Lúc Bạch Phong Hoa đấu với Quan Dạ Hi, Nam Hoa Vương cùng Phó Vũ Ninh cũng đấu với hai thí sinh Thành Thiên quốc. Cuộc chiến mở màn.
Gió giật!
Bạch Phong Hoa cùng Quan Dạ Hi hai người rút kiếm ứng chiến, tiếng nổ ầm vang toàn bộ hội trường, không ít người lỗ tai bị ong ong, lập tức đưa tay che hai lỗ tai. Khoảnh khắc đó, chiến khí màu trắng mạnh mẽ phát ra từ hai người, càng ngày càng mãnh liệt, hoàn toàn đem hai người bao phủ ở tại bên trong. Mọi người chỉ nhìn thấy trên lôi đài chiến khí màu trắng lan rộng. Nhưng chỉ có người tu vi cao mới thấy rõ ở lôi đài rốt cuộc đã xảy ra cái gì.
Bạch Phong Hoa cùng Quan Dạ Hi cứ đấu như vậy, Bạch Phong Hoa mỉm cười, Quan Dạ Hi quả nhiên có chút thực lực nhưng vẫn không phải đối thủ của mình!
“Phá!” Bạch Phong Hoa khẽ quát, chiến khí cả người bỗng nhiên ngưng tụ thành vô số mũi nhọn sắc bén nhỏ như kim châm, như mưa to đánh úp về phía Quan Dạ Hi.
Mắt Quan Dạ Hi trừng lớn, một chiêu này, không phải là chiến kỹ của Tần Môn Ngọc sao? Bạch Phong Hoa chỉ nhìn qua một lần, đã học được chiến kỹ độc môn của Tần Môn Ngọc?
Quan Dạ Hi quả thật không đơn giản, tại thời điểm quan trọng đó, hắn vận toàn lực vào mũi chân, nhanh chóng thối lui, bảo kiếm trong tay hướng về phía Bạch Phong Hoa vung lên, một đạo chiến khí màu trắng bàng bạc vọt đến như hồng thủy, đánh lui vô sô kim châm chiến khí, lại đánh chúng ngược về phía Bạch Phong Hoa.
Bạch Phong Hoa nhẹ nhàng nhảy, nhảy lên giữa không trung, tránh được uy lực thật lớn của chiến khí, phi thân huy kiếm đánh thẳng vào mặt Quan Dạ Hi!
Các thiếu nữ quý tộc của hô to đầy kinh hoàng Thành Thiên quốc, khuôn mặt tuấn mĩ của Quan Dạ Hi sẽ bị hủy?
Giờ khắc này,các thiếu nữ vừa sợ vừa hận. Trong lòng đều rủa Bạch Phong Hoa xấu nữ, tuyệt không bận tâm khuôn mặt tuấn tú của Quan Dạ Hi.
Quan Dạ Hi không chút hoang mang, cũng giơ kiếm đón nhận.
Hai bóng dáng gặp nhau ở giữa không trung !
Hai luồng chiến khí do hai người phát ra giữa chạm vào nhau không trung , hai thanh bảo kiếm đánh nhau, chiến khí bàng bạc theo đó mà đi ra, giống như những thiên nữ( nữ nhân của trời) rải những cánh hoa tung bay trước gió. Tiếp theo, toàn bộ chiến khí đánh ngược lại đều bắn xuống dưới, bắn về bốn phương tám hướng.
“Phốc phốc” vô số tiếng trầm đục vang lên. Chiến khí sắc bén đến đáng sợ bắn trên lôi đài, bắn chung quanh lôi đài. Hình thành vô số hố sâu nhỏ, nhìn mà ghê người.
Trên lôi đài khác, bốn người ngừng chiến đấu, toàn bộ huy kiếm tự vệ. Mà trong mắt bọn họ cũng tràn ngập kinh hãi, không nghĩ tới Bạch Phong Hoa cùng Quan Dạ Hi chiến đấu kịch liệt như thế, thực lực của hai người làm cho người ta sợ hãi mà than thầm.
“Bạch Phong Hoa, ta càng ngày càng vừa ý ngươi .” Bạch Phong Hoa cùng Quan Dạ Hi rơi xuống đất, nụ cười Quan Dạ Hi trên mặt càng lớn, đáy mắt lộ vẻ cực nóng cùng vừa lòng.
“Quan Dạ Hi, ta cũng càng ngày càng vừa ý ngươi.” Bạch Phong Hoa cười lạnh một tiếng.
Quan Dạ Hi vừa muốn nói, trên mặt lại cảm thấy hơi hơi ngứa, vươn tay sờ, trên mặt rõ ràng xuất hiện một miệng vết thương, tơ máu đỏ sẫm chậm rãi lưu lại trên mặt.
Quan Dạ Hi sửng sốt, sờ sờ mặt, sau đó đưa tay ra nhìn, nhìn vết máu trên tay .
Lửa giận của các thiếu nữ quý tộc Thành Thiên quốc lên đến tận trời! Nữ nhân xấu xí kia làm bị thương thần tượng trong lòng bọn họ! Còn là ngay trên khuôn mặt tuấn mĩ của tiểu vương gia, quả thật là đáng giận đến cực điểm.
Thân mình Bạch Phong Hoa hơi hơi trầm xuống, làm ra đề phòng thật tốt , nàng dự cảm người đối diện sắp phát cuồng rồi.
“Hủy, hủy dung?” Quan Dạ Hi nhìn vết máu trên tay, ngu ngốc nói một câu.
Bạch Phong Hoa không chút nới lỏng phòng vệ, mọi chuyện còn ở phía sau.
“Bạch Phong Hoa, ngươi phá mặt của ta, ngươi phải chịu trách nhiệm!” Quan Dạ Hi thở phì phì, lung tung lau vết máu trên mặt, giơ lên bảo kiếm chỉ vào Bạch Phong Hoa lớn tiếng quát.
Chịu trách nhiệm? Chịu trách nhiệm? Chịu như thế nào? Bạch Phong Hoa có cảm giác như mình sắp ngất. Trong đầu Quan Dạ Hi rốt cuộc suy nghĩ cái gì? Hắn nói chuyện như thế làm sao không khiến cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối? Hủy cái gì dung chứ? Miệng vết thương nhỏ xíu, bôi dược rất nhanh sẽ khỏi, không lưu lại một vết sẹo .
“Muốn ta chịu trách nhiệm như thế nào ?” Bạch Phong Hoa hơi hơi nhíu mày, trêu tức hỏi.
“Thần phục ta, cùng ta hồi Thành Thiên. Nhân tài như ngươi ở Đông Mộc sẽ không được trọng dụng .” Quan Dạ Hi nói.
Bạch Phong Hoa không nói gì, tiểu vương gia bị chiều chuộng đến hư, khi nói chuyện làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối, hơn nữa tư tưởng của hắn cũng thực bảo thủ.
Bạch Phong Hoa đảo cặp mắt trắng dã, không quan tâm đến lời nói của Quan Dạ Hi, huy kiếm đón nhận lần nữa. Quan Dạ Hi hét lớn một tiếng, cũng huy kiếm xông lên.
Hai người lại gặp nhau trên không, chiến khí bàng bạc cơ hồ đem toàn bộ lôi đài rung chuyển. Tiếng đánh thật lớn không dứt bên tai. Bạch quang đem hai người bao phủ ở bên trong, không thấy rõ lắm bên trong đang xảy ra cái gì. Nhưng tiếng binh khí giao nhau cứ phóng ra như thế, chứng tỏ hai người đã giao thủ không biết bao nhiêu hiệp.
Bỗng nhiên, một tiếng nổ phát ra.
Chiến khí màu trắng tan rã, hai bóng dáng tách rời.
Bảo kiếm của Bạch Phong Hoa vỡ vụn!
Bảo kiếm trong tay Quan Dạ Hi cũng vỡ vụn!
Ánh mắt Bạch Phong Hoa hơi hơi trầm xuống, nàng hiện tại đã biết rõ ý tứ câu nói của Nam Hoa Vương.
