Editor: Hương Cindy
Beta: anhduong2506
Mặc dù những lời này có chút không tôn trọng người lớn tuổi, nhưng cô biết, chỉ có nói như vậy, Tiêu Lão Thái Gia mới có thể không đánh mất hi vọng sống sót. Trong hoàn cảnh này, dù chỉ đánh mất một tia hi vọng sống thôi, thì cái chết cũng không còn xa vời nữa.
Nha đầu này thật thú vị. Tiêu Lão Thái Gia nói xong còn cười một tiếng.
Manh Tiểu Nam không để ý tới ông, hít sâu một hơi, tay nắm chặt tay cầm cửa, đồng thời trong lòng âm thầm cầu nguyện: Các vị thần tiên, mặc dù hai người già đó làm người không ưa, nhưng cũng đừng mang bọn họ đi quá sớm mà, hãy để tôi mở cửa xe này ra ngay bây giờ đi!
Cầu nguyện xong, cô cắn chặt răng, đặt chân trên một chỗ làm điểm tựa, cả thân thể từ từ nghiêng về hướng cánh cửa, chỉ có như vậy mới sử dụng được tối đa sức lực!
Một, hai, ba! Theo từ ba được thốt ra, cả người cô ngả về phía sau, cả tay và chân đều dùng hết sức, cũng không biết là cô dùng lực đúng cách, hay là vì sức lực cô dùng lớn, cửa đã mở ra!
Tuy chỉ rộng khoảng bằng một bàn tay, nhưng đây là hi vọng!
Nha đầu, tránh ra một chút! Tiêu Lão Thái Gia từ từ tựa vào thân xe đứng lên, nói với cô: Tuy sức của lão già ta nhỏ, nhưng ít nhiều cũng có thể góp chút sức lực!
Manh Tiểu Nam gật đầu, trên trán cô đã đầy mồ hôi, theo khuôn mặt từ từ chảy xuống. Nhưng cô biết, nhất định bây giờ phải xoay chuyển tình thế, nếu không ánh mắt Tiêu Lão Thái Gia nhìn cô sẽ không lóe sáng nữa.
Cửa xe từ từ bị một già một trẻ cùng nhau mở ra từng chút một, cuối cùng cánh cửa cũng bị kéo ra đủ rộng để có thể cho một người ra ngoài.
Bàn bạc xong, hai người quyết định đem Tiêu lão gia đang hôn mê bất tỉnh ra ngoài trước, nhưng đúng lúc này, tiếng xe cứu thương càng ngày càng gần.
Nha đầu, ta không chịu nổi nữa rồi... Lúc này, Tiêu Lão Thái Gia lại nói một câu như vậy. Ngay sau đó, ông chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Ông! Manh Tiểu Nam cả kinh, vội vàng nhìn Tiêu Lão Thái Gia, nhưng Tiêu Lão Thái Gia đã gắt gao nhắm hai mắt lại, mà bên miệng ông vẫn treo một nụ cười như có như không.
Cô đột nhiên cảm thấy ông đúng là cố chấp muốn chết, mặc dù ông có chướng mắt bao nhiêu, nhưng mà cũng thật đáng yêu đi.
Cho nên... tỉnh lại đi, được không?
Trước kia là bản thân cô không kính trọng ông, cô còn muốn chính miệng nói một tiếng Thật xin lỗi.
Nhưng vì sao... tầm mắt của cô cũng dần mơ hồ đi?
Tiếng xe cứu thương cũng dần dần biến mất, mãi đến khi không còn nghe thấy gì nữa.
Lúc này, An Sơ Hạ đang ở quán cà phê phía đông của sân bay, cô ngồi phía xa xa, trước mặt là một cốc trà sữa. Cô không quen uống cà phê, nên uống trà sẽ tốt hơn.
