Diệp Mặc ước chừng cái người đang nói chuyện với hắn, không tới bốn mươi tuổi, sắc mặt hơi vàng, trên tay cầm một cây đao dài hình dáng kỳ quái, tóc không dài, nhưng đen nhánh, cực kỳ không thích hợp với sắc mặt của ông ta.
Thân thủ người này chắc cao hơn hẳn so với Hồ Khâu, tuy không bằng Điểu Cường, nhưng chắc không yếu hơn Trương Khuất.
Diệp Mặc không ngờ Diệp gia lại có cao thủ như thế, theo kinh nghiệm của hắn mà nói, thì người này là kẻ tu luyện cổ võ hậu kỳ hoàng cấp rồi, nếu như bây giờ Diệp Mặc chỉ đang luyện khí đến tầng thứ hai, thì hắn không cần suy nghĩ nữa mà chạy ngay tức khắc. Đừng nói là đang cõng Diệp Lăng, nếu chỉ một mình hắn đối đầu với người này, cũng không chắc là sẽ còn toàn thây.
Nhưng giờ đây Diệp Mặc đã luyện khí đến tầng thứ ba, đến Điểu Cường cũng không thể chịu nổi đòn thứ hai mươi của hắn, còn cái tên yếu thế hơn cả Điểu Cường thì Diệp Mặc chẳng quan tâm.
Diệp Mặc đang nghĩ có nên giết y hay không, thì con đao trong tay y đang hướng mũi nhọn vào hông Diệp Mặc, không hề có chút do dự và ngập ngừng, xem ra y muốn một đao chém Diệp Mặc ra làm hai.
Tuy chỉ có một đao, nhưng mắt thấy thì có đến mười mấy nhát đao. Diệp Mặc than thầm, cho dù là sợi dây xuất quỷ nhập thần của Hồ Khâu, thì nhát đao của tên này cũng không thua kém là mấy.
Tốc độ và sự biến hóa của nhát đao này, thật sự rất hiếm thấy, có thể chơi đao được như vậy, ngoài chuyện nhuần nhuyễn kỹ thuật và võ thuật ra, nếu không có nội lực thâm hậu tuyệt đối không thể chơi được như vậy. Diệp Mặc biết nhát đao này không phải nhằm vào hông của mình, mà là muốn chém vào chân của mình.
Người này lúc nãy chắc đã nhìn thấy thân thủ của mình, cho nên hắn phán đoán mình có thể tránh được nhát đao này, sau đó sát thủ của y từ phía sau tung đao. Từ nhát đao chưa đến đích này, sức lực toàn thân của y đã giảm sút, vả lại cả người dần dần chậm lại, sự chuyển biến nhỏ nhặt này, Diệp Mặc nhìn thấy, cho dù Diệp Mặc ở vào vị trí nào, chỉ cần ở trong bán kính ba trượng của hắn, thì đôi chân đã khó bảo toàn.
Đương nhiên nếu như nhát đao đầu tiên của y mà cũng không tránh được, thì phần hông đã bị chặt đứt rồi, xem ra tên này cũng có lòng tin tuyệt đối với Diệp Mặc, y hi vọng Diệp Mặc sẽ tránh được nhát đao đầu tiên, sau đó bị nhát thứ hai chặt đứt đôi chân.
Diệp Mặc cười lạnh nhạt, đây chẳng khác các đối thủ dưới cơ của hắn là mấy, chẳng có tính khiêu chiến gì hết, nhất cử nhất động của đối phương đều bị hắn đoán trúng.
Cho dù đang cõng Diệp Lăng, nhưng Diệp Mặc chỉ cần lách nhẹ phần hông, ảnh đao biến hóa ngàn vạn đã được hắn tránh khỏi.
Quả nhiên khi người đàn ông mặt vàng nhìn thấy Diệp Mặc tránh được nhát đao của y, không sợ trái lại còn mừng, cây đao trong tay không ngừng lại, biến thành một đòn cuốn đất hình cung, dưới ánh đèn vàng vọt, nhát đao này như ánh bạc, bao vây mặt đất trong vòng bán kính hai trượng.
