Editor: Lăng
Phố Duyên Thành nằm giao nhau với quận Nam và khu trung tâm, là con đường được những "cú đêm" yêu thích nhất ở khu phố sầm uất nhất thành phố Nam Minh. Nơi này có chợ đêm, quán bar và khách sạn san sát nhau, ngoài ra cũng có rất nhiều chỗ ăn chơi tụ tập hai bên phố Duyên Thành.
Lâm Thường Từ nhìn bức ảnh, biết Cố Trọng bị chụp ảnh ở đâu, trong bối cảnh bức ảnh có một tấm bảng ghi "Thịt rừng", là một nhà hàng chuyên các món về thú rừng. Cô bèn vào quán bar sát bên, mua một cốc nước, dựa vào một góc gần đó chờ đợi.
Khi đồng hồ điểm 10 giờ, một cô gái trẻ một mình ra khỏi quán bar, uống say đến mức không biết trời trăng mây gió, còn nôn mửa đầy đất. Cô ấy chân nam đá chân chiêu đi được một đoạn rồi ngồi bệt xuống đất, dựa vào mặt tường ngủ thiếp đi.
Có nhiều người đi ngang qua cô gái đó, có người khinh thường ngoái lại nhìn, cũng có người chỉ trỏ bàn tán, thậm chí còn có vài thanh niên bất lương đứng cách đó không xa chỉ trỏ như âm mưu gì đó. Nhưng chưa đợi bọn chúng thương lượng có kết quả, có một người đi ngang qua họ chuẩn bị đỡ cô gái say rượu lên.
Lâm Thương Từ vứt chai nước, đi qua ngăn cản hành động của đối phương.
Cố Trọng không trang điểm, đôi mắt cũng không có vẻ mị hoặc như khi trang điểm, do đang đeo khẩu trang nên Lâm Thương Từ cũng không biết hiện tại cô ấy có biểu cảm như thế nào, chỉ có thể thấy được kinh ngạc trong mắt cô ấy.
"Có paparazzi, đi trước đã."
Lâm Thương Từ kéo tay Cố Trọng, dắt cô ấy rời khỏi nơi đó, Cố Trọng cũng hoang mang để mặc cô kéo đi.
Có lẽ vì hôm nay Lâm Thương Từ không có biểu cảm quỷ dị như trước đó, còn có vẻ cô đơn, làm Cố Trọng cứ cảm thấy nơi nào đó trong lòng bị siết lại, nhưng chỉ trong nháy mắt cảm giác đó lập tức biến mất.
Cô dừng bước, cổ tay dùng lực thoát khỏi Lâm Thương Từ.
"Cô ấy say rồi, nếu ngủ chỗ đó sẽ không ổn."
Khi cô nói chuyện còn quay đầu nhìn về phía cô gái say rượu đang ngồi.
"Giả thôi."
"Sao cô biết được, nếu như là thật thì sao? Nếu cô ấy say thật thì sao, nếu như người khác có ý xấu, chúng ta sẽ là thấy chết mà không cứu đó." Cố Trọng liên tục quay đầu lại, cô có thể quan sát thấy mấy gã thanh niên kia bắt đầu vờ vĩnh mon men đến gần cô gái đó.
"Cô có muốn nhận vai Liễu Vô Ương không?" Hay tay Lâm Thương Từ đút túi, tầm mắt cô luôn chú ý cô nữ sinh kia, "Nếu tôi nói với cô vai diễn này vốn thuộc về cô, nhưng vì hôm nay cô giúp cô ta nên trong tương lai gần sẽ có người chụp ảnh đăng lên mạng, trên tiêu đề còn viết năm chữ 'Cố Trọng ngủ với fans". Sau đó bên phía đầu tư sẽ thay cô, để người khác đóng vai Liễu Vô Ương."
"Dù như vậy cô vẫn muốn giúp cô ta sao?" Khi Lâm Thương Từ nói những lời này, như thể đang trần thuật lại sự thật chứ không phải là đang giả thiết.
"Bọn họ không có chứng cứ."