Cũng không biết hai người kia đang nói chuyện gì, cô chỉ thấy lúc đầu ông Viên rất vui vẻ, nhưng càng về sau sắc mặt lại càng xấu. Sau đó bọn họ đồng thời hướng ánh mắt nhìn thoáng qua phía cô, mang theo sắc thái là lạ.
Cuối cùng, ông Viên lại thoải mái cười lớn, hình như rất là vui vẻ.
Sau khi hai người bắt tay, trợ lý Viên đi lên phía trước, cô cũng mau chóng đứng dậy và tiến lên.
Chàng trai trẻ, hãy cố gắng lên! Ông Viên vừa nói vừa cười, rồi vỗ vỗ vai Nam Cung Tử Phi hai cái, xong quay sang nói với cô: Cô bé, phiền cô rồi, cũng sắp tới giờ đăng kí, tôi đi trước đây.
An Sơ Hạ vội vàng gật đầu: Vâng, chúc ông thuận buồm xuôi gió.
Nhìn theo huớng ông Viên đi, An Sơ Hạ không kìm nổi tò mò, liền hỏi: Ông Viên đã nói gì với anh thế? Tôi thấy cảm xúc của ông ta biến đổi nhiều quá vậy...
Nam Cung Tử Phi nghiêng mặt qua, vừa muốn nói ra, đã bị cô cắt ngang: Mà thôi, anh lại bảo cũng không phải chuyện gì quan trọng chứ gì, sắp bốn giờ rồi, chúng ta đi thôi. Anh cũng nên trở về huấn luyện đi, làm mất nhiều thời gian huấn luyện của anh như vậy, thật sự xin lỗi.
Nam Cung Tử Phi mím môi, gương mặt lạnh lùng bỗng nhiên nói: Sơ Hạ, nếu cô đã khách khí như vậy, thì có vẻ không thân rồi.
An Sơ Hạ sửng sốt, cô không nghĩ tới những chuyện này. Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, nếu đứng trước mặt là Manh Tiểu Nam, cô chắc sẽ không khách khí như vậy, ít nhất sẽ không nói câu Thật sự xin lỗi đó.
Đi thôi. Trên người Nam Cung Tử Phi vẫn đang mặc đồng phục, thu hút rất nhiều nhóm con gái trong quán cà phê nhao nhao cầm điện thoại di động chụp ảnh.
Anh ta với Hàn Thất Lục giống nhau ở một điểm, đó chính là không thích bị người khác chụp ảnh.
Ừ! An Sơ Hạ vội vàng đuổi theo, cô biết Hàn Thất Lục có cài một phần mềm định vị trong điện thoại cô, cho nên không mang di động theo, bây giờ là ba rưỡi, cô phải mau chóng ngồi xe trở về, ngộ nhỡ Hàn Thất Lục huấn luyện xong rồi về trước thì sao?
Nam Cung Tử Phi cực kỳ ga lăng giúp cô chặn một chiếc xe taxi lại, lái xe là một người phụ nữ, trong mắt đào tâm hỏi han: Tiểu Soái Ca, cậu không cùng lên xe sao?
Trên mặt An Sơ Hạ xuất hiện vài vạch đen, thay anh ta đáp: Không cùng đường.
Rất nhanh xe đã khởi động, nữ lái xe nhiều chuyện hỏi han: Đó là bạn trai cô sao? Thực đẹp trai quá, hai đúng là người trai tài gái sắc nha, aiz, thật muốn hồi xuân về tuổi mười mấy mà, có thể tôi cũng có người bạn trai đẹp trai như vậy.
An Sơ Hạ xấu hổ cười cười, nữ lái xe bây giờ đều nói chuyện như vậy à... rất lạ sao?
Một lúc sau đã về tới Hàn gia, Hàn quản gia đang chỉ đạo người làm cắt tỉa cây cối liền chạy đến đón, hỏi han: Thiếu phu nhân, người đến nhà bạn đã về rồi? Chúng tôi chuẩn bị trà chiều, phu nhân đang cùng mấy vị khách nói chuyện phiếm, người muốn qua đó cùng không...