Khóe miệng y lộ ra nụ cười mỉa, mặc cho Diệp Mặc có lợi hại thế nào, chỉ cần y xuống đất, là y có thể chém đứt đôi chân của Diệp Mặc.
Diệp Mặc có thể không xuống đất, cho dù hắn có đang cõng Diệp Lăng thì cũng có thể thi triển thuật ngự phong, bay xa khỏi đó mấy trượng. Nhưng hắn vẫn xuống đất, nhưng khi chân hắn tiếp đất, màu ánh bạc trên đất biến mất, chỉ có một đầu đao đúng vào vị trí mà chân hắn giẫm lên.
Gương mặt vàng vọt vốn dĩ sẽ nở nụ cười lập tức đanh lại, y không bao giờ ngờ rằng có kẻ giải được "mãn địa sương đao" của y, mà còn với cách thức không thể tưởng tượng như thế.
Sau phút kinh hãi, người đàn ông đã kịp phản ứng, cây đao trong tay xoắn lại, y muốn rút lại cây đao dưới chân Diệp Mặc.
Diệp Mặc cảm thấy có một lực mạnh khác thường truyền lại, "rắc" một tiếng, đang muốn thêm lực, cây đao đã "rắc" một tiếng gãy làm đôi. Cây đao trong tay người đàn ông mặt vàng gãy làm đôi nhưng vẫn không ngập ngừng, chuôi đao lại tiếp tục cuộn hòa thành bóng ảnh trực tiếp đánh về phía bụng của Diệp Mặc, và y lại theo sát chuôi đao, hai tay hóa thành hàng vạn bóng ảnh công kích vào ngực Diệp Mặc.
Diệp Mặc không ngờ người này ngoài đao pháp sử dụng khá tốt, mà quyền cước cũng khá nhuần nhuyễn.
Lúc này chuôi đao đã tiếp cận bụng của Diệp Mặc, Diệp Mặc nhấc chân lên, một chân đá chuôi đao lên, đơn quyền đã đón được ảnh quyền của người đàn ông.
Bốp bốp…Tiếng hàng vạn nắm đấm giao nhau.
"Bụp, bụp", Diệp Mặc không hề nương tay, với tốc độ nhanh nhất hắn đã phong tỏa nắm đấm của người đàn ông, đồng thời bẻ gãy hai cổ tay y.
Người đàn ông lui về sau mấy bước, sắc mặt vàng vọt trở nên trắng bệch, sự đau đớn sau khi bị Diệp Mặc bẻ gãy cổ tay không thể che giấu sự sợ hãi của y, tuy y là hậu kỳ hoàng cấp, nhưng cho dù là cao thủ đỉnh cao hoàng cấp cũng chưa chắc thắng được y. Nhưng người thanh niên trước mặt, đã giải được "mãn địa sương đao"một cách dễ dàng cũng không nói làm gì, mà còn trong lúc giao đấu quyền trượng đã phong tỏa được ảnh quyền của y, thậm chí còn bẻ gãy cổ tay y nữa.
Từ lúc xuất đạo đến nay, quả là lần đầu gặp phải cao thủ, người này có bản lĩnh lớn, tại sao trong ẩn môn chưa hề nghe nói đến? Mình với hắn chưa tới mười chiêu đã thảm bại trước hắn.
Diệp Mặc lạnh lùng nhìn người đàn ông mặt vàng nói:
- Lúc nãy ông định chém đứt cả hai chân của tôi hay chỉ một chân?
Thật sự Diệp Mặc không thể phán đoán, bởi vì chiêu lúc nãy người đàn ông đối diện đã thu phát tùy tâm rồi, nếu không phải vì Diệp Mặc đã đạp trúng đao của y, mà đổi một người khác, thì quả thật người đàn ông đó muốn gì mà chẳng được.