"Bọn họ không cần chứng cứ." Lâm Thương Từ nắm tay, cô gái kia đã bị một gã thanh niên đỡ lên, "Có người từng nói với tôi rằng chuyện giữa con gái với nhau, bản thân không có cách nào tự chứng minh là mình trong sạch, dù có báo cảnh sát cũng vô ích. Bởi vì bọn họ sẽ không nói rõ tên họ mà chỉ nói là ai đó đã ngủ với fans, sẽ lựa chọn ám chỉ mập mờ, khiến cho những người nhiều chuyện tự đoán ra đó là cô. Bọn họ còn có ảnh chụp cô ôm cô gái đó, cũng sẽ có video quay cảnh cô đưa cô ta vào khách sạn, chỉ như vậy là đủ rồi."
Cố Trọng hơi hé môi, tuy cô cũng biết những mánh khóe của mấy tin vịt này. Cho dù lúc đó không có chuyện gì to tát xảy ra, đã làm sáng tỏ, nhưng nếu sau này đủ loại tin đồn lũ lượt ùa tới, sẽ khiến mọi người liên tưởng đến chuyện hôm nay cô ngủ với fans. Đến lúc đó sẽ có người đặt câu hỏi về tính chân thật của việc này.
Ngành công nghiệp giải trí xưa nay chưa bao giờ là một hồ nước sạch, mà chính xác là một thùng thuốc nhuộm lớn. Thùng thuốc nhuộm này nhuộm đen sự thanh bạch trong sạch, muốn hủy diệt một người là chuyện đơn giản đến nhường nào.
Nhưng mà......
"Tôi không có cách nào xác nhận tính chân thật trong lời nói của cô. Cho dù cô đã giả định ra một ngày nào đó trong tương lai tôi sẽ phải đối mặt với hoàn cảnh đó, dù đó là thật vậy tôi cũng muốn giúp cô ấy."
Cho dù khả năng đó gần như bằng không, cô ấy cũng sẽ không trơ mắt đứng nhìn một cô gái bị người xấu làm hại.
Lâm Thương Từ thở dài, tựa như cô vốn đã biết trước Cố Trọng là một người rất bướng bỉnh.
"Đứng đây chờ tôi."
Lâm Thương Từ ra khỏi hẻm nhỏ, Cố Trọng vẫn đứng ở nơi tối tăm quan sát cô. Nhìn cô nói chuyện với đám người kia, sau đó cứu cô gái đó khỏi bọn chúng.
Lâm Thương Từ đỡ cô gái trẻ, cô rất ít khi để bản thân uống say bất tỉnh nhân sự, nhưng say thật hay say giả cô vẫn nhận biết được. Khi cô cúi đầu nhìn cô gái này, cô ấy đang mê sảng nói năng lộn xộn.
Trực giác Cố Trọng không sai, cô gái này không phải giả vờ, mà là say thật.
"Này, nhà cô ở đâu?" Lâm Thương Từ vỗ nhẹ vào má cô ấy, muốn để cô ấy tỉnh táo hơn.
Nhưng cô gái lẩm bẩm gì đó cô không nghe được chữ nào, cũng chẳng trách vòng lặp trước Cố Trọng phải đưa cô ấy vào khách sạn.
Sau đó Lâm Thương Từ và Cố Trọng cùng nhau đỡ nữ sinh vào khách sạn gần đó, còn đặc biệt giải thích tình hình với lễ tân, tiền khách sạn do Cố Trọng chi trả.
Lâm Thương Từ nghĩ, nói như vậy những người đó hẳn sẽ không có cách nào vu oan giá họa nữa. Dù sao lúc vụ việc xảy ra, bên cạnh Cố Trọng còn có người khác, hơn nữa quầy lễ tân của khách sạn cũng có thể chứng minh.
"Cô không sợ lúc đó sẽ có tin đồn tôi chơi threesome, vừa ngủ với fans còn ngủ với biên kịch sao?" Lúc này Cố Trọng đang đứng cạnh cô bên đường, tuy đã hơn 12 giờ đêm nhưng trên đường vẫn còn rất nhiều xe.
"Tôi nghĩ tôi sẽ tôi sẽ ra mặt làm sáng tỏ bản thân không có bị làm gì." Lâm Thương Từ đá vào ghế đá, sau 12 giờ, nhiệt độ giảm đi không ít.
Cố Trọng không chịu thuận theo, không buông tha, tiếp tục đưa ra giả thiết: "Thế nếu như nói là tôi và cô cùng ngủ với fans thì sao?"