Không cần, tôi hơi mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi. An Sơ Hạ vội vàng xua tay, những tình huống thế này cô không thích tham gia. Mà cố ý nói với Hàn quản gia cô ra ngoài cũng do chuyện gia đình bạn bè, dù sao cũng không dám nói dối Hàn Thất Lục, thế nào mới không bị lộ, tuy nhiên cô cảm thấy không nên nói dối Hàn quản gia.
Vậy người mau đi nghỉ ngơi đi, cần tôi gọi nhân viên tới mát xa cho ngưòi một chút không? Hôm nay phu nhân vừa gọi nhân viên mát xa tới, nghe nói là kĩ thuật rất chuyên nghiệp. Vừa nghe cô nói mệt, Hàn quản gia lập tức đưa ra đề nghị.
Không cần đâu! Tôi nằm nghỉ một lát là khỏe ngay thôi. An Sơ Hạ vội vàng từ chối lần thứ hai, nói xong liền vội vàng đi lên, tránh Hàn quản gia lại đề nghị tiếp.
Mà bên kia, trong bệnh viện trung tâm thành phố.
Bốn bệnh nhân đều đang hôn mê, có hai trường hợp cần phải mau chóng phẫu thuật, y tá Phương, cô đi xem xem trong quần áo của bọn họ mặc có phương thức liên hệ nào không, mau nghĩ cách thông báo cho người nhà bọn họ, nếu được chúng ta lập tức tiến hành phẫu thuật. Vị bác sĩ trung niên mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang nói.
Dạ! Người được gọi là y tá Phương vội vàng gật đầu.
...
Minh Lạc, điện thoại di động của cậu kêu kìa. Hàn Thất Lục đang uống nước thấy vậy liền nói với Tiêu Minh Lạc còn đang ở phía đầu bên kia.
Tớ tới ngay đây! Tiêu Minh Lạc lùi về sau mấy bước, tới vạch ba điểm, nháy mắt nhắm hai mắt lại: Ba điểm, đến đây!
Bịch -- vang lên một tiếng, quả bóng xoay trên không trung ba vòng, chuẩn xác rơi vào rổ. Tiêu Minh Lạc đắc ý, nháy mắt ra hiệu với Lý Nam: Thế nào, huấn luyện viên? Nhắm mắt ghi ba điểm!
Lý Nam khinh thường trợn trừng mắt: Kỹ thuật trẻ con!
Lý Nam nói chuyện luôn luôn như vậy, Tiêu Minh Lạc không ngại còn cười cười, chạy tới lấy chiếc điện thoại di động từ trong túi ra: Xin chào? Ai vậy?
Chào anh, tôi là y tá Phương của bệnh viện trung tâm thành phố, hiện trường tai nạn xe đưa đến bệnh viện chúng tôi mấy bệnh nhân có số điện thoại được lưu đầu tiên trong danh bạ là của anh, vậy nên mong anh lập tức tới bệnh viện trung tâm thành phố một chuyến. Chúng tôi đang ở phòng cấp cứu số 3 tại tầng một, mong anh hãy mau chóng tới đây càng sớm càng tốt.
Cả người Tiêu Minh Lạc cứng đờ, tai nạn xe... Số điện thoại được lưu đầu tiên trong danh bạ...
Làm sao vậy? Nhìn biểu hiện đột nhiên cứng đờ của Tiêu Minh Lạc, Hàn Thất đóng chai nước khoáng, đi lên phía trước thân thiết hỏi: Đã xảy ra chuyện gì sao? Là ai gọi điện thoại đến vậy?
Tiêu Minh Lạc lập tức phục hồi lại tinh thần, quần áo cũng không thay, đã cầm ba lô lao ra ngoài.