- Tao chỉ muốn chặt đứt chân trái của mày.
Sắc mặt trắng bệch của người đàn ông mặt vàng đã lấm tấm mồ hôi.
- Được rồi, trả lại cho ông đây.
Nói xong, Diệp Mặc đá nửa thanh đao đã bị đứt dưới chân hắn ra, hóa thành một dãy trắng, nhanh hơn cả nhát đao lúc nãy người đàn ông đã chém Diệp Mặc.
"Phụt" một tiếng, hoặc nếu không nghe kỹ, thậm chí còn không nghe được.
Lúc người đàn ông kịp phản ứng thì cái chân trái đã bị chém đứt, Diệp Mặc đã biến mất trước mặt y. Y kinh hãi nhìn vào chỗ Diệp Mặc đã biến mất, đến khi máu tuôn ra từ vết chém, y mới đi cầm máu.
Nhát đao này chỉ là người ta đá tùy ý thôi, lại có thể chém đứt chân y dễ dàng như chém đậu hủ. Hắn ta là ai? Rốt cục hắn ta là ai? Sao có thể khủng khiếp, lợi hại như thế. Hắn muốn diệt nhà họ Diệp cũng không nói, nếu như có đến mấy người như hắn thì cũng không bằng người đó. Trong thành phố này, sao lại có cao thủ lợi hại như thế, sắc mặt người đàn ông mặt vàng, không thể kìm hãm sự kinh hãi trong nội tâm, run rẩy cả lên.
- Sư phụ, làm sao thế?
Một người thanh niên độ chừng hai mươi, lúc này mới vội vàng chạy ra đỡ lấy người đàn ông mặt vàng đang loạng choạng sắp ngã khuỵu xuống.
Người đàn ông mặt vàng nhìn thấy người thanh niên, mới thở hắt ra, lập tức nói:
- Cổ tay của thầy cũng gãy rồi, bây giờ con hãy đỡ lấy cái chân gãy của thầy, lập tức rời khỏi đây, đi càng xa càng tốt, mau lên, hãy đi ngay bây giờ.
…
- Hai ba mươi người, cộng với Hoàng Việt, sao đến giờ mà vẫn chưa mang người đến? Vấn Tiến, con vào xem đi.
Diệp Bắc Vinh lúc này đã bình tĩnh lại được, cho dù người thanh niên đã đá tung cánh cửa từ đường là ai, thì sau khi hỏi rõ ràng, vẫn phải giết hắn. Nhà họ Diệp không phải ai muốn vào thì vào, muốn ra thì ra.
- Không cần đâu, tôi đã đến rồi.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên ngoài cửa.
Diệp Bắc Vinh đột nhiên đứng phắt dậy, có vẻ không tin nhìn vào Diệp Mặc, xem dáng vẻ Diệp Mặc có vẻ như không phải bị ai bắt tới. Một lúc sau mới phản ứng được,
- Sao mày vào đây được, bọn Hoàng Việt đâu rồi?
- Chẳng phải ông muốn tôi vào đây sao? Có phải ông muốn nói đến người đàn ông mặt vàng không? Ông ta bị tôi chặt chân, bẻ gãy cổ tay, hiện giờ được người khác cứu đi rồi.
Diệp Mặc lạnh lùng liếc Diệp Bắc Vinh một cái rồi nói.
- Cái gì?
Đầu Diệp Bắc Vinh ong ong, bản lĩnh như Hoàng Việt người khác không biết, nhưng ông thì biết rõ hơn ai hết. Người này nói là đã chặt đứt chân y, người thanh niên này lợi hại thế sao? Sao hắn ta nhìn quen thế này?
Diệp Lang cũng đương nhiên là biết sự lợi hại của Hoàng Việt, bây giờ nghe Diệp Mặc nói đương nhiên là ông ta không tin, nhưng sau đó rất nhanh đã có người xông vào nói nhỏ vào tai ông, ánh mắt Diệp Lang nhìn Diệp Mặc lập tức biến đổi, người đã chặt đứt chân của Hoàng Việt tuyệt đối là người của Ẩn môn.