"Vậy cũng không có biện pháp, ngủ thì ngủ đi. Lần sau sẽ cố gắng nghĩ biện pháp khác."
"Lần sau?"
"Không có gì, tôi nói bừa thôi." Lâm Thương Từ cúi đầu, điện thoại rung lên, màn hình hiển thị xe của bọn họ đã đến.
"Cô về đi, ngủ ngon."
Bàn tay đang cầm điện thoại của Cố Trọng giật giật, cô vốn muốn hỏi có thêm WeChat không, nhưng thấy người kia đã mở cửa xe, rốt cuộc cô chỉ có thể bỏ tay xuống.
"Ngủ ngon."
*****
Ngày hôm sau, khi Diệp Tây Nhã đến nhà Cố Trọng, cô đã thông báo vụ việc cho cô ấy biết.
"Cô ấy tiếp cận em nhất định là có dụng ý khác, em phải chú ý hơn, ít qua lại với cô ấy." Diệp Tây Nhã đứng trước mặt Cố Trọng, một tay chống nạnh tay kia đưa ngón trỏ chỉ vào Cố Trọng.
Lòng bàn tay Cố Trọng nhẹ nhàng vuốt ve Sếp Tổng từ trên xuống dưới: "Hôm qua cô ấy đã giúp em."
Thấy dáng vẻ không chút để tâm của đối phương, Diệp Tây Nhã nhướng mày, hỏi cô: "Em thân quen với cô ấy lắm sao?"
"Dạ không, cũng chỉ mới gặp mặt hai lần." Cố Trọng cong chân trái gác lên sofa, Sếp Tổng thoải mái thay đổi tư thế nằm.
"Không thân mà còn nói giúp người ta." Diệp Tây vén áo vest lên, cũng ngồi xuống, quay về phía Cố Trọng nói, "Đây, để chị 'thông não chi thuật' cho em."
Ngón trỏ tay phải Diệp Tây Nhã gõ vào ngón trỏ bên tay trái, bắt đầu: "Thứ nhất, vì sao cô ấy biết ở đó có paparazzi, sao biết được sẽ có người muốn hắt nước bẩn em? Nếu cô ấy không cùng một giuộc với đám người đó, điều này không giải thích được. Thứ hai, về Liễu Vô Ương, bên đầu tư vẫn chưa có dự định công bố tin tức, ngay cả em mãi đến chiều hôm qua mới nghe được chút phong thanh, dù cho cô ấy là biên kịch thì cũng không đời nào biết trước chuyện này."
"Tổng kết lại, chị có lý do hợp lý để nghi ngờ cô ấy có ý đồ xấu với em. Rất có thể ngày hôm qua là do cô ấy tự biên tự diễn, mục đích là chiếm được lòng tin của em, lúc này mới dễ dàng tiếp cận em và đặt nhiều bẫy rập hơn. Nếu em đi vào, e không chỉ đơn giản là ngủ với fans đâu."
"Việc hãm hại sẽ còn nghiêm trọng hơn, hiểu không?"
Diệp Tây Nhã ăn không ngon ngủ không yên với Cố Trọng. Ngay từ đầu cô đã phản đối việc Cố Trọng đi qua Duyên Thành. Hết lần này đến lần khác cô nhóc này cứ khăng khăng thừa lúc mình không để ý lén chạy qua đó, bây giờ còn chọc phải một Lâm Thương Từ không rõ lai lịch. Nếu là lúc khác thì thôi, một mực cứ phải là lúc sự nghiệp của Cố Trọng đang đi lên, nhiệt độ mà Nhan Như Ngọc mang lại cho cô ấy là điều mà những bộ phim truyền hình trước đó gộp lại cũng không thể sánh bằng. Nếu vào lúc mấu chốt này lại gặp chuyện, cô ấy trực tiếp rút khỏi showbiz về quê dưỡng lão được rồi đấy!
Cũng chính vì sự nổi tiếng này cho nên mới khiến người khác ghen tị đỏ mắt.
Cố Trọng cúi đầu trêu mèo, lời Diệp Tây Nhã nói cô đều hiểu. Chẳng qua đâu đó ở trong lòng đều đang khuyến khích cô hẳn nên tin vào lòng tốt Lâm Thương Từ dành cho mình. Cô trầm ngâm một lát, ngẩng đầu nói: "Vậy chị điều tra cô ấy đi?"