Cảnh này thế nào lại có chút nhìn quen mắt nha? Giống như... phản ứng của Nam Cung Tử Phi khi nghe điện thoại lúc hai rưỡi vậy, quần áo cũng không kịp thay đã lao ra rồi. Thời tiết này, chỉ mặc một bộ đồng phục, chắc chắn sẽ lạnh chết cóng đi!
Tiêu Minh Lạc đi đâu thế? Lý Nam vài bước đã chạy tới hỏi.
Nhà cậu ấy xảy ra chuyện lớn rồi, huấn luyện viên, tôi đi theo cậu ấy, tiện thể đưa quần áo cho cậu ấy luôn. Hàn Thất Lục nói xong, cầm quần áo chạy ra ngoài, anh cũng chỉ mặc một bộ đồng phục.
Chủ tịch đi đâu vậy? Những người khác nghi hoặc hỏi: Tử Phi vừa trở về, chủ tịch với anh Minh Lạc cứ vậy hừng hực chạy đi, cuối cùng hôm nay sao lại thế này?
Lý Nam lắc đầu, ba người này đều là làm việc có nguyên tắc riêng, cô quay đầu, lớn tiếng nói: Thế này là sao? Nhiều chuyện giống con gái vậy! Phạt mỗi người nhảy ếch một trăm cái!
Trong bãi đỗ xe, Tiêu Minh Lạc chạy đã nhanh chóng tới bên cạnh xe, lấy chìa khóa mở cửa xe, động tác lên xe lưu loát. Nhưng đúng lúc này, chỗ cửa xe kế bên tay lái bị người khác mở ra, Hàn Thất Lục ném quần áo qua: Không muốn bị biến thành động vật thì mau thay quần áo đi, nhân tiện nói luôn cho tớ biết đã xảy ra chuyện gì nào.
Tiêu Minh Lạc do dự một lúc, vẫn là nhận lấy quần áo, sau đó thay quần áo ngay trong bãi đỗ xe. Dù sao nơi này cũng không có người khác, mặc quần áo chỉ cần một hai phút đồng hồ. Hàn Thất Lục cũng thay quần áo, động tác so với Tiêu Minh Lạc nhanh hơn một bước.
Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì vậy? Hàn Thất Lục ngồi vào chỗ kế bên tay lái, nhìn thái độ khẩn trương Tiêu Minh Lạc hỏi.
Một Tiêu Minh Lạc như thế, rất hiếm khi nhìn thấy, lúc nào cậu ta cũng mang bộ dạng bất cần, không quan tâm tới cái nhìn của người khác. Nhưng giờ phút này cậu ta lại thật khác thường, giống như là trời sắp sập vậy.
Tiêu Minh Lạc vừa nổ động cơ xe, vừa nói: Có thể là Giang Nam đã xảy ra tai nạn xe, y tá mới thông báo cho tớ, tớ phải nhanh chóng tới bệnh viện xem sao, hay cậu trở về luyện tập đi.
Không cần. Hàn Thất lục nhíu mày: Tớ đi cùng cậu.
Huynh đệ trong lúc đó, không cần nói quá nhiều, một câu Tớ đi cùng cậu là đủ nói lên tất cả.
Được! Tiêu Minh Lạc hung hăng gật đầu, tăng tốc xe, một đường ra khỏi bãi đỗ xe ngầm của Tư Đế Lan.
Trong bệnh viện trung tâm thành phố.
Giống như có tiếng nước chảy, từng giọt, từng giọt có quy luật đều đặn vang lên. Cô cảm giác thân thể của mình giống như bắt đầu bay lên, nhưng lại có thứ gì đó tại bắt lấy cô, không cho cô bay. Cảm giác bay lên tựa như cực kỳ thoải mái, là thứ gì đó đang giữ lấy cô?
Không cần giữ cô, cô muốn bay lên.
Tí tách, tí tách, tí tách... Âm thanh càng ngày càng rõ ràng...