Gặp mạnh tất cường!
Quan Dạ Hi, quả nhiên không phải một kẻ dễ bắt nạt. Có một thần kinh vũng chắc bất khuất, hơn nữa khi chiến đấu với mình, hắn càng đánh càng hăng. Không thể lại tiêu hao thể lực như vậy nữa.
Thôi, lỡ lộ rồi thì cho lộ luôn!
Bạch Phong Hoa quay chuôi kiếm đã còn một nửa trong tay quăng xuống dưới lôi đài, Đồng Hòa Vương chạy tới như điên vội vàng tiếp được. Mà những mảnh khác của bảo kiếm đã bị người ta lấy đi bán với giá cao, nhưng đó là chuyện sau này.
“Quan Dạ Hi.” Bạch Phong Hoa bước ra từng bước, cúi đầu kêu tên Quan Dạ Hi.
“Cái gì? Có phải đã hồi tâm chuyển ý? Tốt lắm, lát nữa về Thành Thiên cùng ta. Cả nhà ngươi đều đi theo đi, gia gia của ngươi sang quốc gia của ta, làm Thừa tướng như trước. hưởng vinh hoa phú quý, ngươi muốn cái gì thì cứ nói thẳng.” Quan Dạ Hi vui vẻ, nghĩ Bạch Phong Hoa đã hồi tâm chuyển ý, lập tức nói ra những lời dụ dỗ.
Nghe những lời này, lòng Nam Hoa Vương càng phức tạp hơn. Điều kiện của đối phương hậu đãi như thế. Thành Thiên quốc binh hùng tướng mạnh, đất rộng của nhiều, người tài ba cùng các dị sĩ cũng chiếm đa số, điều kiện này quả thật so với Đông Mộc tốt hơn rất nhiều.
“Ta đưa ngươi về nhà.” Bạch Phong Hoa lạnh lùng cười, nhíu mày trêu tức .
“A?” Quan Dạ Hi ngẩn ra, không rõ Bạch Phong Hoa là ý gì.
Ngay sau đó, toàn thân Bạch Phong Hoa nở rộ ra chiến khí sáng lạn cường đại đến loá mắt, trong nháy mắt, không khí chung quanh truyền đến một cảm giác áp bách đáng sợ, làm cho người ta hít thở không thông. Cổ chiến khí này, tràn ngập toàn thân Bạch Phong Hoa, tiện đà càng khuếch tán hơn, dần dần tràn ngập cả lôi đài.
Bát cấp chiến khí!
Bát cấp!
Bạch Phong Hoa thật là có bát cấp chiến khí!
Quan Dạ Hi sửng sốt, không đợi hắn phục hồi lại tinh thần, bóng dáng Bạch Phong Hoa đã biến mất trong tầm mắt của hắn. Ngay sau đó, một cỗ đau nhức truyền đến từ cằm của hắn, hắn nhìn lôi đài dưới chân dần nhỏ đi.
Nha… Không đúng… Là thân thể hắn đang bay! Rời xa lôi đài!
Bạch Phong Hoa ở thời khắc này đã đem toàn bộ chiến khí phóng ra, tốc độ nhanh tới mức Quan Dạ Hi không thể hành động, một quyền thật mạnh đánh vào cằm hắn. Một quyền này tràn ngập chiến khí cường đại , đủ cho Quan Dạ Hi nhấm nháp .
Quan Dạ Hi tựa như một con diều, bị Bạch Phong Hoa đánh ra ngoài. Bay rất xa, nện xuống khoảng đất của một chỗ rất cách lôi đài rất xa.
Quan Dạ Hi vuốt cằm, sau đó ngơ ngác nhìn Bạch Phong Hoa.
“Quan Dạ Hi, ngươi thua rồi.” Bạch Phong Hoa nhe răng cười, nhún vai bất đắc dĩ nói. ”Ngươi đã ra khỏi lôi đài.”
Bạch Phong Hoa cũng không có ra tay quá nặng với Quan Dạ Hi, một là do thân phận vương gia của Quan Dạ Hi, hai là đứa nhỏ này tuy rằng là bị chiều đến hư nhưng không phải là người đại gian đại ác, không cần hạ thủ ngoan độc với hắn. Đánh hắn rớt khỏi lôi đài là phương pháp giải quyết tốt nhất, Quan Dạ Hi quả thật không đơn giản, với lại, Phó Vũ Ninh bên kia đã sắp chống đỡ không được.
Quan Dạ Hi há mồm muốn nói cái gì, miệng lại truyền tới một trận đau nhức. Bạch Phong Hoa trực tiếp đánh trật khớp cằm hắn! Sắc mặt Quan Dạ Hi rất là phấn khích, chỉ vào Bạch Phong Hoa như muốn nói cái gì, nhưng cũng không nói gì cả.
Bạch Phong Hoa lười nói, xoay người hướng thẳng đến lôi đài của Phó Vũ Ninh, nhìn người đánh với Phó Vũ Ninh, đánh ra một quyền như thiên lôi. Người nọ sẽ không được thoải mái như Quan Dạ Hi, nằm trên mặt đất nửa ngày không có đứng lên.
Nam Hoa Vương hơi chiếm thượng phong, nhưng nhất thời còn không phân ra thắng bại.
Bạch Phong Hoa lười vô nghĩa, đi lên một bước, đánh ra một quyền chấn bay người đối chiến với Nam Hoa Vương.
Ba người Thành Thiên quốc đều bị đánh hạ lôi đài, Thành Thiên quốc thua trận đấu này!
Người người nghẹn họng nhìn trân trối.
Bạch Phong Hoa, một người cứ thắng từng trận đấu như vậy. Vẫn dùng phương thức thô lỗ, trực tiếp đem người ta đánh hạ lôi đài. Nhưng phương thức, tốt hơn nhiều so với thời điểm đánh Tần Môn Ngọc.
Thắng rồi! Trận đấu này Đông Mộc quốc hoàn thắng.
Trọng tài lớn tiếng tuyên bố kết quả, mọi người mới hồi phục tinh thần. Khoảnh khắc đó, hội trường giống như nổ tung, toàn bộ sôi trào. Đông Mộc quốc toàn bộ đứng lên hoan hô, không ít người kích động hô tên Bạch Phong Hoa.
Giờ khắc này, Bạch Phong Hoa ở trong sách sử của Đông Mộc quốc để lại một trang lịch sử sáng lạn.
Khán đài nơi cao nhất, sứ thần Thành Thiên quốc, sắc mặt cũng không có quá khó xem. Hắn hiểu được, cô gái có được bát cấp chiến khí này đã thủ hạ lưu tình. Ngẫm lại thảm trạng của Tần Môn Ngọc, chỉ biết Bạch Phong Hoa quả thực là rất thủ hạ lưu tình.
“Thánh giả đại nhân, hai trận đấu sau chúng ta không đấu.” Thành Thiên quốc sứ thần đứng lên, đối với Chu Tước thánh giả hành lễ sau đó nói ra quyết định của hắn.
“Ừ.” Chu Tước thánh giả thản nhiên gật đầu. Hai trận sau không có gì trì hoãn. Người dự thi đều phải là người dưới 25 tuổi, Thành Thiên quốc 20 năm nay có một người trẻ tuổi chính là Quan Dạ Hi – tiểu vương gia nổi bật nhất, hiện tại cục diện đã như thế, trận đấu sau đã không còn ý nghĩa.
Sứ thần Thành Thiên quốc cũng là nhân vật thông minh, tình huống như vậy liền hạ quyết định. Sắc mặt sứ thần Thành Thiên quốc bình tĩnh, bởi vì trận đấu này tuy rằng bọn họ thua thành nhị phẩm quốc, nhưng vì năm nay Chu Tước thánh giả hạ quy định, chỉ cho phép thí sinh dưới 25 tuổi dự thi, mới đưa ra kết quả này. Sang năm, sẽ không giống như năm nay!