Chỉ cần điều tra không phát hiện ra có vấn đề gì, là có thể tiếp xúc nhiều hơn rồi! ^^
"Dù gì chị cũng làm nghề hơn mười mấy năm, chuyện này còn đợi em nói à." Diệp Tây Nhã lắc điện thoại, tỏ ý mình đã cử người đi điều tra.
Đương nhiên cô phải điều tra cái người tên Lâm Thương Từ này kỹ lưỡng, nếu thật sự có vấn đề, chắc chắn cô sẽ tìm ra kẻ đứng sau, sau đó tàn nhẫn trả thù ngược lại.
"Nhưng mà Cố Trọng này, đối với chuyện hôm qua, nếu bị đổ oan ngủ với fans thật thì cũng không có cách nào xác thực."
"Cũng không còn cách nào khác, cô gái kia say mèm, chỉ biết nói nhảm." Cố Trọng nhún nhún vai.
Vừa buông tay ra, Sếp Tổng lập tức nhảy đi, chạy đến một góc nhà, nó nhẹ nhàng nhảy lên khung leo cho mèo.
Cố Trọng nhìn chằm chằm khung leo cho mèo, luôn cảm thấy có chút kỳ lạ. Hình như trước giờ mình không có mua thứ đó, cô cũng không nhớ mình mua nó bao giờ.
Điện thoại Diệp Tây Nhã có thông báo mới, cô ấy mở xem, nói: "Hình như bên Tinh Hải cử người tiếp xúc với Hồng Thành, có thể là Lâm Sách muốn cạnh tranh vai Liễu Vô Ương."
"Có thể sắp xếp một bữa tiệc được không, chúng ta gặp bên Hồng Thành nói chuyện." Cố Trọng chăm chú nhìn Diệp Tây Nhã đầy quyến rũ.
Cô biết cô ấy có thể, chỉ xem cô ấy có muốn hay không thôi.
"Chị muốn hẹn còn phải xem người ta có muốn không. Còn nữa, chị cảnh cáo cô, cô đừng có nhìn chị bằng ánh mắt đó, chị thẳng!" Diệp Tây Nhã không tự giác dịch ra sau một chút.
Cô không kỳ thị đồng tính, nhưng cô sợ Cố Trọng quyến rũ như thế.
"Chọc chị thôi, chị nghĩ bọn em chỉ cần thấy gái là vồ lấy à?" Cố Trọng tặc lưỡi, huýt một tiếng, Sếp Tổng nhảy khỏi khung leo, bay thẳng vào bụng Cố Trọng.
"A! Trọng thương rồi......" Cố Trọng nằm ngã vào sô pha, Sếp Tổng còn dùng sức dụi vào lòng cô.
"Đúng rồi, đừng quên ngày kia phải quay quảng cáo cho Vân Lân, 11 giờ trưa chị đến đón em." Diệp Tây Nhã đưa tay vuốt Sếp Tổng vài cái, đứng dậy muốn đi.
"Nói đến Vân Lân, chị chưa kể vụ tin đồn cho em đó!" Cố Trọng xoay người nằm sấp, Sếp Tổng trèo lên lưng cô nằm.
Thành thật mà nói thì nó hơi nặng.
"Một nữ minh tinh mà suốt ngày ăn dưa hóng hớt, không sợ căng bụng hay gì. Để hôm khác nói, giờ chị có việc phải về công ty một chuyến." Diệp Tây Nhã cầm túi xách, vô cùng dịu dàng nói với Sếp Tổng: "Sếp ơi chị đi nha~"
Sếp này cũng không phải sếp kia.
Sau khi Cố Trọng trút bỏ gánh nặng trên lưng, cô nằm xuống sofa, lấy điện thoại mở nhóm chat của đoàn phim [Phong hoa] ra, tìm kiếm thành viên trong nhóm. Tìm được Phòng Giai Nhuế, Đường Nhứ, nhưng lại không tìm được Lâm Thương Từ.
Biên kịch gì chứ, còn chẳng thèm vào nhóm chat của đoàn phim!
- ----
Cố Trọng: Biên kịch gì mà không thèm vào group chat!