Diệp Bắc Vinh cũng đã nghe được lời báo cáo, ánh mắt nặng nề, lập tức nói nhỏ:
- Hãy lập tức báo cáo lên trên đi.
- Anh, sao lại đến chỗ này?
Diệp Lăng có vẻ hốt hoảng khi nhìn thấy phòng họp, lúc sáng cô đã bị tuyên án tử ngay tại đây, vả lại còn bị đánh trong ba ngày, cho nên khi vào căn nhà này, cô có một thứ cảm giác sợ hãi.
- Mày là ai, sao dám lộng hành thế này, mày không biết đây là Diệp gia sao? Diệp Lăng, mày dám cấu kết với người ngoài đến gây sự với Diệp gia sao?
Diệp Vấn Khởi đã thấy sự bất mãn của cha, y liền lên tiếng trước.
Diệp Mặc lãnh đạm lướt qua Diệp Vấn Khởi,
- Mày bị điếc rồi sao, không nghe thấy Diệp Lăng gọi tao là anh, tao là Diệp Mặc, nhưng không phải là nhà họ Diệp chúng mày.
Diệp Mặc đương nhiên là không thừa nhận mình là nhà họ Diệp, cho dù hắn có phải là con trai ruột của Diệp Vấn Thiên hay không, thì hắn cũng không phải nhà họ Diệp.
- Mày chính là Diệp Mặc sao?
Diệp Lang cũng đứng dậy, có chút sợ hãi liếc chừng Diệp Mặc. Cuối cùng ông đã hiểu tại sao hắn giết Tống Thiếu Văn rồi mà đến giờ vẫn không bị gì. Là dựa vào bản lĩnh của hắn khi chém đứt chân của Hoàng Việt, muốn giết vài người trong Tống gia rồi tẩu thoát, cũng đâu khó khăn gì. Tống gia không phải không động đến hắn, mà là không dám. Xem ra chuyện tình báo ông đã chậm hơn nhà họ Tống rất nhiều. Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
Thân thủ người này chắc cao hơn hẳn so với Hồ Khâu, tuy không bằng Điểu Cường, nhưng chắc không yếu hơn Trương Khuất.
Diệp Mặc không ngờ Diệp gia lại có cao thủ như thế, theo kinh nghiệm của hắn mà nói, thì người này là kẻ tu luyện cổ võ hậu kỳ hoàng cấp rồi, nếu như bây giờ Diệp Mặc chỉ đang luyện khí đến tầng thứ hai, thì hắn không cần suy nghĩ nữa mà chạy ngay tức khắc. Đừng nói là đang cõng Diệp Lăng, nếu chỉ một mình hắn đối đầu với người này, cũng không chắc là sẽ còn toàn thây.
Nhưng giờ đây Diệp Mặc đã luyện khí đến tầng thứ ba, đến Điểu Cường cũng không thể chịu nổi đòn thứ hai mươi của hắn, còn cái tên yếu thế hơn cả Điểu Cường thì Diệp Mặc chẳng quan tâm.
Diệp Mặc đang nghĩ có nên giết y hay không, thì con đao trong tay y đang hướng mũi nhọn vào hông Diệp Mặc, không hề có chút do dự và ngập ngừng, xem ra y muốn một đao chém Diệp Mặc ra làm hai.
Tuy chỉ có một đao, nhưng mắt thấy thì có đến mười mấy nhát đao. Diệp Mặc than thầm, cho dù là sợi dây xuất quỷ nhập thần của Hồ Khâu, thì nhát đao của tên này cũng không thua kém là mấy.
Tốc độ và sự biến hóa của nhát đao này, thật sự rất hiếm thấy, có thể chơi đao được như vậy, ngoài chuyện nhuần nhuyễn kỹ thuật và võ thuật ra, nếu không có nội lực thâm hậu tuyệt đối không thể chơi được như vậy. Diệp Mặc biết nhát đao này không phải nhằm vào hông của mình, mà là muốn chém vào chân của mình.