Beta: anhduong2506
Mặc dù những lời này có chút không tôn trọng người lớn tuổi, nhưng cô biết, chỉ có nói như vậy, Tiêu Lão Thái Gia mới có thể không đánh mất hi vọng sống sót. Trong hoàn cảnh này, dù chỉ đánh mất một tia hi vọng sống thôi, thì cái chết cũng không còn xa vời nữa.
Nha đầu này thật thú vị. Tiêu Lão Thái Gia nói xong còn cười một tiếng.
Manh Tiểu Nam không để ý tới ông, hít sâu một hơi, tay nắm chặt tay cầm cửa, đồng thời trong lòng âm thầm cầu nguyện: Các vị thần tiên, mặc dù hai người già đó làm người không ưa, nhưng cũng đừng mang bọn họ đi quá sớm mà, hãy để tôi mở cửa xe này ra ngay bây giờ đi!
Cầu nguyện xong, cô cắn chặt răng, đặt chân trên một chỗ làm điểm tựa, cả thân thể từ từ nghiêng về hướng cánh cửa, chỉ có như vậy mới sử dụng được tối đa sức lực!
Một, hai, ba! Theo từ ba được thốt ra, cả người cô ngả về phía sau, cả tay và chân đều dùng hết sức, cũng không biết là cô dùng lực đúng cách, hay là vì sức lực cô dùng lớn, cửa đã mở ra!
Tuy chỉ rộng khoảng bằng một bàn tay, nhưng đây là hi vọng!
Nha đầu, tránh ra một chút! Tiêu Lão Thái Gia từ từ tựa vào thân xe đứng lên, nói với cô: Tuy sức của lão già ta nhỏ, nhưng ít nhiều cũng có thể góp chút sức lực!
Manh Tiểu Nam gật đầu, trên trán cô đã đầy mồ hôi, theo khuôn mặt từ từ chảy xuống. Nhưng cô biết, nhất định bây giờ phải xoay chuyển tình thế, nếu không ánh mắt Tiêu Lão Thái Gia nhìn cô sẽ không lóe sáng nữa.
Cửa xe từ từ bị một già một trẻ cùng nhau mở ra từng chút một, cuối cùng cánh cửa cũng bị kéo ra đủ rộng để có thể cho một người ra ngoài.
Bàn bạc xong, hai người quyết định đem Tiêu lão gia đang hôn mê bất tỉnh ra ngoài trước, nhưng đúng lúc này, tiếng xe cứu thương càng ngày càng gần.
Nha đầu, ta không chịu nổi nữa rồi... Lúc này, Tiêu Lão Thái Gia lại nói một câu như vậy. Ngay sau đó, ông chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Ông! Manh Tiểu Nam cả kinh, vội vàng nhìn Tiêu Lão Thái Gia, nhưng Tiêu Lão Thái Gia đã gắt gao nhắm hai mắt lại, mà bên miệng ông vẫn treo một nụ cười như có như không.
Cô đột nhiên cảm thấy ông đúng là cố chấp muốn chết, mặc dù ông có chướng mắt bao nhiêu, nhưng mà cũng thật đáng yêu đi.
Cho nên... tỉnh lại đi, được không?
Trước kia là bản thân cô không kính trọng ông, cô còn muốn chính miệng nói một tiếng Thật xin lỗi.
Nhưng vì sao... tầm mắt của cô cũng dần mơ hồ đi?
Tiếng xe cứu thương cũng dần dần biến mất, mãi đến khi không còn nghe thấy gì nữa.
Lúc này, An Sơ Hạ đang ở quán cà phê phía đông của sân bay, cô ngồi phía xa xa, trước mặt là một cốc trà sữa. Cô không quen uống cà phê, nên uống trà sẽ tốt hơn.
