Bạch Phong Hoa giật mình, ngờ nghệch nhìn người trước mắt.
Mạc Thanh Tuyệt, nói vậy, là có ý tứ gì?
Ngay tại lúc Bạch Phong Hoa sững sờ, Tiểu Điệp bên tai nàng bỗng nhiên sống dậy. Trực tiếp mấp máy thân mình nâng đầu lên.
“Mỹ nam, a a a a a, siêu cấp mỹ nam, nha, mỹ nam, ngươi tên là gì?” Tiểu Điệp vừa thấy Mạc Thanh Tuyệt, hai đôi mắt nhỏ tỏa ánh sáng, bắt đầu lải nhải than thở, thậm chí ý đồ muốn tuột xuống dưới, chạy đến bên Mạc Thanh Tuyệt. Trời ạ, mỹ nam trước mắt này là ai? Cư nhiên so với Tử Mặc cùng Thiếu Minh hai người họ thì đúng là một trò hề, hơn nữa mặt đẹp hơn nhiều. Bạch Phong Hoa quả nhiên không lừa mình a, bên ngoài thật sự có siêu cấp mỹ nam như vậy.
Mạc Thanh Tuyệt hơi hơi nhíu mi, nghi hoặc nhìn Bạch vật thể bỗng nhiên động đậy bên tay Phong Hoa, nãy giờ hắn không chú ý tới, còn tưởng rằng đó là một vật trang sức rất khác biệt, không nghĩ tới vật trang sức kia cư nhiên là vật sống. Bất quá, vật thể nhỏ bé này, rốt cuộc là cái cái gì vậy? Đôi mắt như vậy cũng có thể thành mắt sao, thật sự là làm khó nó.
Bạch Phong Hoa có chút xấu hổ vươn hai đầu ngón tay nắm Tiểu Điệp: “Ngươi câm miệng cho ta, im lặng đi, tình cảnh hiện tại không thể gây ra tiếng động lớn xôn xao.”
“Mỹ nam, ngươi tên gì? Ngươi đang ở nơi nào? Ngươi có người trong lòng chưa? Không nói thì cho ta cơ hội a, có nói cũng không cần nói nhanh, ta tin tưởng sức quyến rũ của ta nhất định sẽ có thể ở trong lòng của ngươi. Đừng quan tâm tới nàng mà lại ôm ta một cái đi.” Tiểu Điệp hoàn toàn không nhìn sự cảnh cáo của Bạch Phong Hoa, tiếp tục lải nhải . Ngay sau đó, bị Bạch Phong Hoa nắm miệng, rốt cuộc nói không nên lời một câu nào.
Mạc Thanh Tuyệt hứng thú nhìn Tiểu Điệp trong tay Bạch Phong Hoa, thấp giọng nói: “Đây là cái gì ?”
“Một con sâu lông áo sắc lại tự kỷ.” Bạch Phong Hoa tức giận nói. Tiểu Điệp ở trong tay Bạch Phong Hoa liều mạng mấp máy, kháng nghị. Bạch Phong Hoa liếc mắt lại bổ sung nói, “Nàng kêu Tiểu Điệp.” Gì chứ, người ta mới không phải sâu lông, người ta là con bướm, con bướm a! Tiểu Điệp trong lòng điên cuồng kháng nghị, bất đắc dĩ miệng lại bị Bạch Phong Hoa ngăn chặn, nói cái gì cũng nói không nên lời, chỉ có thể dâng lên oán niệm.
“Sao, Tiểu Điệp a, xin chào. Vấn đề của ngươi ta có thể trả lời ngươi, ta đã có người trong lòng.” Mạc Thanh Tuyệt cười tủm tỉm trả lời, “Cho nên, ngươi vẫn nên quên chuyện này đi.” Mạc Thanh Tuyệt dứt lời liền ngẩng đầu mỉm cười nhìn Bạch Phong Hoa, Bạch Phong Hoa trong lòng run lên, mất tự nhiên quay mặt đi, không hề nhìn mặt Mạc Thanh Tuyệt nữa.
Tiểu Điệp nghe xong càng điên cuồng mấp máy, muốn mở miệng tiếp tục khuyên bảo siêu cấp mỹ nam trước mắt này ôm nàng một cái, nhưng là bất đắc dĩ miệng của nàng bị Bạch Phong Hoa nắm, không cho nàng nói một câu nào.
“Tốt lắm, đi nhanh đi.” Mạc Thanh Tuyệt ngẩng đầu nhìn Bạch Phong Hoa , biểu tình có chút nghiêm túc .
“Ừ. Mạc Thanh Tuyệt…” Bạch Phong Hoa mở miệng muốn nói cái gì, lại phát hiện giờ phút này nói cái gì đều là vô nghĩa.
“Chúng ta, còn có thể gặp mặt.” Mạc Thanh Tuyệt nhẹ nhàng nói.
“Được, nhất định sẽ.” Bạch Phong Hoa lần này lại mở miệng nói như vậy. Ân tình của Mạc Thanh Tuyệt, nàng nhớ kỹ, ngày sau tất sẽ báo đáp.
Bạch Phong Hoa phóng qua tường cao, bóng dáng biến mất ở trong bóng đêm, Mạc Thanh Tuyệt lúc này mới thu hồi tầm mắt, xoay người chậm rãi đi thong thả trở về. Khi đám lão già kia trở về, nàng cũng đã ra khỏi thành rất xa đi. Tin tưởng nàng nhất định là có chuẩn bị mà đến.
Bạch Phong Hoa nhanh chóng ra khỏi thành, hướng chỗ ước định cùng hai người Bạch Tử Mặc mà đi.
Phía sau, Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh đang lo lắng chờ đợi .
“Này , ngươi không cần ở trước mặt ta lúc ẩn lúc hiện được không?” An Thiếu Minh nhìn người trước mắt đứng ngồi không yên nhíu mày khiển trách nói, “Mới có một canh giờ, cũng không tới nữa, không cần nôn nóng như vậy, thật không bình tĩnh gì cả.”
“Vậy huynh cứ ở kia một hồi lên ngựa một hồi xuống ngựa làm gì? Ngựa đều phải bị huynh ép buộc đến choáng váng rồi.” Bạch Tử Mặc mũi phun lãnh khí đối với An Thiếu Minh phản bác nói.
An Thiếu Minh không nói, trong lòng của hắn cũng bất ổn, lo lắng cho Bạch Phong Hoa. Tuy rằng thời gian cách bọn họ ước định còn rất lâu, nhưng trong lòng lại như trăm trảo cong tâm vậy. ( nói chung là đau đớn khó chịu lắm)
“Bạch tỷ tỷ sẽ không có việc gì , yên tâm.” An Thiếu Minh an ủi.
“Ừ, khẳng định không có việc gì .” Bạch Tử Mặc cũng khẳng định nói.
Hai người đều vô cùng lo lắng nhìn về phía bóng đêm, cùng đợi.
Xa xa, rốt cục vang lên tiếng vó ngựa.
“Là tỷ, nhất định là tỷ tỷ.” Bạch Tử Mặc vội vàng đi phía trước chạy đi, An Thiếu Minh sửng sốt, sau cũng chạy nhanh đuổi theo.
“Tử Mặc, Thiếu Minh, đi!” Bạch Phong Hoa vừa thấy hai người vẻ mặt mừng rỡ, trong lòng ấm áp, sau đó lập tức quát to.
“Tỷ! Tỷ không có việc gì là tốt rồi!” Bạch Tử Mặc nhìn Bạch Phong Hoa từ trên xuống dưới , xác định nàng bình yên vô sự, cục đá to trong lòng rốt cục cũng thả xuống dưới.
“Bạch tỷ tỷ, sao rồi?” An Thiếu Minh cũng lên tiếng hỏi.
“Đắc thủ, trước tiên rời đi nơi này.” Bạch Phong Hoa trầm giọng vội vàng nói, “Lên ngựa, đi.”
“Dạ.” Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh rất nhanh xoay người trở lại bên ngựa, lưu loát xoay người lên ngựa, thúc dục con ngựa dưới thân chạy nhanh .
“Tỷ, tỷ làm như thế nào mà đắc thủ vậy?” Bạch Tử Mặc ở trên ngựa vừa ngạc nhiên lại là bội phục, ” Thánh thủy của Thanh Long thánh điện a, cư nhiên đều có thể bị tỷ lấy ra .”
An Thiếu Minh cũng là tò mò: “Bạch tỷ tỷ, tỷ làm sao lấy được ?”
“Trời ơi, mỹ nam a, siêu cấp mỹ nam, ngươi đã nói bên ngoài có rất nhiều mỹ nam , nhưng ngươi cư nhiên không giúp nam nhân kia có cảm tình tốt với ta, trời ơi, ngươi gạt ta.” Tiểu Điệp ở bên tai Bạch Phong Hoa chít chít méo mó.
Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh trong lòng đều là nghi hoặc, Tiểu Điệp đang nói ai? Cái gì mà siêu cấp mỹ nam?
“Là Thanh Long thánh giả cho ta .” Bạch Phong Hoa trầm mặc một lát vẫn là nói ra tình hình thực tế, tức giận quát, “Tiểu Điệp, tình huống lúc ấy nguy cấp không thể gây tiếng động lớn xôn xao. Về sau ta còn sẽ cho ngươi nhìn thấy siêu cấp mỹ nam, ngươi hiện tại ngoan ngoãn ngủ cho ta .”
“Vù vù…” Tiểu Điệp nghe được câu nói mấu chốt cuối cùng của Bạch Phong Hoa, lập tức cảm thấy mỹ mãn bắt đầu giả chết, không nói một câu nào nữa.
“A?”
“Oa?”
Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh sợ hãi than thầm, tiếp theo hô to gọi nhỏ nói: “Ta đã nói mà, Thanh Long thánh giả thích tỷ tỷ của ta, ha ha…”
Hai người còn chưa kịp đắc ý, Bạch Phong Hoa lại lạnh giọng quát: “Không đơn giản như vậy, hắn là một mình cho ta, ta sợ trưởng lão sẽ gây khó dễ cho hắn.”
Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh sửng sốt, hai người trầm mặc .
“Bạch tỷ tỷ, kỳ thật không cần rất lo lắng, hắn dù sao cũng là Thanh Long thánh giả, hội trưởng lão mặc dù có quyền lợi, nhưng không thể làm gì Thanh Long thánh giả đâu . Nhiều nhất là trừng phạt thôi, dù sao Thanh Long thánh giả cũng là người Thanh Long thánh thú chọn. Bọn họ không có quyền sửa đổi, cũng không có khả năng làm ra việc nguy hại Thanh Long thánh giả .” An Thiếu Minh trầm giọng phân tích, an ủi Bạch Phong Hoa đang bất an trong lòng .
“Chỉ là, bọn họ còn có thể đối với Thanh Long thánh giả dụng hình như thế nào?” Bạch Tử Mặc vừa nghe, cũng hát đệm thêm một câu .
Bạch Phong Hoa trong lòng còn là có chút không yên lòng, dù sao thánh thủy này đối với Thanh Long thánh điện mà nói là một thứ trọng yếu dị thường .
“Tử Mặc nói rất đúng, Bạch tỷ tỷ không cần quá lo lắng, hội trưởng lão tuy rằng có thể khống chế thánh giả, nhưng cũng không dám làm ra việc gì quá đáng đâu. Hắn tuyệt đối không có việc gì, chắc chỉ có vài phiền toái nhỏ thôi.” An Thiếu Minh nghiêm túc cam đoan , “Bạch tỷ tỷ, tỷ cũng đừng cau mày, tin tưởng ta đi, Thanh Long thánh giả tuyệt đối không có việc gì.”
“Nhưng là…” Mày Bạch Phong Hoa vẫn là không có giãn ra, nàng mang theo cái này đi rồi, Mạc Thanh Tuyệt sẽ gặp phải áp lực cực lớn.
Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh tiếp tục khuyên giải an ủi : “Lần này ân tình lớn như vậy của Thanh Long thánh giả , chúng ta ngày sau nhất định hảo hảo báo đáp.”
“Đợi chút, dừng lại!” Trong đầu Bạch Phong Hoa bỗng nhiên hiện lên một đạo ánh sáng, làm cho Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh đều ngừng lại.
“Làm sao vậy? Tỷ, đừng dọa ta.” Bạch Tử Mặc ngừng ngựa, có chút lo lắng nhìn về phía Bạch Phong Hoa.
“Tử Mặc, cầm cái này.” Bạch Phong Hoa đem bình sứ Mạc Thanh Tuyệt giao cho nàng đưa cho Bạch Tử Mặc.
“Đây là cái gì?” Bạch Tử Mặc cầm xong, sắc mặt lập tức biến đổi, lắp bắp nói, “Này, này sẽ không chính là, chính là…”
“Không sai, là thánh thủy.” Bạch Phong Hoa gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn ánh trăng mông lung trên bầu trời , trầm giọng nói, “Tử Mặc, giữ thánh thủy cho tốt, nhất định phải mang về độc long cốc.”
“Tỷ, có ý tứ gì? Tỷ làm cái gì vậy?” Bạch Tử Mặc nhíu mày, trong lòng hiện lên cảm giác điềm xấu .
“Để ngừa “lỡ” mà thôi.” Bạch Phong Hoa thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn Bạch Tử Mặc nói, “Không cần làm vẻ mặt như vậy, làm như vậy chính là để ngừa vạn nhất.”