Đông Mộc quốc quân cùng Bạch lão gia vui vẻ ra mặt, kích động không thôi. Nhất phẩm quốc a, nhất phẩm đại quốc, vinh quang như vậy lần đầu tiên dừng trên người của người dân Đông Mộc quốc.
Tiết Nhu Nhi ngồi ở khán đài, ánh mắt ôn nhu nhìn nữ nhi phong hoa tuyệt đại đứng trên lôi đài. Trong lòng tràn đầy kích động cùng vui sướng. Bạch Tử Mặc nhướng chân quơ quơ hai tay hướng Bạch Phong Hoa. Tay của Bạch Linh Khê đã nắm chặt, móng tay đâm vào da thịt thật sâu nàng cũng không phát hiện.
Kết quả, Đông Mộc quốc đứng thứ nhất, Thành Thiên quốc đứng thứ hai, Trữ Hóa quốc đứng thứ ba, Đa Bạch quốc đứng thứ tư, Vạn Giang quốc đứng thứ năm. Ngũ quốc tranh đấu chấm dứt như vậy. Kết cục không ai có thể lường trước. Nguyên bản là Đông Mộc luôn đứng cuối, năm nay trở thành nhất phẩm quốc, mà nhị phẩm quốc Đa Bạch quốc lại trực tiếp lùi xuống hàng tứ phẩm.
Các đại thần Đông Mộc quốc hưng phấn đến muốn hôn mê, nhất phẩm quốc a, đây là thứ mà trước kia bọn họ ngay cả tưởng cũng không dám tưởng, hôm nay thật sự đã thực hiện! Kinh hỉ thật sự quá lớn, làm cho người ta có chút hoảng hốt.
Những người trước kia cười nhạo Bạch Phong Hoa, trong lòng phức tạp, cảm khái vạn phần. Nghĩ mà sợ, xấu hổ, tiếp theo là tôn trọng, thần tượng. Ai biết được, nữ tử hèn mọn ngày xưa nói chuyện lắp bắp chỉ có nhị cấp chiến khí hiện tại đã có bát cấp chiến khí. Ở Đông Mộc quốc, thậm chí tìm khắp bốn quốc còn lại, không có người nào vừa 16 tuổi có thể đạt tới thực lực này! Nếu không có Bạch Phong Hoa, Đông Mộc làm sao có thể trở thành nhất phẩm quốc?
Đấu xong, Chu Tước thánh giả tuyên bố kết quả, nói vài lời cổ vũ, ngũ quốc tranh đấu năm nay hạ màn như vậy. Quý tộc tứ quốc cùng các sứ thần còn có các thí sinh ảm đạm rời đi Đông Mộc. Mà Thành Thiên quốc Quan Dạ Hi như thế nào cũng không chịu rời đi, cứng rắn muốn đi tìm Bạch Phong Hoa, muốn khuyên Bạch Phong Hoa cùng hắn về Thành Thiên quốc. Cuối cùng bị sứ thần trộm hạ mê dược, mới đưa hắn về được. (S: QDH dễ thương quá aaaaaa )
Tất cả người dân của Đông Mộc quốc đều hoan hô, duy chỉ có ánh mắt một người khi Bạch Phong Hoa bại lộ có thất cấp chiến khí thì ánh mắt liền trở nên độc ác vô cùng, không dời bóng dáng Bạch Phong Hoa. Sau khi Bạch Phong Hoa lộ ra nàng có bát cấp chiến khí, nàng ta lại càng phẫn hận đến nghiến răng nghiến lợi. Người kia chính là Triêu Dương công chúa, trận đấu này làm cho nàng xác định một sự kiện, ngày đó, người đánh nàng nhất định là Bạch Phong Hoa, tuyệt đối không sai! Triêu Dương công chúa nghĩ đến việc bị Bạch Phong Hoa đánh,trong lòng lại oán hận vạn phần. Nàng đường đường là công chúa cư nhiên lại bị người đánh ta đánh lén, còn đánh vào ngực nữa!
Triêu Dương công chúa nghĩ đến đây, đưa tay chậm rãi sờ ngực, hận đến nghiến răng. Giờ khắc này nàng liền thề, nhất định phải làm cho Bạch Phong Hoa trả giá thật thảm!
Bạch Phong Hoa trở lại Thừa tướng phủ, tắm nước ấm xong liền vùi đầu ngủ. Nàng đột phá bát cấp chiến khí không lâu, trận đấu hôm nay huy đông toàn bộ chiến khí trong cơ thể, nàng đã mệt quá mức. Những việc xảy ra sau khi nàng ngủ, nàng cũng không biết.
Thanh Long thánh giả cũng về Thừa tướng phủ, lập tức hướng Bạch lão gia tử cáo từ.
“Thánh giả đại nhân, ngài muốn đi sao?” Bạch Tử Mặc có chút không muốn.
“Thay ta chuyển lời tới tỷ ngươi, chúng ta, sẽ còn có thể gặp mặt.” Thanh Long thánh giả cúi đầu nói một câu bên tai Bạch Tử Mặc , mỉm cười gật đầu nghiêm mặt nói, “Không sai, Thanh Hồng quốc còn có chuyện, chúng ta nên về trước, cáo từ .”
Thanh Long thánh giả vội vàng rời đi, mà Đông Mộc quốc đang ăn mừng chiến thắng, nên không ai chú ý tới sự rời đi của hắn .
Thanh Long thánh giả Mạc Thanh Tuyệt ngồi trong xe ngựa chậm rãi rời khỏi kinh thành Đông Mộc quốc. Dần dần biến mất ở cuối đường.
Trên đường yên tĩnh, Mạc Thanh Tuyệt nhắm mắt dưỡng thần, khóe miệng dấy lên một độ cong thản nhiên không dễ phát hiện .
“Công tử, vì sao buông tha miêu yêu? Chúng ta trở về như vậy, thật sự có thể sao?” Bên ngoài, kia thanh âm âm trầm của Tiêu Ly truyền đến, trong giọng nói ẩn ẩn có lo lắng cùng khó hiểu. Thì ra, bọn họ đã sớm phát hiện sự tồn tại của Băng Nhi, chỉ là vẫn không hề động thủ tróc nã nàng thôi. Đây cũng là mệnh lệnh của Mạc Thanh Tuyệt.
Mạc Thanh Tuyệt mỉm cười. Thản nhiên nói: “Miêu yêu, nếu là rơi vào tay người khác, ta tất nhiên sẽ không bỏ qua. Nhưng là, rơi vào tay nàng…” Mạc Thanh Tuyệt không nói câu kế tiếp.
Tiêu Ly hiểu được. Vật phi phàm như vậy nếu đến tay tặc nhân, hậu quả sẽ khó gánh vác, nhưng là đến tay Bạch Phong Hoa thì công tử tuyệt không lo lắng. Công tử quyết định tất nhiên có lý do, Tiêu Ly cũng không truy vấn nữa, trầm mặc.
“Tiêu Ly…” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Mạc Thanh Tuyệt trong xe ngựa truyền đến.
“Dạ, công tử.” Tiêu Ly cung kính đáp.
“Đi, diệt Tần Môn Ngọc. Thế lực phía sau của hắn nếu uy hiếp tới nàng nhất định cũng phải diệt luôn.” Lời nói của Mạc Thanh Tuyệt lạnh như băng làm cho Tiêu Ly sửng sốt.
Giết Tần Môn Ngọc? Hơn nữa, thế lực đứng sau nếu uy hiếp tới nàng cũng diệt luôn?
“Dạ!” Tiêu Ly lập tức đáp ứng, quay đầu ngựa, hướng phương hướng khác chạy đi. Hắn lập tức hiểu được ý công tử. Tần Môn Ngọc tâm ngoan thủ lạt, ở trận đấu bị Bạch Phong Hoa đánh bại, tuyệt đối sẽ không để yên cho nàng. Người này nhất định sẽ tìm cơ hội trả thù Bạch Phong Hoa. Công tử, cư nhiên lại đối tốt với Bạch Phong Hoa như vậy, giúp nàng trừ bỏ hậu hoạn, hơn nữa phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn! Chuyển sinh thạch không lấy về, lại còn giúp nữ tử này nữa.
