: “Thực sự xin lỗi, chỉ cần là mong muốn của đệ đệ ta, ta cũng sẽ không từ thủ đoạn để giúp nó thực hiện ý nguyện.”
“Nếu… Sính lễ nhiều hơn thế này một thứ thì sao?” Duy Hạ hạ thấp thanh âm xuống, mang theo một tia lãnh ý.
Bạch Phong Hoa thản nhiên cười lạnh một tiếng: “Nếu đệ đệ của ta không muốn, cho dù khắp thiên hạ cũng không được”
“Thánh giả đại nhân khẩu khí thật lớn.” Duy Hạ mỉm cười, sắc mặt lạnh xuống, sau đó nhẹ nhàng chậm rãi. “Khắp thiên hạ ta không lấy được, nhưng mà Lưu Quang tuyết liên Thánh giả đại nhân vẫn đau đầu tìm kiếm, ta lại có thể lấy ra. Sính lễ cộng thêm một cái Lưu Quang tuyết liên, ý của Thánh giả đại nhân như thế nào?”
Lưu Quang tuyết liên?!
/241
|