“Cái gì mà vạn nhất?” Trong lòng Bạch Tử Mặc càng mở rộng bất an hơn.
Bạch Phong Hoa trầm mặc không có trả lời, trong đầu lại vang lên tiếng dặn dò Mạc Thanh Tuyệt, dặn dò nàng mau chóng ra khỏi thành mà rời đi. Tuy rằng Mạc Thanh Tuyệt nói còn lại hắn sẽ xử lý tốt, nếu bên ngoài là xử lý tốt, nhưng là có người bằng mặt không bằng lòng … Hắn là lo lắng đến cái này cho nên mới kêu chính mình mau chóng rời đi? Bởi vì hắn đã một mình đem thánh thủy cho mình, giúp trợ mình đối phó người của thánh điện , đứng ở lập trường của hắn, tựa hồ chính là địch nhân của toàn bộ thánh điện . Bạch Phong Hoa trong lòng có chút chua sót, mình, cư nhiên làm cho hắn gặp phiền toái như vậy? Khó xử hắn như thế?
“Không có gì, chiếu theo lời ta nói mà đi làm là được.” Bạch Phong Hoa hơi hơi hí mắt, trầm giọng nói, “Tử Mặc, nhớ kỹ, ta tuyệt đối không có việc gì. Đệ chỉ cần nhớ kỹ điểm ấy là được.” Trong giọng nói có tự tin không thể kháng cự .
“Dạ, tỷ, ta tin tưởng tỷ!” Bạch Tử Mặc gật đầu thật mạnh .
“Đi thôi.” Bạch Phong Hoa kéo dây cương, chạy đi.
Dưới bóng đêm, bóng ba người càng lúc càng xa, rời xa kinh thành.
Phía sau, trong đại điện Thanh Long thánh điện , Mạc Thanh Tuyệt vẻ mặt thản nhiên bình tĩnh ngồi ở trên ghế , không để ý sáu cái lão nhân mặt hắc như than chung quanh , thậm chí còn thoải mái lấy quá ly trà nhấp một miệng trà.
“Thánh giả, ngươi cứ đem thánh thủy tặng ra ngoài như vậy ? !” Tiếng Đại trưởng lão gầm gừ cơ hồ như muốn xé rách cả nóc nhà.
“Thánh giả, ngươi cũng biết thánh thủy này trọng yếu bao nhiêu mà? Năm nay đã sớm định ra hai đệ tử rồi, mà hai gã đệ tử này đã sớm hy vọng có được đan dược này từ lâu .” Nhị trưởng lão tức run người.
“Thánh giả, ngươi làm sao có thể tùy hứng hồ đồ như vậy ?” Vẻ mặt Tam trưởng lão vô cùng đau đớn, răn dạy .
“Thánh giả a, chuyển sinh thạch bị cướp còn không có manh mối gì, hiện tại lại làm ra chuyện như vậy, ngươi…” Tứ trưởng lão tức đến cả người run run.
“Thánh giả, hành vi của ngươi lần này thật sự quá đáng a.” Thanh âm trầm thấp là của ngũ trưởng lão .
Năm vị trưởng lão thay nhau oanh tạc, đều tức đến run run .
Mà mặt lục trưởng lão hết đen lại hồng, đỏ lại đen. Hắn giờ phút này phẫn nộ đã muốn đạt tới cực hạn. Người nằm trong danh sách được đan dược, trong đó có một người là tôn tử của hắn, mà tôn tử của hắn lại xếp hạng sau các đệ tử khác . Nói cách khác, chỉ có thể luyện chế ra một viên đan dược cũng không tới phiên tôn tử của hắn dùng. Chiến khí tôn tử của hắn cứ ngừng ở thất cấp đã thật lâu, chỉ đành trông cậy vào đan dược kia để giúp hắn tăng lên tới bát cấp. Mà có bát cấp chiến khí, mới có thể có tư cách kế thừa gia tộc , nếu không trở thành một đứa nhỏ vô dụng! Hắn là tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy phát sinh.
“Thánh giả đại nhân, ta nghĩ ngươi thật sự là quên thân phận cả mình rồi. Thánh điện này, cũng không phải là một mình ngươi định đoạt. Sự kiểm soát của chúng ta đối với ngươi xem ra là rất thả lỏng , không phải sao?” Lục trưởng lão tức đến tột đỉnh, âm thanh trúc trắc, mà xưng hô lại đổi thành thánh giả đại nhân, khẩu khí là châm chọc mười phần.
Mạc Thanh Tuyệt không có ngẩng đầu, mà là nhẹ nhàng đem ly trà để tới bên cạnh bàn, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn hướng lục trưởng lão, bỗng nhiên lộ ra một biểu tình tựa tiếu phi tiếu (nửa cười nửa không).
Năm vị trưởng lão khác vừa thấy vẻ tươi cười này của Mạc Thanh Tuyệt, trong lòng đều là thầm nghĩ một tiếng không tốt. Đây là tâm tình lúc Mạc Thanh Tuyệt không tốt, biểu hiện liền muốn phát tác .
“Lục trưởng lão, ta nghĩ, ngươi tựa hồ cũng quên một sự kiện. Thánh điện này, cũng không phải chỉ có hội trưởng lão định đoạt một mình . Ta thân là Thanh Long thánh giả, nếu là ngay cả một lần dùng thánh thủy cũng không có quyền xử trí, chức thánh giả này còn có thể làm gì ?” Mạc Thanh Tuyệt hơi hơi ngả ra sau, nhìn lục trưởng lão nói, “Nếu không, ngài đến làm thánh giả, ta đến làm trưởng lão thử xem?”
“Mạc Thanh Tuyệt! Ngươi, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?” Lục trưởng lão rốt cuộc bất chấp mọi thứ, quát lên một tiếng lớn, phẫn nộ trách cứ .
Ông ——
Một loạt tiếng sắc bén vang lên xuyên phá không khí, lấy Mạc Thanh Tuyệt làm trung tâm mà khuếch tán bốn phía. Thanh âm khủng bố sắc bén đâm thẳng vào màng tai các vị trưởng lão, đánh bọn họ đến hộc máu.
“Lục trưởng lão, ngươi, cũng biết ngươi đang nói cái gì không?” Mạc Thanh Tuyệt vẫn biểu tình tựa tiếu phi tiếu kia, “Ngươi là đang khiêu chiến tính nhẫn nại của ta .”
Lục trưởng lão há mồm rộng, muốn nói cái gì, lỗ tai bỗng nóng lên, một cỗ máu tươi từ lỗ tai chậm rãi chảy ra, theo cằm chảy xuôi đi xuống. Mà tình hình vài vị trưởng lão khác cũng đều là như thế, không ai dễ chịu .
Mạc Thanh Tuyệt chậm rãi đứng dậy, trên mặt nở rộ ra một một nụ cười yêu dã tuyệt mỹ , chậm rãi nói: “Nhớ kỹ, ta mới là chủ nhân thánh điện. Các ngươi chỉ cần im lặng nhìn là được .”
Mạc Thanh Tuyệt dứt lời, không để ý biểu tình phấn khích của vài người trên đại điện, bình thản ra khỏi điện.
Lục trưởng lão nắm chặt tay đến nỗi nghe cả tiếng xương cốt, Mạc Thanh Tuyệt, ngươi , tiểu nhi cuồng vọng không biết điều này, một ngày nào đó, ta sẽ cho ngươi trả giá thảm nhất trong đại giới!
“Lão lục, ngươi a, vẫn là thiếu kiên nhẫn như vậy .” Đại trưởng lão xoa xoa lỗ tai chảy ra huyết của mình, nhẹ nhàng giận dữ nói, “Thực lực của hắn ngươi cũng không phải không biết.”
“Đúng vậy, còn có tính cách hỉ nộ vô thường của hắn, ngươi làm gì lại đi trêu chọc hắn?” Nhị trưởng lão cũng thở dài, tuy rằng trong lòng không cam lòng, lại không hề có biện pháp gì. Đơn giản là vì thực lực của Mạc Thanh Tuyệt thật sự quá mức cường đại.
“Chuyện này liền quên đi như vậy đi, không cần lại đi truy cứu nữa .” Đại trưởng lão có chút mỏi mệt vẫy tay ý bảo mọi người giải tán đi, “Lão lục, có nghe hay không, chuyện này, đình chỉ như vậy đi.” Đại trưởng lão trong lòng rất rõ ràng, chuyện này chỉ có thể quên đi như vậy, nếu như đi truy ra người lấy thánh thủy , Mạc Thanh Tuyệt liền sẽ không giống hôm nay, phóng thích một chút chiến khí cảnh cáo như vậy. Ngẫm lại, tính cách ngoan tuyệt của Mạc Thanh Tuyệt kia, đại trưởng lão liền lập tức làm ra quyết định sáng suốt này.
Lục trưởng lão cúi đầu, thấp giọng nói: “Được.” Nhưng là đáy mắt của hắn lại dâng lên tức giận cùng không cam lòng thật sâu. Thánh thủy, làm sao có thể cứ bị người ta mang đi như vậy ? Theo như lời của cấm địa thủ vệ, người mang đi thánh thủy là một cô gái màu da ngăm đen ?
“Không cần nói có lệ một tiếng là đủ.” Đại trưởng lão tựa hồ xem thấu tâm tư lục trưởng lão , tiến lên vỗ vỗ bả vai lục trưởng lão nói, “Tính cách của hắn ngươi đã rõ ràng , không cần đi mạo hiểm làm chuyện điên rồ. Ta không hy vọng ngươi gặp chuyện không may, hiểu chưa?”
“Dạ, hiểu được .” Lục trưởng lão vẫn là cúi đầu, nhìn như thuận theo mà đáp ứng.
“Ngươi biết là tốt rồi. Tốt lắm, mọi người đều đi thôi.” Đại trưởng lão có chút mệt mỏi phất phất tay, ý bảo mọi người rời đi.
Mọi người đều ly khai đại điện, lục trưởng lão đi ở cuối cùng, hắn cúi đầu chậm rãi tiêu sái đi ở trên hành lang, bộ pháp càng ngày càng chậm, trong lòng là càng nghĩ càng căm tức cùng không cam lòng. Chẳng lẽ cứ quên đi như vậy ? Nếu năm nay không chiếm được đan dược do thánh thủy luyện chế đan, gia tộc thật sự sẽ xuất hiện tình huống không người thừa kế sao? Thật đáng giận!
Bóng dáng năm vị trưởng lão dần dần đi xa, lục trưởng lão gắt gao cắn nhanh môi, cước bộ đột nhiên dừng lại, trong lòng không ngừng đấu tranh . Tìm về hay không? Tìm về, thủ đoạn của tên hỗn đản Mạc Thanh Tuyệt hắn cũng biết đến, tàn nhẫn quả quyết. Nhưng là nếu không tìm, gia tộc của mình sẽ gặp phải việc hoán huyết ( dạng như là không giữ được dòng máu chính thống làm trưởng tộc mà phải chọn ng dòng máu khác). Thục khinh thục trọng? Gia tộc không thể cứ như vậy mà bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Cho dù chính mình một người chết đi, cũng muốn làm cho gia tộc tiếp tục hưng thịnh. Lục trưởng lão rốt cục hạ quyết định và quyết tâm, đột nhiên xoay người, hướng phương hướng ngược lại cấp tốc rời đi.
Người muốn tìm có đặc trưng rất rõ ràng, làn cô gái có da ngăm đen !
…
Trời dần dần sáng, Bạch Phong Hoa một hàng ba người cưỡi ngựa suốt đêm bôn ba một buổi tối, ngựa cũng đã mệt mỏi , ban đêm mà đi đường thì hao thể lực rất nhiều.
“Nghỉ ngơi một chút lại đi.” Bạch Phong Hoa dừng mã, xoay người xuống dưới, vỗ vỗ cổ ngựa, ý bảo ngựa tự đi chung quanh ăn cỏ.
Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh cũng xoay người xuống ngựa, thở phào nhẹ nhõm nói: “Tỷ, hẳn là sẽ không có chuyện gì đi?”
“Tóm lại, không cần lơ là, không cần thả lỏng.” Bạch Phong Hoa sắc mặt nghiêm túc trầm giọng dặn dò .
“Dạ, bất quá, trước tiên lại đây ăn một chút gì đi.” An Thiếu Minh lấy ra lương khô, tiếp đón hai người, “Không ăn no thì làm thế nào mà có khí lực để chạy đi?”
Ba người cùng nhau ăn vài thứ, uống chút nước trong, nghỉ ngơi một chút xong, Bạch Phong Hoa đứng lên nói: “Tử Mặc, Thiếu Minh, chúng ta liền tách ra ở nơi này đi.”
“Vì sao?” Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh đồng thời kinh ngạc đứng lên, khó hiểu hỏi.
“Tử Mặc, nhớ rõ lời ta nói sao?” Ánh mắt Bạch Phong Hoa trầm xuống dưới.
“Nhớ rõ, tỷ đã nói, đem thánh thủy đưa đến độc long cốc, luyện chế giải dược sau đó đưa cho mẫu thân dùng.” Bạch Tử Mặc nhíu mày không tình nguyện nói.
“Còn gì nữa?” Bạch Phong Hoa tiếp tục trầm giọng hỏi.