Tình cảm công tử đối với nàng nàng, chẳng lẽ là thật … Mạc Thanh Tuyệt chậm rãi trợn mắt, đấy mắt hiện lên một tia ánh sáng lạnh lẽo .
Tất cả những thứ gì uy hiếp tới nàng, đều phải nhanh chóng diệt trừ… Trong thừa tướng phủ, Bạch Phong Hoa còn không biết có người đã giúp nàng trừ bỏ hậu hoạn , nàng vẫn còn mê ngủ.
“Tỷ! Tỷ!” Bạch Tử Mặc ở bên ngoài gõ cửa liên hồi.”Meo meo meo meo meo meo ~” Băng Nhi ngồi xổm trên vai hắn cũng kêu lên phụ họa. Thanh Long thánh giả vừa đi, Băng Nhi lúc nào cũng dính lấy Bạch Tử Mặc .
“Ầm ĩ muốn chết!” Bạch Phong Hoa tức giận, cầm gối quăng hướng cửa. Nàng ghét nhất khi ngủ bị người đánh thức.
“Mau thức, tỷ. Nương bảo tỷ mau đi dạo phố với nương. Mọi người đều sớm chuẩn bị xong, cũng đã ăn cơm xong hết, đang chờ tỷ đó.” Bạch Tử Mặc vẫn dùng sức đập cửa.
“Đã biết, đã biết.” Bạch Phong Hoa nheo nheo mắt, mơ mơ màng màng đứng lên. Tiểu Thúy từ bên ngoài đi vào, giúp Bạch Phong Hoa mặc quần áo. Bạch Phong Hoa rửa mặt xong, vội vàng dùng cơm, đi tới đại sảnh. Tiết Nhu Nhi cùng Bạch Linh Khê đang đợi .
“Nương, chuyện gì vậy? Nương muốn đi đâu?” Bạch Phong Hoa ngáp một cái, khó hiểu hỏi.
“Phong Hoa, đương nhiên là muốn mua đồ cho muội. Ngày mai đi dự dạ yến ở hoàng cung, muội là công thần, đương nhiên phải có trang phục đẹp tham dự.” Bạch Linh Khê cười, trong lòng lại cười lạnh châm chọc, trang phục đẹp để tham dự thì thế nào? Xấu chính là xấu, dù mặc đẹp, vẫn vô dụng!
“Đúng vậy, Phong Hoa, đi, quần áo ta đã chuẩn bị tốt cho con, hôm nay đi mua trang sức.” Tiết Nhu Nhi kéo tay Bạch Phong Hoa ôn nhu cười.
“A? Nương, thợ may cũng chưa mời đến, người chuẩn bị quần áo cho tỷ khi nào?” Bạch Tử Mặc kinh ngạc hỏi.
“Ta may quần áo mới cho tỷ ngươi, chẳng lẽ ta còn phải chờ dịp?” Tiết Nhu Nhi cười, tức giận trả lời. Tiết Nhu Nhi vừa đáp làm cho Bạch Phong Hoa sửng sốt, trong lòng cảm động không thôi.
“Nha nha, ta cũng muốn, ta cũng muốn có quần áo mới!” Bạch Tử Mặc la ồn ào. Ngồi xổm trên vai Bạch Tử Mặc, là Băng Nhi , ôm chặt cổ Bạch Tử Mặc.
“Có, các ngươi đều có.” Tiết Nhu Nhi cười.”Tốt lắm, đi thôi.”
Một hàng bốn người đi ra xe ngựa, Tiểu Thúy cùng nha hoàn của Tiết Nhu Nhi, nha hoàn bên người Bạch Linh Khê đi bộ theo xe ngựa. Đi sau xe ngựa có 5 người hầu, 5 người do Bạch Phong Hoa chọn. Hiện tại 5 người đều có chiến khí, cao nhất chiến khí là đội trưởng Tần Hạo, có ba cấp chiến khí. Nguyên bản Bạch Phong Hoa tính rảnh sẽ dạy bọn họ chiến khí, nhưng có một người đã giúp nàng dạy những người này . Chính là đại ca của Bạch Phong Hoa, Bạch Dịch Thủy. Hơn nữa Bạch Dịch Thủy còn tặng cho người nhà họ không ít đồ đạc, đều lấy danh của Bạch Phong Hoa, như vậy năm người này càng thêm cảm kích Bạch Phong Hoa, đối với nàng càng trung thành hơn. Bạch Dịch Thủy cho tới bây giờ đều luôn lấy phương thức này yêu thương tiểu muội muội. Luôn yên lặng giúp nàng làm việc. Bạch Phong Hoa bên ngoài cũng không nói gì, nhưng lại ghi tạc trong lòng.
Trong xe ngựa, Bạch Phong Hoa có chút buồn ngủ, ngáp dài, có chút nhàm chán hỏi “Đêm mai phải tham gia yến hội sao?”
“Đương nhiên rồi, tỷ tỷ, tỷ không đi sao được?” Bạch Tử Mặc lập tức khẳng định, tiếp theo có chút tiếc hận nói.”Ai, thực đáng tiếc, Thanh Long thánh giả đại nhân cùng Chu Tước thánh giả đại nhân đều rời đi rồi”.
“Đi rồi?” Bạch Phong Hoa tỉnh ngủ một nửa, ngẩng đầu nhìn Bạch Tử Mặc nói, “Khi nào ?”
“Ngày hôm qua, Thanh Long thánh giả đại nhân hồi Thừa tướng phủ liền cáo từ, khi đó tỷ đang ngủ, hắn nói không cần đánh thức tỷ.” Bạch Tử Mặc sờ sờ đầu Băng Nhi, vẻ mặt tiếc hận. Băng Nhi trong lòng đau khổ, đi thì càng tốt, hắn nên đi sớm mới đúng.
“Chu Tước thánh giả đại nhân cũng đi rồi?” Bạch Phong Hoa hơi hơi nhíu mi hỏi.
“Dạ, đi thật vội vàng, hình như nàng nhận được tin tức từ Chu Tước thánh điện.” Bạch Tử Mặc nhớ lại “Lúc ấy, sắc mặt thánh giả đại nhân thật không tốt. Không biết đã xảy ra chuyện gì.”
“A.” Bạch Phong Hoa tùy ý nói một tiếng, trong đầu hiện ra bóng dáng Mạc Thanh Tuyệt. Người kia, đi không tạm biệt… Xe ngựa dừng ở tiệm trang sức lớn nhất kinh thành – Thiên Bảo, đoàn người Bạch Phong Hoa xuống xe ngựa, liền khiến chung quanh chú ý. Nguyên lai màu da đặc thù của Bạch Phong Hoa làm cho mọi người trong kinh thành có ấn tương sâu sắc, những người xem trận đấu ngày đó kích động không thôi. Chính là cô gái lấy thực lực của một người mà xoay chuyển Càn Khôn!
Đoàn người Bạch Phong Hoa tiến vào Thiên Bảo các, không ít người dừng lại nhìn ngó.
Tiểu nhị vừa thấy người vào, mắt sáng lên, kích động mà ân cần chạy nhanh tiếp đón “Bạch phu nhân, Bạch tiểu thư, Bạch thiếu gia, thỉnh lên lầu, tiểu nhân lập tức thỉnh chưởng quầy đến.” Tiểu nhị đưa bọn họ lên lầu hai, liền chạy nhanh mang trà chiêu đãi. Tiểu Thúy cùng các nha hoàn người hầu đều ở tầng dưới cùng nhau đợi. Tầng dưới cùng là những hàng hóa bình thường, lầu hai là trang sức tốt nhất.
“Phong Hoa. Con xem, cái này nhìn cũng được.” Tiết Nhu Nhi kéo Bạch Phong Hoa qua xem.
Bạch Phong Hoa gật đầu “Dạ cũng được.”