Phố Duyên Thành nằm giao nhau với quận Nam và khu trung tâm, là con đường được những "cú đêm" yêu thích nhất ở khu phố sầm uất nhất thành phố Nam Minh. Nơi này có chợ đêm, quán bar và khách sạn san sát nhau, ngoài ra cũng có rất nhiều chỗ ăn chơi tụ tập hai bên phố Duyên Thành.
Lâm Thường Từ nhìn bức ảnh, biết Cố Trọng bị chụp ảnh ở đâu, trong bối cảnh bức ảnh có một tấm bảng ghi "Thịt rừng", là một nhà hàng chuyên các món về thú rừng. Cô bèn vào quán bar sát bên, mua một cốc nước, dựa vào một góc gần đó chờ đợi.
Khi đồng hồ điểm 10 giờ, một cô gái trẻ một mình ra khỏi quán bar, uống say đến mức không biết trời trăng mây gió, còn nôn mửa đầy đất. Cô ấy chân nam đá chân chiêu đi được một đoạn rồi ngồi bệt xuống đất, dựa vào mặt tường ngủ thiếp đi.
Có nhiều người đi ngang qua cô gái đó, có người khinh thường ngoái lại nhìn, cũng có người chỉ trỏ bàn tán, thậm chí còn có vài thanh niên bất lương đứng cách đó không xa chỉ trỏ như âm mưu gì đó. Nhưng chưa đợi bọn chúng thương lượng có kết quả, có một người đi ngang qua họ chuẩn bị đỡ cô gái say rượu lên.
Lâm Thương Từ vứt chai nước, đi qua ngăn cản hành động của đối phương.
Cố Trọng không trang điểm, đôi mắt cũng không có vẻ mị hoặc như khi trang điểm, do đang đeo khẩu trang nên Lâm Thương Từ cũng không biết hiện tại cô ấy có biểu cảm như thế nào, chỉ có thể thấy được kinh ngạc trong mắt cô ấy.
"Có paparazzi, đi trước đã."
Lâm Thương Từ kéo tay Cố Trọng, dắt cô ấy rời khỏi nơi đó, Cố Trọng cũng hoang mang để mặc cô kéo đi.
Có lẽ vì hôm nay Lâm Thương Từ không có biểu cảm quỷ dị như trước đó, còn có vẻ cô đơn, làm Cố Trọng cứ cảm thấy nơi nào đó trong lòng bị siết lại, nhưng chỉ trong nháy mắt cảm giác đó lập tức biến mất.
Cô dừng bước, cổ tay dùng lực thoát khỏi Lâm Thương Từ.
"Cô ấy say rồi, nếu ngủ chỗ đó sẽ không ổn."
Khi cô nói chuyện còn quay đầu nhìn về phía cô gái say rượu đang ngồi.
"Giả thôi."
"Sao cô biết được, nếu như là thật thì sao? Nếu cô ấy say thật thì sao, nếu như người khác có ý xấu, chúng ta sẽ là thấy chết mà không cứu đó." Cố Trọng liên tục quay đầu lại, cô có thể quan sát thấy mấy gã thanh niên kia bắt đầu vờ vĩnh mon men đến gần cô gái đó.
"Cô có muốn nhận vai Liễu Vô Ương không?" Hay tay Lâm Thương Từ đút túi, tầm mắt cô luôn chú ý cô nữ sinh kia, "Nếu tôi nói với cô vai diễn này vốn thuộc về cô, nhưng vì hôm nay cô giúp cô ta nên trong tương lai gần sẽ có người chụp ảnh đăng lên mạng, trên tiêu đề còn viết năm chữ 'Cố Trọng ngủ với fans". Sau đó bên phía đầu tư sẽ thay cô, để người khác đóng vai Liễu Vô Ương."
"Dù như vậy cô vẫn muốn giúp cô ta sao?" Khi Lâm Thương Từ nói những lời này, như thể đang trần thuật lại sự thật chứ không phải là đang giả thiết.
"Bọn họ không có chứng cứ."