Người này lúc nãy chắc đã nhìn thấy thân thủ của mình, cho nên hắn phán đoán mình có thể tránh được nhát đao này, sau đó sát thủ của y từ phía sau tung đao. Từ nhát đao chưa đến đích này, sức lực toàn thân của y đã giảm sút, vả lại cả người dần dần chậm lại, sự chuyển biến nhỏ nhặt này, Diệp Mặc nhìn thấy, cho dù Diệp Mặc ở vào vị trí nào, chỉ cần ở trong bán kính ba trượng của hắn, thì đôi chân đã khó bảo toàn.
Đương nhiên nếu như nhát đao đầu tiên của y mà cũng không tránh được, thì phần hông đã bị chặt đứt rồi, xem ra tên này cũng có lòng tin tuyệt đối với Diệp Mặc, y hi vọng Diệp Mặc sẽ tránh được nhát đao đầu tiên, sau đó bị nhát thứ hai chặt đứt đôi chân.
Diệp Mặc cười lạnh nhạt, đây chẳng khác các đối thủ dưới cơ của hắn là mấy, chẳng có tính khiêu chiến gì hết, nhất cử nhất động của đối phương đều bị hắn đoán trúng.
Cho dù đang cõng Diệp Lăng, nhưng Diệp Mặc chỉ cần lách nhẹ phần hông, ảnh đao biến hóa ngàn vạn đã được hắn tránh khỏi.
Quả nhiên khi người đàn ông mặt vàng nhìn thấy Diệp Mặc tránh được nhát đao của y, không sợ trái lại còn mừng, cây đao trong tay không ngừng lại, biến thành một đòn cuốn đất hình cung, dưới ánh đèn vàng vọt, nhát đao này như ánh bạc, bao vây mặt đất trong vòng bán kính hai trượng.
Khóe miệng y lộ ra nụ cười mỉa, mặc cho Diệp Mặc có lợi hại thế nào, chỉ cần y xuống đất, là y có thể chém đứt đôi chân của Diệp Mặc.
Diệp Mặc có thể không xuống đất, cho dù hắn có đang cõng Diệp Lăng thì cũng có thể thi triển thuật ngự phong, bay xa khỏi đó mấy trượng. Nhưng hắn vẫn xuống đất, nhưng khi chân hắn tiếp đất, màu ánh bạc trên đất biến mất, chỉ có một đầu đao đúng vào vị trí mà chân hắn giẫm lên.
Gương mặt vàng vọt vốn dĩ sẽ nở nụ cười lập tức đanh lại, y không bao giờ ngờ rằng có kẻ giải được "mãn địa sương đao" của y, mà còn với cách thức không thể tưởng tượng như thế.
Sau phút kinh hãi, người đàn ông đã kịp phản ứng, cây đao trong tay xoắn lại, y muốn rút lại cây đao dưới chân Diệp Mặc.
Diệp Mặc cảm thấy có một lực mạnh khác thường truyền lại, "rắc" một tiếng, đang muốn thêm lực, cây đao đã "rắc" một tiếng gãy làm đôi. Cây đao trong tay người đàn ông mặt vàng gãy làm đôi nhưng vẫn không ngập ngừng, chuôi đao lại tiếp tục cuộn hòa thành bóng ảnh trực tiếp đánh về phía bụng của Diệp Mặc, và y lại theo sát chuôi đao, hai tay hóa thành hàng vạn bóng ảnh công kích vào ngực Diệp Mặc.
Diệp Mặc không ngờ người này ngoài đao pháp sử dụng khá tốt, mà quyền cước cũng khá nhuần nhuyễn.
Lúc này chuôi đao đã tiếp cận bụng của Diệp Mặc, Diệp Mặc nhấc chân lên, một chân đá chuôi đao lên, đơn quyền đã đón được ảnh quyền của người đàn ông.