“Hảo, vậy lấy nó.” Tiết Nhu Nhi thấy Bạch Phong Hoa gật đầu liền lấy vật đó, vừa xoay đầu, lập túc hô nhỏ “Phong Hoa, con xem, vòng cổ này cũng tốt.”
“Dạ.” Bạch Phong Hoa lại gật đầu.
“Tốt, lấy nó.” Tiết Nhu Nhi lại mua .
“Phong Hoa, con xem hoa tai này đi.”
“Dạ.”
“Tốt, lấy.”
Bạch Phong Hoa, nàng lần đầu tiên phát hiện, nguyên lai nương trừ bỏ thực ôn nhu, còn thực biết cách khiến nhà phá sản! Nàng dám khẳng định, nếu mình nói tất cả đều được, nương nhất định mua toàn bộ! Nữ nhân biết tiêu tiền sẽ làm nam nhân thực đau đầu, không biết cha có phải thường xuyên đau đầu không?
***
“Hắt xì!” Đang làm việc, Bạch Hận Thủy hắt xì một cái.
“Bạch đại nhân, không có việc gì chứ?” Người bên cạnh thân thiết nói.
” Không, không có việc gì.” Bạch Hận Thủy sờ sờ cái mũi, lắc đầu nói.
Vào Thiên Bảo các tiêu ‘chút’ bạc, Tiết Nhu Nhi thỏa mãn gật đầu nói không mua nữa. Đoàn người thắng lợi trở về, lão bản Thiên Bảo các nhìn Bạch Phong Hoa, không nói hai lời trực tiếp giảm 70%.
Về nhà lại bị ép buộc nửa ngày, Bạch Phong Hoa mới có thể thoát thân mà nghỉ ngơi.
Nhưng mà, buổi tối ngày hôm sau, Bạch Phong Hoa mới thật đau đầu, quần áo hoa lệ , trang sức trói buộc. Sau đó lại cùng Bạch lão lên xe ngựa đi hoàng cung. Những người khác đi theo sau. Bạch lão hôm nay mặt mày hồng hào, ánh mắt vui vẻ, tâm tình tốt đến cực điểm.
Vào hoàng cung, công công nghênh đón mặt cười sáng lạn ,chạy bước nhỏ tới nghênh đón một nhà Bạch Thừa tướng. Thái giám đứng ở cửa đại điện rống to Thừa tướng đại nhân đến.
Bạch lão vừa vào cửa, vô số ánh mắt nhìn lại đây. Ánh mắt đều ở trên người Bạch Phong Hoa. Cô gái 16 tuổi, xoay chuyện càn khôn đánh thắng trận đấu, có bát cấp chiến khí, khiến người nào không chú ý, người nào không sợ hãi than thầm?
Người một nhà ngồi xuống, mọi người hàn huyên, chúc mừng, Bạch Phong Hoa nhe răng bất đắc dĩ ứng phó. Hoàng đế cùng hoàng hậu giá lâm, đêm yến bắt đầu, ca múa mừng cảnh thái bình. Mọi người vui vẻ, đều nói về trận đấu kia. Đầu Bạch Phong Hoa muốn nổ tung, không ngừng có người tiến đến chúc mừng, tìm cớ bắt chuyện. Ngay cả thái tử cũng kính rượu.
“Bạch tiểu thư, kính ngươi một ly rượu. Nếu không phải ngươi, Đông Mộc quốc năm nay như thế nào dành được chiến thắng?” Thái tử nâng chén kính Bạch Phong Hoa, đáy mắt hắn rất hưng phấn. Giống như Bạch Phong Hoa là vì hắn mà chiến thắng. Hắn nghĩ, Đông Mộc sớm muộn gì đều là của hắn, tự nhiên Bạch Phong Hoa là vì hắn lập hạ công. Hắn trong lòng thầm hạ quyết tâm sẽ toàn lực mượn sức Bạch Phong Hoa, dùng Bạch Phong Hoa. Nhân tài như vậy tuyệt đối không thể thành người của Nam Hoa Vương.
“Là hồng phúc của thái tử điện hạ mà thôi.” Bạch Phong Hoa cũng nâng chén mỉm cười cho có lệ .
Thái tử cười ha ha, không phủ nhận, giống như Bạch Phong Hoa thắng được trận đấu đó thật là do phúc của hắn.
Bạch Phong Hoa không thích thái tử, tùy ý tiếp lời vài câu. Cuối cùng thật sự nhẫn chịu không nổi, tìm cớ nói uống rượu nhiều, muốn đổi gió, mới thoát thân hướng ngự hoa viên bên ngoài.
Hành lang được chiếu sáng bởi những lồng đèn. Bóng đêm trong ngự hoa viên mông lung, gió lạnh phơ phất, Bạch Phong Hoa nhàm chán tựa vào cây cột, ngáp một cái. Mệt, thực mệt. Nhớ lại những nụ cười mất tự nhiên kia, nàng liền cảm thấy mệt.
Bỗng nhiên phía sau có động tĩnh rất nhỏ, Bạch Phong Hoa quay đầu, liền thấy khuôn mặt có chút phức tạp của Nam Hoa Vương.
“Bạch Phong Hoa…” Nam Hoa Vương chậm rãi tiêu sái vào đình, nhìn Bạch Phong Hoa, cúi đầu nhỏ giọng gọi một tiếng.
“Vương gia, có việc?” Bạch Phong Hoa thản nhiên hỏi.
Biểu tình của Nam Hoa Vương phức tạp, nhìn cô gái có vẻ mặt lạnh lùng kia, trong lòng có chút nhói đau.
“Bạch Phong Hoa, ngươi… Thật là Bạch Phong Hoa sao?” Nam Hoa Vương có chút gian nan mà hỏi.
Bạch Phong Hoa ngẩng đầu, nhìn Nam Hoa Vương, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, cúi đầu chậm rãi nói: “Vương gia, kỳ thật, ngươi là muốn hỏi ta vì sao thay đổi thái độ với ngươi, vì sao không còn yêu ngươi, phải không?”
Nam Hoa Vương giật mình, bình tĩnh nhìn Bạch Phong Hoa. Trong lòng hắn giờ khắc này tràn ngập phức tạp, câu nói của Bạch Phong Hoa đã nói ra ý nghĩ trong lòng của hắn. Đúng vậy, hắn muốn hỏi, hắn muốn biết, vì sao nàng trước kia yêu hắn, hiện tại lại lạnh lùng như vậy?
“Vương gia, ngươi biết không? Ngươi đã mất đi một nữ nhân yêu ngươi nhất.” Bạch Phong Hoa rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nói.
“Nữ nhân yêu ta nhất sớm đã chết, là mẫu phi của ta.” Nam Hoa Vương có chút lạnh lùng trả lời, “Năm đó, khi mẫu phi rời đi, thế giới này, thế giới không còn ấm áp nữa.”
“Mẫu phi của ngươi, là do hoàng hậu hại chết, đúng không?” Bạch Phong Hoa lạnh lùng cười, cúi đầu chậm rãi nói, “Từ xưa, đế vương là người vô tình nhất, cung vua là chiến trường tàn khốc. Trên chiến trường, mẫu phi ngươi thất bại. Người thắng tự nhiên sẽ là hoàng hậu hiện tại được sủng ái nhất.” Bạch Phong Hoa lập tức liền suy đoán ra cái chết của mẫu phi Nam Hoa Vương cùng đương kim hoàng hậu có liên quan.
Nam Hoa Vương đứng hình, kinh ngạc nghi ngờ nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Bạch Phong Hoa. Bạch Phong Hoa cư nhiên nói ra những lời như vậy, người khác cho rằng mẫu phi chết là ngoài ý muốn, nhưng hắn rõ ràng, tuyệt đối không phải ngoài ý muốn. Hết thảy, đều cùng nữ nhân kia có liên quan! Hơn nữa, nếu không phải Hoàng Thượng ngầm đồng ý, sự tình làm sao có thể phát triển thành như vậy? !