“Còn có, tỷ đã nói tỷ tuyệt đối sẽ không gặp chuyện không may.” Bạch Tử Mặc nói tới lúc này, biểu tình trên mặt đã hoàn toàn suy sụp .
“Tốt lắm.” Bạch Phong Hoa vươn tay dùng sức xoa xoa đầu Bạch Tử Mặc cười nói, “Ngoan, đem lời của ta nói nhớ rất rõ ràng thôi.”
“Tỷ, tỷ rốt cuộc muốn làm cái gì?” Bạch Tử Mặc trong lòng bất an càng mở rộng.
“Ta không thể mạo hiểm được.” Bạch Phong Hoa sắc mặt dần dần nghiêm túc lên, “Thánh thủy tuyệt đối không thể mạo hiểm , tuyệt không thể.”
“Cho nên vì an toàn , chúng ta tách ra đi, nếu là có người đuổi theo, cũng chỉ sẽ đi truy tìm tỷ, đúng không Bạch tỷ tỷ?” An Thiếu Minh một câu nói toạc ra ý đồ của Bạch Phong Hoa .
“Không sai.” Bạch Phong Hoa gật gật đầu, “Các ngươi tốc tốc đem thánh thủy đưa đến độc long cốc, ta sẽ không có việc gì.”
“Tỷ, không cần.” Bạch Tử Mặc mở miệng, lắc đầu cự tuyệt.
“Cũng không nhất định sẽ có người đuổi theo, ta chỉ phòng vạn nhất thôi.” Biểu tình Bạch Phong Hoa dịu xuống, lộ ra tươi cười, “Nghe lời đi, dược của mẫu thân , tuyệt đối không thể mạo hiểm, biết không?”
Bạch Tử Mặc co rút khóe miệng, buồn rầu không nói.
“Vậy Bạch tỷ tỷ, tỷ phải bảo trọng.” An Thiếu Minh ngưng trọng nói.
“Ta không phải nói rồi sao, không nhất định sẽ có người đuổi theo, chỉ là để ngừa vạn nhất.” Bạch Phong Hoa thoải mái cười cười, an ủi hai người.
Cuối cùng, vì Bạch Phong Hoa kiên trì, một hàng ba người chia làm hai đường. Bạch Phong Hoa một người cưỡi ngựa hướng đường khác mà chạy vội mà đi, mà Bạch Tử Mặc mang theo thánh thủy cùng An Thiếu Minh theo đường khác rời đi.
Bạch Phong Hoa dọc theo đường đi cũng không có che giấu tung tích của mình, nên ngừng liền ngừng, nên ăn cơm liền ăn cơm. Ngày thứ ba, Bạch Phong Hoa ngẩng đầu nhìn trời, lại ngẩng đầu nhìn về khu rừng rậm phía trước . Nếu có người đuổi theo, sợ là cũng phải mất hai ngày.
Bạch Phong Hoa thả chậm tốc độ, đi tới phía trước khu rừng rậm rồi chậm rãi bước vào. Muốn thoát khỏi truy kích, nơi này hiển nhiên là một địa phương tuyệt hảo . Bạch Phong Hoa xoay người xuống ngựa, đem con ngựa cột vào một gốc cây, đi vào trong rừng rậm. Qua thật lâu, mới lại xuất hiện ở tại chỗ cũ.
Bóng đêm dần dần tối xuống, thuần thục đốt lửa trại, ăn qua nhất vài thứ xong, Bạch Phong Hoa ngồi xuống đất tựa vào phía sau cây đại thụ . Chậm rãi nhắm mắt lại nhìn như nghỉ tạm , thực tế lại đem trạng thái tăng lên tới cực hạn, chặt chẽ chú ý động tĩnh chung quanh .
Đêm dài, chung quanh dần dần chỉ có tiếng kêu rất nhỏ tiếng của con sâu. Ban đêm, thoạt nhìn yên tĩnh một mảnh .
Bỗng nhiên, Bạch Phong Hoa đột nhiên mở to mắt, nhanh chóng giơ kiếm liền hướng trên đầu chắn lại.
“Keng” một tiếng, là thanh âm binh khí giao tiếp .
Bạch Phong Hoa bị cỗ lực đạo này chấn vào ngực có chút khó chịu, huy kiếm dùng sức chắn, người đánh lén kia lui ra phía sau đứng im.
Bạch Phong Hoa chậm rãi đứng lên nhìn lão nhân vẻ mặt giận dữ lại phong trần mệt mỏi trước mắt, lại nhìn lão nhân một thân quần áo xanh thẫm, tự nhiên hiểu được người trước mắt chính là người của Thanh Long thánh điện .
“Giao ra thánh thủy, ta tha cho ngươi không chết. Nếu không…” Lục trưởng lão oán hận nhìn Bạch Phong Hoa, thanh âm xót xa phun ra một câu .
“Thánh thủy? Cái gì mà thánh thủy?” Bạch Phong Hoa lạnh lùng cười, “Nhìn ngươi tuổi cũng không nhỏ, nói chuyện làm sao lại có thể không nhìn mặt mũi không nhìn da như vậy ? Ta lại không biết ngươi, ngươi liền tìm ta đòi đồ. Muốn cái gì đây?”
“Nha đầu nhanh mồm nhanh miệng! Hỏi lại ngươi một lần, trả lại hay là không giao ra?” Đáy mắt Lục trưởng lão dần dần dâng lên lo lắng cùng bạo ngược. Người này có làn da ngăm đen, trong lòng hắn đã khẳng định đây là người lấy đi thánh thủy.
“Một, thánh thủy không phải của ngươi. Hai, thánh thủy ta cũng không cầm trong tay . Ngươi là ai?” Thanh âm Bạch Phong Hoa lạnh như băng, trong tay nắm chặt bảo kiếm.
“Thánh thủy kia nguyên bản là thuộc về ta!” Lục trưởng lão phẫn nộ rít gào , “Mạc Thanh Tuyệt dựa vào cái gì đem thánh thủy hẳn là phải đưa cho ta đem đi cho người khác? Xú nha đầu, ta cảnh cáo ngươi, lập tức giao ra đây cho ta , nếu không ta cho ngươi sống không bằng chết.”
“Nga, nói như vậy, ngươi là phản bội Mạc Thanh Tuyệt đến?” Bạch Phong Hoa mỉm cười, chậm rãi nói ra một câu như vậy. Quả nhiên, sắc mặt lão nhân đối diện liền biến đổi.
“Trả lại hay à không giao ra?” Lục trưởng lão tự nhiên nhận định thánh thủy nhất định là ở trên người Bạch Phong Hoa .
“Ta nói không giao thì sao?” Bạch Phong Hoa mỉa mai cười, bảo kiếm trong tay nắm càng chặt .
“Vậy đi tìm chết!” Lục trưởng lão cũng không sợ hãi, hừ lạnh một tiếng, huy kiếm đón nhận.
Hai cổ chiến khí màu trắng đan vào cùng một chỗ, chiếu rọi lẫn nhau , đem chung quanh chiếu sáng. Tiếng côn trùng kêu to xung quanh giờ phút này hoàn toàn không có thanh âm, hai cổ chiến khí bàng bạc kích động mở ra ở không trung , tạo ra một áp lực rất lớn cho các sinh vật chung quanh.
Oanh ——
Một tiếng nổ, hai thanh bảo kiếm ở giữa không trung gặp nhau. Bạch Phong Hoa đem hết toàn lực đón nhận một kích này của đối phương, khí trong lồng ngực bốc lên, rốt cuộc nhẫn chịu không nổi, khóe miệng chậm rãi chảy ra máu tươi .
Loảng xoảng một tiếng, hai người huy kiếm, đều lui về phía sau .
Bạch Phong Hoa ho khan một chút, phun ra một ngụm máu tươi.
“Giao ra thánh thủy, ta tha cho ngươi không chết.” Lục trưởng lão lại nghiến răng nghiến lợi uy hiếp. Nếu không phải tình thế bất đắc dĩ, hắn không nghĩ sẽ lấy tánh mạng của đối phương. Người có thể làm cho Mạc Thanh Tuyệt tặng thánh thủy , nhất định đối với Mạc Thanh Tuyệt rất trọng yếu. Nghĩ đến thủ đoạn cùng cá tính của Mạc Thanh Tuyệt , lục trưởng lão trừ khi bí quá, nếu không sẽ không bí quá hóa liều.
Bạch Phong Hoa lạnh lùng nhìn người trước mắt, gằn từng tiếng ngoan tuyệt nói: “Ngươi biết không, con người của ta, ghét nhất là bị người khác uy hiếp ta. Muốn cái đó? Được, đi theo ta a.” Bạch Phong Hoa lời còn chưa dứt, đã xoay người hướng rừng rậm lao đi.
Lục trưởng lão đầu tiên là cả kinh, lập tức sử dụng chiến khí trong cơ thể, nhanh chóng đuổi theo, cho dù trong rừng có cạm bẫy hắn cũng không e ngại. Cô gái này thực lực tuy rằng không tồi, nhưng là như cũ vẫn không phải là đối thủ của hắn. Nhưng nếu cứ kéo dài thời gian sẽ rất khó nói.
Lục trưởng lão nhanh chóng đuổi theo, thánh thủy hắn nhất định phải lấy, cho dù là hy sinh mạng già, cũng phải đem thánh thủy mang về. Ở giờ khắc này, lục trưởng lão đã muốn bất chấp tất cả, đả thương cô gái phía trước, đoạt lại thánh thủy sẽ bị Mạc Thanh Tuyệt trả thù như thế nào , hắn đã không để ý nữa. Sự hưng thịnh của gia tộc so với tánh mạng của hắn còn quan trọng hơn.
Phía trước, rừng rậm dần biến mất, hiện ra ở trước mắt là một vách núi đen. Mà cô gái có làm da đen kia liền đúng sừng sững ở trên vách núi đen , con ngươi mỉa mai nhìn hắn.
“Ngươi đã không còn đường trốn nữa rồi, ngoan ngoãn đem thánh thủy giao ra đây, ta để ngươi đi. Hết thảy mọi chuyện đều sẽ bỏ qua.” Lục trưởng lão nhìn Bạch Phong Hoa chạy trốn tới chỗ vách núi đen này, trong lòng vui sướng, giống như thấy được thánh thủy đã muốn tới tay.
“Khẩu khí thật lớn. Thanh Long thánh điện nguyên lai là ngươi làm chủ sao? Xin hỏi ngươi là loại người nào?” Bạch Phong Hoa cũng nhíu mày , giọng nói mỉa mai lạnh lùng cười.
Bạch Phong Hoa nói ra câu này, vừa vặn đánh vào cơn tức của lục trưởng lão . Lục trưởng lão nghe được Bạch Phong Hoa nói, sắc mặt dữ tợn lên, con ngươi cũng dâng lên sát khí. Thanh Long thánh điện có hội trưởng lão nguyên bản chính là dùng để chế ước ngôn hành(ngôn ngữ, hành động) của Thanh Long thánh giả , phòng ngừa Thanh Long thánh giả khư khư cố chấp rồi lầm đường lạc lối. Nhưng là những năm gần đây, hội trưởng lão căn bản là chỉ là một tấm màn mà thôi, không có thực quyền gì , tất cả đều là do tên tiểu tử Mạc Thanh Tuyệt cuồng vọng định đoạt.
“Xú nha đầu, ta lập tức khiến cho ngươi biết ta là người như thế nào!” Lục trưởng lão thẹn quá thành giận, huy kiếm liền hướng Bạch Phong Hoa đánh tới, chiến khí cả người cũng tăng lên tới cực hạn. Hắn giờ phút này đã không còn che giấu sát khí của hắn , ra tay chính là một chiêu trí mạng .
“Đáng tiếc, ta lại không muốn biết ngươi là loại người nào.” Trên mặt Bạch Phong Hoa bỗng nhiên hiện lên vẻ tươi cười, lay động mà quyết tuyệt.
Lục trưởng lão sửng sốt, hơi chút dừng lại , liền nhìn đến thân mình Bạch Phong Hoa ngã ra sau này . Cả người cứ như vậy khinh phiêu phiêu hướng vách núi đen rớt xuống.
“Không cần!” Lục trưởng lão hét lớn một tiếng, xông lên phía trước, chỉ nhìn thấy một bóng đen cấp tốc rơi xuống, không còn thấy bóng dáng nữa.
Vách núi đen vạn trượng , tất nhiên sẽ chết không toàn thây.
Lục trưởng lão kinh ngạc đứng ở vách núi đen ngơ ngác nhìn, cô gái kia cư nhiên cứ nhảy xuống như vậy ! Thánh thủy cũng không có, không có…
Lục trưởng lão không cam lòng ngẩng đầu nhìn xuống , phía dưới một mảnh tối đen, cái gì cũng nhìn không thấy. Lục trưởng lão cắn chặt răng, xoay người hướng nơi khác mà đi. Đi xuống tìm, đi đường vòng để đi tìm thi thể, dù có một cơ hội cũng không thể buông tay.
——
Giờ phút này Bạch Phong Hoa đang ghé vào một cái cửa động, ngừng thở nghe trên núi truyền đến từng trận tiếng gió. Nàng đem hơi thở của mình thu liễm đến cực hạn, để ngừa trên vách núi đen người nọ có thể cảm giác được. Rốt cục, qua hồi lâu, trên vách núi đen tựa hồ truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ mơ hồ, tiếp theo dần dần đi xa.