"Bọn họ không cần chứng cứ." Lâm Thương Từ nắm tay, cô gái kia đã bị một gã thanh niên đỡ lên, "Có người từng nói với tôi rằng chuyện giữa con gái với nhau, bản thân không có cách nào tự chứng minh là mình trong sạch, dù có báo cảnh sát cũng vô ích. Bởi vì bọn họ sẽ không nói rõ tên họ mà chỉ nói là ai đó đã ngủ với fans, sẽ lựa chọn ám chỉ mập mờ, khiến cho những người nhiều chuyện tự đoán ra đó là cô. Bọn họ còn có ảnh chụp cô ôm cô gái đó, cũng sẽ có video quay cảnh cô đưa cô ta vào khách sạn, chỉ như vậy là đủ rồi."
Cố Trọng hơi hé môi, tuy cô cũng biết những mánh khóe của mấy tin vịt này. Cho dù lúc đó không có chuyện gì to tát xảy ra, đã làm sáng tỏ, nhưng nếu sau này đủ loại tin đồn lũ lượt ùa tới, sẽ khiến mọi người liên tưởng đến chuyện hôm nay cô ngủ với fans. Đến lúc đó sẽ có người đặt câu hỏi về tính chân thật của việc này.
Ngành công nghiệp giải trí xưa nay chưa bao giờ là một hồ nước sạch, mà chính xác là một thùng thuốc nhuộm lớn. Thùng thuốc nhuộm này nhuộm đen sự thanh bạch trong sạch, muốn hủy diệt một người là chuyện đơn giản đến nhường nào.
Nhưng mà......
"Tôi không có cách nào xác nhận tính chân thật trong lời nói của cô. Cho dù cô đã giả định ra một ngày nào đó trong tương lai tôi sẽ phải đối mặt với hoàn cảnh đó, dù đó là thật vậy tôi cũng muốn giúp cô ấy."
Cho dù khả năng đó gần như bằng không, cô ấy cũng sẽ không trơ mắt đứng nhìn một cô gái bị người xấu làm hại.
Lâm Thương Từ thở dài, tựa như cô vốn đã biết trước Cố Trọng là một người rất bướng bỉnh.
"Đứng đây chờ tôi."
Lâm Thương Từ ra khỏi hẻm nhỏ, Cố Trọng vẫn đứng ở nơi tối tăm quan sát cô. Nhìn cô nói chuyện với đám người kia, sau đó cứu cô gái đó khỏi bọn chúng.
Lâm Thương Từ đỡ cô gái trẻ, cô rất ít khi để bản thân uống say bất tỉnh nhân sự, nhưng say thật hay say giả cô vẫn nhận biết được. Khi cô cúi đầu nhìn cô gái này, cô ấy đang mê sảng nói năng lộn xộn.
Trực giác Cố Trọng không sai, cô gái này không phải giả vờ, mà là say thật.
"Này, nhà cô ở đâu?" Lâm Thương Từ vỗ nhẹ vào má cô ấy, muốn để cô ấy tỉnh táo hơn.
Nhưng cô gái lẩm bẩm gì đó cô không nghe được chữ nào, cũng chẳng trách vòng lặp trước Cố Trọng phải đưa cô ấy vào khách sạn.
Sau đó Lâm Thương Từ và Cố Trọng cùng nhau đỡ nữ sinh vào khách sạn gần đó, còn đặc biệt giải thích tình hình với lễ tân, tiền khách sạn do Cố Trọng chi trả.
Lâm Thương Từ nghĩ, nói như vậy những người đó hẳn sẽ không có cách nào vu oan giá họa nữa. Dù sao lúc vụ việc xảy ra, bên cạnh Cố Trọng còn có người khác, hơn nữa quầy lễ tân của khách sạn cũng có thể chứng minh.
"Cô không sợ lúc đó sẽ có tin đồn tôi chơi threesome, vừa ngủ với fans còn ngủ với biên kịch sao?" Lúc này Cố Trọng đang đứng cạnh cô bên đường, tuy đã hơn 12 giờ đêm nhưng trên đường vẫn còn rất nhiều xe.
"Tôi nghĩ tôi sẽ tôi sẽ ra mặt làm sáng tỏ bản thân không có bị làm gì." Lâm Thương Từ đá vào ghế đá, sau 12 giờ, nhiệt độ giảm đi không ít.
Cố Trọng không chịu thuận theo, không buông tha, tiếp tục đưa ra giả thiết: "Thế nếu như nói là tôi và cô cùng ngủ với fans thì sao?"