“Mẫu phi của ngươi yêu thương ngươi, không đáng trách. Tình thương của mẹ là vĩ đại nhất, vô tư nhất, thời khắc mấu chốt, người mẹ thậm chí sẽ vì đứa con của mình trả giá cả sinh mệnh mà không hề oán hận. Đây là tình thương vô cùng cao thượng.” Bạch Phong Hoa mỉm cười, ánh mắt bỗng nhiên có chút thẫn thờ, nàng mặc dù đang nhìn, nhưng linh hồn thì không còn ở đây.
Ánh mắt Nam Hoa Vương có chút ảm đạm, cũng đắm chìm trong quá khứ.
“Mẫu phi ngươi mất, khiến ngươi không còn tin vào tình yêu. Nhưng ngoài mẫu phi ngươi, có phải còn có một nữ tử thậm chí vì ngươi mà nguyện ý hy sinh sinh mệnh?” Bạch Phong Hoa bỗng nhiên hơi hơi mở miệng, cúi đầu nói.
Nam Hoa Vương cả người cứng đờ, giống như bị điện giật ngây ngốc nhìn Bạch Phong Hoa. Hắn làm sao có thể không rõ ý tứ của Bạch Phong Hoa.
“Nữ tử Bạch Phong Hoa kia yêu ngươi, vì vinh quang của ngươi mà ẩn nấp ánh sáng của mình, sợ đoạt đi vị trí của ngươi, sợ đoạt đi sự nổi bật của ngươi. Nàng hèn mọn thích ngươi, cho rằng mình không xứng với ngươi, chỉ đứng xa xa yên lặng nhìn ngươi. Nàng dùng phương thức đó để yêu ngươi đấy.” Bạch Phong Hoa nói tới đây, hít một hơi, ngực đau như sắp vỡ, trí nhớ của Bạch Phong Hoa trước kia toàn bộ đều ập đến, khắc sâu làm cho người ta thống khổ.
Môi Nam Hoa Vương run nhè nhẹ, rốt cuộc nói không nên lời.
“Bạch Phong Hoa, vì ngươi, liều lĩnh đỡ thích khách một kiếm trí mạng. Nếu không phải Bạch Phong Hoa, Vương gia, ngươi còn có thể bình yên đứng ở chỗ này sao?” Bạch Phong Hoa chậm rãi ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Nam Hoa Vương, trong mắt cũng đã đầy nước mắt. Tâm, quặn đau vạn phần. Bạch Phong Hoa không đáng giá, vì si tình không đáng giá. Thật đau lòng nữ tử si tình chấp nhất.
“Thử hỏi, khắp thiên hạ này, còn có người nữ tử nào, có thể làm được những điều đó cho ngươi đây?” Bạch Phong Hoa cuối cùng cũng nhẹ nhàng nói ra những lời này, nhưng lại giống như tảng đá ngàn cân hung hăng nện vào lòng Nam Hoa Vương .
Trong thiên hạ, sẽ có người vì hắn làm những điều này sao? Còn sao?
Không có người nào sẽ làm như vậy với hắn … Nam Hoa Vương chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn ngào, thân hình không chống đỡ được, lui từng bước, dựa vào cây cột. Hắn thở dài một hơi, mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn Bạch Phong Hoa, khó khăn nói:
“Như vậy, ngươi là ai?”
“Ta? Ta là Bạch Phong Hoa. Nhưng không phải Bạch Phong Hoa yêu ngươi.” Bạch Phong Hoa khôi phục lại sự lạnh lùng, thản nhiên trả lời.
“Ngươi, là Bạch Phong Hoa, cũng không phải Bạch Phong Hoa…” Nam Hoa Vương có chút khó hiểu, nhưng trong lòng hắn đã sáng tỏ. Đúng vậy, nữ tử yêu mình, đã biến mất, đã cứ mất đi như vậy. Hơn nữa, sẽ không bao giờ trở về… Ở giờ khắc này, trong lòng Nam Hoa Vương dâng lên một cỗ bi thương mãnh liệt, hối hận.
Ở giờ khắc, hắn bỗng nhiên hiểu được tình yêu là thật sự tồn tại.
Ở giờ khắc, hắn bỗng nhiên hiểu được mình đã yêu Bạch Phong Hoa rồi.
Yêu Bạch Phong Hoa đã mất, không bao giờ trở về …”Vương gia, không có gì nữa thì ta đi trước.” Bạch Phong Hoa thu hồi cảm xúc, lạnh lùng nói.
Nam Hoa Vương không nói gì, chỉ suy sụp chậm rãi tựa vào cây cột, chậm rãi nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt một mảnh .
Bạch Phong Hoa thản nhiên nhìn Nam Hoa Vương, xoay người rời đi.
Một màn này, Triêu Dương công chúa đứng ở hành lang xa xa đã thấy được hai người bên này, tuy rằng không nghe được hai người đang nói gì, nhưng lại nhìn thấy hai người ở trong đình rất lâu.
“Bạch Phong Hoa ngươi quả là rất đê tiện!” Triêu Dương công chúa oán hận xoa tay trong ống tay áo, cơ hồ muốn đem ống tay áo xé rách. Ghen tị trong lòng cùng cừu hận điên cuồng tăng vọt, Bạch Phong Hoa náo động lần đó, cho dù nàng biết người đánh nàng chính là Bạch Phong Hoa, nàng đi gặp hoàng đế khóc lóc kể lể, kết quả trừ bỏ được hoàng đế an ủi ra không còn gì khác. Nàng liền hiểu được, hoàng đế không có khả năng vì nàng bị đánh mà đi gây khó xử cho Bạch Phong Hoa có bát cấp chiến khí , huống chi hiện tại lại còn là một nhân vật rất quan trọng Bạch Phong Hoa.
Triêu Dương công chúa nhìn bóng dáng trong đình, dùng sức cắn môi, tốt! Phụ hoàng, đã không chủ trì công đạo, ta đây liền đến đòi lại! Bạch Phong Hoa không chọc vào nhị ca thì không có gì, ngươi nếu đã mơ ước nhị ca, vậy ngươi đã đi tìm đường chết!
Triêu Dương công chúa giận dữ xoay người, liền nhìn vào một đôi mắt sâu thẳm. Bạch Linh Khê không biết khi nào thì đứng ở trên hành lang nhìn nàng.
“Ngươi ở trong này làm cái gì?” Triêu Dương công chúa đầu tiên cả kinh, sau đó liền tức giận hỏi. Đối với Bạch gia, Triêu Dương công chúa cũng không có chút hoà nhã nào.
“Công chúa điện hạ, ta vội tới để bồi tội với ngài.” Bạch Linh Khê khuất thân hành lễ, nói một câu.
“Bồi tội? Bồi tội cái gì?” Triêu Dương công chúa nghi hoặc nhìn Bạch Linh Khê.
“Muội muội ta, thật sự không biết nông sâu, tuy hiệp trợ Nam Hoa Vương điện hạ thắng được trận đấu, nhưng với điều kiện của nàng, sao có thể vọng tưởng Vương gia đâu? Thật sự là rất không biết quy củ.” Bạch Linh Khê đem toàn bộ công lao thắng được trận đấu gắn cho Nam Hoa Vương, lại đem Bạch Phong Hoa hạ xuống.
Nghe vậy, trong lòng Triêu Dương công chúa sảng khoái một trận , mới cẩn thận đánh giá người vừa đến “Bạch Linh Khê, đúng không?”
“Dạ, công chúa điện hạ.” Bạch Linh Khê biết vâng lời nhợt nhạt đáp.