Hô ——
Bạch Phong Hoa nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Cũng chỉ có dùng biện pháp như vậy mới có thể đánh lạc hướng lão nhân thực lực cao hơn mình. Việc lão nhân kia làm xem ra Mạc Thanh Tuyệt vẫn bị quản chế, lần này phản bội Mạc Thanh Tuyệt đi tìm mình, mà vừa rồi khi mình nói ra lời kia, phản ứng trên sắc mặt của hắn tràn đầy sát khí, hẳn là chạm được vào chỗ đau của hắn rồi .
Mạc Thanh Tuyệt ở thánh điện, rốt cuộc là tồn tại như thế nào?
Quay đầu, Bạch Phong Hoa nhìn sơn động trước mắt, phía sau là một thông đạo sâu không thấy đáy. Nàng vốn chính là tính lừa lão nhân kia, làm cho hắn nghĩ lầm mình bị buộc nhảy xuống vực, đừng theo đuôi đi theo nàng nữa, nàng cũng đã cố ý chuẩn bị mấy thứ này, ai biết vừa nhảy xuống liền nhìn thấy sơn động này. Cái bóng rớt xuống lúc nãy chính là một cây gỗ mặc quần áo, nàng ném xuống để thay thế mình.
Sâu thẳm thông đạo tựa hồ không có cuối bình thường, Bạch Phong Hoa lẳng lặng ngồi ở cái động khẩu giữ, tính toán khi nào thì lại hiện lên đi. Liền ở phía sau, bỗng nhiên có một trận gió nhẹ theo thông đạo thổi tới, cũng ẩm ướt. Này thông đạo, còn có cái khác xuất khẩu? Bạch Phong Hoa nghĩ nghĩ, lão nhân kia có lẽ còn không nhất định như vậy bỏ qua, không bằng theo này thông đạo hướng bên trong đi một chút xem, có lẽ có khác xuất khẩu.
Sơn động thực u ám, ánh mắt Bạch Phong Hoa dần dần thích ứng với ánh sáng chung quanh, thế này mới mơ hồ cảm giác được, thông đạo này, cũng không phải do thiên nhiên hình thành, bởi vì chung quanh thạch bích sờ lên đều có dấu vết bị đục đẽo, còn bóng loáng hơn so với thiên nhiên hình thành. Gió lạnh tiếp tục thổi tới, Bạch Phong Hoa theo hướng thông đạo mà đi. Càng chạy nàng càng kinh ngạc. Đơn giản là thông đạo này cư nhiên giống như một đường hầm xoắn ốc. Thông đạo này, rốt cuộc làm sao để đi hết đây?
Cũng không biết đi bao lâu, rốt cục đi tới đầu con đường. Bạch Phong Hoa lấy ra một cây đuốc, châm lửa lên liền choáng váng, cuối thông đạo ngoài thạch bích ra cái gì cũng đều không có. Bạch Phong Hoa trừng to mắt nhìn một màn trước mắt, có chút không thể tin. Làm sao có thể sẽ không lộ? Trận gió phía trước kia lại là chuyện gì xảy ra?
Chẳng lẽ thạch bích kia kỳ thật là thủ thuật che mắt, là giả? Bạch Phong Hoa nắm bảo kiếm, không cần nghĩ ngợi sử dụng kiếm để đánh vào thạch bích, nhưng là thanh âm thạch bích phát ra cũng là thực. Thạch bích không có vấn đề, chẳng lẽ là có cơ quan gì? Bạch Phong Hoa ở hai bên trên thạch bích tìm kiếm một hồi, nhưng là trên thạch bích bóng loáng một mảnh, không có cơ quan gì lồi ra cả .
Kỳ quái … Bạch Phong Hoa nghi hoặc, cái này chẳng lẽ không có đường thông ra, là ai hao tổn tâm cơ mở một cái thông đạo như vậy, nhưng là lại cái gì cũng không có, mà trận gió kia cũng càng kỳ quái .
Tiểu Điệp ở phía sau, vẫn luôn giả chết bỗng dưng lại sống dậy.”Thơm quá, thơm quá a, uy , Bạch Phong Hoa, ngươi có phải hay không tìm được đồ ăn ngon gì rồi?” Không hổ là đồ tham ăn, tỉnh lại câu nói đầu tiên là câu này.
“Ăn cái đầu ngươi, ngươi xem xem nơi này làm sao có mà ăn ?” Bạch Phong Hoa tức giận nói.
“Phía dưới, dưới chân ngươi, thơm quá.” Tiểu Điệp vẫn ồn ào, kiên trì nói, “Ở phía dưới, ta nghe thấy được. Thật nhiều đồ ăn ngon, thật nhiều .” Tiểu Điệp nói thầm, trực tiếp đáp xuống dưới, dừng ở bên chân Bạch Phong Hoa, mấp máy thân mình trên mặt đất đi đi lại lại.
Phía dưới? Bạch Phong Hoa thế này mới ngồi xuống dưới, dùng ngọn nến chiếu thử, đến khi nàng thấy rõ, liền hít một ngụm lãnh khí. Trên mặt đất rõ ràng là một trận pháp, cụ thể là cái trận pháp gì nàng cũng không biết.
“Truyện Tống Trận, đây là Truyện Tống Trận thời thượng cổ.” Tiểu Điệp kêu lên, “Ăn ngon, ở dưới có đồ ăn ngon, Bạch Phong Hoa, ngươi nhanh hướng vài vị trí này của trận pháp này rót chiến khí vào, nhanh chút, ta muốn ăn a .” Tiểu Điệp dứt lời liền mấp máy thân mình tròn vo chỉ cho Bạch Phong Hoa những nơi cần rót chiến khí.
Bạch Phong Hoa thoáng tự hỏi, dựa theo vị trí Tiểu Điệp vạch nói mà rót vào chiến khí. Khoảnh khắc đó, trận pháp dần dần phát ra quang mang màu đỏ , ngay sau đó, Bạch Phong Hoa còn không có phục hồi tinh thần lại, mặt đất dưới chân biến mất, cả người trực tiếp rớt xuống.
“A —— Phong Hoa lão đại, mau tiếp ta, ta không muốn biến thành thịt vụn a.” Tiểu Điệp xem xét thời thế, ở giờ khắc này xưng hô đối với Bạch Phong Hoa lập tức thay đổi thành Phong Hoa lão đại.
Bạch Phong Hoa cùng Tiểu Điệp nhanh chóng rơi xuống, Bạch Phong Hoa ở giữa không trung vươn tay đem Tiểu Điệp chụp tới, ôm vào trong lòng. Rút ra bảo kiếm, Bạch Phong Hoa phóng xuất ra chiến khí màu trắng , mạnh mẽ đem bảo kiếm sáp nhập vào thạch bích , giảm tốc độ xuống, thuận tiện quan sát chung quanh. Dưới chân tối đen một mảnh, nhìn không tới đáy, nhưng là có từng trận gió nhẹ phất lên. Gió này, cư nhiên có thể xuyên thấu qua trận pháp kia thổi ra ? Trong lòng Bạch Phong Hoa có chút ngạc nhiên.
“Ô ô ô, ta về sau không bao giờ tham ăn nữa . Ở đây tốt lắm, ta không muốn ngã xuống a .” Tiểu Điệp sám hối .
“Câm miệng! Ta sẽ không cho ngươi chết .” Bạch Phong Hoa lạnh lùng quát một tiếng đem chiến khí phóng thích đến cực hạn.
Bạch Phong Hoa khống chế bảo kiếm trên tay , chậm rãi đi xuống. Dưới chân dần dần sáng lên, mà bảo kiếm sáp nhập thạch bích cũng đã đến cuối cùng, phía dưới là một mảnh đất trống trải. Bạch Phong Hoa cùng Tiểu Điệp thẳng tắp rớt xuống, Tiểu Điệp thét chói tai , Bạch Phong Hoa ở giữa không trung thu hảo bảo kiếm, lưu loát xoay người giảm lực đạo rơi xuống, cuối cùng vững vàng ngồi xổm trên đất.
“Phong Hoa lão đại, ta yêu ngươi.” Tiểu Điệp như cún con ở trên đỉnh đầu Bạch Phong Hoa , nịnh nọt nói .
Bạch Phong Hoa đứng lên, nhìn một màn trước mắt lại ngây ngẩn cả người.
Đây là làm sao?
Nếu bảo Bạch Phong Hoa dùng một từ đến hình dung, nàng sẽ không chút do dự dùng từ “Dao trì tiên cảnh” , tuy rằng nàng cũng không từng chân chính thấy qua tiên cảnh.
Lọt vào trong tầm mắt nàng, là một cái xà ngang họa tiết tinh sảo hoa mỹ, đình đài lầu gác, hương khí của kỳ hoa dị thảo tỏa ra bốn phía, phía trước phía bên phải, còn có một hồ đá, thất thải Hà Hoa( bông sen) chưa bao giờ nghe nói qua , thướt tha mọc khắp nơi.
Trên mặt đất lát những viên gạch xanh biếc, nhìn sơ qua lại xù xì nham nhám không có gì đặc biệt, nhưng nhìn kỹ lại mượt mà tinh tế, rõ ràng là một loại ngọc xanh hiếm có, ở trong này lại làm đá lót chân. Bên cạnh ao cũng tùy tiện chồng chất một viên đá cuội bình thường, nhưng cũng là từ ngọc thạch cực phẩm mà thành .
Nếu làm đem những viên ngọc ở nơi này đặt trước mắt các quý tốc, khẳng định bọn họ sẽ nổi điên .
Bốn phía tĩnh lặng đến có chút quỷ dị, phục hồi tinh thần lại, Bạch Phong Hoa rất nhanh phát hiện nguyên nhân vì sao, đây là một không gian chỉ có thực vật nhưng không có động vật.
Chuẩn xác mà nói, đây là một lâm viên (khu trồng cây cỏ) thu nhỏ được xây dựng trong một hang đá . Nếu phủi những dây leo xanh biếc mọc bốn phía, thực dễ dàng liền có thể phát hiện điểm này.
“Này , có người sao?” Tiểu Điệp kêu lên.
Trả lời của nàng là một mảnh tĩnh mịch.
“Không có người, nếu có người, cũng đã sớm đi ra rồi .” Bạch Phong Hoa thản nhiên nói.
“Nga, kia nơi này là chúng ta phát hiện, liền thuộc về chúng ta. Tiểu Điệp đúng lý hợp tình ra một cái kết luận như vậy xong, lập tức mặt mày hớn hở đối Bạch Phong Hoa nói, “Phong Hoa lão đại, mau, đi bên phải phòng ở kia, nơi đó có rất nhiều đồ ăn ngon .”
Tiểu Điệp thích ăn nhất chính là độc dược, mà dược càng độc nàng sẽ càng cảm thấy ngon. Ánh mắt Bạch Phong Hoa dời về phía cánh cửa bên phải, không chút do dự, trực tiếp hướng bên kia đi đến.
Vừa đẩy cửa ra, Bạch Phong Hoa bị tình hình trước mắt làm rung động một phen.
Căn phòng to như vậy, ở hai mặt trên tường treo hai cái giá bằng ngọc thạch, mà trên cái giá bày đầy đủ các loại bình sứ nhiều kiểu dáng, trên bình sứ đều dán nhãn. Bạch Phong Hoa đến gần xem qua một hồi, trong lòng rung động lại tột đỉnh. Toàn bộ đều là đan dược trân quý ghi trong sách, nàng thấy rõ thiên tâm đan được tùy tiện nhét tại một góc, nơi mà có một đống bình thủy tinh ngã lung tung.
Dược phẩm tựa hồ có chia theo cấp bậc, càng lên cao thì đan dược càng trân quý . Bạch Phong Hoa hướng lên trên nhìn lại, thế nhưng có nhiều đan dược nàng không biết, có nhiều cái trong sách cũng không ghi lại.
Thanh âm “hự hự” đột ngột truyền đến, Bạch Phong Hoa vừa quay đầu, liền nhìn thấy Tiểu Điệp đã trên cái giá khác đẩy ngã các bình sứ, đem đan dược bên trong ăn đến sung sướng. Có khi là bột phấn, có khi là viên dược , nhưng là có một thứ không thể nghi ngờ, tất cả đều là độc dược, hơn nữa là kịch độc vô cùng .
“Đáng giận, chỉ còn ít như vậy…” Tiểu Điệp nhấm nháp, lời nói không rõ.
Không đủ? Bạch Phong Hoa thuận tay lấy đại một bình sứ có ghi là thiên tâm đan, nhẹ nhàng quơ quơ, bên trong truyền đến tiếng vang thưa thớt . Đổ ra tay, chỉ có hai viên . Nhưng là hai viên này vừa ra khỏi không khí, toàn bộ phòng đều tràn ngập hương thơm kỳ dị , không cần nhìn cũng biết viên thiên tâm đan này có thể kết luận so với viên của Không Nguyên cho bọn họ còn tốt hơn rất nhiều.
Nơi này rốt cuộc là chỗ nào?
Ở bên ngoài là một báu vật ngàn người mơ ước, ở trong này lại bị lạng phí như thế .
Trong lòng Bạch Phong Hoa vô cùng rung động, quét mắt nhìn chung quanh , một câu cũng nói không nên lời.
Trong lòng có một thanh âm đang không ngừng gào thét.
Phát tài !