Cũng không biết hai người kia đang nói chuyện gì, cô chỉ thấy lúc đầu ông Viên rất vui vẻ, nhưng càng về sau sắc mặt lại càng xấu. Sau đó bọn họ đồng thời hướng ánh mắt nhìn thoáng qua phía cô, mang theo sắc thái là lạ.
Cuối cùng, ông Viên lại thoải mái cười lớn, hình như rất là vui vẻ.
Sau khi hai người bắt tay, trợ lý Viên đi lên phía trước, cô cũng mau chóng đứng dậy và tiến lên.
Chàng trai trẻ, hãy cố gắng lên! Ông Viên vừa nói vừa cười, rồi vỗ vỗ vai Nam Cung Tử Phi hai cái, xong quay sang nói với cô: Cô bé, phiền cô rồi, cũng sắp tới giờ đăng kí, tôi đi trước đây.
An Sơ Hạ vội vàng gật đầu: Vâng, chúc ông thuận buồm xuôi gió.
Nhìn theo huớng ông Viên đi, An Sơ Hạ không kìm nổi tò mò, liền hỏi: Ông Viên đã nói gì với anh thế? Tôi thấy cảm xúc của ông ta biến đổi nhiều quá vậy...
Nam Cung Tử Phi nghiêng mặt qua, vừa muốn nói ra, đã bị cô cắt ngang: Mà thôi, anh lại bảo cũng không phải chuyện gì quan trọng chứ gì, sắp bốn giờ rồi, chúng ta đi thôi. Anh cũng nên trở về huấn luyện đi, làm mất nhiều thời gian huấn luyện của anh như vậy, thật sự xin lỗi.
Nam Cung Tử Phi mím môi, gương mặt lạnh lùng bỗng nhiên nói: Sơ Hạ, nếu cô đã khách khí như vậy, thì có vẻ không thân rồi.
An Sơ Hạ sửng sốt, cô không nghĩ tới những chuyện này. Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, nếu đứng trước mặt là Manh Tiểu Nam, cô chắc sẽ không khách khí như vậy, ít nhất sẽ không nói câu Thật sự xin lỗi đó.
Đi thôi. Trên người Nam Cung Tử Phi vẫn đang mặc đồng phục, thu hút rất nhiều nhóm con gái trong quán cà phê nhao nhao cầm điện thoại di động chụp ảnh.
Anh ta với Hàn Thất Lục giống nhau ở một điểm, đó chính là không thích bị người khác chụp ảnh.
Ừ! An Sơ Hạ vội vàng đuổi theo, cô biết Hàn Thất Lục có cài một phần mềm định vị trong điện thoại cô, cho nên không mang di động theo, bây giờ là ba rưỡi, cô phải mau chóng ngồi xe trở về, ngộ nhỡ Hàn Thất Lục huấn luyện xong rồi về trước thì sao?
Nam Cung Tử Phi cực kỳ ga lăng giúp cô chặn một chiếc xe taxi lại, lái xe là một người phụ nữ, trong mắt đào tâm hỏi han: Tiểu Soái Ca, cậu không cùng lên xe sao?
Trên mặt An Sơ Hạ xuất hiện vài vạch đen, thay anh ta đáp: Không cùng đường.
Rất nhanh xe đã khởi động, nữ lái xe nhiều chuyện hỏi han: Đó là bạn trai cô sao? Thực đẹp trai quá, hai đúng là người trai tài gái sắc nha, aiz, thật muốn hồi xuân về tuổi mười mấy mà, có thể tôi cũng có người bạn trai đẹp trai như vậy.
An Sơ Hạ xấu hổ cười cười, nữ lái xe bây giờ đều nói chuyện như vậy à... rất lạ sao?
Một lúc sau đã về tới Hàn gia, Hàn quản gia đang chỉ đạo người làm cắt tỉa cây cối liền chạy đến đón, hỏi han: Thiếu phu nhân, người đến nhà bạn đã về rồi? Chúng tôi chuẩn bị trà chiều, phu nhân đang cùng mấy vị khách nói chuyện phiếm, người muốn qua đó cùng không...