Đáy mắt Triêu Dương công chúa hiện lên một tia cười lạnh, tuy rằng nàng có chút tự đại, nhưng tuyệt đối không phải kẻ ngu. Bạch Linh Khê nói những lời này, nàng làm sao có thể không rõ nàng có ý tứ. Vì lấy lòng nàng mà đè thấp muội muội… Nữ nhân này, cũng không phải thứ tốt. Nàng có dụng ý gì? Mặc kệ nàng có dụng ý gì, nếu đưa lên tới cửa, vì sao lại không dùng. Xem ra nàng đối với Bạch Phong Hoa cũng rất bất mãn. Bất quá cũng có thể lý giải tâm tình của nàng. Bạch Linh Khê trưởng thành rất xinh đẹp, chiến khí là ngũ cấp, ở trường học cũng được mọi người chú ý. Hiện tại lại bị người ta bỏ qua hoàn toàn, ánh mắt mọi người đều đặt trên người xấu nữ kia. Ai mà không cam lòng , không thoải mái?
Bạch Linh Khê dùng dư quang ánh mắt nhìn sắc mặt và âm tình Triêu Dương công chúa. Kẻ sinh trong hoàng thất, sẽ không vì hai câu nói của nàng liền đả động. Nàng đã sớm nhìn ra, Triêu Dương công chúa đối với Nam Hoa Vương có tình cảm bất thường. Mỗi khi có nữ tử tiếp cận Nam Hoa Vương, kết cục của nàng ta thực thảm. Bạch Linh Khê rất rõ, Triêu Dương công chúa đang làm trò gì. Loạn luân? Bạch Linh Khê cười lạnh trong lòng , hoàng thất quả nhiên rất xấu xa. Triêu Dương công chúa thật sự là làm cho người ta ghê tởm! Cho dù nàng hiểu được tâm sự của mình lại như thế nào? Dù sao chuyện này cũng có lợi.
Triêu Dương công chúa hơi hơi mở mắt, không tự hỏi lâu lắm, vẫy tay cho cung nữ lui xuống, chậm rãi đứng sát vào Bạch Linh Khê, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe hỏi “Muội muội ngươi, nàng, để ý cái gì nhất ?”
****
Đông Mộc quốc kinh thành kích động trong một khoảng thời gian, người nào cũng đều nói về việc chiến thắng trận đấu, truyền tụng một người là Bạch Phong Hoa.
Mọi người đã không còn quan tâm bề ngoài của nàng nữa. Cường giả vi tôn(mạnh thì đc tôn vinh), đạo lý này mãi mãi sẽ không thay đổi. Bạch Phong Hoa không có cảm giác gì , hôm sau đêm yến chúc mừng , nàng cứ đi học theo lẽ thường. Nàng như trước mỗi ngày cùng Bạch Tử Mặc đi học, thuận tiện khi dễ Đồng Hòa Vương An Thiếu Minh. Nàng cũng thường xuyên nhìn thấy cây mắc cỡ, cây mắc cỡ khôi phục rất nhanh, làm cho Bạch Phong Hoa vô cùng giật mình. Vốn tưởng rằng kinh mạch cây mắc cỡ đã đứt đoạn, cho dù khỏi cũng khôi phục không được chiến khí như trước, nhưng kỳ tích xuất hiện, cây mắc cỡ khỏi hẳn cũng đã khôi phục lại chiến khí. Nàng đối với Bạch Phong Hoa cảm kích vô cùng, cũng biết Bạch Phong Hoa vì nàng mà đòi đan dược. Ở trong khoảng thời gian này, Bạch Phong Hoa cùng cây mắc cỡ cũng càng ngày càng thân thiết . Còn có Phó Vũ Ninh cùng Diệp Hàn, cả ngày không có việc gì cũng sẽ đi tìm Bạch Phong Hoa. Bọn họ nghiễm nhiên trở thành người hầu của Bạch Phong Hoa, Bạch Tử Mặc cảm thấy phiền toái, thường xuyên không kiên nhẫn đuổi bọn hắn đi.
Hôm nay tan học, Bạch Phong Hoa thấy An Thiếu Minh, liền nói “Tiểu Thiếu Minh, đệ có phải quên chuyện gì không?”
“Hả?” An Thiếu Minh sờ sờ đầu, nghi hoặc .
“Mời khách a, ta thay đệ xuất chiến, nhặt về mạng nhỏ cho ngươi. Cho đệ mời khách là tiện nghi cho đệ rồi.” Bạch Phong Hoa liền vỗ đầu An Thiếu Minh, đánh hắn thiếu chút nữa đến nước mắt tung bay.
“Dạ dạ, đi, đi Thái An lâu.” An Thiếu Minh cười giống như hồ ly, dẫn đầu mà đi.
“Không phải chứ, bỗng nhiên hào phóng như vậy, chẳng lẽ có chuyện gì?” Bạch Tử Mặc vuốt cằm, trừng mắt nhìn An Thiếu Minh nói.
“Đi. Có người mời khách, cứ ăn trước đã.” Bạch Phong Hoa sẽ không khách khí như vậy, lập tức nói.
Thái An Lâu là tửu lâu xa hoa nhất kinh thành , đồ ăn mỹ vị, rượu nguyên chất, phong cảnh tao nhã, đây là nơi các quý tộc kinh thành thích đi nhất.
Lên lầu, ở một gian trang nhã, An Thiếu Minh gọi một bàn đầy rượu và thức ăn ngon. Ba người ăn đến mặt mày hớn hở, Băng Nhi cũng ăn no .
Cuối cùng An Thiếu Minh uống đến choáng váng mới tiết lộ “Hắc hắc, các ngươi, các ngươi sẽ không nghĩ ra, tiền mời khách ta một phần cũng không mất. Bởi vì lúc trước Bạch tỷ tỷ đem Lam bảo kiếm gãy đưa cho ta, ta đã bán nó với cái giá trên trời. Ha ha, ha…”
“Cái gì? !” Bạch Phong Hoa nghe xong, giận quá nên lập tức đánh vào đầu hắn, Bạch Tử Mặc một bên đánh lén vài cái. Cuối cùng Bạch Phong Hoa cưỡng chế hắn đem toàn bộ tiền giao ra, lại bắt hắn mời khách lần nữa. (Sunny: tội Thiếu Minh a~ haha )
An Thiếu Minh bày ra vẻ mặt cầu xin về sau không bao giờ dám nữa. Đem kiếm gãy đưa Bạch lão, mặc dù có chút giá trị, nhưng tổn thật của trận đấu thật sự quá lợi hại, căn bản không có biện pháp đúc lại lần nữa. Sau đó Bạch lão lại tặng một thanh bảo kiếm cho Bạch Phong Hoa, Bạch Phong Hoa cũng liền quên Lam bảo kiếm vỡ vụn ở trận đấu . Hiện tại An Thiếu Minh lại còn nói ra việc đem kiếm gãy bán với cái giá trên trời, còn dùng tiền mời khách, đương nhiên bị Bạch Phong Hoa đánh cho một trận .
“Còn có một chuyện cần chúc mừng.” An Thiếu Minh nhe răng nhìn Bạch Tử Mặc nói.”Chúc mừng huynh, đã đạt lục cấp , sẽ không bị Bạch Thừa tướng đánh cái chân chó của huynh nữa.”
“Cút, lại chít chít méo méo nữa ta liền đánh gãy chân chó của huynh.” Bạch Tử Mặc nhướng lông mi hừ lạnh .
“Bạch tỷ tỷ ở cuộc khảo hạch lần này thật lợi hại, bát cấp chiến khí, ha ha, tùy thời đều có thể tốt nghiệp.” An Thiếu Minh lại tiếp tục vuốt mông ngựa.
Bạch Phong Hoa không nói gì, trong lòng không phải thực an tâm. Luôn luôn có một cảm giác như mưa gió sắp đến.
Quả nhiên, không qua vài ngày, Đa Bạch quốc truyền đến tin tức, Tần Môn Ngọc bị giết!
Những thí sinh Đa Bạch quốc vừa bước qua biên giới của Đa Bạch quốc không bao lâu, Tần Môn Ngọc liền bị giết.
Người bị hiềm nghi lớn nhất chỉ có Bạch Phong Hoa!
Nhưng lại không thích hợp, bởi vì nghe nói người giết chết Tần Môn Ngọc là một gã nam tử, mà chiến khí của nam tử kia không chỉ có bát cấp. Bạch Phong Hoa làm sao có thể có năng lực sử dụng một gã có năng lực mạnh như vậy đi giết Tần Môn Ngọc? Hiển nhiên là không có khả năng.