Đại phát tài rồi !
Mạc Thanh Tuyệt, nói vậy, là có ý tứ gì?
Ngay tại lúc Bạch Phong Hoa sững sờ, Tiểu Điệp bên tai nàng bỗng nhiên sống dậy. Trực tiếp mấp máy thân mình nâng đầu lên.
“Mỹ nam, a a a a a, siêu cấp mỹ nam, nha, mỹ nam, ngươi tên là gì?” Tiểu Điệp vừa thấy Mạc Thanh Tuyệt, hai đôi mắt nhỏ tỏa ánh sáng, bắt đầu lải nhải than thở, thậm chí ý đồ muốn tuột xuống dưới, chạy đến bên Mạc Thanh Tuyệt. Trời ạ, mỹ nam trước mắt này là ai? Cư nhiên so với Tử Mặc cùng Thiếu Minh hai người họ thì đúng là một trò hề, hơn nữa mặt đẹp hơn nhiều. Bạch Phong Hoa quả nhiên không lừa mình a, bên ngoài thật sự có siêu cấp mỹ nam như vậy.
Mạc Thanh Tuyệt hơi hơi nhíu mi, nghi hoặc nhìn Bạch vật thể bỗng nhiên động đậy bên tay Phong Hoa, nãy giờ hắn không chú ý tới, còn tưởng rằng đó là một vật trang sức rất khác biệt, không nghĩ tới vật trang sức kia cư nhiên là vật sống. Bất quá, vật thể nhỏ bé này, rốt cuộc là cái cái gì vậy? Đôi mắt như vậy cũng có thể thành mắt sao, thật sự là làm khó nó.
Bạch Phong Hoa có chút xấu hổ vươn hai đầu ngón tay nắm Tiểu Điệp: “Ngươi câm miệng cho ta, im lặng đi, tình cảnh hiện tại không thể gây ra tiếng động lớn xôn xao.”
“Mỹ nam, ngươi tên gì? Ngươi đang ở nơi nào? Ngươi có người trong lòng chưa? Không nói thì cho ta cơ hội a, có nói cũng không cần nói nhanh, ta tin tưởng sức quyến rũ của ta nhất định sẽ có thể ở trong lòng của ngươi. Đừng quan tâm tới nàng mà lại ôm ta một cái đi.” Tiểu Điệp hoàn toàn không nhìn sự cảnh cáo của Bạch Phong Hoa, tiếp tục lải nhải . Ngay sau đó, bị Bạch Phong Hoa nắm miệng, rốt cuộc nói không nên lời một câu nào.
Mạc Thanh Tuyệt hứng thú nhìn Tiểu Điệp trong tay Bạch Phong Hoa, thấp giọng nói: “Đây là cái gì ?”
“Một con sâu lông áo sắc lại tự kỷ.” Bạch Phong Hoa tức giận nói. Tiểu Điệp ở trong tay Bạch Phong Hoa liều mạng mấp máy, kháng nghị. Bạch Phong Hoa liếc mắt lại bổ sung nói, “Nàng kêu Tiểu Điệp.” Gì chứ, người ta mới không phải sâu lông, người ta là con bướm, con bướm a! Tiểu Điệp trong lòng điên cuồng kháng nghị, bất đắc dĩ miệng lại bị Bạch Phong Hoa ngăn chặn, nói cái gì cũng nói không nên lời, chỉ có thể dâng lên oán niệm.
“Sao, Tiểu Điệp a, xin chào. Vấn đề của ngươi ta có thể trả lời ngươi, ta đã có người trong lòng.” Mạc Thanh Tuyệt cười tủm tỉm trả lời, “Cho nên, ngươi vẫn nên quên chuyện này đi.” Mạc Thanh Tuyệt dứt lời liền ngẩng đầu mỉm cười nhìn Bạch Phong Hoa, Bạch Phong Hoa trong lòng run lên, mất tự nhiên quay mặt đi, không hề nhìn mặt Mạc Thanh Tuyệt nữa.
Tiểu Điệp nghe xong càng điên cuồng mấp máy, muốn mở miệng tiếp tục khuyên bảo siêu cấp mỹ nam trước mắt này ôm nàng một cái, nhưng là bất đắc dĩ miệng của nàng bị Bạch Phong Hoa nắm, không cho nàng nói một câu nào.
“Tốt lắm, đi nhanh đi.” Mạc Thanh Tuyệt ngẩng đầu nhìn Bạch Phong Hoa , biểu tình có chút nghiêm túc .
“Ừ. Mạc Thanh Tuyệt…” Bạch Phong Hoa mở miệng muốn nói cái gì, lại phát hiện giờ phút này nói cái gì đều là vô nghĩa.
“Chúng ta, còn có thể gặp mặt.” Mạc Thanh Tuyệt nhẹ nhàng nói.
“Được, nhất định sẽ.” Bạch Phong Hoa lần này lại mở miệng nói như vậy. Ân tình của Mạc Thanh Tuyệt, nàng nhớ kỹ, ngày sau tất sẽ báo đáp.
Bạch Phong Hoa phóng qua tường cao, bóng dáng biến mất ở trong bóng đêm, Mạc Thanh Tuyệt lúc này mới thu hồi tầm mắt, xoay người chậm rãi đi thong thả trở về. Khi đám lão già kia trở về, nàng cũng đã ra khỏi thành rất xa đi. Tin tưởng nàng nhất định là có chuẩn bị mà đến.
Bạch Phong Hoa nhanh chóng ra khỏi thành, hướng chỗ ước định cùng hai người Bạch Tử Mặc mà đi.
Phía sau, Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh đang lo lắng chờ đợi .
“Này , ngươi không cần ở trước mặt ta lúc ẩn lúc hiện được không?” An Thiếu Minh nhìn người trước mắt đứng ngồi không yên nhíu mày khiển trách nói, “Mới có một canh giờ, cũng không tới nữa, không cần nôn nóng như vậy, thật không bình tĩnh gì cả.”
“Vậy huynh cứ ở kia một hồi lên ngựa một hồi xuống ngựa làm gì? Ngựa đều phải bị huynh ép buộc đến choáng váng rồi.” Bạch Tử Mặc mũi phun lãnh khí đối với An Thiếu Minh phản bác nói.
An Thiếu Minh không nói, trong lòng của hắn cũng bất ổn, lo lắng cho Bạch Phong Hoa. Tuy rằng thời gian cách bọn họ ước định còn rất lâu, nhưng trong lòng lại như trăm trảo cong tâm vậy. ( nói chung là đau đớn khó chịu lắm)
“Bạch tỷ tỷ sẽ không có việc gì , yên tâm.” An Thiếu Minh an ủi.
“Ừ, khẳng định không có việc gì .” Bạch Tử Mặc cũng khẳng định nói.
Hai người đều vô cùng lo lắng nhìn về phía bóng đêm, cùng đợi.
Xa xa, rốt cục vang lên tiếng vó ngựa.
“Là tỷ, nhất định là tỷ tỷ.” Bạch Tử Mặc vội vàng đi phía trước chạy đi, An Thiếu Minh sửng sốt, sau cũng chạy nhanh đuổi theo.
“Tử Mặc, Thiếu Minh, đi!” Bạch Phong Hoa vừa thấy hai người vẻ mặt mừng rỡ, trong lòng ấm áp, sau đó lập tức quát to.
“Tỷ! Tỷ không có việc gì là tốt rồi!” Bạch Tử Mặc nhìn Bạch Phong Hoa từ trên xuống dưới , xác định nàng bình yên vô sự, cục đá to trong lòng rốt cục cũng thả xuống dưới.
“Bạch tỷ tỷ, sao rồi?” An Thiếu Minh cũng lên tiếng hỏi.
“Đắc thủ, trước tiên rời đi nơi này.” Bạch Phong Hoa trầm giọng vội vàng nói, “Lên ngựa, đi.”
“Dạ.” Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh rất nhanh xoay người trở lại bên ngựa, lưu loát xoay người lên ngựa, thúc dục con ngựa dưới thân chạy nhanh .
“Tỷ, tỷ làm như thế nào mà đắc thủ vậy?” Bạch Tử Mặc ở trên ngựa vừa ngạc nhiên lại là bội phục, ” Thánh thủy của Thanh Long thánh điện a, cư nhiên đều có thể bị tỷ lấy ra .”
An Thiếu Minh cũng là tò mò: “Bạch tỷ tỷ, tỷ làm sao lấy được ?”
“Trời ơi, mỹ nam a, siêu cấp mỹ nam, ngươi đã nói bên ngoài có rất nhiều mỹ nam , nhưng ngươi cư nhiên không giúp nam nhân kia có cảm tình tốt với ta, trời ơi, ngươi gạt ta.” Tiểu Điệp ở bên tai Bạch Phong Hoa chít chít méo mó.
Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh trong lòng đều là nghi hoặc, Tiểu Điệp đang nói ai? Cái gì mà siêu cấp mỹ nam?
“Là Thanh Long thánh giả cho ta .” Bạch Phong Hoa trầm mặc một lát vẫn là nói ra tình hình thực tế, tức giận quát, “Tiểu Điệp, tình huống lúc ấy nguy cấp không thể gây tiếng động lớn xôn xao. Về sau ta còn sẽ cho ngươi nhìn thấy siêu cấp mỹ nam, ngươi hiện tại ngoan ngoãn ngủ cho ta .”
“Vù vù…” Tiểu Điệp nghe được câu nói mấu chốt cuối cùng của Bạch Phong Hoa, lập tức cảm thấy mỹ mãn bắt đầu giả chết, không nói một câu nào nữa.
“A?”
“Oa?”
Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh sợ hãi than thầm, tiếp theo hô to gọi nhỏ nói: “Ta đã nói mà, Thanh Long thánh giả thích tỷ tỷ của ta, ha ha…”
Hai người còn chưa kịp đắc ý, Bạch Phong Hoa lại lạnh giọng quát: “Không đơn giản như vậy, hắn là một mình cho ta, ta sợ trưởng lão sẽ gây khó dễ cho hắn.”
Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh sửng sốt, hai người trầm mặc .
“Bạch tỷ tỷ, kỳ thật không cần rất lo lắng, hắn dù sao cũng là Thanh Long thánh giả, hội trưởng lão mặc dù có quyền lợi, nhưng không thể làm gì Thanh Long thánh giả đâu . Nhiều nhất là trừng phạt thôi, dù sao Thanh Long thánh giả cũng là người Thanh Long thánh thú chọn. Bọn họ không có quyền sửa đổi, cũng không có khả năng làm ra việc nguy hại Thanh Long thánh giả .” An Thiếu Minh trầm giọng phân tích, an ủi Bạch Phong Hoa đang bất an trong lòng .
“Chỉ là, bọn họ còn có thể đối với Thanh Long thánh giả dụng hình như thế nào?” Bạch Tử Mặc vừa nghe, cũng hát đệm thêm một câu .
Bạch Phong Hoa trong lòng còn là có chút không yên lòng, dù sao thánh thủy này đối với Thanh Long thánh điện mà nói là một thứ trọng yếu dị thường .
“Tử Mặc nói rất đúng, Bạch tỷ tỷ không cần quá lo lắng, hội trưởng lão tuy rằng có thể khống chế thánh giả, nhưng cũng không dám làm ra việc gì quá đáng đâu. Hắn tuyệt đối không có việc gì, chắc chỉ có vài phiền toái nhỏ thôi.” An Thiếu Minh nghiêm túc cam đoan , “Bạch tỷ tỷ, tỷ cũng đừng cau mày, tin tưởng ta đi, Thanh Long thánh giả tuyệt đối không có việc gì.”
“Nhưng là…” Mày Bạch Phong Hoa vẫn là không có giãn ra, nàng mang theo cái này đi rồi, Mạc Thanh Tuyệt sẽ gặp phải áp lực cực lớn.
Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh tiếp tục khuyên giải an ủi : “Lần này ân tình lớn như vậy của Thanh Long thánh giả , chúng ta ngày sau nhất định hảo hảo báo đáp.”
“Đợi chút, dừng lại!” Trong đầu Bạch Phong Hoa bỗng nhiên hiện lên một đạo ánh sáng, làm cho Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh đều ngừng lại.
“Làm sao vậy? Tỷ, đừng dọa ta.” Bạch Tử Mặc ngừng ngựa, có chút lo lắng nhìn về phía Bạch Phong Hoa.
“Tử Mặc, cầm cái này.” Bạch Phong Hoa đem bình sứ Mạc Thanh Tuyệt giao cho nàng đưa cho Bạch Tử Mặc.
“Đây là cái gì?” Bạch Tử Mặc cầm xong, sắc mặt lập tức biến đổi, lắp bắp nói, “Này, này sẽ không chính là, chính là…”
“Không sai, là thánh thủy.” Bạch Phong Hoa gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn ánh trăng mông lung trên bầu trời , trầm giọng nói, “Tử Mặc, giữ thánh thủy cho tốt, nhất định phải mang về độc long cốc.”
“Tỷ, có ý tứ gì? Tỷ làm cái gì vậy?” Bạch Tử Mặc nhíu mày, trong lòng hiện lên cảm giác điềm xấu .
“Để ngừa “lỡ” mà thôi.” Bạch Phong Hoa thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn Bạch Tử Mặc nói, “Không cần làm vẻ mặt như vậy, làm như vậy chính là để ngừa vạn nhất.”