Bốp bốp…Tiếng hàng vạn nắm đấm giao nhau.
"Bụp, bụp", Diệp Mặc không hề nương tay, với tốc độ nhanh nhất hắn đã phong tỏa nắm đấm của người đàn ông, đồng thời bẻ gãy hai cổ tay y.
Người đàn ông lui về sau mấy bước, sắc mặt vàng vọt trở nên trắng bệch, sự đau đớn sau khi bị Diệp Mặc bẻ gãy cổ tay không thể che giấu sự sợ hãi của y, tuy y là hậu kỳ hoàng cấp, nhưng cho dù là cao thủ đỉnh cao hoàng cấp cũng chưa chắc thắng được y. Nhưng người thanh niên trước mặt, đã giải được "mãn địa sương đao"một cách dễ dàng cũng không nói làm gì, mà còn trong lúc giao đấu quyền trượng đã phong tỏa được ảnh quyền của y, thậm chí còn bẻ gãy cổ tay y nữa.
Từ lúc xuất đạo đến nay, quả là lần đầu gặp phải cao thủ, người này có bản lĩnh lớn, tại sao trong ẩn môn chưa hề nghe nói đến? Mình với hắn chưa tới mười chiêu đã thảm bại trước hắn.
Diệp Mặc lạnh lùng nhìn người đàn ông mặt vàng nói:
- Lúc nãy ông định chém đứt cả hai chân của tôi hay chỉ một chân?
Thật sự Diệp Mặc không thể phán đoán, bởi vì chiêu lúc nãy người đàn ông đối diện đã thu phát tùy tâm rồi, nếu không phải vì Diệp Mặc đã đạp trúng đao của y, mà đổi một người khác, thì quả thật người đàn ông đó muốn gì mà chẳng được.
- Tao chỉ muốn chặt đứt chân trái của mày.
Sắc mặt trắng bệch của người đàn ông mặt vàng đã lấm tấm mồ hôi.
- Được rồi, trả lại cho ông đây.
Nói xong, Diệp Mặc đá nửa thanh đao đã bị đứt dưới chân hắn ra, hóa thành một dãy trắng, nhanh hơn cả nhát đao lúc nãy người đàn ông đã chém Diệp Mặc.
"Phụt" một tiếng, hoặc nếu không nghe kỹ, thậm chí còn không nghe được.
Lúc người đàn ông kịp phản ứng thì cái chân trái đã bị chém đứt, Diệp Mặc đã biến mất trước mặt y. Y kinh hãi nhìn vào chỗ Diệp Mặc đã biến mất, đến khi máu tuôn ra từ vết chém, y mới đi cầm máu.
Nhát đao này chỉ là người ta đá tùy ý thôi, lại có thể chém đứt chân y dễ dàng như chém đậu hủ. Hắn ta là ai? Rốt cục hắn ta là ai? Sao có thể khủng khiếp, lợi hại như thế. Hắn muốn diệt nhà họ Diệp cũng không nói, nếu như có đến mấy người như hắn thì cũng không bằng người đó. Trong thành phố này, sao lại có cao thủ lợi hại như thế, sắc mặt người đàn ông mặt vàng, không thể kìm hãm sự kinh hãi trong nội tâm, run rẩy cả lên.
- Sư phụ, làm sao thế?
Một người thanh niên độ chừng hai mươi, lúc này mới vội vàng chạy ra đỡ lấy người đàn ông mặt vàng đang loạng choạng sắp ngã khuỵu xuống.
Người đàn ông mặt vàng nhìn thấy người thanh niên, mới thở hắt ra, lập tức nói:
- Cổ tay của thầy cũng gãy rồi, bây giờ con hãy đỡ lấy cái chân gãy của thầy, lập tức rời khỏi đây, đi càng xa càng tốt, mau lên, hãy đi ngay bây giờ.