"Vậy cũng không có biện pháp, ngủ thì ngủ đi. Lần sau sẽ cố gắng nghĩ biện pháp khác."
"Lần sau?"
"Không có gì, tôi nói bừa thôi." Lâm Thương Từ cúi đầu, điện thoại rung lên, màn hình hiển thị xe của bọn họ đã đến.
"Cô về đi, ngủ ngon."
Bàn tay đang cầm điện thoại của Cố Trọng giật giật, cô vốn muốn hỏi có thêm WeChat không, nhưng thấy người kia đã mở cửa xe, rốt cuộc cô chỉ có thể bỏ tay xuống.
"Ngủ ngon."
*****
Ngày hôm sau, khi Diệp Tây Nhã đến nhà Cố Trọng, cô đã thông báo vụ việc cho cô ấy biết.
"Cô ấy tiếp cận em nhất định là có dụng ý khác, em phải chú ý hơn, ít qua lại với cô ấy." Diệp Tây Nhã đứng trước mặt Cố Trọng, một tay chống nạnh tay kia đưa ngón trỏ chỉ vào Cố Trọng.
Lòng bàn tay Cố Trọng nhẹ nhàng vuốt ve Sếp Tổng từ trên xuống dưới: "Hôm qua cô ấy đã giúp em."
Thấy dáng vẻ không chút để tâm của đối phương, Diệp Tây Nhã nhướng mày, hỏi cô: "Em thân quen với cô ấy lắm sao?"
"Dạ không, cũng chỉ mới gặp mặt hai lần." Cố Trọng cong chân trái gác lên sofa, Sếp Tổng thoải mái thay đổi tư thế nằm.
"Không thân mà còn nói giúp người ta." Diệp Tây vén áo vest lên, cũng ngồi xuống, quay về phía Cố Trọng nói, "Đây, để chị 'thông não chi thuật' cho em."
Ngón trỏ tay phải Diệp Tây Nhã gõ vào ngón trỏ bên tay trái, bắt đầu: "Thứ nhất, vì sao cô ấy biết ở đó có paparazzi, sao biết được sẽ có người muốn hắt nước bẩn em? Nếu cô ấy không cùng một giuộc với đám người đó, điều này không giải thích được. Thứ hai, về Liễu Vô Ương, bên đầu tư vẫn chưa có dự định công bố tin tức, ngay cả em mãi đến chiều hôm qua mới nghe được chút phong thanh, dù cho cô ấy là biên kịch thì cũng không đời nào biết trước chuyện này."
"Tổng kết lại, chị có lý do hợp lý để nghi ngờ cô ấy có ý đồ xấu với em. Rất có thể ngày hôm qua là do cô ấy tự biên tự diễn, mục đích là chiếm được lòng tin của em, lúc này mới dễ dàng tiếp cận em và đặt nhiều bẫy rập hơn. Nếu em đi vào, e không chỉ đơn giản là ngủ với fans đâu."
"Việc hãm hại sẽ còn nghiêm trọng hơn, hiểu không?"
Diệp Tây Nhã ăn không ngon ngủ không yên với Cố Trọng. Ngay từ đầu cô đã phản đối việc Cố Trọng đi qua Duyên Thành. Hết lần này đến lần khác cô nhóc này cứ khăng khăng thừa lúc mình không để ý lén chạy qua đó, bây giờ còn chọc phải một Lâm Thương Từ không rõ lai lịch. Nếu là lúc khác thì thôi, một mực cứ phải là lúc sự nghiệp của Cố Trọng đang đi lên, nhiệt độ mà Nhan Như Ngọc mang lại cho cô ấy là điều mà những bộ phim truyền hình trước đó gộp lại cũng không thể sánh bằng. Nếu vào lúc mấu chốt này lại gặp chuyện, cô ấy trực tiếp rút khỏi showbiz về quê dưỡng lão được rồi đấy!
Cũng chính vì sự nổi tiếng này cho nên mới khiến người khác ghen tị đỏ mắt.
Cố Trọng cúi đầu trêu mèo, lời Diệp Tây Nhã nói cô đều hiểu. Chẳng qua đâu đó ở trong lòng đều đang khuyến khích cô hẳn nên tin vào lòng tốt Lâm Thương Từ dành cho mình. Cô trầm ngâm một lát, ngẩng đầu nói: "Vậy chị điều tra cô ấy đi?"