“Cái gì mà vạn nhất?” Trong lòng Bạch Tử Mặc càng mở rộng bất an hơn.
Bạch Phong Hoa trầm mặc không có trả lời, trong đầu lại vang lên tiếng dặn dò Mạc Thanh Tuyệt, dặn dò nàng mau chóng ra khỏi thành mà rời đi. Tuy rằng Mạc Thanh Tuyệt nói còn lại hắn sẽ xử lý tốt, nếu bên ngoài là xử lý tốt, nhưng là có người bằng mặt không bằng lòng … Hắn là lo lắng đến cái này cho nên mới kêu chính mình mau chóng rời đi? Bởi vì hắn đã một mình đem thánh thủy cho mình, giúp trợ mình đối phó người của thánh điện , đứng ở lập trường của hắn, tựa hồ chính là địch nhân của toàn bộ thánh điện . Bạch Phong Hoa trong lòng có chút chua sót, mình, cư nhiên làm cho hắn gặp phiền toái như vậy? Khó xử hắn như thế?
“Không có gì, chiếu theo lời ta nói mà đi làm là được.” Bạch Phong Hoa hơi hơi hí mắt, trầm giọng nói, “Tử Mặc, nhớ kỹ, ta tuyệt đối không có việc gì. Đệ chỉ cần nhớ kỹ điểm ấy là được.” Trong giọng nói có tự tin không thể kháng cự .
“Dạ, tỷ, ta tin tưởng tỷ!” Bạch Tử Mặc gật đầu thật mạnh .
“Đi thôi.” Bạch Phong Hoa kéo dây cương, chạy đi.
Dưới bóng đêm, bóng ba người càng lúc càng xa, rời xa kinh thành.
Phía sau, trong đại điện Thanh Long thánh điện , Mạc Thanh Tuyệt vẻ mặt thản nhiên bình tĩnh ngồi ở trên ghế , không để ý sáu cái lão nhân mặt hắc như than chung quanh , thậm chí còn thoải mái lấy quá ly trà nhấp một miệng trà.
“Thánh giả, ngươi cứ đem thánh thủy tặng ra ngoài như vậy ? !” Tiếng Đại trưởng lão gầm gừ cơ hồ như muốn xé rách cả nóc nhà.
“Thánh giả, ngươi cũng biết thánh thủy này trọng yếu bao nhiêu mà? Năm nay đã sớm định ra hai đệ tử rồi, mà hai gã đệ tử này đã sớm hy vọng có được đan dược này từ lâu .” Nhị trưởng lão tức run người.
“Thánh giả, ngươi làm sao có thể tùy hứng hồ đồ như vậy ?” Vẻ mặt Tam trưởng lão vô cùng đau đớn, răn dạy .
“Thánh giả a, chuyển sinh thạch bị cướp còn không có manh mối gì, hiện tại lại làm ra chuyện như vậy, ngươi…” Tứ trưởng lão tức đến cả người run run.
“Thánh giả, hành vi của ngươi lần này thật sự quá đáng a.” Thanh âm trầm thấp là của ngũ trưởng lão .
Năm vị trưởng lão thay nhau oanh tạc, đều tức đến run run .
Mà mặt lục trưởng lão hết đen lại hồng, đỏ lại đen. Hắn giờ phút này phẫn nộ đã muốn đạt tới cực hạn. Người nằm trong danh sách được đan dược, trong đó có một người là tôn tử của hắn, mà tôn tử của hắn lại xếp hạng sau các đệ tử khác . Nói cách khác, chỉ có thể luyện chế ra một viên đan dược cũng không tới phiên tôn tử của hắn dùng. Chiến khí tôn tử của hắn cứ ngừng ở thất cấp đã thật lâu, chỉ đành trông cậy vào đan dược kia để giúp hắn tăng lên tới bát cấp. Mà có bát cấp chiến khí, mới có thể có tư cách kế thừa gia tộc , nếu không trở thành một đứa nhỏ vô dụng! Hắn là tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy phát sinh.
“Thánh giả đại nhân, ta nghĩ ngươi thật sự là quên thân phận cả mình rồi. Thánh điện này, cũng không phải là một mình ngươi định đoạt. Sự kiểm soát của chúng ta đối với ngươi xem ra là rất thả lỏng , không phải sao?” Lục trưởng lão tức đến tột đỉnh, âm thanh trúc trắc, mà xưng hô lại đổi thành thánh giả đại nhân, khẩu khí là châm chọc mười phần.
Mạc Thanh Tuyệt không có ngẩng đầu, mà là nhẹ nhàng đem ly trà để tới bên cạnh bàn, lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn hướng lục trưởng lão, bỗng nhiên lộ ra một biểu tình tựa tiếu phi tiếu (nửa cười nửa không).
Năm vị trưởng lão khác vừa thấy vẻ tươi cười này của Mạc Thanh Tuyệt, trong lòng đều là thầm nghĩ một tiếng không tốt. Đây là tâm tình lúc Mạc Thanh Tuyệt không tốt, biểu hiện liền muốn phát tác .
“Lục trưởng lão, ta nghĩ, ngươi tựa hồ cũng quên một sự kiện. Thánh điện này, cũng không phải chỉ có hội trưởng lão định đoạt một mình . Ta thân là Thanh Long thánh giả, nếu là ngay cả một lần dùng thánh thủy cũng không có quyền xử trí, chức thánh giả này còn có thể làm gì ?” Mạc Thanh Tuyệt hơi hơi ngả ra sau, nhìn lục trưởng lão nói, “Nếu không, ngài đến làm thánh giả, ta đến làm trưởng lão thử xem?”
“Mạc Thanh Tuyệt! Ngươi, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?” Lục trưởng lão rốt cuộc bất chấp mọi thứ, quát lên một tiếng lớn, phẫn nộ trách cứ .
Ông ——
Một loạt tiếng sắc bén vang lên xuyên phá không khí, lấy Mạc Thanh Tuyệt làm trung tâm mà khuếch tán bốn phía. Thanh âm khủng bố sắc bén đâm thẳng vào màng tai các vị trưởng lão, đánh bọn họ đến hộc máu.
“Lục trưởng lão, ngươi, cũng biết ngươi đang nói cái gì không?” Mạc Thanh Tuyệt vẫn biểu tình tựa tiếu phi tiếu kia, “Ngươi là đang khiêu chiến tính nhẫn nại của ta .”
Lục trưởng lão há mồm rộng, muốn nói cái gì, lỗ tai bỗng nóng lên, một cỗ máu tươi từ lỗ tai chậm rãi chảy ra, theo cằm chảy xuôi đi xuống. Mà tình hình vài vị trưởng lão khác cũng đều là như thế, không ai dễ chịu .
Mạc Thanh Tuyệt chậm rãi đứng dậy, trên mặt nở rộ ra một một nụ cười yêu dã tuyệt mỹ , chậm rãi nói: “Nhớ kỹ, ta mới là chủ nhân thánh điện. Các ngươi chỉ cần im lặng nhìn là được .”
Mạc Thanh Tuyệt dứt lời, không để ý biểu tình phấn khích của vài người trên đại điện, bình thản ra khỏi điện.
Lục trưởng lão nắm chặt tay đến nỗi nghe cả tiếng xương cốt, Mạc Thanh Tuyệt, ngươi , tiểu nhi cuồng vọng không biết điều này, một ngày nào đó, ta sẽ cho ngươi trả giá thảm nhất trong đại giới!
“Lão lục, ngươi a, vẫn là thiếu kiên nhẫn như vậy .” Đại trưởng lão xoa xoa lỗ tai chảy ra huyết của mình, nhẹ nhàng giận dữ nói, “Thực lực của hắn ngươi cũng không phải không biết.”
“Đúng vậy, còn có tính cách hỉ nộ vô thường của hắn, ngươi làm gì lại đi trêu chọc hắn?” Nhị trưởng lão cũng thở dài, tuy rằng trong lòng không cam lòng, lại không hề có biện pháp gì. Đơn giản là vì thực lực của Mạc Thanh Tuyệt thật sự quá mức cường đại.
“Chuyện này liền quên đi như vậy đi, không cần lại đi truy cứu nữa .” Đại trưởng lão có chút mỏi mệt vẫy tay ý bảo mọi người giải tán đi, “Lão lục, có nghe hay không, chuyện này, đình chỉ như vậy đi.” Đại trưởng lão trong lòng rất rõ ràng, chuyện này chỉ có thể quên đi như vậy, nếu như đi truy ra người lấy thánh thủy , Mạc Thanh Tuyệt liền sẽ không giống hôm nay, phóng thích một chút chiến khí cảnh cáo như vậy. Ngẫm lại, tính cách ngoan tuyệt của Mạc Thanh Tuyệt kia, đại trưởng lão liền lập tức làm ra quyết định sáng suốt này.
Lục trưởng lão cúi đầu, thấp giọng nói: “Được.” Nhưng là đáy mắt của hắn lại dâng lên tức giận cùng không cam lòng thật sâu. Thánh thủy, làm sao có thể cứ bị người ta mang đi như vậy ? Theo như lời của cấm địa thủ vệ, người mang đi thánh thủy là một cô gái màu da ngăm đen ?
“Không cần nói có lệ một tiếng là đủ.” Đại trưởng lão tựa hồ xem thấu tâm tư lục trưởng lão , tiến lên vỗ vỗ bả vai lục trưởng lão nói, “Tính cách của hắn ngươi đã rõ ràng , không cần đi mạo hiểm làm chuyện điên rồ. Ta không hy vọng ngươi gặp chuyện không may, hiểu chưa?”
“Dạ, hiểu được .” Lục trưởng lão vẫn là cúi đầu, nhìn như thuận theo mà đáp ứng.
“Ngươi biết là tốt rồi. Tốt lắm, mọi người đều đi thôi.” Đại trưởng lão có chút mệt mỏi phất phất tay, ý bảo mọi người rời đi.
Mọi người đều ly khai đại điện, lục trưởng lão đi ở cuối cùng, hắn cúi đầu chậm rãi tiêu sái đi ở trên hành lang, bộ pháp càng ngày càng chậm, trong lòng là càng nghĩ càng căm tức cùng không cam lòng. Chẳng lẽ cứ quên đi như vậy ? Nếu năm nay không chiếm được đan dược do thánh thủy luyện chế đan, gia tộc thật sự sẽ xuất hiện tình huống không người thừa kế sao? Thật đáng giận!
Bóng dáng năm vị trưởng lão dần dần đi xa, lục trưởng lão gắt gao cắn nhanh môi, cước bộ đột nhiên dừng lại, trong lòng không ngừng đấu tranh . Tìm về hay không? Tìm về, thủ đoạn của tên hỗn đản Mạc Thanh Tuyệt hắn cũng biết đến, tàn nhẫn quả quyết. Nhưng là nếu không tìm, gia tộc của mình sẽ gặp phải việc hoán huyết ( dạng như là không giữ được dòng máu chính thống làm trưởng tộc mà phải chọn ng dòng máu khác). Thục khinh thục trọng? Gia tộc không thể cứ như vậy mà bị hủy hoại chỉ trong chốc lát. Cho dù chính mình một người chết đi, cũng muốn làm cho gia tộc tiếp tục hưng thịnh. Lục trưởng lão rốt cục hạ quyết định và quyết tâm, đột nhiên xoay người, hướng phương hướng ngược lại cấp tốc rời đi.
Người muốn tìm có đặc trưng rất rõ ràng, làn cô gái có da ngăm đen !
…
Trời dần dần sáng, Bạch Phong Hoa một hàng ba người cưỡi ngựa suốt đêm bôn ba một buổi tối, ngựa cũng đã mệt mỏi , ban đêm mà đi đường thì hao thể lực rất nhiều.
“Nghỉ ngơi một chút lại đi.” Bạch Phong Hoa dừng mã, xoay người xuống dưới, vỗ vỗ cổ ngựa, ý bảo ngựa tự đi chung quanh ăn cỏ.
Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh cũng xoay người xuống ngựa, thở phào nhẹ nhõm nói: “Tỷ, hẳn là sẽ không có chuyện gì đi?”
“Tóm lại, không cần lơ là, không cần thả lỏng.” Bạch Phong Hoa sắc mặt nghiêm túc trầm giọng dặn dò .
“Dạ, bất quá, trước tiên lại đây ăn một chút gì đi.” An Thiếu Minh lấy ra lương khô, tiếp đón hai người, “Không ăn no thì làm thế nào mà có khí lực để chạy đi?”
Ba người cùng nhau ăn vài thứ, uống chút nước trong, nghỉ ngơi một chút xong, Bạch Phong Hoa đứng lên nói: “Tử Mặc, Thiếu Minh, chúng ta liền tách ra ở nơi này đi.”
“Vì sao?” Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh đồng thời kinh ngạc đứng lên, khó hiểu hỏi.
“Tử Mặc, nhớ rõ lời ta nói sao?” Ánh mắt Bạch Phong Hoa trầm xuống dưới.
“Nhớ rõ, tỷ đã nói, đem thánh thủy đưa đến độc long cốc, luyện chế giải dược sau đó đưa cho mẫu thân dùng.” Bạch Tử Mặc nhíu mày không tình nguyện nói.
“Còn gì nữa?” Bạch Phong Hoa tiếp tục trầm giọng hỏi.