…
- Hai ba mươi người, cộng với Hoàng Việt, sao đến giờ mà vẫn chưa mang người đến? Vấn Tiến, con vào xem đi.
Diệp Bắc Vinh lúc này đã bình tĩnh lại được, cho dù người thanh niên đã đá tung cánh cửa từ đường là ai, thì sau khi hỏi rõ ràng, vẫn phải giết hắn. Nhà họ Diệp không phải ai muốn vào thì vào, muốn ra thì ra.
- Không cần đâu, tôi đã đến rồi.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên ngoài cửa.
Diệp Bắc Vinh đột nhiên đứng phắt dậy, có vẻ không tin nhìn vào Diệp Mặc, xem dáng vẻ Diệp Mặc có vẻ như không phải bị ai bắt tới. Một lúc sau mới phản ứng được,
- Sao mày vào đây được, bọn Hoàng Việt đâu rồi?
- Chẳng phải ông muốn tôi vào đây sao? Có phải ông muốn nói đến người đàn ông mặt vàng không? Ông ta bị tôi chặt chân, bẻ gãy cổ tay, hiện giờ được người khác cứu đi rồi.
Diệp Mặc lạnh lùng liếc Diệp Bắc Vinh một cái rồi nói.
- Cái gì?
Đầu Diệp Bắc Vinh ong ong, bản lĩnh như Hoàng Việt người khác không biết, nhưng ông thì biết rõ hơn ai hết. Người này nói là đã chặt đứt chân y, người thanh niên này lợi hại thế sao? Sao hắn ta nhìn quen thế này?
Diệp Lang cũng đương nhiên là biết sự lợi hại của Hoàng Việt, bây giờ nghe Diệp Mặc nói đương nhiên là ông ta không tin, nhưng sau đó rất nhanh đã có người xông vào nói nhỏ vào tai ông, ánh mắt Diệp Lang nhìn Diệp Mặc lập tức biến đổi, người đã chặt đứt chân của Hoàng Việt tuyệt đối là người của Ẩn môn.
Diệp Bắc Vinh cũng đã nghe được lời báo cáo, ánh mắt nặng nề, lập tức nói nhỏ:
- Hãy lập tức báo cáo lên trên đi.
- Anh, sao lại đến chỗ này?
Diệp Lăng có vẻ hốt hoảng khi nhìn thấy phòng họp, lúc sáng cô đã bị tuyên án tử ngay tại đây, vả lại còn bị đánh trong ba ngày, cho nên khi vào căn nhà này, cô có một thứ cảm giác sợ hãi.
- Mày là ai, sao dám lộng hành thế này, mày không biết đây là Diệp gia sao? Diệp Lăng, mày dám cấu kết với người ngoài đến gây sự với Diệp gia sao?
Diệp Vấn Khởi đã thấy sự bất mãn của cha, y liền lên tiếng trước.
Diệp Mặc lãnh đạm lướt qua Diệp Vấn Khởi,
- Mày bị điếc rồi sao, không nghe thấy Diệp Lăng gọi tao là anh, tao là Diệp Mặc, nhưng không phải là nhà họ Diệp chúng mày.
Diệp Mặc đương nhiên là không thừa nhận mình là nhà họ Diệp, cho dù hắn có phải là con trai ruột của Diệp Vấn Thiên hay không, thì hắn cũng không phải nhà họ Diệp.
- Mày chính là Diệp Mặc sao?
Diệp Lang cũng đứng dậy, có chút sợ hãi liếc chừng Diệp Mặc. Cuối cùng ông đã hiểu tại sao hắn giết Tống Thiếu Văn rồi mà đến giờ vẫn không bị gì. Là dựa vào bản lĩnh của hắn khi chém đứt chân của Hoàng Việt, muốn giết vài người trong Tống gia rồi tẩu thoát, cũng đâu khó khăn gì. Tống gia không phải không động đến hắn, mà là không dám. Xem ra chuyện tình báo ông đã chậm hơn nhà họ Tống rất nhiều. Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
/2272
|