Không cần, tôi hơi mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi. An Sơ Hạ vội vàng xua tay, những tình huống thế này cô không thích tham gia. Mà cố ý nói với Hàn quản gia cô ra ngoài cũng do chuyện gia đình bạn bè, dù sao cũng không dám nói dối Hàn Thất Lục, thế nào mới không bị lộ, tuy nhiên cô cảm thấy không nên nói dối Hàn quản gia.
Vậy người mau đi nghỉ ngơi đi, cần tôi gọi nhân viên tới mát xa cho ngưòi một chút không? Hôm nay phu nhân vừa gọi nhân viên mát xa tới, nghe nói là kĩ thuật rất chuyên nghiệp. Vừa nghe cô nói mệt, Hàn quản gia lập tức đưa ra đề nghị.
Không cần đâu! Tôi nằm nghỉ một lát là khỏe ngay thôi. An Sơ Hạ vội vàng từ chối lần thứ hai, nói xong liền vội vàng đi lên, tránh Hàn quản gia lại đề nghị tiếp.
Mà bên kia, trong bệnh viện trung tâm thành phố.
Bốn bệnh nhân đều đang hôn mê, có hai trường hợp cần phải mau chóng phẫu thuật, y tá Phương, cô đi xem xem trong quần áo của bọn họ mặc có phương thức liên hệ nào không, mau nghĩ cách thông báo cho người nhà bọn họ, nếu được chúng ta lập tức tiến hành phẫu thuật. Vị bác sĩ trung niên mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang nói.
Dạ! Người được gọi là y tá Phương vội vàng gật đầu.
...
Minh Lạc, điện thoại di động của cậu kêu kìa. Hàn Thất Lục đang uống nước thấy vậy liền nói với Tiêu Minh Lạc còn đang ở phía đầu bên kia.
Tớ tới ngay đây! Tiêu Minh Lạc lùi về sau mấy bước, tới vạch ba điểm, nháy mắt nhắm hai mắt lại: Ba điểm, đến đây!
Bịch -- vang lên một tiếng, quả bóng xoay trên không trung ba vòng, chuẩn xác rơi vào rổ. Tiêu Minh Lạc đắc ý, nháy mắt ra hiệu với Lý Nam: Thế nào, huấn luyện viên? Nhắm mắt ghi ba điểm!
Lý Nam khinh thường trợn trừng mắt: Kỹ thuật trẻ con!
Lý Nam nói chuyện luôn luôn như vậy, Tiêu Minh Lạc không ngại còn cười cười, chạy tới lấy chiếc điện thoại di động từ trong túi ra: Xin chào? Ai vậy?
Chào anh, tôi là y tá Phương của bệnh viện trung tâm thành phố, hiện trường tai nạn xe đưa đến bệnh viện chúng tôi mấy bệnh nhân có số điện thoại được lưu đầu tiên trong danh bạ là của anh, vậy nên mong anh lập tức tới bệnh viện trung tâm thành phố một chuyến. Chúng tôi đang ở phòng cấp cứu số 3 tại tầng một, mong anh hãy mau chóng tới đây càng sớm càng tốt.
Cả người Tiêu Minh Lạc cứng đờ, tai nạn xe... Số điện thoại được lưu đầu tiên trong danh bạ...
Làm sao vậy? Nhìn biểu hiện đột nhiên cứng đờ của Tiêu Minh Lạc, Hàn Thất đóng chai nước khoáng, đi lên phía trước thân thiết hỏi: Đã xảy ra chuyện gì sao? Là ai gọi điện thoại đến vậy?
Tiêu Minh Lạc lập tức phục hồi lại tinh thần, quần áo cũng không thay, đã cầm ba lô lao ra ngoài.