“Còn có, tỷ đã nói tỷ tuyệt đối sẽ không gặp chuyện không may.” Bạch Tử Mặc nói tới lúc này, biểu tình trên mặt đã hoàn toàn suy sụp .
“Tốt lắm.” Bạch Phong Hoa vươn tay dùng sức xoa xoa đầu Bạch Tử Mặc cười nói, “Ngoan, đem lời của ta nói nhớ rất rõ ràng thôi.”
“Tỷ, tỷ rốt cuộc muốn làm cái gì?” Bạch Tử Mặc trong lòng bất an càng mở rộng.
“Ta không thể mạo hiểm được.” Bạch Phong Hoa sắc mặt dần dần nghiêm túc lên, “Thánh thủy tuyệt đối không thể mạo hiểm , tuyệt không thể.”
“Cho nên vì an toàn , chúng ta tách ra đi, nếu là có người đuổi theo, cũng chỉ sẽ đi truy tìm tỷ, đúng không Bạch tỷ tỷ?” An Thiếu Minh một câu nói toạc ra ý đồ của Bạch Phong Hoa .
“Không sai.” Bạch Phong Hoa gật gật đầu, “Các ngươi tốc tốc đem thánh thủy đưa đến độc long cốc, ta sẽ không có việc gì.”
“Tỷ, không cần.” Bạch Tử Mặc mở miệng, lắc đầu cự tuyệt.
“Cũng không nhất định sẽ có người đuổi theo, ta chỉ phòng vạn nhất thôi.” Biểu tình Bạch Phong Hoa dịu xuống, lộ ra tươi cười, “Nghe lời đi, dược của mẫu thân , tuyệt đối không thể mạo hiểm, biết không?”
Bạch Tử Mặc co rút khóe miệng, buồn rầu không nói.
“Vậy Bạch tỷ tỷ, tỷ phải bảo trọng.” An Thiếu Minh ngưng trọng nói.
“Ta không phải nói rồi sao, không nhất định sẽ có người đuổi theo, chỉ là để ngừa vạn nhất.” Bạch Phong Hoa thoải mái cười cười, an ủi hai người.
Cuối cùng, vì Bạch Phong Hoa kiên trì, một hàng ba người chia làm hai đường. Bạch Phong Hoa một người cưỡi ngựa hướng đường khác mà chạy vội mà đi, mà Bạch Tử Mặc mang theo thánh thủy cùng An Thiếu Minh theo đường khác rời đi.
Bạch Phong Hoa dọc theo đường đi cũng không có che giấu tung tích của mình, nên ngừng liền ngừng, nên ăn cơm liền ăn cơm. Ngày thứ ba, Bạch Phong Hoa ngẩng đầu nhìn trời, lại ngẩng đầu nhìn về khu rừng rậm phía trước . Nếu có người đuổi theo, sợ là cũng phải mất hai ngày.
Bạch Phong Hoa thả chậm tốc độ, đi tới phía trước khu rừng rậm rồi chậm rãi bước vào. Muốn thoát khỏi truy kích, nơi này hiển nhiên là một địa phương tuyệt hảo . Bạch Phong Hoa xoay người xuống ngựa, đem con ngựa cột vào một gốc cây, đi vào trong rừng rậm. Qua thật lâu, mới lại xuất hiện ở tại chỗ cũ.
Bóng đêm dần dần tối xuống, thuần thục đốt lửa trại, ăn qua nhất vài thứ xong, Bạch Phong Hoa ngồi xuống đất tựa vào phía sau cây đại thụ . Chậm rãi nhắm mắt lại nhìn như nghỉ tạm , thực tế lại đem trạng thái tăng lên tới cực hạn, chặt chẽ chú ý động tĩnh chung quanh .
Đêm dài, chung quanh dần dần chỉ có tiếng kêu rất nhỏ tiếng của con sâu. Ban đêm, thoạt nhìn yên tĩnh một mảnh .
Bỗng nhiên, Bạch Phong Hoa đột nhiên mở to mắt, nhanh chóng giơ kiếm liền hướng trên đầu chắn lại.
“Keng” một tiếng, là thanh âm binh khí giao tiếp .
Bạch Phong Hoa bị cỗ lực đạo này chấn vào ngực có chút khó chịu, huy kiếm dùng sức chắn, người đánh lén kia lui ra phía sau đứng im.
Bạch Phong Hoa chậm rãi đứng lên nhìn lão nhân vẻ mặt giận dữ lại phong trần mệt mỏi trước mắt, lại nhìn lão nhân một thân quần áo xanh thẫm, tự nhiên hiểu được người trước mắt chính là người của Thanh Long thánh điện .
“Giao ra thánh thủy, ta tha cho ngươi không chết. Nếu không…” Lục trưởng lão oán hận nhìn Bạch Phong Hoa, thanh âm xót xa phun ra một câu .
“Thánh thủy? Cái gì mà thánh thủy?” Bạch Phong Hoa lạnh lùng cười, “Nhìn ngươi tuổi cũng không nhỏ, nói chuyện làm sao lại có thể không nhìn mặt mũi không nhìn da như vậy ? Ta lại không biết ngươi, ngươi liền tìm ta đòi đồ. Muốn cái gì đây?”
“Nha đầu nhanh mồm nhanh miệng! Hỏi lại ngươi một lần, trả lại hay là không giao ra?” Đáy mắt Lục trưởng lão dần dần dâng lên lo lắng cùng bạo ngược. Người này có làn da ngăm đen, trong lòng hắn đã khẳng định đây là người lấy đi thánh thủy.
“Một, thánh thủy không phải của ngươi. Hai, thánh thủy ta cũng không cầm trong tay . Ngươi là ai?” Thanh âm Bạch Phong Hoa lạnh như băng, trong tay nắm chặt bảo kiếm.
“Thánh thủy kia nguyên bản là thuộc về ta!” Lục trưởng lão phẫn nộ rít gào , “Mạc Thanh Tuyệt dựa vào cái gì đem thánh thủy hẳn là phải đưa cho ta đem đi cho người khác? Xú nha đầu, ta cảnh cáo ngươi, lập tức giao ra đây cho ta , nếu không ta cho ngươi sống không bằng chết.”
“Nga, nói như vậy, ngươi là phản bội Mạc Thanh Tuyệt đến?” Bạch Phong Hoa mỉm cười, chậm rãi nói ra một câu như vậy. Quả nhiên, sắc mặt lão nhân đối diện liền biến đổi.
“Trả lại hay à không giao ra?” Lục trưởng lão tự nhiên nhận định thánh thủy nhất định là ở trên người Bạch Phong Hoa .
“Ta nói không giao thì sao?” Bạch Phong Hoa mỉa mai cười, bảo kiếm trong tay nắm càng chặt .
“Vậy đi tìm chết!” Lục trưởng lão cũng không sợ hãi, hừ lạnh một tiếng, huy kiếm đón nhận.
Hai cổ chiến khí màu trắng đan vào cùng một chỗ, chiếu rọi lẫn nhau , đem chung quanh chiếu sáng. Tiếng côn trùng kêu to xung quanh giờ phút này hoàn toàn không có thanh âm, hai cổ chiến khí bàng bạc kích động mở ra ở không trung , tạo ra một áp lực rất lớn cho các sinh vật chung quanh.
Oanh ——
Một tiếng nổ, hai thanh bảo kiếm ở giữa không trung gặp nhau. Bạch Phong Hoa đem hết toàn lực đón nhận một kích này của đối phương, khí trong lồng ngực bốc lên, rốt cuộc nhẫn chịu không nổi, khóe miệng chậm rãi chảy ra máu tươi .
Loảng xoảng một tiếng, hai người huy kiếm, đều lui về phía sau .
Bạch Phong Hoa ho khan một chút, phun ra một ngụm máu tươi.
“Giao ra thánh thủy, ta tha cho ngươi không chết.” Lục trưởng lão lại nghiến răng nghiến lợi uy hiếp. Nếu không phải tình thế bất đắc dĩ, hắn không nghĩ sẽ lấy tánh mạng của đối phương. Người có thể làm cho Mạc Thanh Tuyệt tặng thánh thủy , nhất định đối với Mạc Thanh Tuyệt rất trọng yếu. Nghĩ đến thủ đoạn cùng cá tính của Mạc Thanh Tuyệt , lục trưởng lão trừ khi bí quá, nếu không sẽ không bí quá hóa liều.
Bạch Phong Hoa lạnh lùng nhìn người trước mắt, gằn từng tiếng ngoan tuyệt nói: “Ngươi biết không, con người của ta, ghét nhất là bị người khác uy hiếp ta. Muốn cái đó? Được, đi theo ta a.” Bạch Phong Hoa lời còn chưa dứt, đã xoay người hướng rừng rậm lao đi.
Lục trưởng lão đầu tiên là cả kinh, lập tức sử dụng chiến khí trong cơ thể, nhanh chóng đuổi theo, cho dù trong rừng có cạm bẫy hắn cũng không e ngại. Cô gái này thực lực tuy rằng không tồi, nhưng là như cũ vẫn không phải là đối thủ của hắn. Nhưng nếu cứ kéo dài thời gian sẽ rất khó nói.
Lục trưởng lão nhanh chóng đuổi theo, thánh thủy hắn nhất định phải lấy, cho dù là hy sinh mạng già, cũng phải đem thánh thủy mang về. Ở giờ khắc này, lục trưởng lão đã muốn bất chấp tất cả, đả thương cô gái phía trước, đoạt lại thánh thủy sẽ bị Mạc Thanh Tuyệt trả thù như thế nào , hắn đã không để ý nữa. Sự hưng thịnh của gia tộc so với tánh mạng của hắn còn quan trọng hơn.
Phía trước, rừng rậm dần biến mất, hiện ra ở trước mắt là một vách núi đen. Mà cô gái có làm da đen kia liền đúng sừng sững ở trên vách núi đen , con ngươi mỉa mai nhìn hắn.
“Ngươi đã không còn đường trốn nữa rồi, ngoan ngoãn đem thánh thủy giao ra đây, ta để ngươi đi. Hết thảy mọi chuyện đều sẽ bỏ qua.” Lục trưởng lão nhìn Bạch Phong Hoa chạy trốn tới chỗ vách núi đen này, trong lòng vui sướng, giống như thấy được thánh thủy đã muốn tới tay.
“Khẩu khí thật lớn. Thanh Long thánh điện nguyên lai là ngươi làm chủ sao? Xin hỏi ngươi là loại người nào?” Bạch Phong Hoa cũng nhíu mày , giọng nói mỉa mai lạnh lùng cười.
Bạch Phong Hoa nói ra câu này, vừa vặn đánh vào cơn tức của lục trưởng lão . Lục trưởng lão nghe được Bạch Phong Hoa nói, sắc mặt dữ tợn lên, con ngươi cũng dâng lên sát khí. Thanh Long thánh điện có hội trưởng lão nguyên bản chính là dùng để chế ước ngôn hành(ngôn ngữ, hành động) của Thanh Long thánh giả , phòng ngừa Thanh Long thánh giả khư khư cố chấp rồi lầm đường lạc lối. Nhưng là những năm gần đây, hội trưởng lão căn bản là chỉ là một tấm màn mà thôi, không có thực quyền gì , tất cả đều là do tên tiểu tử Mạc Thanh Tuyệt cuồng vọng định đoạt.
“Xú nha đầu, ta lập tức khiến cho ngươi biết ta là người như thế nào!” Lục trưởng lão thẹn quá thành giận, huy kiếm liền hướng Bạch Phong Hoa đánh tới, chiến khí cả người cũng tăng lên tới cực hạn. Hắn giờ phút này đã không còn che giấu sát khí của hắn , ra tay chính là một chiêu trí mạng .
“Đáng tiếc, ta lại không muốn biết ngươi là loại người nào.” Trên mặt Bạch Phong Hoa bỗng nhiên hiện lên vẻ tươi cười, lay động mà quyết tuyệt.
Lục trưởng lão sửng sốt, hơi chút dừng lại , liền nhìn đến thân mình Bạch Phong Hoa ngã ra sau này . Cả người cứ như vậy khinh phiêu phiêu hướng vách núi đen rớt xuống.
“Không cần!” Lục trưởng lão hét lớn một tiếng, xông lên phía trước, chỉ nhìn thấy một bóng đen cấp tốc rơi xuống, không còn thấy bóng dáng nữa.
Vách núi đen vạn trượng , tất nhiên sẽ chết không toàn thây.
Lục trưởng lão kinh ngạc đứng ở vách núi đen ngơ ngác nhìn, cô gái kia cư nhiên cứ nhảy xuống như vậy ! Thánh thủy cũng không có, không có…
Lục trưởng lão không cam lòng ngẩng đầu nhìn xuống , phía dưới một mảnh tối đen, cái gì cũng nhìn không thấy. Lục trưởng lão cắn chặt răng, xoay người hướng nơi khác mà đi. Đi xuống tìm, đi đường vòng để đi tìm thi thể, dù có một cơ hội cũng không thể buông tay.
——
Giờ phút này Bạch Phong Hoa đang ghé vào một cái cửa động, ngừng thở nghe trên núi truyền đến từng trận tiếng gió. Nàng đem hơi thở của mình thu liễm đến cực hạn, để ngừa trên vách núi đen người nọ có thể cảm giác được. Rốt cục, qua hồi lâu, trên vách núi đen tựa hồ truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ mơ hồ, tiếp theo dần dần đi xa.