Đa Bạch quốc Tần phủ.
Trên đại sảnh, chính là thi thể của Tần Môn Ngọc .
“Rốt cuộc làm sao thế này? Chuyện gì đã xảy ra? Con ta vì sao lại bị giết?” Một nam tử trung niên cường tráng, la lên bi thống , nhào vào thi thể nằm đó. Hắn chính là tướng quân của Đa Bạch quốc, cũng là phụ thân của Tần Môn Ngọc. Thân hình hắn rất cao lớn, trên khuôn mặt đều là nước mắt. Cho tới bây giờ chỉ có con hắn giết người khác, không nghĩ tới hôm nay Tần Môn Ngọc lại bị giết!
“Bẩm tướng quân, trên đường về…” Sứ thần kể lại tất cả mọi chuyện. Người giết Tần Môn Ngọc, thân thủ rất cao, chỉ ra tay với Tần Môn Ngọc, đắc thủ rồi liền lập tức rời đi. Không có ra tay với những người khác. Mục đích chỉ có Tần Môn Ngọc.
Người thân phía sau Tần tướng quân chỉ biết khóc kêu, bình tĩnh nghe sứ thần trần thuật. Sứ thần đem trận đấu kể lại cho Tần tướng quân nghe. Cuối cùng bình tĩnh nói: “Nguyên bản ta cũng cho rằng Bạch Phong Hoa thủ đoạn tàn nhẫn hạ sát thủ, nhưng người ra tay là nam nhân, hơn nữa có chiến khí cấp chín. Mà người mạnh nhất Đông Mộc quốc cũng chỉ mới có cửu cấp chiến khí mà thôi, là một lão nhân, nhưng người này rõ ràng là một nam tử tuổi trẻ. Bạch Phong Hoa cũng không có năng lực sử dụng một người mạnh như vậy. Hay là cừu gia(cừu = kẻ thù, gia = nhà ) của tướng quân ?” Sứ thần tuy rằng thống hận Bạch Phong Hoa làm cho bọn họ thua trận đấu này, nhưng không có đem sự tình vặn vẹo, mà là khách quan nói ra ý của mình.
Sắc mặt Tần tướng quân càng ngày càng âm trầm, dùng sức cắn răng nhìn thi thể kia, oán hận gằn từng chữ: “Bạch Phong Hoa, nếu không phải nàng, con ta như thế nào bị trọng thương như vậy? Nếu không phải nàng, con ta như thế nào gặp phải kẻ mạnh mà không thể chạy trốn. Nếu con ta không bị thương, nếu cố gắng còn có thể có một đường chạy trốn.” Tần tướng quân cũng hiểu được, chỉ sợ là cừu nhân của Tần gia đến báo thù. Nhưng! Nếu không phải Bạch Phong Hoa, Tần Môn Ngọc làm sao có thể ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có?
Sứ thần nhìn mặt Tần tướng quân tràn ngập cừu hận, hiểu được. Thù giết con, Tần tướng quân đã khắc một phần trên người Bạch Phong Hoa!
Sự tình chỉ sợ không đơn giản như vậy . Mà không ai biết, một đôi mắt lạnh lùng ở nơi bí mật gần đó đã đánh giá hết thảy, cân nhắc cùng tính toán cái gì.
Chuyện xảy ra ở Đa Bạch quốc, Đông Mộc cũng không có ảnh hưởng. Bởi vì tuyệt đối không có khả năng là do Bạch Phong Hoa làm. Trong lúc đó hai nước cũng không có xung đột gì, nện Tần tướng quân cũng không thể làm gì, chỉ có thể lén hành động.
Bạch Phong Hoa mỗi ngày đi học như trước, chờ kỳ khảo hạch. Mà nàng hiện tại trong ánh mắt mọi người đã khác xưa , không còn sự khinh miệt cùng cười nhạo, mà là sùng bái cực độ.
Rất nhiều người lại chào hỏi nàng. Cuối cùng, khi Bạch Tử Mặc phát hỏa, những người đó mới thôi.
Lúc khảo hạch, sẽ mời những người thân đến để xem.
Bạch lão có việc, Bạch Hận Thủy cùng Bạch Dịch Thủy cũng có việc, tự nhiên là Tiết Nhu Nhi đến xem cuộc khảo hạch của ba đứa nhỏ .
Một ngày này, đầu đường xó chợ khắp kinh thành phi thường rộn ràng náo nhiệt. Đủ loại kiểu dáng xe ngựa xa hoa đều hướng về học viện Đông Mộc.
Buổi sáng, Bạch Phong Hoa, Bạch Tử Mặc cùng Bạch Linh Khê đi học viện chuẩn bị trước. Mà Tiết Nhu Nhi sau đó mới có thể đến.
“Hắc hắc, tỷ, ta năm nay cũng có thể tốt nghiệp. Rốt cục cũng không cần đi học nữa.” Bạch Tử Mặc có chút đắc ý nói. Lục cấp chiến khí có thể tốt nghiệp, hắn đã đạt tới lục cấp, hôm nay khảo hạch xong, là có thể tốt nghiệp, đương nhiên rất cao hứng .
“Đệ không học thì làm cái gì? Cho dù khảo hạch xong, cũng phải tiếp tục đến trường, học để lấy tri thức.”
Bạch Phong Hoa tức giận giáo huấn. Vẻ mặt Bạch Tử Mặc đau khổ, không dám đáp lời .
“Tử Mặc, đệ, đệ có thể tốt nghiệp rồi? Đệ đã đạt tới lục cấp chiến khí ?” Bạch Linh Khê vừa nghe, có chút chần chờ hỏi. Làm sao có thể nhanh như vậy? Lần trước hắn vẫn chỉ có ngũ cấp chiến khí a.
“Đúng vậy, ta đạt tới lục cấp chiến khí. Thật ngượng, ta tốt nghiệp trước ngươi.” Bạch Tử Mặc liếc mắt nhìn Bạch Linh Khê, hắc hắc cười rộ lên. Ý tứ không cần nói cũng biết, đệ đệ tốt nghiệp trước, ngươi là tỷ tỷ còn chưa tốt nghiệp, vẫn phải tiếp tục ở học viện đọc sách.
Bạch Linh Khê nghe xong, đáy mặt hiện lên một tia âm trầm. Bạch Phong Hoa có bát cấp chiến khí, Bạch Tử Mặc cũng đã là lục cấp, người của Bạch gia chẳng lẽ đều là vĩ đại như thế? Duy chỉ có mình còn là ngũ cấp! Giờ khắc này, trong lòng Bạch Linh Khê chậm rãi vặn vẹo. Được Bạch gia thu dưỡng, vốn tưởng rằng vẫn được chú ý nhất, không nghĩ tới hiện tại người đó lại là xấu nữ Bạch Phong Hoa! Ánh mắt Bạch Linh Khê có chút oán độc, dư quang khóe mắt liếc về phía Bạch Phong Hoa, nhìn thấy Bạch Phong Hoa tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng. Lòng của nàng cả kinh, lập tức cúi đầu xuống. Trong lòng càng có chút không yên, chẳng lẽ Bạch Phong Hoa xem thấu lòng của nàng? Bất quá, đừng lo, sự tình rất nhanh sẽ xong thôi. Thời của nữ tử xấu xí này sẽ kết thúc rất nhanh thôi!
“Kỳ quái, nương như thế nào còn chưa đến đây?” Bạch Tử Mặc không phát hiện chuyện gì, kiễng mũi chân nhìn xung quanh.
Có chút lo lắng nhìn về phía đám đông, vẫn không phát hiện xe ngựa của Thừa tướng phủ.
Bạch Phong Hoa nhíu mày, nhìn về phía cửa, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác bất an.
Không ai chú ý tới đáy mắt của Bạch Linh Khê hiện lên một tia khoái trá, lướt qua trong giây lát.
/241
|