Cảnh này thế nào lại có chút nhìn quen mắt nha? Giống như... phản ứng của Nam Cung Tử Phi khi nghe điện thoại lúc hai rưỡi vậy, quần áo cũng không kịp thay đã lao ra rồi. Thời tiết này, chỉ mặc một bộ đồng phục, chắc chắn sẽ lạnh chết cóng đi!
Tiêu Minh Lạc đi đâu thế? Lý Nam vài bước đã chạy tới hỏi.
Nhà cậu ấy xảy ra chuyện lớn rồi, huấn luyện viên, tôi đi theo cậu ấy, tiện thể đưa quần áo cho cậu ấy luôn. Hàn Thất Lục nói xong, cầm quần áo chạy ra ngoài, anh cũng chỉ mặc một bộ đồng phục.
Chủ tịch đi đâu vậy? Những người khác nghi hoặc hỏi: Tử Phi vừa trở về, chủ tịch với anh Minh Lạc cứ vậy hừng hực chạy đi, cuối cùng hôm nay sao lại thế này?
Lý Nam lắc đầu, ba người này đều là làm việc có nguyên tắc riêng, cô quay đầu, lớn tiếng nói: Thế này là sao? Nhiều chuyện giống con gái vậy! Phạt mỗi người nhảy ếch một trăm cái!
Trong bãi đỗ xe, Tiêu Minh Lạc chạy đã nhanh chóng tới bên cạnh xe, lấy chìa khóa mở cửa xe, động tác lên xe lưu loát. Nhưng đúng lúc này, chỗ cửa xe kế bên tay lái bị người khác mở ra, Hàn Thất Lục ném quần áo qua: Không muốn bị biến thành động vật thì mau thay quần áo đi, nhân tiện nói luôn cho tớ biết đã xảy ra chuyện gì nào.
Tiêu Minh Lạc do dự một lúc, vẫn là nhận lấy quần áo, sau đó thay quần áo ngay trong bãi đỗ xe. Dù sao nơi này cũng không có người khác, mặc quần áo chỉ cần một hai phút đồng hồ. Hàn Thất Lục cũng thay quần áo, động tác so với Tiêu Minh Lạc nhanh hơn một bước.
Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì vậy? Hàn Thất Lục ngồi vào chỗ kế bên tay lái, nhìn thái độ khẩn trương Tiêu Minh Lạc hỏi.
Một Tiêu Minh Lạc như thế, rất hiếm khi nhìn thấy, lúc nào cậu ta cũng mang bộ dạng bất cần, không quan tâm tới cái nhìn của người khác. Nhưng giờ phút này cậu ta lại thật khác thường, giống như là trời sắp sập vậy.
Tiêu Minh Lạc vừa nổ động cơ xe, vừa nói: Có thể là Giang Nam đã xảy ra tai nạn xe, y tá mới thông báo cho tớ, tớ phải nhanh chóng tới bệnh viện xem sao, hay cậu trở về luyện tập đi.
Không cần. Hàn Thất lục nhíu mày: Tớ đi cùng cậu.
Huynh đệ trong lúc đó, không cần nói quá nhiều, một câu Tớ đi cùng cậu là đủ nói lên tất cả.
Được! Tiêu Minh Lạc hung hăng gật đầu, tăng tốc xe, một đường ra khỏi bãi đỗ xe ngầm của Tư Đế Lan.
Trong bệnh viện trung tâm thành phố.
Giống như có tiếng nước chảy, từng giọt, từng giọt có quy luật đều đặn vang lên. Cô cảm giác thân thể của mình giống như bắt đầu bay lên, nhưng lại có thứ gì đó tại bắt lấy cô, không cho cô bay. Cảm giác bay lên tựa như cực kỳ thoải mái, là thứ gì đó đang giữ lấy cô?
Không cần giữ cô, cô muốn bay lên.
Tí tách, tí tách, tí tách... Âm thanh càng ngày càng rõ ràng...
/914
|