Hô ——
Bạch Phong Hoa nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Cũng chỉ có dùng biện pháp như vậy mới có thể đánh lạc hướng lão nhân thực lực cao hơn mình. Việc lão nhân kia làm xem ra Mạc Thanh Tuyệt vẫn bị quản chế, lần này phản bội Mạc Thanh Tuyệt đi tìm mình, mà vừa rồi khi mình nói ra lời kia, phản ứng trên sắc mặt của hắn tràn đầy sát khí, hẳn là chạm được vào chỗ đau của hắn rồi .
Mạc Thanh Tuyệt ở thánh điện, rốt cuộc là tồn tại như thế nào?
Quay đầu, Bạch Phong Hoa nhìn sơn động trước mắt, phía sau là một thông đạo sâu không thấy đáy. Nàng vốn chính là tính lừa lão nhân kia, làm cho hắn nghĩ lầm mình bị buộc nhảy xuống vực, đừng theo đuôi đi theo nàng nữa, nàng cũng đã cố ý chuẩn bị mấy thứ này, ai biết vừa nhảy xuống liền nhìn thấy sơn động này. Cái bóng rớt xuống lúc nãy chính là một cây gỗ mặc quần áo, nàng ném xuống để thay thế mình.
Sâu thẳm thông đạo tựa hồ không có cuối bình thường, Bạch Phong Hoa lẳng lặng ngồi ở cái động khẩu giữ, tính toán khi nào thì lại hiện lên đi. Liền ở phía sau, bỗng nhiên có một trận gió nhẹ theo thông đạo thổi tới, cũng ẩm ướt. Này thông đạo, còn có cái khác xuất khẩu? Bạch Phong Hoa nghĩ nghĩ, lão nhân kia có lẽ còn không nhất định như vậy bỏ qua, không bằng theo này thông đạo hướng bên trong đi một chút xem, có lẽ có khác xuất khẩu.
Sơn động thực u ám, ánh mắt Bạch Phong Hoa dần dần thích ứng với ánh sáng chung quanh, thế này mới mơ hồ cảm giác được, thông đạo này, cũng không phải do thiên nhiên hình thành, bởi vì chung quanh thạch bích sờ lên đều có dấu vết bị đục đẽo, còn bóng loáng hơn so với thiên nhiên hình thành. Gió lạnh tiếp tục thổi tới, Bạch Phong Hoa theo hướng thông đạo mà đi. Càng chạy nàng càng kinh ngạc. Đơn giản là thông đạo này cư nhiên giống như một đường hầm xoắn ốc. Thông đạo này, rốt cuộc làm sao để đi hết đây?
Cũng không biết đi bao lâu, rốt cục đi tới đầu con đường. Bạch Phong Hoa lấy ra một cây đuốc, châm lửa lên liền choáng váng, cuối thông đạo ngoài thạch bích ra cái gì cũng đều không có. Bạch Phong Hoa trừng to mắt nhìn một màn trước mắt, có chút không thể tin. Làm sao có thể sẽ không lộ? Trận gió phía trước kia lại là chuyện gì xảy ra?
Chẳng lẽ thạch bích kia kỳ thật là thủ thuật che mắt, là giả? Bạch Phong Hoa nắm bảo kiếm, không cần nghĩ ngợi sử dụng kiếm để đánh vào thạch bích, nhưng là thanh âm thạch bích phát ra cũng là thực. Thạch bích không có vấn đề, chẳng lẽ là có cơ quan gì? Bạch Phong Hoa ở hai bên trên thạch bích tìm kiếm một hồi, nhưng là trên thạch bích bóng loáng một mảnh, không có cơ quan gì lồi ra cả .
Kỳ quái … Bạch Phong Hoa nghi hoặc, cái này chẳng lẽ không có đường thông ra, là ai hao tổn tâm cơ mở một cái thông đạo như vậy, nhưng là lại cái gì cũng không có, mà trận gió kia cũng càng kỳ quái .
Tiểu Điệp ở phía sau, vẫn luôn giả chết bỗng dưng lại sống dậy.”Thơm quá, thơm quá a, uy , Bạch Phong Hoa, ngươi có phải hay không tìm được đồ ăn ngon gì rồi?” Không hổ là đồ tham ăn, tỉnh lại câu nói đầu tiên là câu này.
“Ăn cái đầu ngươi, ngươi xem xem nơi này làm sao có mà ăn ?” Bạch Phong Hoa tức giận nói.
“Phía dưới, dưới chân ngươi, thơm quá.” Tiểu Điệp vẫn ồn ào, kiên trì nói, “Ở phía dưới, ta nghe thấy được. Thật nhiều đồ ăn ngon, thật nhiều .” Tiểu Điệp nói thầm, trực tiếp đáp xuống dưới, dừng ở bên chân Bạch Phong Hoa, mấp máy thân mình trên mặt đất đi đi lại lại.
Phía dưới? Bạch Phong Hoa thế này mới ngồi xuống dưới, dùng ngọn nến chiếu thử, đến khi nàng thấy rõ, liền hít một ngụm lãnh khí. Trên mặt đất rõ ràng là một trận pháp, cụ thể là cái trận pháp gì nàng cũng không biết.
“Truyện Tống Trận, đây là Truyện Tống Trận thời thượng cổ.” Tiểu Điệp kêu lên, “Ăn ngon, ở dưới có đồ ăn ngon, Bạch Phong Hoa, ngươi nhanh hướng vài vị trí này của trận pháp này rót chiến khí vào, nhanh chút, ta muốn ăn a .” Tiểu Điệp dứt lời liền mấp máy thân mình tròn vo chỉ cho Bạch Phong Hoa những nơi cần rót chiến khí.
Bạch Phong Hoa thoáng tự hỏi, dựa theo vị trí Tiểu Điệp vạch nói mà rót vào chiến khí. Khoảnh khắc đó, trận pháp dần dần phát ra quang mang màu đỏ , ngay sau đó, Bạch Phong Hoa còn không có phục hồi tinh thần lại, mặt đất dưới chân biến mất, cả người trực tiếp rớt xuống.
“A —— Phong Hoa lão đại, mau tiếp ta, ta không muốn biến thành thịt vụn a.” Tiểu Điệp xem xét thời thế, ở giờ khắc này xưng hô đối với Bạch Phong Hoa lập tức thay đổi thành Phong Hoa lão đại.
Bạch Phong Hoa cùng Tiểu Điệp nhanh chóng rơi xuống, Bạch Phong Hoa ở giữa không trung vươn tay đem Tiểu Điệp chụp tới, ôm vào trong lòng. Rút ra bảo kiếm, Bạch Phong Hoa phóng xuất ra chiến khí màu trắng , mạnh mẽ đem bảo kiếm sáp nhập vào thạch bích , giảm tốc độ xuống, thuận tiện quan sát chung quanh. Dưới chân tối đen một mảnh, nhìn không tới đáy, nhưng là có từng trận gió nhẹ phất lên. Gió này, cư nhiên có thể xuyên thấu qua trận pháp kia thổi ra ? Trong lòng Bạch Phong Hoa có chút ngạc nhiên.
“Ô ô ô, ta về sau không bao giờ tham ăn nữa . Ở đây tốt lắm, ta không muốn ngã xuống a .” Tiểu Điệp sám hối .
“Câm miệng! Ta sẽ không cho ngươi chết .” Bạch Phong Hoa lạnh lùng quát một tiếng đem chiến khí phóng thích đến cực hạn.
Bạch Phong Hoa khống chế bảo kiếm trên tay , chậm rãi đi xuống. Dưới chân dần dần sáng lên, mà bảo kiếm sáp nhập thạch bích cũng đã đến cuối cùng, phía dưới là một mảnh đất trống trải. Bạch Phong Hoa cùng Tiểu Điệp thẳng tắp rớt xuống, Tiểu Điệp thét chói tai , Bạch Phong Hoa ở giữa không trung thu hảo bảo kiếm, lưu loát xoay người giảm lực đạo rơi xuống, cuối cùng vững vàng ngồi xổm trên đất.
“Phong Hoa lão đại, ta yêu ngươi.” Tiểu Điệp như cún con ở trên đỉnh đầu Bạch Phong Hoa , nịnh nọt nói .
Bạch Phong Hoa đứng lên, nhìn một màn trước mắt lại ngây ngẩn cả người.
Đây là làm sao?
Nếu bảo Bạch Phong Hoa dùng một từ đến hình dung, nàng sẽ không chút do dự dùng từ “Dao trì tiên cảnh” , tuy rằng nàng cũng không từng chân chính thấy qua tiên cảnh.
Lọt vào trong tầm mắt nàng, là một cái xà ngang họa tiết tinh sảo hoa mỹ, đình đài lầu gác, hương khí của kỳ hoa dị thảo tỏa ra bốn phía, phía trước phía bên phải, còn có một hồ đá, thất thải Hà Hoa( bông sen) chưa bao giờ nghe nói qua , thướt tha mọc khắp nơi.
Trên mặt đất lát những viên gạch xanh biếc, nhìn sơ qua lại xù xì nham nhám không có gì đặc biệt, nhưng nhìn kỹ lại mượt mà tinh tế, rõ ràng là một loại ngọc xanh hiếm có, ở trong này lại làm đá lót chân. Bên cạnh ao cũng tùy tiện chồng chất một viên đá cuội bình thường, nhưng cũng là từ ngọc thạch cực phẩm mà thành .
Nếu làm đem những viên ngọc ở nơi này đặt trước mắt các quý tốc, khẳng định bọn họ sẽ nổi điên .
Bốn phía tĩnh lặng đến có chút quỷ dị, phục hồi tinh thần lại, Bạch Phong Hoa rất nhanh phát hiện nguyên nhân vì sao, đây là một không gian chỉ có thực vật nhưng không có động vật.
Chuẩn xác mà nói, đây là một lâm viên (khu trồng cây cỏ) thu nhỏ được xây dựng trong một hang đá . Nếu phủi những dây leo xanh biếc mọc bốn phía, thực dễ dàng liền có thể phát hiện điểm này.
“Này , có người sao?” Tiểu Điệp kêu lên.
Trả lời của nàng là một mảnh tĩnh mịch.
“Không có người, nếu có người, cũng đã sớm đi ra rồi .” Bạch Phong Hoa thản nhiên nói.
“Nga, kia nơi này là chúng ta phát hiện, liền thuộc về chúng ta. Tiểu Điệp đúng lý hợp tình ra một cái kết luận như vậy xong, lập tức mặt mày hớn hở đối Bạch Phong Hoa nói, “Phong Hoa lão đại, mau, đi bên phải phòng ở kia, nơi đó có rất nhiều đồ ăn ngon .”
Tiểu Điệp thích ăn nhất chính là độc dược, mà dược càng độc nàng sẽ càng cảm thấy ngon. Ánh mắt Bạch Phong Hoa dời về phía cánh cửa bên phải, không chút do dự, trực tiếp hướng bên kia đi đến.
Vừa đẩy cửa ra, Bạch Phong Hoa bị tình hình trước mắt làm rung động một phen.
Căn phòng to như vậy, ở hai mặt trên tường treo hai cái giá bằng ngọc thạch, mà trên cái giá bày đầy đủ các loại bình sứ nhiều kiểu dáng, trên bình sứ đều dán nhãn. Bạch Phong Hoa đến gần xem qua một hồi, trong lòng rung động lại tột đỉnh. Toàn bộ đều là đan dược trân quý ghi trong sách, nàng thấy rõ thiên tâm đan được tùy tiện nhét tại một góc, nơi mà có một đống bình thủy tinh ngã lung tung.
Dược phẩm tựa hồ có chia theo cấp bậc, càng lên cao thì đan dược càng trân quý . Bạch Phong Hoa hướng lên trên nhìn lại, thế nhưng có nhiều đan dược nàng không biết, có nhiều cái trong sách cũng không ghi lại.
Thanh âm “hự hự” đột ngột truyền đến, Bạch Phong Hoa vừa quay đầu, liền nhìn thấy Tiểu Điệp đã trên cái giá khác đẩy ngã các bình sứ, đem đan dược bên trong ăn đến sung sướng. Có khi là bột phấn, có khi là viên dược , nhưng là có một thứ không thể nghi ngờ, tất cả đều là độc dược, hơn nữa là kịch độc vô cùng .
“Đáng giận, chỉ còn ít như vậy…” Tiểu Điệp nhấm nháp, lời nói không rõ.
Không đủ? Bạch Phong Hoa thuận tay lấy đại một bình sứ có ghi là thiên tâm đan, nhẹ nhàng quơ quơ, bên trong truyền đến tiếng vang thưa thớt . Đổ ra tay, chỉ có hai viên . Nhưng là hai viên này vừa ra khỏi không khí, toàn bộ phòng đều tràn ngập hương thơm kỳ dị , không cần nhìn cũng biết viên thiên tâm đan này có thể kết luận so với viên của Không Nguyên cho bọn họ còn tốt hơn rất nhiều.
Nơi này rốt cuộc là chỗ nào?
Ở bên ngoài là một báu vật ngàn người mơ ước, ở trong này lại bị lạng phí như thế .
Trong lòng Bạch Phong Hoa vô cùng rung động, quét mắt nhìn chung quanh , một câu cũng nói không nên lời.
Trong lòng có một thanh âm đang không ngừng gào thét.
Phát tài !
Đại phát tài rồi !
/241
|