Chỉ cần điều tra không phát hiện ra có vấn đề gì, là có thể tiếp xúc nhiều hơn rồi! ^^
"Dù gì chị cũng làm nghề hơn mười mấy năm, chuyện này còn đợi em nói à." Diệp Tây Nhã lắc điện thoại, tỏ ý mình đã cử người đi điều tra.
Đương nhiên cô phải điều tra cái người tên Lâm Thương Từ này kỹ lưỡng, nếu thật sự có vấn đề, chắc chắn cô sẽ tìm ra kẻ đứng sau, sau đó tàn nhẫn trả thù ngược lại.
"Nhưng mà Cố Trọng này, đối với chuyện hôm qua, nếu bị đổ oan ngủ với fans thật thì cũng không có cách nào xác thực."
"Cũng không còn cách nào khác, cô gái kia say mèm, chỉ biết nói nhảm." Cố Trọng nhún nhún vai.
Vừa buông tay ra, Sếp Tổng lập tức nhảy đi, chạy đến một góc nhà, nó nhẹ nhàng nhảy lên khung leo cho mèo.
Cố Trọng nhìn chằm chằm khung leo cho mèo, luôn cảm thấy có chút kỳ lạ. Hình như trước giờ mình không có mua thứ đó, cô cũng không nhớ mình mua nó bao giờ.
Điện thoại Diệp Tây Nhã có thông báo mới, cô ấy mở xem, nói: "Hình như bên Tinh Hải cử người tiếp xúc với Hồng Thành, có thể là Lâm Sách muốn cạnh tranh vai Liễu Vô Ương."
"Có thể sắp xếp một bữa tiệc được không, chúng ta gặp bên Hồng Thành nói chuyện." Cố Trọng chăm chú nhìn Diệp Tây Nhã đầy quyến rũ.
Cô biết cô ấy có thể, chỉ xem cô ấy có muốn hay không thôi.
"Chị muốn hẹn còn phải xem người ta có muốn không. Còn nữa, chị cảnh cáo cô, cô đừng có nhìn chị bằng ánh mắt đó, chị thẳng!" Diệp Tây Nhã không tự giác dịch ra sau một chút.
Cô không kỳ thị đồng tính, nhưng cô sợ Cố Trọng quyến rũ như thế.
"Chọc chị thôi, chị nghĩ bọn em chỉ cần thấy gái là vồ lấy à?" Cố Trọng tặc lưỡi, huýt một tiếng, Sếp Tổng nhảy khỏi khung leo, bay thẳng vào bụng Cố Trọng.
"A! Trọng thương rồi......" Cố Trọng nằm ngã vào sô pha, Sếp Tổng còn dùng sức dụi vào lòng cô.
"Đúng rồi, đừng quên ngày kia phải quay quảng cáo cho Vân Lân, 11 giờ trưa chị đến đón em." Diệp Tây Nhã đưa tay vuốt Sếp Tổng vài cái, đứng dậy muốn đi.
"Nói đến Vân Lân, chị chưa kể vụ tin đồn cho em đó!" Cố Trọng xoay người nằm sấp, Sếp Tổng trèo lên lưng cô nằm.
Thành thật mà nói thì nó hơi nặng.
"Một nữ minh tinh mà suốt ngày ăn dưa hóng hớt, không sợ căng bụng hay gì. Để hôm khác nói, giờ chị có việc phải về công ty một chuyến." Diệp Tây Nhã cầm túi xách, vô cùng dịu dàng nói với Sếp Tổng: "Sếp ơi chị đi nha~"
Sếp này cũng không phải sếp kia.
Sau khi Cố Trọng trút bỏ gánh nặng trên lưng, cô nằm xuống sofa, lấy điện thoại mở nhóm chat của đoàn phim [Phong hoa] ra, tìm kiếm thành viên trong nhóm. Tìm được Phòng Giai Nhuế, Đường Nhứ, nhưng lại không tìm được Lâm Thương Từ.
Biên kịch gì chứ, còn chẳng thèm vào nhóm chat của đoàn phim!
- ----
Cố Trọng: Biên kịch gì mà không thèm vào group chat!
/73
|